Sắc mặt Lạc Vô Song tái nhợt, hắn cảm thấy mình nghe được một vài điều mình không nên nghe.
Cho dù từ trước tới nay hắn luôn mắt lạnh mặt lạnh, gần như chưa từng tươi cười, bộ dạng thâm thù khổ lớn, nhưng trong lời nói của Vân Sơ Tụ và Liên Hoa Hồn lộ ra tin tức lại thực sự kinh người, khiến hắn chấn động tới ngây người.
- Phía sau hai nữ tử này là hai vị Thiên Tôn? Còn có Hạo cùng Kỳ là ai? Hạo không biết có phải là Hạo Thiên Tôn hay không? Còn có Ngự Thiên Tôn, nữ tử kia lại dám gọi hắn là tiểu bạch kiểm...
Lạc Vô Song quyết định thật nhanh, trốn phía dưới bóng tối của kiến trúc, hắn nhìn về phía Tần Mục vẫy vẫy tay, ra hiệu hắn mau chóng trốn đi, để tránh bị hai nữ tử kia phát hiện.
Tần Mục cũng nghe tới bối rối, Lạc Vô Song vội vàng lao tới kéo hắn vào trong chỗ tối, hạ thấp giọng nói:
- Ngươi không muốn sống nữa sao! Nghe được những bí ẩn này, nếu như bị phát hiện, chúng ta lại chết chắc rồi! Ta nghe nói Thiên Đình lúc trước có một Cổ Thần bởi vì biết quá nhiều bí mật, trong lúc xông trên chiến trường bị người ta từ phía sau bắn chết!
Tần Mục cùng hắn đi tới trong chỗ tối, trong lòng chấn động vạn phần.
Long Hán năm đầu, Đế Hậu nương nương ủng hộ Ngự Thiên Tôn, chuyện này hắn biết.
Bởi vì muội muội Nguyên Mỗ phu nhân cùng Cổ Thần Thiên Đế tư thông sinh ra Hạo Thiên Tôn khiến Đế Hậu nương nương vẫn luôn tức giận, nhưng Hạo Thiên Tôn hết lần này tới lần khác thông tuệ khác thường, mở ra Ngũ Diệu thần tàng, trở thành Thiên Tôn, nhi tử của mình lại không có vinh quang như vậy.
Vì địa vị của mình, nàng đến nâng đỡ Ngự Thiên Tôn chèn ép Hạo Thiên Tôn.
Nhưng Tần Mục không có nghĩ tới là, trong lòng hắn người nói ra câu nuôi tiểu bạch kiểm Ngự Thiên Tôn đáng lẽ phải là Liên Hoa Hồn, nhưng trên thực tế những lời này lại xuất từ miệng của Vân Sơ Tụ!
Cho tới nay, hắn đều cho rằng Vân Sơ Tụ chính là Đế Hậu nương nương, nhưng hiện thực lại điên đảo!
Vân Sơ Tụ là Nguyên Mỗ phu nhân, Liên Hoa Hồn mới là Đế Hậu!
Tần Mục liếc mắt đưa tình cùng Nguyên Mỗ phu nhân mẹ ruột của Hạo Thiên Tôn!
- Ngày ấy trên Dao Trì, ta với Vân Sơ Tụ giao đấu, Vân Sơ Tụ bị ta làm cho phải sử dụng ra tuyệt học, nàng giả mạo Đế Hậu nương nương, như vậy tuyệt học sử dụng ra tất nhiên không phải thật.
Mồ hôi lạnh trên trán Tần Mục không chảy xuống, đây cũng là một cái bẫy, mà là từng cái bẫy lớn nhỏ chụp xuống!
Nếu như ai tin đó chính là tuyệt học của nàng, nhất định sẽ bị chết rất thảm.
- Về phần nàng nhìn thấy thi thể Nguyên Mỗ phu nhân trong quan tài thủy tinh, lại lập tức ra tay trợ giúp ta, căn bản không phải lo lắng Nguyên Mỗ phu nhân sống lại, mà lo lắng thân phận của nàng bị bại lộ!
Mồ hôi Tần Mục đổ xuống như mưa, lúc đó nếu như hắn chiêu hồn cho Nguyên Mỗ phu nhân, chỉ sợ lập tức lại gọi ra Vân Sơ Tụ, khiến cho nàng lập tức bại lộ!
Hơn nữa chuyện Nguyên Mỗ phu nhân chưa chết cũng sẽ bị người ta biết được.
- Tiểu nương bì này...
Tần Mục nghiến răng nghiến lợi.
Hai người lặng lẽ đi ngang qua bên trong bóng tối, thành thị của chúa sáng thế có kiến trúc cực lớn, thuận tiện cho bọn họ xuyên qua, sẽ không bị hai nữ tử giao chiến phía trên phát hiện.
Phía trên, chiến lực của Vân Sơ Tụ cùng Liên Hoa Hồn thật kinh người, từng tòa kiến trúc nguy nga bị thần thông của các nàng chặt đứt, đá lớn có kích thước như ngọn núi nhỏ từ trên cao rơi xuống, thấy vậy, da đầu của Tần Mục cùng Lạc Vô Song tê dại, nếu như mảnh nhỏ của những kiến trúc này nện ở trên dấu vết của Hỏa Thiên Tôn hoặc trên giọt thần huyết này, chỉ sợ toàn bộ thành bao gồm cả bọn họ ở trong thành cũng sẽ bị phá hủy!
Tuy nhiên kỳ lạ chính là mảnh nhỏ của những kiến trúc này còn chưa rơi xuống, lại tan biến ở trên không trung, hóa thành dòng thần thức kỳ lạ phóng lên cao.
Những kiến trúc bị hủy hỏng lại một lần nữa phục hồi như cũ, giống như có thần lực vô hình xây dựng lại vậy!
Đây cũng là chỗ kỳ diệu của chúa sáng thế thành!
Những kiến trúc bị phá hỏng không có cách nào rơi xuống phía dưới, nhưng dư âm thần thông của hai nữ tử này lại có thể trùng kích xuống, các nàng tuy đều là cảnh giới Thần Kiều, nhưng Tần Mục lại biết rõ bản lĩnh của các nàng.
Lúc ở trên thuyền, Liên Hoa Hồn đã từng tập kích hắn, đánh gãy bốn cánh tay của hắn, Vân Sơ Tụ cũng cùng Tần Mục đánh đến lưỡng bại câu thương.
Thực lực của các nàng hoàn toàn vượt qua những chân thần, thậm chí còn mạnh hơn.
Dù vậy, các nàng cũng không có lộ ra tuyệt học thật sự, mà muốn làm cho đối phương phát ra công pháp thật sự, lấy điều này suy đoán đối phương là vị Thiên Tôn nào.
Thân phận của ai bại lộ, kẻ đó lại chết trước!
Dù sao Đế Hậu nương nương cùng Nguyên Mỗ phu nhân đều là Cổ Thần, ở trong Thiên Minh giống như Cổ Thần Thiên Đế mang danh xấu, nhất định sẽ bị Thiên Minh Thiên Tôn khác diệt trừ.
Mục đích ban đầu thành lập Thiên Minh là để cho người ta có quyền sống sót, nhưng đến thời đại Long Hán trung kỳ, Vân Thiên Tôn tiếp nhận đám người Hạo Thiên Tôn gia nhập, mục đích của Thiên Minh chính là diệt trừ Cổ Thần, cướp đoạt quyền thống trị.
Bởi vậy Cổ Thần nằm vùng ở trong Thiên Minh tuyệt đối không thể để lộ thân phận.
Tần Mục cùng Lạc Vô Song nhanh chóng xuyên qua thành thị trống rỗng này, có chút kinh hồn bạt vía, thần thông của Vân Sơ Tụ và Liên Hoa Hồn quá mạnh mẽ, ai cũng không biết dư âm thần thông của các nàng sẽ kích phát dấu vết Hỏa Thiên Tôn và giọt thần huyết này lúc nào.
Điều này khiến cho bọn họ có một loại cảm giác như bị đao gác ở trên cổ, lại chẳng biết lúc nào sẽ chết.
Hơn nữa, bọn họ cũng không thể để lộ thân phận, nếu như bị hai nữ tử kia phát hiện ra bọn họ, bọn họ cũng sẽ chết.
Hai nữ tử này tuyệt đối sẽ không cho phép những người khác biết bí mật của các nàng!
Cho dù là Tần Mục cũng nhất định phải chết, cho dù Tần Mục vẫn có phần hữu dụng đối với các nàng, nhưng tác dụng lớn mấy đi nữa cũng không quan trọng bằng tính mạng của mình.
Tần Mục hiện tại rốt cuộc đã hiểu rõ cái gì gọi là biết càng nhiều chết càng nhanh.
- Mã hắc...
Đầu của một con Thần Long lớn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ, Thần Long này vui vẻ ra mặt, mở miệng rộng sử dụng đầu lưỡi đỏ thắm liếm gương mặt đờ đẫn của Tần Mục, hưng phấn kêu lên:
- Mã hắc! Mã hắc!
Sắc mặt Tần Mục vàng như đất, tay chân của Lạc Vô Song cũng lạnh lẽo.
Con Thần Long này chính là vật Tần Mục tạo ra ở trên đỉnh núi, hắn tạo ra Thần Long định dùng thay phương tiện đi lại, chẳng qua bản lĩnh của hắn không tốt, cho dù tưởng tượng ra Thần Long được, nhưng lại không thể bay, cho nên bị hắn vứt bỏ.
Không nghĩ tới con Thần Long này tự nhiên lại theo mùi của bọn họ một đường theo đến nơi đây!
Trên không trung, tiếng thần thông va chạm đột nhiên dừng lại, dao động thần thông cũng đột nhiên dừng lại, tòa thành này lại trở nên vô cùng yên tĩnh.
Tần Mục và Lạc Vô Song đều toát mồ hôi lạnh, Tần Mục nhìn về phía con Thần Long này làm ra động tác đừng có lên tiếng, Thần Long này cho dù vụng về, nhưng lĩnh hội được ý tứ trong động tác của hắn.
Hai người một con rồng rón rén đi về phía trước, cố gắng lén lén lút lút đi ra khỏi cái thành đáng chết này.
- Hóa ra là Mục Thiên Tôn và Thần Đao Lạc.
Đột nhiên một tòa cung điện phía trước truyền tới tiếng nữ tử cười, hai người một rồng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Vân Sơ Tụ ngồi ở trên mái hiên của cung điện, hai tay chống bên mái hiên, hai chân thả xuống, lắc lư.
Bắp chân của nàng rất trắng, có đường cong tuyệt đẹp, rất mê người.
Vân Sơ Tụ cười ha hả nói:
- Thiên Tôn và Thần Đao lén lén lút lút là muốn đi đâu vậy?
Tần Mục ho khan một tiếng, còn chưa kịp nói, phía sau truyền đến âm thanh của Liên Hoa Hồn, lạnh như băng nói:
- Mục Thiên Tôn cùng Lạc Thần Đao tới đã bao lâu?
Vân Sơ Tụ cười hì hì nói:
- Tới bao lâu có quan trọng gì không?
Tần Mục ho khan một tiếng, nói:
- Chúng ta vừa tới, đang định bái kiến Hỏa Thiên Tôn. Hỏa Thiên Tôn đã ở trong thành...
Sắc mặt của Vân Sơ Tụ và Liên Hoa Hồn biến đổi, Liên Hoa Hồn lập tức phi thân lên, dò xét xung quanh, nhưng vào lúc này, phía xa có từng thần quang bay tới, đáp xuống trong thành.
- Đệ tử môn hạ của Tổ Thiên Tôn Tiết Vũ Tình, bái kiến Mục Thiên Tôn!
- Đệ tử môn hạ của Lang Thiên Tôn Hoài Ngọc, bái kiến Mục Thiên Tôn!
- Đệ tử môn hạ của Hạo Thiên Tôn Phan Xuân Tận, bái kiến Mục Thiên Tôn!
- Đệ tử môn hạ của Đông Thiên Thanh Đế La Phong Tình, bái kiến Mục Thiên Tôn!
...
Mỗi một âm thanh vang dội vang lên, ánh sáng hạ xuống, hóa thành từng vị chân thần, đứng ở trên những kiến trúc cổ xưng xung quanh Tần Mục, từ trên cao nhìn xuống Tần Mục, lộ ra vẻ hưng phấn.
- Mục Thiên Tôn suýt nữa hại chết chúng ta, nhất định không nghĩ tới chúng ta có thể còn sống đi tới nơi này đúng không?
Tú Du Phương cười khanh khách nói:
- Sau khi Mục Thiên Tôn chết, chúng ta trở lại Thiên Đình lại có thể nói với người trong thiên hạ Mục Thiên Tôn vì cứu chúng ta mà chôn thân ở trong Thái Hư, thành toàn mỹ danh của Thiên Tôn. Chẳng qua là mỹ danh sau khi chết mà thôi.
Hoài Ngọc ôn hòa như ngọc, mặt hiện ra vẻ tươi cười ôn hòa, thản nhiên nói:
- Thiên Tôn nhân lúc sư tôn của ta Lang Thiên Tôn không ở đó, tàn sát đệ tử Lang Hiên Thần Cung của ta, lúc đó chúng ta ở bên ngoài, bằng không những sư huynh đệ kia cũng sẽ không bị chết thảm như vậy. Hôm nay chính là ngày Thiên Tôn mất mạng, để ta báo thù rửa hận cho những sư huynh đệ kia. Thiên Tôn có di ngôn gì?
Phan Xuân Tận cười nói:
- Bất kỳ di ngôn nào cũng vô ích. Ở trong Thái Hư cũng không có U Đô, cũng không có Minh Đô, Thiên Công không có cách nào quản lý đến nơi đây, Thiên Âm nương nương cũng không đến được nơi đây. Chết ở nơi đây lại là chân chính hồn phi phách tán, bị chết không thể chết lại!
Tần Mục nhìn bốn phía, hiện tại đã có hơn mười vị chân thần đến, đối với hắn đệ tử Đế Tọa căn bản không đủ nhìn, nhưng đệ tử Thiên Tôn lại không phải là chuyện đùa.
Hơn mười vị chân thần này có thể đánh cho hắn tới cặn bã cũng không còn!
Đến vùng đất Thái Hư, bọn họ cũng không cần che giấu mục đích của chuyến này, giết chết Tần Mục, sau khi trở về lại có thể báo cáo kết quả công tác.
Đương nhiên, điều kiện trước tiên là bọn họ cần phải bảo đảm đi qua được Thái Hư không chết.
Tần Mục nhìn Lạc Vô Song, khẽ nói:
- Thương thế của Lạc Thần Đao khôi phục thế nào?
Lạc Vô Song do dự một chút, mục đích của Tần Mục hiển nhiên là kéo hắn xuống nước, diệt trừ những đệ tử của Thiên Tôn, Đế Tọa.
Hiện tại hắn biết bí mật của Đế Hậu nương nương và Nguyên Mỗ phu nhân, cũng thật sự không có cách nào còn sống được nữa, hắn không thể không phản.
Nhưng thương thế của hắn quá nặng, Thiên Cung chưa được chữa trị, nếu rút Nguyên Mộc Tâm ra liều mạng, Thiên Cung của hắn chỉ sợ sẽ vì vậy mà đổ nát, bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Thần đao của hắn cũng đã bị hủy diệt, đối mặt với những chân thần, hắn có lòng mà không có sức.
Liên Hoa Hồn phi thân trở về, rơi ở trên mái hiên của cung điện phía trước, nói:
- Trong thành không phải là Hỏa Thiên Tôn, mà là dấu vết của Hỏa Thiên Tôn. Ở chỗ này hắn gặp phải kẻ địch đáng sợ, hắn cùng người kia giao đấu, đại đạo của bản thân in dấu ở bên trong không gian.
Vân Sơ Tụ chấn động. Hóa ra ở trong Thái Hư lại có tồn tại có thể địch nổi Hỏa Thiên Tôn, nàng cười khanh khách nói:
- Như vậy Mục Thiên Tôn đúng là lên trời không có đường xuống đất không có cửa, Hỏa Thiên Tôn không ở nơi này, chỉ sợ không người nào có thể ngăn cản các ngươi giết Mục Thiên Tôn.
Nàng thở dài, buồn bã nói:
- Thiên Tôn thứ lỗi, thiếp thân đối mặt với tình hình như thế cũng là có lòng mà không có sức.
Lúc này, mặt trời hạ xuống, chìm vào phía tay, bầu trời dần dần tối xuống, đột nhiên có từng ngọn đèn trong lâu phát ra ánh sáng mạnh mẽ, soi sáng cho thành này.
Phía xa truyền đến từng tiếng gào thét.
Trong lòng Tần Mục thoáng động, thất thanh nói:
- Ta biết!
Mọi người không hề động đậy, từng người nâng thần binh lên, phát động thần thông, chuẩn bị giết chết hắn.
Vân Sơ Tụ cười tủm tỉm nói:
- Thiên Tôn biết gì?
Tần Mục lấy lại bình tĩnh:
- Ta rốt cuộc biết Thái Hư chúa sáng thế xây dựng tường thành cao như vậy là đề phòng thứ gì.
Mọi người hơi ngẩn người ra, có người nhìn ra bốn phía, Liên Hoa Hồn nhíu mày, phi thân lên một tòa tiễn tháp, nhìn xung quanh thành.
Tiếng hô từ trong bóng tối phía ngoài thành truyền đến, càng lúc càng gần.
- Phan Xuân Tận, ngươi vừa mới nói ở đây không có U Đô, Minh Đô, Thổ Bá Thiên Công cũng quản lý không đến nơi đây, chết ở nơi đây hồn phách cũng không về Thiên Âm nương nương quản lý. Như vậy, người chết ở chỗ này, hồn phách của bọn họ đi nơi nào?
Ánh mắt Tần Mục sáng như tuyết, trầm giọng nói:
- Những vong linh sau khi chết tự nhiên còn ở lại Thái Hư!
Vân Sơ Tụ không nhịn được nói:
- Mục Thiên Tôn, ngươi nói những lời này, lẽ nào lại có thể tránh được cái chết sao?
Tần Mục lắc đầu:
- Ta không phải cầu xin các ngươi tha chết cho ta, mà cứu tính mạng của các ngươi. Nơi này là Thái Hư!
Mọi người không hiểu.
Tần Mục lạnh lùng nói:
- Ở đây khắp nơi tràn ngập thần thức cường đại của chúa sáng thế, những người chết ở trong Thái Hư, bồng bềnh ở trong Thái Hư, sau khi bọn họ chết, oán niệm bạo phát, linh hồn của bọn họ sẽ bị chúa sáng thế thần thức biến thành thứ gì? Ở trong U Đô, oán niệm của người chết sẽ hình thành yêu ma quỷ quái, thậm chí sinh ra Ma Thần, Thiên Ma! Những Ma Thần Thiên Ma mang theo tâm tình tiêu cực nhất, đốt giết đánh cướp, không chuyện ác nào không làm. Nhưng U Đô dù sao cũng có Thổ Bá quản lý, Ma tộc còn không tính gây hại quá lớn.
Tim mọi người chợt đập mạnh, Vân Sơ Tụ cũng vội vàng phi thân lên, rơi vào trên một tòa tiễn tháp, nhìn xung quanh thành, thân thể nàng không khỏi cứng đờ.
- Ở đây không có Thổ Bá, thứ sinh ra chỉ có thể càng cường đại, tà ác hơn cả Ma Thần! Các chúa sáng thế Thái Hư đề phòng chính là bọn họ!
Tần Mục thở dài, nói:
- Ta là muốn cứu các ngươi, đáng tiếc các ngươi lại một lòng muốn tính mạng của ta. Ta nghĩ, hiện tại chúng ta đều không đi được.
Đám người của Phan Xuân Tận, Hoài Ngọc nửa tin nửa ngờ, từng người phi thân đi tới trên tiễn tháp, đợi nhìn thấy được trong bóng tối có từng bóng dáng cực lớn dữ tợn đi tới, sắc mặt mọi người không khỏi trắng bệch.