Mục Thần Ký

Chương 704

Tần Mục càng đi về phía trước, nhìn thấy linh binh sử dụng hàng ngày lại càng nhiều, gần Dũng Giang học cung có sĩ tử đang thử nghiệm xe bay, có thể đón khách bay ở trên không trung, lò luyện đan nhỏ lại, không tiêu hao nhiều thuốc và kim châm cứu giống lâu thuyền, chắc là dùng để bay trong cự ly ngắn.

Hắn còn nhìn thấy được có vài sĩ tử đang chế tạo ra Băng Long Giám, chào hàng loại linh binh này với những hộ lớn, Băng Long Giám hình vuông giống như một miệng đỉnh lớn, nhưng có nắp, có bốn con rồng bằng đồng chiếm giữ ở bốn góc, cung cấp thuốc và kim châm cứu sau đó rồng xanh phun ra khí băng.

Ngày mùa hè đặt ở nhà lại sẽ khiến cho không khí mát lạnh, hơn nữa bên trong Băng Long Giám còn có thể chứa thức ăn, không dễ biến chất.

Bờ sông có mỏ, rất nhiều người máy đang lấy quặng, các sĩ tử lại ở bên cạnh giám sát ghi lại.

Hắn còn nhìn thấy được có rất nhiều sĩ tử đang thiết kế Không Thành di động, đang ở nơi hoang dã xây dựng các loại thành thị nhỏ, dự định khiến cho thành thị bồng bềnh ở trên trời.

- Trận pháp thần thông của Duyên Khang đã tinh tiến đến bước này?

Hắn tiến lên kiểm tra trận pháp, trong những sĩ tử kia có vài người đến từ Thiên Thánh học cung, nhận ra vị Đại Tế tửu hắn, vội vàng lấy trận đồ ra mời hắn xem qua.

Tần Mục không nhịn được kinh ngạc, trận đồ thiết kế Không Thành di động, chính là sử dụng phương pháp kết cấu trận pháp mượn thiên địa cùng loại với Tiểu Ngọc Kinh trên bầu trời và Thánh Lâm sơn của Thiên Thánh giáo, kết cấu trận pháp như vậy đã vượt qua thành tựu trận pháp của hắn.

- Không phải ta nghiên cứu ra, vậy sẽ là ai?

Tần Mục đương nhiên giật mình kinh sợ:

- Chẳng lẽ là gia gia mù chạy tới Thánh Lâm sơn và Tiểu Ngọc Kinh, trêu ghẹo ra trận pháp nơi đó sao?

Thần thông của Duyên Khang biến chuyển từng ngày, khiến cho hắn thực sự giật mình kinh ngạc, hắn từ Duyên Khang rời đi, tìm Viêm Tinh Tinh, sau đó gặp phải Tiều Phu thánh nhân, lão nhân buông câu, rồi đến Thiên Âm giới, quay về Duyên Khang, trước sau cũng chính là thời gian bốn tháng, thần thông đạo pháp của Duyên Khang không ngờ tiến triển đến bước này, thực sự lợi hại!

Nhưng khó tránh khỏi quá lợi hại đi!

- Phương diện này chắc hẳn là không chỉ là gia gia câm điếc và gia gia mù phát huy tác dụng, chỉ sợ tiều phu lão sư đang đẩy mạnh! Sở học của hắn rất phắc tạp, nghe ý tứ của lão nhân buông câu, thời kỳ Khai Hoàng cải cách chính là do tiều phu lão sư thúc đẩy.

Tần Mục trầm ngâm, tiều phu và người Tàn Lão thôn đẩy mạnh đạo pháp thần thông của Duyên Khang, quả thật sẽ làm Duyên Khang lớn mạnh trong khoảng thời gian ngắn, ăn, mặc, ở, đi lại của bách tính đều sẽ được nâng cao rất lớn. Cũng có thể khiến cho thần thông giả bớt ra thời gian tu luyện, nghiên cứu công pháp thần thông càng cao thâm.

Chỉ có điều, mấu chốt nhất vẫn là thuốc và kim châm cứu.

Những linh binh sử dụng hàng này này khiến nhu cầu đối với thuốc và kim châm cứu lại tăng thêm rất lớn, lúc lấy quặng có thể đào được linh thạch, nhưng bồi dưỡng dược liệu cũng có chút khó khăn.

Hắn đi tới phía trước Dũng Giang học cung, không khỏi ngẩn người một lát, lại thấy phía trước có vạn khoảnh ruộng tốt, trồng đều là dược liệu, rất nhiều sĩ tử của Dũng Giang học cung và Thiên Thánh học cung đang ở trong ruộng thuốc thi triển thần thông tạo hóa.

Những sĩ tử thi triển là nguyên công tạo hóa, nhưng so với nguyên công tạo hóa lúc trước lại có chỗ khác biệt, hình như trộn lẫn thêm rất nhiều thần thông tạo hóa của thời đại Xích Minh.

Tần Mục để cho Long Kỳ Lân dừng lại, đứng ở bên ruộng thuốc quan sát, chỉ thấy những sĩ tử của học cung lấy tạo hóa nguyên công trợ giúp dược liệu sinh trưởng, đào tạo dược tính, khiến cho dược liệu phải mấy năm mấy chục năm có khả năng trưởng thành, lại ở trong mấy canh giờ ngắn ngủi đã có thể thu gặt.

- Những dược liệu này mọc rất tốt, qua một khoảng thời gian nữa lại có thể thu gặt... Mục nhi!

Tần Mục nghe được giọng nói của dược sư, vội vàng nhìn lại, chỉ thấy dược sư đang dò xét ruộng thuốc, người điếc đã ở bên cạnh, còn có Tô Vân Chi thượng khanh đi cùng. Tô Vân Khanh là quan lớn nhất phẩm của Duyên Khang, từ lâu đã đả thông Thần Kiều, tu thành thần chỉ, thực lực rất cường đại.

Thời điểm Tần Mục ở kinh thành gặp nàng, nàng còn là một bà lão, mà bây giờ lại sinh trưởng ngược chiều, biến thành dáng vẻ mỹ phụ nhân khoảng ba mươi tuổi, từng hành động cử chỉ đều vô cùng tao nhã.

Người điếc đã mọc ra lỗ tai, dược sư lại đeo chiếc mặt nạ bằng đồng xanh, vẫn trước sau như một.

Tần Mục ở chỗ này nhìn thấy được rất nhiều sĩ tử của Thiên Thánh học cung, chắc hẳn là do bọn họ dẫn tới, dụng ý là chỉ điểm thuật tạo hóa cho Dũng Giang học cung.

Tần Mục đi ra phía trước, cười nói:

- Gia gia dược sư, thần thông tạo hóa của gia gia thế nào? Vì sao vẫn đeo mặt nạ?

Dược sư xoa xoa mặt nạ trên mặt, lắc đầu nói:

- Ta đã già, vẫn không lộ rõ hình dáng. Để tránh... Ôi.

Hắn thở dài.

Người điếc cười lạnh nói:

- Bộ dạng đẹp là nổi bật sao? Tầm thường.

Dược sư cười nói:

- Chính là nổi bật.

Người điếc giả vờ không có nghe thấy.

Hai người bọn họ thích cãi nhau, Tần Mục từ lâu đã nhìn quen, bởi vậy cũng không để ở trong lòng. Người điếc nhìn Tần Mục, không hiểu nói:

- Tại sao ngươi không đi Thiên Thánh học cung, trái lại tới Dũng Giang học cung?

Ánh mắt của Tần Mục chớp động, cười nói:

- Ta đi ngang qua nơi đây, tới thăm Hoạn Long quân, thuận tiện thăm hỏi Tô Đại Tế tửu.

Tô Vân Chi hé miệng cười nói:

- Tần đại tế tửu nói đùa, ngươi cực ít khi tới Dũng Giang học cung ta, ta ngược lại thường thuyền chạy đi Thiên Thánh học cung tìm ngươi, muốn thỉnh giáo một ít vấn đề khó khăn trên phương diện học này, chỉ là mỗi lần đều không tìm được ngươi.

Tần Mục cười ha hả, nhìn chằm chằm vào một đóa hoa không nói lời nào.

Dược sư và người điếc thấy hắn làm ra thần thái này lập tức hiểu ý, dược sư cười nói:

- Tô thượng khanh, ta hơi mệt chút, về trước nghỉ tạm. Tô thượng khanh chỉ cần lại chờ một canh giờ, có thể để cho các sĩ tử thu hoạch dược liệu, nhớ giữ lại một ít hạt giống.

Tô Vân Chi nói vâng.

Dược sư và người điếc xoay người đi về phía Thiên Thánh học cung, Tần Mục bước nhanh đuổi theo, người điếc nói:

- Nhìn biểu tình của ngươi lại biết lần này ngươi qua không có chuyện tốt lành gì. Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?

- Ta nghi ngờ Lâu Vân Khúc sắp sử dụng Sinh Tử Bộ đối phó với nơi đây, muốn tiêu diệt sạch sinh linh có trong Lệ Châu phủ.

Tần Mục nói.

- Cái gì?

Dược sư và người điếc cùng kêu lên kinh ngạc, Tần Mục vội vàng nói:

- Hai vị gia gia nhỏ giọng chút, không nên đánh rắn động cỏ.

Dược sư run lẩy bẩy, bước chân nhanh hơn:

- Nhanh quay về đi thu thập đồ tế rời khỏi nơi đây, nhanh chóng quay về Phách Châu... Không đúng, quay về Tàn Lão thôn! Phách Châu cũng không an toàn!

Tần Mục vội vàng nắm lấy tay hắn, dược sư dùng sức tránh, lại không có thể tránh thoát, trước mắt hắn là cảnh giới Sinh Tử, nhưng tu hành thong thả, thân thể còn xa mới bằng được Tần Mục.

- Gia gia dược sư, ngươi có thể ở lại chỗ này.

Tần Mục cười nói:

- Chỉ cần không phải Lâu Vân Khúc tự mình động thủ giết người, chỉ dựa vào Sinh Tử Bộ, ta còn có thể tiếp được.

- Tiếp thế nào?

- Chờ các ngươi chết, ta khiến các ngươi sống lại.

Tần Mục cười nói:

- Các ngươi yên tâm, chỉ cần thân thể không nát, ta triệu hồi linh hồn của các ngươi lại cũng không tính là phiền phức.

Dược sư do dự một chút, lại nhìn về phía người điếc, người điếc nói:

- Triệu hồi linh hồn của chúng ta có tác dụng gì? Đánh thắng được Lâu Vân Khúc bọn họ sao?

- Đánh không nổi.

Tần Mục lắc đầu nói:

- Trước khi Thái Hoàng Thiên huỷ diệt, ba người Lâu Vân Khúc đã từng gặp Sơ tổ Nhân Hoàng, bốn người đi tới cầu dịch chuyển trao đổi linh năng, Sơ tổ Nhân Hoàng trước sau không có ra tay với ba người bọn họ, có thể thấy được đối với bọn họ hết sức kiêng kỵ. bọn họ cũng không dám trực tiếp động thủ đối với Sơ tổ, chắc hẳn thực lực của Sơ tổ cao hơn bọn họ. Thực lực của ba sư huynh đệ Lâu Vân Khúc, hơn phân nửa ở giữa cảnh giới Trảm Thần đài cùng cảnh giới Dao Trì.

Dược sư hỏi:

- Còn mạnh hơn so với Phược Nhật La sao?

Tần Mục gật đầu:

- Mạnh hơn Phược Nhật La rất nhiều. Phược Nhật La hơn phân nửa là cảnh giới Dao Trì, mà ở trên phương diện thực lực phải thua kém hơn so với bọn họ rất nhiều. Dù sao bọn họ là đệ tử của Hắc Đế Minh Đô, chính là tu luyện công pháp Đế Tọa.

Dược sư lấy lại bình tĩnh, nói:

- Chúng ta còn xa mới có thể là đối thủ, vì sao không rời khỏi nơi này quay về Đại Khư? Chúng ta cứu không được tất cả mọi người, nhưng có thể lấy cứu mình.

Tần Mục nhoẻn miệng cười:

- Chính là gia gia dược sư thuở nhỏ lại giáo dục ta nói, thầy thuốc có tấm lòng cha mẹ, còn nói mạng người lớn hơn trời, chúng ta học y thuật cần y đạo, không phải là vì cứu người nhiều hơn sao? Gia gia dược sư chẳng lẽ lại muốn đi ngược lại lòng mình?

Dược sư tức giận tới mức cười ngược:

- Ngươi ngược lại còn giáo huấn ta! Hiện tại, ta sẽ dạy ngươi một câu, học y, cứu không được Duyên Khang! Ngươi không nghe lời của ta sao? Người điếc, thực lực ngươi cao hơn ta, ngươi hắn phong tỏa hắn ở trong bức tranh, chúng ta quay về Thiên Thánh học cung, đón đám người bà bà cùng đi!

Người điếc chụp một cái lỗ tai, nói:

- Ta không nghe thấy, ta là một người điếc.

Dược sư giận dữ, lại muốn trở mặt, người điếc vội vàng nói:

- Nếu như Mục nhi đã chạy tới, như vậy nhất định có chủ ý xấu nào đó, vì sao không nghe hắn nói xong lại quyết định?

Dược sư nhẫn nại xuống, nói:

- Nếu như ngươi nói không ra bất kỳ phần thắng nào, chúng ta lập tức đi ngay! Sử dụng độc với ngươi cũng phải quay về Tàn Lão thôn!

Tần Mục cười nói:

- Tuy rằng chúng ta không phải là đối thủ của Lâu Vân Khúc, nhưng còn có giúp đỡ khác. Nếu như ta không có đoán sai, lúc này Tiều Phu thánh nhân, Sơ tổ Nhân Hoàng, Phược Nhật La, Xích Khê thần nhân, còn có ngư ông thiên sư đều đang ở trong Lệ Châu, chỉ chờ đám người Lâu Vân Khúc hiện thân.

Hắn thản nhiên nói:

- Ta có thể đoán ra mục tiêu của bọn họ chính là Lệ Châu, bọn họ cũng sẽ đoán được.

Dược sư liền hít một hơi khí lạnh, lẩm bẩm nói:

- Bọn họ nếu đoán được, như vậy vì sao không chủ động di chuyển mọi người trong Lệ Châu? Vì sao còn muốn cho mọi người trong Lệ Châu gánh nguy hiểm đáng sợ bị giết chết?

- Bởi vì tìm không được đám người Lâu Vân Khúc, chỉ có thể hi sinh lê dân bách tính Lệ Châu.

Tần Mục nói:

- Hơn nữa, ta đã truyền thần thông Khiên Hồn Dẫn ra ngoài, trong Duyên Khang có không ít người tu luyện môn thần thông này t, có môn thần thông này lại có thể gọi những người chết vì Sinh Tử Bộ trở về. Bởi vậy, cái nguy hiểm này đáng để mạo hiểm, hơn nữa nhất định phải mạo hiểm như vậy!

Người điếc hỏi:

- Nhưng nếu bọn họ lựa chọn mục tiêu không phải là Lệ Châu? Nếu là kinh thành?

- Ta ở chỗ này, bọn họ sẽ đến.

Tần Mục quả quyết nói:

- Ta chính là mồi nhử thu hút bọn họ, sẽ làm đám người Lâu Vân Khúc bỏ qua mục tiêu khác, chỉ nhìn chằm chằm vào Lệ Châu! Ngọc Trị quận đã chết mấy trăm vạn người, chính là do đêm qua bọn họ lấy Sinh Tử Bộ mua đi sinh tịch của những người này. Ta đã lệnh cho tất cả người tu luyện Khiên Hồn Dẫn đi Ngọc Trị quận cứu người. Mà tối hôm nay chắc hẳn là chính là thời điểm bọn họ hạ thủ đối với Lệ Châu!

Dược sư hỏi:

- Như vậy bọn họ làm thế nào biết được ngươi ở Lệ Châu này?

Tần Mục nói:

- Nắm giữ Sinh Tử Bộ, tất nhiên sẽ biết ta ở nơi nào. Sử dụng Sinh Tử Bộ soi một chút, tên của tất cả mọi người đều sẽ nổi lên. Tối hôm nay, ta cần một bãi đất tới làm phép, sau khi bọn họ thi pháp hại người, ta sẽ khiến tất cả mọi người Lệ Châu sống lại!

Người điếc vội vàng nói:

- Trong Dũng Giang học cung có một đài quan sát ngoài trời có địa thế rất cao, có thể đứng ở trên đài xem thoả thích tất cả cảnh trí của Lệ Châu.

Tần Mục vỗ tay hoan nghênh nói:

- Được! Là làm phép ở chỗ này!

Vào ban đêm, Tần Mục dẫn theo Long Kỳ Lân đi tới trên đài quan sát ngoài trời, dược sư cùng người điếc đứng ở sát phía ngoài, khẩn trương nhìn lên bầu trời, chỉ thấy mặt trăng đang tròn.

Bốn góc của đài quan sát ngoài trời có tượng khắc bốn thần thú Thanh Long Bạch Hô Chu Tước Huyền Vũ, tượng trưng cho Thiên Cung lớn bốn phương, ở giữa lại đặt Hồn Thiên Nghi cực lớn, có khắc Chu Thiên Tinh Đấu.

Tần Mục đốt đèn lồng ở xung quanh, đứng ở Hồn Thiên Nghi, lẳng lặng chờ.

Ánh trăng sáng tỏ, chậm rãi bay cao trên không trung, đêm khuya vắng người, giờ phút này Dũng Giang học cung đã không có tiếng người, chỉ có tiếng nước sông cuồn cuộn chảy qua.

Bóng đêm có chút lạnh.

Tần Mục cảnh giác hiện ra ba đầu sáu tay, nhìn chằm chằm vào xung quanh, ánh trăng yên tĩnh giống như nước, chiếu về phía mặt đất, chiếu sáng sông núi địa lý, hoa cỏ gần đó dập dờn, dãy núi loang lổ phía xa dường như có mãnh thú nằm rạp.

Tần Mục đợi một lúc lâu, mắt thấy mặt trăng đã vòng qua đỉnh đầu, trước sau không thấy Sinh Tử Bộ bay tới.

- Lẽ nào bọn họ không tới? Không có khả năng... Rồng béo, rồng béo!

Tần Mục hô một tiếng, Long Kỳ Lân ghé vào bên đài quan sát ngoài trời vẫn không nhúc nhích, Tần Mục kinh ngạc không hiểu, nhìn về phía dược sư và người điếc, người điếc ngồi xếp bằng mà ngồi, trợn trừng hai mắt nhìn hắn, dược sư lại đứng dựa vào bức tượng điêu khắc Thanh Long, gương mặt ẩn ở trong bóng tối.

Tần Mục từ trên Hồn Thiên Nghi nhảy xuống, đi tới bên cạnh hai người lấy tay thử hơi thở, trong đầu ầm ầm chấn động.

Hai người dược sư và người điếc chỉ còn lại có thể xác, linh hồn không ngờ không cánh mà bay!

Hắn nhanh chóng đi tới bên cạnh Long Kỳ Lân, hồn phách của Long Kỳ Lân không ngờ cũng không cánh mà bay!

Tần Mục sởn tóc gáy, nhanh chóng chạy xuống đài quan sát ngoài trời, nhanh chóng xuyên qua ở trong Dũng Giang học cung, hắn nhìn thấy được trong Thiên Lục lâu đèn đuốc sáng trưng, vẫn có rất nhiều sĩ tử đang ở trong lâu mượn đọc các loại kinh quyển công pháp thần thông, chỉ có điều tất cả mọi người đứng đờ ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích!

Hắn chạy qua từng hàng lang, nhìn thấy được trên sân cỏ còn có sĩ tử trẻ tuổi không ngủ, nam nữ đi trên con đường, chắc là ở nói chuyện yêu đương, nhưng thân thể của bọn họ đã trống rỗng, hồn phách cũng không cánh mà bay!

Tần Mục đi qua Tô Vân Chi đại điện, lúc này vị thần chỉ này đang tĩnh tọa, nhưng nguyên thần không ngờ cũng không cánh mà bay!

- Không có khả năng! Không có khả năng! Bọn họ không có khả năng phát động Sinh Tử Bộ mà không kinh động tới ta! Hoạn Long quân!

Tần Mục cao giọng quát:

- Hoạn Long quân ở đâu?

Nước sông cuồn cuộn không ngừng, không có xuất hiện tiếng kêu "Hoạn Long quân ở đây", trong Dũng Giang, hai con rồng lớn bụng hướng lên trời trôi lơ lửng ở trên mặt nước, sừng rồng bị đập lớn chắn lại, thân thể bị nước sông trùng kích run rẩy giống như là cuộn sóng vậy.

Trên Bách Tuế sơn, Bạch Khích thần chỉ giống như biến thành tượng đá điêu khắc, đứng ở trên một mộ phần vẫn không nhúc nhích.

Toàn bộ Lệ Châu, tất cả quận huyện đều rơi vào tĩnh mịch.

- Bọn họ thi pháp thế nào? Không có khả năng một chút vết tích cũng không có!

Toàn thân Tần Mục cảm thấy lạnh lẽo, đi tới đi lui, trên trán có mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn về phía mặt trăng trên bầu trời.

Mặt trăng đang tròn.

- Hôm nay là mùng một, đúng rồi, hôm nay là mùng một, mặt trăng ở đâu ra?

Thân thể của Tần Mục chấn động mạnh, cao giọng quát:

- Bọn họ ẩn thân ở trong mặt trăng! Tiều phu lão sư, Sơ tổ Nhân Hoàng, các ngươi có nghe thấy được sao?

Đông.

Trên một đóa thương vân giữa không trung có một người rơi xuống, nện ở trên mặt đất cách Tần Mục không xa, Tần Mục nhìn về phía người kia, chỉ thấy người kia cầm theo búa, mặt lún trong bùn đất.

Khóe mắt của Tần Mục run lên, sau đó nhìn thấy được người thứ hai từ không trung rơi xuống, Sơ tổ Nhân Hoàng đập cho cung điện của Dũng Giang học cung hình thành một cái lỗ lớn, tiếp theo là đám người Phược Nhật La, Xích Khê, ngư ông Thiên Sư đều từ trong tầng mây rơi xuống, đập đến mặt đất run rẩy.

Tần Mục quát lớn, phía sau lưng hắn có cánh cửa Thừa Thiên ầm ầm mở ra!

Lúc này, trong trăng sáng có ba bóng người đi xuống.
Bình Luận (0)
Comment