- Con đường thông từ Tây Thổ đến Trung Thổ bị Thái Hoàng Thiên cắt ngang, lực thống trị của Duyên Khang không có cách nào đến được Tây Thổ, Tây Thổ lại sẽ làm phản. Bởi vậy phải đánh thông Thái Hoàng Thiên, lập ra một đường hầm hoặc là trận pháp truyền tống.
Tần Mục cùng quốc sư, Lâm Hiên và các cao thủ tinh thông thuật tính tập trung cùng một chỗ, thôi diễn suy tính ảnh hưởng của Thái Hoàng Thiên hạ xuống đối với Duyên Khang. Mọi người mồm năm miệng mười, Tần Mục nói:
- Chế tạo trận pháp truyền tống đơn giản, nhưng duy trì trận pháp truyền tống là một khoản chi tiêu rất lớn, cần dùng đến lượng thuốc và kim châm cứu lớn. Đả thông mấy con đường hầm giai đoạn trước tiêu hao rất lớn, nhưng đến sau này sẽ dùng tiền ít hơn.
Lâm Hiên đạo chủ nói:
- Thái Hoàng Thiên chắn từ nam tới bắc, dựng thẳng cắt ngang Trung Thổ và Tây Thổ sẽ phát sinh ảnh hưởng phức tạp đối với sông nước ban đầu, đại khí lưu chuyển, mưa xuống tuyết rơi. Cần phải tính toán một lần nữa dòng nước, đại khí và mưa.
Hư Sinh Hoa nói:
- Cần phải tính toán ra ảnh hưởng đối với nơi nào lớn hơn, có hình thành sa mạc hay không. Lúc này lại cần phải có Long Vương, Duyên Khang nhất định phải có Long Vương mới có thể tránh được sa mạc xuất hiện.
Linh Dục Tú bổ sung:
- Còn cần có thần gió, vu sư, khống chế mưa và gió mùa!
Duyên Khang quốc sư suy tư nói:
- Còn nữa, tuy nói nguyên từ của Thái Hoàng Thiên khác thường đã bị khống chế nhưng Thái Hoàng Thiên, La Phù Thiên đều có lực nguyên từ, chúng ta còn cần kiểm tra ảnh hưởng của hai tòa chư thiên này đối với động thực vật. Tính toán thuỷ văn, đại khí, thời gian mưa, còn cần cả yếu tố lực nguyên từ của hai thế giới, giám sát ảnh hưởng của hai thế giới nguyên từ đối với địa chấn.
Thôn trưởng nói:
- Vậy cần phải có thổ địa công, hơn nữa cần phải có số lượng thổ địa công không ít! Tộc hệ thổ định cư ở trong Duyên Khang, bọn họ vốn là tộc còn sót lại của thổ địa công Khai Hoàng Thiên Đình, nghe theo hiệu lệnh của Nhân Hoàng ấn. Mục nhi có thể cùng Sơ tổ đi gặp bọn họ.
Vương Mộc Nhiên nói:
- Hơi nước mây mù ở trên biển, trên biển chúng ta cũng cần thần quan tới quản lý vận hành vân khí biển rộng, mới có thể khiến cho lục địa được mưa thuận gió hoà. Ngoại trừ vân khí ra, còn cần điều hành cuồng phong sóng lớn, bảo vệ thuyền đánh cá Duyên Khang.
- Lượng công trình lớn, cần phải có người tinh thông thuật tính tới quản lý tiền tài quốc khố. Chúng ta cần phải có một vị tài thần tinh thông thuật tính tới khống chế quốc khố!
- Điều hành các công trình, lâu thuyền cần phải có một vị thuyền thần tới điều hành. Trên biển có Đại Côn là Côn tộc, có thể dùng Nhân Hoàng ấn mời tới. Chỉ là còn không biết tộc trưởng thời nay là ai.
- Thiên Công tạo vật, chế tạo trọng bảo trấn áp khí vận của Thái Hoàng Thiên, La Phù Thiên, rèn các loại thần binh mở đường cần phải có một vị thần Thiên Công!
- Khống chế tật bệnh ôn dịch cần phải có một vị thần Dược vương!
- Khống chế tình hình hoả hoạn và thiên tai cần phải có một vị Hỏa thần!
...
Mọi người bàn luận xôn xao, thương thảo một lúc lâu, lập ra những việc cần làm để ứng với chuyện sau khi Thái Hoàng Thiên rơi xuống, tất cả an bài lớn nhỏ được vạch ra. Bởi vì thành tựu thuật tính của Long Kỳ Lân cực cao nên cũng tham dự vào trong đó, đột nhiên nói:
- Giáo chủ, quốc sư, chúng ta không phải đang làm một Thiên Đình sao?
Đám người Tần Mục cùng Duyên Khang quốc sư ngạc nhiên, vội vàng lật xem những thần trí bọn họ thiết kế ra, đó không phải là hình thức ban đầu của Thiên Đình sao?
Bọn họ thiết kế ra các thần vị, không phải là thần trí cần thiết trong hệ thống Thiên Đình sao?
Có những thần trí này, cơ cấu cơ bản của Thiên Đình lại thành hình!
Duyên Khang quốc sư lắc đầu nói:
- Hiện tại thành lập Thiên Đình, thời gian còn quá sớm.
Thôn trưởng gật đầu, nói:
- Tích lũy lương lớn lại chậm rãi xưng vương, lần này chỉ thiết chức trách, không thiết thần vị. Mọi người không nên truyền đi chuyện này, ngầm hiểu là được.
Mọi người đều gật đầu.
Chỉ là bọn họ cũng không có ý thức được, một lịch sử rộng lớn mạnh mẽ chính là từ dưới tình huống bọn họ ở trong tòa thành này. Khi Duyên Phong đế vắng mặt, ở trong thảo luận ngắn gọn lần này của bọn họ đã từ từ mở ra tấm màn che.
Có thể rất nhiều năm sau, bọn họ nhớ lại cảnh tượng hôm nay sẽ có rất nhiều xúc động. Chỉ là bọn họ bây giờ, còn không biết chuyện sau này xảy ra.
Duyên Khang quốc sư nói:
- Lượng suy tính tính toán cực lớn, chỉ dựa vào chúng ta khó có thể tính toán ra được những điều này, chúng ta thật sự phải có phương hướng lớn. Ta báo lên hoàng đế, do hoàng đế triệu tập người tài ba chí sĩ trong thiên hạ làm việc này.
Đột nhiên có người hỏi:
- Như vậy Ma tộc cùng Thần Ma của Thái Hoàng Thiên phải làm sao bây giờ?
Mọi người đồng thời nhíu mày, đều không có chủ ý.
Thù hận giữa Thái Hoàng Thiên cùng Ma tộc không thể hóa giải, đám người Bàng Ngọc Chân Thần không tiếc cùng Tiều Phu thánh nhân ân đoạn nghĩa tuyệt. Thần chỉ của Thái Hoàng Thiên thậm chí nói ra lời không ở cùng Ma tộc dưới một bầu trời như vậy, có thể thấy được thù cao tận mây xanh, hận sâu hơn so với biển.
Tần Mục suy nghĩ một lát, nói:
- Để cho người của Thái Hoàng Thiên ở lại Đại Khư. Đại Khư cùng Duyên Khang không ở cùng dưới một bầu trời. Phược Nhật La cùng Ma tộc định cư ở phương bắc Băng Nguyên, cách Đại Khư càng xa càng tốt.
- Chỉ đành phải như thế.
Duyên Khang quốc sư gật đầu.
Lần này, Thái Hoàng Thiên rơi xuống, chuyện cần làm quá nhiều, lượng công trình lớn. Hơn nữa cần phải chế tạo ra rất nhiều thần binh lợi khí có uy lực cường đại, có khả năng trấn áp được địa chấn, tiêu trừ núi lửa, dẫn dắt vân khí, dẹp yên sóng gió trên biển rộng.
Mấy thứ này, Tần Mục chưa bao giờ tiếp xúc qua.
- Vẫn cần tới Tiều Phu thánh nhân.
Tư bà bà nói:
- Thế gian này có thể nắm giữ nhiều kiến thức như vậy, chỉ có hắn.
Tần Mục nói phải, tìm đến chỗ Tiều Phu thánh nhân và Sơ tổ Nhân Hoàng, cẩn thận nói một hồi về ý nghĩ của mọi người. Tiều Phu thánh nhân cười nói:
- Ta đang đợi lời này của ngươi. Hiện tại, ta có thể đi gặp Duyên Phong đế.
Đến kinh thành, Tần Mục lấy ra Nhân Hoàng ấn, phát động uy năng của Nhân Hoàng ấn. Các tộc trong thiên hạ đều cảm ứng được Nhân Hoàng ấn triệu hoán. Hơn mười ngày sau, Hành thổ, năm tiên yêu tộc, Côn tộc, Dực tộc, Hải tộc, Huyền Vũ tộc lần lượt chạy tới Duyên Khang kinh thành.
Kinh thành náo nhiệt khác thường.
Các tộc chỉ nghe điều khiển từ Nhân Hoàng ấn, nhận ấn không nhận người. Cho dù Duyên Phong đế, bọn họ cũng không có sắc mặt tốt, về phần thôn trưởng càng không có sắc mặt tốt.
Tộc trưởng mới của Hành Thổ tộc là phu nhân của tộc trưởng Thổ Hành Phong ban đầu. Một nữ tử chỉ cao tới chỗ đầu gối của Tần Mục, râu ria xồm xàm, bộ dạng nếu cao lớn ngược lại cũng cực kỳ uy mãnh.
Vị Thổ phu nhân này là một nữ tử, toàn thân khổ luyện cơ bắp, lực lớn vô cùng, đối với Tần Mục khách khí, đối với thôn trưởng lại thổi râu trợn mắt nhìn.
Thổ phu nhân đối với Duyên Phong đế lại mở miệng một hoàng đế dế nhũi khiến Duyên Phong đế tức giận đến mức tay chân run rẩy, ngay cả khi nhấc bút lên ghi số lần chém đầu cũng run rẩy không ngừng.
Yêu tộc trong ngũ tiên Liễu tiên, Hoàng tiên, Bạch tiên chết trận khi Thần Đoạn Sơn Mạch đánh một trận ngăn chặn Thượng Thương, lần này tới chính là tộc trưởng mới, Hồ Linh Nhi cùng Hồ tiên đi qua.
Tộc trưởng Huyền Vũ đã chết trận ở trong trận chiến ấy, tộc trưởng mới đi tới nơi này là một vị hán tử cao lớn uy mãnh lại chậm chạp, là Huyền Vô Kính. Bất kể bước đi hay nói đều chậm hơn so với người khác vài lần.
Duyên Phong đế và Huyền Vô Kính nói chuyện rất khó chịu.
Mà đám người Dực vương, Côn vương lại là người quen cũ, đối với thôn trưởng lúc trước thích sử dụng Nhân Hoàng ấn triệu tập bọn họ phản công đối với Thượng Thương lại rất không muốn gặp lại.
Chỉ có điều, khi tộc trưởng các tộc nhìn thấy Sơ tổ Nhân Hoàng, lại không khỏi kính cẩn đứng lên.
Duyên Phong đế lại mời sứ giả Xích Minh tới, Xích Khê tự mình đến đây. Sứ giả Ma tộc lại là Triết Hoa Lê, Phược Nhật La không tự mình đến đây.
Phần lớn cư dân của Thái Hoàng Thiên ở lại Đại Khư. Bàng Ngọc Chân Thần cũng không tự mình đến đây, để cho đệ tử Vũ Hòa của mình thay thế mình đi gặp.
Mấy ngày nay, đám người Tần Mục, Duyên Phong đế, Tiều Phu thánh nhân, quốc sư vạch ra kế hoạch. Duyên Phong đế phân công các chức quan, phong một số lượng quan lớn, cải cách lại chế tạo, loại bỏ một ít chức quan, tăng thêm một ít chức quan.
Lần đại hội này có rất nhiều chuyện, trong đó rất nhiều chi tiết vô cùng vụn vặt. Đề bạt quan viên, sát hạch bản lĩnh đều cần Duyên Phong đế tự mình tham dự vào trong đó, sẽ kéo dài trong thời gian hơn một tháng mới kết thúc.
Ngoại trừ các tộc ra, đám người câm điếc, dược sư cũng được phong chức quan. Tư gia của Thiên Thánh giáo lại chịu trách nhiệm quản lý tài vụ của Duyên Khang, Tư Vân Hương hưng phấn rất lâu nhưng Hồ Linh Nhi lại có chút mất mát.
Chỉ có điều, Tần Mục lập tức vận dụng quyền lực, xếp Hồ Linh Nhi tiến vào trong giám sát Tư Vân Hương, để tránh Tư Vân Hương ở trong đó kiếm lời bỏ vào túi riêng, dọn sạch quốc khố bỏ thêm vào bảo khố của Thiên Thánh giáo. Lúc này sự hưng phấn của Tư Vân Hương mới biến mất.
Đám người Tần Mục và tiều phu đặt ra kế hoạch, tất cả việc cần làm lại giao cho Duyên Phong đế. Duyên Phong đế bị rơi vào tình trạng mệt mỏi kiệt sức, cuối cùng cũng xử lý xong hết chuyện, nhưng tấu chương từ khắp nơi báo lên hoàng đế cần tiền vẫn như bông tuyết bay tới.
Đầu của Duyên Phong đế lớn như đấu, triệu kiến Xích Khê, thỉnh giáo ba đầu sáu tay, nói:
- Phê duyệt tấu chương sẽ mau một chút.
Xích Khê cười nói:
- Bệ hạ nếu muốn tu luyện ba đầu sáu tay, vậy đi thỉnh giáo Tần Nhân Hoàng đi. Thần tử nói, thành tựu của Tần Nhân Hoàng đã đạt được tiêu chuẩn Đế Tọa.
Duyên Phong đế bị dọa cho giật mình, mời Tần Mục vào cung.
- Bệ hạ, hai môn công pháp Đế Tọa thần thức bất diệt và Vô Lậu Tạo Hóa Huyền Kinh đều đã đưa đến Thái học viện và bốn Đại Học cung.
Tần Mục cười nói:
- Tu luyện hai môn công pháp này, cần thành tựu thần thông tạo hóa cường đại hơn. Ta đang tập trung cao thủ thần thông tạo hóa, dự định nghiên cứu tinh thông đối với hai môn công pháp này một hồi, chỉnh lý ra Tạo Hóa Công pháp cần thiết, tu luyện mới có thể làm ít công to.
Duyên Phong đế yên lòng, buông phê duyệt tấu chương, cười nói:
- Đi cùng trẫm một chút.
Tần Mục cùng hắn đi ra khỏi ngự thư phòng, chỉ thấy trời đã tối. Duyên Phong đế ngẩng đầu nhìn trời, thật lâu không nói.
Tần Mục nhìn về phía bầu trời, sao dày đặc chói lòa, chỉ có điều có một ngôi sao loá mắt nhất, đó chính là dị tinh của Xích Minh Dư Tộc.
Dị tinh thoạt nhìn có kích thước như quả quýt, nhưng thiếu một khối, trôi lơ lửng ở trong trời đêm của Duyên Khang vẫn không nhúc nhích.
- Tần ái khanh, Thái Hoàng Thiên còn có thể khôi phục được không?
Duyên Phong đế nhìn về phía tây, đột nhiên nói.
Phía tây là Đại Khư, giờ phút này Đại Khư đã rơi vào bóng tối nhưng bởi vì Thái Hoàng Thiên và La Phù Thiên xuất hiện nên cũng không tính quá tối. Bởi vì Thái Hoàng Thiên cùng La Phù Thiên lúc này đều đắm chìm ở trong biển ánh sáng, cho dù là ở kinh thành cũng có thể nhìn thấy được trên không trung của Đại Khư bừng sáng.
- Có thể khôi phục sức sống.
Tần Mục suy nghĩ một lát, nói:
- Chỉ là cần chút thời gian. Linh lực linh năng của Thái Hoàng Thiên chưa từng hoàn toàn tiêu hao hết. La Phù Thiên tuy rằng tiêu hao hết linh năng nhưng dù sao cũng đã vào Đại Khư, rất nhanh lại có thể khôi phục. Hiện tại, chỉ cần để cho Mục Nhật Thần tộc thúc đẩy mấy chiếc thuyền mặt trời chạy về thủ đô của hai tòa chư thiên này, lại có thể cho ánh mặt trời chiếu xuống ở nơi đó. Nhưng muốn khôi phục sinh cơ, chỉ sợ còn cần hơn mười năm.
Duyên Phong đế cười nói:
- Trước trồng cây đã. Nghe nói người Mục Nguyệt Thần tộc đã diệt tuyệt, còn có khả năng chọn ra mấy vị người Mục Nguyệt tộc khống chế thuyền ánh trăng hay không?
Tần Mục do dự một chút, nói:
- Nói không chừng trong Đại Khư còn có hậu duệ của người Mục Nguyệt tộc, bộ Hộ có từng tiến hành thống kê đối với nhân khẩu Đại Khư hay không?
- Có. Chuyện này lại giao cho bộ Hộ tới làm, chọn ra mấy vị Mục Nguyệt tộc kế thừa tổ nghiệp.
Duyên Phong đế thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tần Mục, lộ ra vẻ tươi cười:
- Tần ái khanh, ngươi có phải cũng nên thành gia hay không? Có cô nương trong lòng ngưỡng mộ hay chưa?
Tần Mục nói:
- Thiên hạ không bình yên, nói tới nhà làm gì?
Duyên Phong đế bị nghẹn gần chết, vẫy vẫy tay, vô lực nói:
- Ngươi đi xuống đi.
Tần Mục rời đi.
Duyên Phong đế nhìn Linh Dục Tú đang che mặt chạy như điên, lắc đầu:
- Người thông minh như vậy, hết lần này tới lần khác lại là một kẻ ngu si về tình cảm.