Mục Thần Ký (Dịch)

Chương 576 - Ta Là Tra

Đám người Vương Mộc Nhiên, Lâm Hiên đạo chủ hết nhìn đông tới nhìn tây, chỉ thấy Thái Hoàng Thiên thực sự tráng lệ, từng tòa tế đàn thật to tản ra ánh sáng màu đen nối liền vòm trời, trên bầu trời còn có hai mặt trời, bọn họ đều tán thưởng không dừng, hồn nhiên không biết từng ánh sáng màu đen này là hiện tượng kỳ lạ do Ma tộc của U Đô tổ hạ xuống tạo thành.

- Nghe nói mặt trời ở đây vốn không chịu nổi rất gai mắt, ta lại không dám tới.

Lâm Hiên đạo chủ cười nói:

- Hiện tại quốc sư tạo lại mặt trời, lúc này mới dám đặt chân.

Bọn họ đi tới bên ngoài Ly thành, có binh sĩ đến đây kiểm tra, nghe nói là thần thông giả của Duyên Khang, vội vàng nói:

- Gần đây có rất nhiều Ma tộc thường lui tới, bởi vậy không thể không tăng cường đề phòng, mạo phạm.

Vương Mộc Nhiên nhìn bốn phía, chỉ thấy ngoài thành đang có đội quân thao luyện, chiến kỳ tung bay trên không trung, thần thông giả ở trong chiến trận cực lớn đâm quàng đâm xiên, mỗi người đều có tu vi tốt, chiến lực rất mạnh, hắn không khỏi nóng lòng muốn thử.

- Mộc Nhiên không nên nóng vội.

Thanh U sơn nhân nói:

- Thái Hoàng Thiên có truyền thừa hoàn chỉnh, cao hơn Duyên Khang một bậc, ngươi tuy rằng từ chỗ Phong Đô học được một ít truyền thừa, nhưng so với thần thông giả của Thái Hoàng Thiên vẫn có phần không bằng. Nếu như ngươi muốn cùng người giao lưu, cần phải tìm một thần thông giả cảnh giới thấp hơn ngươi.

Vương Mộc Nhiên có chút không phục, lắc đầu nói:

- Sư bá, trong Duyên Khang ngoại trừ Tần giáo chủ ra, cùng cảnh giới ta không thua bất kỳ người nào!

Lâm Hiên đạo chủ nhíu chân mày, ho khan một tiếng.

Vương Mộc Nhiên nhìn về phía hắn, không nhanh không chậm nói:

- Lâm đ*o chủ có ý kiến?

Lâm Hiên đạo chủ mỉm cười nói:

- Không đánh nhau, làm sao biết được ngươi không thua bất kỳ người nào?

Trong mắt của Vương Mộc Nhiên lóe sáng:

- Nói cũng phải. Chúng ta tuy là thủ lĩnh trong Thiên Minh, nhưng lại chưa bao giờ từng tranh đấu qua. Dù sao ngươi là đạo môn Đạo chủ, địa vị rất cao, ta chẳng qua là học đồ của Tiểu Ngọc Kinh. Nhưng địa vị của ngươi rất cao, trái lại có rất ít cơ hội xuất thủ, ta rất nghi ngờ ngươi bây giờ không còn có thể đánh được.

Lâm Hiên đạo chủ thản nhiên nói:

- Ngươi đã đánh nhau với rất nhiều người, nhưng những người đó đều kém hơn so với ngươi. Có đôi khi, cùng cường giả tranh đấu một hồi, lại có thể thắng được cùng dũng giả tranh đấu trăm trận. Mộc Nhiên sư huynh nghĩ sao?

Lửa giận của hai người dần dần bốc lên cao, đang muốn ra tay, đột nhiên có một tiếng nổ lớn kinh người truyền đến, mọi người vội vàng nhìn lại, chỉ thấy trong chiến trận có hai nữ tướng đang tranh chấp, lại là Linh Dục Tú công chúa của Duyên Khang và Tư Vân Hương thánh nữ của Thiên Thánh giáo.

Hai nữ tử này thuộc về trận doanh thao luyện chiến trận khác nhau, vừa chạm mặt lại ra tay độc ác, Linh Dục Tú nhấc chân nặng nề giẫm một cái, bùn đất tung bay, trên bầu trời nhất thời xuất hiện vô số sấm sét, sấm sét hình thành một vòng xoáy cực lớn, từng con rồng xanh sấm sét ở trong vòng xoáy bay lượn.

Ầm ầm...

Hai nữ tử va chạm, sấm sét đan xen, Linh Dục Tú vung chùy, vô số con rồng sấm sét từ trên cao hạ xuống, thần thông bạo phát ra uy lực mạnh đến mức khiến cho khóe mắt của Vương Mộc Nhiên và Lâm Hiên đạo chủ giật loạn.

Linh Dục Tú đi chính là con đường chiến kỹ và đạo pháp hợp lưu, đạo pháp thần thông giấu ở trong chiến kỹ, nàng lấy lôi quang ngâm thể, pháp lực lại vô cùng hùng hồn, mỗi đòn đánh ra, uy lực của thần thông có thể nói là khủng khiếp.

Tư Vân Hương cùng nàng quyết đấu lại đi theo con đường thần thông tàng kiếm, Tư Vân Hương thừa kế ưu điểm của Thiên Thánh giáo có thần thông quỷ dị khó lường, luận về tu vi nàng không bằng Linh Dục Tú, nhưng kết hợp các loại thần thông của Thiên Thánh giáo lại, uy lực cũng không thể coi thường được.

- Giáo chủ thật bất công, truyền Tổ Long Thái Huyền Công cho ngươi! Tú nha đầu, ngươi cho dù giết ta, ta cũng là giáo chủ phu nhân chính hiệu!

- Hương nha đầu, ngươi là giáo chủ phu nhân? Rõ ràng là ta bái đường thành thân, cho dù sắp xếp, ngươi cũng chỉ có thể xếp hàng thứ hai! Ta với Phóng Ngưu là thanh mai trúc mã, từ lâu đã trao đổi tín vật đính ước, cái búa lớn này chính là do hắn đưa cho ta!

- Phi! Làm gì có tín vật đính ước là cái búa lớn? Giáo chủ cùng ta mới là tư định chung thân, hắn đưa cho ta thiếu bảo kiếm của hắn!

- Phi! Thiếu bảo kiếm rõ ràng là do ngươi vơ vét tài sản tới, hơn nữa còn bị ngươi bán!

Lâm Hiên đạo chủ và đám người Vương Mộc Nhiên trợn tròn hai mắt, chỉ thấy hai nữ hài này ở trong chiến trận bạo phát ra các loại thần thông đạo pháp, uy lực thật sự đáng sợ, chỉ là hai nữ tử nổitức, chiến trận vận chuyển biến hóa, các nàng lại không theo vị trí chiến trận chuyển biến, vẫn chém giết lẫn nhau.

Đột nhiên lại có một thiếu nữ bím tóc dài tiến vào giữa hai nàng, tách hai nàng ra, nói:

- Hai vị tỷ tỷ, đây là diễn luyện, không phải là thật sự chém giết!

- Tang Họa, muội cũng muốn chen chân vào sao?

Ba nữ tử đánh đến long trời lở đất, Lâm Hiên và Vương Mộc Nhiên hoảng sợ, liếc mắt nhìn nhau, trong lòng nặng trịch. Tang Họa bọn họ không biết, nhưng Linh Dục Tú và Tư Vân Hương bọn họ lại rất quen thuộc, hai nữ hài này cũng là người trong Thiên Minh, tuy rằng rất xuất sắc, nhưng thực lực so với bọn họ hẳn phải thua kém một ít.

Linh Dục Tú và Tư Vân Hương tiến vào Thái Hoàng Thiên trước bọn họ một bước, cũng chỉ là thời gian hơn một tháng, không nghĩ tới trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, tu vi thực lực của hai nàng đột nhiên tăng mạnh, khiến cho bọn họ cảm giác được áp lực.

- Hơn một tháng không gặp, chúng ta lại có khả năng đánh không nổi các nàng, chúng ta cần gì phải tranh một thắng thua?

Lâm Hiên đạo chủ cười gượng nói:

- Hiện tại chúng ta vẫn nên thành thật làm học sinh, học tập con đường tu luyện của Thái Hoàng Thiên thôi.

Vương Mộc Nhiên gật đầu:

- Tú công chúa và Hương thánh nữ có thể trong thời gian thật ngắn lại có nâng cao rất lớn, nói rõ hệ thống tu luyện của Duyên Khang quả thật có thiếu sót rất lớn. Chỉ cần bổ sung toàn bộ cái thiếu sót này, thực lực của chúng ta cũng sẽ bay vọt!

Chiến trận diễn biến, lại có mấy đội quân sát nhập chiến trường. Lâm Hiên đạo chủ nhìn lại, chỉ thấy trong đội quân thao luyện còn có rất nhiều sĩ tử của Duyên Khang. Thực lực của đám người Vệ Dung, Tần Ngọc, Thẩm Vạn Vân, Việt Thanh Hồng cũng đột nhiên tăng mạnh, chiến lực nâng cao cực lớn, khiến cho bọn họ cảm thấy áp lực.

- Hư Sinh Hoa tiến vào Thái Hoàng Thiên sớm hơn chúng ta mấy ngày, người này rất thông minh, chắc hẳn đã nhận được ảo diệu tu hành của Thái Hoàng Thiên, chỉ sợ có thể ung dung thông qua thử thách của Trấn Thần tháp.

Bọn họ đi vào trong thành, đã thấy hai bên đường phố có rất nhiều học đường của Thiên Thánh học cung, sĩ tử của học cung đang ở bên trong nghe thần chỉ hoặc cường giả cảnh giới Thần Kiều của Thái Hoàng Thiên truyền thụ đạo tu hành.

- Tần giáo chủ thật sự biết cách nhân cơ hội!

Lâm Hiên đạo chủ ngẩn người một lát, nhìn về phía các lão đạo sĩ lão đạo cô bên cạnh, nói:

- Chúng ta đạo môn quá bế tắc, nhất định phải học con đường tu luyện của Thái Hoàng Thiên, bằng không sẽ bị Thiên Thánh giáo chèn ép đến không ngóc đầu lên được. Tần giáo chủ cũng có biện pháp rất tốt, chỉ cần có thể có tác dụng, vậy qua học thôi.

Đám người Đan Dương Tử đều nói phải.

Bọn họ đi qua một chỗ cung điện, chỉ nghe phật âm chấn động, nhìn vào bên trong điện, đã thấy đại hòa thượng lão hòa thượng của Đại Lôi Âm Tự gần như đều đã tới, đang ngồi ở trong điện, Mã Như Lai ngồi ở giữa, rất nhiều cao tăng cao tụng phật hiệu, trên đỉnh đầu hiện lên từng thần phật môn chư thiên.

Hai mươi chư thiên này càng lúc càng thật, bóng dáng của các thần, các phần, các bồ tát ở trong mỗi một tầng chư thiên như ẩn như hiện, hình như muốn từ trong hư vô đi vào hiện thực!

- Sư bá, bọn họ đang làm cái gì?

Vương Mộc Nhiên hỏi thăm Thanh U sơn nhân.

- Đả thông phật giới.

Thanh U sơn nhân giải thích:

- Căn cứ vào ghi chép của Tiểu Ngọc Kinh, phật môn có thế giới của mình, là phật môn chư thiên. Ở thời kỳ Khai Hoàng, các phật phi thăng đi phật môn chư thiên, lưu lại chính là Đại Lôi Âm Tự. Sau khi thời đại Khai Hoàng chấm dứt, con đường đi phật giới lại đứt, trời cũng là giả, là một đại phong ấn, tự nhiên không đi được tới phật giới. Hàng rào thế giới của Thái Hoàng Thiên vô cùng yếu ớt, Mã Như Lai nhất định là dự định ở chỗ này mở ra phật giới chư thiên, bắt được liên lạc cùng các phật cổ đại.

Long Du nói:

- Mã Như Lai là dự định tìm được công pháp tiếp sau của Như Lai Đại Thừa Kinh?

Thanh U sơn nhân gật đầu nói:

- Hơn phân nửa là như vậy. Như Lai Đại Thừa Kinh chỉ có thể tu luyện tới hai mươi trọng thiên, mới vừa tiến vào phật cảnh, không có công pháp tu luyện phía sau. Mã Như Lai chí hướng rộng lớn, nhất định là vì con đường tu luyện chư thiên Như Lai Đại Thừa Kinh phía sau.

Lâm Hiên đạo chủ đặc biệt hâm mộ, nhìn về phía Đan Dương Tử nói:

- Sư thúc, đạo môn chúng ta cũng có đạo giới hay không?

Đan Dương Tử lắc đầu nói:

- Chưa từng nghe nói qua.

Lâm Hiên không khỏi cảm thấy đầu lớn như cái đấu, than thở:

- Tổ tông không cố gắng, con cháu đi bộ thật bi thương, đạo chủ của các triều đại cũng quá không màng danh lợi đi? Lại không cố gắng nữa, chúng ta sẽ không bằng được Đại Lôi Âm Tự! Sau này còn làm đạo gia thánh địa thế nào? Đạo môn không thể lãng phí thời gian như vậy nữa!

Đan Dương Tử nói nhỏ:

- Đạo chủ, đạo môn ta mặc dù không có các loại đạo giới chư thiên, nhưng lại hiểu được đạo thần chỉ che giấu ở trong chư thiên chư địa. Thái Hoàng Thiên này cũng là một chư thiên lớn, chắc hẳn cũng sẽ có cao nhân của đạo môn ta. Chỉ cần tìm được cao nhân đạo môn ta, lại có thể bổ sung toàn bộ hệ thống tu luyện của đạo pháp đạo môn, khiến trang đường kiếm mười bốn hoàn chỉnh, còn có thể truyền đến Tiên Thiên quá Huyền Công hoàn chỉnh...

Tinh thần của Lâm Hiên đạo chủ đại chấn, nhưng lại lập tức chán nản nói:

- Thái Hoàng Thiên tuyệt đối không có người trong đạo môn ta, bằng không thuật số ở đây sao lại bết bát như thế?

Đang nói, một vị thần chỉ của Thái Hoàng Thiên đi tới, thân mặc đạo bào, trong tay cầm phất trần, tiên phong đạo cốt, hỏi nói:

- Các vị tiểu hữu có phải là người trong đạo môn hay không?

Lâm Hiên đạo chủ cùng một các đạo sĩ đạo môn mừng rỡ như điên, Lâm Hiên vội vàng hoàn lễ, run giọng nói:

- Vãn bối Lâm Hiên, may mắn được làm môn chủ của đạo môn. Tiền bối là cao nhân đắc đạo của đạo môn ta sao?

Này vị Thái Hoàng Thiên thần chỉ vui vẻ nói:

- Quả nhiên là đạo môn! Bần đạo coi như là đạo môn, ta là Tra, đạo hiệu Tra đạo nhân, vốn là dị thú ở Côn Lôn canh giữ sơn môn, lúc tai họa phát sinh, ta đi theo Thiên Thanh đạo nhân tu luyện đắc đạo, Thiên Thanh đạo nhân chết trận, ta lại lưu lại nơi Thái Hoàng Thiên này.

Một đám đạo nhân trợn tròn hai mắt, có chút không biết làm sao. Đạo môn quả thật có cao nhân ở Thái Hoàng Thiên, nhưng là dị thú đắc đạo canh giữ sơn môn, xem ra cũng không có khả năng tinh thông Tiên Thiên quá Huyền Công và đạo kiếm!

Bởi vì, tất cả tuyệt học của đạo môn đều thành lập ở trên cơ sở thuật số, thuật số của Thái Hoàng Thiên kém như vậy, căn bản không có khả năng có thành tựu thuật số cao thâm lưu truyền tới nay!

Tra đạo nhân hơn phân nửa là dựa vào những công pháp khác tu luyện đắc đạo!

Các đạo sĩ buồn bã thảm thương, Lâm Hiên đạo chủ miễn cưỡng cười nói:

- Tra tiền bối mấy năm nay khổ cực, tiền bối có thể thuận tiện thu xếp một chỗ cho đạo môn ta hay không? Mấy vị này là đạo hữu của Tiểu Ngọc Kinh, cũng tạm thời không có nơi dừng chân.

Tra nói người cười nói:

- Chuyện này đơn giản, Tần giáo chủ và Duyên Khang quốc sư đã phân phó, chỉ cần là bằng hữu Duyên Khang qua đều không được chậm trễ. Lại nói các ngươi chắc quen biết với Tần giáo chủ chứ? Người đó đúng là kỳ nam tử, ở Thái Hoàng Thiên ta có danh tiếng hiển hách, địa vị không tầm thường, nghe nói còn là Thiên Thánh giáo chủ, hắn chính là xuất thân thánh nhân, lại là có phách thể danh tiếng lừng lẫy, thật sự có rất nhiều người hâm mộ tiếng tăm, tìm nơi nương tựa vào Thiên Thánh giáo...

Sắc mặt của Lâm Hiên đạo chủ cổ quái, trong lòng oán thầm nói:

- Không phải là Ma Giáo sao?

Tra đạo nhân nói:

- Thiên Thánh giáo này được truyền thừa từ Thiên Sư, danh tiếng cực lớn, đạo môn chúng ta không nên để bị đè ép xuống. Đúng rồi, Thiên Thanh đạo nhân trước khi chết trận có lưu lại một vài thứ ở chỗ của ta, ta vẫn giữ...

Bình Luận (0)
Comment