Mục Thần Ký

Chương 683

Gương mặt của thần nhân già nua này vặn vẹo, muốn chạy trốn, Tần Mục rung Sinh Tử Bộ lên. Thần nhân già nua nhất thời dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sinh Tử Bộ trong tay của Tần Mục, không dám có động tĩnh khác thường nào.

Tần Mục càng chắc chắn hơn, Sinh Tử Bộ chính là khắc tinh của những quỷ chết đói này.

- Ngươi nói chúng ta là quỷ chết đói, lại cũng không có nói sai.

Thần nhân già nua cuối cùng mở miệng, cười hì hì nói:

- Thiên Âm giới có lai lịch vô cùng lâu, còn trước cả khi thiên địa được lập ra, sau khi U Đô và Huyền Đô ra đời, Thiên Âm giới lại ra đời. Thời điểm còn chưa có người nào, là thần cổ xưa thống trị vũ trụ càn khôn, hợp thành cổ thần Thiên Đình, Thiên Âm nương nương chính là một vị thần cổ xưa trong đó.

Trong lòng Tần Mục chấn động mạnh, lặng lẽ nói:

- Nói như vậy, Thiên Âm nương nương giống như Thổ Bá và Thiên Công, đều là thần chỉ do trời sinh đất dưỡng.

Thần nhân già nua lắc đầu nói:

- Thiên Âm nương nương kém xa so với hai vị kia, Thiên Âm giới là bóng tối dưới chân của Thiên Công, kém hơn. Chỉ có điều Thiên Âm giới cũng có chỗ tốt, đó chính là cũng không do Thiên Công quản lý, cũng không do Thổ Bá quản lý. Thiên Công, Thổ Bá bọn họ cũng không có cách nào đi tới nơi này, ở đây lại là thế giới vô pháp vô thiên. Cũng chính là nói...

Tần Mục nói:

- Cũng chính là nói, sinh linh sinh hoạt ở trong Thiên Âm giới, linh hồn của bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không rơi vào U Đô, bởi vậy có thể bất tử bất diệt. Ta hiểu như vậy có đúng hay không?

Thần nhân già nua cười ha ha, trong tiếng cười lại không có bất kỳ cảm giác vui sướng từ tận đáy lòng, dường như chỉ là cười vì cười, lắc đầu nói:

- Bất tử bất diệt? Hắc hắc, nghĩ thật là hay, nhưng Thiên Âm giới không phải là loại bất tử bất diệt như ngươi. Chúng ta ở chỗ này linh hồn thật sự không bị tiêu diệt, nhưng đưa đến thân thể của sinh linh Thiên Âm giới sau khi tử vong, linh hồn càng lúc càng nhiều. Nếu là Thần Ma ngược lại cũng thôi, còn có thể duy trì thân thể bất tử, nhưng những sinh linh khác lại chết nhiều.

Tần Mục hiếu kỳ nói:

- Linh hồn chết càng lúc càng nhiều, ở đây chẳng phải là sẽ biến thành một U Đô khác sao?

- Ta đã từng nói, Thiên Âm giới không do Thổ Bá quản lý, Thổ Bá không đến được nơi đây, lại làm thế nào biến thành U Đô?

Thần nhân già nua lắc đầu nói:

- Ở đây vĩnh viễn cũng không thành U Đô, cũng vĩnh viễn không thành được Huyền Đô. Bất luận là Thổ Bá hay Thiên Công, đối với bọn họ ở đây đều là điểm mù, là nơi bọn họ không có cách nào đặt chân tới. Chỉ có điều, Thiên Âm giới tích lũy linh hồn quá nhiều, linh hồn lại bắt đầu làm ác. Người chết làm sao có thể nhìn thấy những người khác sinh sống phát triển? Lúc đó là thời điểm phát sinh cuộc chiến đấu giữa linh hồn cùng người sống.

Tần Mục không giải thích được:

- Linh hồn làm thế nào cùng người sống chiến đấu được? Người nắm giữ thân thể, nắm giữ linh hồn, đối với linh hồn đơn thuần là vô cùng cường đại, quỷ hồn đã chết không có khả năng chiến thắng được người sống.

Thần nhân già nua cười nói:

- Chính là thân thể luôn luôn có một ngày thối nát, linh hồn ở Thiên Âm giới là bất tử. Cho dù là thần cũng không có cách nào hoàn toàn tiêu diệt linh hồn ở Thiên Âm giới, ở chỗ này cho dù là hồn phi phách tán cũng sẽ không hoàn toàn tiêu vong. Trong trận đại chiến giữa người và quỷ, linh hồn hồn phi phách tán thật sự quá nhiều, những linh hồn bị nghiền nát cuối cùng hình thành cát đen.

Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên vô cùng tối tăm, giống như là vô số hạt cát đen thật nhỏ đến mức tận cùng.

Hiển nhiên, hắn cũng không phải là người sống, mà là cát đen xâm chiếm túi da người hình thành ma quái quỷ dị.

- Cát đen, chính là linh hồn bị nghiền nát của chúng ta.

Thần nhân già nua lộ ra nụ cười quỷ dị:

- Bởi vì vỡ ra quá nhỏ, cho nên bất kỳ kẻ nào cũng không có cách nào nhìn thấy rõ chúng ta, bất kỳ kẻ nào cũng không có cách nào chạm tới chúng ta. Ngươi là số ít ngoại lệ có thể chạm vào chúng ta, nhìn thấy được chúng ta. Sau khi chúng ta có thân thể, lại cảm giác được đói, không thể chịu đựng được quá đói, điên cuồng muốn ăn cái gì đó. Vì vậy, chúng ta lại bắt đầu ăn.

Hắn không nói tới đoạn lịch sử này, chỉ là nói:

- Rất nhanh, người sống ở Thiên Âm giới liền bị chúng ta ăn sạch.

Tần Mục thấy sởn tóc gáy, mặc dù thần nhân già nua không nói ra đoạn lịch sử này nhưng hắn có thể tưởng tượng cho ra lần bạo loạn này khủng khiếp tới mức nào.

- Như vậy Thiên Âm nương nương thì sao?

Tần Mục trầm giọng nói:

- Thiên Âm nương nương vì sao không ngăn cản các ngươi?

Thần nhân già nua không đáp, tiếp tục nói:

- Chúng ta ăn lại ăn, sau đó lại phát hiện Thiên Âm giới đã không có người sống. Sau đó chúng ta lại bắt đầu ăn mình, ăn máu thịt, xương cốt của chính mình, ăn thần tàng của mình, ăn nguyên thần của mình. Cuối cùng, mọi người lại đều chỉ còn lại có túi da. Chúng ta không có đồ ăn, thật sự quá đói, cuối cùng chúng ta đưa ánh mắt đặt ở trên người của Thiên Âm nương nương...

Tần Mục liên tục rùng mình mấy cái. Thần nhân già nua nói ra những lời này, dường như là chuyện đương nhiên, phương diện này chất chứa ma tính khiến hắn cảm giác quá khủng hoảng.

Thần nhân già nua nói:

- Nhưng chúng ta không phải là đối thủ của Thiên Âm nương nương, cũng may chúng ta có nhiều người. Chỉ là nhiều người cũng không có cách nào cắn chết Thiên Âm nương nương, nàng đánh chúng ta rất thảm nhưng chúng ta là bất tử. Chúng ta đã là linh hồn vỡ nát tới không thể lại vỡ nát được nữa, nàng cũng không có cách nào giết chết chúng ta, chúng ta cũng ăn không được nàng. Mãi về sau, có một vị khách quê người tới. Một người giống như ngươi có thể nhìn thấy được chúng ta, nghe được chúng ta, chạm tới chúng ta, thậm chí tổn thương đến chúng ta.

Hắn cười hì hì nói:

- Khách quê người cùng chúng ta liên thủ, vì vậy chúng ta lại ăn Thiên Âm nương nương. Ăn xong Thiên Âm nương nương, Thiên Âm giới lại không có cái gì có thể ăn. Chúng ta vẫn thấy rất đói.

Hắn liếm mép, hình như đang nhớ lại mùi vị ngon nào đó.

- Ăn Thiên Âm nương nương?

Tần Mục khiếp sợ tới cực độ, híp mắt lại một cái, trầm giọng nói:

- Khách quê người này có phải chính là Minh Đô Hắc Đế hay không?

- Các ngươi gọi hắn là Hắc Đế Minh Đô?

Thần nhân già nua lắc đầu nói:

- Chúng ta không gọi hắn như vậy, chúng ta gọi hắn là Âm Thiên Tử.

Tần Mục hơi ngẩn ra:

- Âm Thiên Tử? Thiên tử của Thiên Âm giới?

Thần nhân già nua gật đầu, nói:

- Thiên Âm nương nương mặc dù là cổ thần do Thiên Âm giới trời sinh đất dưỡng nhưng bởi vì đại đạo có hạn, nàng không có cách nào hàng phục được chúng ta, Âm Thiên Tử lại nắm giữ pháp thuật thần kỳ có thể hàng phục chúng ta. Vì vậy chúng ta lại đi theo Âm Thiên Tử, theo hắn nam chinh bắc chiến, từng trải qua hết thời đại này tới thời đại khác. Sau lại, hắn thành lập Minh Đô, Sinh Tử Bộ trong tay ngươi chính là bảo vật của Âm Thiên Tử, cho nên có thể kìm chế chúng ta. Nếu như là người một nhà...

- Người một nhà?

Tần Mục khẽ cười một tiếng, giơ Sinh Tử Bộ lên chiếu hắn một cái.

Sắc mặt của thần nhân già nua này biến đổi kịch liệt, vặn vẹo khủng khiếp, phát ra tiếng thét chói tai. Trong ngũ quan có khói đen phun trào, rất nhanh khô quắt xuống.

Tần Mục ngồi ở trên ghế, thân thể hơi nghiêng sang một bên, một tay chống cằm, chìm vào trầm tư.

- Minh Đô Hắc Đế, Âm Thiên Tử, nói như vậy, bóng tối tập kích chính là linh hồn hồn phi phách tán ở Thiên Âm giới hình thành cát đen. Những yêu ma quỷ quái trong cát đen thật ra là từng tấm da người, bên trong da người chính là quỷ hồn vỡ thành bột mịn.

- Âm Thiên Tử khiến cho Thiên Âm giới cùng Đại Khư liên kết, khiến cho cát đen ở Thiên Âm giới xâm nhập Đại Khư. Những cát đen cùng với yêu ma quỷ quái trong đó rất sợ hãi thần quang của thần chỉ, bởi vậy thần chỉ tiến vào bóng tối của Đại Khư, bóng tối không dám gần.

- Chỉ có điều, vẫn có một nơi không thích hợp, đó chính là trong bóng tối. Ta ở Thần Nữ Quan đã từng gặp phải gương mặt Ma Thần để bóng tối xâm nhập, lại bị thần binh của thần nữ sống lại ngăn cản, tình huống tương tự trong Đại Khư chỗ nào cũng có. Như vậy Ma Thần trong bóng tối đến từ chỗ nào?

Hắn nhìn túi da chất đầy trong trấn, những quỷ chết đói này tuy rằng có thể quay lại trong bóng đêm nhanh như tia chớp nhưng thực lực cũng không cao, rất hiển nhiên không phải là những Ma Thần trong bóng tối.

Mà kỳ quái chính là Ma Thần trong bóng tối cũng theo bóng tối đến, theo bóng tối rời đi. Đợi đến sau khi trời sáng, lại cũng tìm không được tung tích của bọn họ trong Đại Khư nữa.

Việc này, thần nhân già nua không giải đáp cho hắn.

Tần Mục ngồi ở trên vương tọa, thần nhân già nua chắc hẳn có địa vị không thấp ở trong Thiên Âm giới. Hắn có thể nói rõ ràng về lịch sử của Thiên Âm giới, nói rõ hắn tham dự qua cuộc chiến giữa Âm Thiên Tử cùng Thiên Âm nương nương.

Hơn nữa từ đó về sau, hắn cũng chưa từng bị đánh cho tan ra, bởi vậy hắn có thể duy trì được ký ức từ đó về sau.

Hiện tại Tần Mục sử dụng Sinh Tử Bộ soi vào thân thể của hắn, hắn là do vô số đốm linh hồn tạo thành, trên túi da của hắn lại có tên của mình. Bị Sinh Tử Bộ chiếu một cái, những đốm linh hồn không thuộc về bộ túi da này tất nhiên sẽ bị tống ra.

Điều này cũng lại tương đương với Tần Mục giết chết bọn họ một lần nữa.

Cho dù linh hồn cát đen trở lại trong túi da, cũng không còn là bọn họ lúc trước.

- Hiệu lực và tác dụng của Sinh Tử Bộ quả thật kinh người. Minh Đô Hắc Đế, ừ, cũng chính là Âm Thiên Tử Minh Đô, hắn chế luyện ra loại bảo vật này, nhất định cũng là một nhân vật tài hoa tuyệt đại.

Hắn vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên tiếng xào xạc truyền đến, trong lòng Tần Mục thoáng động, ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy thần nhân Khai Hoàng dụ hắn đến đây đã một lần nữa xuất hiện, đứng ở trên một cây cầu nhìn về phía hắn vẫy tay.

Trong lòng Tần Mục thoáng động, cẩn thận hồi tưởng một hồi, trong những thần nhân vừa rồi ầm ĩ muốn ăn hắn, cũng không có thần nhân Khai Hoàng này.

- Lẽ nào hắn vẫn nắm giữ ký ức khi còn sống? Không quá khả năng?

Tần Mục vội vàng đứng lên, chỉ vài bước đã phi thân leo lên trên cây cầu dài. Dưới cây cầu dài là một mặt nước, gợn sóng với mỏm đá lởm chởm. Từ nơi này đi dọc bên trong thành trấn, bay qua mặt hồ, một đầu cầu khác lại biến mất ở trong màu xám mịt mờ.

Thần nhân Khai Hoàng này nhìn thấy được hắn theo kịp, vì vậy tiếp tục đi về phía trước, Tần Mục đi dọc theo mặt cầu nhanh chóng đuổi kịp hắn.

Đợi đến khi bọn họ đi rồi, trong thành trấn lại có cát đen tụ tập lại, bay sát mặt đất nhanh chóng chui vào ngũ quan của túi da trên mặt đất. Rất nhanh tất cả thần nhân lại tự đứng dậy, trông rất sống động, đi tới đi lui ở trong thành, hồn nhiên không nhớ rõ vừa mới có chuyện gì xảy ra.

Chiều dài của cây cầu này vẫn khiến cho Tần Mục bị dọa tới giật mình. Cầu dài cao thấp lên xuống, tiến vào trong u ám cũng chưa từng ngừng lại, mà tiếp tục kéo dài ở trên mặt hồ.

Phía dưới hồ không thể gọi là hồ, chắc hẳn phải gọi là biển, cũng đen tối không rõ màu sắc.

Tần Mục theo hắn chạy một lúc lâu vẫn không đi tới điểm cuối, đột nhiên dừng lại, thản nhiên nói:

- Tiền bối, ngươi vẫn dẫn ta đi về phía trước, rốt cuộc vì chuyện gì? Vì sao không thể nói rõ? Vừa rồi thần nhân già nua kia còn có thể nói chuyện, ngươi chắc hẳn cũng có thể nói chuyện chứ?

Trong u ám, thần nhân Khai Hoàng này dừng lại, xoay người, trong con mắt trống rỗng nhìn hắn. Sau một lúc lâu, cởi trang phục trên người ra.

Tần Mục hơi ngẩn ra, đi ra phía trước, cẩn thận quan sát lồng ngực của hắn, chỉ thấy trên da của vị thần nhân này có in một ít hoa văn cổ quái.

Những hoa văn chỉ dùng phù văn cực kỳ tinh tế lại phức tạp tạo thành, hoa văn hình thành mỗi một văn tự.

Đó là chữ Bế.

Trước ngực và phía sau lưng của hắn, viết đầy những chữ Bế.

- Tạo Hóa Thiên Ma Công, là thủ bút của tiều phu lão sư.

Tần Mục đương nhiên giật mình kinh sợ, đột nhiên rơi lệ, lộ ra vẻ tươi cười:

- Tiền bối, được rồi, chúng ta tiếp tục đi.

Nhân thần Khai Hoàng này khép quần áo lại, tiếp tục đi về phía trước.

Chữ Bế trên người hắn là dấu vết Tạo Hóa Thiên Ma Công trong Đại Dục Thiên Ma Kinh lưu lại. Tiều Phu thánh nhân sử dụng Tạo Hóa Thiên Ma Công phong ấn linh hồn của hắn ở bên trong túi da, quỷ chết đói không ăn túi da, bởi vậy hắn có thể giữ lại linh hồn và ký ức của mình.

Nhưng thân thể của hắn tuyệt đối không có cách nào bảo vệ được, sẽ bị các quỷ chết đói ăn sạch.

Tần Mục sở dĩ rơi lệ là bởi vì kính trọng, cảm động, phần nhiều chính là cảm kích.

Vị thần nhân Khai Hoàng này biết mình tiến vào Thiên Âm giới chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ nhưng vẫn vì việc nghĩa không hề chùn bước tiến đến, thăm dò chân tướng của bóng tối.
Bình Luận (0)
Comment