Mục Thần Ký (Dịch)

Chương 138 - Thần Cũng Phạt

Đan Dương Tử đứng dậy, nhìn về phía cuộc chiến giữa Tần Mục và Đạo Tử Lâm Hiên, còn con dị thú nửa rồng nửa Kỳ lân bên cạnh sơn môn đã mất đi hứng thú với chuyện bên này, lại tự ngủ say.

"Đạo Tử không kiên trì được, muốn sử dụng toàn lực." Đan Dương Tử rùng mình trong lòng.

Công kích của Tần Mục thực sự quá nhanh, quá bá đạo, chỉ cần chiếm tiên cơ, liền không cho người ta cơ hội thở lấy hơi, vẫn đánh tới khi đối phương chịu thua hoặc là chết mới thôi!

Về mặt nguyên khí, Đạo Tử Lâm Hiên không chiếm được chút tiện nghi nào, trên chiêu pháp cũng bị Tần Mục đặt xuống hạ phong, hắn tự phong Lục Hợp Thần Tàng, có thật nhiều chiêu thức thần thông không thi triển ra được, hiện tại cơ hội duy nhất chính là vận dụng kiếm pháp trấn giáo của Đạo môn.

Chỉ có kiếm pháp trấn giáo mới có thể thay đổi cách cục trước mắt, chuyển bại thành thắng!

Chỉ là lúc này Đan Dương Tử cũng không biết, ở cảnh giới Ngũ Diệu, Đạo Tử Lâm Hiên có thể sử dụng được kiếm pháp trấn giáo hay không.

Kiếm pháp trấn giáo của Đạo môn có yêu cầu cực cao đối với nguyên khí, tiêu hao cũng lớn, Đan Dương Tử phán đoán, chỉ sợ Đạo Tử Lâm Hiên chỉ có thể sử dụng một chiêu kiếm pháp trấn giáo thì nguyên khí sẽ bị tiêu hao sạch sẽ.

Hắn vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên phất trần trong tay Đạo Tử Lâm Hiên bắt đầu biến hóa, đây là biến hóa kỳ diệu, phất trần của hắn một phần hóa thành màu đen, một phần hóa thành màu trắng, tản ra trên không trung, trắng và đen từ từ di động, tựa như một vòng Thái Cực đồ hiện lên giữa không trung.

Kiếm pháp trấn giáo của Đạo môn, thức thứ nhất trong Đạo Kiếm Thập Tứ thiên, Nhất Điểm Xuyên Liên Hạo Động, trong lưỡng nghi, âm dương lặp đi lặp lại!

Cánh tay Đạo Tử Lâm Hiên chấn động, bức tranh trắng đen đè xuống phía dưới!

Đan Dương Tử thở phào một hơi, khá là vui mừng, Đạo Tử Lâm Hiên dù sao cũng là Đạo Tử, dựa vào tu vi tinh thuần của bản thân, ở cảnh giới Ngũ Diệu vẫn sử dụng được kiếm pháp trấn giáo.

Phải biết, có không ít người tu luyện kiếm pháp trấn giáo của Đạo môn, thế nhưng người luyện thành không nhiều, mà người luyện thành thì hầu như không một ai có thể triển khai ra ở cảnh giới Ngũ Diệu. Tiêu hao của môn kiếm pháp này quá lớn, đừng nói cảnh giới Ngũ Diệu, coi như là cảnh giới thần thông cũng rất khó triển khai ra.

Hơn nữa, tu luyện môn kiếm pháp này có yêu cầu cực cao về tư chất và ngộ tính, trong đó một yêu cầu lớn nhất chính là thuật số.

Chỉ riêng mười quyển Toán kinh, cũng đã khiến người ta nhức đầu không thôi, mà ngoại trừ Toán kinh còn có Đại Diễn tổng số thuật, Tứ Nguyên Ngọc giám, các loại điển tịch thuật số cao thâm.

Mà Đạo Tử Lâm Hiên lại là nhân tài xuất chúng trong đó, tinh thông thuật số, khi còn rất nhỏ thuật số của hắn cũng đã đạt đến thành tựu cực cao, có nền tảng thuật số, hắn học tập Đạo Kiếm Thập Tứ thiên liền dễ dàng hơn những người khác.

Đạo Kiếm Thập Tứ thiên, một phần khó hơn một phần, đến Đạo Kiếm phần thứ mười bốn thì hầu như không ai có thể luyện thành, mặc dù là Đạo Chủ thời này cũng không luyện thành kiếm thứ mười bốn.

Tuy nhiên Đạo Chủ lại đặt kỳ vọng rất lớn vào Đạo Tử Lâm Hiên, cho rằng trong tương lai có thể hắn sẽ luyện thành kiếm thứ mười bốn.

Đạo Kiếm Thập Tứ thiên của Đạo môn, Đạo Chủ còn đã từng cho quốc sư Duyên Khang mượn xem, trong Kiếm Luận của quốc sư Duyên Khang nhắc tới Đạo Kiếm và Thiên Tử Tam kiếm, hoàn toàn có thể nói có bóng dáng của Đạo Kiếm Thập Tứ thiên.

Bởi vậy có thể tưởng tượng được, một chiêu này của Đạo Tử Lâm Hiên lợi hại biết dường nào!

Dưới bức tranh đen trắng, Tần Mục thất kinh trong lòng, kiếm pháp từ phía trên đè xuống đã không còn là kiếm pháp của thế gian, âm dương lưỡng nghi dây dưa cùng nhau, năng lượng bùng nổ ra còn chưa đi tới bên cạnh liền để hắn hồi hộp.

Hắn gảy đầu ngón tay, mỗi một chỉ trong chiêu Đạn Chỉ Kinh Lôi này của hắn đều bùng nổ ra sấm chớp ầm ầm, sắc bén vô cùng, thế nhưng mặc dù là chiến kỹ đỉnh cấp cỡ như Lôi Âm Bát thức mà khi chạm vào Thái Cực đồ trắng đen kia cũng không dùng được, phảng phất đá chìm đáy biển, không gợn lên được nửa chút bọt nước.

Rầm --

Dưới chân hắn, Thanh Long bay lên không, đột nhiên Thanh Long phân giải, vô số ánh kiếm rộn rộn ràng ràng chồng chất lên nhau lao đến, rơi vào trong tay hắn, hóa thành một thanh trường kiếm.

Sắc mặt Tần Mục nghiêm nghị, cầm kiếm đón nhận Thái Cực đồ trắng đen đang đè xuống.

Kiếm trong tay, phảng phất như là cây bút tinh tế của hoạ sĩ, là bước chân nặng trĩu của kẻ lữ hành, là làn hơi của người ca hát, là điệu múa của vũ sư, hắn sử dụng tới chiêu kiếm pháp mà trưởng thôn truyền thụ kia.

Kiếm Lý Sơn Hà.

Có thể phạt Thần không?

Viết: có thể!

Dưới kiếm của hắn, kiếm quang lấp lóe, ánh sáng và bóng tối, nhẹ và nặng, nhanh và chậm kết hợp hoàn mỹ, trong tay hắn, mười bốn chiêu kiếm thức cơ sở trong phút chốc biến ảo, không trung xuất hiện một mảnh giang sơn bao la!

Đạo Kiếm Thập Tứ thiên của Đạo môn không phải là kiếm pháp của thế gian, Kiếm Đồ mà trưởng thôn truyền thụ cho hắn cũng không phải!

Đây là kiếm pháp phạt Thần!

Có thể phạt Thần không?

Người dùng kiếm này, chỉ cần trong lòng không Thần, không Ma, không Phật, phải có tâm bất kính lớn đối với toàn bộ cái gọi là Thần, Ma, Phật, phải có tâm phạt Thần!

Khóe mắt Đan Dương Tử nhảy lên, đột nhiên đứng dậy, cùng lúc đó con dị thú nửa rồng nửa Kỳ lân dưới sơn môn kia cũng tỉnh khỏi giấc mộng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn xung quanh!

Không trung, hai loại kiếm pháp va chạm, một vùng sáng như tuyết, giang sơn đang từ từ triển khai bên trong Thái Cực đồ kia sụp đổ, trong chớp mắt thân thể Đạo Tử Lâm Hiên trúng liền mấy chục kiếm, trên người vết máu loang lổ!

Đột nhiên ánh mắt hắn sáng lên: "Có kẽ hở!"

Tần Mục chú ý tới ánh mắt của hắn, trong lòng thất kinh, ánh mắt của thiếu niên này rơi vào trên vai trái của mình, nơi này, vừa vặn là chỗ sơ hở của Bá Thể Tam Đan công!

"Kỳ khả đa!"

Tần Mục giơ tay bắt ấn, Ma Thần Vĩ Lực Ấn!

Một ấn này chắn trên vai trái, mà kiếm quang trên tay kia của Tần Mục tăng vọt, đâm về phía Đạo Tử Lâm Hiên!

Xì --

Một chiêu kiếm của Đạo Tử Lâm Hiên đâm thủng lòng bàn tay của hắn, mũi kiếm đâm trúng vai trái của hắn, bị cẩm y trên người Tần Mục ngăn trở, tuy không đâm vào trong máu thịt thế nhưng kiếm quang lại xuyên qua làm cho bả vai Tần Mục tê rần.

Cùng lúc đó, thân thể Đạo Tử Lâm Hiên chấn động mạnh, lay động không ngừng, trong khoảnh khắc trên thân thể liền nhiều thêm mấy chục lỗ máu, cả người nện vào mặt đất!

Tần Mục tản đi kiếm sắc do nguyên khí biến thành, khom người thi lễ: "Đạo Tử, đa tạ."

Đạo Tử Lâm Hiên giãy dụa đứng dậy, lỗ máu trên người còn đang không ngừng chảy, Đan Dương Tử gào thét tiến lên, đang muốn bôi thuốc cho hắn, Đạo Tử Lâm Hiên giơ tay ngăn lại, sửa sang lại quần áo, đáp lễ nói: "Đa tạ chỉ giáo." Dứt lời, lúc này mới ăn đan dược vào.

Đan Dương Tử vội vã thoa thuốc trị thương cho hắn, miễn phải tiếp tục chảy máu, chờ xử lý xong xuôi, hai đạo nhân một già một trẻ này đứng dậy, thi lễ với Tần Mục, Tần Mục khom người đáp lễ, chỉ thấy hai đạo nhân mang đấu bồng được bện từ cây trúc xoay người rời đi.

Tần Mục nhìn theo bọn họ rời đi, sắc mặt đột biến, che tay trái của mình, liên tiếp rùng mình: "Đau! Đau chết ta rồi! Tên đạo nhân già Đan Dương Tử thật quá keo kiệt, ngay cả thuốc trị thương đều không để cho ta một phần."

Vết thương trên tay trái và trên đầu vai của hắn đau thấu tim gan, bị một chiêu kiếm của Đạo Tử Lâm Hiên làm thương tổn đến xương, Tần Mục liền rùng mình, đang muốn lên núi thì bước chân lảo đảo một cái, vội vã giơ tay vịn vào con dị thú nửa rồng nửa Kỳ lân bị xích sắt buộc bên cạnh.

Nguyên khí của hắn bị hao tổn quá nhiều, vận dụng Kiếm Lý Sơn Hà cực kỳ tiêu hao nguyên khí, khiến hắn cảm thấy có chút suy yếu.

Tần Mục qua lại sơn môn vài lần, cũng không hề chú ý tới con dị thú này, vẫn cho đây là một thứ tượng đá điêu khắc thành hình rồng, Kỳ lân, không nghĩ tới sờ vào con dị thú kia lại cảm giác được dưới tay có chút mềm mại, không khỏi sợ hết hồn.

Dị thú Long Kỳ lân kia giương mắt, liếc nhìn hắn, sau đó lè lưỡi liếm liếm bả vai của hắn.

Tần Mục chỉ cảm thấy bả vai dần dần mát lạnh, sau đó cảm giác đau đớn chậm rãi biến mất, vội vã cúi đầu xốc cổ áo lên nhìn lại, chỉ thấy vết thương nhỏ bé do kiếm quang đâm trên vai đang chầm chậm thu nhỏ lại, hơn mười vết kiếm thương giờ phút này đều đang khép lại.

Tần Mục kinh ngạc trong lòng: "Đây là... Long tiên*? Hay là Kỳ lân tiên? Mặc kệ là loại nào, đều là dược liệu tốt!"

*tiên: nước bọt.

Hắn vội vã giơ bàn tay lên, con dị thú kia lại liếm lòng bàn tay của hắn một cái.

Tần Mục nhìn thấy máu thịt trong lòng bàn tay của mình đang chầm chậm sinh trưởng, máu thịt chỗ kiếm thương như là lá non nẩy mầm vậy, rất nhanh liền để vết thương khép lại, vết thương trên xương tựa hồ cũng lành lại, làn da của hắn cũng khép lại rất nhanh.

"Sư huynh, ngươi thích ăn hạnh chua không?"

Tần Mục ngồi chồm hỗm xuống, móc từ trong lòng ra một cái bình ngọc, đặt dưới miệng dị thú, cười nói: "Chính là cái loại chua chua kia, chua đến ê răng đấy. Không thích sao? Như vậy mận thì sao? Cũng đặc biệt chua, ngươi suy nghĩ một chút ngươi sẽ bị chua đến chảy nước miếng... Cũng không thích? Ta mời ngươi ăn chanh đi... "

Con dị thú kia trợn trắng mắt nhìn hắn, không nói tiếng nào, cũng không để ý tới hắn, ngồi chỗ đó không nhúc nhích, cũng không có ngụm nước như long tiên nào chảy xuống.

"Như vậy ngươi thích ăn cái gì?" Tần Mục hỏi.

"Trên núi có một con Thanh Ngưu lớn, ta nhìn trúng nó rất lâu."

Đột nhiên con dị thú Long Kỳ Lân mở miệng, mắt vẫn nhìn phía trước, không nhúc nhích, nói: "Ngươi có thể xách nó đến đây sao?"

Tần Mục vỗ vỗ ngực, cười nói: "Huynh đệ trượng nghĩa như ngươi ta nhất định kết giao. Ngươi yên tâm, rất nhanh ta sẽ mang nó đến!"

Con Long Kỳ Lân vui vẻ, nước bọt nơi khóe miệng tựa như muốn rơi xuống, sau đó lại chít chít hút trở lại.

Tần Mục chỉ đành lên núi, thầm nghĩ: "Xem ra chỉ có mang con bò lớn kia cho nó thì mới có thể lừa gạt được long tiên. Con Thanh Ngưu này, thật giống như từng thấy ở đâu đó, tựa hồ đang ăn cỏ trước một gian nhà... Đúng rồi, đi hỏi Linh Nhi, vùng núi này nàng vòng tới vòng lui quen thuộc hơn mình nhiều."

Hắn đi lên núi, lúc này bên trong Sĩ Tử Cư, Thần Thông Cư và Hoàng Tử Uyển đã lục tục có người tỉnh lại, túm năm tụm ba đi xuống dưới núi, ngang qua bên người Tần Mục. Một vị Hoàng tử nói: "Trải qua quốc sư chỉ điểm, ta cảm thấy tu vi tiến nhanh, hẳn là có thể đại chiến với vị Đạo Tử kia ba trăm hiệp!"

Nhị Hoàng Tử Linh Ngọc Thư lắc đầu nói: "Lục đệ, không nên khinh địch. Ta từng giao thủ cùng Đạo Tử Lâm Hiên, có thể cảm giác được hắn còn chưa xuất ra hết bản lĩnh. Tuy nhiên, quốc sư quả thực phi phàm, ba chiêu kiếm hắn dạy kia, cũng có thể dung hợp cùng kiếm pháp khác mà ta học được trước đây, để kiếm pháp ta học được trước đó càng thêm hoàn mỹ, tốt xấu cũng coi như là có sức đánh một trận. Chỉ là muốn vượt qua hắn, e còn có chút khó khăn."

Linh Ngọc Thư dừng bước, nhìn Tần Mục đi tới, khẽ cau mày, sau đó thu hồi ánh mắt.

"Nhị ca, sao thế?" Vị Lục Hoàng tử kia hỏi.

"Thất muội rất thân với hắn."

Linh Ngọc Thư lắc đầu nói: "Kỳ thực tên Tần Mục này cái gì cũng tốt, bản lĩnh không tệ, hơn nữa cũng có danh thần y, cứu được Thái hậu. Chỉ là, dù sao hắn cũng là vứt bỏ dân Đại Khư, Thất muội thực sự không thích hợp tiếp xúc với hắn. Không nói việc này, chúng ta lại đến gặp Đạo Tử Lâm Hiên!"

Bọn họ đi xuống dưới núi, chỉ nghe phía trước truyền đến tiếng ồ, vội vã chạy lên phía trước, có người kêu lên: "Hai đạo nhân kia đã đi rồi!"

Linh Ngọc Thư không khỏi ngạc nhiên, tiến vào trong đám người, nhìn về phía trước, quả nhiên Đan Dương Tử và Đạo Tử Lâm Hiên đều không cánh mà bay.

"Lẽ nào bọn họ biết khó mà lui sao?" Có người lẩm bẩm nói.

Linh Ngọc Thư cau mày, cười lạnh một tiếng, Đan Dương Tử và Đạo Tử Lâm Hiên là đến ngăn cửa, đến làm mất mặt, nào có chuyện biết khó mà lui, chủ động chịu thua? Đây rõ ràng là có người đánh bại Đạo Tử Lâm Hiên, sau khi bọn họ chịu thua mới rời đi!

"Đánh bại Đạo Tử Lâm Hiên là người ngay trong chúng ta, xuống núi sớm hơn chúng ta một bước!"

Ánh mắt Linh Ngọc Thư lấp lóe, nhìn quanh đám người: "Rốt cuộc là người nào? Trong Thần Thông Cư, thực lực mạnh nhất chỉ có ba, năm người, Kiếm si Tiêu Ẩn, Phong ma Điền Phong, lực sĩ Đam Sơn Nhạc Thu, bản lĩnh đều rất mạnh, tư chất cũng hơn người. Bên trong Hoàng Tử Uyển cũng có mấy người, trừ ta ra, Thất muội ham chơi không cố gắng, tuy rằng ngộ tính tốt nhưng không cố gắng cũng không cách nào tiến bộ. Còn lại chính là Thế tử Mẫn Nguyệt... Còn Sĩ Tử Cư, nghe nói bản lĩnh của Thẩm Vạn Vân cũng không tệ lắm, vẫn ngồi ở vị trí Đại sư huynh, cũng có thể là hắn."

Bình Luận (0)
Comment