Mục Thần Ký

Chương 886

Địa Mẫu Nguyên Quân không có cho bọn họ có cơ hội ôn chuyện, vị Cổ Thần này thay đổi Nguyên Mộc, rễ Nguyên Mộc biến thành quả cầu giống như một cán búa lớn nặng nề vào ngực "Ngự Thiên Tôn" vẫn còn đang kinh hãi.

“Ngự Thiên Tôn” lăn lông lốc, nện ở trên tường bao quanh Nguyên Giới, giống như là một cục đá ném trên mặt nước, bị hàng rào thế giới bắn lên hạ xuống liên tục.

Lực lượng của một đòn này quá mạnh mẽ. 

“Ngự Thiên Tôn” cũng quá mạnh mẽ, đập cho tường bao quanh Nguyên Giới xuất hiện từng lỗ thủng cực lớn.

Những lỗ thủng này giống như là vết thương của Nguyên Giới, tường không gian bao quanh đang từ từ khép lại, trong lúc nhất thời khó có thể phục hồi như cũ.

Địa Mẫu Nguyên Quân kêu gào, hai ngón tay dựng thẳng lên. Rễ của Nguyên Mộc biến thành vô số rễ cây trong hình cầu giống như con rồng chui ra, vù vù lao qua vết thương trên người "Ngự Thiên Tôn"! 

Tần Mục nói qua đây là cơ hội duy nhất nàng, như vậy nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, bất kể như thế nào nàng cũng phải nhân lúc "Ngự Thiên Tôn" bị tổn thương nặng nề, chém giết hắn.

Nhưng nếu không thể, người chết chính là nàng!

- Nguyên từ vô lượng! 

Rễ của Nguyên Mộc từ trong vết thương của "Ngự Thiên Tôn" đi qua, xuyên rau phía sau lưng của hắn, trong rễ có nguyên từ bắn ra, kèm theo thần quang tuyệt đẹp hòa làm một thể với rễ của Nguyên Mộc.

Vô số rễ cây xuyên qua, đâm "Ngự Thiên Tôn" giơ lên, chúng đan xen ở trong tinh không, chảy trở về rtong rễ quả cầu, hình thành một ký hiệu hình dạng"∞" cực lớn.

Tần Mục nhìn về phía những csi rễ này, chỉ thấy trên rễ của Nguyên Mộc có phù văn nguyên từ hình thành ra vô số hào quang, xoay quanh cái rễ, những cái rễ này lại mang theo những phù văn nguyên từ không ngừng xuyên qua, trở về trong rễ quả cầu lớn. 

Lực lượng nguyên từ vô cùng cường đại mang đi tinh khí trong thân thể của "Ngự Thiên Tôn", cố gắng hết khả năng khiến cho hắn suy yếu, thần lực nguyên từ khủng khiếp nghiền nát phù văn đại đạo trong cơ thể "Ngự Thiên Tôn", khiến cho thân thể và nguyên thần của hắn bị tổn thương khó có thể đánh giá.

Từ lần trước hạ giới, "Ngự Thiên Tôn" cũng chỉ là vật thí nghiệm của các Chí Tôn trên Thiên Đình, tu vi chỉ là cảnh giới Thần Kiều, mà lần này hạ giới "Ngự Thiên Tôn" lại có nguyên thần của Hạo Thiên Tôn ở trong.

Thần thông của Địa Mẫu Nguyên Quân và Nguyên Mộc có uy lực quá mạnh mẽ, cũng tạo thành phá hủy cực lớn đối với nguyên thần của hắn. 

Từng chư thiên bị thần quang nguyên từ khủng khiếp mạnh mẽ kéo tới, chư thiên ép xuống trên thân của "Ngự Thiên Tôn", với áp lực như vậy, đổi lại thành bất kỳ một tồn tại cảnh giới Đế Tọa nào, chỉ sợ sẽ đơn giản bị đập vụn!

- Mục Thiên Tôn, Địa Mẫu, các ngươi xem thường cảnh giới Thiên Đình này!

Phía sau “Ngự Thiên Tôn” hiện ra Thiên Đình lồng lộng, Thiên Cung vầ Bảo Điện huy hoàng lộng lẫy, lực lượng của hắn bạo phát ra, phù văn trên rễ của Nguyên Mộc đang không ngừng xoay tròn lại lập tức ngừng lại, rễ cũng dừng di chuyển, phần kí hiệu "∞" do rễ hình thành kia cũng lập tức xòe ra, hóa thành một vòng tròn lớn. 

Mà những chư thiên trấn áp ở trên thân thể hắn đều rời đi.

Tiếp theo, phù văn nguyên từ trên rễ cây lại chuyển động ngược, những tinh khí mới bị Địa Mẫu cướp đoạt đi, không ngờ lúc này lại chảy ngược về phía trong cơ thể hắn!

Địa Mẫu Nguyên Quân không ngừng hét dài, trong quả cầu cây Nguyên Mộc có càng nhiều rễ đâm ra, từng rễ cây cực lớn thậm chí thâm nhập vào trong Thiên Đình của "Ngự Thiên Tôn", đập đổ xuống từng cung điện, cố gắng phá hủy Thiên Cung. 

Thân cây tán cây của Nguyên Mộc chỉ chiếm một phần mười Nguyên Mộc thật sự, Địa Mẫu Nguyên Quân cường đại nhất vẫn là rễ của nàng.

Thân hình của nàng đã tiếp cận "Ngự Thiên Tôn", Nguyên Mộc bay theo ở sau lưng nàng.

Trong tán cây, Tần Mục lại đột nhiên phóng người nhảy lên một cái, từ trong ổ phượng hắn nhảy ra, thân hình bị vô số phù văn truyền tống nhanh chóng xoay tròn bao vây xung quanh, hóa thành một đạo lưu quang rất nhỏ, không ngừng bay về phía “vết thương” của tường không gian Nguyên Giới đang không ngừng co lại. 

- Mục Thiên Tôn, ta đã chờ ngươi trăm vạn năm!

Trong miệng “Ngự Thiên Tôn” truyền đến c âm thanh ười như không cười giống như khóc không phải khóc:

- Trăm vạn năm trước, ngươi chiếm được ưu thế, lợi dụng trăm vạn thần thông của năm sau đi đối phó với ta, bởi vậy ta mới có thể thua ngươi! Mà trăm vạn năm sau, ta lại chiếm được ưu thế, ta có trí tuệ trăm vạn năm, dùng thời gian trăm vạn năm đi tu bổ hoàn thiện Thiên Đình! 

Tần Mục rơi xuống quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai vị thần nhân đáng sợ đang cận chiến tranh phong.

Phía sau “Ngự Thiên Tôn”, trong Thiên Đình có từng tòa Thiên Cung và Bảo Điện, bên trong có từng vị thần nhân không có mặt mũi đứng sừng sững, giống như là từng vị đứng đầu Thiên Cung, từng vị Đại Đế.

- Hạo Thiên Tôn ở cảnh giới Thiên Đình này đã tu luyện lâu như vậy, quả thật có khả năng không thể tưởng tượng nổi. 

Tần Mục tăng nhanh tốc độ rơi, thầm nghĩ:

- Tuy nhiên, hắn đã bị tổn thương nặng nề, bị Địa Mẫu chiếm ưu thế. Nếu hắn liều mạng đánh một trận, vẫn có khả năng giết được Địa Mẫu, nhưng hắn là một người yêu quý tính mạng, trăm vạn năm trước đã như vậy, trăm vạn năm sau cũng vậy. Vì địa vị của hắn ở trong Thiên Đình, hắn tất nhiên sẽ không để cho mình bị hao tổn quá nặng, tất nhiên hắn sẽ bỏ qua cho Địa Mẫu để trở về Thiên Đình. Trước khi thương thế của hắn phục hồi như cũ, hắn sẽ không có động tác quá lớn.

Tường bao quanh Nguyên Giới khép lại, thân hình của hắn biến mất ở trong Nguyên Giới. 

Mà ở bên ngoài bầu trời, hai vị tồn tại vô cùng khủng khiếp còn đang chém giết, thần thông của bọn họ thậm chí nhiều lần xé rách không trung của Nguyên Giới, khiến cho chúng sinh hạ giới nhìn thấy được bóng dáng đáng sợ của hai vị tồn tại kia thể hiện ra thực lực chấn áp bọn họ.

Chém giết bên ngoài bầu trời, thương thế trên người Địa Mẫu cũng càng lúc càng nặng hơn, dần dần nàng cũng có chút lực bất tòng tâm.

- Mục Thiên Tôn, tiếp theo nên làm như thế nào? 

Lúc này, sóng tư duy của nàng mới phát hiện Tần Mục đã không còn ở trong tán cây.

Trong lòng Địa Mẫu có chút hoảng loạn, chỉ điểm của Tần Mục khiến cho nàng thoát khỏi cục diện bị đánh, mà bây giờ nàng một lần nữa rơi vào hạ phong, Tần Mục lại biến mất không thấy bóng dáng, khiến trong lòng nàng sinh ra khủng hoảng như lúc đối mặt với cái chết.

Nhưng Hạo Thiên Tôn còn muốn khủng hoảng hơn cả nàng. 

Địa Mẫu dù sao đã chỉ còn hai bàn tay trắng, hắn vẫn còn có tất cả.

Ở Thiên Đình hắn có địa vị rất cao, cao đến mức hắn không cho phép mình có tổn thương quá lớn, bằng không khác các Chí Tôn trong Thiên Đình lại sẽ vui vẻ cướp đoạt quyền vị của hắn!

Nếu tiếp tục liều mạng xuống, hắn sẽ gặp quả đắng này. 

Nhưng nếu hắn không thể diệt trừ Địa Mẫu, uy tín của hắn cũng sẽ một lần bị giảm sút rất lớn.

Đến nay Thiên Đình còn không có Chí Tôn hạ giới tới giúp đỡ hắn, thậm chí ngay cả Hỏa Thiên Tôn kẻ đã từng theo đuôi hắn cũng không có hạ giới giúp đỡ, trong Thiên Đình những tồn tại bình thường đối với hắn giống như là đạo hữu tri tâm, lúc này hình như đều đang chờ đợi một cơ hội, cơ hội khiến cho hắn sởn tóc gáy.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài bầu trời hiện ra một gương mặt, đó là gương mặt của một người "Ngự Thiên Tôn" khác. 

Trong lòng Hạo Thiên Tôn vui mừng, nhưng hắn lập tức lại kinh sợ, "Ngự Thiên Tôn" kia vẫn chưa ra tay, mà ở phía xa nhìn xung quanh, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười.

- Bệ hạ có cần hỗ trợ hay không?

"Ngự Thiên Tôn" kia cười nói. 

Hạo Thiên Tôn nghe được âm thanh này, hắn biết người này là một vị Chí Tôn trong Thiên Đình.

Nguyên Giới.

Tần Mục rơi xuống đất, phóng tầm mắt nhìn lại, khắp nơi đều là cảnh tượng đổ nát. 

Đại quân Thiên Đình do Hạo Thiên Tôn dẫn đến ngồi lâu thuyền chiến hạm bắt đầu diệt trừ thế lực trong Nguyên Giới, san bằng mỗi một quốc gia do chủng tộc Bán Thần xây dựng ở trong Nguyên Giới, bọn chúng đốt giết đánh cướp không ngừng.

Hiện tại, Nguyên Giới hoàn toàn biến thành một thế giới hỗn loạn, yêu ma quỷ quái hoành hành, trên bầu trời chướng khí mù mịt, có Thần Ma chém giết ở trong mây mù, trong không trung thỉnh thoảng có cái đầu lớn như dãy núi rơi xuống.

Vù... 

Đỉnh đầu của hắn có Ma Thần cực lớn bay qua, vội vàng thoát thân, theo sát phía sau là mấy trăm thanh thần binh bổ ra không trung, chém giết vị Ma Thần này.

Tần Mục không có đi quá xa, lại nhìn thấy máu chảy thành sông, thi thể của vị Ma Thần này nằm ngang phía trước hắn, giống như là một ngọn núi lớn ngăn cản đường đi của hắn.

Một đội thần nhân Thiên Đình từ phía sau tìm đến, có người cười nói: 

- Nâng thi thể lên, vẫn còn có chỗ hữu dụng!

Tần Mục ẩn trốn ở trong chỗ tối, nhìn bọn họ đưa thi thể của vị Ma Thần này đi, đợi đến khi bọn họ rời đi, hắn mới từ chỗ tối đi ra.

Hắn đi ở trong thế giới hỗn loạn tràn ngập giết chóc này, nhìn thấy được thiên thần đáng sợ nhổ dãy núi lên, ép về phía quốc gia chủng tộc Bán Thần, khiến Hoàng Thành bị ép tới nghiền nát, vô số chủng tộc Bán Thần bị ép tới thịt nát xương tan. 

Hắn còn nhìn thấy được Long tộc trong Bán Thần bị lột da, các thần nhân Thiên Đình treo Thần Long ở trên núi, tùy ý điều động Thiên Hỏa, nướng chín Thần Long.

Hắn ngây người đi ở trong chiến trường vô biên vô hạn này, khắp nơi đều là thiên thần đốt giết đánh cướp, thần quốc do Phượng tộc thành lập bị đại quân Thiên Đình đánh phá, không biết bao nhiêu nam nữ Phượng tộc tài giỏi biến thành nô lệ trong quân, bị những thiên thần phát tiết thú tính.

Hắn nhìn thấy được có thần chỉ bị treo ở trước sơn môn của một tòa chư thiên, mà tòa chư thiên Nguyên Giới này bị đánh đến nát nhừ, vô số nô lệ Bán Thần bị xuyên qua thân thể, ở dưới sự thúc giục của thiên thần mang gánh nặng gian nan đi về phía trước. 

Nguyên Giới khắp nơi đều đang có ngọn lửa của chiến tranh, quân đội Thiên Đình sử dụng thi thể Thần Ma dựng lên từng tế đàn cao vút vào trong mây, triển khai huyết tế.

Trên bầu trời, khắp nơi đều là huyết quang, không ngừng có đại quân Thần Ma của Thiên Đình ngồi lâu thuyền lớn thông qua huyết tế tiến vào Nguyên Giới, tấn công về phía thế lực lớn hơn.

Trên bầu trời càng lúc càng xuất hiện nhiều lâu thuyền, thiên thần cũng càng lúc càng nhiều. 

- Cổ Thần Thiên Đế?

Tần Mục lẩm bẩm nói:

- Ngươi hạ giới rồi sao? Ta đã cho ngươi cơ hội ra tay... Nhân tộc, Nhân tộc trong Đại Khư thế nào? 

Ngọn lửa của trận chiến này đang lan tràn, sẽ rất nhanh tràn đến Duyên Khang.

- Thần tử U Đô?

Đột nhiên, có thiên thần phát hiện ra hắn, người này mở ra một bức tranh cuộn, cười ha ha nói: 

- Đạp hỏng giày sắt không tìm được, tới khi tìm được lại chẳng tốn sức! Thần tử U Đô ở đây!

Tần Mục hờ hững, hiện ra ba đầu sáu tay, thân thể hắn càng lúc càng cao càng lúc càng lớn, cái đầu thứ ba của hắn là một cái đầu lớn của hài nhi.

- Ta đang ở đâu? Là U Đô sao? 

Hài nhi đầu to mê man nhìn thiên địa đầy đổ nát hỗn loạn:

- Ở đây còn đáng sợ hơn U Đô.

Nam Hải, dị tinh đổ nát, ngọn lửa kéo theo cái đuôi thật dài rơi vào Nam Hải, dâng lên sóng to gió lớn. 

Trên mặt biển Nam Hải, trong Thiên Cung của Xích Minh còn sót lại, vô số thần nhân Xích Minh đang đối đầu với đại quân thiên thần của Thiên Đình, Xích Khê dẫn đầu đại quân chống đỡ các đợt tấn công, tranh thủ thời gian cho tộc nhân rút lui.

Chiến hữu bên cạnh hắn càng lúc càng ít, cuối cùng chỉ còn lại có một mình hắn đứng ở trên Trảm Thần đài, hắn giận dữ gầm thét lên chém giết, cuối cùng hắn bị chìm ngập ở trong đại dương Thần Ma mênh mông.

- Theo ta lên đường thôi! 

Hắn phát ra tiếng gầm thét giận dữ cuối cùng:

- Tế!

Khí huyết của toàn thân của hắn bị Trảm Thần đài cắn nuốt, Trảm Thần đài của cường giả Đế Tọa này dường như sống lại, từ trong ngủ mê tỉnh lại bắn ra uy lực, màu đỏ như máu giống như nước thủy triều cắn nuốt khí huyết của vô số thiên thần xung quanh, những thiên thần nhảy lên Trảm Thần đài nhanh chóng biến thành từng bộ thi thể khô quắt với đủ với trạng thái. 

Thần nhân Xích Khê không còn khí tức, hai mắt của hắn dần dần mơ hồ.

- Xích Minh thần tử chắc hẳn dẫn theo tộc nhân di chuyển đến chỗ xa đi? Còn có đồ nhi của ta không biết có mạnh khỏe hay không...

Trước khi hắn hoàn toàn chết đi, hắn nhìn thấy được Thiên Cung trong Xích Minh bị hủy diệt, Đại Tôn giống như là một con thỏ già trốn đông trốn tây. 

Xích Khê thần nhân cuối cùng lộ ra vẻ tươi cười:

- Hắn chạy trốn thật nhanh...

Ban Công Thố hốt hoảng chạy ra khỏi Xích Minh Thiên Cung, ở dưới sự đuổi giết của hàng trăm thiên thần hắn vẫn chạy thoát thân tới Duyên Khang, hắn dù sao cũng được Tần Mục phong là người chạy thoát thân đứng đầu, mấy trăm vị thiên thần cũng không thể ngăn được hắn, thậm chí ở trên đường hắn gặp phải cảnh giới tồn tại Dao Trì, Ngọc Kinh ngăn chặn, cũng để hắn chạy ra ngoài. 

Trên bầu trời hoàn toàn u ám, không thấy rõ được mặt trời và mặt trăng, Thiên Đồ bị ngọn lửa chiến tranh xé nát, bị thần hỏa thiêu đốt, giống như là bức tranh cuộn đang cháy dở.

Ban Công Thố ở dưới bức tranh cuộn này không ngừng chạy thoát thân, cuối cùng hắn tới đến được trên đại lục, toàn thân hắn đều là thương, hắn lại tươi cười:

- Trên đời này không ai có thể giết được ta, không ai! Tần giáo chủ không làm được, những người khác càng không làm được! 

Lúc này, hắn nhìn thấy được có thần nhân từ phía trước xông tới. Đội lâu thuyền của Duyên Khang đang chở vô số người phàm chạy về hướng bắc, nhưng từng chiếc lâu thuyền lại rơi vào trong thần thông của Thần Ma.

- Chuyện không liên quan đến ta.

Hắn đang định đi vòng qua, tìm kiếm một nơi có thể an thân, lúc này hắn chợt ngây người, nhìn chằm chằm vào thân hình đang chống đỡ các thần Thiên Đình, không có cách nào nhìn sang nơi khác. 

Đó là Sơ tổ Nhân Hoàng, ở dưới sự bao vây của hơn mười vị thần tướng Thiên Đình tấn công, hắn vẫn liều mạng bảo vệ những lâu thuyền kia, khiến cho thần thông giả phía trên lâu thuyền có thể dẫn theo những người phàm tục di chuyển.

Ánh lửa chiến tranh đang soi sáng những gương mặt phía trên lâu thuyền, những gương mặt này đầy kinh hoàng bất an, có người lớn tuổi, có hài tử.

- Chuyện này không liên quan tới ta, cả đời ta từ trước tới nay chưa từng từng làm chuyện tốt, từ vạn năm trước, lão tử đều làm chuyện xấu... 

Ban Công Thố cười hì hì, bỏ chạy về phái xa. Lúc này, thân thể của Sơ tổ Nhân Hoàng từ trên bầu trời rơi xuống, trượt mấy chục dặm dừng lại ở bên chân của hắn, một vị tồn tại cảnh giới Ngọc Kinh từ trên cao hạ xuống, một cây kiếm đâm vào ngực của Sơ tổ.

Ban Công Thố không cần nghĩ ngợi, thân hình lập tức hóa thành làn khói đen cuồn cuộn cuốn theo Sơ tổ Nhân Hoàng trốn thật xa.

- Dừng lại! 

Thân thể của Sơ tổ chấn động, đánh văng làn khói đen ra, Sơ tổ không nhìn về phía hắn, mà nhìn chằm chằm vào cường giả Thiên Đình truy sát đến:

- Ngươi hộ tống những người kia rời đi!

Hắn lại xông về phía những thiên thần kia, không quay đầu lại. 

Ban Công Thố giật mình kinh sợ, hắn lặng lẽ bay lên rơi xuống phía trên một chiếc lâu thuyền, lâu thuyền nhanh chóng lao về phía bắc phương, phía sau, trong bóng tối bóng dáng của Sơ tổ Nhân Hoàng cùng những thiên thần kia như ẩn như hiện, dư âm của thần thông thậm chí công kích đến nơi đây, từng chiếc lâu thuyền phát ra âm thanh kẽo kẹt, có khả năng lập tức tách ra.

- Xuống khỏi lâu thuyền, đi bộ.

Ban Công Thố nhìn về phía những thần thông giả tuyệt vọng cười nói: 

- Lão tử chạy thoát thân cả đời, bảo đảm có thể dẫn các ngươi sống sót rời đi!

Lâu thuyền đáp xuống, mọi người nối đuôi nhau đi xuống.

- Đến Ly Giang học cung là được. 

Ban Công Thố dẫn theo bọn họ đi về phía trước, an ủi mọi người nói:

- Đến Ly Giang học cung, ở nơi đó Duyên Khang quốc sư có xây dựng đài truyền tống trận, chúng ta có thể trực tiếp truyền tống đến Kinh Thành.

Trong bóng tối, mọi người di chuyển, không biết bản thân mình ở chỗ nào. Trên đường đi, bọn họ gặp được càng nhiều người đang trôi giạt khắp nơi, đội ngũ càng lúc càng lớn. 

Ban Công Thố trở thành chỗ dựa cho những người này người, không trung không hề có ánh mắt trời, ánh trăng sao cũng không thấy, hắn là người duy nhất có thể nhận rõ đường trong bóng tối.

Ban Công Thố dẫn theo bọn họ đi mười mấy ngày, càng lúc càng nhiều người tụt lại phía sau, mệt chết ở ven đường.

- Ta đã từng có một khoảng thời gian suýt nữa làm Nhân Hoàng. 

Ban Công Thố về phía những thần thông giả môn nói:

- Khi đó là thời kì cuối của thời đại Thượng Hoàng, lão tử dẫn theo tộc ta ở Thượng Hoàng đi trong bóng tối, một đường chạy thoát thân. Lão tử thiếu chút nữa đã trở thành Sơ tổ Nhân Hoàng của thời đại Thượng Hoàng, hì hì...

Một ngày này, bọn họ đã nhìn thấy Ly Giang học cung. 

Nhưng đám dân chạy nạn tuyệt vọng nhìn thấy được một chiếc lâu thuyền của Thiên Đình từ trên cao hạ xuống, đầu thuyền là từng gương mặt giống như bàn thạch vậy.

- Đại Tôn!

Thần thông giả bảo vệ dân chạy nạn tìm kiếm khắp nơi nhưng không nhìn thấy được bóng dáng của Ban Công Thố nữa. 

Đám người tuyệt vọng.

Trong bóng tối, Ban Công Thố quay đầu lại nhìn những thiên thần từ phía trên lâu thuyền xuống, đi về phía đám người mình đã từng bảo vệ.

- Lão tử chạy thoát cả đời, sẽ không ngã ở nơi đây. Lão tử giết người không tính toán, không bao giờ làm chuyện tốt! 

Ban Công Thố thở hổn hển, cười hì hì nói:

- Từ trước đến nay không có người có thể bắt lão tử! Tần giáo chủ cũng không được! Hì hì, hì hì...

Tiếng thở dốc của hắn càng ngày càng nặng, hắn kéo nặng nề bước chân đi ra khỏi bóng tối, đi về phía những thần nhân Thiên Đình: 

- Lão tử đã từng có thể trở thành Nhân Hoàng, trở thành Sơ tổ Nhân Hoàng... Con mẹ nó ai cũng không có thể làm gì được ta! Tới đi!

Hắn nghênh đón những thần nhân Thiên Đình vẫn cười ha ha nói:

- Tới đi! Mẹ nó, lão tử đã chạy trốn cả đời... 

Những thiên thần lạnh lùng nhìn hắn.

Hắn xoay đầu lại, nhìn về phía những thần thông giả của Duyên Khang cười nói:

- Các ngươi dẫn theo bọn họ đi, bay qua ngọn núi này, có thể nhìn thấy được Ly Giang học cung! Nơi này có ta! 

Các thần thông giả dẫn theo người hốt hoảng rời đi.

Qua hồi lâu, toàn thân là máu Sơ tổ Nhân Hoàng chạy tới nơi này, ở trong chiến trường tàn phá thê thảm hắn tìm được thi thể của Ban Công Thố.

Sơ tổ Nhân Hoàng vuốt hai mắt của hắn, để cho hắn nhắm mắt: 

- Năm đó, ta chỉ là một đào binh, từ trước tới nay ta chưa từng nghĩ mình sẽ trở thành Nhân Hoàng.

Hắn tiếp tục đi về phía trước, đuổi theo những người chạy nạn này.

Phía trước đã nhìn thấy được Ly Giang học cung. 
Bình Luận (0)
Comment