Trong lòng Linh Dục Tú thoáng chấn động, khẽ nói:
- Đại tôn sống hơn vạn năm, hắn gần như tinh thông tất cả thần thông của thánh địa! Hơn nữa, hắn còn đi qua Tây Thổ, thần thông của Tây Thổ hắn chắc hẳn cũng học qua, còn đi qua Thái Hoàng Thiên, thần thông đạo pháp của Thái Hoàng Thiên hắn cũng tuyệt sẽ không bỏ qua. Xích Minh thần tử hạ thủ từ trên người hắn, không khác gì có thể nhìn một lượt đạo pháp thần thông chủ yếu của Duyên Khang!
Tần Mục vẫn đang xem kỹ tượng đá, ung dung nói:
- Hắn nhìn đạo pháp thần thông, nhìn chính là hình của nó, hắn từ trên người đại tôn không nhìn thấy được tinh khí thần của Duyên Khang. Trên người của đại tôn không có loại vật này, đại tôn khí khái quá mềm. Hắn muốn nhìn thấy tinh khí thần của Duyên Khang...
Hắn ngẩng đầu lên, mím môi một cái, cười mà như không cười nói:
- Phải từ trên người ta mới thấy được!
Linh Dục Tú cười nói:
- Khoác lác!
Sơ tổ Nhân Hoàng cười nói:
- Nha đầu Linh gia, Mục nhi cũng không phải là khoác lác. Ta có thể cho ngươi xem thử tinh khí thần của hắn.
Dứt lời, hắn nhẹ nhàng điểm một cái ở mi tâm của Linh Dục Tú, hai tròng mắt của Linh Dục Tú nhất thời u ám nhưng mi tâm lại dần dần sáng lên, mơ hồ có thể nhìn thấy được phía trước có bóng người.
- Ngươi nhìn Mục nhi.
Sơ tổ nói.
Linh Dục Tú nhìn về phía Tần Mục, nhất thời nhìn thấy được tinh khí thần giống như lửa mạnh cháy hừng hực vậy. Trời không sợ, đất không sợ, dám làm dám chịu, dám xông pha dám liều mạng!
Trong lòng nàng thoáng chấn động, sau một lúc lâu, hai mắt dần dần khôi phục, lúc này mới không nhìn thấy được loại tinh khí thần này trên người Tần Mục nữa.
- Nếu ngươi nhìn phụ hoàng Duyên Phong đế, cũng nhìn thấy được loại cảnh tượng này, thậm chí càng nồng đậm mạnh mẽ hơn so với Mục nhi.
Sơ tổ Nhân Hoàng ý vị thâm trường nói:
- Làm hoàng đế khai quốc, không nhất định là người có thực lực mạnh nhất, nhưng nhất định là người có khí phách và ý chí lớn nhất. Duyên Phong đế chính là người như vậy, hắn có nghị lực lớn, khí phách lớn, thậm chí còn phải vượt quá Mục nhi. Ta đã từng từ phía xa nhìn qua Duyên Khang quốc sư, Duyên Khang quốc sư cũng chưa từng có tinh khí thần nồng đậm mãnh liệt như vậy. Duyên Phong đế chính là đại biểu cho một thời đại tinh thần!
Linh Dục Tú bị dọa cho giật mình, nàng chưa bao giờ từng nghĩ tới tồn tại như Sơ tổ Nhân Hoàng tự nhiên đánh giá cao về phụ thân nàng như vậy.
Duyên Phong đế có tu vi thực lực không bằng Duyên Khang quốc sư, tư chất ngộ tính cũng không giống như Duyên Khang quốc sư và Tần Mục, hắn nổi tiếng nhưng lại không phải tồn tại tuyệt đối đỉnh cấp.
Chỉ có điều, Duyên Phong đế lại là nhân vật trung tâm trong cải cách của quốc sư, là Duyên Phong đế dốc hết sức phổ biến cải cách đổi mới, phá thần trong lòng mọi người, trong miếu thần, khiến cho thần thông được bách tính sử dụng, khiến cho thần được bách tính sử dụng, chỉ là ánh sáng của hắn bị Duyên Khang quốc sư che giấu.
- Ta muốn làm một người giống như phụ thân, thậm chí làm tốt hơn so với hắn!
Trong lòng nàng thầm nghĩ.
Mười ngày sau, Ban Công Thố lại bị mời vào trong hoàng cung, lại một lần nữa cùng những thần thông giả của Huyền Không Giới quyết đấu. Lần này không chỉ có thần thông giả cảnh giới Sinh Tử, thần thông giả cảnh giới Thiên Nhân, cảnh giới Thất Tinh cũng đến mấy nghìn vị, cả một đám đông đều là cao thủ ba đầu sáu tay.
Lần này lại là thần thông giả cảnh giới Sinh Tử khiêu chiến Ban Công Thố, mười ngày, tu vi thực lực của những thần thông giả này không ngờ tăng lên rất lớn. Không chỉ có như vậy, thậm chí ngay cả thần thông đạo pháp Ban Công Thố sử dụng lúc trước bọn họ cũng thi triển ra cực kỳ tinh diệu, dường như thấm nhuần mấy chục năm vậy.
Ban Công Thố bị dọa cho giật mình, cố gắng hết khả năng cùng những thần thông giả liều mạng, gần như vận dụng tất cả mọi thứ thủ đoạn của mình. Hắn còn có kỹ năng cao hơn một bậc, chiến thắng phần lớn thần thông giả của Huyền Không Giới, nhưng thua mất mấy trận.
Lần này Xích Minh thần tử cho hắn đủ thời gian nghỉ ngơi, mỗi lần đều đợi đến khi hắn ở vào trạng thái đỉnh phong lại đối chiến với người tiếp theo, bởi vậy trận chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Xích Minh thần tử cao cao tại thượng, bao quát cuộc chiến đấu phía dưới, nghiêng đầu hỏi:
- Đã nhiều ngày qua, sứ giả của Duyên Khang đang làm cái gì?
Bên cạnh một vị thần chỉ cuối cùng, khẽ nói:
- Sứ giả của Duyên Khang không có làm việc gì, chỉ đi dạo ở trong thành. Mấy sứ giả này rất hiếu kỳ, giống như không có mấy kinh nghiệm, bao giờ cũng nhìn chằm chằm vào tượng đá trong thành, ở mỗi một tượng đá đều nhìn rất lâu. Nhất là sứ giả họ Tần kia còn ghé vào trên tượng đá nhìn, gần đây lại hiếu kỳ với hai mặt trời lặn, lại bắt đầu nhìn tượng đá vẽ một chút.
Lông mày của Xích Minh thần tử khẽ nhíu lại, lông mày của hắn rất đẹp, nói:
- Là một đối thủ đáng sợ. Duyên Khang lại có người tài giỏi như thế, có chút khó giải quyết.
Vị thần chỉ này không hiểu được ý định của hắn.
Xích Minh thần tử mang tới một cái gương, sử dụng miếng vải đen che mặt gương, nói:
- Ngươi cầm cái gương này tìm hắn, từ phía xa hướng về phía hắn, kéo miếng vải đen này xuống, soi hắn một chút. Sau đó kéo miếng vải đen lên, mang tới gặp ta.
Trong lòng vị thần chỉ này buồn bực, nhưng cầm lấy cái gương nhanh chóng rời đi, Xích Minh thần tử tiếp tục quan sát cuộc chiến.
Sau một lúc lâu, vị thần chỉ này cầm theo cái gương có che miếng vải đen quay về, nói:
- Thần chiếu sứ giả của Duyên Khang một cái, lại lập tức chạy về.
Xích Minh thần tử tiếp nhận cái gương, nhẹ nhàng gạt miếng vải đen phía trên, hai mắt của hắn nhìn chằm chằm vào mặt gương. Con mắt dựng thẳng nơi mi tâm lại đang nhìn từng chiêu từng thức của Ban Công Thố giữa sân, không ngừng phân tích, thôi diễn.
Đột nhiên, Xích Minh thần tử hơi ngẩn ra, ba con mắt đều nhìn chằm chằm vào mặt gương.
Trong mặt gương, Tần Mục đưa lưng về phía hắn đang quan sát bức tượng trong thành, bên cạnh còn có một thiếu nữ và hai con mắt lớn cao chừng một người. Sơ tổ lại xoay đầu lại, gương mặt có vẻ rất lớn, sắc mặt có phần tái nhợt, hình như cách cái gương rất gần, đang nhìn cái gương.
Khiến cho Xích Minh thần tử chấn động kinh ngạc không phải Sơ tổ mà là Tần Mục, hắn dùng cái gương này chiếu Tần Mục, chiếu không hoàn toàn là Tần Mục. Chỉ thấy Tần Mục đưa lưng về phía hắn là một người có hai tay một đầu bình thường, nhưng trong gương lại có một ý chí chiến đấu với uy lực mạnh mẽ dữ dội.
Luồng khí thế hung ác và ý chí chiến đấu này không ngờ mơ hồ hóa thành hai cái đầu, cùng Tần Mục hóa ra hình thành thế chân vạc.
Không chỉ có như vậy, Xích Minh thần tử còn mơ hồ nhìn thấy được dưới nách của Tần Mục có ảo ảnh của cánh tay, đó là bốn cánh tay khác.
Bốn cánh tay và hai cái đầu khác là do tinh khí thần biến thành, cũng không phải là thực chất!
Xích Minh thần tử híp mắt lại một cái, cảnh tượng trong tấm gương dần dần biến mất.
- Xích Khê, ngươi truyền Vô Lậu Đấu Chiến Thần Công cho sứ giả của Duyên Khang sao?
Xích Minh thần tử gọi Xích Khê, hỏi.
Xích Khê lắc đầu:
- Tiểu tử này đánh cắp Trảm Thần Huyền đao của ta, lại hạ độc ta, lừa gạt bảo vật của ta, ta làm sao có thể truyền công pháp cho hắn?
Xích Minh thần tử than thở:
- Hắn đã sắp học được... Không, chắc là sắp sáng tạo ra Vô Lậu Đấu Chiến Thần Công của mình.
Xích Khê bị dọa cho giật mình, cứng họng nói không ra lời.
- Chúng ta đang nghiên cứu công pháp thần thông của Duyên Khang, người này cũng không nhàn rỗi, hắn ở phỏng đoán thần vận trên tượng đá, suy tính công pháp thần thông của thời đại Xích Minh ta. Cho dù hắn chưa chắc có thể hiểu hết được những tác dụng ảo diệu của công pháp thần thông này, lại nhận được tinh thần không khiếp sợ của thời đại Xích Minh.
Xích Minh thần tử thở dài, nói:
- Làm sao có thể có một nhân vật vướng tay vướng chân như vậy? Lẽ nào hắn chính là Duyên Phong đế, ngụy trang thành sứ giả... Không đúng, hắn không có khí thế của đế hoàng, hơn nữa cảnh giới không cao.
Xích Khê vội vàng nói:
- Duyên Phong đế đã là thần chỉ, thần đã từng gặp hắn, không thể nào là Duyên Phong đế. Thần tử, người này là Tần Mục, thật sự rất khó đối phó sao? Hắn chưa từng học qua thần thông của thời đại Xích Minh ta, cho dù là tu thành ba đầu sáu tay, cũng không có khả năng thi triển ra thần thông tương ứng.
Xích Minh thần tử khẽ gật đầu, cười nói:
- Ta tự nhiên hiểu rõ. Chỉ là phần tư chất ngộ tính này của hắn, khiến cho ta có chút hãi hùng khiếp vía. Người đâu, tiếp tục theo dõi sứ giả của Duyên Khang, mọi cử động của bọn họ đều phải báo cáo với ta, không sót bất kỳ chuyện lớn nhỏ nào!
Mấy vị thần nhân lập tức cúi người, thân hình biến mất.
Ban Công Thố lại một lần nữa mệt mỏi nôn ra máu, ngã xuống đất không dậy nổi, trong lòng khổ sở vạn phần.
Giọng nói của Xích Minh thần tử truyền đến, nói:
- Xích Khê, dẫn đệ tử của ngươi xuống, điều dưỡng, mười ngày sau trở lại.
Trên mặt đất, Ban Công Thố co quắp vài cái.
Không lâu sau, Xích Minh thần tử nhận được tin tức:
- Sứ giả của Duyên Khang đi vào trường tư thục, cùng một đám ngoan đồng xin học, tiên sinh không biết phải làm sao. Xin hỏi thần tử, có cần đuổi bọn họ đi ra hay không?
Xích Minh thần tử ngạc nhiên, lắc đầu, nói:
- Duyên Phong đế hứa cho chúng ta lãnh địa, lại hứa xây dựng học viện học cung cho chúng ta, ta không thể lòng dạ hẹp hòi hơn so với Duyên Phong đế, liền mặc hắn đi.
Lại qua bốn ngày, có thần chỉ đến đây báo cáo, nói:
- Sứ giả của Duyên Khang học bốn ngày, lại không đi học nữa.
Xích Minh thần tử nói:
- Lại thăm dò, xem thử hắn rốt cuộc muốn làm gì.
Lại qua hai ngày, thần chỉ báo cáo:
- Sứ giả của Duyên Khang thăm hỏi cung điện của Giám Trảm Quan, thăm Ban Công Thố, đưa thuốc trị thương. Ban Công Thố không dám dùng, chờ hắn đi rồi đổ vào trong rãnh nước.
Xích Minh thần tử cau mày nói:
- Hành động này là đạo lý gì vậy? Lại thăm dò!
- Thần tử, sứ giả của Duyên Khang đùa giỡn dân nữ, bị công chúa Duyên Khang hành hung, gây ra một hồi hỗn loạn, mọi người ở trên đường đánh nhau!
Xích Minh thần tử sắc mặt thoáng đổi, quát:
- Nhanh đi thăm dò tình hình chiến đấu thế nào! Nhớ kỹ, nhìn chăm chú sứ giả của Duyên Khang cho ta, nhìn hành động của hắn!
Một lát sau, thần chỉ này báo cáo:
- Mấy trăm vị thần thông giả ở trên đường đánh tới đánh lui, hỗn loạn không chịu nổi. Sứ giả của Duyên Khang và công chúa Duyên Khang ở một bên quan sát cuộc chiến.
Sắc mặt của Xích Minh thần tử đại biến:
- Thành rồi, hắn đã thành...
Thần chỉ này không giải thích được.
Xích Minh thần tử đi tới đi lui, nói:
- Hắn đi tư thục, nhưng thật ra là học tập chiến kỹ cơ sở của Xích Minh ta. Kiếm chiêu, mười bốn tuyến kiếm thức cơ sở, đao chiêu, mười bảy chiêu đao thức cơ sở đao, quyền pháp, thân pháp, đồng pháp, chỉ pháp, chẳng lẽ chỉ như vậy! Bốn ngày, hắn lại ở trong tư thục học được chiêu thức thần thông cơ sở! Học được cơ sở, tất cả biến hóa đều ở trên cơ sở diễn sinh. Chỉ có điều, hắn còn muốn xem thần thông của Xích Minh đi tới một bước nào, mà xem thần thông của Xích Minh ta, không thể nghi ngờ chính là gây ra một hồi hỗn loạn. Mấy trăm thần thông giả ở trên đường đánh nhau, các loại thần thông thi triển ra, hắn ở một bên quan sát, hắc hắc...
Cho dù hắn cười ra tiếng, nhưng trên mặt lại không có ý cười.
Xích Minh thần tử dừng lại một lát, nói:
- Lại chờ mấy ngày nữa, Ban Công Thố tái chiến với thần thông giả của Xích Minh, sẽ triệu kiến hắn. Ta ngược lại muốn đích thân xem thử khả năng của vị sứ giả Duyên Khang này!
Bốn ngày sau, Ban Công Thố lại được mời vào trong Hoàng Thành, Xích Minh thần tử nói:
- Lần này vẫn mong Ban Công Thố tiểu hữu phong ấn thần tàng, cùng thần thông giả cảnh giới Thất Tinh và cảnh giới Thiên Nhân đánh một trận.
Ban Công Thố nhất thời hiểu rõ ý tứ của hắn, xấu hổ nói:
- Thần tử, ta cảm thấy vẫn không cần so tài thì hơn. Cùng với dưới cảnh giới, cho dù là rất nhiều đệ tử của thần tử thắng được ta, cũng không thắng nổi người kia.
Xích Minh thần tử kinh ngạc, cười nói:
- Tiểu hữu, vì sao lại nói ra những lời quá đau buồn như vậy?
Ban Công Thố lắc đầu nói:
- Đệ tử của thần tử, mỗi người đều dũng mãnh thiện chiến, không kém hơn so với ta, lại có thần tử chỉ điểm, trong thời gian ba mươi ngày này dũng mãnh tiến bước, đã có không ít người có thể thắng được ta. Nhưng so sánh với họ Tần kia, vẫn thua kém quá xa.
Xích Minh thần tử lẳng lặng nghe, Ban Công Thố nói thật:
- Ta với hắn tranh đấu không chỉ một ngày hai ngày, sau khi ta xuất sơn, lại vẫn đấu với hắn. Từ trước còn có thể không phân cao thấp, sau đó cảnh giới của ta cao hơn hắn, nhưng ngay cả một chiêu của hắn cũng không tiếp nổi. Hiện tại, ta có thể nghênh chiến với bất kỳ thông thần giả nào của Xích Minh, cho dù là đệ tử do thần tử tự mình dạy dỗ. Nhưng bảo ta tới cùng hắn quyết đấu, ta cũng không dám. Thần tử muốn khiến cho đệ tử của mình thắng được hắn, muôn vàn khó khăn.
Xích Minh thần tử nhìn xung quanh một vòng, chỉ thấy mấy nghìn vị thần thông giả của Huyền Không Giới đều đang nhìn Ban Công Thố. Hiển nhiên, đôi câu vài lời của Ban Công Thố đã tạo ra cho những thần thông giả này biểu hiện giả dối là không có cách nào chiến thắng Tần Mục.
Như vậy rất không ổn.
Ban Công Thố trầm giọng nói:
- Ở trong quảng trường, nếu có ai có thể đủ ở dưới tình huống thấp hơn ta một cảnh giới chiến thắng ta, còn có lực đánh với hắn một trận.
Xích Minh thần tử nhíu mày, miệng Ban Công Thố há hốc, lại nói không ra lời. Trong lòng âm thầm cả kinh, biết là Xích Minh thần tử khiến cho hắn không có cách nào phát ra âm thanh, thầm nghĩ:
- Lời ta nói đến đây, các ngươi tin hay không là chuyện của các ngươi. Các ngươi cho rằng mình đang đá một khối đá cứng, nhưng căn bản không ngờ mình đá là một tòa Tu Di Sơn!
Hắn có chút hả hê, cười trên nỗi đau của người khác:
- Từ trên người ta đi tìm lòng tin sao? Đám ngu ngốc các ngươi căn bản không ngờ được mình sắp phải đối mặt với một con quái vật đáng sợ tới mức nào!
Gương mặt của Xích Minh thần tử giãn ra, cười nói:
- Đã như vậy, mời sứ giả của Duyên Khang bắt đầu.
- Truyền sứ giả của Duyên Khang yết kiến.