Mục Thần Ký

Chương 497

Thần nhân đầu chim này nghiêng đầu, vỗ nhẹ cánh, tức giận nói:

- Ngươi phạm chuyện gì ngươi lại không biết? Ngươi suy nghĩ lại một chút! Đợi diêm vương chém đầu của ngươi, ngươi cũng chết rõ ràng.

Tần Mục mờ mịt, hoàn toàn nghĩ không ra mình phạm vào chuyện gì.

- Chẳng lẽ là chuyện ta lái thuyền ánh trăng đi? Chỉ có điều thuyền ánh trăng cũng không thuộc về Phong Đô, là đồ của người Nguyệt Lượng Thủ. Diêm vương khinh bỉ người của Nguyệt Lượng Thủ, không tiếp nhận Nguyệt Lượng Thủ vào, ta lái đi thuyền ánh trăng cũng không tính là phạm tội đi?

Hắn vốn có dự định tiến vào Phong Đô đi tìm thôn trưởng, còn phải xem thiếu niên tổ sư có ở bên trong Phong Đô hay không. Tuy rằng thần nhân đầu chim nói hắn phạm tội, Tần Mục không có lo lắng, trái lại có chút chờ mong.

Hơn nữa, bây giờ muốn chạy cũng chạy không thoát.

Đột nhiên, tiếng gào thét Tinh Ngạn truyền đến:

- Tần thần y, ngươi làm gì ta?

Tần Mục quay đầu nhìn lại, vị này hiện nay là tồn tại cường đại trên đời nhất đã không tìm được nhân tài nào hơn hắn. Trên người hắn treo đầy đủ loại tứ chi, những cái đầu đó nữ có nam có, trẻ có già có, không ngờ không có một thân thể nào là hắn.

Đến sinh giới của người chết, những tứ chi khôi phục ý thức ban đầu, khôi phục tứ chi đã biến mất, chiếm lấy tứ chi vốn thuộc về mình trước đó. Trái lại thứ ý thức của Tinh Ngạn nắm giữ được hoàn toàn không có cảm giác tồn tại.

Hắn hiện tại căn bản không có cách nào điều khiển khống chế được hợp thể với lượng tứ chi khổng lồ quỷ dị này.

- Tinh Ngạn, ngươi làm gì với chúng ta?

Hai ba mươi cái đầu cùng nhau đặt câu hỏi, tiếp theo những tứ chi xoay qua đánh nhau, giống như là một quả cầu lăn qua lăn lại.

Tần Mục rầu rĩ, nói:

- Tinh Ngạn, ta vẫn chưa làm cái gì đối với ngươi cả, mà ngươi làm cái gì đối với bọn họ. Ngươi cướp đoạt tứ chi của bọn họ, tạo thành ngươi bây giờ. Ở trong sinh giới của người chết này, sống sót, là chết, chết lại là sống. Ngươi xem ta, nhìn Long Kỳ Lân đi, ngươi sẽ hiểu rõ lời của ta.

Tinh Ngạn hiện tại không thể động đậy, chỉ có những tứ chi khác có khả năng nhúc nhích, hắn giành được quá nhiều thứ từ trên người những người khác nên trên thân thể hắn thứ thuộc về hắn chỉ còn lại có ba hồn.

Nguyên thần của hắn thậm chí cũng từ trên người người khác đoạt tới.

Thần nhân đầu chim này nghiêng đầu nhìn về phía Tinh Ngạn, nói:

- Tinh Ngạn, diêm vương cũng muốn gặp ngươi. Trên người ngươi cất giấu nguyên thần khiến cho hắn cảm giác hứng thú. Các vị, theo ta đi thôi.

Tinh Ngạn hình thành quả cầu thịt heo gào thét, cố gắng muốn rời khỏi sinh giới của người chết. Nhưng mà tứ chi trên người hắn lại hoàn toàn cũng không nghe lời của hắn, trái lại mười cái chân bước ra, dụng cả tay chân bò về phía Phong Đô.

- Thả ta ra!

Giọng nói của Tinh Ngạn mang theo kinh hoàng.

Hắn lần thứ hai cảm giác được khủng hoảng.

Hắn lần đầu tiên cảm giác được khủng hoảng, là khi hắn mở ra sinh tử thần tàng, nhận thấy được tính mạng của mình có điểm cuối. Đại nạn thọ nguyên vừa đến, dưới sinh tử thần tàng của U Đô, lại cắn nuốt nguyên thần của hắn, vĩnh viễn rơi trong bóng tối.

Đó là khủng khiếp lớn, là kết quả hắn không thể tiếp nhận.

Sau khi mở ra cầu thần thần tàng, hắn phát hiện cầu thần đã gãy. Lấy tài trí của hắn không có cách nào chữa trị cầu thần, vì vậy Tinh Ngạn đi lên một con đường khác, một loại con đường trường sinh khác.

Hắn cướp đoạt tứ chi của người khác.

Nếu mình không có cách nào thành thần, khó tránh khỏi thân thể già nua, như vậy lại cướp đoạt tứ chi của những người khác, thay thế thân thể già nua của mình.

Hắn dù sao tâm cao khí ngạo, hắn còn muốn loại thành thần khác. Có thể lọt vào pháp nhãn của hắn đều là tồn tại rất cao trên đời, tồn tại ở một phương diện khác đạt được Thần Cảnh.

Tuy nói hắn cũng không giết chết những sơn dương trong mắt hắn, nhưng vẫn có vài người bởi vì hắn mà chết.

Hiện tại những người này từ trong tử vong sống lại, hắn lại chết. Những người này ở đây đang muốn tách thân thể Chân Thần hắn cực cực khổ khổ luyện ra, đang có ý định muốn xé nát hắn.

Hắn lại cảm nhận được loại khủng hoảng này, khủng hoảng lớn về sinh tử.

Thần nhân đầu chim hoạt động nhẹ nhàng bước chân, tìm được một tư thế thoải mái, tiếp tục rụt đầu ngồi xổm trên đỉnh núi, nói:

- Tinh Ngạn, ngươi làm sai cũng đã sai, chỉ có điều lần này diêm vương muốn điều tra cũng không phải là ngươi mà là dư nghiệt Thiên Đình trên người ngươi.

- Ha hả!

Trong cơ thể Tinh Ngạn đột nhiên truyền ra một âm thanh âm trầm quỷ dị:

- Diêm vương chó má gì? Chẳng qua là dư nghiệt lớn trước đây mà thôi! Các ngươi muốn tìm chính là ta đi?

- Ngỗi Vu Thần!

Trong lòng Tần Mục nhất thời kinh sợ. Chỉ thấy trong thân thể của Tinh Ngạn này đột nhiên có nguyên thần của Ngỗi Vu Thần lao ra, hóa thành quái vật khổng lồ trăm nghìn trượng, dữ tợn khủng khiếp. So với đỉnh núi còn cao lớn hơn, còn muốn to lớn, ánh mắt giống như hai miệng núi lửa, hiện lên lửa lớn hừng hực, xung quanh ngọn lửa chính là tối tăm nồng đậm mạnh mẽ vô cùng.

Hắn từ trên cao nhìn xuống, bao quát tôn thần nhân đầu chim ở trên đỉnh núi phía dưới này, cười lạnh nói:

- Ngươi cũng là đại dư nghiệt trước đây, ta đã thấy ngươi, người của Dạ Du thời đại Khai Hoàng. Ngươi vốn là Si Hưu người trông coi linh hồn kẻ phạm tội ở thời đại Khai Hoàng, thần chỉ có thể tự do bay không ngừng qua lại U Đô và hiện thực, tên là Xích Tú! Xích Tú, nhận ta một cái cúi đầu!

Hắn vừa gặp mặt liền cúi đầu chào, thần nhân đầu chim này vẫn an an ổn ổn đứng ở trên đỉnh núi, không chút dịch chuyển.

Ngỗi Vu Thần cảm thấy kinh hãi, cúi đầu lại bái. Thần nhân đầu chim giơ một chân lên, đạp đạp vào khóe miệng của mình.

Trong lòng Ngỗi Vu Thần giật mình, vội vàng xoay người đi, điên cuồng chạy về phía bên ngoài sinh giới của người chết.

Hắn còn chưa chết, thân thể còn bị trấn áp ở Dương Sơn của Đại Khư, ở chỗ này không có khôi phục thân thể, chỉ còn lại có nguyên thần. Tốc độ của nguyên thần thiên hạ vô song, so với bất kỳ chân thần nào trên thế gian tốc độ chạy trốn còn nhanh hơn.

Hắn vừa thoáng động, trong thời gian ngắn lại vượt qua biển sương mù, liền muốn lao ra khỏi phạm vi Phong Đô bao phủ.

Nhưng vào lúc này, thần nhân đầu chim Xích Tú vỗ cánh bay lên, giống như một trận gió lướt qua đám người Tần Mục.

Tần Mục ngẩng đầu nhìn lên, nhưng chỉ thấy trong không trung có một người mặt chim cánh lớn mở rộng ra, che khuất cả bầu trời. Nó giơ vuốt lại khống chế được nguyên thần khổng lồ của Ngỗi Vu Thần này.

Sau một khắc, lại thấy thần nhân đầu chim này vỗ cánh quay trở về, nó ném Ngỗi Vu Thần xuống dưới mặt đất, vẫn ngồi xổm trên đỉnh núi lẳng lặng rỉa lông chim của mình.

Tần Mục chợt run rẩy, xương cốt trên người hắn đập loạn, vang lên tiếng động.

Với tốc độ như vậy, đừng nói hắn, lại tính là người què tới đây cũng chạy không thoát.

Vị thần nhân đầu chim Xích Tú này có hình thái cực kỳ cổ quái, vừa rồi hắn bay ra ngoài trong nháy mắt từ hình thái thân thể trực tiếp biến thành hình thái nguyên thần. Thuần túy cho nên tốc độ có khả năng nhanh như vậy, còn vượt qua cả nguyên thần của Ngỗi Vu Thần, bởi vậy mới có khả năng dễ dàng đuổi theo Ngỗi Vu Thần như vậy, bắt hắn lại như vậy.

Mà bây giờ nó bay trở về, lại từ hình thái nguyên thần hóa thành hình thái thân thể, loại pháp hơn tùy ý hư hóa thực thể hóa như vậy cực kỳ quỷ dị.

- Thảo nào Ngỗi Vu Thần nói hắn có thể tự do xuyên qua qua giữa U Đô và hiện thực. Xem ra những lời này quả thật không phải là giả.

Tần Mục thầm nghĩ.

Lúc này, trên người Ngỗi Vu Thần quấn vòng quanh từng vòng dây xích. Hắn chính là đang giãy giụa không ngừng, nhưng trước sau không có cách nào thoát khỏi sự khống chế của cái dây xích.

Cho dù là vị hung thần này tà ác vô cùng, lúc này cũng không thể tránh thoát được. Thấy giãy giụa không thoát được hắn lại yên tĩnh trở lại, cười lạnh nói:

- Xích Tú, mạng của ta là do trời, không phải do diêm vương! Các ngươi bắt ta có thể làm khó dễ được ta hay sao?

Thần nhân đầu chim vỗ nhẹ cánh, lại có một đạo dây xích bay ra, trói Tinh Ngạn lại.

Dây xích này là do xương trắng biến thành, giống như là từng đoạn xương cột sống chế luyện thành, không biết có bao nhiêu đoạn.

Dây xích xương trắng quay xung quanh Tinh Ngạn vòng vài vòng, sau đó lại trói hai tay của Tần Mục.

Tần Mục có chút không hiểu nói:

- Ta lại chạy không thoát, Xích Tú sư huynh phải phiền toái như vậy làm gì?

- Ngươi đừng nói chuyện, ta chán ghét mùi người sống.

Thần nhân đầu chim này tâm niệm thoáng động, dây xích xương trắng cùng dây xích trên người Ngỗi Vu Thần nối liền cùng một chỗ, dẫn theo bọn họ đi về phía Phong Đô. Tần Mục vội vàng nói:

- Ta còn có cái rương, còn có con Long Kỳ Lân!

- Thực sự phiền phức.

Đầu chim Xích Tú cởi ra dây xích, nói:

- Ngươi đánh thức Long Kỳ Lân của ngươi lại, nhanh đi theo cho kịp. Đừng mong chạy thoát, ngươi chạy không được!

Tần Mục đá Long Kỳ Lân vài cái, Long Kỳ Lân vẫn không có tỉnh. Xích Tú nhổ xuống một cái lông chim, chà trên trán Long Kỳ Lân một chút, Long Kỳ Lân lúc này mới tỉnh lại, run rẩy.

Tần Mục an ủi:

- Rồng béo đừng sợ, tổ sư hơn phân nửa cũng ở nơi đây. Chúng ta lần này tiến vào Phong Đô, nói không chừng có thể nhìn thấy hắn.

Trong đầu Long Kỳ Lân ong ong, ha ha nói:

- Ngươi không phải nói, tổ sư thành thần rồi sao?

Tần Mục im lặng một lát, gương mặt giãn ra cười nói:

- Tổ sư ở Phong Đô thành thần.

Long Kỳ Lân trầm mặc xuống, giơ móng vuốt lên lau viền mắt, chỉ có điều lúc này hắn không có thân thể, cũng không có nước mắt.

- Ta sớm biết rằng ngươi gạt ta...

Hắn cúi đầu nói.

Tần Mục suy nghĩ một lát, nói:

- Ngươi xem, ở trên thế giới này, ngươi cùng ta đều chết, nhưng mà tổ sư lại sống tốt. Ở trong thế giới của chúng ta, chúng ta là sống, tổ sư là chết. Có thể, sống và chết không phải như ngươi tưởng tượng, sau khi chết chỉ là một loại sống sót khác. Ngươi cũng không cần bi thương.

Long Kỳ Lân ngẩng đầu, suy nghĩ một lát, hoàn toàn nghiêm túc nói:

- Nhưng ngươi sau này không được gạt ta.

Tần Mục trịnh trọng gật đầu:

- Ta là sợ ngươi nghĩ luẩn quẩn trong lòng, cho nên mới...

- Ta cũng không phải tiểu hài tử, ta suy nghĩ rất thoáng.

Giọng điệu Long Kỳ Lân bình tĩnh nói:

- Hắn có thể sống ở trên thế giới này, ta đã rất thỏa mãn. Giáo chủ, cái đuôi xương của ngươi chọc vào ta.

Tần Mục đứng dậy, giẫm lên trên gáy của hắn, Long Kỳ Lân theo thần nhân đầu chim đi qua Quỷ Môn Quan, đi về phía Âm Ti.

Phía sau bọn họ, cái rương lảo đảo theo bọn họ.

Cái rương lúc này đi lên đường ngã trái ngã phải, giống như là uống rượu say vậy. Tần Mục quay đầu lại, trong lòng vô cùng kinh ngạc, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện:

- Không tốt, trong rương đều là cánh tay cái chân!

Hắn vừa nghĩ tới đây, cái rương lớn của Tinh Ngạn cuối cùng không nhịn được, hai cửa bịch một cái mở ra, miệng rương lớn cuối cùng nôn ra.

Từng đám người kỳ lạ cổ quái từ trong rương phun tới, còn có một đống lớn bộ xương khô vui vẻ cũng bị cái rương phun hơn nửa.

- Chúng ta tiến vào Phong Đô!

Những bộ xương khô này ở trên không trung sinh ra máu thịt, rơi xuống đất hóa thành từng nam nữ trần truồng, mừng rỡ như điên, nhanh chân lại chạy về phía Phong Đô.

Mà người mới vừa rồi bị cái rương phun đi ra lại đều không trọn vẹn không được đầy đủ, cụt tay cụt chân, còn có người ngực xuất hiện một lỗ thủng lớn, thiếu trái tim.

Còn có người thiếu xương sườn, có người thiếu linh hồn, có người thiếu thần tàng, ít thứ đều kỳ lạ cổ quái.

Những người này đều mờ mịt, bọn họ là phần còn lại của chân tay đã cụt bị Tinh Ngạn bắt được.

Cái rương đuổi theo, kiên nhẫn đuổi kịp những người đi ra ngoài đó, muốn bắt bọn họ một lần nữa bỏ vào trong rương thu thập, tàng trữ.

Tần Mục vội vàng gọi cái rương, nói:

- Những người đó ở chỗ này đã sống lại, không cần thu thập, tàng trữ bọn họ. Ta cho ngươi mấy cái bảo vật, ngươi đặt ở trong bụng là được.

Ầm ầm ầm!

Trong rương đột nhiên truyền đến từng tiếng nổ, tiếp theo cái rương càng lúc càng lớn, sau một lát ở trước mặt bọn họ hóa thành một con quái vật khổng lồ.

Tần Mục giật mình há hốc mồm, cằm thiếu chút nữa rơi ra, hắn vội vàng nâng cằm.

Cằm của Long Kỳ Lân cũng rơi trên mặt đất, miệng há thật to, lộ ra vẻ khó tin.

Cái rương của bọn họ biến thành một con cự thú Thao Thiết.
Bình Luận (0)
Comment