Mục Thần Ký (Dịch)

Chương 328 - Tân Lão Kiếm Thần

Hai đám mây bay về hai hướng khác nhau, một đám sang trái, một đám sang phải, trong bầu trời của hai đám mây, hướng gió và hướng bay của chúng căn bản không giống nhau, mà là hướng thẳng xuống.

Nguyên nhân gây ra tình trạng này chỉ có thể là hai đám mây và luồng gió kia nằm trong các không gian khác nhau, từ gió và mây có thể thấy ở đây có ba tầng không gian!

Kèm thêm U Đô luôn ở trong bóng tối và Phong Đô luôn mù mịt, nếu bầu trời của hai thế giới này xuất hiện ở đây chắc chắn sẽ là màu đen và màu xám.

Mặc dù không nhìn thấy bầu trời màu đen và màu xám nhưng Tần Mục có thể khẳng định hai thế giới đó đang ở gần đây!

Cũng tức là, đầu nguồn Dũng Giang có thể có năm thế giới chồng chéo nhau!

Khi màn đêm buông xuống, bóng tối ập tới, các thế giới xuất hiện kế tiếp nhau, giống như các màn trình diễn nối đuôi nhau, vô cùng náo nhiệt.

“Có thời gian nhất định phải tới nơi tiếp giáp giữa Tây Thổ và Đại Khư xem sao, bóng tối từ đó ập tới, có lẽ có thể phát hiện thêm nhiều bí mật.”

Tần Mục hạ xuống, có chút đau đầu, thứ gì kích hoạt phản chiếu lịch sử? Đầu nguồn Dũng Giang kết nối những thế giới nào? Những điểm tiếp nối này nằm ở đâu?

Bí mật trong Đại Khư rất nhiều, bí mật của dòng sông Dũng Giang này cũng không ít.

“Có một số bí mật ta không thể tiếp xúc, giải đáp tháo gỡ, nếu cố tình đi giải đáp tháo gỡ sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Cứ về thôn trước đi đã!”

Họ đi men theo dòng sông, Hùng Tích Vũ thi thoảng lại đưa mắt nhìn Tần Mục, cuối cùng nàng cũng không nhịn nổi nữa, hiếu kì hỏi:

“Tần giáo chủ, ngươi đúng là người sinh ra và lớn lên ở Đại Khư sao?”

Tần Mục gật đầu, không hiểu:

“Tại sao ngươi hỏi vậy?”

Hùng Tích Vũ đáp:

“Nơi này nguy hiểm như vậy, sao ngươi có thể sống sót? Trong Đại Khư có các loại dị thú, các sự việc kì quái, các loại nguy hiểm, buổi tối lại có bóng tối bao phủ, ma quái hoành hành, hơi một tí lại có thế giới khác chồng chéo lên Đại Khư, ngươi có thể sống tới giờ thực sự nằm ngoài sức tưởng tượng!”

Tần Mục bật cười nói:

“Cung chủ tỉ tỉ, ngươi hiểu nhầm rồi! Thực ra Đại Khư rất an toàn, an toàn hơn bên ngoài nhiều! Bên ngoài Đại Khư mới nguy hiểm, thực không dám giấu, lần đầu tiên ta ra khỏi Đại Khư tới Duyên Khang, ta ở trong một nhà trọ bên sông, ngay đêm đó đã xảy ra chuyện. Nơi đó là huyện Đê Giang, người của cả huyện đều chết hết, chỉ có ta và Linh Nhi thoát được. Ta chưa bao giờ gặp chuyện như vậy ở Đại Khư.”

Hùng Tích Vũ dở khóc dở cười, nói:

“Vậy cũng không thể nói Duyên Khang nguy hiểm hơn Đại Khư, ngươi chỉ là không may gặp phải chuyện đó thôi!”

Tần Mục bình tĩnh nói:

“Từ khi ta vào Duyên Khang, gặp sát kiếp, ám sát nhiều hơn ở Đại Khư nhiều. So hai nơi, Đại Khư mới là an toàn, khi ta ở Đại Khư, nguy hiểm lớn nhất gặp phải cũng chính là do người bên ngoài xông vào Đại Khư gây ra. Đại Khư là nơi an toàn nhất.”

Hùng Tích Vũ thắc mắc không hiểu, không biết tại làm sao mà hắn lại nghĩ Đại Khư an toàn hơn thế giới bên ngoài.

Long Kỳ Lân bật cười:

“Chắc cung chủ không biết, giáo chủ nhà ta ra khỏi cửa đều không dám dùng tên thật, chỉ cần nói tên thật ra, người tới giết hắn có thể xếp hàng từ Duyên Khang quốc tới thôn Tàn Lão. Những nhân sĩ chính đạo đều hận hắn tới tận xương tủy.”

Tần Mục trừng mắt nhìn hắn, vội vàng giải thích với Hùng Tích Vũ, nói:

“Thiên Thánh giáo chúng ta rất chính phái, ngươi đừng hiểu nhầm. Đúng rồi, sau khi tới thôn ta sẽ có thể giải độc hoàn toàn cho ngươi, ngươi có dự định gì?”

Hùng Tích Vũ mơ màng, về Chân Thiên Cung sao?

Bây giờ nàng chỉ còn con gái, về Chân Thiên Cung tranh quyền đoạt thế, giành lại vị trí cung chủ, một là nàng không chắc chắn có thể thành công, hai là nàng lo cho tính mạng của Hùng Kỳ Nhi.

Nhưng nếu từ bỏ cơ nghiệp của tổ tông nàng lại không cam tâm.

Tần Mục nhìn thấy hết thần sắc của nàng, cười nói:

“Ta giải độc Triền Ty của ngươi nhưng tu vi thì không thể hồi phục ngay được, ta còn cần giúp ngươi điều dưỡng một thời gian, giúp ngươi hồi phục nguyên khí. Nếu như ngươi không thể quyết định thì ta khuyên ngươi hãy đi theo ta tới Duyên Khang quốc một thời gian. Ta là bác sỹ của Thái Học Viện, có thể tiến cử ngươi tới Thái Học Viện dạy học.”

Hùng Tích Vũ mắt sáng long lanh nhìn hắn hồi lâu, bất giác để lộ khí thế của chủ nhân thánh địa:

“Dù sao thì ta cũng là nữ chủ nhân của Chân Thiên Cung, ngươi bảo ta tới Thái Học Viện dạy học?”

Tần Mục ngẫm nghĩ, hỏi dò:

“Hay là ngươi tới học đường Thiên Thánh giáo của ta dạy học?”

Hùng Tích Vũ dở khóc dở cười, ánh mắt lấp lánh, nói:

“Ta tới Thái Học Viện thử xem sao.”

Năm ngày sau, họ cuối cùng cũng về tới gần thôn Tàn Lão, Tần Mục đi tìm Hồ Linh Nhi trước, mấy con bạch hồ chui ra khỏi nhà của Hồ Linh Nhi, miệng nói tiếng người:

“Công tử, đại tỉ tới Duyên Khang tìm ngươi, đã đi được mấy tháng rồi!”

Tần Mục hỏi kĩ một lượt, con bạch hồ dẫn đầu nói:

“Yêu Linh đại vương tới ép hôn, đại tỉ đánh Yêu Linh đại vương, Yêu Linh đại vương đi gọi cha của hắn tới, đại tỉ không đánh lại được nên bỏ chạy rồi, nói rằng tới Duyên Khang quốc tìm công tử.”

Tần Mục cáo từ, dẫn mọi người về thôn Tàn Lão, thôn Tàn Lão ngay trước mặt, Tần Mục lập tức háo hức, lớn tiếng gọi:

“Trưởng thôn gia gia, dược sư gia gia, ta về rồi đây!”

Hùng Tích Vũ nhìn thôn trang nhỏ, chỉ thấy một ông lão không chân không tay, râu ria xồm xoàm ngồi trên ghế dựa ở cửa thôn, râu và tóc của ông ta rối tung.

Trong thôn còn có một bầy gà hùng dũng oai vệ đi tuần tra, vô cùng oai phong.

“Mục Nhi về rồi sao? Lại cao lên rồi.”

Ông lão nhếch nhác đung đưa ghế dựa tắm nắng, thấy Hùng Tích Vũ và hai con dơi trắng liền lộ vẻ kinh ngạc:

“Cô bé này thật xinh đẹp, tu vi cũng rất mạnh, đáng tiếc trúng độc rồi. Hai con dơi trắng này cũng thú vị đấy.”

Hai con dơi trắng bay tới treo ngược người ở cành cây trên đỉnh đầu ông ta, đầu ở dưới chân ở trên, hiếu kì nhìn trưởng thôn nói:

“Ngươi cũng rất mạnh!”

Tần Mục không khỏi nhíu mày nhìn trưởng thôn, hắn chạy vào trong thôn lấy một cây dao mổ heo, lại tìm một mảnh vải trắng trong phòng Tư bà bà buộc lên cổ trưởng thôn, đun một chậu nước nóng, dùng khăn ấm phủ lên mặt ông, ủ một lát.

Tần Mục lấy khăn ra, dùng dao mổ heo cạo râu cho trưởng thôn, nói:

“Trưởng thôn, mọi người trong thôn đâu cả rồi? Dược sư gia gia đâu? Ông ấy không ở trong thôn sao? Người xem, râu của người sắp quét đất rồi.”

“Dược sư bỏ chạy rồi.”

Trưởng thôn than dài:

“Có mấy cô gái tìm tới, hắn hoảng sợ chạy trốn bỏ mặc ta ở đây. Ta không có chân tay, muốn bò về phòng cũng không được!”

Tần Mục giật nảy mình kêu lên thất thanh:

“Trưởng thôn, người ở ngoài cổng này bao lâu rồi?”

“Sắp hai tháng rồi!”

Tần Mục không biết phải nói sao, lão gia gia này không nhúc nhích suốt hai tháng trời, cứ nằm ở cổng thôn không chịu di chuyển, mặc cho gió thổi mưa rơi, bóng tối xâm nhập!

Đúng là lười tới đỉnh điểm!

Hùng Tích Vũ giật nảy mình, từ bố cục của tượng đá trong thôn có thể thấy, tới đêm ánh sáng của bốn bức tượng đá thôn Tàn Lão không thể chiếu sáng tới đây, vậy mà ông lão này nằm ở cổng thôn gần hai tháng mà vẫn không chết trong bóng tối, lẽ nào ông ta là thần sao? Hay là những thứ quái dị trong bóng tối không có hứng thú với ông ta?

Tần Mục cạo sạch râu cho trưởng thôn, giúp ông rửa mặt, rồi lại giúp ông cắt mái tóc trắng rối bù, chải gọn gàng, sau đó bế ông lão đặt vào trong phòng, thay một bộ đồ sạch sẽ, rồi lại mang bộ đồ bẩn đi giặt.

Xong xuôi hắn lại bế ông lão đặt ra ghế dựa, hãm một ấm trà, hỏi:

“Mã gia và mọi người cũng không về sao?”

Trưởng thôn nói:

“Mã gia có về một lần, lão Như Lai và Đạo Tử đều tìm tới, nói ông ta không phải là Như Lai nữa. Lão Như Lai chém một cánh tay của mình xuống, nói không thể trả lại con cho Mã gia nhưng có thể trả hắn một cánh tay.”

Tần Mục thất thanh nói:

“Lão Như Lai chém một cánh tay của mình sao?”

“Đúng vậy. Cánh tay của lão Như Lai bị Kê Bà Long cắp đi, đang ở trong chuồng gà, đám Kê Bà Long đó không ăn được.”

Trưởng thôn xuýt xoa:

“Lão Mã nhìn rất lạnh lùng, hận trời hận đất nhưng lúc lão Như Lai chém cánh tay của mình xuống, hắn ta rất cảm động, khóc lóc một hồi, tới Đại Lôi Âm Tự trấn thủ. Hắn nói, đợi Như Lai mới tới, hắn sẽ về. Ta đoán hắn không về nữa rồi, hắn đang đợi Như Lai mới nhưng đợi tới khi hắn ngồi lên vị trí Như Lai, hắn sẽ phát hiện ra hắn chính là Như Lai!”

Tần Mục sững sốt, nói:

“Con sắp đi Minh Cốc một chuyến, thuận đường sẽ tới Đại Lôi Âm Tự thăm ông ấy. Ông nội què đâu rồi? Ông ấy không phải luôn như hình với bóng với Mã gia sao?”

“Lão què và lão Mã như hình với bóng, đương nhiên phải tới Đại Lôi Âm Tự làm khách rồi, nói rằng sợ Mã gia phải chịu thua thiệt.”

Trưởng thôn tỏ vẻ lo lắng, nói:

“Ta sợ sau khi Mã gia trở thành Như Lai, phát hiện ra tất cả đều chỉ là hư vô.”

Tần Mục không nhìn thấy đồ tể, ông nội mù, ông nội câm lại hỏi tiếp, ông nội mù, đồ tể đi cùng với lão Đạo Chủ và Như Lai, nói rằng tới Tiểu Ngọc Kinh.

Ông nội câm vốn ở lại trong thôn nhưng một ngày trước khi dược sư bỏ trốn, ông nội câm đột nhiên phát điên, vác theo đồ đạc của mình lao vào trong bóng tối, không biết đuổi theo thứ gì, tới giờ vẫn chưa về.

Tư bà bà cũng không trở về, chắc là tới Duyên Khang quốc trấn áp tâm ma, mài dũa tâm tính.

Tần Mục thu dọn khắp thôn một lượt, cất hết các loại bảo vật vả những thứ giống như bảo vật vào trong hai chiếc túi Thao Thiết, rồi lại tới vườn thuốc ở cổng thôn, chỉ tay, hàng loạt phi kiếm cắm vào xung quanh vườn thuốc, chui xuống lòng đất, cắt cứa một lúc.

Tần Mục giơ cao hai tay nâng lên, một góc vườn thuốc tự động bay lên, sau đó góc vườn thuốc này bị hắn cất vào trong túi Thao Thiết của Ban Công Thố.

Túi Thao Thiết của Ban Công Thố tốt hơn của hắn, không gian bên trong lớn hơn, có thể đặt được một góc vườn thuốc.

Tần Mục vác gùi thuốc của dược sư, đặt trưởng thôn vào trong gùi, trưởng thôn giận dữ:

“Tiểu tử thối, ngươi làm gì vậy? Mau đặt ta xuống!

“Con không thể để người ở đây được.”

Tần Mục thít chặt gùi thuốc:

“Nhỡ người có mệnh hệ gì, ai biết được chứ? Sau này con đi đâu thì trưởng thôn gia gia sẽ đi cùng con tới đó!”

Trưởng thôn lặng yên, trong lòng hơi cảm động, cười nói:

“Đặt ta xuống. Tên ngốc này, ta già rồi, không xông pha khắp nơi được, hơn nữa ta đã hứa với Diêm Vương, sau khi chết sẽ tới thế giới người chết của hắn. Khi ta chết sẽ có một điểu thần tới đón ta.”

Tần Mục đột nhiên cảm thấy gùi thuốc trên lưng vô cùng nặng nề, giống như vác theo một ngọn núi, hắn biết trưởng thôn không muốn rời khỏi Đại Khư, chớp mắt nói:

“Trưởng thôn gia gia không muốn gặp quốc sư Duyên Khang sao? Lão Kiếm Thần không muốn gặp mặt tân Kiếm Thần? Quốc sư Duyên Khang được mệnh danh là thánh nhân năm trăm năm có một, đáng để gặp mặt một lần!”

Gùi thuốc sau lưng hắn lập tức trở lên nhẹ bẫng, ngữ khí của trưởng thôn cũng có chút hăng hái:

“Kiếm thần thời đại mới? Cũng được, trước khi chết ta có thể gặp hắn cũng tốt. Đi thôi, chúng ta đi gặp quốc sư Duyên Khang!”

Bình Luận (0)
Comment