Mục Thần Ký

Chương 462

- Chúng ta đi theo từ xa, thành thành thật thật nấp kỹ.

Duyên Khang quốc sư nhìn đại quân nương tử đại quân của Tần Mục đi xa, thản nhiên nói:

- Chờ đợi Bá Cẩu và tên thần linh kia xuất thủ. Tần giáo chủ, hắn sẽ giúp chúng ta dọn dẹp tất cả những thứ này.

Hùng Tích Vũ bùi ngùi mãi không thôi. Lúc trước nàng cầu cứu Tần Mục trong Đại Khư, nàng chưa từng nghĩ thiếu niên cứu mẫu tử nàng lại có năng lực kinh khủng như thế, có thể quấy phong vân trong Tây Thổ lớn như thế.

Nàng vốn dĩ cho rằng thiếu niên kia là con em thế gia, có mấy phần năng lực. Nhưng càng hiểu rõ thiếu niên này, nàng cảm thấy hắn rất bất phàm.

Quân thành to lớn chạy nhanh trên mặt đất, Tần Mục và các thủ lĩnh thế gia Tây Thổ đứng trên thành lầu, điều hành đại quân đại thế gia, miễn xuất hiện tình huống giẫm đạp lên nhau.

Dù sao người đại thế gia Tây Thổ không phải quân đội huấn luyện nghiêm chỉnh, muốn điều hành cũng phí rất nhiều công sức.

May mắn có trận pháp của Hòa Y Y, sử dụng trận pháp gia tăng tốc độ của đại quân, dần dần mọi việc cũng thuận buồm xuôi gió. Phải biết cho dù là tại Duyên Khang quốc, người nắm giữ trận pháp đến cấp bậc như Hòa Y Y cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mấy người kia thường thường đều là đại quan nhất phẩm ở Duyên Khang quốc.

- Tây Thổ kiếm sư La Doãn Ngọc, bái kiến Trung Thổ Tần giáo chủ.

Tần Mục nhìn nữ tử tóc dài hành lễ với mình, hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, Tần Mục vội vàng hoàn lễ với nàng.

Tây Thổ tam sư, độc sư Mộc Ánh Tuyết, trận sư Hòa Y Y, kiếm sư La Doãn Ngọc. Hắn rất quen thuộc Mộc Ánh Tuyết và Hòa Y Y, chỉ có kiếm sư La Doãn Ngọc là người hắn mới gặp lần đầu.

Kiếm sư La Doãn Ngọc khác với các nữ tử Tây Thổ khác, nữ tử khác đều ưa thích đeo vàng đeo bạc. Trên đầu mang theo mào đầu bằng bạc, trên cổ mang theo vòng bạc vòng vàng, trên tay trên chân cũng có rất nhiều vòng tay.

Trên người vị kiếm sư trước mặt không có bất cứ trang sức nào.

Quần áo của nàng cực kỳ đơn giản, bình thường mặc một bộ áo trắng rất tao nhã, cũng không có hoa văn dư thừa.

Mái tóc của nàng tân trang vô cùng đơn giản, dùng một sợi dây để buộc mái tóc của mình, duy trì mái tóc không tán loạn mà thôi.

Mái tóc đen dài tới eo, bị xiêm y màu trắng phụ trợ, màu sắc đối lập tạo nên hiệu quả thu hút ánh mắt người khác.

Sở dĩ quần áo và trang sức của nàng đơn giản như thế, bởi vì cũng không có tạp chất giống như kiếm của nàng. Bất cứ trang trí nào trên quần áo và trên người đều bị nàng xem là tạp chất.

Đây là nữ nhân không có niềm vui thú nào khác, chỉ sợ đã gả cho kiếm.

Tần Mục nhìn thấy nàng, hắn có cảm giác như một thanh kiếm đâm vào nàng. Lúc nàng khom người thi lễ, kiếm quang mãnh liệt, sắc bén vô song nhắm thẳng vào đạo tâm.

Tần Mục khom người đáp lễ, cũng ung dung ngăn chặn kiếm ý của nàng.

Kiếm sư La Doãn Ngọc đứng dậy, ánh mắt hiếu kỳ:

- Tần giáo chủ cũng là chuyên gia kiếm pháp?

Tần Mục khiêm tốn nói:

- Không dám nhận. Chuyên gia kiếm pháp trong thiên hạ nhiều không kể xiết? Luận thực lực, có vô số người vượt qua ta. Nhưng nếu bàn về bản thân kiếm pháp, ta hơn phân nửa cũng có thể xếp hàng đầu.

Kiếm sư La Doãn Ngọc càng tò mò, nói:

- Ta sớm muốn đi Trung Thổ, kiến thức kiếm pháp nơi đó. Nếu Tần giáo chủ là chuyên gia kiếm pháp tới từ Trung Thổ, có thể giới thiệu cho ta biết, người nào có kiếm pháp vượt qua ngươi?

Tần Mục suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:

- Có lẽ không có người nào có trình độ kiếm pháp vượt qua ta. Nhưng có một ít người đã đạt tới cảnh giới kiếm đạo. Người vượt qua ta trên phương diện kiếm đạo, ta không dám nói có bao nhiêu, nhưng Duyên Khang quốc sư tất trên ta. Còn có trưởng tôn nhà ta, hắn dạy dỗ ta ba chiêu kiếm pháp, trình độ kiếm đạo cực kỳ bất phàm. Còn có vài cao thủ kiếm đạo, ta biết không nhiều, không dám nói.

- Kiếm pháp, kiếm đạo?

La Doãn Ngọc lộ ra vẻ mất mát, lẩm bẩm:

- Thật có người tiến vào cảnh giới kiếm đạo? Ta chăm chỉ theo đuổi kiếm pháp cực cảnh nhiều năm như vậy, muốn đi vào cảnh giới kiếm đạo nhưng lại không thể vượt qua, lại có người tiến vào cảnh giới kỳ diệu như vậy?

Tần Mục hiểu cảm giác thất lạc của nàng, hiện tại La Doãn Ngọc đã ở giai đoạn truy nguyên nguồn gốc, lĩnh ngộ với kiếm pháp đạt tới cực hạn. Nàng hơn phân nửa đã đạt tới cực hạn trên phương diện kiếm pháp nhưng vẫn chưa tìm được cửa vào cảnh giới kiếm đạo, không cách nào đăng đường nhập thất.

Tần Mục nói Trung Thổ có nhiều cao thủ kiếm đạo, việc này đả kích nàng rất lớn.

Kiếm pháp và kiếm đạo, tuy kém một chữ nhưng khác nhau một trời một vực.

Kiếm pháp luyện tốt hơn nữa, trước mặt cao thủ kiếm đạo vẫn không đỡ nổi một đòn.

Tần Mục động lòng hiếu kỳ, nói:

- Ta chưa gặp qua kiếm pháp Tây Thổ các ngươi, không biết có gì khác với Trung Thổ hay không. Kiếm pháp cơ sở của Trung Thổ vốn có mười bốn thức, về sau Duyên Khang quốc sư tăng lên ba thức, biến thành mười bảy thức. Trước đó không lâu, ta lại tăng lên một thức, biến thành mười tám thức kiếm pháp cơ sở. Kiếm pháp Tây Thổ có mấy thức?

La Doãn Ngọc càng kinh ngạc, nói:

- Kiếm pháp Trung Thổ đã có mười tám thức? Kiếm pháp Tây Thổ chúng ta chỉ có mười bốn thức. Chẳng qua kiếm pháp của chúng ta lấy kiếm linh làm chủ, chú trọng uy lực, có thể khác biệt với kiếm pháp của các ngươi.

Tần Mục lập tức hào hứng, những ngày qua hắn đang tìm hiểu về kiếm linh nhưng tiến triển không lớn. Hắn luôn cảm thấy trong này có đại học vấn, hiếm khi gặp được chuyên gia kiếm pháp Tây Thổ như La Doãn Ngọc, hắn cũng lĩnh giáo nàng.

Hai người nói chuyện với nhau, hai bên đều có thu hoạch rất lớn.

Kiếm pháp Tây Thổ lấy linh ngự kiếm, kiếm linh có thể gia tăng uy lực của kiếm rất lớn, gần như gia tăng gấp bội. Tần Mục xem ra, kiếm pháp Tây Thổ vô cùng đơn điệu, tinh diệu thua xa kiếm pháp tại Duyên Khang quốc. Cho dù là kiếm pháp đại sư như La Doãn Ngọc, từ trình độ kiếm pháp còn kém một cấp so với rất nhiều môn phái kiếm pháp tại Trung Thổ.

Nhưng kiếm linh lại gia tăng uy lực kiếm pháp của nàng lên trình độ rất nhiều cao thủ kiếm pháp Duyên Khang phải ao ước. Nàng thi triển kiếm pháp cơ sở, mỗi một chiêu mỗi một thức chuẩn mực uy nghiêm đáng sợ. Uy năng tăng vọt, có anh tư hiên ngang, phong mang sắc bén làm cho người khác không dám nhìn thẳng.

La Doãn Ngọc cũng nhìn thấy biến pháp của Trung Thổ mang tới chỗ bất phàm, kiếm pháp Trung Thổ quỷ quyệt đa dạng. Nhất là trải qua Duyên Khang quốc sư và Tần Mục mở ra bốn thức kiếm pháp cơ sở, kiếm pháp sinh ra càng nhiều biến hóa, có vô số khả năng.

La Doãn Ngọc thử sử dụng quấn kiếm thức, triền kiếm thức, toản kiếm thức và kiếm thứ mười tám do Tần Mục khai sáng, suy tư và nói:

- Có phần kỳ quái. Kiếm thức cơ sở lúc trước của Trung Thổ không khác gì mười bốn thức của Tây Thổ chúng ta, nhưng bốn chiêu đằng sau cũng là kiếm pháp cơ sở. Càng đi về phía sau, cần có pháp lực càng nhiều. Nhất là một chiêu kiếm pháp cơ sở của Tần giáo chủ, thôi thúc một lần, hầu như phải tiêu tốn non nửa tu vi nguyên khí! Nếu như lại mở ra thức thứ mười chín thức, chẳng phải sẽ tiêu hao toàn bộ tu vi nguyên khí của thần thông giả? Đến thức thứ hai mươi, còn ai có thể thi triển ra?

Tần Mục giật mình, hắn có cảm giác tri âm, ánh mắt nóng bỏng

- Ngươi có thể cảm giác còn có kiếm mười chín thức?

La Doãn Ngọc vui vẻ nói:

- Ngươi cũng cảm thấy kiếm thứ mười chín?

Hai người nhìn nhau, hiểu ý mà cười.

- Sau khi ta khai sáng ra kiếm thứ mười tám, ta có cảm giác chưa thỏa mãn.

Tâm thần Tần Mục hoảng hốt, hắn thổ lộ hết tâm tư của mình:

- Khi đó ta cảm giác vô cùng có khả năng là kiếm thứ mười chín, chẳng qua khi đó ta giao thủ với Y Y tỷ, không dám phân tâm. Ngay sau đó không truy đến cùng nguồn gốc cảm giác này. Nhưng kiếm mười chín nhất định tồn tại. Ngươi cũng cảm thấy kiếm mười chín, nói rõ cảm giác của ta không phạm sai lầm.

La Doãn Ngọc gật đầu:

- Kiếm mười chín, có khả năng là mấu chốt giúp chúng ta đi vào cảnh giới kiếm đạo!

Hai người cảm thấy hưng phấn.

- Đúng rồi, Duyên Khang quốc ở gần biển cả, vì cái gì các ngươi gọi Duyên Khang là Trung Thổ?

Tần Mục dò hỏi.

La Doãn Ngọc lắc đầu:

- Ta không hiểu nhiều về bên ngoài, phần lớn thời gian đều dốc lòng ngộ kiếm.

Tộc trưởng Phương gia Phương Thải Điệp bên cạnh cười nói:

- Tần giáo chủ, cái tên Trung Thổ này vẫn luôn tồn tại, là xưng hô với Đại Khư và phía đông đại lục, mà Đông hải Duyên Khang các ngươi được gọi là Đông Thổ.

Hai người bọn họ nghiên cứu kiếm pháp, giao lưu kiếm pháp, dẫn tới không ít người quan sát. Tần Mục và La Doãn Ngọc đều là kiếm pháp đại tông sư, mặc dù có người tu vi vượt xa bọn họ nhưng cũng chỉ lên tiếng khen ngợi.

Tần Mục càng không hiểu, nói:

- Đông hải lại không có lục địa, vì cái gì được xưng là Đông Thổ?

Phương Thải Điệp chưa từng thăm dò ảo diệu trong đó, lắc đầu, nói:

- Ta không biết.

- Đông hải đã từng là lục địa, cho nên được xưng là Đông Thổ.

Tộc trưởng Phúc gia Phúc Vân Hi nói:

- Trên sách cổ Phúc gia ta có ghi chép một ít chuyện liên quan đến Đông Thổ, Trung Thổ. Nói Trung Thổ và Đông Thổ không phân chia theo địa lý hiện nay, mà là phân chia theo địa lý cách đây rất lâu.

Tần Mục hơi rung động, đột nhiên nhớ tới Khuất Sơn Thần điện. Tòa thần điện này vốn nằm trên một ngọn núi nhưng lại chìm vài đáy biển Đông hải, thần điện khoảng cách mặt biển hơn một ngàn sáu trăm trượng.

Chân núi cách mặt biển rất xa.

Điều này nói rõ, Đông hải ngày xưa là một phiến đại lục, được xưng là Đông Thổ.

Nhưng theo Phúc Vân Hi nói Đông Thổ Trung Thổ là dựa theo phân chia địa lý trước kia. Như vậy từ rất lâu trước đây, có lẽ không phải là thời kì Khai Hoàng mà là thời kì Thượng Hoàng sớm hơn cả thời kì Khai Hoàng.

- Thời kì Thượng Hoàng, hẳn là vị trí của Đông Thổ sao? Cũng ở ngay vị trí của Đông hải. Kiếm Đồ chiêu thứ ba, Thượng Hoàng Kiếp Động, Thượng Hoàng này, có lẽ có liên quan đến thời kì Thượng Hoàng.

Tần Mục lâm vào trầm tư. Kiếm Đồ là chiêu thức do trưởng thôn khai sáng, Thượng Hoàng Kiếp Động là Kiếm Đồ chiêu thứ ba. Nói như vậy, trưởng thôn biết rõ một bộ phận lịch sử thời kì Thượng Hoàng.

- Trưởng thôn, ta nhất định sẽ đi Phong Đô giải cứu ngươi!

Thiếu niên âm thầm hạ quyết tâm.

Đột nhiên, Hòa Y Y cao giọng nói:

- Sắp đến Chân Thiên cung! Tất cả mọi người đề phòng!

Kiếm sư La Doãn Ngọc vội vàng đứng lên và đi về hướng La gia. Phúc Vân Hi, Phương Thải Điệp, Mộc Ánh Tuyết, Liễu Như Nhân cũng trở lại trong đại quân của mình.

Tần Mục đứng phía trước thành lầu, trong lòng chấn động nhưng thấy dãy núi san sát phía sau, từng cự nhân núi lớn cao ngàn trượng đang đứng giữa thiên địa.

Những núi sông này giống như đúc cự nhân núi mà hắn từng gặp bên ngoài Phương Tú thành nhưng chúng to lớn hơn, càng có lực trùng kích. Bên cạnh những núi lớn này có kiếm phong, ngọn núi như kiếm.

Còn có đồng hồ phong, ngọn núi như đồng hồ.

Đỉnh phong, hình dạng như cái đỉnh.

Tháp phong, hình dạng như bảo tháp.

Lầu phong như trọng lâu.

Những ngọn núi kia là đủ loại hình thái linh binh.

Trừ việc này ra, dưới ngọn núi có trường giang đại hà chảy xiết dâng trào, chín chuyển mười tám ngã rẽ. Trên ngọn núi còn có cầu vồng cùng thác nước chảy xiết ba ngàn trượng. Ở giữa dãy núi, biển mây mờ ảo, lôi đình đan xen.

Trên biển mây còn có một dãy cung điện như tắm trong kim quang.

Tây Thổ Chân Thiên cung.

Thánh địa Tây Thổ còn khó đối phó hơn hắn tưởng tượng.
Bình Luận (0)
Comment