Mục Thần Ký (Dịch)

Chương 288 - Đạo Kiếm Thập Tứ Thiên

Tần Mục kinh ngạc, lập tức đoán được Đạo Chủ tại sao lại chắc chắn mình là Nhân Hoàng đương thời tới vậy.

Kiếm Đồ của trưởng thôn hắn mới học được hai chiêu, số lần dùng cũng không nhiều, trừ lúc thi triển trước mặt Duyên Khang Đế và quốc sư ra thì chỉ dùng trước mặt Ban Công Thố và Đạo Tử Lâm Hiên.

Khi Lâm Hiên Đạo Tử đi theo Đan Dương Tử tới trước Thái Học Viện gây sự đã thất bại dưới chiêu thứ nhất của Kiếm Đồ Kiếm Lý Sơn Hà.

Sau khi hắn về lại Đạo Môn, nhất định đã thử thi triển chiêu Kiếm Lý Sơn Hà của Tần Mục cho Đạo Chủ xem. Đạo Chủ khi đó chắc đã biết kiếm pháp của Tần Mục được trưởng thôn truyền dạy nhưng không thể khẳng định Tần Mục chính là Nhân Hoàng đương thời.

Giọng điệu của ông ta chắc chắn như vậy thực ra chỉ là để thăm dò mà thôi.

Tâm tư của Tần Mục cũng rất tỉ mỉ, mặc dù đoán được suy nghĩ của Đạo Chủ nhưng không phủ định, cũng lấy một ít nước tưới cho hoàng tinh, cười nói:

"Đạo Chủ thần thông quảng đại, trí tuệ hơn người."

Đạo Chủ và Đạo Tử Lâm Hiên dùng lá múc nước, còn hắn thì dùng luôn nguyên khí cuộn lấy nước suối, vừa tiện lợi vừa nhanh.

Lão Đạo Chủ thấy hắn dùng nguyên khí, nói:

"Đạo pháp tự nhiên. Nhân Hoàng hà tất phải vội vàng vậy?"

Tần Mục nói:

"Tự nhiên thuần túy, học để sử dụng. Đạo Chủ không dùng vậy học làm gì?"

Đạo Chủ nhíu mày, sau đó lông mày lại giãn ra, cười nói:

"Bất đồng giữa hai giáo chúng ta đều là quan niệm xử thế, ta không tranh luận với ngươi về giáo nghĩa của Đạo Môn và Thiên Ma giáo. Nhân Hoàng mấy trăm năm chưa từng xuất thế, lần này xuất thế chắc là có ý định gì chăng?"

Tần Mục dùng nguyên khí phân chia dòng nước, tưới cho đám hoàng tinh, nghiêm túc nói:

"Ta có ý định gì chứ? Trưởng thôn thôn ta nói rằng, Nhân Hoàng là trách nhiệm, giờ ta vẫn còn chưa hiểu nổi Nhân Hoàng có gì đáng để làm, vừa không có quyền lại chẳng có thế, còn phải gánh vác trách nhiệm gì đó nữa. Đạo Chủ nếu như muốn làm, ta nhường cho ngươi."

Đạo Chủ đang dùng lá tưới nước, mặt lập tức biến sắc, vội vàng lắc đầu:

"Ta không gánh vác được."

Hai người một người dùng lá múc nước, một người dùng pháp thuật lấy nước tưới cho hoàng tinh.

Đạo Tử Lâm Hiên quan sát, thầm lắc đầu, hai người một già một trẻ này đều rất cố chấp bảo thủ.

Sau thời gian một nén nhang, Tần Mục đã tưới nước cho toàn bộ hoàng tinh, lão Đạo Chủ cũng trồng chiếc lá múc nước xuống đất, đứng thẳng lưng, nói:

"Già rồi, cơ thể không còn khỏe nữa. Nhân Hoàng là giáo chủ Thiên Ma giáo, Đạo Môn không thể chống đối với Nhân Hoàng. Lần này lão đạo tới gặp Nhân Hoàng là để xác nhận người kế thừa với Nhân Hoàng. Vừa rồi Lâm Hiên cũng đã bái kiến ngươi rồi, sau khi ta chết hắn sẽ là Đạo Chủ."

Tần Mục chào Lâm Hiên, Lâm Hiên vội vàng đáp lễ, nói:

"Giờ ta vẫn chưa là Đạo Chủ, không dám nhận!"

Lão Đạo Chủ cười nói:

"Sau khi ngươi trở thành Đạo Chủ vai vế cũng thấp hơn một nửa, khi hành lễ phải thấp hơn nửa bàn tay!"

Lâm Hiên giật mình.

Lão Đạo Chủ chậm rãi nói:

"Những người luyện khí chúng ta, hai vạn năm về trước chịu ơn Nhân Hoàng đời thứ nhất, cùng tôn người làm Nhân Hoàng, các tộc các phái lấy ra bảo vật quý giá nhất khi đó luyện thành Ấn Nhân Hoàng, vì thế cần dựa theo lễ nghĩa, không được lơ là. Lão đạo có thể nhìn ấn đó được không?"

Tần Mục lấy cục sắt đen Ấn Nhân Hoàng ra, vứt đại cho ông ta, lão Đạo Chủ vội vàng đón lấy, da mặt co giật, vội nói:

"Sao lại vất vậy? Sao lại vất vậy? Lão đạo tới gặp Nhân Hoàng cũng phải tắm gội thay đồ, phải rửa tay mấy lần, cung kính không dám sơ suất, sao có thể tiện tay vứt Ấn Nhân Hoàng vậy chứ?"

Tần Mục bực bội, nói:

"Trưởng thôn cũng vứt đại cho ta, ta không lấy vứt trả lại cho ông ta. Ông ta cứ nhét cho ta, ta không đánh lại ông ta nên đành phải nhận."

Lão Đạo Chủ mặt nhăn nhó, hai tay đỡ Ấn Nhân Hoàng, nhìn đi nhìn lại mấy lần, xác định đúng là ấn này xong, nói:

"Xin Nhân Hoàng hãy nhận lại." Nói xong liền bước lên một bước, hai tay cung kính dâng Ấn Nhân Hoàng lên.

Đợi Tần Mục cầm lại Ấn Nhân Hoàng, lão đạo sĩ mới lùi lại một bước, buông hai tay xuống, nói với Lâm Hiên:

"Nhớ kĩ, Ấn Nhân Hoàng phải cầm như vậy, không được sai lễ nghi!"

Đạo Tử Lâm Hiên vâng lời nhưng thấy Tần Mục vứt đại Ấn Nhân Hoàng vào trong túi Thao Thiết, Lâm Hiên không dám nói gì.

"Hắn là Nhân Hoàng, hắn có thể bất kính, chúng ta thì không thể bất kính được!"

Lão Đạo Chủ chân thành nói:

"Ấn này do các bậc tổ tiên của các phái, các tộc dùng bảo vật tốt nhất để luyện thành, dâng cho Nhân Hoàng, tôn người giữ ấn này là hoàng đế chung của nhân tộc. Vì thế, Đạo Môn chúng ta nhất định phải kính trọng. Nhưng ấn này là do chúng ta dâng cho Nhân Hoàng nên Nhân Hoàng có thể bất kính với ấn này. Hiểu chứ?"

Đạo Tử Lâm Hiên gật đầu:

"Đệ tử đã hiểu!"

Tần Mục trong lòng không khỏi cảm động, nguyên thọ của lão Đạo Chủ không còn nhiều, chỉ vài năm nữa là sẽ đi tới cuối đường nhưng vẫn dốc toàn bộ tâm huyết dạy dỗ đệ tử.

Quan hệ sư đồ truyền thống kiểu này rất dễ dàng dạy được nhân tài kiệt suất.

Lão Đạo Chủ nay đã già rồi nên hi vọng những năm cuối đời có thể bồi dưỡng được Đạo Tử, để hắn kế nhiệm.

"Đạo Chủ tới đây lần này, ngoài việc xem Ấn Nhân Hoàng ra thì còn việc gì cần nói nữa không?"

Tần Mục cười hỏi.

Lão Đạo Chủ nhìn hắn chăm chú, nói:

"Chắc Nhân Hoàng cũng biết việc cải cách của quốc sư Duyên Khang và Duyên Phong Đế không phải chính đạo, sẽ bị trời phạt. Nạn tuyết lần này là cảnh cáo, vì người dân trong thiên hạ, Nhân Hoàng nên ngăn cản lần cải cách này."

Tần Mục lắc đầu nói:

"Đại thế thiên hạ giống như nước sông cuồn cuộn, thời gian trôi đi không bao giờ trở lại, đời người biến hóa khôn lường, dám chặn ở phía trước chắc chắn sẽ bị nghiền nhuyễn. Ta chỉ thuận theo đại thế, thuận theo thời cuộc. Lão sư huynh, ngươi đã chịu rất nhiều cực khổ rồi lẽ nào vẫn không chịu tỉnh ngộ."

Lão Đạo Chủ nói:

"Ta không tranh luận với ngươi. Tranh tới tranh lui cũng vẫn là giáo nghĩa của hai nhà, rất khó thuyết phục đối phương, chi bằng không tranh luận nữa. Ngươi kiên quyết ủng hộ quốc sư cải cách thì ta cũng chỉ nói một câu, đạo pháp tự nhiên, cải cách là sửa đổi đạo, sửa đổi tự nhiên. Thần do tự nhiên sinh ra, đại đạo hóa thành, nếu muốn cải cách, ngươi biết lợi và hại của việc này. Vết xe đổ của Đại Khư, Nhân Hoàng chắc cũng đã biết."

Tần Mục hơi sững người, Đạo Chủ biết khá nhiều ẩn tình ở trong việc này.

Chỉ có điều Đạo Chủ không muốn nói nhiều, kế tiếp lại nói:

"Ta tới gặp Nhân Hoàng là muốn bày tỏ tâm ý, Đạo Môn và Duyên Khang đối địch nhưng sẽ không đối địch với Nhân Hoàng. Đồ đệ, hãy mang Đạo Kiếm Thập Tứ Thiên ra đây."

Lâm Hiên lấy một phiến đá từ trong túi da ra, khi mang ra phiến đá cao chừng hai trượng, vẽ một số vệt kiếm ngang dọc.

Lâm Hiên do dự nói:

"Đạo Chủ..."

"Đưa cho hắn xem."

Lão Đạo Chủ nói:

"Kiếm pháp của lão Nhân Hoàng lợi hại hơn, cao minh hơn ta một chút. Ta từng cho quốc sư xem Đạo Kiếm Thập Tứ Thiên, tại sao lại không thể cho Nhân Hoàng đương thời xem chứ?"

Đạo Tử Lâm Hiên dựng phiến đá ở một bên, lão Đạo Chủ nói:

"Đạo Kiếm Thập Tứ Thiên, mỗi kiếm một phần, khi quốc sư Duyên Khang tới Đạo Môn xin học đã cho phép hắn xem mười bốn ngày. Vậy ta cũng cho Nhân Hoàng xem mười bốn ngày. Còn Tiên Thiên Thái Huyền Công của Đạo Môn ta thì không cho Nhân Hoàng xem nữa."

Tần Mục tỏ vẻ kinh ngạc, lão Như Lai cho hắn xem Như Lai Đại Thừa Kinh, nhưng chỉ cho hắn xem pháp ở trong đó, không cho xem môn, hữu pháp vô môn.

Giờ Đạo Chủ cho hắn xem môn của Tiên Thiên Thái Huyền Công, không cho xem pháp. Chủ nhân của hai đại thánh địa này tấm lòng thật rộng lượng.

Tần Mục trầm ngâm một lát, lấy ra Đại Dục Thiên Ma Kinh, nói:

"Ta không quen nhận ân huệ của ngươi khác, đây là Đại Dục Thiên Ma Kinh, ta cũng cho Đạo Tử xem mười bốn ngày."

Đạo Tử Lâm Hiên khá háo hức nhìn lão Đạo Chủ. Mặt lão Đạo Chủ hơi biến sắc, trầm ngâm một lát, nói:

"Cho ngươi xem thì ngươi cứ xem. Đại Dục Thiên Ma Kinh nếu tồn tại thiện ý sẽ là thần, tồn tại ác ý sẽ là ma. Nếu như ngươi nhập ma thì chứng tỏ tu hành của ngươi chưa tới nơi, tâm tính không đủ."

Đạo Tử Lâm Hiên vâng lời.

Tần Mục ngồi trước phiến đá, nhìn các vết kiếm trên phiến đá.

Những vết kiếm này ngang dọc hỗn tạp, nhìn không ra quy luật nào cả. Hắn nhìn vết kiếm thứ nhất, ban đầu không nhìn ra điểm kì diệu nào cả nhưng cùng với việc tâm thần của hắn xâm nhập vào trong, dần dần cảm nhận được một vài kiếm ý kì diệu.

Trong mắt hắn, vết kiếm không còn là vết kiếm nữa, hắn như thể nhìn thấy một vài đạo lí thuật số, giống như có một đạo sĩ đang đứng đó viết thật nhanh các đạo lí về thuật số, những đạo lí này dần diễn biến hình thành thái cực đồ với hai nửa đen trắng đang xoay chuyển.

Một điểm kết nối cả thế giới, trong lưỡng nghi có âm dương lặp đi lặp lại!

Tần Mục trong lòng chấn động, phương pháp tu luyện Đạo Kiếm quả thực khác biệt. Kiếm khắc trên phiến đá chứa đựng kiếm ý cực kì sâu sắc, trong kiếm ý lại chứa đựng đạo lý thuật số, đạo lý thuật số hợp thành chiêu thức đầu tiên của Đạo Kiếm.

Đạo lý thuật số ẩn chứa trong chiêu đầu tiên của Đạo Kiếm là phép tính âm dương hệ nhị phân.

"Vừa hay có thể đối chiếu với Thái Huyền Toán Kinh."

Tần Mục trong lòng chấn động, Thái Huyền Toán Kinh hắn đã lĩnh ngộ được gần hết, chiêu thứ nhất của Đạo Kiếm đối với hắn mà nói không khó.

Không bao lâu sau, Tần Mục lĩnh ngộ hoàn toàn chiêu thứ nhất của Đạo Kiếm sau đó chuyển sang quan sát vết kiếm thứ hai.

Chiêu thứ hai của Đạo Kiếm, ngũ khí tam nguyên hòa quyện, vân lộ bay bổng đan xen.

Trong vết kiếm này ẩn chứa hệ tam phân và hệ ngũ phân, tam nguyên ngũ khí, đạo lý thuật số trong chiêu này cấu tạo lên nhật nguyệt đại địa, ngũ khí triều nguyên!

Chiêu này đối với Tần Mục cũng không khó, hắn dùng thời gian một nén nhang để lĩnh ngộ, sau đó lại tiếp tục nhìn vết kiếm thứ ba.

Chiêu thứ ba của Đạo kiếm, tường vân ngũ sắc bao phủ, âm thanh thần tiên du dương!

Chiêu này cũng là tam nguyên ngũ khí, chỉ có điều cao thâm hơn, xuất hiện biến hóa của tam nguyên ngũ khí.

Tần Mục dùng nửa canh giờ để lĩnh ngộ hoàn toàn chiêu này.

Chiêu thứ tư của Đạo Kiếm, đất trời xoay chuyển, ngắm nhìn sự di chuyển của tinh tú. Đạo lý thuật số ẩn chứa vô cùng phức tạp, liên quan tới đạo lý thuật số của tam sinh vạn vật. Thái Huyền Toán Kinh đi giải đáp bí ẩn của chiêu thức này cũng rất khó khăn.

Tần Mục giải đáp xong điều kì diệu trong vết kiếm này thì mặt trời đã ngả dần xuống biển, mặt trời đỏ rực trên mặt biển nhuộm đỏ hòn đảo.

"Phần thứ năm của Đạo Kiếm chưa chắc ta đã giải được!"

Sắc mặt Tần Mục có phần căng thẳng, Đạo Kiếm càng về sau càng khó, đạo lý thuật số càng trở lên cao thâm, muốn học hết được trong vòng mười bốn ngày là không thể. Thậm chí chưa chắc hắn đã học được kiếm thứ năm.

Hắn chỉ có thể lựa chọn lĩnh ngộ trước kiếm ý trong đó, học xong kiếm ý. Còn kiếm pháp các phần khác của Đạo Kiếm, hắn không có thời gian học, có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu thì được bấy nhiêu.

Tần Mục nghĩ tới đây lập tức nhìn vết kiếm thứ năm, phần thứ năm của Đạo Kiếm diễn tả "Ngọc Động Thu Quy Vạn Hóa, Côn Cương Thượng Phong Nguyệt San San".

Hắn cẩn thận lĩnh ngộ, đạo lý thuật số ẩn chứa trong kiếm ý vô cùng khó hiểu, cho dù hắn hiểu gần hết Thái Huyền Toán Kinh nhưng có một vài đạo lý thuật số không có trong Thái Huyền Toán Kinh, chắc nằm trong Huyền Nữ Toán Kinh.

Đạo Chủ ngồi ở bên cạnh, thần thái bình thản ngồi thiền như thế không biết đói khát.

Tần Mục đói liền rời khỏi phiến đá đi tìm Linh Dục Tú và Tư Vân Hương. Hai cô gái đã nấu xong cơm, hỏi han hắn một lượt, nghe nói đó là Đạo Chủ, hai cô gái đều rất kinh ngạc, không dám làm càn.

Tới ngày thứ ba, Phạn Vân Tiêu lái tàu tìm tới nơi, nhìn thấy Đạo Chủ lập tức khóc rống lên, dập đầu mấy cái trước Đạo Chủ. Lão Đạo Chủ mở mắt nhìn thấy hắn, vẻ mặt bình tĩnh nói:

"Ngươi đã vào Thiên Ma giáo? Ta quả nhiên không nhìn nhầm, ngươi đúng là kẻ tâm địa bất chính. Đi đi, ta không giết ngươi."

Phạn Vân Tiêu khóc lóc thảm thiết, lau nước mắt rồi điều khiển thuyền rời đi.

Bình Luận (0)
Comment