Mục Thần Ký

Chương 507

- Ta hiện tại mới biết lòng dạ cùng bản lĩnh của Văn Nguyên, thắng được rất nhiều những giáo chủ chúng ta.

Tại hoa viên sau Văn Nguyên điện, các vị giáo chủ đời trước từng người đứng dậy. Tư Nguyên Vi xúc động vô cùng, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nói:

- Ta năm đó thu ngươi làm đệ tử là bởi vì cái gì? Ta đột nhiên phát hiện, ánh mắt của mình tự nhiên lại tốt như vậy!

Sắc mặt Thiếu Niên tổ sư ửng đỏ, nói:

- Sư phụ thu ta làm đệ tử, nói là bởi vì ta bộ dạng xinh đẹp, hơn nữa tư chất tốt. Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu nhất là bộ dạng xinh đẹp.

Tần Mục quan sát xung quanh, người nơi này đều là tuấn nam mỹ nhân. Giáo chủ Thiên Ma giáo các đời, bao gồm Thiếu Niên tổ sư, lại không có một người nào xấu.

Sắc mặt của Tư Nguyên Vi cũng có chút ửng đỏ, cười nói:

- Ta nhớ ra rồi, ta thu ngươi làm đồ đệ, là dự định để cho ngươi sử dụng nam nữ tình ái phá đạo tâm của ta. Đại Dục Thiên Ma Kinh của ta lấy tu tâm làm chủ, ta phá đạo tâm của sư phụ ta, cho nên ngồi trên vị trí giáo chủ. Ta cũng cần một người phá đạo tâm của ta, cái gọi là không phá thì không xây được. Nếu ngươi có thể phá đạo tâm của ta, ngươi chính là giáo chủ. Ngươi không phá được đạo tâm của ta, lại sẽ khiến cho ta tiến thêm một bước, nói không chừng có thể thành ma làm thần. Chỉ là sau đó ta đề phòng ngươi, bị Dụ Liên giáo chủ chui chỗ trống, ám toán ta.

Dụ Liên giáo chủ dương dương đắc ý, nói:

- Sư phụ chỉ đề phòng tình ái của tiểu sư đệ, lại không biết ám tiễn khó phòng. Tiểu sư đệ khi đó mới bao nhiêu? Ngươi lại mượn. Nếu ngươi không tồn tại tâm tư như thế, đề phòng ta nhiều hơn, nói không chừng tiểu sư đệ thật sự có thể trở thành Thánh giáo chủ.

Tần Mục dường như suy nghĩ tới điều gì, Thiên Ma giáo sở dĩ có một chữ ma, chắc hẳn cũng có liên quan đến đến loại sư đồ truyền thừa này.

Loại tác phong sư phụ dung túng cho đồ đệ ám toán mình này, không thể không xưng là ma, lại giống như Lệ Thiên Hành. Lệ Thiên Hành bị Tư bà bà ám toán, Tư bà bà vẫn chỉ là cảnh giới Thiên Nhân, căn bản không có khả năng dựa vào thực lực chân chính giết chết Lệ Thiên Hành đã là cảnh giới thần cầu.

Lệ Thiên Hành hết lần này tới lần khác cho nàng cơ hội này.

Thiên Ma giáo sư đồ tranh chắc hẳn là xuất xứ từ Khai Sơn tổ sư. Chỉ có điều mục đích của Khai Sơn tổ sư là vì để cho thế hệ Thiên Ma giáo nhanh chóng mạnh mẽ hơn thế hệ trước nên lập ra quy định, đồ đệ chiến thắng sư phụ liền có thể trở thành Thiên Ma giáo chủ.

Mà loại quy định này bất tri bất giác dần dần thay đổi, lại thêm Đại Dục Thiên Ma Kinh thật sự quỷ dị khó lường, dễ dàng sinh sôi ma tính. Cho nên cái này thoạt nhìn là quy định rất tốt, dần dần diễn biến thành cái dạng hiện tại.

Thiếu Niên tổ sư cười nói:

- Nếu như ta trở thành Thánh giáo chủ, hơn phân nửa cũng sẽ như các vị như vậy, rầu rĩ vì lợi ích của Thiên Thánh giáo, không để ý tới bách tính trong thiên hạ. Không trở thành giáo chủ, ngược lại thành toàn ta.

Giáo chủ các đời đều gật đầu nói phải.

- Về phần Tần giáo chủ...

Tư Nguyên Vi quay đầu lại nhìn về phía Tần Mục,

Im lặng một lát, nói:

- Lại không tính toán với ngươi. Ngươi tới vị trí giáo chủ lai lịch bất chính. Ngươi sau khi làm giáo chủ, cũng coi như làm không tệ. Chỉ có điều đổi thành chúng ta, cũng có thể làm không tệ.

Tần Mục khiêm tốn nói:

- Đây là tất nhiên. Các vị giáo chủ đời trước đều là nhân trung long phượng, nếu ở chỗ ngồi của ta, nhất định có thể làm được tốt hơn so với ta. Chẳng qua là lúc đó các ngươi ở chỗ ngồi của ta, không đạt được gì mà thôi.

Rất nhiều giáo chủ đời trước cảm thấy da mặt giật loạn, sắc mặt không ngừng thay đổi, cố nén kích động giết chết hắn.

Tiểu tử này không sợ hãi gì, dù sao cũng là Thánh giáo chủ, thân gánh trọng trách truyền thừa chức vị giáo chủ. Thạch Thượng Truyền Kinh còn phải dựa vào hắn truyền cho giáo chủ đời sau, nếu giết chết hắn, Thiên Ma giáo lại xong đời.

Tần Mục nghiêm mặt nói:

- Vừa mới rồi là tiểu tử vô lễ, chỉ là không cam lòng thấy các vị tiền bối cầm sai lầm quá mức, đi tới hạn chế hậu nhân nên có nhiều đắc tội. Ta xin nhận tội với Thánh giáo giáo chủ các đời.

Sắc mặt của giáo chủ các đời đều thư giãn qua, Tổ Dương giáo chủ vội vàng đỡ hắn đứng dậy, cười nói:

- Tiểu Tần giáo chủ làm ra thành tựu chúng ta chưa từng làm ra, cũng làm chúng ta kính phục không thôi. Trong giáo chủ các đời, ngươi cho dù không có cách nào đứng lên trước ba, cũng có thể đứng hàng trước năm. Mọi người nói sau khi chết vạn sự đều thành không, chính là có chút khó chịu nho nhỏ, chúng ta vẫn không để ở trong lòng.

Hồ Quân giáo chủ cười nói:

- Chúng ta ngoại trừ bội phục tu vi thành tựu của ngươi, phần nhiều vẫn lo lắng ngươi sau khi trở về, không cho giáo chúng ngày lễ ngày tết hoá vàng mã tiền bày đồ cúng cho chúng ta!

- Rất đúng, rất đúng!

Mọi người đều cười nói:

- Chúng ta cũng không muốn biến thành những kẻ nghèo khó như Nhân Hoàng điện, ngay cả một người hoá vàng mã cũng không có!

- Nhân Hoàng các đời ở Nhân Hoàng điện thực sự không thỏa đáng muốn chết. Ngày lễ ngày tết ngay cả đồ cúng thắp hương hoá vàng mã bày cũng không có. Nhìn đi, Nhân Hoàng của Nhân Hoàng điện khi còn sống có bao nhiêu phong cảnh, hiện tại lại nghèo khó tới mức nào. Có chỗ nào giống chúng ta, khi còn sống phong cảnh, sau khi chết cũng phong cảnh!

Mọi người cười ha ha, Thiếu Niên tổ sư cũng cười theo vài tiếng, đột nhiên nhớ tới Tần Mục, vội vàng liếc mắt nhìn Tần Mục.

Tần Mục cũng theo cười gượng vài tiếng, may là hiện tại hắn không mặt không da, bằng không nhất định sắc mặt đỏ lên.

Giáo chủ Thiên Ma giáo các đời không biết hắn có một thân phận khác chính là Nhân Hoàng thời nay. Nhân Hoàng các triều đại của Nhân Hoàng điện sở dĩ nghèo như vậy, cũng có liên quan tới việc Nhân Hoàng hắn không có đi hoá vàng mã dâng hương.

- Sau khi trở lại Duyên Khang, nhất định phải đi một chuyến tới Nhân Hoàng điện, khiến cho Nhân Hoàng các triều đại từng ngày trở lên giàu có, không thể quá nghèo khổ!

Hắn thầm hạ quyết tâm.

- Tần giáo chủ.

Thiếu Niên tổ sư nghiêm mặt nói:

- Ngươi tới thăm ta, như vậy sau khi trở lại dương gian, ngươi định làm gì?

Tiếng cười của mọi người dừng lại, bọn họ đều nhìn về phía hắn, xem hắn ứng phó như thế nào.

Tần Mục trầm ngâm một lát, cười nói:

- Sau khi ta trở lại Duyên Khang quốc, liền muốn mở đường trước.

- Mở đường trước?

Thiếu Niên tổ sư nhíu mày, nói:

- Đường thông nhau, tất nhiên tiện cho dân, nhưng phí tiền cũng nhiều. Duyên Khang quốc trải qua mấy lần đại chiến, quốc khố trống rỗng, ngươi vì dân sinh kế, vì sao trước hết lại mở đường? Duyên Khang quốc vốn cũng đã phát triển đường xá, hiện tại mở lại đường, hao tài tốn của.

Tần Mục xúc động nói:

- Bởi vì ta đã san bằng Tây Thổ!

Trong lòng Thiếu Niên tổ sư giật mình, thất thanh nói:

- Ngươi xuất binh phá được Tây Thổ? Ngươi dẫn theo bao nhiêu đại quân? Tây Thổ lớn như vậy, ngươi làm thế nào đánh chiếm Tây Thổ?

Giáo chủ các đời khác cũng thấy tâm thần chấn động mạnh, khó có thể tin nổi.

- Một mình ta dẫn theo Long Kỳ Lân và Hùng Kỳ Nhi san bằng Tây Thổ.

Tần Mục mỉm cười, nói:

- Tây Thổ nay đã sáp nhập vào Duyên Khang, nhưng Tây Thổ cách Trung Thổ xa tới mười vạn dặm, cái gọi là trời cao hoàng đế xa ngoài tầm tay với. Hiện tại đường xá giữa Trung Thổ và Tây Thổ không thông, trong khoảng thời gian ngắn Tây Thổ còn có thể an phận nhưng một thời gian sau, Tây Thổ nhất định sẽ sinh loạn. Ta muốn làm chính là mở đường thông giữa Tây Thổ cùng Trung Thổ thông nhau!

Thiếu Niên tổ sư và giáo chủ các đời đều không thể nào tin tưởng nổi lời của hắn, mỗi một lấy tay vịn trán đi tới đi lui. Đột nhiên, một vị giáo chủ đời trước dừng bước lại, trầm giọng nói:

- Trung Thổ cùng Tây Thổ, ở giữa cách Đại Khư, cách sa mạc lửa lớn, khoảng cách gần cũng cách là mười vạn dặm! Ngươi muốn mở một con đường lớn mười vạn dặm?

Tần Mục nói:

- Không phải một, trong quy hoạch của ta là hai con đường. Hai con đường lớn phải vô cùng bằng phẳng, có thể cho xe ngựa của đại quân nhanh chóng thông qua, nhanh nhất là kỵ binh cưỡi dị thú, có thể ngày đêm chạy vội vạn dặm.

- Sai!

Vị giáo chủ đời kia trước lạnh lùng nói:

- Ngươi có nhiều tiền như vậy sao? Duyên Khang quốc có nhiều tiền như vậy sao? Làm đường, trải đường chính là tiền, trải đường chính là thần thông, trải đường chính là mạng người! Thánh giáo ta tuy nói có Thiên Công đường nhưng ngươi khiến cho Thiên Công đường làm chuyện trải đường này, hao tổn tiền vô số không nói, còn có thể khiến cho đệ tử của Thiên Công đường mệt chết vô số!

Tần Mục lắc đầu:

- Sẽ không. Ta lần này đi Tây Thổ, thấy được đường của Tây Thổ phát đạt vượt xa so với Duyên Khang, thần thông Thiên Cung thật sự có thể dùng tới trải đường. Ta với các đại thế gia của Tây Thổ qua lại thân thiết, có thể mời Thiên Cung chủ chân chính dẫn dắt thần thông giả Tây Thổ tới trải đường, một ngày có thể làm được ngàn dặm đường. Mười vạn dặm đường, trăm ngày trải đường, phí tiền không tính là quá nhiều.

Ánh mắt của vị giáo chủ đời trước kia nhất thời sáng lên, lộ ra vẻ tươi cười, lui về phía sau một bước. Giáo chủ các đời khác vẫn vây quanh Tần Mục. Đột nhiên Tư Nguyên Vi dừng bước lại, nói:

- Lửa sa mạc thì phải làm sao bây giờ? Ngọn lửa sa mạc lớn rộng mấy vạn dặm, khô cạn không có nước. Ngươi mở đường xá, đường bị cát bụi chìm ngập, lại hoàn toàn vô dụng! Đến lúc đó, mọi người ở trên đường khốn đốn sầu khổ, chết vào trên đường!

Tần Mục nói:

- Mà nay Duyên Khang quốc sư giết Chân Thiên lão mẫu, ngọn lửa ở sa mạc lớn đã tắt. Chỉ cần sử dụng Huyền Vũ châu tới tưới tiêu, tưới sa mạc, lấy Thanh Long châu tới trồng cây cối khiến cho sa mạc lớn biến thành thảo nguyên rừng rậm, không phải là vấn đề hóc búa. Phương bắc có thảo nguyên có núi tuyết, núi tuyết hóa thành sông. Ta lấy núi tuyết tan ra, ở trong sa mạc tạo thành hồ, có thể giải quyết thuỷ lợi.

Tư Nguyên Vi lộ ra vẻ tươi cười, cũng lui ra ngoài.

Lại có một vị giáo chủ dừng bước hỏi:

- Đường tiếp theo chính là đi qua Đại Khư. Đại Khư ban ngày còn xem như là an bình nhưng đã đến buổi tối, yêu ma quỷ quái tập kích, bóng tối tập kích. Ngươi làm thế nào bảo đảm đi qua được?

- Không có cách nào bảo đảm. Chỉ có điều ta có thể di chuyển tượng đá, tập trung tượng đá, mượn tượng đá tới đối đầu với bóng tối. Ngàn dặm một trấn, vạn dặm một thành. Thành trấn ở giữa hai con đường, như vậy có thể có nơi đặt chân. Có những thành trấn, hàng hóa ở Tây Thổ, Đại Khư, Trung Thổ lui tới, thương nhân buôn bán tất nhiên cao hứng.

- Ngươi còn chưa có nói, tiền tài giải quyết như thế nào?

- Đường vừa mở, thương nhân buôn bán qua lại, tiền tài tự nhiên giải quyết!

- Trong Đại Khư không phải là con đường bằng phẳng, có nhiều chuyện thần quái kỳ quái quỷ dị, ngươi làm thế nào khiến cho thiên sơn vạn thủy biến thành đường bằng phẳng?

- Gặp núi mở đường, gặp nước bắc cầu, gặp thần bái thần!

- Đường lớn tạo với chiều rộng bao nhiêu?

- Chiều rộng ba mươi sáu trượng, tám đường cho xe chạy, đường cho quân tốt, dành cho người đi bộ bốn đường.

- Xe ngựa của Tây Thổ có kích thước độ rộng khác với xe ngựa của Duyên Khang, làm thế nào khiến cho quỹ đạo giao thông thông suốt?

- Vậy thì tính xe rộng hơn!

- Phong tình của Tây Thổ cùng Duyên Khang khác nhau, phải làm thế nào?

- Vậy liền đi cùng!

- Văn tự khác nhau, thần thông khác nhau, lại khi thế nào?

- Vậy có sách cùng văn tự, mở rộng giáo dục!

...

Đột nhiên, hai mươi tám vị giáo chủ đời trước đồng thời cười to, nhìn về phía Tần Mục cúi người chào, bái nói:

- Tần giáo chủ có thể xưng là thánh cũng đúng! Không hổ danh cái tên Thánh giáo chủ! Chúng ta đã thay Lệ giáo chủ thử thách qua ngươi, ngươi thông qua!

Tần Mục hoàn lễ, chân thành vạn phần:

- Cảm ơn các vị giáo chủ đã hỏi ra những câu hỏi chấn động tâm can, dẫn dắt trí tuệ cho ta, tiểu tử tiếp nhận giáo huấn! Lần này trở lại dương gian, ta liền có biến pháp cải cách đường. Nếu tương lai biến pháp có thành tựu, khiến cho giao thông thông suốt, các vị giáo chủ đều công lớn lao!

Mọi người cười ha ha, đều đứng dậy.

Thiếu Niên tổ sư cũng rất hài lòng. Tần Mục vốn cùng giáo chủ các đời huyên náo đến mức rất căng thẳng, mà bây giờ ân oán lúc trước đã quét sạch sẽ, hắn cũng rất vui mừng.

Đột nhiên, ngoài điện truyền đến tiếng của thần nhân đầu chim Xích Tú, kêu lên:

- Tần giáo chủ, Diêm vương muốn đích thân thẩm vấn ngươi, còn không ra?
Bình Luận (0)
Comment