"Trưởng thôn bị Ma quái kia kéo vào trong vòng xoáy, có thể hay không... "
Trong lòng Tần Mục có liên tưởng không tốt, hắn quay đầu lại nhìn một chút, bản thân cách cổng Phong Đô rất gần, hiện tại sương mù vẫn chưa nhấn chìm cổng Phong Đô, nếu sương mù càng lúc càng cao, thì hắn sẽ không nhìn thấy cánh cổng nữa.
"Bản lĩnh của trưởng thôn mạnh mẽ như thế, nhất định sẽ không có việc gì! Trước hết mình nên rời khỏi nơi đây, nếu không sẽ trở thành gánh nặng cho ông ấy!"
Đùng, đùng, đùng.
Khói xám tràn ngập, tiếng bước chân trong màn sương mù rất hỗn độn, có tiếng truyền đến từ phía sau hắn, có tiếng truyền đến từ bên cạnh người, có tiếng thì lại chắn ngang đường đi tới cổng Phong Đô.
Tần Mục lấy lại bình tĩnh, lập tức phóng về cổng Phong Đô, hắn nhanh chóng cấp tốc chạy, khoảng cách sơn môn Phong Đô cực kỳ cao to càng lúc càng gần, đột nhiên phía trước truyền đến một tiếng vang thật lớn, trong sương xám một cái bóng đen vọt tới trước mặt.
Tần Mục không nói một lời, kiếm chỉ đâm ra, vỏ Ngư long Thiếu Bảo kiếm sau lưng nhảy lên, phun bảo kiếm, cắt ra khói xám, nhanh như tia chớp đâm trúng cái bóng đen kia!
Hô --
Cuồng phong gào thét, Thiếu Bảo kiếm mang theo bóng đen kia bay ngược về phía sau, tiếp theo truyền đến tiếng phù, cái bóng đen kia va chạm trên một trụ đá, bị đóng đinh ở nơi đó.
Tần Mục phát lực lao nhanh về phía trước, trải qua trụ đá, một chiêu kiếm chỉ về phía sau, Thiếu Bảo kiếm bay trở về, bị Ngư Long phía sau hắn nuốt vào trong miệng.
Thi thể bóng đen kia ngã xuống, là một quái nhân dữ tợn hung ác, trên người mọc đầy vẩy cá, tay chân mọc ra lớp màng như con ếch.
Nguyên khí của quái nhân kia còn chưa tan hết, quấn quanh ở trên người tựa như đại xà nhuốm máu, Tần Mục ngửi được một luồng khí tanh hôi, cảm giác choáng váng nhức đầu hoa mắt, dưới chân lảo đảo một cái, hiển nhiên đây là loại thần thông mang kịch độc!
Lập tức hắn cảm giác bức tranh bên ngoài thân thể được người điếc dùng máu Giao long vẽ cho bắt đầu toả nhiệt, rất nhanh độc tính biến mất.
"Thần thông giả? Mình vậy mà giết được một tên thần thông giả?"
Tần Mục ngớ ngẩn, đột nhiên khống chế nguyên khí của bản thân, dùng khí ngự kiếm thì cảm thấy chiếc lò lớn người câm giấu trong lồng ngực hắn cháy hừng hực, làm cho nguyên khí của hắn lập tức tăng lên gấp mười gấp trăm lần!
Chính là cái lò lớn này của người câm làm cho tu vi nguyên khí của hắn tăng lên dữ dội, tăng đến trình độ đủ để một chiêu kiếm giết chết thần thông giả!
Càng kỳ diệu chính là, chỉ lúc hắn vận dụng nguyên khí thì lò lớn mới làm cho nguyên khí của hắn tăng lên dữ dội, khi Tần Mục thu hồi nguyên khí thì tu vi nguyên khí sẽ khôi phục lại trình độ bình thường. Như vậy mà nói thì thân thể hắn sẽ không phải chịu ảnh hưởng nặng nề.
Điều này cũng giống như là nước trong vại, chỉ có thể thả ba thùng nước, nếu như thả mười thùng nước, thì sẽ có bảy thùng tràn ra. Mà thân thể không phải vại nước, không có chỗ tràn ra, như vậy sẽ bị căng phồng đến mức bạo thể mà chết.
Tác dụng của lò lớn mà người câm đưa vào trong thân thể tương tự với việc cho Tần Mục mượn nguyên khí gấp mười gấp trăm lần, nếu Tần Mục không cần thì nguyên khí gấp mười gấp trăm này sẽ trở lại bên trong lò lớn, sẽ không ảnh hưởng đến thân thể của hắn.
Tần Mục lao nhanh về phía trước, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển: "Nói như vậy, với tu vi của mình bây giờ đã có thể sử dụng được thần thông? Như vậy, đối mặt với Thiên Ma chúng mình cũng không phải là không có sức đánh một trận."
Lò lớn người câm đánh vào trong cơ thể hắn cung cấp cho hắn nguyên khí gấp mười gấp trăm lần, nguyên khí hùng hồn như vậy là Tần Mục nghĩ cũng không dám nghĩ tới, trước đó quyền pháp của hắn vẫn là quyền pháp, đao pháp vẫn là đao pháp, thế nhưng hiện tại, hắn cảm giác mình có thể dùng tới nguyên khí gấp trăm lần bản thân, sử dụng tới thần thông quyền pháp, thần thông đao pháp!
Bản lĩnh mấy người Mã gia, đồ tể truyền thụ cho mình, sau khi đột phá đến thần thông thì đến cùng sẽ có uy lực thế nào?
Bước chân hắn càng lúc càng nhanh, trong lúc chạy vội không tự chủ vận dụng Thâu Thiên cước pháp mà người què truyền thụ cho hắn, nguyên khí dồi dào trong cơ thể vận hành, rót vào hai chân.
Tần Mục hét dài một tiếng, đạp ra một cước, không khí dưới chân bị giẫm đến áp súc cùng nhau, hình thành cuồng phong, đây là ngọn gió hình thành từ cước bộ của bản thân hắn.
Một bước này đạp ra, lập tức Tần Mục cảm giác được không trung chính là đất bằng, bầu trời mênh mông, đâu đâu cũng là đất bằng, cũng có chỗ để đặt chân!
Tốc độ của hắn tăng lên dữ dội, đạp không mà đi, chỉ trong vài bước đã lao ra khỏi khói xám âm trầm, thân hình xuất hiện trên bầu trời khói xám, lao thẳng đến sơn môn Phong Đô.
Đột nhiên, một thân ảnh khổng lồ từ bên trong khói xám nhảy lên, lại là một con quái vật quanh thân bốc lên lửa cháy hừng hực, tựa như dung nham tạo thành, nắm đấm nặng nề như núi, một quyền đánh về phía Tần Mục đang lao vội tới!
Thân hình Tần Mục cấp tốc chạy vội, tốc độ càng lúc càng nhanh, tiếng xé gió gào thét, đột nhiên đao mổ lợn trong túi đao sau lưng bay lên trời, rơi vào trong tay hắn!
Nhật Diệu Đông Hải Thiên Điệp Lãng!
Dao mổ lợn ở trong tay của hắn bắn ra ánh sáng chói mắt, tựa như một vầng mặt trời chói chang từ trong biển nhảy lên, ngàn con sóng xô nhau, xông về phía trước.
Boong boong boong --
Tiếng tấn công dữ dội không dứt bên tai, Tần Mục cùng cái quái vật khổng lồ kia đụng vào nhau, lập tức văng ra, bỏ đao vào vỏ, chạy như điên.
Đùng đùng đùng đùng, từng khối từng khối đá tảng rơi xuống đất, tiếp theo lại có một cái đầu to lớn rơi trên mặt đất, lăn hai vòng, người khổng lồ dung nham kia bị hắn dùng đao pháp phân giải.
Này chính là thần thông của đao pháp, người khổng lồ dung nham kia là thần thông giả, thần thông rất mạnh, sức lực lớn vô cùng, thế nhưng còn yếu hơn một chút thần thông đao pháp của đồ tể!
Đột nhiên trên không trung sấm vang chớp giật, một thiếu niên đẹp trai bên trong khói xám phía dưới từ từ bay lên, giữa hai tay lôi điện đan xen, bỗng nhiên mười ngón giang rộng ra, từng tia từng tia lôi đình đan dệt thành võng, bổ về phía Tần Mục!
"Thần thông diễn biến từ Thanh Long nguyên khí sao? Có thể mạnh hơn thần thông quyền pháp của Mã gia à?"
Tần Mục quát lớn, đấm ra một quyền, nguyên khí bên trong nắm đấm hóa rồng, hóa thành bốn mươi lăm loại long kình, Cửu Long Ngự Phong Lôi!
Bốn mươi lăm con Thanh Long rít gào, rồng gầm cuồn cuộn, sấm vang chớp giật, nuốt luôn thiếu niên đẹp trai kia.
Nắm đấm hai người va chạm, thân thể thiếu niên đẹp trai kia cứng ngắc trên không trung, tiếp theo nổ cái đùng, huyết nhục hóa thành bốn mươi lăm con Hồng Long lao ra!
"Mình mạnh đến thế sao?"
Tần Mục sợ hết hồn, từ lâu hắn đã nếm qua uy lực của Cửu Long Ngự Phong Lôi trong tay Mã gia, thế nhưng Mã gia dù sao cũng là Mã gia, uy lực mạnh là chuyện đương nhiên, mà hiện tại Tần Mục phát huy quyền pháp đến cấp độ thần thông, mới ý thức được uy lực của Lôi Âm Bát thức là kinh người cỡ nào.
Tuy nhiên, động tĩnh của Cửu Long Ngự Phong Lôi quá lớn, nhất định sẽ khiến cho Thiên Ma chúng bên trong sương mù nghe được tiếng vang, biết vị trí của hắn!
Tần Mục lập tức nghe được tiếng xé gió vù vù, trong lòng cảm giác nặng nề, vừa nãy số lượng Thiên Ma chúng mà Ma thần kia vung ra rất nhiều, nếu như không thể chiếm cứ địa lợi, căn bản là không có cách nào chống cự.
Hắn cách cánh cổng Phong Đô càng lúc càng gần, đột nhiên phía trước khói đen cuồn cuộn, đen kịt một mảnh, ngăn cản tầm mắt của Tần Mục, Tần Mục thở dài, lập tức dừng bước, thân hình rơi vào trong sương xám.
Bên trong đám mây ma quái đen nhánh kia thò ra một cái đầu to lớn, mặt đầy râu quai nón, hai mắt phun lửa, liếc mắt nhìn xung quanh.
Tiếp theo ma vân nhanh chóng thu nhỏ lại, cái đầu to lớn kia cũng thu nhỏ theo, đến khi ma vân nhỏ đến chỉ còn khoảng hơn trượng thì xuất hiện một phụ nhân xấu xí, trong miệng mọc đầy răng vàng to như cây đinh, cõng theo một cái huyết hồ lô cao hơn một người, đám ma vân thu nhỏ lại kia chính đang chui vào miệng hồ lô.
Lại có một cô gái bay lên không, đứng bên trên khói xám, cô gái này hình dung đẹp đẽ, da trắng mặt đẹp, thân thể uyển chuyển, ngực to eo nhỏ, thế nhưng sau lưng lại mọc ra một cái đuôi bò cạp vừa to vừa dài, móc câu vung qua vung lại.
Hai cô gái nhìn quét bốn phía, không phát hiện được Tần Mục, đột nhiên bên trong khói xám truyền đến âm thanh lợi kiếm phá không, cô gái đuôi bò cạp kia còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một luồng kiếm quang chém ngang vụt qua cổ nàng.
Cô gái đuôi bò cạp che cái cổ, muốn đặt đầu của mình lên trên cổ, tiếc rằng cái đầu vẫn không bị khống chế rơi thẳng xuống.
Kiếm thuật trụ cột nhất học từ trưởng thôn, chém.
Phụ nhân xấu xí kia kêu to một tiếng, ma vân trong hồ lô sau lưng dâng trào ra, bên trong ma vân có một người khổng lồ đang đứng, chỉ có nửa người trên, hai nắm đấm lớn như núi, hai tay ôm quyền, từ không trung mạnh mẽ đập vào thanh kiếm đang đánh tới!
Ầm ầm.
Tiếng vang nặng nề truyền đến, trong sương xám truyền ra một tiếng rên, ánh mắt phụ nhân xấu xí sáng lên, nắm đấm của nửa người khổng lồ bên trong ma vân không ngừng nện về nơi đó!
Nửa người khổng lồ bên trong ma vân đấm liền mấy trăm đòn, phụ nhân xấu xí nhìn thấy trên nắm đấm của nửa người khổng lồ này huyết tương loang lổ, lộ ra nụ cười, thân hình chìm vào sương xám muốn đuổi tận giết tuyệt.
Linh binh của nàng không tầm thường, chính là huyết hồ lô này, nửa người khổng lồ trong huyết hồ lô là thần thông tu luyện được từ công pháp của nàng, tuy nhiên trải qua sự ôn dưỡng của huyết hồ lô, nửa người khổng lồ này đã được nàng luyện chế đến như thép như sắt, uy lực kinh người.
Phụ nhân xấu xí này rơi xuống đất, đi tới chỗ nửa người người khổng lồ nện xuống, chỉ thấy nơi đó có một bộ thi thể bị đập đến nát tan, không khỏi thay đổi sắc mặt, cổ thi thể này không phải là thi thể của con người, mà là tộc nhân của nàng!
Nhưng vào lúc này, hậu tâm nàng mát lạnh, Thiếu Bảo kiếm từ hậu tâm của nàng ló ra.
Sau lưng nàng, Tần Mục lặng yên không tiếng động đến gần, rút kiếm liền đi, thân hình biến mất ở trong sương xám. Sương mù dày đặc, đối với người tu luyện Thâu Thiên cước pháp của người què như Tần Mục mà nói thì chính là nơi thích hợp để ám sát!
Hắn vòng vòng trong sương mù, nghe được tiếng động liền yên lặng lẻn qua, hoặc đao hoặc kiếm, một đòn trí mạng!
Khói xám mênh mông, càng ngày càng đậm, mặc dù là Thần Nhãn Cửu Trọng thiên của Tần Mục cũng dần dần nhìn không được xa lắm.
Đột nhiên, một cái xúc tu đen thùi lùi vung vẩy lao qua trước mặt hắn, Tần Mục đứng đó không nhúc nhích, tùy ý xúc tu này xẹt qua. Xì xì xì, tiếng vang vụn vặt truyền đến, từng sợi từng sợi tơ nhện bay qua bên cạnh, kết lại thành võng.
Tơ nhện chấn động, tựa hồ có thứ gì đó đạp trên tơ nhện khiến cho tơ nhện căng lên, phát ra âm luật như đánh đàn.
Tơ nhện càng lúc càng nhiều, dần dần bao phủ chung quanh Tần Mục. Mà trong sương mù có càng nhiều xúc tu vù vù bay lượn trên không trung, cố gắng bức hắn ra.
Tần Mục cau mày, nguyên khí lặng lẽ tràn vào găng tay trắng, đầu sợi găng tay lặng lẽ ngóc lên, tựa như một con rắn cực kỳ tinh tế.
Sợi dây nhỏ này lặng yên không tiếng động leo lên một cái tơ nhện, uốn lượn tiến lên, thông qua tơ nhện này bò đến một cái tơ nhện khác. Găng tay trắng này chính là kinh văn của Đại Dục Thiên Ma kinh, do vô số ký tự như nòng nọc tạo thành, có thể dài có thể ngắn, có thể to có thể nhỏ, Tư bà bà đã dệt bảo vật này thành găng tay để Tần Mục mang vào.
Tần Mục khống chế Đại Dục Thiên Ma kinh, điều khiển những sợi tơ tinh tế này chồng lên tơ nhện, sau một lát, găng tay trắng trên tay hắn bóc ra gần hết, chỉ còn dư lại năm ngón tay.