Mục Thần Ký

Chương 901

Nguyên Mộc xanh um tươi tốt, bao phủ cương vực rộng lớn của Nguyên Giới, rất nhiều chư thiên trên bầu trời Nguyên Giới đều xoay quanh gốc cây Nguyên Mộc này, nhìn từ phía xa úc vẫn không cảm thấy thế nào, nhưng càng đến gần Nguyên Mộc lại càng cảm thấy đồ sộ.

Mặc dù Địa Mẫu Nguyên Quân đã chết, gốc cây Nguyên Mộc này vẫn có sức sống kinh người.

Thiên Đình thần nhân thu thập thần kim của chư thiên, ở tán cây trong Nguyên Mộc xây dựng một cung điện to đồ sộ, căn cứ vào quy cách chế tạo của Thiên Cung, có Dao Trì, Ngọc Kinh, nghìn cung vạn điện, được gọi là Nguyên Giới Thiên Cung. 

Chân thân của Cổ Thần Thiên Đế ở trong Thiên Đình.

“Ngự Thiên Tôn” làm trấn áp Nguyên Giới vũ khí lại ở lại Nguyên Giới, sinh hoạt tại Nguyên Giới Thiên Cung trong Lăng Tiêu điện.

Thiên Cung xa hoa vô cùng, mà ở hệ rễ của Nguyên Mộc lại rất âm u, đại quân Thiên Đình không biết chất đống bao nhiêu thi thể Thần Ma Nguyên Giới ở nơi đây, trở thành chất dinh dưỡng của Nguyên Mộc. 

Núi thây biển máu chính là nhà tù của Nguyên Giới.

Nhà tù xây ở nơi âm u nhất, ô uế nhất Nguyên Giới, Thiên Đình thần nhân sử dụng xương trắng thay tường, chế tạo lồng giam, giam giữ trọng phạm của Nguyên Giới. Ở đây không thấy ánh mặt trời, từng trận âm phong thổi tới, vô cùng âm u lạnh lẽo ẩm ướt, hơn nữa bởi vì thi thể xương cốt Thần Ma quá nhiều, trên mặt đất đều có thần huyết ma huyết chưa từng khô cạn, lăn lộn cùng một chỗ, thường xuyên có ma vật từ trong ô uế sinh ra, ở trong lao tù hoành hành.

Có rất ít Thiên Đình thiên thần sẽ đi tới nơi này, chỉ có ngục tốt ngục thủ và phán quan của Thiên Đình mới có thể định cư ở đây. 

Ngục tốt, ngục thủ và phán quan của Thiên Đình đều là một mạch Ma Thần của U Đô, ô uế nơi đây đối với những người khác là khó có thể chịu được, đối với bọn họ lại tương đối thoải mái.

Lúc này, trong nhà tù lại có không ít khách tới, một nữ tử mặc trang phục cung nữ tinh xảo nhíu mày, nhìn một ngục thủ mang theo một ma vật vừa ra đời, rửa sạch ở trong hồ máu, khiến cho toàn thân của ma vật này là máu.

Ngục thủ này tắm một hồi, ma vật còn không ngừng kêu, thần huyết ma huyết trên thân bắn ra xung quanh, lại bị ngục thủ này giơ lên đưa đến trong miệng. 

Nữ tử kia vội vàng quay mặt qua chỗ khác, không dám nhìn kỹ.

- Vân Hoa Nhan sư tỷ, ngục thủ ở đây là Ma Thần trong U Đô sinh ra, ma vật từ trong ô uế âm u sinh ra chính là thức ăn của bọn họ, những ma vật này đối với sư tỷ vô cùng buồn nôn, đối với bọn họ lại là thức ăn vô cùng ngon.

Bên cạnh nữ tử kia, một vị thiếu niên ôn hòa cười nói: 

- Nhất là ma vật vừa ra đời, ăn càng ngon.

Vân Hoa Nhan che miệng mũi lại, cau mày nói:

- Nhà tù này cũng quá dã man, không phải là nơi người ở. Phách thể Duyên Khang kia tại sao còn chưa có tới? Sớm xử trí hắn, chúng ta còn trở về báo cáo kết quả công tác. 

Ánh mắt ngục thủ kia nhất thời sáng lên, từ trong vũng máu nắm lên một ma vật, xách ở trong tay, nhìn về phía thiếu niên kia cười hì hì nói:

- Thao Ngọc công tử, cái này mới, công tử có muốn ăn sao?

Thiếu niên Thao Ngọc kia nhíu mày, vội vàng xua tay. 

Ngục thủ này nói một tiếng đáng tiếc, lại đi vào trong hồ máu rửa, đột nhiên một đại hán mặc trường bào cổ tròn màu đen đi tới, cười nói:

- Món ăn ngon như vậy, tại sao các ngươi không ăn? Ngục thủ thượng thần, rửa xong cho ta, ta thích.

Ngục thủ này rửa ma vật xong, đưa tới. 

Đại hán kia chợt mở cái miệng lớn ra, miệng giống như hồ máu, nuốt ma vật xuống.

Đám người Thao Ngọc cùng Vân Hoa Nhan đều nhíu mày, Vân Hoa Nhan quát:

- Duy Ma Cật, ngươi đủ! 

Đại hán kia Duy Ma Cật ăn xong ma vật, lau đi vết máu đen khóe miệng, cười hì hì nói:

- Các ngươi là Thần tộc, ta lại là Ma tộc, chính là muốn ăn cái này. Cái này gọi là đất lề quê thói, các ngươi cũng tới nếm thử!

Sắc mặt Thao Ngọc đại biến, nói sang chuyện khác, nói: 

- Phách thể Duyên Khang này chính là Mục Thiên Tôn trong chín Thiên Tôn, nghe nói Long Hán năm đầu là hắn thay mặt Ngự Thiên Tôn truyền pháp, khiến cho sinh linh trên thế gian có thể thành thần. Phương pháp thành thần vừa ra, sinh linh trên thế gian mới có thể ngang hàng cùng Cổ Thần, tuổi thọ dài lâu. Chúng ta nhận lệnh diệt trừ hắn, có...

Duy Ma Cật cười hì hì nói:

- Hắn không truyền phương pháp thành thần, Hạo Thiên Tôn cũng sẽ truyền. Ta nghe sư tôn nói, vị Mục Thiên Tôn này chẳng qua là cướp công lao của Hạo Thiên Tôn mà thôi. Kẻ mua danh chuộc tiếng nhờ cơ duyên xảo hợp xuyên qua đến thời đại Long Hán, Thiên Đế hoa mắt ù tai lại cho hắn một danh hiệu Thiên Tôn... 

- Câm miệng!

Vân Hoa Nhan cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, số lượng cao thủ nghe được tin tức chạy tới nơi này chờ Tần Mục rất nhiều, khoảng chừng bốn năm trăm người, bọn họ đều là cao thủ trẻ tuổi của Thiên Đình, long xà hỗn tạp, hiểu biết rất nhiều.

Những cao thủ trẻ tuổi này đều đệ tử trẻ tuổi của các Thiên Cung lớn trên Thiên Đình, Thiên Đình thảo phạt Nguyên Giới, bọn họ cũng nhận lệnh tòng quân, tiến vào Nguyên Giới chém giết rèn luyện, thành tựu quân công, tương lai mới có hi vọng thăng thiên. 

- Trách móc Thiên Đế, ngươi không muốn sống nữa sao?

Vân Hoa Nhan hạ thấp giọng, nói:

- Lời này truyền đến Thiên Đình, sư tôn cũng không bảo vệ được ngươi! 

Duy Ma Cật cười nói:

- Trong Thiên Đình, sư tôn cho tới bây giờ không để Thiên Đế vào trong mắt, nói một câu thì thế nào? Nếu đổi thành chúng ta xuyên trở lại thời đại Long Hán, đừng nói danh hiệu Thiên Tôn, cho dù là Thiên Đế, hì hì...

Tuy nói như vậy, hắn vẫn hạ thấp giọng. 

- Tây Thiên Cung, Bắc Thiên Cung, Khiển Vân Thiên Cung, Bì Sa Thiên Cung, Ngũ Minh Thiên Cung, Di La Thiên Cung, Quang Minh Thiên Cung, Diệu Nham Thiên Cung...

Thao Ngọc khẽ nói:

- Các Thiên Cung lớn của Thiên Đình, gần như đều phái ra đệ tử tinh nhuệ nhất đến đây, Ngọc Thanh Cung đạo môn chúng ta chưa chắc có thể rút được vị trí đứng đầu, diệt trừ Mục Thiên Tôn! 

- Mục Thiên Tôn chỉ có hư danh, nghe đồn đã nửa chết nửa sống, không hồn phách, ai động thủ trước người đó lại có thể rút được vị trí đứng đầu. Chúng ta động thủ chậm một bước, ngay cả nước canh cũng uống không được!

Duy Ma Cật nói:

- Theo ta thấy chúng ta nên đi tới bên ngoài nhà tù, ôm cây chờ thỏ, chờ Mục Thiên này Tôn đến đây, thu công lao vào tay! 

Thao Ngọc do dự một chút, nói:

- Ta vừa mới nhìn thấy đã có không ít các cường giả đến từ Thiên Cung lớn đi ra bên ngoài, hiển nhiên cũng có dự định tương tự. Chúng ta hiện tại chạy tới, sợ rằng Mục Thiên Tôn cũng đã sớm bị người ta giết chết.

Duy Ma Cật thúc giục: 

- Canh giữ ở chỗ này, đến rắm cũng không chiếm được! Sư tôn nói, nếu chúng ta có thể có được công lao này, lại tiến cử hiền tài chúng ta đi theo Hạo Thiên Tôn, Hạo Thiên Tôn chỉ đạo chúng ta tu hành ba mươi năm!

Vân Hoa Nhan và Thao Ngọc cắn răng, lúc này ba người đi về phía ngoài nhà tù, cùng lúc đó lại có hơn mười người đi ra khỏi nhà tù.

Ba người không khỏi sốt ruột, tốc độ của mỗi người đều nhanh hơn, giống như điện chớp, vội vàng bay ra ngoài. 

Ba người bọn họ chạy đi hơn ngàn dặm, lúc này mới bỏ lại hơn mười người của Thiên Cung khác, bọn họ đang muốn nói, đột nhiên chỉ thấy phía trước có một mảnh ánh sáng màu đỏ, chỗ ánh sáng màu đỏ truyền đến tiếng chém giết.

- Mục Thiên Tôn đến!

Ba người vui mừng, Duy Ma Cật chạy về phía ánh sáng màu đỏ này trước, hấp tấp nói: 

- Nhanh lên một chút! Đã có người hạ thủ, đi trễ một bước Mục Thiên Tôn lại bị những người khác giết mất!

Tốc độ của hắn cực nhanh, vừa chạy nhanh, thân thể của hắn vừa tăng lên, chỉ một thoáng hóa thành một vị Ma Thần, gầm lên giận dữ.

Thao Ngọc và Vân Hoa Nhan chậm hơn một bước, trong lòng mỗi người nhất thời kinh sợ: 

- Từ sau khi Duy Ma Cật sư huynh hạ giới, tu vi thực lực đột nhiên tăng mạnh! Quả nhiên giống như sư tôn nói, chỉ có chém giết mới có thể làm cho mình nhanh chóng trưởng thành, lĩnh ngộ ra đạo pháp thần thông cao thâm hơn!

Hai người cố gắng vượt qua, đột nhiên, hai người nhìn thấy được một cảnh tượng quỷ dị, đầu của Duy Ma Cật phía trước đột nhiên xuất hiện thêm một cái lỗ thủng xuyên ra phía sau.

Hai người giật mình, chỉ nghe một âm thanh truyền đến: 

- Rồng béo, Yên Nhi tỷ, ta phát hiện ra Nguyên Mộc Tâm có một tác dụng khác. Các ngươi nhìn này, nó có thể hóa thành kim gỗ cực kỳ nhỏ, nếu ta mượn kim gỗ tới thi triển kiếm pháp, nói ví dụ như chiêu thức đơn giản nhất, đâm...

Thao Ngọc mắt tinh, lập tức nhìn thấy được một cây kim gỗ nhỏ giống như lông tóc lao tới trước mắt của mình!

Thao Ngọc giận dữ gầm thét lên, phù văn tung bay, lấy thuật số Đạo môn Thiên Đình xây dựng thần thông phòng ngự, chỉ một thoáng chính là mấy trăm tấm lá chắn Huyền Vũ thần chắn ngang trước người! 

Mấy trăm tầng lá chắn Huyền Vũ thần bị kim gỗ này phá vỡ, với tốc độ cực nhanh chỉ phát ra một tiếng vù rất khẽ.

Kim gỗ đâm vào mắt trái của Thao Ngọc, sau đó lao ra phía sau đầu.

Trong đầu Thao Ngọc nổ lớn, nguyên thần tan rã, chật vật quay đầu nhìn về phía Vân Hoa Nhan nói: 

- Sư tỷ, chạy...

Trong mắt trái của hắn có một huyết quang tản ra, mặt ngoài con ngươi hiện ra bóng dáng của Vân Hoa Nhan.

Vân Hoa Nhan đang phát động đạo kiếm chém về phía cây kim gỗ vô cùng nhỏ kia, mặt ngoài đạo kiếm sáng ngời lập tức xuất hiện một lỗ kim nho nhỏ, trong phút chốc Vân Hoa Nhan kêu rên, sau gáy nổ tung ra một huyết quang rất nhỏ. 

Mắt Thao Ngọc đục ngầu, lúc này hắn nhìn thấy được một con quái vật khổng lồ nửa rồng nửa Kỳ Lân chân đạp mây lửa đi tới, trên đỉnh đầu của con quái vật khổng lồ này có một người trẻ tuổi giơ hai ngón tay lên, nhẹ nhàng kẹp lấy một cây kim gỗ nhỏ.

Đầu vai của người trẻ tuổi kia còn có một con chim béo tròn vo, ngậm một viên linh đan ném cho con Long Kỳ Lân kia ăn.

- Mục Thiên Tôn... 

Trước mắt Thao Ngọc tối đen một mảnh, thi thể rơi xuống.

Long Kỳ Lân không nhanh không chậm đi về phía nhà tù, hắn nhíu mày nhìn phía xuống, chỉ thấy ma huyết thần huyết hóa thành từng dòng sông, ô uế không chịu nổi, trong dòng sông máu còn có rất nhiều ma vật giống như sâu bơi ở trong máu loãng.

- Duyên Khang quốc sư và Duyên Phong đế bị giam giữ ở nơi đây sao? 

Long Kỳ Lân ồm ồm nói:

- Duyên Phong đế còn tốt, nhưng quốc sư rất thích sạch sẽ, hắn có thể chịu được hay không?

Tần Mục bấm tay bắn ra, kim gỗ lặng lẽ bay ra, nghênh đón hơn mười vị cao thủ Thiên Đình đang bay vọt về phía bên này, nói: 

- Duyên Phong đế không quan tâm có sạch sẽ hay không, ổ heo cũng có thể ngủ được, quốc sư thật sự thích sạch sẽ, hắn chỉ sợ là không ngủ được.

Kim gỗ bay trở về.

Long Kỳ Lân tiếp tục đi về phía trước, bên cạnh là từng bộ thi thể khoa chân múa tay từ không trung rơi xuống, ngã vào trong sông máu, sông máu giống như cái nồi lật ngược, không biết có bao nhiêu con yêu ma quỷ quái làm mưa làm gió, ở giữa sông tranh đoạt thi thể, đánh nhau túi bụi. 

- Nếu Nguyên Mộc Tâm này có thể hóa thành kiếm gỗ, vậy thì quá cường đại.

Tần Mục thở dài, đột nhiên cần kim gỗ, nói:

- Dài. 

Kim gỗ vẫn nhỏ như vậy, nhưng lại trong phút chốc dài đến trăm dặm, giống như dây nhỏ không thể nhìn rõ, chạy thẳng tới ngoài trăm dặm.

Tần Mục nắm chặt dây nhỏ trăm dặm, thi triển ra một chiêu kiếm pháp, mấy vị cao thủ trẻ tuổi Thiên Đình ngoài trăm dặm còn không biết chuyện gì xảy ra, lại đột nhiên chia năm xẻ bảy.

Cho dù là thi triển kiếm pháp cách trăm dặm, kiếm pháp của Tần Mục vẫn vô cùng tinh tế, khiến người ta căn bản tới không kịp né tránh! 

Hơn nữa Nguyên Mộc Tâm thật sự quá nhỏ, gần như không có cách nào phát hiện.

- Địa Mẫu cho món bảo vật này thực sự dùng tốt.

Tần Mục lại không nhịn được tán thưởng một tiếng. 

Bọn họ cuối cùng đi tới nhà tù, một vị ngục thủ ngăn bọn họ lại, hắn đứng ở trên cửa thành do một đầu lâu cực lớn chế luyện thành, từ trên cao nhìn xuống, cao giọng nói:

- Người nào tới?

- Duyên Khang Tần Mục. 

Tần Mục thông báo tên họ:

- Đến đây thăm tù.

Trong lòng ngục thủ này thầm cả kinh, không dám chậm trễ, vội vàng mở cửa thành ra, chỉ thấy đầu khô lâu này cao tới trăm trượng mở miệng rộng, để cho bọn họ tiến vào trong, nói: 

- Mục Thiên Tôn không ngờ thật sự dám đến nhà tù, người gan dạ sáng suốt hơn! Mục Thiên Tôn mời vào, trong nhà tù có rất nhiều bằng hữu tốt chờ các hạ, đã đợi bốn năm tháng!

Tần Mục đi vào trong thành, chỉ thấy mấy trăm vị cao thủ đồng loạt nhìn về phía hắn, trong mắt mỗi một người đều lộ ra tinh quang.

- Mục Thiên Tôn... 

Có người khó có thể áp chế được hưng phấn, thân thể run rẩy, lẩm bẩm nói.

Đột nhiên, một thiếu niên thần chỉ phi thân ra, cao giọng nói:

- Mục Thiên Tôn chỉ có một, chúng ta lại có mấy trăm người, phải làm sao chia đây? 

Trong lúc nhất thời bên ngoài nhà tù đều xôn xao, mọi người bàn luận ầm ĩ.

- Các vị! Các vị!

Tần Mục chờ giây lát, bọn họ vẫn không có bàn bạc ra được, hắn không khỏi cao giọng nói: 

- Các ngươi không cần lại bàn bạc nữa. Các ngươi nhìn trong tay ta.

Tiếng ồn ào dừng lại, mọi người nhìn về phía trong tay hắn, chỉ thấy trong tay của Tần Mục cầm một cây kim gỗ nho nhỏ.

Tần Mục cười nói: 

- Lớn.

Ầm.

Một cây cột gỗ dài đến trăm dặm, to trên dưới một trăm trượng đột nhiên xuất hiện, bị hắn vung mạnh, dọc theo nhà tù một đường nghiền ép, một côn bình định xung quanh, không biết bao nhiêu người bị nghiền nát! 

Gỗ cột biến mất không thấy bóng dáng, cao thủ Thiên Đình may mắn còn tồn tại đều bay trên không trung, bọn họ vô cùng hoảng sợ, vội vàng tìm kiếm xem cây cột này rốt cuộc ở nơi nào.

Tần Mục về phía ngục thủ đang trợn mắt hốc mồm này nói:

- Giang Bạch Khuê bị giam giữ ở nơi nào? 

Ngục thủ này sởn tóc gáy, vội vàng nói:

- Thiên Tôn xin mời đi theo ta.

Hắn đi ở phía trước dẫn đường, đột nhiên trên bầu trời rơi xuống một bộ thi thể, bịch một tiếng đập ở dưới chân của hắn. 

Trong lòng ngục thủ này thầm cả kinh, sốt ruột ngẩng đầu nhìn lên, trên bầu trời có thi thể rơi xuống như mưa, mỗi một cao thủ Thiên Đình dường như gặp phải lấy mạng vô hình thay đổi luôn, biến thành từng bộ thi thể từ không trung rơi.
Bình Luận (0)
Comment