Mục Thần Ký (Dịch)

Chương 253 - Phật Tâm

Hòa thượng Minh Tâm tới Duyên Khang quốc. Trên trời vẫn còn mây đen, ảnh hưởng của nạn tuyết vẫn chưa tan hết. Quan binh vẫn đang bận rộn cứu tế thiên tai, nạn dân vẫn còn đang chạy tránh đói đồng thời cũng có rất nhiều cường đạo xông vào nhà cướp của. Dân đói chạy nạn khắp nơi, đúng là dân chúng lầm than.

"Nơi này có một hòa thượng trắng trẻo!"

Có một số dân đói nhìn thấy hắn vui mừng nói:

"Không cần tắm cũng có thể ăn được!"

Hòa thượng Minh Tâm vội vàng co giò chạy, những dân đói đó không biết đã nhịn đói bao nhiêu ngày rồi không đuổi kịp hắn chỉ đành từ bỏ, nói:

"Đã bảo đừng nói gì mà, đợi hắn lại gần thì ôm lấy cắn, hòa thượng trắng trẻo đó sẽ hết đường chạy!"

Hòa thượng Minh Tâm kinh hồn bạt vía, đói hai ba ngày, không tìm được thứ gì để lót dạ nhưng bị dân đói truy sát mười mấy lần.

Trong Đại Lôi Âm Tự yên bình, còn thế giới bên ngoài thì hiểm ác vô cùng. Nơi nào cũng mất mùa đói kém, trong kinh phật không có những thứ này,

Rất nhiều kinh phật hắn mang theo đều vô dụng, không thể giải quyết được vấn đề đói bụng.

Nơi này xa xôi, nạn dân nhiều vô kể, triều đình không thể lo liệu hết. Đâu đâu cũng là cảnh chết đói, xác người chết đói nằm ngổn ngang hai bên đường.

Còn có một số sói hoang, chó hoang do ăn thịt xác chết mà trở thành yêu ma tu tập thành bầy đi săn bắt người sống khắp nơi.

Chó vốn dĩ đã được thuần phục nhưng tới năm hạn hán, chó cũng ăn thịt người, sinh sản nhanh chóng còn hung hãn hơn sói.

"Đây chính là địa ngục…"

Hòa thượng Minh Tâm nhìn thấy đâu đâu cũng là yêu ma quỷ quái, đâu đâu cũng là xác chết liền bật khóc nói.

"Hòa thượng, ngươi có con không?"

Một nạn dân gầy gò, da dẻ vàng vọt túm lấy áo hắn, trong lòng ôm một đứa bé, nét mặt đói khát:

"Đưa con ngươi cho ta, ta đưa con ta cho ngươi. Ngươi ăn thịt con ta, ta ăn thịt con ngươi…"

Hòa thượng Minh Tâm kêu lên thất thanh, giãy giụa rồi loạng choạng bỏ chạy.

"Như Lai ơi…"

Minh Tâm chạy không biết bao nhiêu dặm, tới khi không thể chạy nổi nữa mới quỳ xuống đất gào lên thống thiết:

"Người ở Đại Lôi Âm Tự, không nhìn thấy thế gian này sao?"

Hắn như người mất hồn loạng choạng đi về phía trước. Phía trước có một ngôi chùa, Minh Tâm đi vào chùa, chỉ thấy trên xà nhà có treo mấy người, đầu hướng xuống đất bị lột hết da, mấy tăng nhân đang ngồi xổm ở góc nhà cầm bát sắt ăn thịt. Thấy hắn bước vào, mấy tăng nhân kinh ngạc, vội vàng nói:

"Chủ trì, chủ trì, có hòa thượng một mình tới đây!"

Chủ trì vội vàng bước tới, nói:

"Hòa thượng từ đâu tới vậy? Lương thực ở chỗ chúng ta đã gần hết rồi, tới đất cũng bị dân đói gặm mấy lượt rồi. Viên Định, hãy cho hắn một bát rồi để hắn đi đi. Ngã phật từ bi."

Một bát thịt người đặt trước mặt, hòa thượng Minh Tâm hoảng hốt, đột nhiên cảm thấy vị phật trong đầu mình sụp đổ vỡ tan tành.

Hắn nhảy lên, điên cuồng đập tượng phật. Tượng phật sụp đổ vỡ vụn, những tăng nhân khác vội chạy lên ngăn lại, giận dữ nói:

"Tên hòa thượng này điên rồi, nhập ma rồi! Không tôn trọng phật tổ, khi sư diệt tổ!"

Hòa thượng Minh Tâm để mặc bọn họ đánh đấm cũng không đánh trả, một lúc sau khắp người máu me bê bết, đúng trong lúc này một nhóm quan binh xông tới chém chết mấy hòa thượng trong chùa.

"Những hòa thượng này ăn thịt người, coi trời bằng vung... Tướng quân, ở đây còn có một hòa thượng, bị đánh không thành hình người. Ý, vẫn còn thở..."

Những quan binh này này khiêng hắn lên, vì tướng quân kia nhìn hắn nói:

"Không chết được đâu. Hòa thượng, ta thấy ngươi có bản lĩnh, tại sao người ta muốn giết ngươi ngươi lại không đánh trả?"

Hòa thượng Minh Tâm đờ đẫn:

"Khắp người ta đều là sơ hở..."

Tướng quân kia cười nói:

"Khắp người đều có sơ hở là tốt mà, ai không có vài sơ hở? Biết bản thân mình có sơ hở mới là cao thủ. Ngươi có bản lĩnh đi theo ta đi, đi bảo vệ mầm giống. Những nạn dân này ăn cả cỏ dại, lương thực vừa trồng xuống không thể để họ ăn hết. Người đâu, đốt ngôi chùa này đi!"

Quan binh xong lên đốt lửa, nhanh chóng thiêu rụi ngôi chùa.

Hòa thượng Minh Tâm gật đầu, đột nhiên kinh ngạc vội vàng lao vào trong lửa:

"Kinh thư của ta!"

Tướng quân kia kéo hắn lại, nói:

"Kinh thư gì chứ? Dầy không?"

"Chỉ có hai trang."

"Bây giờ thời tiết giá rét, kinh thư mỏng vậy dùng đốt lửa cũng không đủ."

Tướng quân giơ một ngón tay lên, ánh mắt xót xa, bi ai:

"Chỉ cần có thể thu hoạch một mùa, người dân trong thiên hạ có đồ ăn không bị đói bụng nữa. Nơi này lại là nhân gian, không phải địa ngục. Vì thế, bảo vệ mầm giống là vô cùng quan trọng, không thể để nạn dân giày xéo! Đợi khi thiên hạ thái bình rồi, ngươi lại đọc kinh phật của ngươi. Tới lúc đó ta tặng ngươi một giỏ kinh phật, ngươi muốn đọc cuốn nào thì đọc cuốn ấy!"

Hòa thượng Minh Tâm sững sờ, thiên hạ thái bình mới có thể đọc kinh!

Vậy thì kinh phật làm thế nào mới có thể cứu khổ cứu nạn? Làm thế nào mới có thể phổ độ chúng sinh?

Khi thiên hạ đại loạn kinh phật là vô dụng, đợi tới khi thiên hạ thái bình mới cứu khổ cứu nạn, phổ độ chúng sinh. Như vậy còn có tác dụng gì nữa?

"Tần giáo chủ nói không sai, những người viết kinh phật quả nhiên không phải Như Lai."

Hòa thượng Minh Tâm mặc áo vải giày cỏ, trên áo màu trắng đã bê bết máu, hắn đi theo nhóm quan binh kia rời đi:

"Từ nay về sau ta sẽ là Như Lai của chính ta, ta sẽ viết kinh phật của chính ta!"

Đại Lôi Âm Tự.

Tiếng chuông vang vọng, Tần Mục nhìn về phía Tây, nơi đó là Đại Khư tai họa nghiêm trọng, hắn nhìn về phía Đông, nơi đó là Duyên Khang đang trải qua nạn tuyết.

Đại Lôi Âm Tự nằm giữa hai nơi đó, không chịu phải bất cứ kiếp nạn nào. Đúng là một nơi tốt đẹp, tăng nhân trên núi vô lo vô nghĩ, một lòng nghiên cứu phật pháp, không bị kiếp nạn làm phiền.

"Đại Lôi Âm Tự có hơn bốn ngàn viện, Thiên Long Viện, Tâm Thiền Viện thuộc vào tự viện tương đối cao cấp. Mỗi viện phụ trách những việc khác nhau, những thứ họ lĩnh ngộ cũng không giống nhau. Nếu như có đệ tử xuất sắc sẽ được lão Như Lai chỉ dạy, không cần đi tới đi lui ở khắp các viện."

Mã gia nói:

"Ví dụ như hòa thượng Minh Tâm, là do hòa thượng Kính Minh chỉ dạy riêng. Những người có sư thầy dẫn dắt tu hành về cơ bản đều là những nhân vật xuất sắc trong số các tăng nhân. Những người ngộ tính tư chất và phật tính cao nhất sẽ do Như Lai đích thân chỉ dạy."

Tần Mục nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy các dãy núi giống như những cánh hoa sen bao quanh Kim Đỉnh ở trung tâm. Ngàn miếu vạn tự, hương hỏa nghi ngút.

"Đại Lôi Âm Tự đúng là có chỗ lợi hại của nó, về mặt chỉ dạy đệ tử cũng có điểm giống với quốc sư Duyên Khang."

Tần Mục gật đầu nói.

Mã gia dẫn họ đi ngắm cảnh xung quanh, bước tới một tòa phật tháp khí thế khoáng đạt, nói:

"Tầng trời thứ nhất của Chư Thiên Viện là Diêm Ma La Vương Viện, tầng trời thứ hai Kiệt Long Vương Viện đại diện cho tâm kính của Như Lai Đại Thừa Kinh. Tới tầng cao nhất, chính là Đế Thích Thiên Viện và Đại Phạn Thiên Viện. Nếu như đếm từ trên xuống, Đại Phạn Thiên Viện chính là tầng trời thứ nhất."

Tần Mục ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng kinh ngạc. Tòa phật tháp này thật hoành tráng, đúng là khí thế át sơn hà, nguy nga hùng vĩ.

Họ bước vào trong phật tháp, tới viện đầu tiên Diêm Ma La Vương Viện, đang có mấy vị tiểu hòa thượng trẻ tuổi đang tu luyện Như Lai Đại Thừa Kinh. Một vị lão hòa thượng vội vàng bước tới, nói:

"Mã Vương Thần."

Mã gia nói:

"Chúng ta tới đây xem thôi."

Lão hòa thượng tỏ vẻ khó xử:

"Nơi này là nơi để tu luyện Như Lai Đại Thừa Kinh..."

Đột nhiên một giọng nói vang lên:

"Sư huynh, phật tổ nói Đại Lôi Âm Tự không có gì phải giấu giếm cả, họ có thể đi bất cứ nơi nào."

Lão hòa thượng kia liền nhìn qua, vội vàng nói:

"Phật tử."

Một tăng nhân trẻ tuổi bước lại, hành lễ với Mã gia:

"Sư huynh!"

Tăng nhân này lại hành lễ tới Tần Mục:

"Tần giáo chủ!"

Tần Mục đáp lễ, cười nói:

"Thì ra là Phật Tâm phật tử. Ta từng nhìn thấy ngươi ở bên ngoài Thái Học Viện, ngươi chưa từng nhìn thấy ta!"

Tăng nhân này đỉnh đầu tròn nhẵn, có tướng phật, mắt sáng long lanh như đá quý, dáy tai trễ xuống như giọt nước, ấn đường có một điểm đỏ, rất bất phàm. Đây chính là Phật Tâm phật tử.

Phật Tâm phật tử từng đi theo hòa thượng Kính Minh tới Thái Học Viện gây rối, Tần Mục có nhìn thấy nhưng chỉ vì sư tổ thiếu niên không cho ích lợi gì, Tần Mục lại phải đi bỏ thuốc mê Thanh Ngưu, vì thế không giao đấu với hắn.

Khi Du thái y gây mê Thái Học Viện, Tư Vân Hương lén trốn ra ngoài đánh với hắn một trận khiến Phật Tâm phật tử thấy khó rút lui.

Phật Tâm phật tử quan sát Tần Mục, thấy vị Thiên Ma giáo chủ này mặc dù nho nhã lễ phép, lễ độ ôn hòa, giống như một quân tử nhưng nhìn ánh mắt hắn rất hung hãn, thi thoảng lại ánh lên vẻ ngông cuồng, bất kham xoáy thẳng vào tim hắn khiến hắn không khỏi giật mình:

"Người này ma tính nặng quá!"

Phật Tâm nói với lão hòa thượng:

"Như Lai nói rằng, cho dù Tần Giáo Chủ có xem Như Lai Đại Thừa Kinh cũng không sao cả, Như Lai Đại Thừa Kinh của Đại Lôi Âm Tự chúng ta không có phật tính thì không thể luyện được. Huống hồ Mã sư huynh cũng có một bộ Như Lai Đại Thừa Kinh, nếu như huynh ấy muốn truyền cho Tần giáo chủ sớm đã truyền rồi. Hai vị thí chủ, Mã sư huynh, ba vị cứ quan sát đi."

Lão hòa thượng liền yên tâm, tiếp tục giảng giải sự kì diệu của Như Lai Đại Thừa Kinh tầng thứ nhất Thiên Diêm Ma La Vương Thiên, không hề kiêng kị vì có nhóm người Tần Mục ở đây.

Một lát sau, trong lòng Tần Mục có phần giác ngộ, phát động Như Lai Đại Thừa Kinh mà mình nghe được, chỉ thấy toàn thân tám nóng tám lạnh (*) như rơi xuống địa ngục hóa thành Diêm Ma La Vương.

Phật Tâm thấy trên người hắn xuất phật quang, trong lòng giật mình:

"Đây chính là phật quang! Hắn đứng ở đây cũng lĩnh ngộ được tầng trời thứ nhất của Như Lai Đại Thừa Kinh? Lẽ nào hắn có phật tính? Hắn không phải ma đầu?"

Mã gia cũng nhìn thấy phật quang tỏa ra trên người hắn, nói:

"Mục nhi, ngươi đã đạt được tầng trời thứ nhất của Như Lai Đại Thừa Kinh, cửa ải này không cần nghe nữa, chúng ta tới tầng tiếp theo thôi!"

Tần Mục đi theo Mã gia và ông nội mù tới Sa Kiệt Long Vương Viện, Phật Tâm phật tử vội vàng đi theo. Ở đây cũng có lão tăng giảng giải các ý nghĩa của Sa Kiệt Long Vương Thiên.

Không bao lâu, Phật Tâm phật tử lại thấy trên phật quang trên người Tần Mục sáng hơn một bậc.

Trong lòng hắn kinh hãi, người có ma tính sẽ không thể tu luyện Như Lai Đại Thừa Kinh, Tần Mục là Thiên Ma giáo chủ, là ma trong số các ma nhưng đứng ở đây nghe một lát đã có thể tu luyện tới tầng trời thứ hai của Như Lai Đại Thừa Kinh, thật đáng kinh ngạc.

Phải biết rằng, Phật Tâm được gọi là phật tử chính là vì hắn có tâm linh trong sáng như trẻ mới ra đời. Lần đầu tiên hắn tới đây cũng luyện được tới tầng trời thứ tư của Như Lai Đại Thừa Kinh trong thời gian ngắn, kinh động khắp Đại Lôi Âm Tự được tôn làm phật tử.

Nghe nói Mã Vương Thần cũng từng như vậy, Phật Tâm từng nghe những lời đồn về ông ta. Nghe nói năm xưa Mã Vương Thần một mạch tu luyện tới tầng trời thứ năm, lão Như Lai vì thế rất kì vọng vào ông ta, muốn bồi dưỡng ông ta thành Như Lai đời kế tiếp.

"Ma đầu của Thiên Ma Giáo, không thể nào có phật tính thâm hậu giống như ta!" Phật Tâm nhủ thầm.

Tới tầng trời thứ ba, Tần Mục lại lĩnh ngộ được tâm cảnh Nguyệt Cung Thiên Tử của Như Lai Đại Thừa Kinh, tu thành Nguyệt Cung Thiên Tử Thiên. Sau gáy xuất hiện phật quang, mặt trăng sáng tỏ. Trong Nguyệt Cung Thiên Tử Viện, không có mấy hòa thượng tu luyện được tầng trời này.

Tới tầng trời thứ tư, Tần Mục lại lĩnh ngộ được tâm cảnh Nhật Cung Thiên Tử của Như Lai Đại Thừa Kinh. Sau gáy xuất hiện phật quang, mặt trời chói lóa, giống như một cao tăng đắc đạo!

(*) Tám nóng tám lạnh: Tám địa ngục nóng tám địa ngục lạnh.

Bình Luận (0)
Comment