Từ phật giới truyền tới Thái Hoàng Thiên còn xa hơn so với suy đoán của Tần Mục. Tuy nói thời điểm thông qua cầu dịch chuyển trao đổi linh năng không cảm giác được dòng thời gian động, nhưng ánh sáng chảy của cầu dịch chuyển trao đổi linh năng đột nhiên chấn động mãnh liệt, lại khiến cho hai người bọn họ đều có một loại cảm giác không ổn.
Điều này nói rõ bọn họ ở trong cầu đã qua thời gian ba canh giờ. Thần thông Đế Thích Thiên Vương Phật để lại uy năng đã bạo phát ra, phá hủy cầu dịch chuyển trao đổi linh năng!
Mà bây giờ, bọn họ còn chưa đi tới Thái Hoàng Thiên, cầu dịch chuyển trao đổi linh năng đã bị phá huỷ, Tần Mục chưa bao giờ gặp được loại tình huống này, cũng nhất thời không có chủ ý.
- Cầu dịch chuyển trao đổi linh năng bị hủy diệt sớm, sẽ phát sinh chuyện gì?
Trong ánh sáng chảy, Đế Thích Thiên Vương Phật lớn tiếng hỏi thăm Tần Mục.
Tần Mục lớn tiếng đáp lại:
- Chúng ta rất nhanh sẽ biết!
Đế Thích Thiên Vương Phật nhất thời hiểu rõ ý tứ của hắn, không nhịn được sắc mặt thoáng đổi.
Ánh sáng chảy của cầu dịch chuyển trao đổi linh năng bắt đầu chấn động kịch liệt, đó là một kết quả do năng lượng di chuyển va chạm vào nhau hình thành.
Cầu dịch chuyển trao đổi linh năng đả thông chính là phật giới và Thái Hoàng Thiên. Tần Mục cùng Đế Thích Thiên Vương Phật đi tới Thái Hoàng Thiên, năng lượng hai giới cân bằng. Thái Hoàng Thiên cũng phải có một phần năng lượng đi tới phật giới, năng lượng di chuyển qua phải tương đương với năng lượng Tần Mục và Đế Thích Thiên Vương Phật tích trữ.
Mà bây giờ cầu dịch chuyển trao đổi linh năng của phật giới sớm bị hủy diệt, dẫn đến vị trí ánh sáng chảy của hai người Tần Mục cùng Đế Thích Thiên Vương Phật cùng năng lượng dịch chuyển va chạm, cho nên hình thành chấn động kịch liệt.
Trước mắt bọn họ, năng lượng chảy lóe ra ánh sáng các màu, giống như là tiến vào trong một thế giới có vạn đóa hoa, ở trong vạn đóa hoa nhanh chóng lưu chuyển.
Năng lượng đánh đến, khiến cho thân thể Tần Mục cảm giác đau đớn từng đợt.
Những màu sắc này bị kéo ra rất dài, giống như là từng dải ánh sáng nhỏ hợp thành hàng vạn hàng nghìn dòng nước lũ với đủ loại màu sắc.
- Có thể cả hai đều bị chôn vùi hay không?
Đế Thích Thiên Vương Phật có chút hãi hùng khiếp vía, lẩm bẩm nói.
Trong ánh sáng chảy với sắc thái sặc sỡ, Tần Mục lấy ra linh binh tính toán, lắc đầu nói:
- Sẽ không chôn vùi. Thái Hoàng Thiên và phật giới đều tổn thất một phần năng lượng, bởi vậy vẫn sẽ dẫn chúng ta đi tới thế giới mục tiêu của từng người, như vậy có khả năng duy trì năng lượng cân đối của hai giới, nếu không sẽ mang đến chấn động cho hai giới. Năng lượng của Thái Hoàng Thiên cùng chúng ta vừa vặn là ở trên cùng một con đường. Chúng ta vừa lúc va chạm vào nhau, loại năng lượng này va chạm vào nhau trăm triệu lần không thể dùng thần thông chống đỡ. Nếu chống đỡ, thế và năng lượng chúng ta đi tới Thái Hoàng Thiên và thế đi tới phật giới đều sẽ bị trung hòa.
- Nếu trung hòa sẽ như thế nào?
Đế Thích Thiên Vương Phật hỏi.
- Như vậy chúng ta lại sẽ cùng năng lượng, bị vĩnh viễn dừng lại ở giữa hai thế giới.
Tần Mục nói:
- Không tiến vào được, cũng không lui được.
Đế Thích Thiên Vương Phật buồn bực nói:
- Ngươi học thuật tính của ai vậy? Bản lĩnh thật sự không tệ.
Tần Mục bị năng lượng công kích, thân thể càng lúc càng đau, chịu đựng đau đớn nói:
- Ta từng theo người của Đạo Môn học qua Thái Huyền Toán Kinh và Tố Nữ Toán Kinh.
- Thảo nào. Đám lỗ mũi trâu đạo môn đều là nhân vật rất giỏi, những gia hỏa này mỗi một người lỗ mũi trâu luôn hếch lên trời, từ trước đến nay khinh thường phật môn ta, cho là chúng ta là tâm học, tất cả từ tâm. Bọn họ nói đạo môn mới là người nắm giữ đại đạo chân chính của vũ trụ.
Đế Thích Thiên Vương Phật cười nói:
- Chỉ có điều thuật số của bọn họ quả thật rất cao minh. Năm xưa ta đã từng gặp được mấy vị cao nhân đạo môn, không kém hơn so với ta.
Đang nói, năng lượng đánh vào càng lúc càng mạnh. Tần Mục lập tức không chịu nổi, thân thể bất cứ lúc nào cũng có khả năng bắn ra tung tóe. Toàn thân Đế Thích Thiên Vương Phật tản ra phật quang ôn hòa, giúp hắn ngăn cản một phần năng lượng đánh tới, nói:
- Hiện tại ngược lại ngươi tu hành công pháp của ta rất tốt.
Hắn chưa có hoàn toàn bảo vệ Tần Mục, mà mặc cho một phần năng lượng đánh vào trên người Tần Mục, gần như khiến da thịt của Tần Mục bị xé rách!
Tần Mục nghe vậy, trong lòng thoáng động, lập tức thử Đế Thích Thiên Vương Kinh.
Trên cổ của hắn mang trí tuệ châu. Vừa phát động môn công pháp này, sau đầu hắn lập tức hiện ra một đạo phật quang như có như không, nhẹ nhàng rung chuyển. Các loại phật âm hóa thành phù văn kỳ dị cùng nguyên thần thân thể của hắn dung hợp, thậm chí gia cố thần tàng của hắn, khiến cho thần tàng càng lúc càng vững chắc.
Đế Thích Thiên Vương Phật nhìn về phía Tần Mục, lộ ra vẻ vui mừng, thầm nghĩ:
- Người này đầu óc xấu, nhưng tư chất ngộ tính lại không tệ, tu luyện công pháp của ta rất nhanh.
Hắn có thể nhìn ra được, thân thể của Tần Mục đang được nâng cao rõ rệt, nguyên thần, thần tàng cũng biến thành càng vững chắc cường đại hơn, nói rõ Tần Mục rất có phật tính.
- Nếu không phải hắn là Tần gia tử, ta ngược lại muốn thu hắn làm đệ tử.
Hắn chưa bao giờ thu đệ tử, lúc này nhìn thấy tư chất ngộ tính của Tần Mục, không nhịn được động thương.
Đột nhiên, sắc mặt của Đế Thích Thiên Vương Phật tối sầm, lập tức ném thương xót mới xuất hiện ra sau đầu.
Tần Mục đang sửa chữa Đế Thích Thiên Vương Kinh của hắn, bóp méo công pháp của hắn!
Người khi sư diệt tổ này vừa học được công pháp lại lập tức bắt tay vào sửa chữa, vị lão sư nào đối mặt với đệ tử như vậy còn có thể lưu lại tâm tình yêu mến nhân tài nữa sao?
Phật quang sau đầu Tần Mục đang dần dần phát sinh thay đổi, giống như là từng con rồng thật nhỏ cùng từng vị chân phật nhỏ đang di chuyển ở bên trong vòng ánh sáng, trong phật âm cũng mang theo tiếng rồng ngâm.
Cũng không lâu lắm, Đế Thích Thiên Vương Kinh liền bị Tần Mục sửa lung tung, gần như không nhìn ra đây là công pháp phật môn!
Điều càng làm cho Đế Thích Thiên Vương Phật chán nản chính là, công pháp của hắn càng lúc càng hoàn toàn thay đổi. Theo thời gian trôi qua, tỉ trọng công pháp của hắn ở trên người Tần Mục càng lúc càng nhỏ, đến sau đó công pháp của hắn không ngờ biến thành một phần nhỏ công pháp của Tần Mục!
- May là không thu hắn làm đệ tử. Nếu hắn làm đệ tử của ta, ta sợ rằng ta sẽ không nhịn được một cái tát đập chết hắn!
Đế Thích Thiên Vương Phật thở hắt ra một hơi, thầm nghĩ.
Năng lượng trùng kích này cực kỳ lâu. Càng về sau năng lượng trùng kích lại càng lớn, khiến cho Đế Thích Thiên Vương Phật cũng có phần khó có thể chịu đựng được.
Không thể dùng thần thông chống đỡ năng lượng trùng kích, nếu năng lượng di chuyển qua lại dừng lưu chuyển, bọn họ cũng không có cách nào tiến vào Thái Hoàng Thiên, chỉ có thể dựa vào thân thể cứng rắn chống đỡ. Bởi vậy hắn có chút tổn hại.
Cuối cùng, một đợt năng lượng trùng kích thậm chí khiến cho thân thể của Đế Thích Thiên Vương Phật bắt đầu xuất hiện vết nứt. Da tay của hắn không ngừng tách ra, giống như bị hỏa thiêu thành tro tàn, không ngừng bị chôn vùi. Nhưng lập tức lại có da mới mọc ra. Hiển nhiên thân thể của hắn đã tu luyện tới trình độ không thể tưởng tượng nổi!
Cho dù là như vậy, hắn vẫn tận lực bảo vệ Tần Mục, không để cho Tần Mục bị tổn thương ở trong năng lượng triều dâng lên. Đồng thời, hắn vẫn cố gắng hết khả năng buông ra một phần năng lượng, trùng kích thân thể của Tần Mục, gây cho Tần Mục áp lực khiến cho Tần Mục ở dưới áp lực không ngừng nâng cao chính mình.
Cuối cùng, một đợt năng lượng triều cuối cùng dâng qua. Đế Thích Thiên Vương Phật thở phào nhẹ nhõm, không bảo vệ Tần Mục nữa.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có tiếng đàn như có như không truyền đến. Sắc mặt của Đế Thích Thiên Vương Phật thoáng đổi, vội vàng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy trong dòng nước lũ năng lượng trao đổi vừa trùng kích đi qua bất chợt tách ra, vỡ thành vô số mặt mỏng.
Tiếng đàn dần dần rõ ràng, không gian đang không ngừng chấn động, năng lượng trao đổi di chuyển tản ra các loại ánh sáng màu sắc trở nên trùng điệp có trật tự, không ngừng chấn động, hình như biến thành mỗi một nốt nhạc chớp động!
Những không gian chớp động mỏng manh đó dẫn theo màu sắc của những năng lượng này biến hóa, hình thành một con phượng hoàng chín đầu, cách bọn họ càng lúc càng xa.
Tiếp theo, phượng hoàng chín đầu đột nhiên Niết Bàn, hóa thành ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, tiêu diệt năng lượng trong không gian kia!
- Nam Thiên Xích Đế Tề Hạ Du!
Sắc mặt Đế Thích Thiên Vương Phật biến đổi kịch liệt, kêu lên thất thanh:
- Đuổi giết chúng ta là nữ nhân ngoan độc này! Xong đời!
Hắn không nói lời gì, cuốn lấy Tần Mục nỗ lực tăng nhanh tốc độ bỏ chạy về phía trước.
Tần Mục từ trong tu luyện tỉnh táo lại, vội vàng nói:
- Vương phật, không nên tự ý bay, sẽ lệch khỏi quỹ đạo tiến vào Thái Hoàng Thiên!
Đế Thích Thiên Vương Phật cao giọng quát:
- Thần thông của cường giả Đế Tọa ở phía sau, chúng ta rất nhanh sẽ bị đuổi theo, không trốn lại chết không có chỗ chôn!
- Cường giả Đế Tọa?
Tần Mục bị dọa cho giật mình, trong đầu trống rỗng:
- Người đuổi giết ta không ngờ mạnh như vậy? Ta chỉ là một nhân vật nhỏ cảnh giới Thất Tinh, tại sao lại xuất động cường giả Đế Tọa chứ?
- Không phải truy sát ngươi, là đuổi giết ta!
Đế Thích Thiên Vương Phật cắn chặt răng, phật quang cuốn lấy Tần Mục, dẫn theo hắn toàn lực chạy như điên. Thân hình gần như hóa thành một đạo phật quang nhanh chóng lao đi xa, nói:
- Thời điểm Khai Hoàng, ta cùng nữ nhân này có thù oán, hơn phân nửa là nàng nghe được ta phạm phải tội, chủ động đến đây tìm ta, muốn báo thù rửa hận!
Tiếng đàn từ phía sau truyền đến. Nơi này là dải đất chân không giữa Thái Hoàng Thiên cùng phật giới, không có âm thanh có thể ở trong chân không truyền ra. Nhưng mà thần thông của Nam Thiên Xích Đế Tề Hạ Du lại thông qua mặt cắt không gian truyền tới, tốc độ cực nhanh, nhanh tới mức không thể tưởng tượng nổi!
Tần Mục quay đầu nhìn lại. Hắn chỉ thấy không gian phía sau bọn họ đang không ngừng chớp động lên xuống, diễn biến không ngừng. Khi thì chúng tách ra, khi thì trùng điệp, khi thì hình trụ, không gian biến thành mỗi một cột thể cao thấp biến hóa không ngừng. Khi thì hóa thành hình tròn, vòng tròn lớn vòng tròn nhỏ, vòng tròn nhỏ từ trong hư vô sinh ra, tăng lên, vượt quá vòng tròn lớn, từng gợn sóng không gian không ngừng diễn biến, tuần hoàn.
Loại thần thông sóng âm này vượt quá tưởng tượng của Tần Mục, khiến hắn thấy nghẹn họng nhìn trân trối. Hắn đã nhìn không hiểu được thần thông sóng âm của Tề Hạ Du, thực khó suy đoán ra được thần thông của cường giả Đế Tọa rốt cuộc có uy năng lớn tới mức nào.
Chỉ có điều từ thần thái khẩn trương của Đế Thích Thiên Vương Phật khi chạy thoát thân lại thấy được, chỉ sợ hắn cũng khó có thể chống đỡ được uy năng của loại thần thông này. Nếu như bị thần thông này đuổi kịp, chỉ sợ không chết cũng bị thương.
- Vương phật, ngươi đã lệch khỏi quỹ đạo đi tới Thái Hoàng Thiên!
Tần Mục dụng tâm thầm tính, cau mày nói.
- Mạng quan trọng hơn!
Đế Thích Thiên Vương Phật cao giọng quát.
Tần Mục không nói thêm gì nữa, tùy ý Đế Thích Thiên Vương Phật dẫn theo mình lao như bão táp, trong lòng không nhịn được âm thầm sầu muộn:
- Vương phật lệch khỏi quỹ đạo đường nhỏ, tiếp tục chạy xuống chỉ biết càng lúc càng lệch, cách Thái Hoàng Thiên càng lúc càng xa, chúng ta không còn có thể trở lại Thái Hoàng Thiên, trở lại Đại Khư...
Tiếng đàn trở nên càng rõ ràng, Tần Mục lập tức nhìn thấy được bóng dáng Đế Thích Thiên Vương Phật chạy nhanh bất chợt bị kéo rất dài, không khỏi bị dọa cho giật mình.
Hắn không có cảm giác được bất kỳ nguy hiểm nào, thần thông của Tề Hạ Du khiến cho hắn không cảm giác được bất kỳ sát ý nào, nhưng loại thần thông này lại đang tiến gần người!
- Cẩn thận!
Đế Thích Thiên Vương Phật cao giọng rít gào. Đột nhiên hắn xoay người, lùi về phía sau chạy như điên, toàn thân hắn có phật quang cường đại phóng ra, liên tục đánh ra không biết bao nhiêu lần thần thông, nghênh đón tiếng đàn công kích từ sâu bên trong không gian kia truyền đến.
Ầm ầm...
Tần Mục nhắm mắt lại, trong chớp nhoáng này các loại ánh sáng lóa mắt đâm tới, khiến cho hai con mắt của hắn đau đến mức nước mắt giàn giụa.
- Lão nương môn thật mạnh ngang!
Bên tai hắn truyền đến âm thanh của Đế Thích Thiên Vương Phật, Tần Mục cảm giác được có máu chảy đến trên cổ của mình, trong lòng thầm cả kinh.
Đế Thích Thiên Vương Phật không ngờ chửi tục, hắn tu dưỡng tốt như vậy không ngờ không nhịn được mắng to, hiển nhiên là thương thế không nhẹ. Nhưng vào lúc này, có tiếng đánh liên tiếp truyền đến. Tần Mục mở mắt, nhưng vẫn không nhìn thấy được bất kỳ vật gì. Hắn chỉ có thể cảm giác được mình bị Đế Thích Thiên dẫn theo, lăn lộn, đập vào bên trên thứ gì đó không biết, đụng liên tục không biết bao nhiêu lần, lăn đi rất xa, lúc này mới dừng lại.
Tần Mục len lén tháo lá liễu vàng ra, nhìn lại xung quanh, không khỏi ngơ ngẩn:
- Nơi này là...
Phía sau hắn, Đế Thích Thiên Vương Phật vẫn bảo vệ hắn ngã về phía sau, hơi thở mong manh, âm thanh khàn khàn nói:
- Khai Hoàng Thiên Đình tầng trời thứ hai, cách Thái Hoàng Thiên không xa... Chậu phân này còn thối hơn so với sự tưởng tượng của ta, còn nặng hơn nhiều...
Oa...
Hắn mở miệng phun ra ngụm máu lớn.