Mục Thần Ký

Chương 832

Không cần đuổi theo nữa!

Thanh Vân chưởng giáo gọi những lão đạo nhân đang cố gắng đuổi qua, lắc đầu nói: 

- Tốc độ của người kia quá nhanh, hơn nữa biến hóa không ngừng, có thể thay đổi bất cứ gương mặt nào, đuổi cũng không đuổi kịp hắn, đuổi theo cũng không nhận ra hắn. Chuyện đã vậy thì thôi đi, không cần tiếp tục theo đuổi. Các ngươi ai đó đi tìm Phi Hạc sư đệ đi. Vừa rồi tên trộm này dùng dáng vẻ của Phi Hạc sư đệ, Phi Hạc nhất định là bị hắn trói lại, không biết bỏ vào nơi nào.

Lập tức có đạo nhân đi tìm kiếm tung tích của Phi Hạc, các trưởng lão khác lại nhanh chóng đi tới bên cạnh Thanh Vân chưởng giáo, dò hỏi:

- Vừa rồi tinh tượng hóa thành Thiên Công sống lại, khởi động trận pháp là sao vậy? 

- Tất nhiên là Đạo tổ ra tay.

Thanh Vân chưởng giáo thản nhiên nói:

- Phách thể của Duyên Khang, sứ giả Thiên Đình đều muốn diệt trừ đối phương, khiến cho Đạo tổ không có lựa chọn nào khác, nhưng Đạo tổ là tồn tại thế nào? Hắn sao có thể để cho hai tiểu bối này quyết định tiền đồ và số phận của mình được? Đây cũng không phải là điều trí giả có thể làm. 

Các nói người thầm giật mình:

- Ý của chưởng giáo là?

- Đạo tổ bắt bọn họ đến Thiên Đình, tất nhiên là có quyết định của mình. Chúng ta không cần lo lắng tới tiền đồ và số phận của Thanh Vân phái, Đạo tổ sẽ giúp chúng ta an bài rõ ràng. 

Thanh Vân chưởng giáo nói:

- Bây giờ chúng ta chỉ cần giải quyết tốt hậu quả công việc.

Có người vội vàng nói: 

- Ngọc Thần tử đã dẫn người đi chuẩn bị, nói là chuẩn bị hai tay.

Thanh Vân chưởng giáo hỏi thăm một hồi, không nhịn được tán thưởng:

- Ngọc Thần tử làm rất tốt. Thiên Đình nhân tài xuất hiện lớp lớp, Duyên Khang nơi nhỏ như vậy cũng có nhiều nhân vật thiên tài nổi tiếng, may là Thanh Vân Thiên ta cũng có thế hệ trẻ tuổi có thể sánh ngang cùng bọn họ, không đến mức tụt lại phía sau quá nhiều. 

Bên ngoài Thanh Vân Thiên.

“Phi Hạc” đạo nhân dẫn theo tiểu đạo sĩ nhanh chóng đi ngang qua, rất nhanh rời xa Thanh Vân Thiên mấy vạn dặm, hắn lại liên tục biến hóa, thay đổi tướng mạo khác nhau, lúc nam lúc nữ, lúc già lúc trẻ, có đôi khi còn biến thành hình thái Bán Thần, hơn nữa còn lấy ra các loại trang phục, khiến cho tiểu đạo sĩ nhìn thấy nghẹn họng trân trối.

Lão nhân này không chỉ có tự mình biến hóa không ngừng, hơn nữa còn tinh thông thuật tạo hóa, thay đổi bộ dáng của hắn hơn mười lần. 

- Hiện tại đã an toàn rồi, đạo sĩ Thanh Vân Thiên sẽ không đuổi kịp nữa.

Lão nhân khôi phục lại tướng mạo sẵn có, chắp hai tay sau lưng vẻ mặt thật thà đi vòng quanh Ngự Thiên Tôn, quan sát hắn từ trên xuống dưới, quả nhiên giống như Tần Mục dự đoán, lão nhân này chính là người què.

Trong lòng Ngự Thiên Tôn lo sợ bất an. 

- Thực sự là hạt giống tốt.

Người què thở dài nói:

- Ngươi học cái gì cũng rất nhanh, so với tiểu tử xấu xa Mục nhi này còn nhanh hơn, chúng ta cùng đi trộm, trộm khắp thiên hạ! 

Ngự Thiên Tôn liền vội vàng lắc đầu:

- Ta muốn đi tìm ca ta...

- Tìm hắn làm cái gì? 

Người què lắc đầu, có chút không vui:

- Tiểu tử này khi còn bé rất thú vị, lớn lên lại không thú vị nữa, ta dạy hắn Thâu Thiên Hoán Nhật Huyền Công, vốn cho rằng hắn sẽ cùng ta đi trộm khắp thiên hạ, làm ông cháu đạo tặc. Hắn thì hay rồi, mỗi ngày đi ra ngoài chơi đều không dẫn theo ta, hơn nữa cũng không trộm đồ, cùng đồ tể học được đầy đầu đều là cơ bắp. Đi, ta dẫn ngươi đi tham quan bảo khố của ta! Ta cho ngươi biết, mấy năm qua ta rất phát đạt, Duyên Phong đế thấy ta cũng phải gọi một tiếng trộm gia. Ngươi biết bay không? Ta dạy cho ngươi giẫm lên gió thế nào...

Ánh sáng chớp động, Tần Mục ở vào trong dòng chảy ánh sáng, trong lòng hắn thoáng ngẩn người ra: 

- Đây là... thần thông truyền tống? So với thần thông truyền tống của tiều phu lão sư còn muốn tinh diệu hơn một ít, có chút giống như đại na di không gian... Chẳng lẽ Đạo môn cùng Khai Hoàng có quan hệ gì không minh bạch sao?

Thần thông truyền tống là do tiều phu truyền xuống, truyền cho Thiên Thánh giáo, vị trí ánh sáng của Tần Mục bọn họ là đại na di không gian, so sánh với thần thông truyền tống càng tinh diệu hơn, vận dụng thuật số cũng càng tinh diệu hơn.

Hai người có chỗ giống nhau, bởi vậy Tần Mục nghi ngờ tiều phu đã từng thấy qua không gian đại na di của Đạo môn. 

Ban đầu hắn vốn có chút hoang mang, mà bây giờ hắn lại trấn tĩnh lại, rất nhanh hắn đã nhận ra manh mối, thầm nghĩ:

- Người đánh cá Thiên Sư nói thế hệ trước đều cáo già như thế... Ừ, trí tuệ thông suốt, quả nhiên là như thế. Thần thông đại na di không gian này tất nhiên là do Đạo tổ mượn lực của Thiên Tượng thi triển ra, hắn không muốn ta với Tiêu Thuần Phong thay hắn quyết định lập trường của Đạo môn, bởi vậy bắt chúng ta đi, tự mình đưa ra quyết định.

Cuối cùng ánh sáng tản đi, Tần Mục nhìn thấy được ánh sáng xung quanh dần dần thu lại, bóng dáng của Tiêu Thuần Phong, thiếu nữ áo đỏ và Lâm Hiên đạo chủ cũng từ trong ánh sáng hiện ra. 

Vẻ mặt của nữ tử y phục màu đỏ kinh hoàng, làm ra tư thế đề phòng.

Tiêu Thuần Phong ho khan một tiếng, nói:

- Vũ Hồng Tụ, không cần hoang mang, đây là Đạo tổ triệu kiến chúng ta. 

Lâm Hiên đạo chủ khen:

- Thời điểm Đạo tổ điều động tinh tượng Thiên Công, vận dụng thuật số thực sự không gì có thể so sánh nổi.

Tần Mục quan sát xung quanh, chỉ thấy xung quanh bọn họ là một kiến trúc quy mô lớn được làm bằng ngọc, cái kiến trúc này sử dụng mỹ ngọc xây thành, xà ngang cực cao, nhìn lên, có thể nhìn thấy được lục giác, chắc là một tòa lầu cao mái lục giác. 

Nhìn ra ngoài, mơ hồ có thể nhìn thấy bên ngoài là nghìn cung vạn điện, huy hoàng lộng lẫy.

- Bên ngoài chính là Thiên Đình ngoại vực sao?

Trong lòng Tần Mục thoáng động, muốn đi ra khỏi ngọc lâu này quan sát xem Thiên Đình có phải chính là Long Hán Thiên Đình năm đó hay không, nhưng vẫn nhịn xuống. 

Hắn tiếp tục quan sát tòa lầu này, bên trong lầu sáng ngời, một cây cột ngọc to bằng mười mấy người ôm chống ở chính giữa ngọc lâu, xung quanh cột ngọc có cầu thang một đường đi về phía trước, từ dưới nhìn lên, lại không nhìn ra tòa lầu này có bao nhiêu tầng.

Sáu tường của mỗi một tầng lầu đều có từng hàng giá sách, cũng sử dụng mỹ ngọc tạo thành, mỗi một tầng lầu đều có vài cái cầu ngọc liên kết với cột ngọc, có thể thông qua cầu ngọc đi tới trên sáu vách đọc sách.

Nhưng cổ quái chính là bên trong tòa chứa sách này lại không có một bóng người, bốn người bọn họ bất chợt xuất hiện ở nơi này cũng không có ai đến hỏi thăm. 

Bọn họ nhìn ra ngoài, xung quanh tòa lầu này cũng không có ai, rất trống trải.

- Nơi này là... Thủ Tàng các của Thiên Đình!

Ánh mắt của Tiêu Thuần Phong chớp động, khẽ nói: 

- Thủ Tàng các là thánh địa chí cao của Thiên Đình Tàng Thư, nghe đồn sách ở đây đều là cơ mật tối cao của Thiên Đình! Kỳ quái, vì sao Đạo tổ lại triệu kiến chúng ta ở chỗ này? Lẽ nào hắn không sợ bị Thiên Đình phát hiện, hắn không ngờ triệu hồi phản nghịch của hạ giới tới đây?

Tâm tình của nữ tử y phục màu đỏ Vũ Hồng Tụ đã trấn tĩnh lại, nàng nhịn xuống đau xót, nói:

- Đạo tổ triệu kiến chúng ta, vì sao không hiện thân? 

Tần Mục ân cần nói:

- Hồng Tụ tỷ tỷ, thương thế của tỷ tỷ có nặng lắm không? Ta tinh thông y thuật, trải qua ta trị liệu, tỷ rất nhanh lại khỏe thôi.

Vũ Hồng Tụ hừ lạnh một tiếng, cách hắn xa thêm một chút, tới gần Tiêu Thuần Phong. 

Lâm Hiên đạo chủ đi lên phía trước, có lòng tốt nói:

- Vũ sư tỷ, Tần giáo chủ ở Duyên Khang được gọi là danh thủ quốc gia, năm đó khi xuất đạo còn là phụ khoa thánh thủ, nổi danh khắp thiên hạ.

Vũ Hồng Tụ cắn răng, cười lạnh nói: 

- Hai người các ngươi ta đều không tin!

Tần Mục nhún vai, hắn theo bậc thang trên cột ngọc leo lên phía trước, đi tới kệ sách ở tầng thứ hai của Thủ Tàng các, tiện tay rút ra một quyển sách.

Sách chỉ dùng mảnh ngọc đánh bóng tạo thành, chia làm đường dài, sử dụng kim tuyến khâu lại, giống như là thẻ tre làm thành sách vậy, phía trên khắc cũng không phải là văn tự, mà là phù văn. 

Lâm Hiên, Tiêu Thuần Phong và Vũ Hồng Tụ cũng đi lên phía trước, Tiêu Thuần Phong và Vũ Hồng Tụ cách bọn họ xa hơn một chút, cũng rút ra một quyển ngọc giản, cẩn thận quan sát kỹ.

- Những ký hiệu này thật cổ quái...

Vũ Hồng Tụ lắc đầu, không biết những phù văn này, lại nhét ngọc giản trở lại. 

- Những thứ này là phù văn sử dụng đại đạo thuật số căn bản tạo thành, thuộc về phù văn Thiên Cương trong Chu Thiên Tinh Túc chính thần, một quyển này của là phù văn của Thiên Khôi tinh.

Tiêu Thuần Phong nói:

- Những quyển khác chẳng lẽ là phù văn đại đạo Thiên Cương chính thần khác sao? 

- Không phải.

Tần Mục lắc đầu nói:

- Một quyển của ta cũng phù văn của Thiên Khôi tinh. 

- Trong tay ta cũng vậy.

Lâm Hiên thả quyển ngọc giản trong tay xuống nói.

Tiêu Thuần Phong nhanh chóng di chuyển qua, mở ra quyển ngọc giản khác, chỉ thấy phù hăn trên những quyển ngọc giản này đều là phù văn của Thiên Khôi tinh. Thiên Khôi Tinh Quân là chính thần trong Chu Thiên Tinh Túc, cũng là Cổ Thần do thiên địa sinh ra ở Thiên Khôi tinh. 

Phù văn đại đạo cơ sở của hắn chắc hẳn chỉ có trên dưới một trăm loại, số lượng ấn ký phù văn trên những ngọc giản này rất nhiều, khiến cho Tiêu Thuần Phong có chút mờ mịt:

- Lẽ nào trên ngọc giản ghi lại là thần thông của Thiên Khôi Tinh Quân? Số lượng thần thông này cũng quá nhiều đi...

Trong lòng Tần Mục thoáng động, hắn đột nhiên phất tay, nguyên khí bay ra, chỉ thấy tất cả ngọc giản trên giá sách của sáu tường đều bay lên, vây quanh cột ngọc xôn xao mở ra, phù văn treenn ngọc giản bay về phía cột ngọc này. 

Cột ngọc chiếu sáng xuống phù văn của ngọc giản, tất cả phù văn dần dần sáng lên, trong cột ngọc không ngờ hiện ra một vị thiên thần Xích Long dữ tợn hung ác, trông rất sống động!

- Thì ra là thế!

Tần Mục vung tay áo, tất cả ngọc giản bay trở về giá sách của sáu tường. 

Hắn lập tức đi tới tầng thứ ba, làm theo cách tương tự, phù văn trên tất cả ngọc giản chiếu về phía cột ngọc, trong cột ngọc lại hiện ra bóng người của Thiên Cương Tinh Quân.

Phù văn của tầng lầu thứ tư là Thiên Cơ Tinh Quân, tầng lầu thứ năm là Thiên Nhàn Tinh Quân, Tần Mục nhanh chóng leo, rất nhanh đã leo lên tầng thứ 360, ngọc giản ở đây hướng về phía cột ngọc.

Thân thể Tiêu Thuần Phong chấn động mạnh, ngơ ngác nhìn ảo ảnh Cổ Thần trong cột ngọc hiện ra, đó là mẫu thân của mình Thái Âm Tinh Quân. 

Hắn không khỏi cảm thấy tâm loạn như ma:

- Phù văn trên những ngọc giản này, vừa vặn có thể tạo thành một vị chính thần Tinh Đấu, Đạo tổ sử dụng phù văn cấu tạo lại chính thần Tinh Đấu làm gì?

Tần Mục tiếp tục đi về phía trên, tầng lầu 361 là Thái Dương Tinh Quân, cũng tức là cấu tạo trận pháp của Đại Nhật Tinh Quân. 

Tần Mục nhìn Đại Nhật Tinh Quân trong cột ngọc, bật cười nói:

- Thảo nào Đại Nhật Tinh Quân bị chết lưu loát như thế, hóa ra hắn đã sớm bị nghiên cứu thông suốt, sau khi hắn chết cũng có thể tái tạo ra một Đại Nhật Tinh Quân!

Lâm Hiên đạo chủ, Tiêu Thuần Phong và Vũ Hồng Tụ nhanh chóng đuổi theo hắn, vừa nghe vậy tim bọn họ đều đập mạnh. Tiêu Thuần Phong cười ha ha nói: 

- Tần phách thể, ngươi đang nói những lời khùng điên gì vậy? Thiên Đình Đại Nhật Tinh Quân chết khi nào? Hắn rõ ràng vẫn còn tốt!

Tần Mục liếc nhìn hắn một cái, không nói gì.

Thủ Tàng các này càng lên cao lại càng thêm kinh hãi, sau tầng 361, địa vị Cổ Thần khắc trên ngọc giản của sáu vách lại càng cao, giống như chính thần Tử Vi, chính thần Thiên Hoàng. 

Cuối cùng, Vũ Hồng Tụ bắt đầu thét lên chói tai, nàng nhìn thấy phù văn ngọc giản ngưng tụ ở bên trong cột ngọc thành ra sư tôn của nàng, bóng dáng của Nam Đế Chu Tước!

Tần Mục thản nhiên nói:

- Không chỉ có Nam đế, chỉ sợ ba đế khác đều có cả! 

Mọi người tiếp tục leo lên, quả nhiên ở mấy tầng lâu sau bọn họ nhìn thấy ngọc giản về Bắc đế, Đông đế và Tây đế.

- Bốn đế đã có, như vậy phía trên sẽ là gì?

Tiêu Thuần Phong đột nhiên khủng hoảng, hai chân run rẩy, dừng bước lại, không dám đi lên nữa. 

Tần Mục liếc nhìn hắn một cái, lắc đầu nói:

- Phế vật Thiên Đình.

Tiêu Thuần Phong giận dữ: 

- Không nên khinh thường Thiên Đình!

Dứt lời, hắn cắn răng đuổi theo.

- Vị này chính là Thiên Âm nương nương. 

- Đây là Đế Hậu nương nương, ta đã thấy thi thể của nàng... Ừ? Không đúng, là muội muội của Đế hậu.

- Vị này mới là Đế Hậu nương nương.

Cuối cùng, bọn họ đi tới tầng của Địa Mẫu Nguyên Quân, Tần Mục nhìn Địa Mẫu Nguyên Quân trong cột ngọc, trong lòng xúc động vạn phần, cười nói: 

- Thảo nào Địa Mẫu Nguyên Quân chết ở Nguyên Đô, hóa ra ngươi đã bị người hoàn toàn tiết lộ, lại không có bí mật gì đáng nói nữa.

Tiêu Thuần Phong và Vũ Hồng Tụ kinh hãi gần chết, nhìn Địa Mẫu trong cột ngọc, không dám tưởng tượng về phương diện này.

Tần Mục lắc đầu, tiếp tục leo. 

Tầng này, hắn nhìn thấy Thiên Công.

Ngọc giản ở tầng này hình như chưa đủ, bóng dáng của Thiên Công còn chưa có hoàn toàn tạo thành, nhưng cũng gần hoàn chỉnh.

- Thiên Công cách cái chết không xa. 

Tần Mục đột nhiên nói.

Trong mắt của Tiêu Thuần Phong và Vũ Hồng Tụ tràn ngập sự khủng hoảng, muốn bỏ chạy, nhưng còn có mấy tầng lầu nữa sẽ tới đỉnh của Thủ Tàng các, mấy tầng lầu này có lực hấp dẫn trí mạng đối với bọn họ, khiến cho bọn họ không tự chủ muốn leo lên mấy tầng lầu này.

Tần Mục lại leo lên một tầng lầu, phù văn ngọc giản trên tầng lầu này là Thổ Bá, chỉ có điều phù văn thiếu rất nhiều, Thổ Bá được tạo ra trong cột ngọc cũng không hoàn chỉnh, so với Thiên Công còn thiếu nhiều điểm hơn. 

- Lại lên nữa, chắc là Thiên Đế trong Cổ Thần đi?

Tần Mục cười nói.

Tiêu Thuần Phong và Vũ Hồng Tụ thiếu chút nữa ngất đi, giọng Lâm Hiên đạo chủ cũng có chút khàn khàn, cười nói: 

- Tần giáo chủ, ngươi nói đùa, Thiên Đế làm sao có thể để cho Đạo tổ cấu tạo lại mình? Hắn lẽ nào muốn giết chết mình hay sao?

Tần Mục cười nói:

- Khó nói lắm. 

Sau một lúc lâu, ba người nhìn vị đế hoàng Cổ Thần trong cột ngọc, im lặng hồi lâu.

Vũ Hồng Tụ cuối cùng a một tiếng ngất đi, sắc mặt Tiêu Thuần Phong tái nhợt, toàn thân run rẩy, không dám nói lời nào.

Tần Mục ngẩng đầu, lại thấy phía trên Thủ Tàng các còn có một tầng, hắn lẩm bẩm nói: 

- Cổ Thần trên cơ bản đã bị cấu tạo lại một lượt, tầng phía trên này là đang làm gì?

Lòng hiếu kỳ của hắn tăng cao, người khác đã không dám leo, hắn lại hào hứng tiếp tục leo lên.

Sau một lát, khóe mắt của Tần Mục giật loạn, kinh ngạc nhìn người thiếu niên trong cây cột ngọc. 

- Đạo tổ, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì vậy?

Hắn lẩm bẩm nói.
Bình Luận (0)
Comment