Mục Thần Ký (Dịch)

Chương 208 - Thổ Bá Cửu Ước

Nếu như một ngôn ngữ mà có thể hiểu được bốn, năm phần mười, như vậy những chỗ không hiểu khác chính là từng cái từng cái mật mã. Căn cứ câu nói trước sau, liền có thể đoán ra ý nghĩa của những mật mã này.

Tần Mục chính là làm như vậy.

Vốn hắn chẳng biết gì về Ma ngữ, chỉ là may mắn nghe được ở Thần Nữ Quan trong Đại Khư, liền ghi nhớ Ma ngữ, sau đó lại được Ma Thần bị phong ấn trong bức tường ở Trấn Ương Cung dạy cho hắn Đại Tự Tại ấn, hắn cũng tìm hiểu được một phần ý nghĩa của Ma ngữ.

Sau khi hiểu được một phần ý nghĩa của Ma ngữ liền có thể từ trong tri thức hiện có suy đoán ra càng nhiều, tựa như mở ra mật mã vậy.

Bên trong ba lần minh ước của Đô Thiên Ma Vương ẩn chứa rất nhiều Ma ngữ, cực kỳ chính gốc, từ lâu Tần Mục đã biết trong lời nói của Thần Ma ẩn chứa uy lực đáng sợ, lần này Đô Thiên Ma Vương ba lần lập minh ước làm cho việc sử dụng từ vựng Ma ngữ của Tần Mục cũng đạt đến trình độ kinh người.

Nếu Đô Thiên Ma Vương lại dùng ngôn ngữ con người lập xuống minh ước với hắn, như vậy Tần Mục liền có thể đối chiếu những Ma ngữ không hiểu lúc nãy để hoàn toàn nắm giữ ý nghĩa của Ma ngữ!

Đô Thiên Ma Vương nói hắn nhân cơ hội học trộm cũng không hề nói oan cho hắn.

Hiện tại, hắn dùng Ma ngữ nói chuyện với Đô Thiên Ma Vương cũng không tính là khó khăn, tuy nhiên để cho chắc chắn, hắn cảm thấy vẫn là dùng ngôn ngữ Nhân tộc tốt hơn, mình có thể hoàn toàn nắm giữ ý tứ trong câu chữ, tránh cho bị Đô Thiên Ma Vương dắt mũi.

Ánh mắt Tần Mục lấp lóe: "Vậy Ma Vương có còn muốn lập minh ước không?"

Đô Thiên Ma Vương cười lạnh nói: "Muốn, đương nhiên muốn!"

Hắn biết là Tần Mục định mượn cơ hội lần này hoàn toàn nắm giữ Ma ngữ nhưng cũng không thể làm gì, bằng không chỉ còn lại con đường giết chết Tần Mục là có thể đi.

Mà cho dù giết chết Tần Mục thì vẻn vẹn một đoạn ý thức và pháp lực của hắn cũng sẽ vì cái chết của Tần Mục mà tiêu vong.

"Hồn quy lai hề, Thổ Bá Cửu Ước, phục cật sát ngô thân!"

Âm thanh của Đô Thiên Ma Vương vang lên, hô hoán tên của Thổ Bá, đánh thức sự chú ý của vị Thần thống trị U Đô này, lần này hắn dùng ngôn ngữ của Nhân tộc, đương nhiên không cách nào giở trò gian trong đó.

Tần Mục cẩn thận lưu ý ý nghĩa mỗi một từ ngữ của hắn, rất là cẩn thận, nghiên cứu nhiều lần.

Dần dần, Tần Mục cảm giác được từ trong không gian sâu thẳm có một luồng sức mạnh không tên vọt tới, theo âm thanh của Đô Thiên Ma Vương, nguồn sức mạnh này càng lúc càng lớn, sau đó hình thành nửa cánh cửa ở trong đầu hắn.

Đô Thiên Ma Vương niệm xong minh ước, nhìn về phía Tần Mục.

Tần Mục cũng đối chiếu xong Ma ngữ và ngôn ngữ loài người, càng hiểu sâu về Ma ngữ, lúc này cũng chiếu theo minh ước đọc một lần, hắn vừa mới niệm đến "phục cật sát ngô thân" thì liền cảm giác được có một cặp mắt rơi vào trên người mình, hoặc không thể nói là trên người mà là trên hồn phách của mình!

Hồn phách của hắn run rẩy, cảm nhận được hồn phách mạnh mẽ vĩ đại vô biên của kẻ chi phối!

Đó là một tồn tại chi phối toàn bộ hồn phách, có sức mạnh vô biên, hắn không có chút hứng thú nào với thân thể, chỉ hứng thú với hồn phách.

Nếu vi phạm lời thề thì hắn sẽ giáng lâm, lấy đi hồn phách của người vi phạm!

Tần Mục tiếp tục tụng niệm minh ước, dần dần, trước mắt hắn xuất hiện nửa cánh cửa, nửa cánh cửa này nối liền với nửa cánh cửa của Đô Thiên Ma Vương tạo thành một cánh cửa hoàn chỉnh.

Mà ở ngoài cánh cửa hắn chỉ nhìn thấy bóng tối vô tận.

Tuy nhiên dưới cánh cửa, Tần Mục lại "nhìn thấy" nước suối màu vàng, hoặc cũng có thể gọi là Hoàng Tuyền, đó là dòng nước cong queo uốn lượn, vàng rực rỡ, càng xuống đáy thì càng rộng lớn, giống như Thiên Hà.

Mà dưới đáy của Hoàng Tuyền vô tận, hắn "nhìn thấy" một đôi mắt không có bất kỳ tình cảm nào.

Dòng nước vàng rực rỡ này không phải là Hoàng Tuyền, mà là sừng.

Là hai cái sừng trên đầu vị chi phối hồn phách Thổ Bá này!

Thổ Bá Cửu Ước, ý tứ của chữ ước là khúc.

Cửu Ước chính là Cửu Khúc.

Sừng của hắn chính là Hoàng Tuyền Cửu Khúc.

Tần Mục và Đô Thiên Ma Vương lập xuống minh ước, mà minh ước này chính là lập bên trên cặp sừng chín khúc của vị Thần linh nguyên thủy vĩ đại này!

Vì sao vi phạm lời thề bị gọi là vi ước? Đại khái là có quan hệ với Thổ Bá Cửu Ước. Lập minh ước bên trên Hoàng Tuyền Cửu Khúc, nếu vi phạm minh ước thì Thổ Bá sẽ lấy đi hồn phách của kẻ vi phạm, cũng chính là vi ước.

Minh ước kết thúc, cánh cửa đóng lại, dị tượng "trước mắt" Tần Mục biến mất.

"Ha ha, ha ha ha... "

Tiếng cười của Đô Thiên Ma Vương truyền đến, Tần Mục buồn bực: "Ma Vương đang cười cái gì?"

"Không có gì!"

Đô Thiên Ma Vương cười đến không ngậm miệng lại được, nhưng vẫn là không nhịn được, cười hắc hắc nói: "Tiểu tử, dù ngươi gian như quỷ thì cũng bị ta gài thôi! Ngươi và ta ký kết minh ước, cũng không phải là ký kết minh ước với bản thể ta mà chỉ là ký kết minh ước với một tia ý thức của ta! Hiện giờ, ngươi vẫn nên thành thành thật thật làm việc cho ta thôi! Còn ngôn ngữ U Đô, ngươi đừng hòng ta cho ngươi biết nửa chút! Tia ý thức này của ta tiêu diệt thì tiêu diệt, ta không để ý!"

Tần Mục nghẹn họng trừng mắt, hồi lâu chưa hồi phục lại tinh thần.

Đô Thiên Ma Vương cười ha ha, dương dương tự đắc, rất thích thưởng thức vẻ luống cuống, chật vật của Tần Mục.

Sau một lát, Tần Mục thở hắt ra một hơi, lẩm bẩm nói: "Chẳng trách gia gia què luôn căn dặn ta, nhất định phải cười với người khác nhưng đồng thời cũng chuẩn bị đao để đâm sau lưng người khác... Ma Vương, ngươi thật sự rất lão luyện. May mà ta cũng không kém."

Trong lòng Đô Thiên Ma Vương căng thẳng.

Tần Mục tự nhủ: "Ta cũng chừa chút thủ đoạn. Mới rồi ta còn đang tìm cách, cứ gọi đến một nhóm thần dân của ngươi thì liền giết chết một nhóm, như vậy cũng không tính vi ước."

Đô Thiên Ma Vương kinh ngạc.

Hai người trở nên trầm mặc.

Qua một lát, Đô Thiên Ma Vương nói: "Chúng ta đây là đang thương tổn lẫn nhau. Ngươi đã không tin ta, ta cũng không cần thiết tiếp tục ở lại trong thân thể ngươi, ta lựa chọn con đường thứ hai. Ngươi chế tạo một tượng Thần cơ quan, ta từ trong thân thể của ngươi rời đi, ký sinh trong tượng Thần cơ quan. Ngươi yên tâm, sau khi ngươi chế tạo xong tượng Thần cơ quan, ta liền truyền ngôn ngữ U Đô cho ngươi."

"Thành giao!"

Tần Mục tràn đầy phấn khởi, Mã gia thường xuyên chế tạo các loại đồ gia dụng, hắn cũng theo học không ít tay nghề kiếm sống, thêm vào kỹ thuật vẽ tranh, viết chữ mà người mù truyền thụ cho hắn, kỹ nghiệp tinh luyện kim loại mà người què truyền thụ, chế tác tượng Thần cơ quan cũng không tính là phiền phức.

Tần Mục đang muốn ra tay, đột nhiên sởn cả tóc gáy, mồ hôi lạnh cuồn cuộn trên trán: "Suýt chút nữa liền rơi vào bẫy của hắn! Trước khi chế tạo tượng Thần cơ quan cho hắn ta phải gọi Ma để hoàn thành minh ước, bằng không ta chỉ lo chế tạo tượng Thần cơ quan, hắn truyền ngôn ngữ U Đô cho ta nhưng ta lại không gọi Ma, liền coi như là vi phạm minh ước, sẽ bị Thổ Bá lấy đi hồn phách của ta!"

Đô Thiên Ma Vương khen: "Ngươi rất giỏi, nếu ngươi đến Đô Thiên ta, dựa vào cơ trí của mình ngươi có thể tiếp tục sống sót."

Tần Mục thở hắt một hơi, giao dịch với tồn tại cỡ Đô Thiên Ma Vương này, không cẩn thận một chút thì nhất định ngay cả cốt tủy cũng sẽ bị ăn hai lần ba lượt!

Hắn đến phòng phía Tây lấy một ít tiền, chuẩn bị đi nhà kho mua chút hàn thiết kim tinh và gỗ loại tốt nhất để điêu khắc tượng Thần, đã thấy Hồ Linh Nhi đứng ở cửa nhìn xung quanh, Tần Mục cười nói: "Linh Nhi, ngươi không đi tu luyện, ở đây nhìn xung quanh cái gì?"

Hồ Linh Nhi mệt mỏi nói: "Quốc sư còn nợ chúng ta một ngàn đại phong tệ đấy, nên trả tiền lại... "

Tần Mục lắc lắc đầu, đi nhà kho mua được một ít vật liệu, chuyển vào trong sân.

Điêu khắc tượng thần cũng không khó khăn gì với hắn, nửa ngày sau, dưới sự chỉ điểm của Đô Thiên Ma Vương Tần Mục đã điêu khắc ra năm bức tượng gỗ khác nhau, đều là tượng Ma Thần.

"Năm cái tên này đều là những tên không phục sự quản lý dạy dỗ của ta, ngươi gọi chúng ra rồi tiêu diệt, cũng coi như là giúp ta một chuyện." Đô Thiên Ma Vương cười nói.

Tần Mục điêu khắc xong tượng gỗ, lại xào rau làm cơm, gọi Hồ Linh Nhi trước cửa tới dùng cơm, hai mắt Hồ Linh Nhi vô thần, ăn được một nửa lại ngơ ngác nói: "Công tử, quốc sư còn nợ một ngàn đồng tiền đấy."

Tần Mục lấy từ túi Thao Thiết ra một cái lò tinh luyện kim loại cướp đoạt được trong Lâu Lan Hoàng Kim cung, rèn luyện hàn thiết kim tinh, chế tạo linh kiện cần thiết của tượng Thần cơ quan, bận bịu đến nửa đêm, sĩ tử chung quanh bị hắn làm cho ngủ không yên, tố cáo với Quốc Tử giám, mấy vị Quốc Tử giám tự mình đến, khách khí dò hỏi một lúc.

Tần Mục chỉ đành ngừng tay, đi ngủ.

Ngày thứ hai, Tần Mục đẩy cửa phòng ra, rửa mặt một lúc, luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì, suy nghĩ chốc lát mới nhớ tới tối hôm qua khi ngủ thì trong chăn thiếu một chút gì đó.

"Hình như tối qua Linh Nhi không chui vào trong chăn ta ngủ... "

Tần Mục đẩy cửa lớn ra, chỉ thấy Hồ Linh Nhi đứng trên đầu Long Kỳ Lân ngay cửa, nhìn chung quanh cổng lớn của Sĩ Tử Cư, con mắt đỏ bừng bừng, hiển nhiên là một đêm không ngủ.

"Công tử, quốc sư còn nợ một ngàn đại phong tệ đấy." Hồ Linh Nhi có chút hồn bay phách lạc nói.

Tần Mục dở khóc dở cười, ôm nàng nhét vào trong chăn rồi tiếp tục chế tạo tượng Thần cơ quan.

Đến ngày thứ ba, Hồ Linh Nhi vẫn canh giữ ở cửa như cũ, đến buổi tối mới mệt mỏi phờ phạc trở về ăn cơm, tiểu hồ ly ngồi ở chỗ đó sững sờ một lát, đột nhiên ngơ ngác nói: "Quốc sư còn nợ chúng ta một ngàn đại phong tệ đấy."

Đến ngày thứ tư, Hồ Linh Nhi không nói gì nữa, cũng không đến trước cửa nữa, dáng vẻ rất là không vui.

Tần Mục thân thiết hỏi dò một hồi, Hồ Linh Nhi nói: "Rất có thể quốc sư quả thực sẽ không trả tiền lại."

Cuối cùng Tần Mục cũng coi như làm xong tượng Thần cơ quan, là tượng một vị Ma Thần bốn đầu tám tay, hai chân, thân thể có từng cái khớp nối, có thể tự do hoạt động, bên ngoài thân khắc các loại hoa văn đồ đằng, lại không để Đô Thiên Ma Vương lập tức chui vào.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Tần Mục liếc Hồ Linh Nhi một chút, chỉ thấy tiểu hồ ly còn đang suy nghĩ xuất thần, không ra mở cửa, không khỏi lắc lắc đầu, tự mình đi mở cửa.

Trước cửa đứng một ông lão, tuy quần áo cũ nát thế nhưng rất sạch sẽ, cười nói: "Là Tần Mục Tần công tử sao? Lão nô là quản gia phủ quốc sư, tên Phúc, vâng lệnh quốc sư, đến đây trả lại tiền."

Tần Mục kinh ngạc hỏi: "Phúc lão, ban thưởng của Hoàng Đế đến rồi sao?"

Phúc lão nói: "Đúng, đến rồi. Hoàng Đế ban thưởng cho quốc sư trăm tên cung nữ, trăm vạn tiền, quốc sư đã nhận. Trăm tên cung nữ khiến quốc sư đau đầu rồi, căn bản nuôi không nổi, cũng may còn có chút tiền, thế nhưng sau khi trả nợ đoán chừng chỉ có thể còn không tới một nửa... Tần công tử, đây là một ngàn tiền... "

Tần Mục đang muốn quay đầu gọi Hồ Linh Nhi thì đã thấy một tia sáng trắng bay tới trước mặt, Hồ Linh Nhi vọt tới như bay, đoạt lấy túi tiền từ trong tay Phúc lão, cười ngọt ngào nói: "Quốc sư ngược lại là người đáng tin, làm phiền Phúc lão rồi."

Phúc lão kinh ngạc, không nói thêm gì, nói: "Tần công tử gia tài bạc triệu, nhất định phải cẩn thận, gần đây trong kinh thành có trộm, rất nhiều quý nhân quan to đều gặp nạn. Việc này vô cùng thê thảm, Du thái y khóc đến mấy ngày không rời khỏi giường, còn có mấy vị quan to trong nhà cũng bị cướp, bảo bối bị mất quá nhiều lại không dám lộ ra, chỉ có tôi tớ đang bàn luận... "

Đang nói thì có hai ông lão đi tới Sĩ Tử Cư, quần áo gọn gàng bóng loáng, đeo vàng đeo bạc rất là xa hoa, đi tới trước cửa phòng Tần Mục, một người trong đó là người què, một người khác thì như một cư sĩ già, đều là dáng dấp giàu nứt đố đổ vách.

Bình Luận (0)
Comment