Mục Thần Ký (Dịch)

Chương 542 - Hợp Thiên Đạo

- Diêm vương nói, ngọc bội kia chỉ dùng để trấn áp ma tính trong cơ thể ta, không thể dễ dàng cho người khác được. Rời khỏi thân thể quá xa, sẽ có chuyện không tốt phát sinh.

Tiều Phu thánh nhân lắc đầu nói:

- Có ta ở đây bên cạnh ngươi, có thể phát sinh chuyện gì không tốt? Tối đa chỉ là một ít nguyền rủa, sét đánh các loại trò vặt, không lọt vào trong mắt của ta.

Tần Mục cắn răng, tháo ngọc bội xuống, thầm nghĩ:

- Trước đây ta tháo ngọc bội xuống cho người trong thôn nhìn, cho Tinh muội muội nhìn cũng không phát sinh qua chuyện gì không tốt, lần này chắc hẳn cũng sẽ không có.

Tiều Phu thánh nhân tiếp nhận ngọc bội, tập trung mắt nhìn lại, gật đầu nói:

- Thật sự là ngọc bội của một mạch Khai Hoàng. Miếng ngọc bội này cũng không hoàn toàn giống với ngọc bội của một mạch Khai Hoàng, bên trong ở cấp độ sâu hơn có không gian vẫn giấu một loại trận pháp phong ấn kỳ lạ, loại trận pháp này chắc là dùng để phong ấn thứ gì đó. Chẳng lẽ là trận pháp phong ấn ma tính của ngươi?

Tần Mục nói:

- Có người dẫn theo ta chạy ra khỏi U Đô, đi tới Đại Khư. Ta bị Tư bà bà ở Đại Khư nhặt được, ngoại trừ rổ và tã lót ra, chỉ có khối ngọc bội này. Người đưa ta tới đó lại trọng thương mà chết.

Sắc mặt hắn buồn bã, tiếp tục nói:

- Tư bà bà là thánh nữ của Thiên Thánh giáo ta, là Tư bà bà nuôi nấng ta trưởng thành. Khối ngọc bội này cũng vẫn đeo vào trên người của ta. Tư bà bà bọn họ vẫn không phát hiện ra ngọc bội có công dụng gì khác, chỉ nói ngọc bội có thể ép lui bóng tối của Đại Khư, nhưng chỉ có thể bảo vệ cho trẻ mới sinh. Sau đó thôn trưởng của thôn chúng ta phát hiện ngọc bội có một công hiệu, có thể chỉ dẫn chúng ta đi tới Vô Ưu Hương. Nhưng mà đây chỉ là cạm bẫy, ngọc bội dẫn ta đi về phía Phong Đô, ở bên ngoài Phong Đô chúng ta gặp phải Ma Thần mai phục chúng ta.

- Trong khối ngọc bội này quả thật có nhiều bí mật.

Tiều Phu thánh nhân thưởng thức ngọc bội, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc khác thường, nói:

- Ngọc bội không đơn giản có thể chỉ dẫn ngươi đi tới Vô Ưu Hương, cũng có thể chỉ dẫn ngươi đi tới U Đô. Bởi vì khối ngọc bội này là được rèn ở trong U Đô, hơn nữa người rèn ngọc bội này cực kỳ lợi hại, so với ta còn lợi hại hơn. Kỳ quái, phong ấn cường đại như vậy, rốt cuộc muốn phong ấn cái gì?

Ánh mắt của hắn yếu ớt, đầy vẻ hiếu kỳ:

- Ta áp chế trận pháp phong ấn trong ngọc bội, lại có thể biết được ngọc bội rốt cuộc dùng để phong ấn cái gì.

Tần Mục cũng có chút chờ mong. Lần trước ở Phong Đô, Diêm vương cũng thử làm như vậy nhưng mà sau đó Tần Mục lại đánh mất ý thức của bản thân mình, cũng không nhìn thấy chuyện gì xảy ra sau đó.

Hắn cũng rất tò mò không biết ngọc bội rốt cuộc đang phong ấn cái gì, giải phong ấn sẽ phát sinh chuyện gì.

Tiều Phu thánh nhân nhìn biểu tình mong đợi của hắn một lát, nắm lấy ngọc bội trầm ngâm một lát, sau đó vẫn bỏ ngọc bội về trong tay của hắn.

Tần Mục không giải thích được.

- Người rèn ngọc bội này rất lợi hại, chắc là tồn tại cực kỳ cường đại trong U Đô. U Đô luôn luôn rất thần bí, có rất ít người có thể thăm dò được mặt mũi thật sự của U Đô, cho dù là Khai Hoàng cũng không biết bên trong đó che giấu bao nhiêu cao thủ.

Tiều Phu thánh nhân nói:

- Miếng ngọc bội này đặt ở trên người ngươi, khẳng định có thâm ý khác, ta cảm thấy ta vẫn không nên thăm dò thì tốt hơn. Nếu Diêm vương nói ngươi không thể để ngọc bội rời thân, như vậy ngươi lại nghe theo đi.

Hắn cũng rất muốn biết trấn áp ngọc bội phong ấn sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng vẫn nhẫn nại xuống.

Tần Mục chỉ đành phải thu hồi ngọc bội, vẫn đeo trên cổ.

Lúc này đã có không ít đại quân thần thông giả của Thái Hoàng Thiên tiến vào chiếm giữ Ly thành, tu sửa lại kiến trúc bị tàn phá, chế tạo phòng thủ cho thành thị. Tần Mục nhìn lại xung quanh, vẫn chưa nhìn thấy được các loại vũ khí như Chân Nguyên pháo, Xạ Nhật Thần pháo.

Tu vi thực lực của thần thông giả Thái Hoàng Thiên tuy rằng rất mạnh, so với thần thông giả ở Duyên Khang còn mạnh hơn một đoạn, nhưng thành tựu thuật số rất kém cỏi. Các loại vũ khí Chân Nguyên pháo cần phải có thành tựu thuật số rất cao, bọn họ luyện không ra.

Cho dù Tần Mục vẽ ra bản vẽ Chân Nguyên pháo, Xạ Nhật Thần pháo, giao cho bọn họ, chắc hẳn bọn họ cũng không có cách nào chế tạo ra. Chỉ có ở Duyên Khang quốc có vô số thần thông giả tinh thông thuật số mới có khả năng chế tạo ra được.

- Ngươi làm thế nào đến được Thái Hoàng Thiên?

Tiều Phu thánh nhân hỏi.

Tần Mục nói lại chuyện mình sửa chữa phương pháp tế tự hiến tế máu thịt, thay thế một Ma tộc tướng lĩnh, truyền tống mình đến Thái Hoàng Thiên. Tiều Phu thánh nhân lắc đầu:

- Thực sự hồ đồ, đưa mình thay đến doanh trại của kẻ địch, ngươi không sợ chết sao?

Tần Mục hít vào một hơi thật dài, trầm giọng nói:

- Vì chiến thắng Sơ tổ Nhân Hoàng, đáng để mạo hiểm! Vẫn mong Thánh Sư truyền thụ cho ta phương pháp thiếu niên Chân Thần!

Tiều Phu thánh nhân hơi ngẩn ra, nói:

- Ngươi muốn trở thành thiếu niên Chân Thần, sau đó chiến thắng vị đào binh của Nhân Hoàng điện kia sao?

Tần Mục liên tục gật đầu.

Tiều Phu thánh nhân lộ ra vẻ tươi cười:

- Ngươi không biết lai lịch của hắn sao?

Tần Mục mơ hồ không hiểu.

- Hắn giống như ngươi, đều là họ Tần, đều là đệ tử của ta. Phược Nhật La gọi ta là Thiên Sư, Thiên Sư là lão sư hợp thiên đạo, cũng là lão sư của thiên tử, thật ra chính là một tiên sinh dạy học. Năm đó ta tuân lệnh của Khai Hoàng, giáo dục hoàng tử, trong đó lại có vị đào binh của Nhân Hoàng điện kia.

Tiều Phu thánh nhân sải bước đi về phía cánh cửa thành đông của Ly thành, hồi tưởng lại chuyện năm xưa, ánh mắt yếu ớt:

- Vị hoàng tử này thật sự có tư chất không tầm thường, ngộ tính cũng cao, nhưng khi tai họa bạo phát, trong đại chiến Thiên Đình ngã xuống, Thiên Đình rơi xuống. Hoàng tử ở trong chiến trường khủng hoảng tử vong, chạy trốn, nhưng cơ duyên xảo hợp cứu được một ít chủng tộc, được người ta tôn làm Nhân Hoàng. Ta cũng còn sống, hắn tới gặp ta mấy lần, ta không muốn gặp hắn. Sau đó ta lại hóa thành tượng đá, nguyên thần ngao du, tìm kiếm đáp án, lại chưa từng thấy qua hắn. Ngươi muốn chiến thắng hắn, rất khó.

Tần Mục nắm chặt nắm đấm, lớn tiếng nói:

- Nhưng Thánh Sư nhất định có biện pháp đúng không?

Tiều Phu thánh nhân leo lên thành lâu thật cao. Bởi vì cần phải chống đỡ Ma tộc xâm nhập, thành lâu xây rất cao, leo lên thành lâu giống như là leo núi.

- Ta đã dạy hắn, tư chất ngộ tính của hắn là tốt nhất trong những hoàng tử ta đã dạy. Bất kỳ thần thông nào vừa học đã biết, vừa điểm lại thông, hiểu một lại ngộ ra một trăm. Hắn tôn sư trọng đạo, tuy rằng ta khinh thường hắn làm đào binh, nhưng vẫn cực kỳ thưởng thức hắn. Ngươi muốn thắng được hắn, dựa vào ta dạy cho ngươi là vô dụng.

Tiều Phu thánh nhân giống như là một người phàm vậy, từng bước từng bước leo lên, không dùng bất kỳ thần thông nào, hắn nói:

- Ta là tiên sinh dạy học cho Khai Hoàng, tuy có danh là thiên sư nhưng luận về phương diện chiến lực, ta cũng không phải là mạnh nhất của thời địa Khai Hoàng. Ngược lại, chiến lực của ta chỉ có thể xem như là tiêu chuẩn bình thường. Ta dạy cho ngươi, sẽ không vượt qua được đào binh kia. Hơn nữa...

Hắn mỉm cười nói:

- Ta không phải đã dạy ngươi sao?

Tần Mục giật mình, hắn nói chắc là Thạch Thượng Truyền Kinh. Theo lý mà nói, Tiều Phu thánh nhân quả thật đã dạy cho Tần Mục, chỉ là loại truyền thụ này khiến Tần Mục không cam lòng.

Tiều Phu thánh nhân rõ ràng có thần thông càng lợi hại hơn. Trong chiến trường, Tần Mục gặp phải Phược Vũ Kiêu, suýt nữa bị Phược Vũ Kiêu giết chết, là Tiều Phu thánh nhân tiện ra tay thi triển một chiêu bị Tần Mục học qua, lúc này mới thoát được một kiếp.

Nếu hắn có cường đại càng thần thông hơn, vì sao không muốn truyền thụ?

Hắn muốn học được thần thông công pháp có thể làm cho mình trở thành thiếu niên Chân Thần, muốn thân thể nhất thống, muốn đạt được trình độ ở cùng cảnh giới vượt quá Sơ tổ Nhân Hoàng. Hắn muốn đặt Sơ tổ Nhân Hoàng ở trong vũng bùn, đánh cho miệng hắn phun máu tươi, gãy xương đứt gân, đánh cho hắn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, đánh cho hắn dập đầu nhận tội với Nhân Hoàng các triều đại.

- Ta dạy ngươi thần thông của ta, ngươi lại không tiếp tục suy nghĩ, lĩnh ngộ ra Kiếp Kiếm. Khai Kiếp kiếm rất hay, ta dạy không ra Khai Kiếp kiếm.

Tiều Phu thánh nhân leo lên thành lâu, ngồi xuống, vỗ nhẹ vào bậc thang bên cạnh, ra hiệu Tần Mục cũng ngồi xuống.

Tần Mục ngồi xuống, bậc thang trước lầu lạnh lẽo.

Hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn. Hắc Hổ Thần đứng ở dưới lầu, cũng không lên theo.

- Thần thông ta biết đều giấu ở trong kinh văn, ngươi chỉ cần dụng tâm lĩnh ngộ sẽ có thể nhận được thần thông ngươi muốn học được. Thiên kinh văn này thật ra còn do Khai Hoàng truyền cho ta. Ta học quá nhiều quá tạp, cho dù nhận được tuyệt học chí cao do Khai Hoàng truyền thụ cũng không có cách nào tiến thêm một bước, Thần Ma chỉ có thể xem như là giữa dòng.

Tiều Phu thánh nhân nói:

- Sau đó ta lại phát hiện, học được quá nhiều cũng chưa chắc là chuyện tốt. Nào, nhìn mặt trời mọc.

- Mặt trời mọc?

Khóe mắt của Tần Mục giật giật, ngẩng đầu nhìn lên. Giữa không trung là một mặt trời khuyết đang chậm rãi tản ra ánh sáng màu đỏ, mặt trời vặn vẹo thực sự chói mắt.

Sắc mặt hắn nhất thời xanh lại, hắn vội vàng thu hồi ánh mắt, khống chế xung động của nội tâm. Sắc mặt của Tiều Phu thánh nhân bên cạnh cũng dần dần xanh lại, cúi đầu không nhìn nữa.

Mặt trời của Thái Hoàng Thiên mọc lên khiến cho hai người bọn họ đều giống như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, đứng ngồi không yên.

Tần Mục là Thiên Ma giáo chủ, tinh thông thuật tính, lại đi theo Mã gia học qua thợ mộc, đối với kiến trúc đã tốt còn muốn tốt hơn. Tư bà bà tự mình chế tạo ra gia cụ cũng đều bị Tần Mục sửa chữa, nói gì tới mặt trời chói mắt trên bầu trời này?

Thiên Ma giáo cũng có Tượng đường, Thiên Công đường, cũng có yêu cầu hà khắc đối với tài nghệ. Mà Tượng đường, Thiên Công đường đều xuất từ Đại Dục Thiên Ma Kinh, là thuật tính và công nghệ kỹ xảo trong kinh văn. Đại Dục Thiên Ma Kinh lại do Tiều Phu thánh nhân truyền lại, có thể tưởng tượng được Tiều Phu thánh nhân tất nhiên có thành tựu kinh người ở trên thuật tính.

Thần thông giả của Thái Hoàng Thiên rất kiêu ngạo, mặt trời ở trên bầu trời là thần của bọn họ chế tạo, nhưng đối hai người bọn họ mà nói, như vậy thật khó coi.

Trên bầu trời, một mặt trời hoàn chỉnh khác cũng dần dần sáng ngời, hai mặt trời đều treo trên không trung vẫn không nhúc nhích.

Khóe mắt của Tiều Phu thánh nhân run lên, cố gắng hết mức không ngẩng đầu lên, nói:

- Người của Thái Hoàng Thiên đã hoàn toàn vứt bỏ công nghệ không còn chút nào.

- Thần chế luyện mặt trời, có người nói là thần chỉ Tạo Nhật.

Tần Mục cúi đầu nói.

- Phi! Cái gì mà thần chỉ Tạo Nhật? Gia hỏa kia ta biết, hắn vốn chỉ là đầu bếp nấu cơm ở trong Thiên Đình.

Tần Mục ngẩn người một lát.

Tiều Phu thánh nhân đứng dậy, nói:

- Phương pháp trở thành thiếu niên Chân Thần, bản thân ngươi đi lĩnh ngộ, so với ta truyền thụ còn tốt hơn. Ta truyền thụ, dù sao cũng là đồ của ta, ngươi lĩnh ngộ, mới là thứ thích hợp với bản thân ngươi nhất. Ta nhận ngươi vào cửa, quãng đường còn lại, ngươi phải tự đi tiếp.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, phía nam, phía tây và phía bắc của Ly thành vẫn là ma khí điên cuồng phun ra giống như một cái bát tô úp lại che đi thiên địa, nói:

- Lần này ta đi tới Thái Hoàng Thiên, chỉ là vì ngăn cản Ma tộc huyết tế Thái Hoàng Thiên. Phược Nhật La là trí tướng trong Ma tộc, hắn lần này rút đi là bởi vì không có đủ thực lực ứng phó với chuyện ta đột nhiên đến. Lần sau hắn tới, lại sẽ là công kích trời long đất lở.

Tim Tần Mục đập mạnh, vội vàng hỏi:

- Thái Hoàng Thiên có thể ngăn cản được sao?

Ầm ầm...

Mặt đất chấn động, Tần Mục vội vàng theo tiếng động nhìn lại, nhưng hắn nhìn thấy trong chiến trường phía xa, rất nhiều thần thông giả Thái Hoàng Thiên chất đống Ma tộc và Nhân tộc chết trận lại cùng một chỗ, xếp thành từng ngọn núi thây.

Trong lúc bất chợt mặt đất tách ra, một tòa tế đàn thật to từ dưới nền đất từ từ dâng lên. Tế tự máu thịt có ánh sáng chớp động, một đạo hồng quang xông lên cao, trong ánh sáng màu đỏ, một bức tượng đá cao lớn xuất hiện ở trên tế đàn.

Ầm ầm, ầm ầm.

Từng tiếng chấn động mãnh liệt truyền đến, không ngừng chấn động trong chiến trường. Từng tòa tế đàn thay nhau nổi lên, từ phía xa nhìn lại, giống như là một từng chữ Kim xuất hiện, chỉ là đỉnh bị gọt mất một miếng.

Trên những tế đàn giống như tháp cao vậy, từng ánh sáng màu đỏ xông lên không trung, từng bức tượng đá xuất hiện ở trên tế đàn.

Trong lòng Tần Mục kích động vạn phần, ngẩng đầu nhìn về phía Tiều Phu thánh nhân, chờ mong câu trả lời của hắn.

- Không ngăn cản được.

Tiều Phu thánh nhân dội một chậu nước lạnh xuống:

- Chỉ có thể kéo dài một khoảng thời gian.

Bình Luận (0)
Comment