Mục Thần Ký

Chương 753

Chiếc quan tài của Ngự Thiên Tôn đã được bảo quản rất tốt, bên ngoài là từng phù văn của U Đô không ngừng lập lòe phát sáng, nhẹ nhàng xoay tròn ở xung quanh cái quan tài này, trong sự yên tĩnh chúng còn mang theo một chút thần bí.

Thời điểm Tần Mục đi tới nơi này, trong lòng hắn trái lại không có cảm thấy kích động gì. Sắc mặt hắn vô cùng bình tĩnh cẩn thân xem xét mỗi một phù văn, đo lường từng huyền bí ảo diệu chất chứa ở trong đó.

Những phù văn này là do Thổ Bá lưu lại, dùng chúng để bảo vệ cho thân thể của Ngự Thiên Tôn.

Thật ra, cho dù Thổ Bá không cần phù văn bảo vệ, thân thể của Ngự Thiên Tôn cũng sẽ không thể già yếu dẫn tới tử vong.

Bởi vì Ngự Thiên Tôn là một người duy nhất đã nhận được lời chúc phúc của tất cả các Cổ Thần trong thời kỳ viễn cổ!

Bảy Thiên Tôn của thời kỳ viễn cổ đều đã từng chúc phúc cho Cổ Thần.

Lăng Thiên Tôn là người sáng lập, mở ra cảnh giới Ngũ Diệu, đã từng được Ngũ Diệu Tinh Quân và Thiên Công chúc phúc, có thể có được thân thể không già, năm tháng sẽ được phúc chiếu rọi.

Hạo Thiên Tôn là người sáng lập, mở ra cảnh giới Lục Hợp. Hắn đã từng được Mẫu Nguyên Quân chúc phúc, có thể khiến cho phúc trạch kéo dài không dứt, không già không chết.

Nguyệt Thiên Tôn là người sáng lập, mở ra cảnh giới Thất Tinh nhận được Đại Nhật Tinh Quân Thái Âm Tinh Quân và Thiên Công chúc phúc, cũng có thân thể không già, sẽ không già nua không bệnh tật mà chết.

Hỏa Thiên Tôn là người sáng lập, mở ra cảnh giới Thiên Nhân. Hắn đã nhận được bốn đế chúc phúc, có thể trường sinh lâu dài, một khi gặp dữ sẽ lại hóa lành.

U Thiên Tôn là người sáng lập, mở ra cảnh giới Sinh Tử. Hắn nhận được Thổ Bá chúc phúc, có thể trường sinh bất tử, nguyên thần vĩnh viễn kiên cố.

Vân Thiên Tôn là người sáng lập, mở ra cảnh giới Thần Kiều. Nà này nhận được Thiên Công chúc phúc, có thể trường sinh bất lão, nguyên thần luôn trong sáng minh mẫn.

Tuy rằng sáu vị Thiên Tôn cũng cần đến chúc phúc mới có thể đạt được trường sinh, nhưng nội dung của mỗi một loại chúc phúc đều có chỗ khác biệt.

Ví dụ như U Thiên Tôn nhận được Thổ Bá chúc phúc, có thể trường sinh bất tử, nguyên thần vĩnh viễn kiên cố. Nhưng trường sinh bất tử cũng không phải là trường sinh bất lão, bởi vậy U Thiên Tôn vẫn sẽ già đi, đây là bởi vì Thổ Bá cũng không quản lý quy tắc thân thể không già bất diệt, hắn có thể ban cho U Thiên Tôn thọ nguyên vĩnh cửu, nhưng cũng không thể khiến cho U Thiên Tôn không già.

Mà Thiên Công chúc phúc cho Vân Thiên Tôn trường sinh bất lão, nhưng Thiên Công cũng không có nắm giữ pháp môn nguyên thần vĩnh viễn kiên cố, không có cách nào cho Vân Thiên Tôn phương diện chúc phúc này, chỉ có thể chúc phúc nguyên thần của hắn tỉnh táo, nắm giữ thiên nhãn.

Nhưng Ngự Thiên Tôn là người nhận được tất cả Cổ Thần chúc phúc!

Các vị Cổ Thần trong thời kỳ viễn cổ chúc phúc cho hắn chính là pháp tắc chúc phúc, càng chưa nói trong đó còn có lời chúc phúc của Thiên Đế, Đế hậu.

Ngự Thiên Tôn vốn phải nhờ vậy có được nguyên thần vĩnh viễn kiên cố, trường sinh bất lão, bất tử bất diệt, nhưng Ngự Thiên Tôn lại ở trong Dao Trì Tiểu Trúc trong Man Hồi Lang Các, thân thể của hắn bị tử vong, nguyên thần bị nghiền nát, nguyên thần không có tiến vào U Đô, mảnh nhỏ cũng không có cách nào tiến vào Thiên Âm giới, phúc trạch cũng hoàn toàn mất đi hiệu lực của nó, bởi vậy mờ ám trong phương diện này không thể không khiến cho người ta phải suy nghĩ sâu xa.

Hạo Thiên Tôn và Âm Thiên Tử ám sát Ngự Thiên Tôn chỉ là biểu tượng, bên trong có khả năng có trận đánh cờ ở cấp độ sâu hơn, Thiên Đế và muội muội của Đế hậu nương nương có ở bên trong động tay động chân hay không, vậy không được biết rồi.

Tần Mục vừa nghĩ tới nguyên nhân được che giấu ẩn sâu bên trong chuyện này, hắn lại không khỏi liên tục rùng mình mấy cái. Lúc đó Dao Trì thịnh hội thoạt nhìn giống như một mảnh yên lành, cho dù là sau khi Hạo Thiên Tôn ám sát Ngự Thiên Tôn, cũng chỉ khiến cho mọi người rơi vào một mảnh cục diện cực kỳ bi ai, nhưng không có bao nhiêu sóng lớn, chỉ là một sự yên tĩnh.

Nhưng ai có thể nghĩ tới được, phía dưới bề ngoài nhìn như yên tĩnh này lại ẩn nấp sát cơ đáng sợ tới mức nào?

Bây giờ, hắn nhìn thấy Thổ Bá chúc phúc, lại nghĩ thông suốt một vài chuyện khác, hắn mới phát giác ra mọi chuyện thật sự quá đáng sợ!

- Hạo Thiên Tôn có thể đấu thắng Thiên Đế như vậy sao? Long Hán phân thành ba, rốt cuộc là bên nào giành được thắng lợi cuối cùng vậy?

Hắn liếc mắt nhìn về phía U Thiên Tôn bên cạnh. U Thiên Tôn vẫn không có đề cập tới chuyện này, không biết là hắn không biết hay là không muốn nói ra.

- Sau khi cứu sống lại Ngự Thiên Tôn, nhất định phải hỏi U Thiên Tôn tới cùng mới thôi!

Tần Mục giơ tay lên, quan tài làm bằng Phật Nguyên Xích Các lập tức phát ra tiếng động vang vọng, tự động tách ra. Sau khi từng mảnh quan tài bay ra một khoảng cách, lúc này mới tự do rơi xuống đất, không có phát ra bao nhiêu âm thanh.

Nơi này là Thiên Tề Nhân Thánh Vương Phủ, trong phủ còn có hồn phách của mẫu thân lão nhân âm soa. Tần Mục cũng không muốn gây ầm ĩ, làm ảnh hưởng đến lão nhân gia.

Ở dưới pháp lực của hắn, lúc này thi thể của Ngự Thiên Tôn bay lơ lửng ở trên không trung. Mặc dù đã có trăm vạn năm trôi qua, nhưng hắn vẫn giống hệt như trước kia, năm tháng không có lưu lại bất kỳ dấu vết gì ở trên người hắn.

Hắn lại vẫn giống như lúc Tần Mục gặp hắn ở tại Dao Trì năm đó. Người thiếu niên Thiên Tôn này vẫn giống như một đóa quỳnh hoa, với vẻ ngoài ôn hòa thản nhiên.

Lúc này đã trải qua thời gian trăm vạn năm, đối với Tần Mục chỉ là chuyện mấy tháng trước, đối với hắn dường như cũng giống vậy.

- Ta có thể ở U Đô giúp hắn chiêu hồn, dẫn dắt từng mảnh nhỏ trong linh hồn của hắn qua, nhưng trong U Đô ta không có cách nào mượn được lực lượng của Thiên Công, bởi vậy ta vẫn cần phải dẫn hắn quay về dương gian, ở dương gian mới có khả năng mượn tới được lực lượng của Thiên Công và Thổ Bá, để giúp hắn chế tạo lại ba hồn bảy vía.

Tần Mục trầm giọng nói.

Lão nhân âm soa có chút khẩn trương, nói:

- Ngươi thật sự có thể làm được sao? Linh hồn của hắn đã vỡ nát tới trăm vạn năm, thời gian đã trôi qua lâu như vậy...

Tần Mục ôn hòa cười, thản nhiên nói:

- Thiên Âm nương nương cũng đã chết ít nhất là bốn năm mươi vạn năm, ta còn không phải đã cứu nàng trở về đấy sao? Thiên Âm nương nương là Cổ Thần, chiêu hồn cho nàng còn khó khăn hơn gấp vạn phần. Khi đó ta bị mệt mỏi tới mức nôn ra máu. Nhưng, khi Ngự Thiên Tôn chết tối đa cũng chỉ là một thần chỉ, muốn giúp hắn chiêu hồn lại phải đơn giản hơn rất nhiều.

Hắn bén cái lá liễu ở trên mi tâm ra. Ngay lập tức, Thần Ma thần tàng liền hòa làm một thể, tu vi thần đạo cùng tu vi ma đạo đã giao hòa với nhau, pháp lực của hắn không ngừng tăng lên!

Tần Mục phát động Khiên Hồn Dẫn đã từng được hắn biến đổi qua. Ngay lập tức, ở phía sau lưng hắn đã hiện ra một vị nguyên thần với chiều cao tới mười sáu trượng, hiện tại nguyên thần của hắn vô cùng khổng lồ, đã là tồn tại không thể coi thường được nữa. Hiện tại lại thêm Thần Ma đã hòa làm một khối, khiến cho hắn giống như một vị Cổ Thần nho nhỏ.

Trong miệng nguyên thần của hắn truyền đến tiếng ma ngữ của U Đô trầm bổng du dương, trong ma ngữ lại xen lẫn với thần ngữ đầy sự tối nghĩa cao thâm, khiến lão nhân âm soa nghe được cũng cảm thấy kiến thức của mình nửa vời, không thể hiểu hết được.

Lão nhân âm soa làm U Thiên Tôn, đối với ma ngữ của U Đô và thần thông U Đô đã có thành tựu vô cùng cao thâm, nhưng đối với thần ngữ, hắn lại có chút thiếu sót.

Thần ngữ của Thiên Đình thời kỳ viễn cổ là thoát thai từ thần ngữ của Huyền Đô, tất cả đều đến từ trong đạo pháp của Thiên Công thoát thai ra. Có câu thuật nghiệp phải có chuyên công. Bởi vì hắn có nghiên cứu quá sâu đối với thần thông của U Đô, trái lại lý giải của hắn đối với thần thông của Huyền Đô lại không thể nào bằng được Tần Mục.

- Khiên Hồn Dẫn sao?

Lão nhân âm soa nghe một lát, lúc này mới tỉnh ngộ lại, thất thanh nói:

- Ngươi đang dùng chính là Khiên Hồn Dẫn, chỉ có điều nó đã bị ngươi sửa đổi hoàn toàn!

Nguyên thần của Tần Mục vẫn đang phát động Khiên Hồn Dẫn, bản thân hắn lại không ngừng xoay quanh Ngự Thiên Tôn hết trái và phải tới trên dưới, hắn ở trên không trung đi lại với phong thái kỳ quái, lại giống như là đang giẫm ở phía trên đất bằng.

Hai tay hắn không ngừng vung vẩy, đánh ra từng ấn pháp. Mỗi một ấn pháp này lại hóa thành các loại phù văn khác nhau in xuống ở trên thân thể của Ngự Thiên Tôn. So sánh với năm đó, khi hắn giúp đỡ Thiên Âm nương nương chiêu hồn trúc trắc và nguy hiểm, hiện tại hắn đã thành thạo hơn rất nhiều, tâm tình cũng bình tĩnh hơn, hắn vẫn còn có sức lực quay đầu lại, nhìn lão nhân âm soa cười nói:

- Không sai, đây chính là Khiên Hồn Dẫn. Ta đã dạy cho ngươi.

Lão nhân âm soa trợn tròn hai mắt, nói:

- Ngươi không dạy ta, ta cũng có thể lĩnh ngộ ra được.

Tần Mục cười ha ha.

Ấn pháp và Khiên Hồn Dẫn của hắn đang dần dần tản ra từng dao động tối nghĩa không rõ ràng, giống như là động tới một pháp tắc nào đó ở bên trong thiên địa, gây ra những chấn động không hiểu nổi ở bên trong U Đô. Tiếp theo, những chấn động này lan tràn dọc bên trong U Đô, kéo dài đến bên trong mỗi một thế giới.

Nguyên thần của hắn phát ra từng tiếng thần ngữ và ma ngữ, lỗ tai của người bình thường căn bản không có cách nào nghe được, cho dù là thần thông giả cũng không có cách nào nghe được giọng nói của hắn, mà ở trong tai có vài tồn tại cổ xưa, lại giống như đại đạo đang thì thầm than nhẹ. Có một loại chấn động nào đó đến từ linh hồn đang truyền ra.

Những điều này cũng khiến cho những tồn tại cổ xưa cảm thấy chấn động không gì có thể so sánh nổi, dường như có một vị thần chỉe nắm trong tay pháp tắc cổ xưa lớn lao đang phát động ra lực lượng của chính mình, trầm thấp mà lại thâm thúy.

Từng đốm linh hồn rải rác ở trong thiên địa không ngừng bị dẫn động, dần dần, có từng điểm sáng giống như hạt cát đen bị dẫn dắt đến, thổi về phía bên trong U Đô.

Đó là những hạt linh hồn vô cùng nhỏ bé từng trải thời gian dài dằng dặc đã vỡ nát đến mức không thể lại vỡ nát được nữa, con người dùng mắt thường gần như không có cách nào phát hiện ra chúng, nhưng chúng lại thật sự tồn tại.

Bởi vì trăm vạn năm ánh sáng đã trôi qua, Thiên Đình, Thiên Hà năm đó hiện tại cũng không biết đã biến thành thế nào, cảnh tượng lúc đó đều đã di chuyển, từng điểm sáng linh hồn của Ngự Thiên Tôn rải rác di chuyển đến rất nhiều thế giới, ngoài dự đoán của Tần Mục, hắn cũng dần dần cảm thấy quá sức, nguyên thần phát động pháp lực cũng càng lúc càng lớn hơn, tiếng hắn nói ra cũng càng lúc càng to rõ ràng hơn.

- Năm đó vì sao ngươi không giúp hắn chiêu hồn?

Lão nhân âm soa không hiểu nói:

- Năm đó, hắn bị hồn phi phách tán rải rác ở bên trong Thiên Đình, nếu khi đó ngươi chiêu hồn sẽ càng dễ dàng hơn, ngươi cũng không nhất định phải tốn sức như thế.

- Năm đó, ta còn không quen biết Thổ Bá và Thiên Công. Nếu như ta tùy tiện ra tay, mượn tới lực lượng của Thiên Công và Thổ Bá, ta nhất định sẽ bị bọn họ đập chết.

Trước trán của Tần Mục đổ mồ hôi, mồ hôi của hắn lại không ngừng bốc hơi giống như mây. Hắn trầm giọng nói:

- Hiện tại, quan hệ giữa ta và Thiên Công, Thổ Bá rất tốt, ta tới mượn lực lượng của bọn họ, bọn họ cũng sẽ không nói cái gì, nhưng lúc đó ta lại không thể làm được.

Lão nhân âm soa lộ ra sắc mặt cổ quái, trong miệng hắn há hốc dường như có thể lấp đầy hai quả trứng gà, con mắt của hắn cũng trợn trừng, lớn giống như chuông đồng. Trong lòng hắn thầm nghĩ:

- Mục Thiên Tôn có phải có hiểu lầm gì về quan hệ tốt hay không? Về Thiên Công thì ta không biết, nhưng Thổ Bá cùng hắn cũng không phải là quan hệ tốt. Thổ Bá chỉ là ngại hắn chạy đến U Đô lăn qua lăn lại...

Tần Mục càng lúc càng cố sức, trong lúc giơ tay nhấc chân phát động phù văn cũng cảm thấy nặng nề hơn, một ấn một điểm in ở trên thân thể Ngự Thiên Tôn, giống như là nâng lên một tòa Tu Di Sơn, âm thanh của hắn có chút khàn khàn nói:

- Hơn nữa, lúc đó Thiên Đình quá nguy hiểm đáng sợ, muốn giết Ngự Thiên Tôn không chỉ đơn giản là Hạo Thiên Tôn thôi. Người muốn hắn chết quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức Thiên Công và Thổ Bá cũng không dám trêu chọc, khi đó cứu sống lại Ngự Thiên Tôn, hắn cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ngay cả ta cũng sẽ chết. Cho nên ta mới có thể sống lại thân thể của hắn, sau đó bảo Lăng Thiên Tôn giao cho ngươi, cho đến hôm nay, ta mới dám ra tay khiến cho hắn sống lại!

Thân thể của hắn chấn động mạnh. Nguyên thần và thân thể của hắn đều cùng lúc dừng động tác lại, một người đứng trên mặt đất, một nguyên thân đứng ở nơi mi tâm, sau đầu của từng người có vòng ánh sáng nặng nề xoay tròn, trong từng vòng ánh sáng có các loại phù văn không ngừng xoay tròn không ngừng sáng lên, ánh sáng chiếu xuống ở trên người của Ngự Thiên Tôn!

Những đốm linh hồn rất nhỏ bay tới, lần lượt bay vào bên trong thân thể của Ngự Thiên Tôn, chui vào ngũ quan, chui vào mi tâm, chui vào cổ họng, chui vào tim phổi, chui vào đan điền, chui vào đáy chậu của hắn.

Tần Mục và nguyên thần của hắn vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, sau đầu của hắn có từng vòng ánh sáng không ngừng xoay tròn.

Trong lòng của lão nhân âm soa nghiêm lại. Hắn biết lúc này chính là thời kỳ mấu chốt, lúc này hắn bắt đầu cảnh giác, trong U Đô từng chiếc thuyền giấy chạy như bay tới, bảo vệ ở bên ngoài Thiên Tề Nhân Thánh Vương Phủ, số lượng những chiếc thuyền giấy càng lúc càng rất nhiều.

Không biết qua bao lâu, Tần Mục lộ ra thần sắc mệt mỏi, vòng ánh sáng phía sau đầu của hắn từ từ dừng xoay tròn lại, chậm rãi tản đi.

Nguyên thần của hắn di chuyển về phía trước, kích thước càng lúc càng nhỏ, cuối cùng dung hòa cùng với thân thể của hắn.

Lúc này, lão nhân âm soa mới thở phào nhẹ nhõm, hắn vội vàng tiến lên dự định hỏi thăm. Tần Mục không đợi hắn nói, cau mày nói:

- Có một phần hồn phách của Ngự Thiên Tôn chưa có hoàn toàn vị vỡ nát, mà bị người trấn áp, ta không có cách nào triệu hồi tới được.

Lão nhân âm soa giật mình, vội vàng nói:

- Có bao nhiêu phần bị trấn áp?

- Không đến một phần mười.

Tần Mục thở hắt ra một hơi, sau khi nghỉ ngơi một lát, hắn nói:

- Thiếu đi mất một phần này không biết liên hệ lớn hay không, ai là người lấy đi một phần hồn phách của hắn, ta lại không có khả năng biết được.

Lão nhân âm soa hoảng hốt vội nói:

- Vậy phải làm thế nào?

- Rất đơn giản, cầu Thổ Bá.

Tần Mục trầm giọng nói:

- Ta hiện tại lập tức dẫn theo hắn quay về dương gian, tạo lại hồn phách cho hắn, tạo lại linh hồn! Sau khi linh hồn của hắn được tạo dựng lại, Thổ Bá có thể thông qua hồn phách của hắn cảm giác được một phần hồn phách còn lại. Chỉ cần hỏi thăm Thổ Bá, lại có thể biết phần tàn hồn còn lại của hắn đang ở đâu.

Hai người đặt thân thể của Ngự Thiên Tôn ở bên trên chiếc thuyền nhỏ, mẫu thân của lão nhân âm soa đang vội vàng làm cơm, sốt ruột nói:

- Lập tức sẽ làm xong ngay thôi, các ngươi bận rộn lâu như vậy, không chờ cơm nước xong hãy đi?

Lão nhân âm soa vội vàng nói:

- Nương, chúng ta có chuyện khẩn cấp!

Phụ nhân kia cười nói:

- Vậy ở trên đường phải cẩn thận một chút, cơm nước ta sẽ lưu lại cho các ngươi. Tiểu ca ca kia, U Nhi nhà chúng ta tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, cũng không biết ăn nói, mong ngươi lượng thứ nhiều hơn.

Tần Mục nhịn cười, vội vàng nói:

- Bá mẫu yên tâm, ta để ý là được được.

Hắn nhìn lão nhân âm soa, mặt của lão nhân âm soa đen lại, mặt không đổi sắc.

Đợi đến khi thuyền đi xa, lúc này Tần Mục mới cười ha ha, gương mặt lão nhân âm soa lại tự biến mất, thản nhiên nói:

- Cười cái gì? Năm đó ta đánh không nổi ngươi, hiện tại ta đánh thắng được ngươi.

Tần Mục vội vàng im tiếng, cười nói:

- Ngươi bây giờ ngay cả Ngự Thiên Tôn cũng có thể đánh thắng được. Không biết sau khi hắn sống lại, còn nhận được chúng ta hay không?

Lão nhân âm soa suy nghĩ xuất thần, sau một lúc lâu nói:

- Hắn trước sau cũng là huynh trưởng của ta.

Tần Mục chớp chớp mắt:

- Ta thì sao?

- Hừ.

Lão nhân âm soa quay đầu đi, lộ ra cái mặt lạ quỷ trên gáy, chiếc mặt nạ đột nhiên giả thành cái mặt quỷ nhìn về phía hắn thè lưỡi.

Tần Mục bị dọa cho giật mình, cẩn thận quan sát, cái mặt nạ quỷ này đã không phải là cái lúc trước hắn khắc ra. Chắc là cái mặt nạ năm đó U Thiên Tôn mang theo. Chẳng biết từ lúc nào lão nhân âm soa đã mang theo nó, đeo vào trên gáy.

- Hắn nhất định là lo lắng cho gương mặt của mình thay đổi, Ngự Thiên Tôn không nhận ra mình, cho nên lại tìm ra cái mặt nạ này đeo bào.

Tần Mục thầm nghĩ.

Đến dương gian, vẫn là bên bờ của Dũng Giang.

Lúc này là Đại Khư đêm tối, trong bóng tối đã không có bao nhiêu linh hồn cát đen và quỷ chết đói, Tần Mục đứng trên thuyền giấy ở bên Dũng Giang, lại một lần nữa làm phép, cánh cửa Thừa Thiên xuất hiện, lật ngược, mượn tới lực lượng của Thiên Công và Thổ Bá, chiếu sáng trên người Ngự Thiên Tôn đang lơ lửng bay ở trên không trung!

Lão nhân âm soa khẩn trương nhìn hắn thi pháp, nắm chặt nắm đấm.

Qua một lúc lâu, Tần Mục tản đi pháp lực, Ngự Thiên Tôn nhẹ nhàng hạ xuống, rơi vào trên mặt sông.

- Lam Ngự Điền, đã lâu không gặp.

Tần Mục nhìn về phía người thiếu niên đang đứng ở giữa mặt sông, cười nói.

Người thiếu niên kia chậm rãi mở mắt, lộ ra vẻ mê mang. Lão nhân âm soa đang kích động, đột nhiên chỉ nghe phù một tiếng, Ngự Thiên Tôn đã chìm vào trong đáy nước, hắn đột nhiên lại nhô đầu ra, khoa chân múa tay, bị uống vào không biết bao nhiêu nước.

Nước sống Dũng Giang chảy xiết, mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt, cuốn người thiếu niên không biết bơi này về phía hạ du!

Trên thuyền, Tần Mục và lão nhân âm soa trợn mắt há hốc mồm, bọn họ đột nhiên tỉnh ngộ lại:

- Nhanh cứu người đi!

Sau một lúc lâu, bọn họ cứu được Ngự Thiên Tôn toàn thân ướt nhẹp lên, đặt ở trên bờ sông.

Ngự Thiên Tôn bị nhấn chìm gần chết, liên tục nôn mửa, phun nước trong lá phổi ra, thở hổn hển.

Tần Mục và lão nhân âm soa đưa mắt nhìn nhau, lão nhân âm soa khẽ nói:

- Tu vi bị hỏng, thật ra cũng không có quan hệ gì, còn có thể luyện ra.

Ngự Thiên Tôn nghỉ ngơi một lát, đứng dậy nhìn về phía hai người chào, nói:

- Cảm ơn hai vị ân công đã cứu mạng. Đúng rồi, hai vị ân công, các ngươi vừa rồi nói cái gì vậy?

Người thiếu niên này ngượng ngùng gãi đầu một cái:

- Ta không hiểu sao lại không nhớ rõ ta tên là gì nữa.
Bình Luận (0)
Comment