Mục Thần Ký

Chương 815

- Hoa không phải là hoa, sương lại không phải là sương. Khi nửa đêm tới, bình minh rời đi...

Tần Mục dường như đang suy nghĩ tới điều gì, hắn nhiều lần đọc lại câu thơ này.

Trăm vạn năm trước, ở trên Dao Trì thịnh hội, hắn và Khai Hoàng đã từng cùng Lăng Thiên Tôn nghiên cứu thần thông có thể khiến cho vật chất không đổi không tăng không giảm, tuy rằng thời gian bọn họ nghiên cứu với nhau không lâu, nhưng bọn họ coi như đã lục lọi ra được một con đường có phần mơ mơ hồ hồ.

Đương nhiên, Lăng Thiên Tôn chính là nhân tố chủ lực trong cuộc nghiên cứu này. Hắn cùng với Khai Hoàng chỉ là người trợ giúp, giúp đỡ Lăng Thiên Tôn làm ra vài lần thôi diễn, truyền thụ cho nàng về thuật tạo hóa mà thôi.

Chỉ có điều, đối với thành quả nghiên cứu của Lăng Thiên Tôn, Tần Mục ít nhiều vẫn có thể hiểu được rõ ràng.

Chính là vào lúc đó, bọn họ đã xác định ra cơ sở thần thông của Lăng Thiên Tôn.

Trong những năm tháng rất dài sau đó đều là do một mình Lăng Thiên Tôn suy luận cùng hoàn thiện ra môn thần thông này.

Từ trên quỷ thuyền này, có thể nhìn ra được, thời điểm Lăng Thiên Tôn đang thi triển ra loại thần thông này, nàng vẫn còn chưa thể hoàn thiện được môn thần thông này, bởi vậy mới lưu lại một sơ hở là hằng số ba mươi sáu không đổi.

Mỗi một lần, khi thời không được thiết lập lại trên chiếc thuyền này đều sẽ lưu lại một sơ hở.

Cái sơ hở này sẽ dẫn đến ba kết quả.

Thứ nhất, sẽ làm cho sinh mạng còn sống và sinh mạng không còn sống trên thuyền này cùng dung hợp lại với nhau, biến thành quái vật không phải là người cũng không phải là vật. Đây cũng là một nguyên nhân khiến rất nhiều người lên thuyền đều sinh trưởng cùng một chỗ với thân của chiếc thuyền này.

Thứ hai, thần thông này dung hợp cùng với chiếc quỷ thuyền, chiếc thuyền lại dung hợp cùng với các sinh mạng. Điều này đã khiến cho thần thông cùng chiếc thuyền biến thành một thân thể có sinh mạng vô cùng kỳ diệu. Thân thể sinh mạng kỳ diệu lại lại bồng bềnh ở trong ba mươi sáu niên đại khác nhau, sẽ công kích những người lên thuyền có năng lực uy hiếp đến sự tồn tại của mình.

Thứ ba, chiếc thuyền này luân hồi ở ba mươi sáu niên đại khác nhau, vòng luân hồi sẽ làm cho những người lên thuyền bị hư hóa, cuối cùng biến thành trạng thái không phải sống cũng không phải chết nhưng không thể nhìn thấy được.

Đối với những người bước lên trên chiếc thuyền này, đây là một loại thần thông quỷ dị đáng sợ. Nhưng đối với Lăng Thiên Tôn mà nói, đây chính là kết quả do thần thông của mình không được hoàn mỹ tạo thành.

Đối với người bước lên thuyền đây là điều quỷ dị, đối với nàng lại biến thành sơ hở. Đây cũng không phải là ý định ban đầu của nàng.

Thời điểm Lăng Thiên Tôn lưu lại bài thơ này, chắc là ở trong năm tháng sau này khi nàng lại một lần nữa leo lên trên chiếc thuyền này, nhận thấy được thần thông không hoàn mỹ, vì vậy nàng mới lưu lại một bài thơ, trong bài thơ này chính là nói về sơ hở bên trong thần thông này của mình.

Những người còn sống leo lên trên thuyền, không cần tìm hiểu ra thần thông của Lăng Thiên Tôn, mà từ trong sơ sở thần thông của Lăng Thiên Tôn có thể tìm kiếm được cơ hội sống sót, phá giải được thần thông của nàng!

Tần Mục mơ hồ nắm bắt được một phương hướng có thể phá giải loại thần thông này. Chỉ là loại cảm giác này quá mông lung, trong lúc nhất thời hắn không có cách nào suy nghĩ thông suốt được.

Đột nhiên, một chấn động khủng khiếp từ phía sau điện truyền đến. Bọn họ nhanh chóng vòng qua tòa đại điện này. Lúc này, bọn họ lại nhìn thấy Xích Minh thần tử đang cùng hai tùy tùng của Thu Minh hoàng tử chiến đấu với nhau!

Thân thê của Xích Minh thần tử cùng hai vị thần nhân đã bán hư hóa, thân thể và nguyên thần của bọn họ đã trở nên mơ hồ, không giống như là thật sự, nhưng chiến lực của bọn họ vẫn vô cùng kinh người.

Sau khi Tần Mục truyền cho hắn Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức của Xích Hoàng, cuối cùng Xích Minh thần tử đã bổ sung toàn bộ những điểm yếu của mình, nguyên thần của hắn cũng đã tu luyện thành trạng thái ba đầu sáu tay, phối hợp với Vô Lậu Tạo Hóa Huyền Công của Minh Hoàng, hắn đơn giản chính là thần ngăn giết thần, phật cản giết phật!

Chỉ có điều, hai vị thần nhân đi theo Thu Minh hoàng tử đến đây cũng là tồn tại không thể coi thường được. Một thần nhân trong đó có sợi dây thừng bằng bạc có thể từ trên mặt trăng thả xuống đã cho Tần Mục một ấn tượng rất sâu sắc.

Sợi dây thừng bạc kia dài đến mười vạn dặm, từ trên mặt trăng thả xuống, sau khi bọn họ hạ xuống trên thuyền, hắn lại thu nó vào trong ống tay áo của mình.

Lúc này hắn phát động sợi dây thừng bạc kia. Chỉ có điều, lúc này nó cũng không phải là một sợi dây thừng nữa, mà đã biến thành một cái trường tiên. Cái trường tiên bằng bạc này lúc dài lúc ngắn. Các loại kỹ xảo rung lên, bổ, hất lên, quét ngang, quấn quanh, đâm, đều được trường tiên bạc biến hóa không ngừng. Đầu trường tiên thỉnh thoảng hóa thành một con rồng bạc đang nhe nanh múa vuốt, thỉnh thoảng nó lại hóa thành Ngân Thương trực tiếp đâm thẳng tới công kích, thật sự biến hóa không ngừng.

Còn một vị thần nhân khác cũng cực kỳ lợi hại, hợp lực cùng với hắn bao vây tấn công Xích Minh thần tử, đánh cho từng tòa cung điện và lâu thuyền trên chiếc thuyề này sụp xuống không ngừng.

Thôn trưởng đột nhiên nói:

- So với lúc trước, thực lực của bọn họ so đã suy yếu đi rất nhiều, chắc hẳn tu vi của bọn họ cũng theo đó bị hư hóa đi. Xem ra, ở trên chiếc thuyền này người có thực lực càng mạnh, mức độ bị suy yếu cũng càng nhiều hơn.

Tần Mục gật đầu. Nhưng vào lúc này, ba người cảm thấy tóc gáy của mình chợt dựng ngược. Bọn họ bị một khí tức vô cùng khủng khiếp phong tỏa, không dám có bất kỳ cử động nào.

Đó là một long uy vô cùng khủng khiếp.

Thôn trưởng khàn khàn nói:

- Tổ Long vương!

Tần Mục bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Tổ Long vương đang chạy như điên về phía bọn họ. Khi đi tới sau lưng của bọn họ chỉ còn cách có trăm bước, đầu của con rồng già với cảnh giới Lăng Tiêu vô cùng khổng lồ này lại mở ra cái miệng lớn muốn nuốt tất cả bọn họ vào trong miệng!

Ngay vào lúc Tần Mục xoay người lại nhìn, trong nháy mắt, hắn nhìn thấy thân thể của Tổ Long vương đã lập tức hư hóa, biến thành một ảo ảnh mơ mơ hồ hồ!

Thực lực của hắn cực cao, so với Phượng Thu Vân hắn cũng chỉ thua kém hơn một bậc, trạng thái của hắn lại không khác biệt với Phượng Thu Vân, Phượng Thu Vân sinh trưởng cùng với bức tranh vẽ trên tường tại đại điện ở phía trên lâu thuyền. Thân thể của nàng đã hư hóa đến mức khó có thể nào nhìn thấy rõ được nữa. Tổ Long vương lại đỡ hơn nàng một chút, nhưng hắn cũng không có tốt hơn chỗ nào.

Nếu Tần Mục không có mạnh mẽ đột phá long uy áp chế xoay người, như vậy hắn lại ở vào trạng thái không thể quan sát đánh giá, tuy sẽ không hư hóa, nhưng Tần Mục nhìn kỹ có thể thấy thân thể nguyên thần của hắn đang nhanh chóng hư hóa, thực lực cũng không còn dư lại bao nhiêu.

Tổ Long vương lập tức lao vàod khoảng không rời đi, tốc độ của hắn cực nhanh, trong phút chốc đã xuất hiện ở phía sau lưng của Tần Mục. Nhưng ánh mắt của thôn trưởng và Hoạn Long quân lại đều rơi vào trên người của hắn.

- Lanh lợi! Buông tha cho các ngươi!

Tổ Long vương giống như một trận bão táp rời đi, trong phút chốc Xích Minh thần tử đang cùng hai vị thần nhân Thiên Đình kia tranh đấu, ba cái đầu đột nhiên cùng nhắm mắt lại, bóng dáng của Tổ Long vương đã xuất hiện ở phía sau lưng của vị thần nhân đang sử dụng trường tiên bằng bạc, mạnh mẽ xé rách thân thể của hắn ra!

Xích Minh thần tử xoay người về phía sau, một vị thần nhân khác của Thiên Đình nhất thời gặp phải độc thủ của Tổ Long vương, bị một trượng của Tổ Long vương đập nát!

Ba cái đầu của Xích Minh thần tử đột nhiên cùng mở mắt ra. Tổ Long vương đã đi tới trước người của hắn, bị ánh mắt của hắn nhìn kỹ, thân thể của vị Long Vương này lại lập tức hư hóa.

Xích Minh thần tử hung hãn ra tay, Tổ Long vương đang bị hư hóa, thực lực của hắn bị giảm đi rất nhiều. Chỉ trong vòng có mấy chiêu hắn lại nôn ra máu hốt hoảng bỏ chạy.

Xích Minh thần tử không truy đuổi, lạicất cao giọng nói:

- Tổ Long vương, không nên giãy dụa nữa làm gì. Ngươi không chống nổi lần luân hồi kế tiếp, lại sẽ bị hư hóa thôi. Nếu như ta là ngươi, ta sẽ thành thật trốn đi, chờ đợi đến khi hoàn toàn hư hóa biến thành một loại hình thái sinh mạng khác, để tránh bị mất mạng.

Hắn xoay người lại, nhìn về phía đám người Tần Mục, thôn trưởng và Hoạn Long quân. Sau đó, hắn sải bước đi về phía ba người.

Thôn trưởng nắm chặt Vô Ưu kiếm, ánh mắt lại tập trung vào bước chân hắn di chuyển tới, thản nhiên nói:

- Xích Minh thần tử, nếu như ngươi chỉ muốn thoát khỏi số phận bản thân bị hư hóa, ngươi chỉ có thể dựa vào phách thể muôn đời không có một người, để giải quyết vấn đề khó khăn trên chiếc quỷ thuyền này. Nếu như ngươi giết chúng ta, ngươi lại vĩnh viễn cũng không có khả năng trở lại nhìn thấy được con dân của ngươi nữa.

Xích Minh thần tử dừng bước lại, ánh mắt hắn rơi vào trên người Tần Mục, khẽ nói:

- Đối với thông minh tài trí của Tần phách thể, ta vẫn luôn luôn kính phục không. Chỉ có điều, chỉ dựa vào một câu nói phách thể lại bảo ta buông tha cơ hội sống duy nhất sao? Điều này khó tránh khỏi có chút nực cười rồi. Tần phách thể, ngươi có năng lực gì để cho ta phải buông tha cơ hội này chứ?

- Thần tử, ngươi có thể đánh cược.

Tần Mục nói:

- Đánh cược xem ta có thể phá giải được chiếc quỷ thuyền này, khiến ngươi sống sót trở lại hay không. Đánh cược nếu như giết chết chúng ta, ngươi sẽ không trở thành một trong hằng số ba mươi sáu người không đổi trên quỷ thuyền này hay không.

Xích Minh thần tử im lặng, sau một lúc lâu, hắn nói:

- Xích Hoàng ở trên người ngươi?

Tần Mục gật đầu, nói:

- Trước mắt hắn chỉ còn lại có ý thức tư duy, không có hồn cũng không có phách.

Xích Minh thần tử nhắm mắt lại, một lúc lâu sau, hắn lại một lần nữa mở mắt ra, sát khí trên người hắn đã tản đi, chỉ còn lại khí độ siêu nhiên, hắn mỉm cười nói:

- Ta không chống nổi luân hồi lần lượt hạ xuống, lại bởi vì hư hóa thực lực tổn thất lớn. Sau khi ta hư hóa, các ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình.

Thôn trưởng nghiêm nghị nói:

- Cảm ơn.

Xích Minh thần tử nói:

- Nguy hiểm không chỉ là đến từ nhóm người lên thuyền cùng với chúng ta, còn có những người lên thuyền từ các niên đại khác. Ba mươi sáu người không bị hư hóa, nhưng cũng không có nghĩa là ba mươi sáu người này sẽ không chết. Chúng ta tới trên chiếc thuyền này, vẫn chưa nhìn thấy những người trong hằng số không đổi khác, bản thân bọn họ hơn phân nửa đã gặp phải bất trắc.

Thôn trưởng trầm giọng nói:

- Ta hiểu rõ, cái đèn lồng kia rất có vấn đề.

Xích Minh thần tử xoay người rời đi, nói:

- Tổ Long vương sau một lần luân hồi nữa sẽ hoàn toàn hư hóa, cao thủ bên ngoài còn có thần đao Lạc Vô Song cụt một tay và Bán Thần dưới quyền Tổ Long vương, còn có những người lên thuyền khác trong luân hồi, ta loại bỏ bọn họ.

Thôn trưởng nhìn theo bóng dáng hắn đi xa.

Không lâu sau, lại có ánh sáng bạo phát, lại một lần nữa bao phủ chiếc thuyền này, đợi đến khi ánh sáng tản đi, Tần Mục vội vàng nhìn về phía thôn trưởng, chỉ thấy thân thể thôn trưởng lại hư hóa thêm một phần.

- Ta không sao. Trải qua lần luân hồi này, thực lực của Xích Minh thần tử chắc hẳn đã hư hóa đi rất nhiều, Tổ Long vương chắc hẳn cũng đã hoàn toàn biến thành hư vô.

Thôn trưởng nói:

- Hiện tại, Xích Minh thần tử không bảo vệ được chúng ta, chỉ có thể dựa vào chính bản thân chúng ta.

Đúng vào lúc này, bọn họ nhìn thấy được bên ngoài Thiên Hà có một gốc Nguyên Mộc xanh um tươi tốt, bao phủ Nguyên Giới.

Rất nhiều thần của thời đại Thượng Hoàng ma phát hiện ra chiếc thuyền này, từng người đều thi triển ra thần thông, vây quanh chiếc thuyền này, bay về phía trên chiếc thuyền, những người đó là một nhóm Bán Thần, chắc là cường giả của Bắc Thượng Hoàng Thiên Đình.

Số lượng những Bán Thần này rất nhiều, bọn họ từ các phương hướng vị trí đi lên thuyền.

- Thiên Du Thần, nơi này có nhân loại và một con rồng!

Có Bán Thần Thượng Hoàng phát hiện ra bọn họ, lao về phía bên này.

Thôn trưởng lộ ra vẻ tươi cười, quan sát thanh kiếm ở trong tay mình. Hắn cười nói:

- Đây thật sự là một thanh kiếm tốt. Mục nhi, trên thân của thanh kiếm này có hai chữ Vô Ưu, chẳng lẽ nó chính là Vô Ưu kiếm sao?

Tần Mục gật đầu, nghiêm nghị nói:

- Đây là bội kiếm của Khai Hoàng.

Thôn trưởng giật mình, cười nói:

- Khai Hoàng? Người ta kính phục nhất chính là Khai Hoàng. Thời niên thiếu, ta cầm trường kiếm đi trong giang hồ, xông xáo khắp nơi, ở bên trong Đại Khư ta đã từng nhìn thấy được rất nhiều di tích cổ xưa, một thời văn minh đã từng huy hoàng, còn có vô số các bức tượng đá. Ta liền suy nghĩ, Khai Hoàng rốt cuộc là một người anh hùng tới mức nào, mới có thể khiến cho những hào kiệt người thần phục hắn, vì một lý tưởng một mơ ước mà cả đời không ngừng phấn đấu? Cho nên thức thứ hai trong Kiếm đồ của ta lại lấy tên là Kiếm Xuất Khai Hoàng. Ta có thể cầm trong tay thanh kiếm của hắn, chính là một chuyện may mắn trong cả cuộc đời này!

Hắn rút thanh kiếm chỉ về phía trước, thanh kiếm chấn động ngân vang, kiếm quang chớp động, kiếm quang giống như một đại dương mênh mông, lại giống như ánh trăng chiếu vào bên trong biển rộng, từng đợt sóng dâng lên, hiện ra từng mảnh vảy rồng sáng bạc.

Mà giờ phút này, thôn trưởng chợt cảm thấy hăng hái, giống như một đế hoàng ngồi ở bên trong chiếc xe Bảo Mã ngao du bên trong biển rộng bình định loạn thế trong bốn biển.

Thức thứ hai của Kiếm đồ, Kiếm Xuất Khai Hoàng.

- Đông Phong Dạ Phóng Hoa Thiên Thụ!

Kiếm đạo của hắn rơi xuống, hắn đang tưởng tượng ra cảnh Khai Hoàng bình định loạn bốn phương, dường như vị đế hoàng này gặp phải kẻ địch, từ trên chiếc xe Bảo Mã đứng dậy, kiếm san phẳng bốn phương!

- Gió thổi qua, sao rơi như mưa! Xe Bảo Mã tản hương hơm đầy đường. Tiếng phượng tiếng tiêu vang vọng, ánh sáng của ngọc ấm lưu chuyển, một đêm ngư long múa lượn!

Kiếm quang giống như mảnh vảy, ở trong đại dương bao la kiếm hải giống như ngư long bay lượn.

Tần Mục cũng đã học qua một chiêu Kiếm Xuất Khai Hoàng này, nhưng cùng một kiếm chiêu từ trong tay hắn thi triển ra và từ trong tay thôn trưởng thi triển ra lại là hai loại ý cảnh hoàn toàn khác nhau.

Lúc trước, khi thôn trưởng thi triển ra một chiêu này, cùng hiện tại thôn trưởng thi triển ra một chiêu này cũng có ý cảnh hoàn toàn khác biệt.

Lúc trước, khi thôn trưởng thi triển ra một chiêu này, là sơn hà, là tâm tư mịt mờ, nhìn xung quanh, cố quốc không có người quen, có một loại tang thương tĩnh mịch, nhớ lại tiên liệt, nhớ lại năm tháng trong quá khứ.

Mà kiếm của thôn trưởng bây giờ khiến người ta có một loại cảm giác đế hoàng thiếu niên bình định loạn lạc khắp nơi bộ dạng tiêu sái điên cuồng phát ra, có cảm xúc của thiếu niên anh hùng, có sự hăng hái hiếm thấy!

Tâm cảnh khác nhau, gặp phải những chuyện khác nhau, kiếm đạo cũng khác nhau.

Hắn đã từng chết một lần, thôn trưởng chết đi sống lại giống như lại trở về thời kỳ thiếu niên, có một loại tâm tính thiếu niên bừng bừng phấn chấn mưu cầu cường đâị, khiến cho tìn cảm bi thương trong kiếm đạo của hắn năm đó biến mất, thay vào đó là ý chí tiến thủ cùng phấn đấu, tràn ngập hào hùng của người thiếu niên.

Các Bán Thần của Bắc Thượng Hoàng Thiên Đình vọt tới, vùi thân ở trong kiếm quang, thôn trưởng giống như là một đế hoàng thiếu niên, đứng ở trên xe Bảo Mã chém giết mỗi một cường giả xông tới.

Kiếm đạo của hắn đang lột xác, trở nên càng sắc bén hơn, càng chủ động hơn, đi thích ứng với thời đại Duyên Khang cải cách này, đi dẫn dắt thời đại cải cách này!

Hắn là đi trước thời đại!

- Kiếm pháp tốt! Không hổ danh là cường giả đã dạy dỗ ra Tần phách thể!

Phía xa có một giọng nói nặng nề truyền đến, đao quang sáng lên, một đao bổ ra con đường sinh tử, bổ sóng cắt sóng, phá vỡ đại dương kiếm hải mênh mông, chém cho rất nhiều Thượng Hoàng Bán Thần người ngã ngựa đổ.

Thần đao Lạc Vô Song cụt một tay với khí thế lớn ép đến, một đường phá vỡ kiếm đồ, đao chém tới đế hoàng thiếu niên trên xe Bảo Mã, mở miệng nói:

- Duyên Khang Kiếm Thần, kiếm pháp của phách thể là học được từ ngươi, ta giết ngươi trước, sau đó là giết hắn!

Thân thể của hắn đã hư hóa nghiêm trọng hơn, nhưng dù sao hắn cũng là đệ nhất thần đao của Thiên Đình ngoại vực, hắn vẫn có thực lực cực kỳ đáng sợ, hắn lấy đao nhập đạo, ở trên phương diện đao pháp hắn đã đạt được thành tựu kinh người.

Kiếm quang của thôn trưởng lại nhất thời biến đổi, hóa thành Thượng Hoàng Kiếp Động, kiếm hải dâng trào, sóng dữ khiến trời cao cũng muốn nứt ra, hắn cùng Lạc Vô Song cứng rắn va chạm.

Hai người một người được phong là đệ nhất thần đao của Thiên Đình, một người được phong là Kiếm Thần của Duyên Khang, các loại tuyệt chiêu nhập đạo đều được thi triển ra, khiến cho Tần Mục và Hoạn Long quân ở bên trong đao quang mưa kiếm phải cảm thấy hoa cả mắt.

Mà vài Bán Thần nhảy vào bên trong đao pháp và kiếm pháp của hai vị đại cao thủ này đều phải chết thảm, căn bản không có cách nào đối đầu được với loại cường giả Đạo cảnh này va chạm vào nhau.

Đột nhiên, có ánh sáng vô cùng chói mắt bạo phát, quỷ thuyền lại một lần nữa luân hồi.

Lạc Vô Song kêu lên một tiếng rên rỉ, thân thể lùi lại.

Lần luân hồi này, hắn bị hư hóa càng nghiêm trọng hơn, tình thế rất bất lợi đối với hắn. Hắn phải tìm được một nơi an toàn, tránh địch thủ chờ đợi một lần luân hồi, khiến cho mình hoàn toàn hư hóa.

Thôn trưởng thu kiếm, cúi đầu quan sát Vô Ưu kiếm, khen:

- Thực sự là một thanh kiếm tốt. Lạc Vô Song cũng thật sự không hổ danh là thần đao, giết lợn muốn đuổi giết hắn, còn kém một bước xa.

Tần Mục nhìn thân thể của thôn trưởng, chỉ thấy thân thể nguyên thần của thôn trưởng cũng đã bị hư hóa nghiêm trọng, Hoạn Long quân cũng đang chậm rãi hư hóa.

Bọn họ lại trải qua hai lần luân hồi, trải qua hai lần người ngoài lên thuyền, thôn trưởng hư hóa cũng càng lúc càng nghiêm trọng, đã sắp không cầm được Vô Ưu kiếm.

- Mục nhi, lần hư hóa tiếp theo sắp tới, chỉ sợ ta cũng nhanh phải biến mất.

Bọn họ ngồi ở bên cạnh đại điện, thôn trưởng nhìn mặt trời mọc lên từ phía đông, nói:

- Chỉ có điều ngươi yên tâm, cho dù ta hoàn toàn hóa thành hư, ta cũng sẽ ở bên cạnh ngươi, sẽ không rời khỏi ngươi.

Tần Mục khẽ gật đầu:

- Ta biết.

- Hoạn Long quân, giao cho ngươi, bảo vệ chủ công của ngươi.

Lại là một lần ánh sáng bạo phát, bao phủ lấy bọn họ, đợi đến khi ánh sáng tản đi, bên cạnh đại điện chỉ còn lại có Tần Mục và Hoạn Long quân.

- Ta biết ngươi vẫn ở bên cạnh ta.

Tần Mục đứng dậy, nhìn thế giới xa lạ bên ngoài Thiên Hà:

- Ta nhất định sẽ tìm được biện pháp phá giải, khiến cho ngươi từ hư hóa trở lại thành thực! Ngươi vẫn là thôn trưởng gia gia của ta, ai cũng không đoạt ngươi đi được!
Bình Luận (0)
Comment