Tại Tàn Lão thôn của Đại Khư, Tần Mục ngồi ở bên đống lửa, lẳng lặng nhìn nước trong nồi bốc hơi nóng, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Theo ta phát hiện lịch sử càng lúc càng nhiều, ta càng phát giác hắn không xứng làm Khai Hoàng, không xứng trở thành người đứng đầu của hàng vạn hàng nghìn anh hùng hào kiệt. Hắn có thể chỉ là một lão nhân bị kẻ địch làm cho sợ vỡ mật, một lòng chỉ muốn sống ngày tháng yên vui của mình, hắn căn bản không có khí phách độ lượng khiến cho những anh hùng hào kiệt đi theo.
- Lạc đát!
Bên cạnh hắn, một con gà bà rồng vẻ mặt nghiêm túc gật đầu nói.
- Ngươi nói đúng.
Tần Mục thêm củi lửa, thần sắc có chút buồn bã, nói:
- Nếu hắn có lòng dạ khí phách như vậy, tại sao ở thời khắc cuối cùng trong chiến tranh hắn đột nhiên lui lại, vứt bỏ lão huynh đệ chiến hữu cũ của hắn không để ý tới, vứt bỏ lê dân bách tính ở trong nước lửa? Nếu hắn quả thật là đại anh hùng trong tưởng tượng của ta, như vậy hai vạn năm này hắn làm cái gì? Hắn cái gì cũng không làm!
Gà mẹ rồng gật đầu, nghiêm túc vạn phần nói:
- Khanh khách đát!
- Hắc hắc, hắn cái gì cũng không có làm, thảo nào những Thần Ma đi theo hắn lại có cảm giác lạnh tim.
Tần Mục bật cười, lắc đầu nói:
- Ta muốn trở lại Vô Ưu Hương, ném đi cái ổ yên vui của hắn, tự mình chất vấn hắn. Có thể, ta có thể chữa trị hai thuyền bỉ ngạn, ngồi chiếc thuyền này đi tới nơi đó tìm hắn. Chỗ của ta còn có một mảnh gương được đám người thôn trưởng bọn họ tìm thấy từ trên hai thuyền bỉ ngạn. Cái gương nhỏ ghi lại con đường đi tới Vô Ưu Hương. Cái gương này bị thôn trưởng phong ấn nói là đợi đến khi ta có thể phá vỡ phong ấn của hắn, lại đi tìm Vô Ưu Hương...
- Lạc đát lạc?
Gà mẹ rồng nghi ngờ nói.
- Ngươi thật tốt, nghe ta nói nhảm nhiều như vậy.
Tần Mục quay đầu lại nhìn về phía nó, chậm rãi rút ra một cây kiếm, ôn nhu nói:
- Chỉ có điều ngươi biết quá nhiều bí mật của ta... Không cần giãy giụa, chỉ có gà mẹ rồng bị đun sôi ăn sạch, mới chắc chắn sẽ không thổ lộ ra bí mật gà mẹ rồng. Kiếp sau, đừng làm con gà.
Tàn Lão thôn một trận gà bay chó sủa, gà mẹ rồng thành đàn thành mảng co lại thành một đống, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Tần Mục hầm gà bên đống lửa.
Qua thời gian không lâu, Tần Mục uống canh gà, ăn gà, cảm thấy mỹ mãn:
- Gia gia dược sư bọn họ chưa có trở lại ở đây, hơn phân nửa là đi Phong Đô gặp thôn trưởng. Nơi này cách Tương Long thành đã không xa, vừa lúc có thể thông qua trong lúc sinh tử tiến vào Phong Đô... Trước đó, đi bái tế thôn trưởng, cho hắn biết ta sẽ đi gặp hắn.
Hắn đứng dậy rời đi. Qua thời gian không lâu, hắn đi tới sơn thôn nhỏ trong trí nhớ kia. Sơn thôn nhỏ này vốn chỉ có mấy gia đình, là dựa tượng đá của thôn trưởng xây ra.
Lúc Tần Mục đi tới nơi này lại không khỏi ngẩn người ra. Chỉ thấy ở đây xuất hiện thêm mấy vị tượng đá, nhưng tượng đá của thôn trưởng lại không thấy đâu!
- Ngươi nói cái tượng đá không tay không chân kia sao? Đã bị người chuyển đi rồi.
Các thôn dân nói cho hắn biết:
- Tới mấy quái nhân, có thợ rèn, giết lợn, bán thuốc, còn có người vẽ tranh câu đối xuân, tranh tết. Bọn họ nói bọn họ là người quen của tượng đá. Bọn họ đưa đến giúp chúng ta mấy tượng đá, sau đó lại nâng tượng đá kia đi.
- Vẫn là tượng đá ban đầu tốt! Tượng đá ban đầu chỉ cần bày đồ cúng, lại thường xuyên hiển linh, tượng đá hiện tại mới dọn tới cũng không hiển linh.
- Đúng, trong mấy người kỳ quái này còn có một lão tặc, lấy đi chân heo của ta!
Tần Mục kinh ngạc:
- Gia gia câm điếc bọn họ đến nơi đây, chuyển tượng đá của thôn trưởng đi làm cái gì? Đúng rồi!
Ánh mắt của hắn nhất thời sáng lên:
- Nhất định là gia gia dược sư dự định để cho thôn trưởng hồi hồn, xem có thể khiến cho thôn trưởng sống lại hay không.
Hắn không khỏi kích động, lập tức từ biệt rời đi, lao thẳng đến Tương Long thành.
Tương Long thành.
Thành thị này đã biến thành một thánh địa thương nghiệp quan trọng nhất. Mấy tháng không có tới đây, trình độ phồn hoa ở đây đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của Tần Mục. Các loại hàng hóa của trời nam đất bắc, Đông Thổ và Tây Thổ đều tập trung ở đây.
Trên không trung có lâu thuyền qua lại, dày đặc như dệt cửi, khắp nơi đều là đội thuyền dỡ hàng.
Thương nhân Đông Thổ và Tây Thổ ở chỗ này giao dịch, lại đỡ phải đi tới Duyên Khang hoặc Tây Thổ, bởi vậy rất tiện. Ngoại trừ Tương Long thành, trong Đại Khư còn có những thành thị khác cũng trở nên hưng thịnh theo.
Mà thương nghiệp phát triển lại kéo theo từng học viện học cung xuất hiện. Lúc này, trong mỗi một thành thị Đại Khư đều có rất nhiều học viện học cung. Người Đại Khư xem là sĩ tử nơi đó, học tập thần thông, thậm chí còn có vài dị thú biến hóa tinh quái cũng lẩn vào trong học viện xin học.
Tần Mục đi tới trong lúc sinh tử, ở đây vẫn rất náo nhiệt, có rất nhiều sĩ tử dùng tiền từ nơi này tiến vào Phong Đô.
Trấn thủ trong lúc sinh tử chính là một vị Hương chủ của Thiên Thánh giáo. Thời điểm Tần Mục tiến vào trong lúc sinh tử, tất nhiên không cần dùng tiền. Hắn ngồi thuyền từ trong sông dài nhẹ nhàng di chuyển về phía Phong Đô. Khi đi tới dưới cầu, hắn lại phóng người nhảy dựng lên, rơi vào trên cầu.
Đợi đến khi Tần Mục từ trên cầu đi xuống, hắn đã biến thành một bộ xương khô.
- Tần Nhân Hoàng!
Tần Mục theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy Ý Sơn Nhân Hoàng lùn một mẩu từ trong đám quỷ chen qua, vui vẻ ra mặt nói:
- Quả thật là ngươi! Ta thấy bộ hài cốt này của ngươi, lại nhận ra!
Tần Mục vội vàng chào:
- Thái sư tổ!
Ý Sơn Nhân Hoàng cảnh giác nói:
- Ngươi tới Phong Đô làm cái gì? Ngươi sẽ không phải lại muốn tới đánh tổ sư chứ? Ngươi muốn ra mặt thay cho Tô tiểu tử sao?
Tần Mục lắc đầu nói:
- Ta là tới gặp thôn trưởng...
Ý Sơn Nhân Hoàng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại về phía góc đường, chỗ mọi người đang dáo dác ngó tới. Hắn phất tay, nói:
- Không phải tới đánh chúng ta, ra đi!
Đám người Tề Khang Nhân Hoàng, Lam Phách Nhân Hoàng đều từ góc đường đi ra. Tề Khang Nhân Hoàng giọng rất lớn, nói:
- Tần Nhân Hoàng, Tô Mạc Già tiểu tử kia không có cáo trạng với ngươi sao?
Tần Mục buồn bực:
- Thôn trưởng cáo trạng với ta cái gì?
Rất nhiều Nhân Hoàng đối diện lộ ra nụ cười quỷ dị, đều cười ha hả, không có nói về chuyện này nữa.
Tần Mục hoài nghi, hỏi:
- Phát sinh chuyện gì? Thôn trưởng vì sao lại bị đánh? Hắn thế nào lại chọc tới các vị tiền bối?
Ngũ tổ Nhân Hoàng cười ha hả, cười nói:
- Tiểu tử Tô Mạc Già kia không ở Phong Đô, tiểu tử hắn đắc ý, được mặt đồng thau cứu sống, nói là đi Thái Hoàng Thiên tìm ngươi. Mấy tháng trước, có mấy người kỳ quái tới tìm hắn, nói thầm rất lâu, sau đó một người mặt đồng thau trong đó lại nói khả năng còn cứu được. Điểu Thần Xích Tú cũng nói Tô tiểu tử là người nửa chết nửa sống, còn có mùi vị của người sống. Vì vậy mặt đồng thau lại để cho Tô tiểu tử trở về thân thể, cứu hắn sống lại.
Tần Mục chớp chớp mắt, cười nói:
- Thì ra là thế. Mặt đồng thau là gia gia dược sư trong thôn chúng ta, y thuật đệ nhất thiên hạ. Y thuật của hắn cao hơn ta, hắn ra tay chữa trị, thôn trưởng nhất định có thể biến nguy thành an. Chỉ có điều các vị tổ sư gia vì sao phải đánh thôn trưởng?
Tề Khang Nhân Hoàng nhanh nói khoái ngữ:
- Tiểu tử thối này lừa gạt chúng ta, khiến cho ngươi đánh chúng ta một trận đau, đã đủ đáng ghét. Sau đó hắn lại điên cuồng chạy về nói phát hiện ra ghi chép về phách thể, không đánh hắn thì đánh ai? Ta thu một đệ tử như thế, ngay cả lão tử cũng ám toán, đánh một trận cũng nhẹ, vì vậy lại mỗi ngày đánh...
- Mỗi ngày đánh?
Sắc mặt của Tần Mục tối sầm, nhẹ giọng nói:
- Các vị tổ sư gia, vãn bối ở bên ngoài vừa học được vài phần bản lĩnh, còn muốn mời các vị tổ sư gia chỉ giáo một hồi.
Sắc mặt của các vị Nhân Hoàng đều đen lại, nhìn trái nhìn phải nhưng không nhìn hắn.
- Mấy ngày hôm trước có người đốt cho ta một bộ trang phục, thợ may làm khéo thật sự không tệ, ngày hôm nay quên mặc tới khoe khoang.
- Còn có người nghe nói ta là Nhân Hoàng, cúng lễ cho ta!
- Có người đốt cho ta mấy người khuê nữ giấy, đại khái là dương gian lại có người nhớ lại chúng ta.
- Lão linh đầu, ta nghe nói là Duyên Phong đế lên đàn tế tổ, khi nói về gia phả, có nhắc tới quan hệ cùng ngươi, nói là hậu nhân của ngươi. Mấy khuê nữ này nói không chừng là do hoàng đế đốt cho ngươi.
...
Tần Mục cũng không thật sự có ý muốn đánh, cười nói:
- Các vị tổ sư gia, lần này ta chạy về là đến thăm thôn trưởng, nếu thôn trưởng không ở đây...
Hắn còn chưa dứt lời, nhìn về phía cuối đường, khí tức đột nhiên chấn động kịch liệt.
Các vị Nhân Hoàng cũng lập tức nhận thấy được khí tức của hắn dao động, lại nhìn về phía cuối đường. Chỉ thấy một vị thiếu niên Nhân Hoàng đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn về phía Tần Mục.
Trong lòng Nhị tổ Nhân Hoàng căng thẳng, vội vàng cười nói:
- Tần Nhân Hoàng vẫn chưa từng thấy qua Sơ tổ đi? Ta tới giới thiệu các ngươi với nhau. Sơ tổ, vị này chính là Tần Nhân Hoàng, Nhân Hoàng hiện nay, đặc biệt chạy tới gặp chúng ta! Trong lúc sinh tử của ngươi, chính là do hắn xây dựng nối liền hai giới âm dương! Rất có ý nghĩ đi? Tần Nhân Hoàng, nhanh tới gặp Sơ tổ...
- Không cần!
Tần Mục giơ tay lên, thản nhiên nói:
- Nhị tổ, thi thể xương cốt của ngươi bị hắn đập đến nát bấy, mộ bia của ngươi bị hắn đẩy ngã, ta nghĩ không thể gạt được ngươi. Hành vi của hắn, ngươi hiểu rõ ràng hơn ta rất nhiều.
Nhị tổ Nhân Hoàng hơi ngẩn ra, miệng há hốc, lại nói không ra lời.
Sơ tổ Nhân Hoàng đi về phía bên này, thản nhiên nói:
- Nếu tới...
- Không sai, nếu tới!
Tần Mục nhẹ nhàng nâng tay, từ trên trán lấy ra lá liễu vàng. Lá liễu vàng bị tháo xuống, thân hắn vốn ở một bộ xương khô trong Phong Đô, mà bây giờ máu thịt với tốc độ mắt thường có thể thấy được trở về thân thể, rất nhanh khôi phục thân thể!
Tần Mục rung tay chân, thản nhiên nói:
- Vậy đánh chết ngươi xong lại đi!
Trong lòng các vị Nhân Hoàng thầm cả kinh. Chỗ vị trí của Tần Mục cũng không phải là trong lúc sinh tử, nhưng mà lại khôi phục thân thể, không có bị quy tắc của Phong Đô hạn chế. Đây gần như là chuyện không thể làm được!
Bọn họ lại không biết Tần Mục sinh ra ở U Đô, Phong Đô là một phần của U Đô. Từ trước, hắn sẽ bị quy tắc của Phong Đô hạn chế, tiến vào Phong Đô lại sẽ hóa thành bộ xương khô, máu thịt biến mất hết.
Mà bây giờ, theo con mắt thứ ba của hắn mở ra, thân phận và huyết mạch thần tử U Đô của hắn cũng bị kích hoạt một phần, con mắt thứ ba xuất hiện, lại có thể ở Phong Đô hóa thành thân thể máu thịt!
Ánh mắt của Tần Mục lãnh đạm thản nhiên nhìn chăm chú vào Sơ tổ Nhân Hoàng đi tới, trong lòng hắn có sóng triều dâng trào. Bên ngoài Nhân Hoàng điện, hắn thua ở trong tay của Sơ tổ Nhân Hoàng. Sau đó, hắn trơ mắt nhìn Sơ tổ Nhân Hoàng phá hủy tâm huyết suốt đời của các triều đại Nhân Hoàng, trơ mắt nhìn vị thần chỉ này giẫm nát thi thể xương cốt của Nhị tổ Nhân Hoàng, nghiền nát tất cả bia mộ của Nhị tổ!
Tần Mục ở trong tay hắn gặp phải thất bại lớn nhất cuộc đời này. Thất bại này khiến Tần Mục trầm luân mấy tháng, khiến cho hắn không thể không mạo hiểm tiến vào Thái Hoàng Thiên, theo đuổi phương pháp tu luyện tầng cao hơn, đi tìm hiểu pháp môn có thể đánh bại Sơ tổ Nhân Hoàng!
Kiếp Kiếm của hắn, công pháp nhập đạo của hắn, đều do người này ép xuống mới kích phát ra tiềm năng của bản thân, mới làm ra đột phá!
Trong lòng hắn, kẻ địch cường đại nhất cũng không phải là Ma tộc của Thái Hoàng Thiên, cũng không phải là Thiên Đình cao cao tại thượng mà là người nam nhân trước mắt này, người sáng lập Nhân Hoàng điện, lại đánh nát mộng tưởng và sùng bái của hắn!
Sắc mặt Sơ tổ Nhân Hoàng thản nhiên:
- Ngươi muốn ở chỗ này sao? Ở đây không tốt. Đánh hỏng Phong Đô, không tiện ăn nói với Diêm vương. Đi tới Nhân Hoàng điện, đánh bại ngươi, ta lại hủy thi thể xương cốt của một vị Nhân Hoàng!
Tần Mục xoay người, đi ra ngoài Phong Đô, sắc mặt thâm trầm:
- Ngươi ở Nhân Hoàng điện chờ ta!