Mục Thần Ký (Dịch)

Chương 172 - Đội Quân Côn Trùng Của Qua Châu

Ba vị Thiên Vương trấn giáo hao hết khí lực xông ra vùng cấm Tiêu Lôi, chỉ kịp thấy thân hình Tần Mục liên tục lao nhanh, lúc ẩn lúc hiện, càng lúc càng nhỏ, cách bọn họ càng lúc càng xa.

Ba người đều thở dài.

"Nếu như biết nhiệm vụ này gian khổ như vậy, ta kiên quyết sẽ không nhận đâu... "

Lục Thiên Vương lau tro đen trên mặt, lẩm bẩm nói: "Thánh giáo chủ đời này, quá ngoài dự đoán mọi người."

Hai ông lão khác cũng tràn đầy đồng cảm. Sư Thiên Vương nói: "Tốt xấu gì thì cuối cùng cũng coi như kết thúc. Thánh giáo chủ tuổi còn nhỏ nhưng đã bộc lộ tài năng, là phúc phận của Thánh giáo ta. Chuyện cần làm bây giờ là chúng ta nên đi thăm dò tình hình của Càn Thiên Vương một chút."

Tinh thần của Lục Thiên Vương và Ngọc Thiên Vương tập trung cao độ, nghiêm mặt nói: "Đúng là phải đi thăm dò một chút, đến cùng là ai đang ra tay với Thánh giáo ta!"

Sắc mặt Sư Thiên Vương nghiêm nghị, trầm giọng nói: "Điều ta lo lắng nhất không phải là cái này, mà là cờ truyền tống của giáo ta liệu có bị tiết lộ ra ngoài. Thời buổi rối loạn quá... Các ngươi xem phía dưới, thật giống như là khu vực Qua Châu!"

"Qua Châu? Thánh địa của giáo ta di chuyển đến bầu trời Qua Châu rồi sao?"

Ngọc Thiên Vương hơi chấn động trong lòng, thở hắt một hơi nói: "Qua Châu phản loạn, hoàng thân quốc thích tạo phản, hơn nữa thế còn không nhỏ. Thánh giáo chủ rơi vào Qua châu, chỉ sợ... "

Thánh Lâm sơn ẩn giấu bên trong vùng cấm Tiêu Lôi, treo cao ngoài bầu trời, Thánh địa này cũng không phải là đứng yên, mà là mỗi giờ mỗi khắc đều trong quá trình vận động. Trên Thánh Lâm sơn có một nơi gọi là Vọng Uyên, đứng ở nơi đó nhìn vào trong vực sâu, có thể thấy được cảnh sắc phía dưới Thánh Lâm sơn, đến nỗi con kiến trên đất cũng có thể nhìn rõ rõ ràng ràng.

Thế nhưng lần này gấp gáp, bọn họ đều chưa kịp đi Vọng Uyên kiểm tra, kết quả lúc Thánh địa đi tới bầu trời Qua Châu thì lại để Tần Mục ra khỏi Thánh địa.

"Chỉ mong Thánh giáo chủ không rơi vào trong chiến trường." Lục Thiên Vương lẩm bẩm nói.

Tần Mục từ không trung rơi xuống, Hồ Linh Nhi khống chế yêu phong, Tần Mục đạp gió mà đi, cũng không lâu lắm, cuối cùng cũng đạp chân xuống đất. Nguyên khí của hắn hao tổn hơn nửa, nhưng dù sao thì cũng xem như là bình an.

"Rất lâu rồi không có đến Thái học viện, ta làm tiến sĩ thái học đầu tiên, Hoàng Đế cũng đã phong quan, vậy mà mới chỉ nghe giảng một lần."

Hắn nhìn chung quanh, bảo Hồ Linh Nhi lấy bản đồ Duyên Khang từ trong bao quần áo ra, Tần Mục phân biệt thế núi một chút, từ bên trong bản đồ tìm được thế núi tương tự.

"Là Qua Châu. Tuy nhiên cách kinh thành còn xa."

Nhưng vào lúc này, hắn nhìn thấy giữa bầu trời có một chiếc thuyền bay qua, Tần Mục khẽ nhúc nhích trong lòng, lập tức khống chế Thâu Thiên Thần Thoái, dọc theo chân núi đuổi theo chiếc lâu thuyền kia.

Chiếc lâu thuyền kia mang theo cờ hiệu của đội buôn, là một chiếc thuyền có hai tác dụng là chở khách và buôn bán, hiện giờ chiến tranh loạn lạc thế nhưng vẫn có không ít thuyền buôn, thuyền khách, mặc dù là khu vực phản loạn cũng có thuyền đi lại.

Tần Mục càng chạy càng nhanh, đột nhiên chân đạp không khí lao lên, phóng nhanh trên bầu trời như giẫm trên đất bằng, trong mấy hơi thở liền đuổi kịp chiếc lâu thuyền kia, thân hình lóe lên rơi vào thuyền.

Keng keng keng!

Tiếng rút kiếm truyền đến, hắn vừa rơi lên thuyền liền có mười mấy thanh phi kiếm chỉa vào cổ hắn, trước mặt sau lưng đâu đâu cũng có.

"Mấy vị không cần căng thẳng, ta chỉ là muốn lên thuyền." Tần Mục vội vã giơ hai tay lên, cẩn thận nói.

Trên boong chiếc lâu thuyền này có mấy chục người, xem dáng dấp đa số là thương nhân, còn có thần thông giả được thương nhân thuê, thêm mấy vị quan chức nữa. Dùng phi kiếm chỉa vào cổ hắn chính là mấy vị quan chức và thần thông giả kia.

"Thiếu niên, ngươi định đi đâu?" Chủ thuyền để trần cánh tay đi tới, trên người đầy những hình xăm, đánh giá Tần Mục từ trên xuống dưới, lộ ra vẻ kinh ngạc, dò hỏi.

Tần Mục hỏi: "Là thuyền đi kinh thành phải không?"

Chủ thuyền gật đầu, nói: "Đi kinh thành, tiền thuyền là một trăm đại phong tệ."

Tần Mục lấy làm kinh hãi, thất thanh nói: "Đắt như thế hả? Từ Giang Lăng đến kinh thành mới mười đại phong tệ, làm sao chớp mắt liền tăng gấp mười lần?"

"Tình cảnh không tốt, mỗi ngày đều có chiến tranh, ven đường cũng không thái bình, đương nhiên tiền thuyền cũng phải tăng mạnh. Khà khà, gấp mười lần đã xem như là tăng ít đấy, đây chính là công việc buộc đầu mình vào lưng quần mà đi, thế nào cũng phải cho thêm chút tiền bán mạng."

Tần Mục nói phải.

Nếu như hắn tự mình đi đến kinh thành mà nói thì với tình hình chiến tranh loạn lạc ven đường, chỉ sợ phải mất mười mấy ngày mới có thể tới được kinh thành. Triển khai Thâu Thiên Thần Thoái cần tu vi cực kỳ thâm hậu, chạy không được bao lâu thì tu vi sẽ tiêu hao hết, vì lẽ đó vẫn là đi thuyền mới có lợi.

"Thiên hạ không yên ổn, nghe nói Cừu Điệp Y của Lâm Châu cũng tạo phản."

Tần Mục thanh toán tiền thuyền, nghe chuyện phiếm của mấy tên thương nhân, một vị lão tiên sinh nói: "Cừu Điệp Y không tầm thường, trước khi nương nhờ vào triều đình là Đại Cung chủ của Ly Tình cung, tu vi kinh thiên động địa. Thế lực của Ly Tình cung rất lớn, đệ tử trong cung đông đảo, rất nhiều người làm tướng quân ở biên giới. Đại Cung chủ Ly Tình cung tạo phản, khà khà, thiên hạ càng rối loạn."

"Nghe nói Ly Tình cung là môn phái lớn nhất do phụ nữ sáng lập, thực lực siêu tuyệt, không hề thua kém ba Thánh địa lớn bao nhiêu. Rất nhiều nữ tướng trong triều đều là xuất từ Ly Tình cung."

"Tam Kỳ bảo cũng tạo phản. Trước đây Tam Kỳ bảo chính là thân thích của Chính Long đấy, Xa quý phi chính là xuất thân từ Tam Kỳ bảo, nghe nói một trong Tam Kỳ là cháu gái của Xa Chính Lý! Lần này Tam Kỳ bảo tạo phản, lập tức Xa quý phi liền bị đày vào lãnh cung."

"Vì sao nhiều môn phái tạo phản như vậy?"

"Ngươi không biết sao? Ba tháng trước, Đạo Tử của Đạo Môn đến Thái học viện ngăn cửa, quốc sư Duyên Khang đi tới Thái học viện giảng kiếm, sau đó liền có người nhìn ra quốc sư bị thương nặng. Nghe nói thương thế của quốc sư đã bốc mùi, cố ý dùng mùi thơm che giấu nhưng lại không lấn át được mùi thối của vết thương."

"Vốn là khi tin tức này truyền ra thì còn có vài môn phái không tin, sau đó lại xảy ra một sự cố, Ngự Long môn chủ ban đêm thăm dò phủ quốc sư, đánh nhau với quốc sư một trận, vậy mà sống sót rời đi được! Bản lĩnh của Ngự Long môn chủ không coi là tuyệt đỉnh, nuôi một con giao long từ rắn biến thành, gắng gượng có thể xem như là cao thủ cấp Giáo chủ, thế nhưng ngay cả hắn mà quốc sư cũng không bắt gọn thì có thể thấy được thương thế nặng thế nào."

"Hư, đừng nói, mấy tên quan sai kia đang nhìn sang."

...

Tần Mục khẽ nhúc nhích trong lòng, nhớ lại tình hình quốc sư giảng kiếm trước Thái Học điện ngày đó, quả thật quốc sư Duyên Khang hơi bị bệnh, tuy nhiên bản thân Tần Mục tinh thông y thuật, hơn nữa thường thường theo Tư bà bà mua son bột nước, vì lẽ đó hắn có thể xác định, sắc mặt quốc sư Duyên Khang ửng hồng cũng không phải là do bị bệnh, mà là thoa son.

Còn như mấy thương nhân này nói dùng mùi thơm để che giấu mùi thối của vết thương thối rữa thì lúc đó quả thực Tần Mục cũng ngửi được hai loại mùi này, nhưng vẫn không để ở trong lòng.

Thuở nhỏ hắn đã theo dược sư học tập nhận biết, phân biệt thuốc, hai loại mùi này đều là mùi thuốc và mùi hương liệu bình thường.

Tần Mục cau mày: "Thương thế của quốc sư đã khỏi hẳn, nhưng còn mượn cớ dạy kiếm ở Thái học viện để người bên ngoài cho rằng hắn vẫn trọng thương như trước, nghĩ biện pháp để những người không có can đảm làm phản ra tạo phản. Tâm cơ này cũng không khỏi quá khủng bố mà."

Quốc sư dạy kiếm ở Thái học viện đã là chuyện của ba tháng trước. Thời gian ba tháng, thời cuộc càng ngày càng loạn, đâu đâu cũng có môn phái tạo phản, quan chức tạo phản, Tần Mục cảm giác mình càng ngày càng xem không hiểu, nhìn không thấu vị quốc sư Duyên Khang này.

Quốc sư đảo loạn thời cuộc thành bộ dáng này là đã đến trình độ khó có thể chỉnh đốn, mặc dù hắn có thể dẹp yên phản loạn, cũng sẽ làm cho nguyên khí Duyên Khang quốc bị thương nặng.

Hơn nữa, Duyên Khang quốc còn có kẻ địch bên ngoài, Man Địch quốc ở biên giới phía Tây, Lang Cư Tư quốc ở Bắc Cương, thù trong giặc ngoài.

"Lẽ nào quốc sư Duyên Khang muốn soán vị cướp ngôi?" Hắn lộ ra vẻ nghi hoặc.

Triều đình và người phản loạn ra tay đánh nhau, cả hai đều bị thương, quốc sư Duyên Khang vừa vặn nhân cơ hội soán vị cướp ngôi, tự lập làm Đế.

Tuy nhiên, mặc dù Tần Mục cũng không biết về quốc sư Duyên Khang, nhưng hắn cảm thấy người có lòng dạ khí độ như thế sẽ không dùng loại thủ đoạn này để soán vị cướp ngôi.

Đột nhiên, lâu thuyền lay động kịch liệt, Tần Mục giật mình, vội vàng nằm nhoài lến mép thuyền nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy chiếc lâu thuyền này lái vào bên trong một khu chiến trường.

Chiến trường này là trên không trung, ngoại trừ từng chiếc từng chiếc lâu thuyền chiến hạm, còn có xe bay, mây bay, thú bay, các loại bảo vật phi hành hoặc thú cưỡi cổ quái kỳ lạ.

May là vị trí lâu thuyền của bọn họ là ở vào biên giới của chiến trường, nhà thuyền thấy không ổn, lập tức nghiêng hết tay lái, lâu thuyền hầu như nghiêng một bên, hiểm lại hiểm tránh khỏi một chiếc chiến hạm, lướt qua bên cạnh chiến trường.

Tần Mục đứng vững thân thể, tránh cho rơi xuống, đột nhiên một đội kỵ binh điều khiển chim cánh vàng đánh tới, xa xa liền thấy sau lưng đội kỵ binh kia, từng thanh từng thanh phi kiếm bên trong hộp kiếm phóng lên trời, vẽ ra từng đường từng đường vòng cung đánh về phía mọi người trên thuyền.

Chủ thuyền kia vội vã kêu lớn: "Chúng ta chỉ là thương nhân qua đường, không phải là binh lính!"

Đội kỵ binh kia mắt điếc tai ngơ, từng thanh từng thanh kiếm sắc bén bay lên boong tàu, giết về phía mọi người trên thuyền, còn có mấy thanh kiếm chém về phía cánh buồm, chặt đứt dây thừng của cánh buồm khiến tốc độ của lâu thuyền lập tức giảm nhiều.

Đám người trên thuyền tê cả da đầu, đây là chiến đấu giữa quân chính quy, hiển nhiên hai bên đang chém giết có một bên là quân đội Duyên Khang quốc dẹp quân phản loạn, một bên khác là quân phản loạn của địa phương, không phải đơn giản là môn phái làm loạn.

Môn phái làm loạn, ngoại trừ những môn phái có quy mô khổng lồ như ba Thánh địa lớn, những giáo phái khác rất khó lấy ra thực lực có thể chống lại quân chính quy của quốc gia.

Quốc sư Duyên Khang cải cách, không chỉ là cải cách tiểu học, đại học và thái học, mà còn cải cách cả quân bị. Tướng sĩ trong quân đội được phép chế tạo linh binh, một đối một vẫn không phải là đối thủ của đệ tử môn phái, thế nhưng một khi số lượng nhiều, đồng dạng dùng khí ngự kiếm, rất nhiều tướng sĩ liên thủ, đó là vạn kiếm cùng bay ra, uy lực kinh người!

Quân đội, ngoại trừ liên thủ thì còn có tổ hợp mặt đất, không trung, pháp thuật liền cắt ngang các loại đấu pháp, mười binh lính cảnh giới Ngũ Diệu liên thủ, có thể thoải mái chém giết thần thông giả Lục Hợp cảnh.

Những môn phái nổi tiếng lừng lẫy trên giang hồ mà bị triều đình vây quét, đối mặt đấu pháp của quân đội cũng không có sức phản kháng, trong lịch sử chiếm đoạt các nước của Duyên Khang quốc, môn phái bị tiêu diệt như vậy cũng không phải số ít!

Trên lâu thuyền, Tần Mục ổn định tinh thần, đang muốn khống chế hộp kiếm thì đột nhiên nhớ tới toàn bộ phi kiếm trong hộp kiếm của chính mình đã bị hủy ở Lâu Lan Hoàng Kim cung, bởi vậy hắn ném hộp kiếm xuống.

"Dùng Thiếu Bảo kiếm!"

Tần Mục lắc mình tránh né từng thanh từng thanh phi kiếm đâm tới, nguyên khí tràn vào túi Thao Thiết, một tiếng kiếm reo trong trẻo, Thiếu Bảo kiếm ra khỏi vỏ, từ trong túi Thao Thiết bay ra, Vân kiếm thức nhẹ nhàng vòng một chút, toàn bộ phi kiếm từ bốn phía đâm tới đều bị hắn chặt đứt, thân kiếm rơi trên thuyền, chỉ còn dư lại chuôi kiếm.

Kiếm pháp của hắn tinh thâm, cộng thêm sự sắc bén của Thiếu Bảo kiếm, có thể nói không có gì không cắt đứt.

Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nhìn thấy trên lưng từng con từng con chim cánh vàng kia, mấy vị kia quân sĩ xốc túi vải bên hông lên, lập tức tiếng ong ong ong truyền đến, vô số côn trùng từ trong những túi vải kia bay ra, ánh sáng vàng rực rỡ.

"Là Trùng quân!"

Sắc mặt đám khách đi thuyền trên lâu thuyền kịch biến, thất thanh kêu lên sợ hãi: "Trùng quân của Tam Kỳ bảo!"

Mấy tên quân sĩ kia chỉ tay một cái, vô số côn trùng kết thành đội ngũ, tựa như một con rồng hung ác xông lên thuyền, gặp người liền chui vào, gặp người liền cắn lấy, tu vi một vị thương nhân bụng phệ cách Tần Mục không xa cũng không yếu, thế nhưng bị những côn trùng kia từ bên trong tai mắt mũi miệng chui vào cơ thể, sau một khắc toàn bộ thương nhân béo liền đột nhiên như bị xì hơi, chỉ còn sót lại một tấm da người nằm nhoài trên boong thuyền.

Dưới da người, vô số côn trùng nhúc nhích, từ bên trong tai mắt miệng mũi của hắn bò ra, sau đó đập cánh vù vù bay lên.

Bình Luận (0)
Comment