Mục Thần Ký

Chương 819

Liên thủ với Triết Hoa Lê giết một vị thần sao?

Tần Mục trầm ngâm, hắn và Hư Sinh Hoa hiểu nhau quá rõ, hơn nữa đều là người thông tuệ hơn người, có thể phán đoán động tác sau đó của đối phương, theo kịp tư duy của đối phương, bởi vậy cho dù không có chuyện diễn luyện trước cũng có thể phối hợp vô cùng kín kẽ, có thể liên thủ chém giết kẻ địch mạnh. 

Đối với Triết Hoa Lê, Tần Mục không lo lắng về uy lực của đao pháp cùng đao đạo của hắn, lo lắng duy nhất chính là hắn có thể không đuổi kịp suy nghĩ của mình giống như Hư Sinh Hoa.

Nếu không theo kịp, phối hợp lại khó có thể đạt được sự hoàn mỹ.

Đối phó với thần chỉ bình thường thì cũng thôi, nhưng Lâm Kiêu lại có cảnh giới cực cao, hắn đã tự chém tu vi, khiến cảnh giới tu vi của mình giảm xuống đến cảnh giới tôn thần này. 

Tuy rằng cảnh giới giảm xuống, nhưng tầm mắt kiến thức của hắn hẳn vượt quá tôn thần khác rất nhiều lần, đây cũng là nguyên nhân hắn có thể trốn thoát dưới kiếm của thôn trưởng.

Hơn nữa, tu vi hắn chém xuống hóa thành mặt trời nhỏ trong cái đèn lồng này, trong đó có chứa năng lượng cực kỳ đáng sợ, đánh nổ kiếm đồ của thôn trường ra một cái lỗ lớn!

Năng lượng của vòng mặt trời nhỏ này đến nay không giảm, có thể tưởng tượng được Lâm Kiêu ở thời kỳ toàn thịnh lại cường đại tới mức nào! 

Nếu phối hợp không tốt, tuyệt đối sẽ bị hắn giết chết!

Đột nhiên, Tần Mục lại một lần nữa phát động thần thông truyền tống, phía sau lưng hắn có một ngọn đèn chiếu tới, khiến chỗ bọn họ vừa mới ẩn thân bốc hơi lên.

Đèn lồng này bay tới, người tí hon trong đèn lồng quan sát xung quanh, không có phát hiện tung tích của hai người bọn họ, hắn cười khanh khách nói: 

- Các ngươi có thể trốn đến nơi nào chứ? Ta đã tìm hiểu cả chiếc quỷ thuyền này rõ ràng, các ngươi không có đường nào có thể trốn, không có chỗ có thể trốn được đâu!

Người tí hon trong đèn lồng này từ trong đèn lồng bay ra, rơi vào thanh ngang trên đại điện, hắn vỗ nhẹ vào cánh, đèn lồng nổ tung, mặt trời ở bên trong lăn ra ngoài, rơi vào dưới móng vuốt của hắn.

Thân thể của hắn đón gió lại tăng lên, mặt trời dưới chân hắn cũng lớn lên, hình thể của hắn rất nhanh đã lớn đến trên trăm trượng, đầu gà thân người, trên cổ có mọc vảy rồng, cánh phía sau lưng là năm màu, hắn vỗ cánh, ngửa đầu gáy. 

Gà trống vừa cất tiếng gáy, trời đã sáng!

Mặt trời nhỏ dưới chân hắn cũng hóa thành mặt trời lớn trăm trượng, theo tiếng gáy của hắn, mặt trời càng trở nên sáng rỡ với ánh sáng vạn trượng, từng ánh sáng màu vàng giống như phi kiếm chiếu sáng bốn phương tám hướng!

Xuy xuy xuy, từng tòa đại điện trên quỷ thuyền bị ánh sáng màu vàng của mặt trời lớn xuyên qua, đánh cho nghìn lở trăm lỗ, mặt đất cũng bị đánh đến giống như cái sàng vậy! 

Lâm Kiêu vỗ cánh bay lên, mặt trời lớn dưới chân hắn cũng theo bóng dáng của hắn di chuyển, ánh sáng màu vàng quét từ trên xuống phía dưới, từng tòa cung điện bị phá hủy, lập tức tia sáng nồng đậm mạnh mẽ thiêu đốt.

Lâm Kiêu một đường càn quét, cười nói:

- Mục Thiên Tôn! Ngươi không cần nấp nữa, nhanh ra đây đi! 

Bên kia, ánh sáng đang chớp động, thân hình của Tần Mục cùng Triết Hoa Lê lại xuất hiện ở trong đại điện có đặt quan tài của Đế Hậu.

- Lâm Kiêu rất nhanh sẽ tìm được đến đây.

Tần Mục thả Triết Hoa Lê ra, nhanh chóng chạy qua tìm kiếm ở trong điện, nói: 

- Triết Hoa Lê, cảm giác không gian của ngươi thế nào?

Triết Hoa Lê hơi ngẩn người ra, không rõ ý của hắn, nghiêm túc nói:

- Đao pháp của ta tuy rằng ngay ngắn chỉnh tề, nhưng cũng cần có cảm giác không gian rất mạnh mới có khả năng thi triển ra. Chúng ta đã từng giao đấu qua, ngươi hẳn biết mỗi một điểm dừng chân của ta trên không trung đều cần được nghiêm khắc tính toán, chỉ có như vậy, mới có thể bảo đảm khi đao pháp thi triển ra sẽ không có sai lệch. 

Tần Mục gật đầu, đột nhiên hắn dừng bước, dùng sức đạp lên trên mặt đất.

Triết Hoa Lê nhìn hắn, chỉ thấy dưới chân hắn có nguyên khí bay ra, hóa thành từng ấn ký phù văn, theo bước chân của hắn di chuyển, mỗi một ấn ký phù văn lại in dấu ở trên mặt đất.

Những ấn ký phù văn này rất phức tạp, trong đó có dính dáng đến quá nhiều đạo lý, Triết Hoa Lê xem cũng không hiểu nhiều. 

Chân của Tần Mục di chuyển, trước trước sau sau trái trái và phải phải, di chuyển xung quanh phạm vi diện tích sáu trượng hết lần này tới lần khác, đột nhiên chỉ nghe một tiếng răng rắc vang lên, mặt đất không ngờ xuất hiện một hành lang nối thẳng với khoang thuyền.

Triết Hoa Lê ngẩn người một lát, đã thấy Tần Mục đi vào trong hành lang, đang nhìn về phía hắn vẫy tay, hắn vội vàng đi về phía trước, khẽ nói:

- Tần giáo chủ, ngươi làm sao biết nơi này có một cánh cửa? 

- Chiếc lâu thuyền này chắc chắn là do đại sư huynh của ta thiết kế chế tạo ra, bố cục không khác với lâu thuyền của Thiên Thánh giáo ta. Dựa theo bố cục lâu thuyền của Thiên Thánh giáo ta, hành lang đi thông tới khoang thuyền chắc hẳn phải ở trong này, vì vậy ta lại thử một chút.

Tần Mục cười nói:

- Ta từng giúp Duyên Khang quốc chế tạo lâu thuyền, bởi vậy ra biết rất rõ ràng về bố cục thân tàu. 

Triết Hoa Lê im lặng một lát, đột nhiên nói:

- Tần giáo chủ, còn có chuyện gì mà ngươi chưa làm qua hay không?

Bọn họ đi tới bên trong thân tàu, không nhịn được bị trấn áp trước cảnh tượng đồ sộ trước mắt. 

Nhưng thấy từng cái xương rồng lớn dọc theo hướng từ nam tới bắc, ngang qua bên trong thân tàu, tuy rằng rồng lớn chỉ còn lại có xương, nhưng vẫn tràn ngập ánh sáng vàng rực, chiếu bên trong thân tàu bên sáng ngời.

Ngoại trừ xương rồng ra, còn có xương của Côn. Từng cái xương sườn của Đại Côn to tới khoảng mười trượng cắm ở trên xương rồng, trên xương của Đại Côn hiện ra các loại phù văn dị thú, có cả phù văn của chim, phù văn của cá, phù vwan của nước, phù văn của núi văn. Những phù văn này sáng lên theo thứ tự, ở trong ánh sáng màu vàng của xương rồng có vẻ vô cùng loá mắt.

Mà ở trên đỉnh, chắc là vị trí phía dưới sàn thuyền lại khảm đầy lông chim phượng, lông chim phượng bảy màu giống như tường vân bảy màu trên bầu trời. 

- Thuyền tốt!

Hai người cùng lớn tiếng khen ngợi.

Tần Mục dừng bước, lấy ra kiếm hoàn, hắn nhìn quan sát xung quanh, ánh mắt chớp động, nói: 

- Sinh con, chuyện này ta chưa từng làm qua. Quốc sư cầm một quyển sách sinh con cho ta xem, nam nữ bên trong khiến ta cảm thấy xấu hổ.

Hắn nghiêng đầu suy nghĩ một lát về nam nữ trong sách, mặt còn đỏ tới mang tai.

Triết Hoa Lê và yêu đao cùng trợn tròn hai mắt, lộ ra thần sắc dở khóc dở cười. 

Đầu ngón tay của Tần Mục gảy nhẹ một cái, kiếm hoàn bay ra một đường sáng bạc, đo đạc không gian bên trong quỷ thuyền, đo độ dài độ rộng của xương rồng và xương Côn, rất nhanh hắn đã thu thập được số liệu mình cần.

Mà ở ngoài hành lang lại có ánh sáng sáng truyền đến, Lâm Kiêu khống chế mặt trời lớn trăm trượng bay tới trên không trung của tòa đại điện này, ánh sáng của mặt trời lớn tùy ý phá hủy tòa đại điện này.

Không bao lâu, đại điện sụp đổ xuống, hành lang lại hiện ra. 

Tần Mục nắm kiếm hoàn trong tay, nhắm mắt tập trung tinh thần, sau một lúc lâu hắn bỗng nhiên mở mắt ra, nặng nề nắm chặt kiếm hoàn. Kiếm hoàn hóa thành một thanh bảo kiếm!

Hắn đạp vào không trung lao lên, cầm kiếm chạy vội ở bên trong thân tàu, toàn thân hắn giống như một dải cầu vồng, kiếm giống như Du Long, các loại kiếm chiêu được thi triển ra, giống như văn nhân hào khách lấy kiếm làm bút, ở trong xương rồng và xương Côn vẩy mực múa bút, lại lấy bốn vách thân tàu làm trang giấy, hạ xuống văn tự, mang theo tình cảm phóng túng!

Rất nhanh, hắn đã phi thân đi tới đỉnh, thân thể hắn song song với phần đỉnh, hắn vung kiếm như bay, ở trong những khe lông chim phượng vẩy ra dấu ấn của phù văn. 

Vù...

Tần Mục từ giữa không trung rơi xuống, thân thể hắn còn cách mặt đất khoảng ba trượng, hắn bỗng nhiên ngừng, cổ tay run rẩy, vung kiếm viết về phía mặt đất.

Xuy xuy xuy. 

Từng tiếng động không ngừng vang lên bên tai, không gian bên trong chiếc quỷ thuyền này cực lớn, ngang dọc tới trăm dặm. Tần Mục bay sát mặt đất, kiếm quang giống như mưa, rất nhanh đã di chuyển từ nam đến bắc, lấy kiếm viết xuống một chuỗi phù văn.

Thân hình của hắn bỗng nhiên ngừng lại, treo dừng ở giữa không trung.

Triết Hoa Lê nhìn lại xung quanh, lại thấy trên một xương rồng lớn in các loại phù văn từ nam đến bắc, trên bầu trời cũng có một đạo phù văn hình thành hình vẽ từ nam đi về phía bắc. 

Có hai cây cũng bị hắn in xuống dấu vết của phù văn.

Chỉ có điều, không gian bên trong thân tàu quá lớn, chỗ phù văn Tần Mục in dấu lên chỉ chiếm một phần rất nhỏ, vẫn có nhiều nơi không bị in lên phù văn.

- Tần giáo chủ làm vậy là có ý gì? 

Triết Hoa Lê không hiểu chút nào.

Trong ngực Tần Mục phập phồng kịch liệt, rõ ràng hắn đang tiêu hao cực lớn, đột nhiên bảo kiếm trong tay thu lại thành kiếm hoàn.

Kiếm hoàn bỗng nhiên bạo phát ra! 

Vô số kiếm quang tràn ngập bên trong không gian của thân tàu, từng kiếm quang trở nên tán loạn, những phù văn do Tần Mục vừa in xuống cũng lập tức sáng lên với ánh sáng chói mắt, hình như bị từng đạo phi kiếm này kích phát uy năng bên trong phù văn!

Vô số ánh sáng phù văn chiếu sáng trên kiếm quang đang bay, bị phi kiếm phản xạ, lập tức mỗi một phù văn trên bốn vách trên trời dưới đất, trái và phải nổi lên, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng phức tạp!

Triết Hoa Lê trợn mắt há hốc mồm, hắn lại nhìn thấy tất cả kiếm quang đột nhiên biến mất, hóa thành một kiếm hoàn đang nhanh chóng xoay tròn dừng lại ở trước mi tâm của Tần Mục. 

Mà không gian ở bên trong thuyền, vô số phù văn còn đang bay lượn đầy trời!

Tần Mục dùng cả hai tay bấm kiếm chỉ, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, ngón cái đặt ở trên ngón áp út cùng ngón út.

Kiếm chỉ trên tay phải của hắn dựng thẳng ở mi tâm, kiếm chỉ của tay trái lật lên, nâng ở chỗ cổ tay phải, hai tay chậm rãi hạ xuống. 

Cùng lúc đó, phía sau lưng hắn hiện ra ảo ảnh một cánh tay, giống như mọc ra hàn nghìn cánh tay, từng cánh tay bấm ra kiếm quyết khác nhau, chậm rãi thu hẹp, lần lượt cùng hai cánh tay của hắn dung hợp.

Cuối cùng, ảo ảnh nghìn cánh tay đã biến mất.

- Chỉ! 

Tần Mục quát khẽ, trong không gian rộng lớn bên trong thân tàu, phù văn thoáng động lần lượt ghim vào bốn vách trên trời dưới đất, những phù văn này đang sáng ngời lại dần dần trở nên ảm đạm, hiện ra bảy mươi hai bức tranh, mỗi một bức tranh đều không giống nhau!

Tần Mục thở hổn hển, từ không trung rơi xuống, hắn quỳ một chân trên đất, nguyên khí hao tổn nghiêm trọng.

- Tần giáo chủ, ngươi phân giải kiếm đạo của mình, đánh vào không gian bên trong thân tàu sao? 

Triết Hoa Lê nhìn bảy mươi hai bức tranh này dần dần biến mất ở trên vách, trầm giọng nói:

- Không đúng, không chỉ là thần thông kiếm đạo, còn có thần thông võ đạo, thần thông trận pháp, thần thông đao pháp... Ừ, còn có thần thông nguyên từ! Ta ở chỗ của Địa Mẫu từng nhìn thấy thần thông nguyên từ! Ngươi còn dùng đến thần thông họa đạo, vẽ ra bảy mươi hai bức tranh, cùng tổng cộng bảy mươi hai đạo thần thông, bảy mươi hai thần thông kết thành một sát trận liên hoàn! Ngươi học được quá nhiều!

Tần Mục gật đầu, hắn phát động Phách Thể Tam Đan Công, cố gắng khôi phục nguyên khí, gingj nói có chút khàn khàn: 

- Hiện tại đã bày xong trận pháp, nguyên khí của ta đã tiêu hao hầu như không còn, tiếp theo chỉ có thể nhờ vào ngươi. Triết Hoa Lê, ngươi có nắm chắc dung nhập vào trong bảy mươi hai bức tranh vẽ của ta, chém chết con gà mẹ rồng kia không?

Triết Hoa Lê hít một hơi thật dài, thản nhiên nói:

- Cuộc chiến giết thần, chém giết Lâm Kiêu, giáo chủ đã hoàn thành chín phần, chỉ thiếu một phần ta cầm đao chém đầu hắn. Nếu như ta không thể lấy đầu của hắn tới gặp ngươi, ta có mặt mũi nào tranh hùng cùng Hư Sinh Hoa? Tranh hùng cùng ngươi? 

Tần Mục tươi cười.

Nhưng vào lúc này, chỉ nghe có tiếng nổ ầm ầm ầm từ trong hành lang không ngừng truyền đến, giọng nói của Lâm Kiêu truyền vào lỗ tai của bọn họ, hắn cười nói:

- Ta ở trên thuyền lâu như vậy, cũng không có phát hiện lối đi tiến vào bên trong thuyền, không nghĩ tới lại để Mục Thiên Tôn tìm được. Mục Thiên Tôn thật xuất chúng, thực sự không dám giấu giếm, lúc nghe được ngươi nói với Kiếm Thần kia, ngươi chính là Mục Thiên Tôn, ta cũng bị chấn động. Ta vạn lần không thể nào tưởng tượng được, không ngờ ở chỗ này ta lại bắt được một con cá lớn! 

Hắn đột nhiên thấy hưng phấn.

Có ánh sáng nồng đậm mạnh mẽ truyền đến, Lâm Kiêu vỗ cánh bay tới, dưới chân còn có mặt trời lớn, hắn vù vù nhảy vào không gian bên trong thân tàu, ánh sáng nóng rực hóa thành từng kiếm quang vọt ra bốn phương tám hướng.

Đột nhiên, những kiếm khí với ánh sáng màu vàng dừng lại trên không trung, ánh sáng biến thành kim kiếm không ngờ bất động trên không trung. 

Lâm Kiêu với đầu chim mào gà thân người mở ra hai cánh, từ từ rơi vào trên mặt trời lớn, móng chim nắm thật chặt mặt trời lớn dưới chân, hưng phấn nhìn về phía hai người.

Ong ong oong.

Mặt trời lớn chấn động, rất nhiều kim kiếm đột nhiên xuất hiện ở phía trước, phong tỏa Tần Mục và Triết Hoa Lê. 

- Thiên Đế cùng các thần phong thưởng cho chín Thiên Tôn, Ngự, Hạo, Lăng, Nguyệt, Hỏa, U, Vân, Mục, Tần. Chín Thiên Tôn mỗi người đều có thành tựu không tầm thường.

Lâm Kiêu nhìn chằm chằm vào Tần Mục, giống như không nhìn thấy Triết Hoa Lê:

- Chín Thiên Tôn có danh tiếng quá lớn, Hạo Thiên Tôn đã là Hạo Thiên Đế, quản lý Long Tiêu Thiên Đình, Vân Thiên Tôn cũng được gọi là Vân Thiên Đế, quản lý Tiêu Hán Thiên Đình, mấy vị Thiên Tôn khác đều không thể coi thường được. Chỉ là Mục Thiên Tôn cùng Tần Thiên Tôn lại giống như Thần Long thấy đầu không gặp đuôi, thỉnh thoảng mới thấy có tung tích, không nghĩ tới ta ở trên chiếc quỷ thuyền này này lại có thể chém giết được Mục Thiên Tôn đến từ hậu thế! Ha ha ha! 

Triết Hoa Lê có chút mờ mịt.

Tần Mục thản nhiên nói:

- Không biết ngươi đắc ý cái gì. Lâm Kiêu, ngươi có biết gà mẹ rồng sau này chỉ có thể làm thức ăn đặt trên bàn ăn hay không? 

- Thối lắm!

Vảy rồng trên cổ Lâm Kiêu nổ tung, lông chim từ dưới vảy rồng chui ra, thân thể hắn nhanh chóng lớn lên, hắn cười khanh khách nói:

- Gà mẹ rồng chính là hậu đại của Kim Kê và Thần Long, huyết thống cao quý, cao cao tại thượng, quản lý mặt trời lớn vận hành, những Nhân tộc các ngươi mới là thức ăn trên bàn! 

- Động thủ!

Tần Mục quát lớn, lập tức toàn bộ không gian bên trong thân tàu trở nên sáng ngời, trong phút chốc bảy mươi hai bức trận đồ bạo phát ra uy năng!

Trong đó có một bức trận đồ là thần thông nguyên từ, chỉ ở trong nháy mắt nó lại khiến cho thân thể của Lâm Kiêu trở nên vô cùng nặng nề, giống như có từng ngọn Tu Di Sơn đè ép ở trên người, ép cho cả hắn và mặt trời lớn ầm ầm rơi xuống đất! 

Các trận đồ khác bạo phát ra, các loại thần thông lớn khủng khiếp từ trên trời dưới đất, bốn phương tám hướng đánh về phía Lâm Kiêu đã bị trấn áp!

Không gian bên trong thân tàu gần như bị những thần thông tầm thường cường đại khác nhau xé rách, sau khi những thần thông bay qua sẽ khiến cho không gian vặn vẹo, không gian bị gấp khúc lại không biết thành bao nhiêu hình dạng, khiến người ta nửa bước khó đi!

Triết Hoa Lê rút ra yêu đao, phát ra dao động tu vi, lấy đao nhập đạo, trong thời gian ngắn hắn đã đạt được đỉnh phong! 

Lúc này, ánh sáng của một bức trận đồ chiếu sáng ở trên người của hắn, đó là trận đồ truyền tống.

Triết Hoa Lê giống như xuyên đến thế giới bên trong một bức tranh, theo bức tranh kia xóc nảy trên dưới, hắn bay ở trong không gian chấn động kịch liệt này.

Hiện tại hắn rốt cuộc đã hiểu rõ vì sao Tần Mục phải hỏi hắn có cảm giác không gian thế nào, giờ phút này hắn bị thần thông truyền tống chơi đùa cho hoàn toàn không rõ phương hướng! 

Triết Hoa Lê cố nén cảm giác muốn nôn mửa, điên cuồng phát động yêu đao, điên cuồng nâng cao tu vi.

Vù...

Thân hình của hắn xuất hiện ở bên trái của thần nhân đầu chim đầy thương tích, Triết Hoa Lê rít gào, giận dữ gầm thét lên, từng bước tiến về phía trước, thanh đao trong tay vung lên hạ xuống, trút xuống tất cả lực lượng của mình từ trong đao ra ngoài! 

Trong mắt Lâm Kiêu có ánh sáng kinh ngạc, tiếp theo đầu của hắn bay lên, thần huyết tuôn ra.
Bình Luận (0)
Comment