Mục Thần Ký

Chương 489

Trên yến tiệc mọi người cũng bị va chạm đến thất điên bát đảo. Lần này trùng kích mãnh liệt, phòng cũng sập, cung điện phía sau bọn họ có đỉnh mái hiên bị hất bay toàn bộ, bắn về phía sau.

Cùng đỉnh mái hiên bay ra còn có toàn bộ mọi thứ trong yến hội. Những cái đĩa, bát, rượu, ngọc kỷ, toàn bộ bị sóng khí khủng bố cuốn lên trên trời.

Vù!

Một cây đại thụ bị chặn ngang bẻ gãy, xoay tròn cuốn bay trên không trung, tiếp lấy bên ngoài phủ mấy người bị gió lốc thổi bay lên, khoa tay múa chân. Trong lúc vội vàng ôm lấy cây đại thụ, lập tức bị một dao động khác càng thêm khủng bố cuốn bay đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Đám người Tần Mục dù sao cũng có tu vi không tầm thường, từng người ổn định thân hình.

Bạch Thanh Phủ đưa tay, từng viên Long châu nổi bồng bềnh giữa không trung, lớn tiếng quát:

- Định!

Trên bầu trời Bạch phủ, từng người và vật bị thổi bay trên không trung đều bị dừng lại. Nhưng mà từng căn nhà và cây cối ở bên ngoài phủ bị nhổ tận gốc, bay vọt về phía bên này, lập tức ép tới Bạch Thanh Phủ không chịu nổi.

Gương mặt Bạch Thanh Phủ đỏ lên, đột nhiên dậm chân, nguyên thần Chân Long hiện lên sau lưng khiến rất nhiều long châu có hào quang tỏa sáng, nhưng vẫn chịu không được áp lực.

- Thanh Phủ!

Một vị phu nhân ôm hài tử, dẫn đầu rất nhiều cao thủ của Bạch phủ vội vàng đi tới, mọi người đều phát động long châu. Áp lực của Bạch Thanh Phủ lập tức chợt nhẹ, hắn vội vàng nói:

- Mẹ, các vị thúc bá, thẩm nương, còn có thúc công, mọi người làm sao đều tới đây?

- Ta nhận được tin tức, Bắc Lạc sư môn đã bị công phá!

Phu nhân kia nhanh chóng nói:

- Công kích tới là đội ngũ ma đầu tiền trạm của vực ngoại. Bách Long thành không giữ được, các con lập tức rời khỏi thành, đi tới Thiên Đình! Nơi này có thế hệ trước chúng ta trấn giữ! Các con theo dân chúng trong thành đi trước, chúng ta sẽ chạy tới sau!

Những thiếu niên thiếu nữ khác ngẩn ngơ, vội vàng nói:

- Bắc Lạc sư môn bị phá? Sao có thể như vậy được? Chúng ta phải nhanh chóng hồi phủ, báo tin cho người lớn trong phủ!

- Không cần!

Phu nhân kia cao giọng quát một tiếng, khiến mọi người đang hốt hoảng yên tĩnh lại. Nàng nhét một nam hài tử vào trong lòng của Bạch Cừ Nhi, lại kín đáo đưa một viên long châu cho nàng, nghiêm nghị nói:

- Trưởng bối nhà các ngươi đã biết, không cần các ngươi báo tin! Các ngươi hiện tại lập tức ra khỏi thành, đi Thiên Đình! Không cần thu thập đồ vật gì, lập tức đi! Long Thần châu trong tay Cừ Nhi có thể giúp đỡ bọn ngươi ép lui bóng tối!

Bạch Thanh Phủ cũng biết tình thế nghiêm trọng, vội vàng nhìn về phía Tần Mục:

- Tần lão đệ, ngươi cũng theo chúng ta cùng đi!

Trong lòng Tần Mục thoáng động. Cái rương soạt cái đứng lên, Ban Công Thố vội vàng nhảy đến trên cái rương. Long Kỳ Lân tinh thần phấn chấn, cũng nhảy đến trên cái rương.

Bọn họ đi thẳng đến cửa sau, đợi đi tới cửa sau, đột nhiên chỉ nghe một tiếng động thật lớn rung trời vang lên. Tần Mục quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thân thể khổng lồ của một vị thần chỉ bảo vệ cửa thành phía nam của Bách Long thành bay lên cao, đập về phía bên này.

Vị thần chỉ này bị đánh bay ra ngoài, đồng thời một người khổng lồ đầu trâu thân người quấn xiềng xích xuất hiện ở bên ngoài cửa thành. Thân thể khổng lồ còn cao hơn so với thành lâu, khẽ dịch chuyển xiềng xích, cuối dây xích là một quả cầu sắt còn lớn như núi cao đánh tới vị thần chỉ này.

Tần Mục rùng mình. Quả cầu sắt màu đen đánh tới vị thần chỉ này, tất nhiên sẽ rơi xuống đây, làm gì còn đường sống cho bọn họ?

Đúng vào lúc này, bên trong Bạch Phủ truyền đến tiếng rồng ngâm du dương, phu nhân vừa rồi cùng rất nhiều cao thủ Bạch phủ hiện ra chân thân, hóa thành từng con rồng lớn bay lên trên trời, nghênh đón quả cầu sắt công kích tới.

Cùng lúc đó, cao thủ của các phủ đệ khác bên trong Bách Long thành cũng xông ra toàn bộ lao về phía cửa thành nam.

Bên ngoài tường thành phía nam, từng người khổng lồ nửa người nửa thú cực kỳ vạm vỡ đang đánh vào tường thành, tường thành cao lớn ầm ầm sụp đổ. Tiếp theo vô số tà ma vực đạo giống như thủy triều tuôn ra vào trong thành, rất nhanh bao phủ từng căn nhà, cùng đại quân chống cự xung phong liều chết cùng một chỗ.

- Đi mau!

Đám người Tần Mục, Bạch Thanh Phủ phóng tới cửa thành phía bắc. Cửa thành phía bắc sớm đã chật ních đám người chạy nạn, cả cửa thành bị chen lấn tới mức nước chảy không lọt. Người chen người, người đạp người, căn bản là không có cách ra ngoài.

Trên cổng thành, vị thần chỉ thủ thành này dùng pháp lực hóa thành từng con bàn tay lớn chộp ra phía dưới, na di, chuyển đám người chen chúc ra ngoài. Hắn cao giọng nói:

- Đứng ở bên trong ánh sáng ngoài thành, không nên đi ra khỏi ánh sáng!

Đám người Tần Mục phi thân ra khỏi thành, chỉ thấy đám người rơi ở ngoài thành có không ít người hét to lao vào trong bóng tối, lập tức hóa thành từng bộ khô lâu, xương cốt hoàn toàn không có.

Vị thần chỉ này na di mấy vạn người, còn có không biết bao nhiêu người đang vọt về phía cửa thành bắc, kêu khóc không ngừng.

- Đại quân của thiên ma vực ngoại đã xông tới đây.

Vị thần chỉ này cắn răng, phi thân ra khỏi thành, quát:

- Tất cả đều tập trung ở bên cạnh ta, ta mang các ngươi đi Thiên Đình! Đuổi theo ta! Tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng ở phía sau, chống lại thiên ma ngoại vực xông tới!

Còn những người ở trong thành đang xông về phía bọn họ, hắn cũng không cách nào chú ý đến được, chỉ có thể tạm thời bảo vệ những người này.

Đám người Tần Mục rơi xuống đất, Bạch Thanh Phủ vội vàng dẫn người theo vị thần chỉ này lao vào trong bóng tối. Ban Công Thố cả giận nói:

- Đều trở về! Muốn sống, cũng không cần đi theo vị thần chỉ này!

Bạch Thanh Phủ ngơ ngác, nhìn về phía người không có hai cái chân này. Bạch Cừ Nhi một tay ôm hài tử, một tay giơ long châu chiếu sáng, khó hiểu nói:

- Vì cái gì không muốn đi theo đám bọn họ?

Hài tử khóc, tẩu tẩu của nàng đón lấy hài tử, nhỏ giọng an ủi.

Đây là nhi tử của Bạch Thanh Phủ, còn chưa dứt sữa.

Tần Mục trầm giọng nói:

- Vị thần chỉ này bảo hộ lấy mấy vạn người, mục tiêu quá lớn, khẳng định sẽ gặp phải công kích! Các vị, chúng ta nghe hắn không có sai. Đại Tôn là ta đã thấy người chạy trốn xuất sắc nhất, bản lĩnh chạy trốn thiên hạ vô song! Đại Tôn, ngươi có kinh nghiệm rất phong phú, ngươi tới nói xem đi như thế nào?

Ban Công Thố vội vàng hỏi:

- Bên nào là Thiên Đình?

Bạch Thanh Phủ đưa tay chỉ về phía tây của Bắc Lạc sư môn, Ban Công Thố lập tức nói:

- Chúng ta hướng đông phương đi! Nhanh lên!

Vị thần chỉ này đã dẫn theo chạy nạn đám người biến mất trong bóng đêm, mà bên cạnh đám người Tần Mục có ánh sáng cũng tụ tập trên dưới một trăm người chạy nạn, còn không ngừng có người bị ánh sáng thu hút.

Ban Công Thố hung ác nói:

- Đi mau, giết chết những kẻ gây trở ngại này!

- Sao có thể giết người một nhà?

Mọi người giận dữ, Bạch Cừ Nhi cũng ngừng lại, chuẩn bị dẫn theo càng nhiều người rời đi.

Trán của Ban Công Thố không ngừng có mồ hôi lạnh tuôn ra, nghiêm nghị nói:

- Mọi người đều muốn chết ở chỗ này sao? Không muốn sống sao? Không nên mềm lòng, nếu không một người cũng đừng hòng chạy thoát!

Thiên ma ngoại vực xông tới cửa thành bắc, lao vào trong đám người chạy nạn, đại sát tứ phương.

Bạch Thanh Phủ cắn răng nói:

- Không cần những người khác, chúng ta đi!

Bọn họ vội vàng đi vào trong bóng tối, cái rương cũng tản mát ra ánh sáng yếu ớt. Vốn hẳn sẽ khiến những người khác kinh ngạc, nhưng bây giờ căn bản không có người nào có ý hỏi thăm những điều này.

Phía sau, thiên ma ngoại vực giống như là cá mập ngửi thấy mùi máu tươi, không ngừng lao về phía bên này. Đám người Bạch Thanh Phủ cản ở phía sau, vừa đánh vừa lui.

- Dẫn theo những người này vướng víu, tốc độ quá chậm!

Ban Công Thố nghiến răng nghiến lợi, hung ác dữ tợn nhìn xem dân chúng Bách Long thành ở bốn phía, cười gằn nói:

- Những dân đen này còn sống cũng là lãng phí, không bằng đều giết hết, chúng ta mới có thể chạy được! Tần giáo chủ, ngươi cũng đồng ý ta đúng hay không?

Tần Mục nhìn về phía Bạch Cừ Nhi, trầm giọng nói:

- Cừ Nhi, nàng giao Long Thần châu cho những người này. Những người khác đi theo cái rương của ta, ta dẫn các ngươi rời đi, còn có cơ hội sống sót. Nếu không, chúng ta thật sẽ bị những người dân này liên lụy!

Bạch Cừ Nhi lắc đầu nói:

- Sao có thể vì tính mạng mình, vứt bỏ dân chúng không để ý được? Bạch gia không có loại người này! Mục ca ca, Thượng Hoàng Thiên Đình là vì bách tính mà lập ra, các thần vì bách tính mà có tác dụng. Thượng Hoàng nói qua, mạng người lớn hơn trời!

Giọng nói của nàng mặc dù rất nhẹ, nhưng lại đinh tai nhức óc:

- Nếu như không thể bảo vệ dân chúng, cần các thần làm gì? Thượng Hoàng nói, ở trước mặt mạng người, các thần cũng phải đứng sang một bên.

Trong lòng Tần Mục giật mình:

- Mạng người lớn hơn trời?

Ban Công Thố cười giận dữ nói:

- Người không vì mình, trời tru đất diệt! Mạng người lớn hơn trời? Ta thấy Thượng Hoàng đối mặt với loại sự tình này, lời đầu tiên cũng là mình chạy trốn lại nói sau!

Bạch Cừ Nhi lắc đầu nói:

- Thượng Hoàng không có khả năng làm như thế?

Thiên ma ngoại vực phía sau vọt tới càng lúc càng nhiều. Tần Mục cũng từ phía trước lao tới phía sau đội ngũ, ứng chiến những thiên ma ngoại vực kia, che chở đội ngũ đi về phía đông.

Tần Mục rốt cuộc thấy rõ những thiên ma ngoại vực kia, giống như bọn hắn là người, cũng không có phân chia, trong lòng không khỏi buồn bực:

- Bọn họ cũng là nhân tộc?

Hai bên không có chút gì do dự, một bên gặp gỡ chính là sát chiêu sắc bén nhất, liều chết tranh chấp. Tần Mục bạo phát nguyên khí, phát động kiếm hoàn vọt tới đánh thiên ma ngoại vực. Bên trong kiếm hoàn có từng cái phi kiếm bay ra, đủ loại kiếm thức biến hóa khó lường, đánh giết nguyên một đám kẻ địch.

- Giết những loạn thần tặc tử này!

Những thiên ma ngoại vực kia cao giọng quát:

- Kiến công lập nghiệp, sớm ngày quay về Thiên Đình!

Hai bên huyết chiến, đám người Bạch Thanh Phủ giết dường như không bao giờ hết, còn không ngừng có càng nhiều thiên ma ngoại vực vọt tới, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương.

Đột nhiên có người bị đánh vào trong bóng tối, bị ma quái trong bóng tối cắn nuốt, trong khoảnh khắc hóa thành một bộ xương. Tần Mục đột nhiên lộ ra một sự bi thương, đó là nữ nhi đã cùng hắn giao đấu ở Bạch phủ.

Bọn họ vừa đánh vừa lui, rốt cuộc chém chết thiên ma ngoại vực cuối cùng. Bốn phía đột nhiên an tĩnh lại, chỉ còn có tiếng ma quái thì thầm ở trong bóng tối.

Tần Mục chữa thương cho mọi người, Bạch Thanh Phủ nhếch miệng cười nói:

- Tần lão đệ còn hiểu được y thuật? Thật là đa tài đa nghệ.

Cánh tay trái của hắn bị chém đứt, còn có thể cười được, khiến cho người ta khâm phục.

- Không cần chữa thương cho ta.

Tần Mục đi tới bên cạnh thiếu niên chủ động khiêu chiến Tần Bá thể hắn. Người của thiếu niên kia bị thủng một cái lỗ lớn, hơi thở mong manh, ngẩng đầu cười nói:

- Ta cứu không được, ta cảm giác được hồn phách của ta vỡ nát, ta tham công muốn giết đối thủ nhưng trúng một đòn của hắn. Không cần mang theo thi thể của ta đi, ở lại chỗ này là được rồi, không cần liên lụy các ngươi.

Tần Mục kiểm tra cho hắn một phen, còn chưa kiểm tra xong xuôi, thiếu niên kia cũng đã không còn khí tức.

Tần Mục ngơ ngác, đứng dậy trị thương cho những người khác.

Đội ngũ tiếp tục đi tới, một đêm này cực kỳ dài. Trong bóng tối ở bốn phía xung quanh truyền đến tiếng chém giết, đó hẳn là những đội ngũ chạy nạn khác.

Bọn họ còn gặp được kẻ đuổi giết trong bóng tối, giống như là đàn sói ở phía sau lưng bọn họ, thỉnh thoảng công kích tới.

Người bên cạnh bọn họ càng lúc càng ít, Ban Công Thố cũng không thể không xuất chiến, cho dù là Long Kỳ Lân cũng gia nhập chiến đấu.

Tần Mục băng bó kỹ cánh tay cụt của Bạch Thanh Phủ. Bạch Thanh Phủ dùng cánh tay phải ôm nhi tử, dỗ nhi tử chìm vào giấc ngủ, sau đó giao nhi tử cho phu nhân của mình, nói nhỏ:

- Đi về phía trước liền có một tòa dịch trạm, bên trong dịch trạm thờ phụng thần chỉ, Thần nơi đó sẽ bảo hộ các ngươi. Tần lão đệ, có thể cho ta sử dụng cái rương chứ?

Đằng sau truyền đến tiếng kêu giết, đó là một đội kẻ đuổi giết khác sắp chạy tới nơi này.

Tần Mục nói:

- Ta đi cùng ngươi.

- Không cần.

Bạch Thanh Phủ nhếch miệng cười, sắc mặt nhẹ nhõm:

- Ngươi mới là cảnh giới Lục Hợp, ta là Cảnh giới Thiên Nhân. Ta có thể trở về, ngươi trốn không được. Các ngươi ở chỗ này chờ ta là tốt rồi. Chiếu cố tốt nhi tử.

Hắn xoay người, cái rương ở lại bên cạnh hắn.

Tần Mục ôm lấy hắn, xoay người cùng đội ngũ tiến lên. Bạch Cừ Nhi cùng tẩu tẩu của nàng quay đầu nhìn tới, chỉ thấy Bạch Thanh Phủ cùng cái rương biến mất trong bóng đêm.

Qua không lâu, cái rương chạy như điên đuổi kịp bọn họ, trên cái rương đều là vết máu.

Bạch Thanh Phủ phu nhân dỗ dành hài tử vừa tỉnh lại, hài tử lại ngủ thiếp đi.

- Tần huynh đệ, nơi này người còn có thể chiến đấu không nhiều lắm.

Phu nhân của Bạch Thanh Phủ giao hài tử đã ngủ cho Bạch Cừ Nhi, vuốt mái tóc của mình xuống, lộ ra nụ cười:

- Còn cần có người đi ngăn cản truy binh, ta mượn cái rương của ngươi dùng một chút, khả năng không có cách nào trả lại cho ngươi.

- Bạch gia tẩu tử, chúng ta đi theo tẩu tử. Mấy thiếu niên thiếu nữ thiếu cánh tay gãy chân đứng dậy.

Tần Mục gật đầu, lưu lại cái rương. Bạch Cừ Nhi mở miệng, nhưng không nói gì.

Đội ngũ tiếp tục đi tới.

Không lâu sau đó, cái rương lại đuổi kịp bọn họ, phía sau lại truyền tới tiếng la giết.

Tần Mục nhoẻn miệng cười, đứng ở trên cái rương, cười nói:

- Long béo, nào nào đến phiên chúng ta. Đại Tôn, ngươi đi cùng bọn họ.

- Đúng là đau trứng!

Ban Công Thố chống hai tay, đi đến bên cạnh cái rương, chửi bới nói:

- Lão tử đi cùng ngươi đến đây, ngươi chết lão tử làm sao trở về? Lão tử đời này chưa bao giờ làm chuyện tốt, coi như là phá lệ!

- Không cần!

Bạch Cừ Nhi nhìn bọn hắn, khóc ra thành tiếng.
Bình Luận (0)
Comment