Tần Mục kinh ngạc nói.
Trong miệng hắn truyền tới một âm thanh, rất thanh thúy, nhưng lại có chứa sự tà ác:
- Ta là...
Bàn tay to của vị Phật Đà đã đè xuống đỉnh đầu của hắn. Tần Mục đột nhiên cảm giác được trong cơ thể có một người khác đang thức tỉnh, loại cảm giác này quá kỳ quái. Hắn cảm giác được mình chia ra thành hai.
-... Tần Phượng Thanh! Âm thanh này hạ xuống, ý thức vốn có của Tần Mục bị xếp xuống thứ hai, trở thành một người đứng ngoài xem!
Đáng sợ hơn chính là một con người khác xuất hiện. Một năng lượng không biết từ nơi nào vọt tới, trong lúc bất chợt tràn ngập ở trong cơ thể hắn, dồi dào như vậy, đáng sợ như vậy, tà ác như vậy. Cho nên tu vi ban đầu Tần Mục chỉ có thể cùng ý thức của mình cố thủ ở một góc, nhìn toàn thân của hắn tràn ngập sự tà ác.
- Nguyên thần cướp được vẫn quá ít, căn bản không đủ để phá vỡ phong ấn của Thổ Bá. Thổ Bá tên đại bại hoại này... Chỉ có điều, giết vị phật tử này lại có thể phá vỡ càng nhiều phong ấn hơn!
Tần Mục nghe được mình truyền ra một âm thanh xa lạ mà non nớt kiêu ngạo, giọng nói này dẫn theo sự tà ác, khiến cho người ta khiếp sợ tới cực độ. Âm thanh trong miệng hắn là ngôn ngữ U Đô mang theo ma lực kỳ dị, đường hoàng, không sợ hãi, đồng thời có sự tham lam vô biên, giống như là tất cả hợp thể của mặt trái dục vọng.
- Thân ta đứng đây, tức là U Đô...
Tần Mục nhìn thấy được bóng tối từ trong cơ thể mình lan ra, xâm chiếm trời của Đại Phạm Thiên chí cao của phật giới. Đại Phạm Thiên vĩnh viễn sáng rõ với ánh sáng màu vàng giống như biển, lúc này Kim Hải đột nhiên mờ đi một mảng lớn.
Kim Hải giống như là một chậu nước trong bị nhỏ một giọt mực vậy, bóng tối tập kích khiến cho Kim Hải gặp phải ô nhiễm, biến thành màu đen, phạm vi bóng tối bao phủ càng lúc càng lớn.
Thánh địa chí cao của Phật giới đang chuyển hóa về phía U Đô.
Bàn tay to của vị Phật Đà đã hạ xuống, phật quang cường đại phóng ra nhưng lập tức bị bóng tối cắn nuốt.
Vị Phật Đà này kinh ngạc kêu lên, từ ma khí của U Đô tối tăm rút bàn tay về. Chỉ thấy bàn tay to mập mạp màu vàng kim của Phật Đà đã biến thành xương trắng, máu thịt đã không cánh mà bay.
Đó là một loại thần thông hoàn toàn khác với Duyên Khang, Thái Hoàng Thiên hoặc phật giới, Thiên Đình, nắm trong tay lực lượng chết chóc, cướp đoạt tất cả sức sống làm của riêng.
Tần Mục phóng người nhảy lên, cười ha ha, năm ngón tay mở rộng ra, đặt trên đầu của vị Phật Đà này.
Ầm ầm!
Chấn động kịch liệt truyền đến, vị Phật Đà này bị ép chặt ở trên hòn đảo với ánh sáng màu vàng rực rỡ. Chỗ hòn đảo này ầm ầm nổ tung, long trời lở đất.
Tần Mục nhìn thấy được thân thể mình cũng đang phát sinh biến hóa kỳ diệu. Thân thể của hắn phát triển điên cuồng, trở nên càng lúc càng cao, càng lúc càng lớn, nhưng mà tuổi tác của hắn lại dường như đang từ từ biến mất, trở nên càng lúc càng trẻ tuổi, càng lúc càng giống trẻ con.
Cũng may Vũ Chiếu Thanh tộc trưởng Thiên Vũ chế tạo trang phục cho hắn không giống người thường, sử dụng nguyên liệu tốt nhất của Thiên Vũ tộc chế luyện thành, cũng là một món linh binh linh bảo không tầm thường, có thể tùy theo thân thể của hắn biến hóa lớn nhỏ.
Lúc này hắn đã cao tới hơn mười trượng, nhưng dáng vẻ lại lùi đến bốn năm tuổi, giống như là một tiểu hài tử trắng như tuyết đáng yêu.
Chỉ có điều tiểu hài tử này thoạt nhìn rất đáng yêu nhưng sức lực lại lớn vô cùng, hơn nữa cũng vô cùng hung ác, gần như đập nát đầu của vị Phật Đà này.
Không chỉ có như vậy.
"Tiểu hài tử” này một tay xách vị Phật Đà này lên, giơ lên trên không trung, há mồm ra, dùng sức hít sâu.
Phật quang toàn thân của vị Phật Đà này điên cuồng phun ra, dốc sức chống lại nhưng nguyên thần của hắn lại không tự chủ được nổi lên, thỉnh thoảng bị hút rời khỏi thân thể vài phần rồi lại lùi về trong cơ thể.
Phật Đà giãy giụa không ngừng, từng ngọn thần tàng của hắn nổi lên, nguyên thần ở trước cửa Thiên Cung, dừng chân không được, hai lần ba lần bị hút thiếu chút nữa bay ra khỏi Thiên Cung.
Tần Mục phát hiện, bản thân đang trẻ hóa, mới vừa rồi còn là bốn năm tuổi, hiện tại lại chưa tới ba tuổi.
Nhưng vào lúc này, Ma Luân Pháp Vương gào thét bay tới, một ấn giống như bánh xe đánh vào giữa lưng của Tần Mục.
Tần Mục mang theo vị Phật Đà này lăn đi, ở trên Kim Hải lật mấy chục lần, đâm sập vài ngọn núi, lúc này mới dừng lại, nhưng vị Phật Đà này đã bị hắn một hơi hút mất nguyên thần.
Nguyên thần của vị Phật Đà lại không rơi vào trong miệng của Tần Mục, mà nguyên thần vặn vẹo xoay tròn, tiến vào con mắt thứ ba của hắn.
Trong lòng Tần Mục hoảng sợ, đột nhiên tỉnh ngộ. Hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao sau khi Phong Đô Diêm vương trấn áp phong ấn ở ngọc bội của mình, Tần Vương điện lại sụp xuống. Tại sao Diêm vương lại bị mắc kẹt trong cột. Rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ vì sao sau khi tồn tại mạnh mẽ như Phược Nhật La tiếp xúc đến ngọc bội, lại bị đánh cho ngực đột ngột nổ tung, mắc kẹt ở trong một tòa tế đàn hôn mê bất tỉnh.
Hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ, vì sao Vô Vọng thành lại gặp phải tai bay vạ gió, vì sao Thổ Bá nhất định phải gặp hắn ở U Đô, bố trí lại phong ấn bên trong ngọc bội.
Từ trước tới nay hắn cho rằng đây chẳng qua là ngọc bội phong ấn nguyền rủa, chưa bao giờ suy nghĩ nhiều về bản thân. Mà trong vài lần biến hóa kịch liệt, hắn bao giờ cũng ngủ thật say, không biết cụ thể có chuyện gì xảy ra.
Mà bây giờ hắn rốt cuộc đã hiểu rõ, nguyền rủa thật sự chính là mình, hoặc nói cách khác là một “người khác” trong cơ thể hắn.
Lúc trước hắn mê man là bởi vì một người khác trong hắn quá mạnh mẽ, chiếm thân thể hắn. Nhưng bây giờ hắn tỉnh táo là bởi vì phong ấn của Thổ Bá quá mạnh mẽ, một người khác trong hắn không có cách nào thoát khỏi phong ấn, bởi vậy tạo thành tình cảnh hai ý thức cùng tồn tại trong một thân thể, đồng thời giữ được tỉnh táo.
Hắn không có khả năng suy nghĩ nhiều. Ma Luân Pháp Vương cùng ba vị Phật Đà đã hung hãn đánh tới, chân đạp phật quang Kim Hải, bốn vị phật lớn tung ra hết thủ đoạn, muốn giết bằng được hắn. Các thần thông ngập trời, uy lực giống như san núi lấp biển, hiện tượng kỳ lạ vọt lên tới tận mây trời.
Đột nhiên, ý thức của Tần Mục chiếm lấy thân thể, nhanh chóng chạy gấp, thi triển ra Thâu Thiên Thần Thối do người què truyền thụ, ở thời khắc chỉ mành treo chuông tránh được công kích của đám người Ma Luân Pháp Vương.
Thâu Thiên Thần Thối của người què ở dưới chân hắn, không ngờ trở nên nhanh chóng khác thường, quả thực có thể xuyên qua không gian. Nếu như người què cũng ở đây, nhất định sẽ trợn tròn hai mắt há hốc mồm, không thể tin được cước pháp của mình có thể đạt được mức độ này.
Nhưng mà lúc này Tần Mục nắm giữ pháp lực vô biên, phát huy Thâu Thiên Thần Thối của người què đến mức tận cùng, quả thực chính là xuyên qua vạn bụi hoa không mảnh lá dính thân, bất kỳ thần thông nào của Ma Luân Pháp Vương cũng không có cách nào chạm đến hắn.
- Ta làm sao có thể đột nhiên khống chế thân thể?
Tần Mục đang tránh né đột nhiên sinh ra sự nghi ngờ này. Tiếp theo, ý thức Tần Phượng Thanh trở lại, âm thanh vừa hồn nhiên vừa ác ma nói:
- Thổ Bá, ngươi lại hại ta!
Ý thức của Tần Mục lại một lần nữa lui về thứ hai, thân thể của hắn đã biến thành một đứa trẻ to xác, hưng phấn dời sông lấp biển, nhảy như bay, giẫm cho Kim Hải không ngừng nổ tung, phật quang phát ra sóng lớn ngập trời.
Hắn đi tới đâu, Kim Hải bị ô nhiễm tới đó, lúc trước vẫn chỉ có thể xem như là một giọt mực rơi vào Kim Hải, mà bây giờ chính là nước mực nhỏ loạn xung quanh!
Hắn bắt được một Phật Đà, đang xé xác, giống như đây chỉ là một thứ đồ chơi. Hắn là một đứa trẻ bướng bỉnh, đang cố gắng phá món đồ chơi.
Ma Luân Pháp Vương cùng hai vị Phật Đà còn lại đuổi theo đánh. Tần Phượng Thanh hình như chưa từng học qua nhiều thần thông, hắn tung ra đều là thần thông đơn giản nhất nhưng mà lại là thần thông của U Đô, quỷ dị khó lường, hạ bút thành văn khiến cho Ma Luân Pháp Vương và hai vị Phật Đà khó có thể chống đỡ.
Đáng sợ hơn chính là sức mạnh thân thể của hắn đơn giản là không gì có thể so sánh nổi. Hắn nắm lấy vị Phật Đà trong tay xé ra, phật huyết hòa vào Kim Hải.
Nguyên thần của Phật Đà cũng bị con mắt của Tần Mục cắn nuốt, xoay tròn rơi vào trong mắt, rồi biến mất.
Hoa văn cánh bướm ở trong con mắt thứ ba tại mi tâm của Tần Mục lan tràn ra, càng lúc càng lớn, phạm vi bao phủ càng lúc càng rộng, thực lực cũng càng lúc càng khủng khiếp. Hắn xoay người lại trực diện chém giết đám người Ma Luân Pháp Vương.
Mà ở trước ngôi chùa bỏ hoang, Minh Tâm hòa thượng bay lên giữa không trung, từ phía xa nhìn trận chiến đấu trong Kim Hải, trong lòng không kìm được cảm thấy hoảng sợ. Chỉ thấy trong Đại Phạm Thiên Kim Hải từng hòn đảo giống như những chiếc màn thầu đều sụp xuống, từng ngọn núi thánh bị đánh sập, bóng tối lại đang không ngừng gây ô nhiễm cho tòa thánh địa vô thượng này.
Sắc mặt của Minh Tâm hòa thượng vàng như đất, toàn thân run rẩy, trong đầu trống rỗng.
- Hòa thượng, xuống!
Hắn đột nhiên nghe được từ phía dưới truyền tới một âm thanh, hắn vội vàng cúi đầu nhìn lại. Chỉ thấy trước cửa ngôi miếu đổ, nhà sư thật thà kia đang vẫy tay với hắn, cũng đã gọi hắn rất nhiều tiếng. Chỉ là trong lòng hắn thực sự đang khiếp sợ chấn động không có cách nào nghe thấy.
Nhà sư này cười nói:
- Nhanh xuống đây, Đại Ma Vương sắp đánh tới. Chúng ta vào trong chùa tránh một chút.
Minh Tâm hòa thượng vội vàng nói:
- Tần sư huynh sẽ không giết ta!
Nhà sư này cười nói:
- Ngươi cho rằng đó thật sự là Tần sư huynh của ngươi sao?
Minh Tâm hòa thượng nhìn về phía Kim Hải. Kim Hải gần như đã biến thành nghiên mực lớn. Tần Mục biến thành đứa trẻ to lớn đang đánh mạnh cái chùy vào một vị Phật Đà, đánh cho vị Phật Đà này biến thành máu thịt lẫn lộn.
Đột nhiên, chỉ nghe một tiếng động rất lớn giống như trời long đất lở vang lên, thân thể to lớn của Ma Luân Pháp Vương bay ngược ra, bay ra khỏi Kim Hải, thậm chí lăn lộn trên đảo nhỏ này, nghiền nát một mảng núi rừng, lăn lộn đập về phía bên này.
Đứa trẻ do Tần Mục biến thành đang nuốt nguyên thần của một Phật Đà, vừa ăn, vừa chạy về phía này.
Minh Tâm hòa thượng không khỏi rùng mình một cái, vội vàng phi thân xuống.
Nhà sư kia mở cửa chùa, gọi hắn tiến vào bên trong. Minh Tâm hòa thượng cuống quít đi vào, đột nhiên nhớ tới một chuyện:
- Đại Phạm Thiên Vương Phật có ba người tiến vào trong học được Đế Tọa chân kinh. Hiện tại Chiến Không sư huynh và Đế Thích Thiên Vương Phật đã tiến vào, ta lại tiến vào, chẳng phải là đủ ba người rồi sao?
Hắn vừa mới nghĩ tới đây, đứa trẻ to lớn do Tần Mục biến thành nhấc một chân của Ma Luân Pháp Vương lên, đập tới đập lui Ma Luân Pháp Vương, đập đến núi lở đất nứt, đập đến Ma Luân Pháp Vương hấp hối.
Nhà sư kia vội vàng đóng cửa chùa, chặn đi tầm nhìn của Minh Tâm hòa thượng, giục Minh Tâm hòa thượng tiến về phía trong chùa, cười nói:
- Sư huynh, huynh thoải mái đi. Đi vào bên trong huynh sẽ gặp Đại Phạm Thiên Vương Phật, nhận được Đế Tọa chân kinh. Nhanh đi nhanh đi!
Minh Tâm hòa thượng đần độn, lảo đảo nghiêng ngả đi về phía trước. Ngôi chùa này thoạt nhìn không lớn, nhưng hắn đi rất xa cũng không tới điểm cuối.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Ma Luân Pháp Vương. Minh Tâm hòa thượng sởn tóc gáy:
- Kết thúc rồi! Tần sư huynh không xong rồi! Hắn đã giết nhiều phật tử như vậy, lại giết năm vị Phật Đà, ngay cả phật tổ Ma Luân Pháp Vương cũng chết ở trong tay hắn. Đại Phạm Thiên Vương làm sao có thể dung tha cho hắn?
Hắn xoay người sang chỗ khác, chạy như điên về phía cửa chùa, thầm nghĩ:
- Không thể để cho Đại Phạm Thiên vương giết Tần sư huynh...
Đột nhiên hắn lại nghe có một tiếng phật hiệu truyền đến:
- Thiện tai thiện tai, quay đầu lại là bờ!
Minh Tâm hòa thượng ngạc nhiên, chỉ thấy một vị Phật Đà to lớn xuất hiện ở phía trước hắn, cảm giác thần thánh, đang mỉm cười nhìn về phía hắn.
- Minh Tâm, nếu ngươi đi thẳng về phía trước không quay đầu lại, vĩnh viễn cũng không nhìn thấy được ta. Ngươi quay đầu lại, có thể được ta truyền kinh.
Vị đại phật cười nói:
- Ngươi tới đây, ta truyền cho ngươi Đế Tọa chân kinh.
Minh Tâm hòa thượng đi ra phía trước, trong lòng vẫn lo lắng cho Tần Mục, đang muốn khẩn cầu vị phật lớn này bỏ qua cho Tần Mục. Vị đại phật này cười nói:
- Trái tim của ngươi ngây thơ không giống với Chiến Không. Trong lòng Chiến Không tứ đại giai không, tuệ căn tự nhiên. Ngươi về thiên tính không bằng hắn, nhưng mà ngươi có thứ hắn không có. Cho nên, ta truyền cho hắn là chân kinh không có chữ, truyền cho ngươi lại là thiên thư có chữ.
Trong tay đại phật xuất hiện thêm một quyển kinh văn, giao đến tận tay của hắn.
Minh Tâm hòa thượng tuy rằng đang cầm Đế Tọa chân kinh, nhưng vẫn lo lắng tới an nguy của Tần Mục, không có lòng dạ nào nhìn. Vị đại phật này không đợi hắn cầu tình, cười nói:
- Tần tiểu hữu có cơ duyên của hắn, ngươi không cần phải lo lắng. Cứ dụng tâm tìm hiểu đi.
Lúc này, Minh Tâm hòa thượng mới yên lòng, mở kinh văn ra. Chỉ thấy văn tự trên kinh thư không ngừng nhảy lên, vô cùng kỳ diệu, thể hiện rõ đạo lý phật gia chí cao vô thượng.
Bên ngoài ngôi chùa, đứa trẻ to lớn Tần Phượng Thanh đã nuốt Ma Luân Pháp Vương, lè lưỡi liếm môi một cái, hưng phấn vui mừng nhảy nhót giống như chim sẻ, chấn động tới mức mặt đất không ngừng rung động:
- Phong ấn của Thổ Bá kia lại buông lỏng, ha ha, chỉ cần ăn tất cả phật giới, ta lại có thể hoàn toàn thoát khỏi sự vây khốn đốn! Ta lại cải tạo phật giới thành một U Đô khác, ta làm Thổ Bá, làm đại vương! Ừ, ta còn muốn đi U Đô, đón mẫu thân tới, cùng nhau sống những ngày tháng tươi đẹp, đỡ phải nhìn sắc mặt của Thổ Bá... À, ở đây còn có một miếu đất, hủy diệt nó, ăn người bên trong, lại phật giới khác ăn sạch bọn họ!
Ầm...
Cửa chùa bị chia năm xẻ bảy, đứa trẻ to lớn bước đi cùng đôi chân ngắn hoàn toàn khác xa với thân thể, xông vào trong chùa, con đường phía trước dài dằng dặc.
Đứa trẻ to lớn bước ra, tập tễnh đi về phía trước, đi tới một hồi nó cảm thấy dùng hai cái đùi bước đi khó chịu, bèn đơn giản dùng cả tay và chân bò về phía trước.
Tiếng quét rác truyền đến. Trước mặt hắn xuất hiện một nhà sư đang quét rác. Khi nhìn thấy hắn, nhà sư này ném chổi chạy trốn. Đứa trẻ to lớn mừng rỡ, một tay nắm lấy nhà sư quét rác, cười nói:
- Tuy rằng có hơi già, nhưng chung quy tốt hơn là không có.
Dứt lời, hắn đập đầu nhà sư quét rác, lấy ra nguyên thần, hút vào trong con mắt thứ ba ở mi tâm.
- Nhưng nếu như là ta, ta sẽ không ăn bậy...
Trong cơ thể của đứa trẻ khổng lồ, ý thức của Tần Mục phẫn nộ nói.
Đứa trẻ khổng lồ nhét nguyên thần nhà sư quét rác vào trong mắt, đột nhiên kêu lên:
- Không xong, ta trúng kế rồi! Tên khốn kiếp kia ám toán...
Tần Mục đột nhiên cảm giác được ý thức của mình một lần nữa chiếm chủ đạo, hắn không nhịn được vừa mừng vừa sợ. Thân thể của hắn cũng dần dần thu nhỏ lại, khôi phục lại như cũ. Chỉ thấy đầu của nhà sư quét rác trên mặt đất lại ở trên cổ, chống chổi đứng ở nơi đó, mỉm cười nhìn hắn.
Tần Mục cúi người chào:
- Sơn dã mãng phu, Tần Mục, bái kiến Đại Phạm Thiên Vương Phật!