Mục Thần Ký (Dịch)

Chương 65 - Hương Mẫu Đơn Nhẹ Bay

"Nguy rồi, quan ấn tứ phẩm của ta!" Sắc mặt Tần Phi Nguyệt kịch biến, vội vàng sờ về phía bên hông, quan ấn tứ phẩm không còn, khiến hắn đổ mồ hôi hột!

Mất quan ấn là chuyện lớn, tuy nhiên hắn là đệ tử quốc sư, còn có thể đè chuyện này xuống. Nhưng làm cho hắn sợ hãi chính là hắn căn bản không nhận ra được người què trộm đi quan ấn lúc nào, nếu người què không trộm quan ấn mà là đâm vào hậu tâm hắn một đao thì...

Hắn không khỏi rùng mình một cái.

Khuôn mặt Thất công tử đỏ bừng, ôm lấy ngực, để rất nhiều cung nữ vây quanh người, nước chảy không lọt.

Vừa nãy người què lấy từ trên người "hắn" vài món bảo bối, thuận tay lấy luôn cái yếm bao lấy bộ ngực của "hắn", mới phát hiện "hắn" là nữ tử.

Người què kiêng kỵ nhất là trộm đồ vật đụng tới nữ nhân, lúc này mới lộ ra một chút kẽ hở, bị Tần Phi Nguyệt nắm lấy cơ hội, người què chỉ có thể trốn.

"Người què này, chính là thần thâu đã thâm nhập vào Hoàng cung và lấy đi Đế điệp, Thâu Thiên chi tặc!"

Tần Phi Nguyệt đè xuống khiếp sợ trong lòng, thấy Thất công tử không có gì quá đáng lo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Công... Công tử chấn kinh, mạt tướng vô năng... "

Trong lòng Cố Ly Noãn bên trong huyền băng càng thêm khiếp sợ, người què này vậy mà lấy đi vỏ của Thiếu Bảo kiếm ở bên cạnh hắn!

Không chỉ có vỏ Thiếu Bảo kiếm mà ngay cả cây cờ đen trong tay kia của hắn, vậy mà cũng bị người què trộm đi!

Giờ phút này hắn còn đang bị băng phong trong huyền băng, huyền băng cứng rắn lạnh lẽo cỡ nào, đóng băng ngay cả đại cao thủ như hắn cũng không cách nào thoát thân. Lúc trước Tần Mục lừa gạt kiếm, khiến cho hắn tiêu hao hết nguyên khí lúc này mới đưa được chuôi của Thiếu Bảo kiếm ra khỏi huyền băng.

Vậy mà người què này lại không nhìn huyền băng, nhẹ nhàng như không, quả thực là tay của quỷ thần, lôi ra vỏ kiếm và cờ đen của hắn!

"Cố đại nhân, năm đó người què này từng tiến vào hoàng cung, ngay trước mặt vô số cường giả đại nội ung dung đi vào quốc khố, bên trong quốc khố vô số cạm bẫy sát trận, tất cả đều vô dụng, bị hắn đánh cắp Đế điệp, không người có thể ngăn trở hắn."

Tần Phi Nguyệt nói: "May mắn có quốc sư ra tay, lúc này mới chém được một chân của hắn, nhưng mặc dù là quốc sư cũng không thể giữ hắn lại, để hắn mang theo Đế điệp đi xa, biến mất không còn tăm tích."

Cố Ly Noãn ngơ ngác, yên lặng, sau một lát mới nói: "Hắn ít đi một chân, lại vẫn có thể diệu thủ không không? Đây là Thần cước hay Thần thủ?"

Đột nhiên, phía trước lâu thuyền truyền đến tiếng gào thét của cự thú, Tần Phi Nguyệt thất kinh trong lòng, vội vàng chạy tới đầu thuyền, con ngươi không khỏi co rút lại, chỉ thấy một cái mạng nhện dựng đứng phía trước thuyền, vắt ngang Dũng Giang, hoàn toàn phong tỏa hơn mười dặm mặt sông!

Cự thú kéo thuyền vướng vào trên mạng nhện kia, cố giẫy giụa nhưng cũng không cách nào thoát thân, tiếp theo nước sông tách ra, một con nhện to lớn không gì sánh bằng từ đáy nước từ từ bò ra, kéo cự thú lên trên mạng nhện, không ngừng nhả tơ, sau đó răng nanh cắm vào trong thân thể cự thú.

Mặc dù rất nhiều tướng sĩ trên thuyền dồn dập dùng khí ngự kiếm, thậm chí vận dụng thần thông, cũng không cách nào bức lui con nhện to lớn kia, thậm chí ngay cả mạng nhện cũng không cách nào chặt đứt!

Rất nhanh, cự thú khô quắt xuống, chỉ còn dư lại một miếng da.

Thân thể Tần Phi Nguyệt run rẩy, đè lại bảo kiếm cũng đang run rẩy trong tay, muốn đánh chết con nhện to lớn kia nhưng cũng không dám nhúc nhích.

Bởi vì hắn nhìn thấy trên bờ sông có một dược sư đang cõng sọt thuốc, mặc bộ đồ đen rất là bình thường, thế nhưng toàn bộ gương mặt trống trơn, vô cùng dữ tợn.

Dược sư kia vẫy vẫy tay, chỉ thấy con nhện to lớn giữa sông bắt đầu thu mạng nhện, dọc theo một cái tơ nhện bò về phía dược sư kia, con nhện càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành một điểm đen chui vào trong sọt.

Lâu thuyền không còn mạng nhện ngăn cản, tiếp tục trôi về hướng hạ du, bên tai Tần Phi Nguyệt mơ hồ nghe được một âm thanh: "Nói cho quốc sư, đừng động ý đồ xấu với Đại Khư, cẩn thận chọc tới những lão tàn phế chúng ta đây... "

Cố Ly Noãn bên trong huyền Băng run giọng nói: "Là Độc Vương...

Tần Phi Nguyệt đè xuống rung động trong lòng, lấy lại bình tĩnh, quát lên: "Chúng tướng sĩ nghe lệnh, nâng mái chèo thuyền lên, trở về Duyên Khang!"

Thuyền đi được hai, ba dặm thì đột nhiên một tên tướng sĩ run giọng nói: "Tần tướng quân, mặt sông có người!"

Tần Phi Nguyệt cắn răng, khuôn mặt tái nhợt, lạnh lùng nói: "Cái gì yêu ma quỷ quái đều dám ngăn cản thuyền của ta, thật sự coi ta là nắm bùn hay sao? Đâm chết cho ta... "

Hắn mới vừa nói tới chỗ này, đột nhiên nhìn thấy người trên mặt sông kia, chỉ thấy người kia chỉ còn nửa người trên, nửa người dưới không biết bị người phương nào chém đứt.

Quái nhân kia cầm trong tay hai đại đao quái dị, đứng thẳng trên đá ngầm giữa dòng sông.

Đột nhiên, ánh đao xé rách bầu trời, kinh thiên động địa, Tần Phi Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy những đám mây trên trời bị đao khí kinh khủng kia tách ra!

Tiếp theo ánh đao kia hạ xuống, chém thẳng vào lâu thuyền!

Rào --

Dòng Dũng Giang tách ra hai bên, con sông này vậy mà chia làm hai, bị một đao này chém thành hai dòng sông!

"Thất Tinh Thần Tàng, mở!"

Tần Phi Nguyệt gào thét, từng toà từng toà Thần Tàng trong cơ thể ầm ầm mở ra, nguyên khí khủng bố bùng phát, hóa thành hai con rồng lớn đánh về mép thuyền, đưa lâu thuyền lướt ngang trăm trượng!

Ánh đao kia dán sát thân thuyền bổ về phía thượng du, dòng sông ven đường nứt ra, Dũng Giang bị nứt ra hơn mười dặm, lúc đến phía sau quái nhân ở giữa sông kia mới hợp trở lại.

"Khà khà, đánh đệ tử của quốc sư thật mất mặt, đánh quốc sư mới thú vị... "

Quái nhân trên đá ngầm giữa sông kia thu đao, hai tay chống vào đá ngầm, đột nhiên phát lực nhảy lên không trung, biến mất không còn tăm hơi.

Tần Phi Nguyệt cố nén hai chân run run, kêu lên: "Ổn định thuyền, ổn định... "

Tiếng nói của hắn cũng run đến nỗi không cách nào nghe rõ chính mình đang nói cái gì, chỉ đành ngồi xuống điều chỉnh khí tức trước, nhưng tâm loạn như ma.

Cố Ly Noãn còn sợ hãi hơn hắn, run giọng nói: "Thiên Đao! Năm đó vung đao ngang trời, kết quả Thiên Đao chết trong tay các Thần, lại vẫn sống sót... "

Sắc mặt Tần Phi Nguyệt sắc mặt âm tình bất định: "Cái thôn nhỏ không đáng chú ý trong Đại Khư này, sao lại tụ tập một nhóm lão yêu quái như thế? Thần Thương, Thiên Đao, Thần Thâu, Độc Vương... Ngoại trừ mấy người này, đến cùng trong thôn còn có nhân vật đáng sợ nào... "

Hắn nhìn về phía bản đồ địa lý Dũng Giang, bản đồ chính mình dọc theo đường đi nhọc nhằn khổ sở vẽ ra vẫn còn ở trên thuyền, vừa nãy những tên cùng hung cực ác kia cũng không hề hủy diệt bản đồ Dũng Giang, khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.

"Không đúng!"

Đột nhiên hắn tỉnh ngộ lại, những hạng người cùng hung cực ác này không hủy diệt bản đồ Dũng Giang, không phải bọn họ không muốn hủy diệt, mà là khinh thường hủy diệt.

Những lão quái vật này tự tin, cho dù để hắn mang tấm bản đồ này đi, quốc sư cũng tuyệt đối không dám xâm phạm Đại Khư!

"Vì sao bọn họ không giết chúng ta?" "Thất công tử" nữ giả nam trang hỏi.

"Xem thường."

Tần Phi Nguyệt nghiêm nghị nói: "Bọn họ xem thường việc giết chúng ta, đại khái là bởi vì bản lĩnh của chúng ta quá thấp... "

Hắn cay đắng trong lòng, thân là đệ tử của quốc sư, hắn luôn luôn tự cho mình cực cao, bên trong triều chính, tên tuổi của hắn cũng cực kỳ vang dội, không nghĩ tới chỉ một lần tiến vào Đại Khư liền gặp phải nhiều nhân vật mạnh mẽ như vậy, khiến cho tự phụ từ trước đến giờ của hắn không cánh mà bay!

Vốn lúc hắn gặp phải người mù thì còn có chút ngạo khí, dù rằng bị người mù chấn động, nhưng ngông nghênh vẫn còn, thế nhưng tiếp đó gặp phải người què xuất quỷ nhập thần, dược sư nham hiểm độc ác, đồ tể hung tàn thành tính thì ngạo khí trong lòng và ngông nghênh trên người đều bị đả kích đến không còn sót lại chút gì, chỉ còn dư lại hoảng sợ.

"Không có cái gì có thể ngăn cản quốc sư, cũng không có cái gì có thể doạ ngã quốc sư!"

Tần Phi Nguyệt nghĩ đến sư phụ của mình, quốc sư Duyên Khang, bất an trong lòng lập tức tản đi, ánh mắt cứng cỏi, thấp giọng nói: "Mấy lão già trong Đại Khư muốn châu chấu đá xe, chỉ có thể bị đụng phải tan xương nát thịt!"

Lâu thuyền chạy qua, đi xuôi dòng, đột nhiên Tần Phi Nguyệt hơi run run, nhìn về phía trước, nơi này vốn là có một ốc đảo, trên ốc đảo có một ngôi miếu cổ, hiện tại ốc đảo vậy mà không cánh bay mất rồi!

Nguyên hắn còn cảm thấy cổ miếu này có chút thần bí, cũng không hề tiến vào bên trong kiểm tra, tuy nhiên trong lúc vẽ bản đồ Dũng Giang cũng đã cẩn thận đánh dấu nơi này, không nghĩ tới lúc trở về thì cổ miếu và ốc đảo đều biến mất không còn tăm tích.

"Mở mắt!"

Tần Phi Nguyệt khẽ quát một tiếng, tinh quang trong đôi mắt bắn ra bốn phía, nhìn vào lòng sông, trong lòng không khỏi ngơ ngác, ốc đảo vẫn còn thế nhưng lại bị một nguồn sức mạnh lớn lao san thành bình địa, giờ phút này cổ miếu chìm vào đáy sông!

"Đại Khư... "

Hắn lấy lại bình tĩnh, cho các tướng sĩ thúc giục nguyên khí chèo thuyền, nhanh chóng rời xa địa phương này.

Không lâu sau khi chiếc lâu thuyền này chạy đi, đột nhiên nước sông nứt ra, một vị đồng Phật mang theo xiềng xích dưới đáy sông từ từ bay lên, dù rằng đồng Phật rất nặng, thế nhưng lại phảng phất như không có bất kỳ trọng lượng nào, hai chân đứng vững trên mặt nước.

"Thực lực mấy lão quái vật trong Tàn Lão thôn vậy mà quá mạnh mẽ, có chút khó đối phó... "

Đồng Phật ngóng nhìn phương hướng Tàn Lão thôn, sau đó giậm chân phát lực, lao lên bờ rồi một đường chạy như điên.

"Dám đoạt công đức của ta, chuyện này không thể giảng hoà dễ dàng như vậy. Tuy nhiên quốc sư Duyên Khang đã rục rà rục rịch muốn đi vào Đại Khư, vậy trước tiên tọa sơn quan hổ đấu! Đợi cho bọn họ đấu đến cá chết lưới rách, Lôi Âm tự ta ngồi thu ngư ông đắc lợi!"

Mà bên ngoài Tàn Lão thôn, Tần Mục đụng phải người què đang đi tới, run tay ném cho hắn một món đồ, Tần Mục nhận lấy, lại là một cái vỏ kiếm, cùng Thiếu Bảo kiếm vừa vặn một đôi.

Tần Mục ngẩn ngơ, đang muốn hỏi người què từ nơi nào lấy được, đột nhiên người què lại nhét thêm vào trong ngực hắn một món đồ.

Tần Mục rút ra nhìn thì thấy đó là một chiếc khăn tay* màu nhũ bạch thêu hoa mẫu đơn màu hồng phấn, bề rộng chừng khoảng một tấc, dài mảnh như đai lưng, mang theo một làn hương thơm ngát.

nguyên văn là y vật: quần áo và đồ dùng hàng ngày.

"Gia gia què, đây là vật gì?" Tần Mục buồn bực.

Nụ cười trên mặt người què cứng ngắc, phẫn nộ nói: "Khăn tay, con giữ lại lau mồ hôi. Xúi quẩy, thực sự là xúi quẩy, sao lại tìm thấy thứ này, mò một lần mốc ba năm... "

Bình Luận (0)
Comment