"Dâu tây hai tiền, thiên trúc tử một lạng sáu tiền, trúc đào bốn tiền... "
Tần Mục mang theo Hồ Linh Nhi đi tới kho của Thái học viện, đưa phương thuốc lên, mua dược liệu mình cần, nói với Hồ Linh Nhi: "Thuốc ta muốn luyện lần này gọi là Thất Mê hương, là một loại thuốc tê. Dược sư gia gia đã từng dùng nó quật ngã một con giao long. Con bò kia tuy rằng cường tráng, nhưng tuyệt đối có thể quật ngã nó! Tuy nhiên loại thuốc này cần dùng lò luyện đan đặc thù để luyện, không cho phép nửa chút hời hợt."
Hồ Linh Nhi hiếu kỳ nói: "Tại sao?"
"Loại thuốc này phát ra mùi hương, ngay cả giao long cũng có thể quật ngã huống chi là dược sư luyện đan?"
Tần Mục cười nói: "Nếu lò luyện đan không được bịt kín, sau khi thuốc thành, mùi hương tản ra, mùi hương lướt qua, e là võ giả đại thần thông cảnh giới Thiên Nhân cũng phải ngã xuống. Ta không có loại lò luyện đan bịt kín này, cần phải đến Thái Y điện mượn một cái để dùng... "
Đột nhiên, chỉ nghe một âm thanh quen thuộc nói: "Tiểu thần y, muốn đi đâu thế?"
Tần Mục theo tiếng nhìn lại, cười nói: "Hóa ra là Khúc thái y. Đúng rồi, ngươi là Quốc Tử giám, ta phải gọi ngươi là Khúc lão sư."
Khúc thái y vội vàng nói: "Đừng nên nói như vậy, ta ngượng chết mất! Tiểu thần y, buổi chiều hôm nay là tiết dạy của ta, phải dạy y lý cho đám sĩ tử, ngươi là thần y, ngươi đến giảng thay cho ta cũng được."
Tần Mục thất thanh cười nói: "Ta chỉ là học sinh, sao có thể giảng bài? Hơn nữa giờ học buổi chiều ta còn có việc, chỉ sợ không thể đi. Ta định luyện một lò thuốc, buổi chiều cần dùng đến."
Khúc thái y có chút thất vọng, đột nhiên ánh mắt sáng lên, nói: "Ngươi muốn luyện đan?"
Tần Mục cười nói: "Không tính là luyện đan, chỉ là chế thuốc."
Ánh mắt Khúc thái y lấp loé: "Tiểu dược sư, ta có thể quan sát không?"
Tần Mục chần chờ một chút, gật gật đầu: "Ta định mượn lò luyện đan trong Thái Y điện dùng một chút, nếu ngươi muốn nhìn thì đi cùng là được."
Khúc thái y vui mừng, cười nói: "Tiểu thần y đến Thái Y điện trước đi, ta đi một lát sẽ trở lại!" Dứt lời, đi nhanh như gió.
Tần Mục đi đến Thái Y điện, còn chưa đi tới trước điện, Khúc thái y cũng đã chờ đợi ở đó, trừ hắn ra, còn có mấy người Du thái y, Dư thái y của Thái Y điện, đều là một vẻ thần sắc kích động.
Tần Mục buồn bực, chính mình chỉ muốn luyện một loại thuốc tê bình thường mà thôi, còn muốn hưng sư động chúng như thế?
"Tiểu thần y, mau mau!"
Mấy vị thái y liên tục thúc giục, bảy miệng tám lưỡi nói: "Cần thúc đẩy Địa Hỏa Hồng Lô không?"
"Chúng ta có thể làm trợ thủ!"
"Dùng những dược liệu nào? Trình tự sắp xếp dược liệu ra sao?"
"Khi nào văn khi nào võ? Lúc triển khai thủ pháp thì nguyên khí vận hành thế nào?"
...
Tần Mục cùng bọn họ tiến vào Thái Y điện, trước mặt liền thấy một cái lò to lớn, dùng cái lò này luyện đan, chỉ sợ có thể ăn hai ba năm mới có thể hết, hẳn là đồ vật dùng cho quân đội, hoặc là dùng để luyện chế linh đan kinh thiên động địa nào đó.
Ngoài ra còn có những lò luyện đan to to nhỏ nhỏ khác, phía dưới những lò luyện đan này có phù văn trận pháp, kết nối với Địa hỏa dưới nền đất ba ngàn trượng, dẫn Địa hỏa ra, có thể dùng để luyện đan.
"Có lò bịt kín không?" Tần Mục dò hỏi.
"Tiểu thần y, mời tới bên này."
Du thái y nhanh chân dẫn hắn đi tới trước một cái lò đá trong Thái Y điện, cười nói: "Cái lò này chính là lò bịt kín, tiểu thần y xem thế nào?"
Ánh mắt Tần Mục sáng lên, chỉ thấy cái lò đá này là được cắt trực tiếp từ ngọc thạch, khoét sạch trên dưới, bên trong bố trí Bát Quái Ngũ hành, không để gió lùa, chỉ cần đậy lại, xoay một vòng, gió liền thổi không lọt. Cho dù đan dược nổ tung trong lò, chỉ sợ cũng nổ không mở cái lò này.
"Dùng được!"
Tần Mục nhấc nắp lò lên, cẩn thận đánh giá, sau đó đặt từng vị thuốc theo thứ tự vào trong hốc Bát Quái và hốc Ngũ hành trong lò luyện đan. Hốc Bát Quái và hốc Ngũ hành của lò luyện đan này có thứ tự khác nhau, đến thời gian nhất định, hốc sẽ mở ra, dược liệu trong hốc sẽ rơi vào trong lò, như vậy liền không cần nhấc nắp lò lên đưa thuốc vào.
Hắn đặt dược liệu xong, bàn tay nhanh chóng vỗ một cái, phù văn trận pháp từ trên mặt đất dẫn dắt Địa hỏa ra, nung đốt lò đá.
Hồ Linh Nhi không chú ý đến việc luyện thuốc, hết nhìn đông tới nhìn tây, mà mấy vị thái y già tóc trắng xoá lại tràn đầy phấn khởi vây xem bên cạnh, nhìn chằm chằm không chớp mắt. Dư thái y nhìn thấy thủ pháp của Tần Mục, ánh mắt sáng lên, than thở không dứt: "Thủ pháp này, thực sự là xuất thần nhập hóa, không thể tưởng tượng nổi, quả thực là giỏi! Tiểu thần y, vì sao thủ pháp này của ngươi lại phải chấm liên tục mười ba cái?"
Tần Mục nói: "Tử Đan thạch chính là ngọc thạch, dược tính giấu trong ngọc thạch nên khó trích xuất hơn dược liệu khác, vì thế cần chấm liên tục mười ba cái thì mới có thể chiết dược tính ra. Tu vi của ta khá là yếu kém, nếu tu vi tinh thuần như mấy vị lão sư thì ngược lại không cần mười ba cái, chỉ cần luyện ra dược tính là có thể."
Mấy vị thái y già liên tục gật đầu, vội vã ghi nhớ.
Tần Mục vừa luyện đan vừa trao đổi với bọn họ, chỉ là mấy vị thái y già hỏi nhiều lắm, hắn hỏi rất ít, đều là giảng giải dược lý và kỹ xảo luyện đan trong đó cho mấy vị thái y này.
"Đây là Long Hổ Tương Tế thủ sao?"
Đột nhiên Khúc thái y đại biến, thất thanh nói: "Là thủ pháp đã thất truyền!"
Ba vị lão thái y khác cũng lộ vẻ kinh sợ, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào bàn tay đang tung bay của Tần Mục, muốn ghi nhớ thủ pháp của hắn.
Dư thái ý tóc trắng xoá lẩm bẩm nói: "Long Hổ Tương Tế thủ đã thất truyền hai trăm năm, không nghĩ tới có thể gặp được loại thủ pháp luyện đan trong truyền thuyết ở chỗ tiểu thần y, đây là đang nằm mơ sao?"
"Nếu các ngươi muốn học thì rảnh rỗi ta có thể dạy các ngươi, tuy nhiên gần đây ta không có thời gian."
Hiện giờ Tần Mục đã luyện đan đến thời khắc quan trọng, không được phân tâm, Long Hổ Tương Tế thủ chỉ là một trong mấy trăm loại thủ pháp mà dược sư truyền thụ cho hắn, không tính là đặc thù cỡ nào. Hắn cảm thấy truyền đi cũng không có chuyện ghê gớm gì.
Luyện đan quan trọng nhất vẫn là phải tinh thông dược lý, thủ pháp gì gì đều chỉ là bổ sung.
Tuy nói như vậy, nhưng trong mắt mấy vị thái y thì thủ pháp lại cực kì quan trọng. Ngoại trừ thủ pháp, còn có toa thuốc, cũng là bảo vật mà vô số người học y ước mơ tha thiết, nếu đạt được một toa thuốc dân gian thì tất nhiên sẽ coi như trân bảo, không chịu dễ dàng truyền ra ngoài.
Điều này khác hoàn toàn những gì dược sư dạy cho Tần Mục. Dược sư căn bản không chìm đắm vào toa thuốc và thủ pháp, dạy cho Tần Mục nhiều nhất chính là dược lý.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới những thứ dược sư dạy cho mình lợi hại bao nhiêu, chỉ cảm thấy đều là những thứ tầm thường, sự khiếp sợ của mấy vị thái y này khiến hắn cảm thấy không hiểu ra sao.
Lúc này, Tần Mục đã chuẩn bị thu dược, thủ pháp càng lúc càng nhanh, khiến người ta hoa cả mắt, trong chốc lát ngắn ngủi, mấy vị thái y liền nhìn thấy hơn mười loại thủ pháp đã thất truyền, thậm chí còn phức tạp hơn cả Long Hổ Tương Tế thủ.
Rất nhiều thủ pháp thoáng một cái liền qua, mỗi một loại thủ pháp đều mang đến hình thái biến hóa khác nhau của Địa hỏa, mấy vị thái y còn không kịp ghi nhớ thì Tần Mục đã thu tay lại, sau đó lẳng lặng chờ đợi bên cạnh lò đá.
Đến khi lò đá nguội đi thì đột nhiên nguyên khí của Tần Mục hóa thành Huyền Vũ nguyên khí, bàn tay càng lúc càng mát, càng lúc càng lạnh, kề sát trên lò đá, rất nhanh trên vách lò kết thành một tầng sương lạnh.
Lại sau một lát, Tần Mục bảo mấy vị thái y và Hồ Linh Nhi cùng lui về phía sau, sau đó ngừng thở, cẩn thận từng li từng tí một mở lò đá ra. Đáy lò có một tầng sương mù hồng nhạt mỏng manh.
Một tay Tần Mục diễn biến Huyền Vũ nguyên khí, làm cho sương mù này lạnh đi, một tay khác lấy tới một bình ngọc nhỏ, nguyên khí ở trong bình hóa thành phương pháp dẫn dắt, lôi kéo sương mù ở đáy lò, thu vào bình ngọc.
Hắn vội vàng nhanh chóng đậy nắp bình, vẫn chưa yên tâm, lại dùng Huyền Vũ nguyên khí hóa thành một đoàn huyền băng niêm phong miệng bình, lúc này mới thở ra một hơi.
"Thuốc ta cần đã luyện xong."
Tần Mục cảm ơn mấy vị thái y, cười nói: "Mấy vị lão sư, ta còn có việc, liền không quấy rầy, giờ học buổi chiều... "
Du thái y cười nói: "Ngươi chỉ cần để ý việc của mình là được, sau này có việc liền không cần thiết tới nghe giảng, nếu như có thời gian thì thường xuyên lại đây giảng một khóa cho mấy khúc xương già chúng ta, rồi luyện đan, thế là đủ."
Tần Mục cáo từ rời đi.
Chân trước của hắn mới vừa đi, mấy vị lão thái y vội vã cùng tiến đến, Du thái y mặt mày hớn hở, nói: "Mấy vị, các loại dược liệu đều ghi nhớ sao?"
Dư thái y run rẩy nói: "Còn có thể giấu giếm được chúng ta? Những dược liệu này ta ngửi mùi một cái liền biết là mấy loại nào, mấy tiền mấy hào cũng không gạt được lỗ mũi của ta!"
"Trình tự chính phụ khi dùng Bát Quái và Ngũ Hành thì sao?"
Khúc thái y cười nói: "Yên tâm, ta đều ghi nhớ rồi!"
"Như vậy thủ pháp thế nào?"
Mấy ông lão cùng kêu lên cười nói: "Chúng ta mỗi người nhớ một nửa, cùng tiến lên liền có thể phục hồi thủ pháp của hắn như cũ!"
Khúc thái y chần chờ một chút, nói: "Tuy nhiên lúc nãy hắn thu dược thì để chúng ta đi xa, thủ pháp thu dược ta không nhớ kỹ. Hơn nữa, chúng ta không biết hắn luyện thuốc gì, tùy tiện luyện chế mà nói... "
"Thu dược chỉ là chuyện nhỏ, sẽ không quá phiền phức. Còn luyện thuốc gì thì sau khi luyện ra vừa nghe liền biết! Thuốc tiểu thần y luyện, chắc chắn không hề tầm thường!"
Mấy vị lão thái y tràn đầy phấn khởi, Dư thái y lập tức đến kho lấy dược liệu, mà mấy ông lão còn lại thì rửa sạch lò đá, đợi lúc Dư thái y trở về liền lập tức dựa theo trình tự đặt dược liệu vào bên trong từng cái từng cái hốc Bát Quái và Ngũ hành.
Mấy vị lão thái y phối hợp với nhau, dẫn dắt Địa hỏa, mỗi người triển khai một hoặc nhiều loại thủ pháp, quay chung quanh lò đá chế thuốc.
Qua không lâu, rất nhiều sĩ tử tiến vào bên trong Thái Y điện nghe giảng, chỉ là giữa lúc mấy vị lão thái y đang chế thuốc đến giai đoạn quan trọng, không thèm để ý tới. Mấy ngày nay, Thái học viện trước là bị Đạo Tử Đạo môn ngăn cửa, sau lại bị Phật tử của Đại Lôi Âm tự ngăn cửa, đánh không ít người bị thương khiến mấy tên sĩ tử Thái học viện ý thức được tầm quan trọng của Thái Y điện, Thái Y điện khai giảng, bọn họ đương nhiên phải lại đây nghe giảng.
Mấy tên sĩ tử chỉ thấy thủ pháp của mấy vị thái y này thay đổi khó lường, xuất thần nhập hóa, không khỏi liên tục than thở, trong lòng bội phục không thôi. Mấy người Dư thái y không ngừng chuyển bước quay chung quanh lò đá, thân hình đan xen, tựa như vài con bướm già bay tới bay lui chung quanh lò lửa, quả thực là tiên phong đạo cốt, thoáng nhìn chính là cao nhân đắc đạo.
Đột nhiên, mấy ông lão dừng bước lại, từng người thu tay, điều chỉnh hơi thở, chờ đợi lò đá nguội lại.
Đến một bước này, mấy vị lão thái y đều có chút chần chờ, Khúc thái y đặt tay lên lò đá, nói: "Thật giống là loại thủ pháp này, tay của hắn liền dán vào như vậy... "
Dư thái y cười nói: "Luyện không được cũng không liên quan, chẳng qua là lại luyện một lò nữa. Mở lò thôi!"
Du thái y tiến lên, nhấc nắp lò lên, lập tức ngửi được một mùi thơm nức mũi, không khỏi cười nói: "Hít thơm —— ồ —— ương —— hương —— a —— a —— a..."
Rầm.
Du thái y ngã nhào*, trên mặt còn mang theo nụ cười quái dị, nụ cười kia như là một đóa hoa nở ra một nửa, chỉ kịp nở một nửa nụ cười.
nguyên văn: 到底Rầm, rầm, rầm.
Trên mặt mấy người Dư thái y, Du thái y cũng mang theo nụ cười, ngã ngửa xuống đất, rất nhiều sĩ tử vây xem cách đó không xa thấy thế thì kêu lên sợ hãi, có người muốn cứu người, có người muốn chạy trốn, đột nhiên toàn bộ sĩ tử chỉ cảm thấy tứ chi của mình phảng phất biến mất, từng tên từng tên ngã xuống bịch bịch bịch bịch.
Bọn họ không chỉ cảm giác tứ chi của mình không cánh mà bay, ngay cả con mắt, mũi, lỗ tai thậm chí đầu của bản thân cũng "không thấy bóng dáng"!
Mặc dù là Linh Thai của bọn họ giờ phút này cũng đột nhiên bị tê liệt, không thể động đậy, nguyên khí cũng bị xơ cứng!