Mục Thần Ký (Dịch)

Chương 177 - Tri Hành Hợp Nhất*

sự thống nhất giữa nhận thức và hành động (kiến thức phải đem vận dụng thì mới có giá trị)

Tinh thần Tần Mục chấn động mạnh, đi vào trong sân, nói: "Quốc sư đến đây sẽ không chỉ là vì nói chuyện thú vị chứ? Linh Nhi, lo pha trà."

Hồ Linh Nhi vội nói: "Công tử, nhà chúng ta không có trà, ngươi không uống trà."

Tần Mục cười ha ha, nói: "Sau này mua mấy lạng trà để trong nhà. Nếu không trà, vậy thì dọn chỗ."

"Sĩ Tử Cư chỉ có mấy cái ghế rách, ngồi chỗ nào chứ?" Tiểu hồ ly oán giận nói.

Tần Mục có chút lúng túng.

Quốc sư Duyên Khang khoát tay áo một cái, cười nói: "Không cần bận tâm, ta đứng nói với Giáo chủ mấy câu rồi đi."

Ánh mắt Tần Mục rơi vào trên mặt hắn, tướng mạo của vị quốc sư Duyên Khang được coi là người mạnh nhất dưới Thần, khiến thiên hạ kinh sợ này cũng không thể nói là đẹp trai, chỉ có thể coi là bình thường, thế nhưng khuôn mặt hắn lại có một loại ý vị khó tả, cái loại càng xem liền càng thuận mắt kia.

Cặp mắt là nơi sáng chói nhất trên người của hắn, con mắt tràn ngập trí tuệ, tựa hồ mang theo những chấm sáng thần kỳ, có thể thu hết toàn bộ thiên hạ vào đáy mắt, làm ra phán đoán sáng suốt nhất.

Tần Mục rất có thiện cảm với vị quốc sư Duyên Khang này, trong lòng cũng tràn ngập kính ý với người khai thác và phá cục này.

Duyên Khang quốc có thể có ngày hôm nay, công lao của quốc sư Duyên Khang còn cao hơn Hoàng Đế.

Chủ trương cải cách chính trị, cải cách quân chính, đánh vỡ góc nhìn môn phái, đánh vỡ ngăn cách giữa ba lưu phái lớn, thành lập tiểu học, đại học và thái học, thiết lập chế độ sĩ tử, vị quốc sư Duyên Khang này đã biến thời đại này trở nên vô cùng đặc sắc.

Thế nhưng bội phục thì bội phục, Tần Mục vẫn có nhiều lời phê bình kín đáo với vị quốc sư Duyên Khang này.

Quốc sư Duyên Khang không chỉ là một người tài cao ngất trời mà lòng dạ cũng độc ác tương tự.

Hắn chinh phạt Đại Khư, tuy rằng biết khó mà lui, thế nhưng không hẳn là không có lần sau.

Hắn thảo phạt các quốc gia, chiếm đoạt các quốc gia. Vì diệt trừ những kẻ đối lập, lại giả bộ bị thương nặng, dụ dỗ những môn phái vốn đã thần phục kia tạo phản khiến sinh linh đồ thán.

Đây cũng không phải là một người hoàn mỹ.

Từ đầu chí cuối Tần Mục đều không nhìn ra được người trước mặt này muốn theo đuổi cái gì, lòng dạ của hắn rộng rãi, rõ ràng có tấm lòng bao dung thiên hạ, lại khăng khăng muốn diệt tuyệt đất nước của họ, công chiếm Đại Khư, để Duyên Khang quốc nắm giữ càng nhiều lãnh thổ.

Hắn rõ ràng không lưu luyến gì với quyền thế, nhưng vẫn là vì diệt trừ đối nghịch mà không tiếc nhấc lên gió tanh mưa máu.

Trong con mắt của Tần Mục quốc sư Duyên Khang như là một thể mâu thuẫn. Đến cùng thì ý nghĩ chân chính của hắn là cái gì thì rất khó suy đoán.

Quốc sư Duyên Khang cũng đang quan sát hắn, sau một lát phát ra âm thanh ôn hòa nói: "Thánh giáo chủ của Thiên Thánh Giáo trẻ tuổi ngoài dự liệu của ta. Ta nhận được tin tức, nói Thánh giáo chủ vậy mà lại là tiến sĩ thái học của Thái học viện ta, cũng là lấy làm kinh hãi. Ngươi nhìn thấy ta, tựa như cũng cảm thấy không kỳ quái?"

Tần Mục nói: "Thiên Thánh Giáo hữu giáo vô loại (mang tiếng là giáo phái nhưng lại rời rạc), trong giáo có các loại thế lực, vì lẽ đó quốc sư có thể sắp xếp mấy người vào cao tầng của Thiên Thánh Giáo cũng là chuyện đương nhiên. Quốc sư tìm ra thân phận của ta nhanh như vậy cũng không đáng để ta kinh ngạc."

Quốc sư Duyên Khang gật gật đầu: "Thánh giáo chủ của Thiên Thánh Giáo phải có loại trí tuệ này. Tuy nhiên vì sao nhìn thấy ta, ngươi không kinh hoảng chút nào? Ngươi không sợ ta tới là để giết ngươi sao?"

"Nếu quốc sư muốn giết ta, ta kinh hoảng cũng vô dụng."

Tần Mục nói: "Không giết ta, Thiên Thánh Giáo không phản. Giết ta, Thiên Thánh Giáo tất phản. Mạng của ta, vẫn không quý trọng như Thiên Thánh nên quốc sư không đến nỗi phải giết ta. Vì lẽ đó ta cũng không cần kinh hoảng."

Quốc sư Duyên Khang mỉm cười nói: "Không nên chắc chắn như vậy. Có trí tuệ là rất tốt, thế nhưng quá tự tin thì ngươi có thể sẽ đoán sai. Tuy nhiên, vừa nãy ngươi quả thực đã làm lòng ta xúc động. Ngươi nói, Thiên Thánh Giáo không phản, có thể nói một vài lý do hay không?"

Tần Mục nói: "Lý tưởng tương đồng, không cần tạo phản."

Quốc sư Duyên Khang nói: "Nghe nói chuyện đầu tiên ngươi làm khi trở thành Giáo chủ đó là thiết lập đường thứ ba trăm sáu mươi mốt, Học đường?"

Tần Mục gật đầu: "Ta đang noi theo quốc sư, cải cách Thiên Thánh Giáo."

"Thiên Thánh Giáo vốn chính là quốc gia khoác tên môn phái, ngươi lại noi theo ta cải cách Thiên Thánh Giáo, chẳng phải là muốn biến thành một quốc gia bên trong Duyên Khang quốc ta?"

Quốc sư Duyên Khang nói: "Nếu là lúc thái bình, các ngươi sẽ không tạo phản làm loạn, thế nhưng nếu như thiên hạ đại loạn, vì sao các ngươi lại không nhân cơ hội đứng lên, chiếm cứ chính thống?"

"Sở dĩ Thiên Thánh Giáo ta không tạo phản trong cuộc loạn động này, không phải là không muốn chiếm cứ chính thống, mà là bởi vì Duyên Khang quốc lúc này chính là một Thiên Thánh Giáo quy mô lớn."

Tần Mục cười nói: "Vì sao chúng ta phải tự phản chúng ta?"

"Vậy thì khi nào các ngươi sẽ phản?" Quốc sư Duyên Khang hứng thú, hỏi.

Tần Mục nghiêm nghị nói: "Đến khi quốc sư phản bội lý tưởng của Thiên Thánh Giáo, không tiếp tục chấp hành đạo của Thánh nhân, đến lúc Duyên Khang quốc cũng không còn là Thiên Thánh Giáo, Thiên Thánh Giáo ta tất phản."

Quốc sư Duyên Khang liếc hắn một cái, khen: "Ngươi thật là can đảm."

Tần Mục nói: "Không phải to gan, mà là nhất định phải ăn ngay nói thật, bởi vì nói láo cũng không gạt được quốc sư."

Quốc sư Duyên Khang từ từ dạo bước, tới cạnh giếng trong sân, không nhanh không chậm nói: "Ngươi đến từ Đại Khư, ở bên trong Thiên Thánh Giáo không có bất kỳ căn cơ nào, ta vốn là muốn khống chế ngươi, để ngươi mượn sức mạnh của ta đứng vững trong Thiên Thánh Giáo. Hiện tại ta đã bỏ ý nghĩ này."

Tần Mục đi tới bên cạnh hắn, chỉ nghe quốc sư Duyên Khang tiếp tục nói: "Loại người như ngươi vô cùng nguy hiểm, người có lý tưởng thường thường đều vô cùng nguy hiểm, làm người ta vô cùng đau đầu, rất khó bị thuyết phục. Mà thuyết phục một người, là chuyện vất vả nhất, còn không đơn giản bằng giết. Thuyết phục một giáo phái thì lại càng thêm vất vả, còn không đơn giản bằng diệt môn. Dù là Đạo môn hay là Đại Lôi Âm tự thì đều có lý tưởng của chính mình, rất khó bị thuyết phục. Thiên Thánh Giáo cũng là như thế."

Hắn trầm mặc chốc lát, nói: "Cũng may lý tưởng của Thiên Thánh Giáo cũng không xung đột với Duyên Khang quốc."

Tần Mục hiếu kỳ nói: "Quốc sư tạm thời sẽ không động Thiên Thánh Giáo, như vậy Đạo môn và Đại Lôi Âm tự thì sao?"

"Vậy phải xem bọn họ làm thế nào."

Quốc sư Duyên Khang nghiêm túc cẩn thận nói: "Xem bọn họ có thể làm được tri hành hợp nhất hay không. Nếu bọn họ có thể quán triệt lý tưởng của bọn họ, làm được tri hành hợp nhất, ta sẽ dùng hết tất cả lực lượng và thủ đoạn diệt trừ bọn họ. Nếu bọn họ không làm được thì tiếp tục sống sót cũng là không khó."

Tần Mục hơi chấn động trong lòng, hỏi: "Lý tưởng của quốc sư lại là cái gì?"

Quốc sư Duyên Khang lắc đầu, nói: "Ta không cần phải nói cho ngươi. Không nên nhìn ta nói cái gì, nhìn ta làm gì, lý tưởng của ta sẽ thể hiện trong việc làm của ta, đây chính là tri hành hợp nhất. Thánh giáo chủ trẻ tuổi, đường ngươi phải đi còn rất dài."

Tần Mục vẫn nhìn không thấu người này.

Bây giờ, hắn còn không cách nào tranh luận về lý tưởng với người ở tầng thứ như quốc sư Duyên Khang, tầm mắt của quốc sư Duyên Khang quá cao, kiến thức quá rộng, lòng dạ quá sâu, lý giải với đạo pháp thần thông cũng đạt đến trình độ làm người ta ngưỡng mộ, Tần Mục còn chưa đạt đến tầng thứ này.

Hắn không cách nào đoán được tâm tư của quốc sư Duyên Khang, cũng không biết tương lai sẽ là địch hay là bạn.

Có điều là ngay lúc này, thân là Thánh giáo chủ, Tần Mục nhất định phải tính toán cho tương lai của Thiên Ma giáo.

"Lần này môn phái trong Duyên Khang quốc phản loạn, Thiên Thánh Giáo ta sẽ dốc sức ủng hộ quốc sư."

Tần Mục cẩn thận tìm từ, nói: "Thế nhưng ta cũng cần một cái hứa hẹn của quốc sư, đó chính là, sau khi dẹp yên lần phản loạn này, quốc sư liệu sẽ thanh tẩy giáo ta, qua cầu rút ván không?"

Quốc sư Duyên Khang xoay người nhìn về phía hắn, nói: "Không biết."

Tần Mục lộ ra vẻ hỏi thăm.

Quốc sư Duyên Khang chầm chậm nói: "Ta cần áp lực. Lưu lại Thiên Ma giáo, chính là lưu lại một thanh kiếm treo trên đầu ta, tạo áp lực cho ta, cảnh giác ta, để ta không đến nỗi phạm sai lầm."

Hắn khẽ mỉm cười: "Ta quá mạnh mẽ, nếu ta phạm sai lầm, ai có thể làm gì được ta? Ta cần một thế lực có thể giết ta lúc đạo tâm ta lạc lối, Thiên Thánh Giáo rất tốt. Nếu ta vi phạm lý tưởng của các ngươi, ta chờ ngươi tới giết ta."

Tần Mục có chút sợ hãi.

Quốc sư Duyên Khang cất bước rời đi.

Tần Mục thở hắt một hơi, chỉ cảm thấy lông tơ của chính mình đều sắp muốn nổi lên.

Trong lòng hắn chỉ có một cái ý nghĩ: "Quốc sư Duyên Khang, không phải là người!"

Không phải người.

Chỉ cần là người thì sẽ có thất tình lục dục, thì sẽ có suy nghĩ ích kỷ, nhưng mà quốc sư Duyên Khang lại không có thất tình lục dục, không có ý nghĩ cá nhân. Không có những thứ này, liền không còn là người.

Hoặc cũng có thể coi hắn là Thánh nhân.

Quốc sư Duyên Khang sẽ là Thánh nhân sao?

Hắn bình tâm lại, xua tan ý nghĩ hỗn loạn trong đầu, lúc này, Long Kỳ Lân trong sân ồm ồm nói: "Người này phi thường đáng sợ, hắn đứng ở chỗ này, ta có thể nhìn thấy hắn nhưng lại không cảm giác được hắn."

Tần Mục hơi run run, vừa nãy hắn không sử dụng Thanh Tiêu Thiên Nhãn để nhìn quốc sư Duyên Khang, mất đi một cơ hội.

Hắn đã từng dùng Thiên Nhãn đến xem trưởng thôn, nhìn thấy một vị Thần linh thân thể hoàn hảo, hào quang chói lọi, nếu nhìn quốc sư Duyên Khang thì sẽ thấy cái gì?

Bên ngoài Sĩ Tử Cư, Tần Phi Nguyệt chính đang khom người chờ đợi, quốc sư Duyên Khang đi tới, nói: "Trở về thôi."

Tần Phi Nguyệt không dám nói nhiều, cất bước đi tới, đột nhiên quốc sư Duyên Khang nói: "Ánh mắt của Đại Tế Ti rất tốt."

Tần Phi Nguyệt cười nói: "Tuy Cố Ly Noãn không tệ, thế nhưng bị phong ấn trong băng hai trăm năm, đứng yên không tiến, chỉ sợ đã lạc hậu với thời đại."

"Ta đang nói đến một vị Đại Tế Ti khác."

Quốc sư Duyên Khang quay đầu lại, nhìn về phía Thái học viện, nói: "Người thừa kế hắn lựa chọn rất tốt, là một hạt giống chính xác, chỉ là quá giống ta. Nhìn thấy người này cứ để ta cảm thấy có chút không thoải mái, cứ muốn giết hắn."

Tần Phi Nguyệt không hiểu.

Quốc sư Duyên Khang cất bước đi xa, lẩm bẩm nói: "Ta ghét soi gương. Mình ở trong gương, trước sau gì vẫn không hoàn mỹ bằng chính mình trong lý tưởng."

Bên trong Sĩ Tử Cư, cuối cùng thì Tần Mục cũng coi như có thể an tâm xuống, công pháp thống nhất của hắn còn chưa được hoàn mỹ, còn cần bình tâm lại để tìm hiểu kỹ càng, gắng sức làm được tận thiện tận mỹ.

Quốc sư Duyên Khang mang cho hắn chấn động rất lớn, một người vì lý tưởng mà tiến lên, mà phấn đấu, cuối cùng cũng có một chút hấp dẫn khiến người ta tâm phục.

Còn như quốc sư Duyên Khang nói lưu lại Thiên Ma giáo chính là lưu lại một thanh kiếm treo trên đỉnh đầu thì muốn làm đến một bước này, rất khó. Cho dù tập hợp toàn bộ lực lượng của Thiên Ma giáo cũng không làm được bước này.

"Quốc sư có khí phách lớn như vậy, nhất định phải giúp hắn đạt được mục đích."

Tần Mục khống chế công pháp, chậm rãi cất bước trong sân, cẩn thận tìm hiểu công pháp thống nhất mà mình dựa trên cơ sở Bá Thể Tam Đan công sáng tạo ra, sau đó quy nạp sắp xếp, thỉnh thoảng lại lấy Đại Dục Thiên Ma kinh ra, tìm hiểu một hồi.

Qua một lúc lâu, Tần Mục thở hắt ra một hơi, tốc độ đột nhiên tăng nhanh, lao đi khắp núi, khống chế công pháp thống nhất chính mình tìm hiểu ra, thân hình như phù quang lược ảnh lướt từ trước ngọn núi của Thái học viện ra phía sau.

Bình Luận (0)
Comment