Tần Mục trở lại trong quan tài treo, Tinh Ngạn cầm theo cái rương cũng đi đến, hắn liếc nhìn về phía đám người "Ngự Thiên Tôn", Yến Khấp Linh và Mộ Thu Bạch cũng nhảy vào trong quan tài.
Lão nhân mù không định gặp bất kỳ kẻ nào trong số bọn họ, bọn họ chỉ có thể rời đi.
Đột nhiên từ trong nước hiện lên một cái đầu rồng máu me đầm đìa, nó nhảy vào trong quan tài, đó là cái đầu của Thiên Long Vương, hắn bị thi yêu gặm chỉ còn lại có một cái đầu.
Nhưng hắn lại vẫn không chết, còn có một hơi thở.
Thiên Long Vương nhìn bọn họ chằm chằm đầy vẻ tàn bạo, hắn trốn ở góc phòng, lộ vẻ đề phòng khác thường đối với những người khác, trên mặt hắn tràn ngập thi khí.
Đế Thi biến thành thi yêu, độc thi vô cùng mãnh liệt đang đánh vào trong đầu óc của hắn, xâm nhập nguyên thần của hắn.
Cạch một tiếng, quan tài treo đóng lại.
Bên ngoài quan tài truyền ra tới tiếng nước, lúc trước người từ trong quan tài treo tiến vào rất nhiều, mà bây giờ chỉ còn lại có mấy người bọn họ còn sống, rất nhiều người chết ở trên đường phá giải niêm phong của Đọa Thần cốc, còn có vài người lại chết trong lúc tàn sát lẫn nhau, cũng có vài người bị thi yêu ăn mất.
Ban đầu, bên cạnh Yến Khấp Linh có rất nhiều thị nữ, hiện tại cũng chỉ còn lại có một người, hơn nữa thương thế nàng rất nặng.
Nhưng quan tài treo này vẫn nguy hiểm nặng nề.
Thiên Long Vương đang bị độc thi của Đế Thi Yêu đồng hóa, tuy rằng chỉ còn lại có một cái đầu lớn, nhưng hắn vẫn không ngừng thở hổn hển ra từng thi khí.
- Thiên Long Vương, ngươi sắp bị thi biến rồi.
Long Kỳ Lân không nhịn được, khẽ nhắc nhở:
- Giáo chủ tinh thông y thuật, nói không chừng có thể giúp ngươi loại bỏ độc thi.
- Ha hả, muốn giết chết ta sao?
Đầu của Thiên Long Vương thở hồng hộc, khí lưu được hít vào từ miệng của hắn sau đó lại phun ra từ cổ, thi khí màu xanh bao phủ lấy hắn.
Cái đầu Thần Long này cảnh giác khác thường, cười lạnh nói:
- Không giết được ta liền muốn độc chết ta sao? Không dễ dàng như vậy! Ha hả và...
Long Kỳ Lân nhíu mày, nhìn về phía Tần Mục.
Tần Mục lắc đầu nói:
- Không cứu. Độc thi của Đế Thi ta cũng không giải được, đổi lại thành gia gia dược sư đến đây, nói không chừng còn có hi vọng.
Long Kỳ Lân buồn bã, Thiên Long Vương có ơn đối với hắn, giúp hắn hoàn thành công pháp, hắn rất muốn cứu chữa cho cái đầu Thần Long này, nhưng Tần Mục cũng không có cách nào, hắn tất nhiên càng không có nổi thủ đoạn này.
Thiên Long Vương vẫn đang phát động pháp lực, cố gắng loại bỏ thi khí, nhưng đám người trong quan tài treo đều thấy rõ ràng nguyên khí của hắn đang dần dần bị kết tủa, giống như là biến thành máu màu xanh lục.
Phù văn thần thông nguyên khí của hắn cũng bị độc thi xâm nhiễm, lần lượt bị phá vỡ.
Tinh Ngạn cảm giác sởn tóc gáy, hắn cầm theo cái rương lặng lẽ không một tiếng động rời khỏi đình nghỉ mát, lùi đến trong bóng tối, biến mất.
Hai con mắt rồng cực lớn của Thiên Long Vương đã biến thành màu trắng, con ngươi của hắn biến mất, nhưng con mắt vẫn chớp chớp, hình như còn có thể nhìn thấy được cảnh tượng xung quanh.
Trong lòng Yến Khấp Linh và Mộ Thu Bạch cảm thấy rét lạnh, bọn họ cũng lặng lẽ lui về phía sau, biến mất trong bóng tối.
Tần Mục nhìn về phía Long Kỳ Lân ra hiệu, Long Kỳ Lân vội vàng đuổi theo hắn, Yên Nhi lại hóa thành Thanh Tước đứng ở trên đầu Long Kỳ Lân, lặng lẽ không một tiếng động đi về phía trong bóng tối.
Chẳng biết từ lúc nào “Ngự Thiên Tôn” cũng rời khỏi đó, không biết ẩn thân ở nơi nào.
- Ta nhìn thấy các ngươi!
Trong miệng Thiên Long Vương chảy ra nước thi, hắn vẫn trợn trừng đôi mắt không có con ngươi, kêu lên:
- Ta nhìn thấy các ngươi, ai cũng đừng mong hại được ta! Phù, phù... Ta nhìn thấy các ngươi...
Hắn không còn hơi thở, sau một lúc lâu, cái đầu rồng cực lớn này lặng lẽ không một tiếng động bay lên, bị bao phủ ở trong sương mù xanh lục, phát ra âm thanh quỷ dị, cười hì hì nói:
- Ta nhìn thấy các ngươi!
Hắn bay về phía trong bóng tối, cười nói:
- Ta nhìn thấy các ngươi! Các ngươi giấu thân thể ta ở nơi nào? Bắt được các ngươi, ăn thân thể của các ngươi ta lại có thể mọc ra thân thể, hắc hắc hắc...
Không gian bên trong quan tài treo vô cùng rộng lớn, trước đây bọn họ rơi vào trong quan tài treo, không biết rơi bao lâu lúc này mới rơi xuống dưới đáy, mà bây giờ Tần Mục ở trong bóng đêm lục lọi đi về phía trước, lúc này hắn mới phát hiện không gian bên trong quan tài treo này còn rộng hơn sự tưởng tượng của hắn.
Quan tài treo chỉ là một phương tiện chuyên chở, công cụ tiếp đón Thiên Tôn đi tới chỗ Lăng Thiên Tôn chôn thân, tuy nhiên quan tài treo này là do lão nhân mù tạo ra, lão nhân mù có bản lĩnh cao thâm khó dò, trong quan tài treo bị hắn dùng đại pháp lực không gian vặn vẹo chế tạo một không gian lớn, Tần Mục ở trong bóng tối đi rất lâu, vẫn không có đi tới cuối không gian.
- Rồng béo?
Tần Mục nói nhỏ.
Phía sau không có tiếng nói.
Trong lòng Tần Mục nhất thời kinh sợ, hắn vội vàng dừng bước lại, tâm niệm thoáng động, nguyên khí hóa thành một ánh lửa, soi sáng xung, Long Kỳ Lân và Yên Nhi không ngờ lạc đường ở trong bóng đêm!
Ở đây thật sự quá tối, không có sáng, hắn cũng không hề biết Long Kỳ Lân đi lạc lúc nào!
Trên trán Tần Mục xuất hiện mồ hôi lạnh, thầm nghĩ:
- Có Yên Nhi ở trên đầu của nó, rồng béo nhất định không có việc gì...
Nhưng vào lúc này, phía xa truyền đến tiếng cười vặn vẹo đầy quỷ dị của Thiên Long Vương:
- Ta thấy ngươi rồi...
Tần Mục vội vàng tắt ngọn lửa, hắn phát động Ma Ảnh Huyễn Ma Công, thân thể hắn chợt hóa thành một bóng đen dán trên mặt đất.
Vù...
Cái đầu cực lớn của Thiên Long Vương lảo đảo bay ở phía trên hắn, trong hai con mắt xuất hiện ánh sáng màu xanh lục, bay về phía chỗ hắn.
Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, bóng tối chậm rãi chồm người lên, tiếp theo rung lên, cái bóng không có độ dày đột nhiên lớn lên, khôi phục lại thân thể.
- Ta thấy ngươi...
Tiếng cười quái dị của Thiên Long Vương từ phía xa truyền đến, đột nhiên lại có một tiếng hét thảm truyền đến, không biết là ai bị hắn hại chết.
Tần Mục lấy lại bình tĩnh, cái đầu lớn của Thiên Long Vương càng bay càng xa, cuối cùng không nghe thấy tiếng cười của hắn nữa.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Tần Mục lấy ra kiếm hoàn, tâm niệm hắn thoáng động, kiếm hoàn đột nhiên phân giải, hóa thành vô số thanh phi kiếm lặng lẽ không một tiếng động bay trong bóng tối xung quanh hắn, bao phủ phạm vi khoảng trăm trượng.
Ở trong bóng tối, hắn chậm rãi tìm cách tiến về phía trước, phi kiếm cũng theo bóng dáng của hắn di chuyển, những phi kiếm xuyên qua, tạo thành trận đồ đang không ngừng biến hóa.
Mà vào lúc này, bên đình nghỉ mát có một bóng dáng chậm rãi đi ra đến bên trong đình, Mộ Thu Bạch liếc mắt nhìn ra xung quanh, thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói:
- Thiên Long Vương thi biến, truy sát thị nữ của ta, trong lúc nhất thời hắn chắc chắn sẽ không trở lại cái đình nghỉ mát này. Ở đây mới là chỗ an toàn nhất... Ai?
Hắn bỗng nhiên xoay người, sắc mặt khẩn trương nhìn về phía bóng tối.
Trong bóng tối, có tiếng bước chân như có như không truyền đến, tiếp theo là một thiếu niên cầm theo cái rương lọt vào tầm mắt của hắn.
Mộ Thu Bạch thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười, thản nhiên nói:
- Hóa ra là cao thủ bên cạnh Mục Thiên Tôn. Ngươi không ngờ giống như ta trốn ở gần đây, chắc hẳn ngươi cũng cho rằng chỗ nguy hiểm nhất là an toàn nhất, xem ra ngươi có chút trí tuệ.
- Thân thể ngươi rất tốt, ta rất thích.
Tinh Ngạn buông cái rương xuống, ánh mắt nóng bỏng quan sát hắn từ trên xuống dưới, giống như là thưởng thức một món tác phẩm nghệ thuật.
Cạch một tiếng, cái rương tự động mở ra, Tinh Ngạn vẫn đang nghiêng đầu quan sát Mộ Thu Bạch, ánh mắt càng lúc càng nóng bỏng.
Mộ Thu Bạch bị hắn nhìn như vậy, cảm thấy cực kỳ khó chịu, cười lạnh nói:
- Chúng ta đã giao đấu ở trong Lăng Tiêu điện, không thể phủ nhận, ngươi thật sự rất mạnh. Chỉ có điều ngươi không ngờ được, ta chính là đệ tử của Cổ Thần Thiên Đế, ta thuở nhỏ đi theo Thiên Đế bệ hạ tu hành, thiên hạ đại đạo đều thuộc lòng. Ngươi khiêu chiến với ta, chính là tự tìm đường chết.
Tinh Ngạn vẫn đang quan sát hắn, liên tục gật đầu, lẩm bẩm nói:
- Đệ tử của Thiên Đế, thảo nào thân thể luyện được tốt như vậy, nguyên thần cũng mạnh như vậy. Đối phó với ngươi, cần phải vận dụng thứ ta ép ở đáy hòm... Tần giáo chủ vẫn cho rằng ta đi nhầm đường, vì mình trường sinh cướp đoạt tứ chi của người khác, ta đi tới chỗ nào cũng bị người kêu đánh kêu giết, nhưng bọn họ đều không hiểu ta.
Trong rương đồ đã không còn nhiều thứ cất giữ, hơn phân nửa đều bị mất ở trong Đọa Thần cốc, vào lúc này, trong rương lại truyền đến một khí tức khủng khiếp.
Tinh Ngạn mỉm cười nói:
- Bọn họ cho rằng ta là vì trường sinh, nhưng đây chẳng qua là lý tưởng thời kỳ không thể thành thần, ta hiện tại có lý tưởng càng cao hơn.
Trong rương, một thân thể cực lớn chậm rãi bò ra ngoài, đó là mấy chục cánh tay Chân Thần, đầu và thân thể Chân Thần tạo thành quái vật khổng lồ, nằm rạp ở nơi đó, từng cái đầu hưng phấn nhìn chằm chằm vào Mộ Thu Bạch ở trong lương đình.
Tinh Ngạn đứng ở trên thân thể vị Ma Thần này, nhìn về phía Mộ Thu Bạch, buồn bã nói:
- Ngươi, ta cất giữ.
Quái vật khổng lồ này bay lên trời, đánh về phía Mộ Thu Bạch.
Trong đầu Mộ Thu Bạch cảm thấy mờ mịt không hiểu:
- Đang nói gì vậy? Trong bảo khố của Thiên Đế cũng chưa từng có đại đạo như vậy!
Trong bóng tối, Tần Mục nghe được phía đình nghỉ mát truyền đến thần thông dao động, trong lòng hắn thoáng động, lập tức theo dao động rời đi.
Đột nhiên, hắn dừng bước lại, phía trước có thần thông bạo phát ra, tia sáng chiếu ra.
- Đạo thư ba của Địa Mẫu Nguyên Quân?
Giọng nói của Yến Khấp Linh truyền đến:
- Đạo thứ nhất của Đại Nhật Tinh Quân! Đạo thứ hai của Đế Hậu! Đạo thứ mười sáu của Thiên Đạo! Ngươi rốt cuộc là ai, sao có thể nắm giữ những quy tắc đại đạo này?
Từng sáng xé rách bóng tối, Tần Mục nhìn về phía nơi đó, chỉ thấy Yến Khấp Linh gặp phải "Ngự Thiên Tôn".
Yến Khấp Linh có tu vi thực lực cực kỳ mạnh mẽ, hắn cùng với Yến Khấp Linh tranh đấu, gần như đã bị nữ tử này lập tức đánh chết.
Yến Khấp Linh bái Cổ Thần Thiên Đế làm sư, Đạo tổ chắc hẳn đã sửa sang lại đại đạo thiên hạ lại một lần, giao những đại đạo này cho vị Cổ Thần Thiên Đế, bởi vậy Yến Khấp Linh biết rõ các loại đại đạo thần thông.
Càng mấu chốt hơn chính là Yến Khấp Linh còn nhận đến Thiên Đế chân truyền, tu thành thần thông lớn đạo một Thiên Đế với uy năng vô cùng khủng khiếp!
Nhưng đối diện nàng.
“Ngự Thiên Tôn” càng thêm kinh khủng hơn, Yến Khấp Linh chỉ biết rõ các loại đại đạo thần thông.
“Ngự Thiên Tôn” lại sử dụng các loại đại đạo thần thông lưu loát, hạ bút thành văn, mỗi một loại đều có khả năng thi triển ra hết sức tinh diệu, mỗi một loại đều có uy lực đáng sợ, có thể tương đương với bản thân cảnh giới Cổ Thần thi triển ra!
Yến Khấp Linh rơi vào thế hạ phong, nàng đột nhiên nghiêm túc quát một tiếng, cuối cùng thi triển ra thần thông lớn đạo một của Cổ Thần Thiên Đế.
Giờ phút này, đạo pháp quy tắc bạo phát ra, giống như Thiên Đế đích thân tới, dao động khủng khiếp đánh về phía "Ngự Thiên Tôn".
Trong cùng lúc đó.
“Ngự Thiên Tôn” thi triển ra thần thông lớn đạo một tương tự, ở Yến trong ánh mắt kinh hoàng của Khấp Linh, hai loại thần thông lớn đạo một va chạm, trong nháy mắt thần thông bắn ra tia sáng soi khắp phạm vi mấy trăm dặm!
Toàn thân Yến Khấp Linh đẫm máu, ngã về phía sau, đột nhiên thân thể nàng thoáng một cái hóa thành một con Yến Tử lông đen bụng trắng, vỗ cánh rời đi.
“Ngự Thiên Tôn” vừa đuổi theo hai bước, hắn đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn về phía bên Tần Mục.
Ánh mắt Tần Mục cùng hắn gặp nhau, không trung dường như có hai nắm đấm vô hình hung hăng va chạm vào nhau, khiến cho không khí giữa hai người xuất hiện một trận cuồng phong.
- Ta nhìn thấy các ngươi... hắc hắc hắc...
Trong không trung, một cái đầu cực lớn đang bay với tốc độ rất nhanh, bay về phía bên này.
Tần Mục đưa tay làm ra một tư thế mời.
“Ngự Thiên Tôn” mỉm cười, hai người đi về phía trước.
Một ánh sáng của thần thông lớn đạo một ảm đạm xuống, hai người biến mất trong bóng tốt, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Trong bóng tối có thi khí tanh hôi vọt tới, đầu lớn của Thiên Long Vương từ không trung bay tới, cười hì hì nói:
- Nhìn thấy các ngươi...
Tần Mục cùng "Ngự Thiên Tôn" vẫn đi về phía trước.
“Ngự Thiên Tôn” chắp hai tay sau lưng, đi trong bóng tối:
- Năm đó Dao Trì đánh một trận, ngươi khiến cho thiên hạ chấn động kinh ngạc, thể hiện ra thần thông vô song khiến người ta phải khâm phục. Đến nay nhớ lại, thần thông của ngươi vẫn có thể xem như là không tệ. Tần Thiên Tôn ta đã thấy qua, sau khi hắn trưởng thành lên, tài nghệ trấn áp đương đại, đáng tiếc thời gian tu luyện hắn quá ngắn.
Chân của Tần Mục trầm ổn, trầm giọng nói:
- Ngươi bây giờ chẳng qua là mượn một thân thể không hoàn mỹ đến đây, tu vi thực lực cũng không mạnh mẽ là mấy, với ta mà nói giết ngươi không tính là quá phiền phức.
“Ngự Thiên Tôn” cười ha ha nói:
- Ngươi cho rằng thần thông của Thiên Đình vẫn đứng nguyên, không có đi tới sao? Ngươi quá ngây thơ rồi. Từ lâu, thần thông của Thiên Đình tiến bước đến tình trạng ngươi không có cách nào tưởng tượng được. Trăm vạn năm qua, Mục Thiên Tôn, hiện tại đã cách Dao Trì thịnh hội ngươi xưng hùng là trăm vạn năm, ngươi căn bản không tưởng tượng nổi trăm vạn năm qua thần thông rốt cuộc phát triển đến một bước nào.
Hắn châm chọc nói:
- Ngươi vẫn mê mẩn ở trong huy hoàng của ngươi từ trăm vạn năm trước, cái gọi là ếch ngồi đáy giếng chính là để hình dung về ngươi.
Vù...
Một cái đầu rồng cực lớn chen đến giữa hai người, xung quanh đầu của Thiên Long Vương có thi khí màu xanh bốc lên, hai tròng mắt,ắt một trái một phải nhìn về phía hai bên, trong miệng chảy ra nước thi tanh hôi, cười hì hì nói:
- Ta nhìn thấy các ngươi...
Tần Mục cùng "Ngự Thiên Tôn" gần như đồng thời trở nên hung bạo, cách cái thi đầu rồng cực lớn công kích về phía đối phương!