Tần Mục rời khỏi Khai Hoàng cung, gọi Long Kỳ Lân lao thẳng đến Đại Khư. Sáu ngày sau, hắn đi tới giếng mặt trời, nhìn thấy Viêm Tinh Tinh.
Mấy năm không gặp, nữ hài này đã lớn lên, trổ mã sạch sẽ động lòng người. Nhìn thấy Tần Mục tới, nàng lại lập tức vọt ra, cười nói:
- Phóng Ngưu ca ca, ngươi xem chân ta đã hoàn toàn tốt rồi!
Ánh mắt của Tần Mục rơi vào trên người nàng. Nữ hài này mặc trang phục tương đối rộng rãi, cài trâm hoa mặc lễ nghi, trang phục ở ngoài màu xanh nhạt, bên trong là thêu Tam Túc Ô.
Trang phục ngoài của nàng rất dài, gần như rủ xuống đất, không nhìn thấy được hai chân.
Nhìn vậy, chắc là Vũ Chiếu Thanh làm cho nàng. Mục Nhật tộc có ân đối với Vũ Chiếu Thanh và Thiên Vũ tộc, sau khi Thiên Vũ tộc định cư ở Duyên Khang, hai nhà bình thường vẫn qua lại.
Viêm Tinh Tinh nghiêng người, hơi kéo một bên làn váy lên, lộ ra một cái chân. Chân thiếu nữ rất thon dài, chỉ là bên trong không có mặc quần, da thịt ánh tuyết, rất đáng chú ý.
Có điều Tần Mục chỉ có chút tâm tư khác lạ, nhưng lập tức lại ép xuống. Hắn đã từng kiểm tra qua hai chân cho Viêm Tinh Tinh, sờ qua không chỉ một lần, bởi vậy vẫn tính là có chút định lực.
- Ngươi cũng lộ ra một cái chân khác để ta kiểm tra một chút, xem hai chân có dài giống nhau không.
Tần Mục nói.
Một tay Viêm Tinh Tinh nắm lấy một bên làn váy, nghiêng lưng, tay kia nhấc váy bên kia lên, ôm vào trong ngực.
Tần Mục ngồi xổm xuống kiểm tra một hồi, chỉ thấy hai chân thiếu nữ đều rất chắc, gần như không có vết ghép, cười nói:
- Quả thực đều tốt rồi.
Mục Nhật tộc trưởng đi tới, không ngừng ho khan nói:
- Thái Dương Thủ, trước mặt người ngoài, buông váy.
Viêm Tinh Tinh vội vàng buông váy xuống, sắc mặt ửng đỏ, Tần Mục hoảng vội vàng đứng lên. Lúc này mới chú ý tới phía sau Mục Nhật tộc trưởng còn có Tiều Phu thánh nhân, chỉ vì thân thể của Mục Nhật tộc trưởng khôi ngô, vượt xa người bình thường nên mới không nhìn thấy hắn.
Tiều Phu thánh nhân cười như không cười nhìn về phía hắn, sắc mặt Tần Mục không thay đổi, nói:
- Lão sư sao lại tới đây?
- Thuyền mặt trời là ta thiết kế.
Tiều Phu thánh nhân cười nói:
- Lần này ta tới là dự định thu hồi bản vẽ của thuyền mặt trời ở chỗ này, giao cho Duyên Khang, để cho Thiên Công ở Duyên Khang chế tạo mấy chiếc thuyền mặt trời và thuyền ánh trăng.
Tần Mục cười nói:
- Lần này ta tới ban đầu vốn cũng dự định hủy đi bản vẽ thuyền mặt trời của Mục Nhật tộc, chế tạo lại mấy chiếc thuyền mặt trời. May mắn lão sư tới cũng nhanh, bằng không nếu như ta tới trước một bước, thuyền mặt trời liền bị ta hủy đi.
Gương mặt đỏ rực của Mục Nhật tộc trưởng trong nháy mắt biến thành đen giống như mặt trời tắt vậy, thầm nghĩ:
- Phá thuyền? Lần trước ngươi tới, lại hủy đi mặt trời của chúng ta! Cũng may lại vớt trở về một cái, hiện tại lại muốn phá thuyền của chúng ta...
Tiều Phu thánh nhân đi về phía giếng mặt trời, nói:
- Thuyền mặt trời cũng không tính là phiền phức, chỉ có điều lấy nội tình của Duyên Khang hiện tại vẫn thiết kế không ra vật khổng lồ như vậy, đây là nội tình cho phép. Ta thiết kế thuyền mặt trời và thuyền ánh trăng, nhưng Thiên Công cảnh giới tạo vật cao nhất của thời đại Khai Hoàng cũng không phải là ta mà do người khác.
Trong lòng Tần Mục thoáng động, nói:
- Người này chẳng lẽ là vị Phật Đà?
Tiều Phu thánh nhân đi tới bên cạnh giếng mặt trời, thò đầu nhìn xuống, nói:
- Khi ta dạy học, hắn còn không phải là hòa thượng. Sau lại khốn khổ vì tình, trốn vào không môn, thành sư đệ của Đại Phạm Thiên Vương Phật. Vô Ưu Hương chính là do hắn thiết kế... Trong giếng mặt trời cũng không thiếu, có thể chế tạo thêm mấy chiếc thuyền mặt trời.
Tần Mục cười nói:
- Ta đã gặp Đế Thích Thiên Vương Phật, hắn đang bị Nam Thiên Xích Đế Tề Hạ Du truy sát.
Tiều Phu thánh nhân kinh ngạc nói:
- Bị đuổi giết? Đáng đời. Chỉ có điều, hắn trốn đến phật giới, Xích Đế lại sẽ không xuống tay với hắn, vì sao lần này đuổi giết hắn?
- Hắn phạm tội.
Bộ dạng Tần Mục giống như chuyện này hoàn toàn không liên quan tới ta, nói:
- Hắn đại náo phật giới, gần như bị Thiên Đình xếp vào nhân vật cần tàn sát trong phật giới, lại ở phật giới trời chí cao làm ra một U Đô nhỏ. Đại Phạm Thiên Vương Phật xóa tên hắn khỏi phật giới, trục xuất ra khỏi phật giới. Cho nên Xích Đế lập tức bắt được cơ hội, đuổi theo sau giết.
- Thì ra là thế. Hắn trẻ tuổi bộ dạng đẹp, là mỹ nam tử có danh tiếng lẫy lừng trong thời đại Khai Hoàng, cũng khó trách Xích Đế sẽ coi trọng hắn. Đều là hồng nhan gây họa.
Tiều Phu thánh nhân đứng dậy, gọi Hắc Hổ Thần, giao cho hắn một chồng bản vẽ dày, nói:
- Đưa đến kinh thành Duyên Khang, giao cho hoàng đế.
Hắc Hổ Thần nhận lệnh, gào thét rời đi.
Tiều Phu thánh nhân liếc mắt nhìn Tần Mục, nói:
- Hồng nhan gây tai hoạ, lời này là không sai, hắn thật sự xinh đẹp, bởi vậy rất nhiều nữ tử thích hắn. Ngươi cũng phải cẩn thận.
Trong lòng Tần Mục vui vẻ:
- Nói như vậy, ta cũng rất đẹp...
- Ngươi bộ dạng tàm tạm, chỉ có thể xem như là không xấu, nhưng lưu tình khắp nơi.
Tiều Phu thánh nhân dội xuống một chậu nước lạnh, nói:
- Có vết xe đổ của Đế Thích Thiên Vương Phật cùng dược sư thôn các ngươi, ngươi chắc hẳn phải cẩn thận. Nha đầu, chúng ta đi tìm một người câu mặt trời.
Viêm Tinh Tinh đáp một tiếng, đuổi theo hắn, Tần Mục cũng đi theo.
Tiều Phu thánh nhân dẫn theo bọn họ đi ra giếng mặt trời. Bên ngoài mặt trời đã lên cao, chỉ là mặt trời bị La Phù Thiên che khuất nên có chút u ám.
- Đế Thích Thiên Vương Phật tên tục gia là Lý Du Nhiên, sau lại cùng Xích Đế vì yêu sinh hận, làm đệ tử tục gia của phật môn, lộ ra tuệ căn. Đại Phạm Thiên Vương Phật ban thưởng cho hắn tên là Đế Thích Thiên. Thời đại Khai Hoàng huỷ diệt, hắn ban đầu dự định chế tạo một chiếc thuyền lớn, dẫn theo tộc nhân của Thiên Công Thần tộc cùng nhau đi tới Vô Ưu Hương tránh nạn. Xích Đế đuổi qua, hắn lo lắng Xích Đế sẽ làm tổn thương đến tộc nhân của hắn, lựa chọn một mình dẫn dắt Xích Đế rời đi. Nhưng...
Sau một lúc lâu, tiều phu than thở:
- Sau khi hắn trở về phát hiện thuyền hủy người vong, tưởng Xích Đế hạ độc thủ, mất hết can đảm. Đại Phạm Thiên Vương Phật tới đón hắn đi, vì vậy hắn cùng Đại Phạm Thiên rời đi. Xích Đế nghe nói hắn đi phật giới làm Phật Đà, lại nói chỉ cần hắn rời khỏi phật giới sẽ lấy tính mạng hắn. Chiếc thuyền này là hai thuyền bỉ ngạn, lại ở trong Đại Khư.
Tần Mục cùng Viêm Tinh Tinh nghe đến nhập thần, Viêm Tinh Tinh đột nhiên nói:
- Như vậy tàn sát tộc nhân của hắn có phải là Xích Đế hay không?
- Không biết.
Tiều phu lắc đầu nói:
- Binh hoang mã loạn, ai biết?
Tần Mục nói:
- Ta từng đi tới hai thuyền bỉ ngạn, đã từng tưởng nơi đó chính là Vô Ưu Hương. Chỉ có điều, khi đến nơi đó mới phát hiện thật ra không phải. Hai thuyền bỉ ngạn bị người phong ấn, vây khốn Thiên Công Thần tộc còn sót lại ở bên trong. Những Thiên Công Thần tộc sử dụng gần hai vạn năm mới đả thông phong ấn, chỉ có một hài tử mấy tuổi từ bên trong sống sót đi ra.
Tiều Phu thánh nhân tiếp nhận lời của hắn, nói:
- Đây cũng là Lý Du Nhiên không đúng, lúc đó hắn không điều tra tỉ mỉ liền theo Đại Phạm Thiên rời đi. Sau đó, hài tử rời khỏi hai thuyền bỉ ngạn kia lớn lên, bị đánh tới bò lăn bò càng, bị người lừa gạt không biết bao nhiêu lần, thổ lộ ra rất nhiều bí mật. Hắn rất thương tâm, vì vậy ngoan tâm cắt mất đầu lưỡi của mình, sợ mình nói nhiều.
Tần Mục im lặng.
Tiều Phu thánh nhân tiếp tục nói:
- Hắn là người Thiên Công cuối cùng, tuy rằng cắt mất đầu lưỡi nhưng vẫn bị lừa gạt, cho nên lại trốn được đến Đại Khư làm thợ rèn sắt.
Tần Mục im lặng một thời gian, cười nói:
- Hiện tại hắn tu luyện Vô Lậu Tạo Hóa Huyền Kinh, đầu lưỡi đã mọc trở về.
Tiều Phu thánh nhân dẫn theo bọn họ trèo đèo lội suối, tốc độ rất nhanh, nói:
- Chỉ mong hắn có thể nhịn được không nói lời nào, bằng không bản thân sớm hay muộn còn có thể cắt đầu lưỡi mất.
Tần Mục nói:
- Hiện tại hắn nói rất ít nhưng dùng tốc độ ngôn ngữ của người câm điếc mắng người đặc biệt nhanh, nhanh hơn nói nhiều.
Viêm Tinh Tinh cười nói:
- Ta biết các ngươi nói tới ai, chính là vị gia gia rèn sắt kia. Tốc độ hai tay của hắn ra hiệu quả thật rất nhanh, chỉ là còn cần một vị gia gia tai sắt phiên dịch lời hắn nói.
Tần Mục nói:
- Khi hắn khoa tay múa chân ra hiệu, mắng người chiếm đa số.
Bọn họ đi tới một nơi thung lũng hiếm có dấu vết của con người, xung quanh cây cối rậm rạp xanh um, trong thung lũng có một chỗ đầm nước sâu không thấy đáy. Tần Mục và Viêm Tinh Tinh nhìn thấy được hồ sâu này vẫn còn có một bức tượng đá, tượng đá là một lão nhân đầu đội nón lá rộng vành, ngồi ở bên đầm nước, trong tay cầm một cây cần câu, dây câu rơi vào trong đầm.
Lão nhân một tay nâng cằm mình, bên chân đặt một giỏ cá.
Vị lão nhân này đã hoàn toàn hóa đá, kỳ quái chính là dây cần câu của hắn cũng hóa đá, thậm chí ngay cả giỏ cá cũng đã biến thành tảng đá.
Tần Mục nhìn lại về phía trong giỏ cá, nhìn thấy được chuyện càng cổ quái hơn, trong cái giỏ cá này vẫn còn có hai con cá đá!
- Ngay cả cá cũng đã biến thành đá! Lẽ nào hai con cá này cũng là thần chỉ sao? Nếu là thần chỉ, làm sao có thể mắc câu?
Trong lòng hắn có chút không giải thích được.
Tiều Phu thánh nhân đi tới bên cạnh tượng đá lão nhân thả câu, lấy ra một nén hương, đốt cắm ở bên cạnh tượng đá lão nhân thả câu, nói:
- Sư huynh, nên tỉnh lại thôi.
Khói của nén hương lượn lờ, dường như linh xà, chui vào trong mũi của tượng đá.
Sau một lúc lâu, mũi của tượng đá từ tảng đá dần dần biến thành máu thịt, lại từ mũi bắt đầu khuếch tán ra xung quanh. Rất nhanh phần đá trên thân của tượng đá lão nhân thả câu này dần dần giảm lại, máu, da thịt và cả quần áo cũng trở nên sức sống lên.
Cần câu trong tay hắn cũng từng chút một mất đi chất đá, đồng thời từ cần câu kéo dài đến sợi dây câu cũng bắt đầu giãn ra!
Tiếp theo, giỏ cá đặt ở bên chân hắn trong đầm nước cũng mất đi phần đá. Chỉ nghe uỵch uỵch hai tiếng, hai con cá trong cái sọt này không ngờ cũng sống lại, đỏ rực, giãy hai cái ở trong cái giỏ.
Tần Mục cùng Viêm Tinh Tinh nhìn tới nhập thần, đã thấy lão nhân câu cá duỗi thắt lưng, dịch bàn ghế nhỏ dưới mông, nói:
- Ngủ ngon ăn no. Đốn củi, ngươi thức tỉnh ta lại có chuyện gì?
Tiều Phu thánh nhân cười nói:
- Câu mặt trời, câu mặt trăng.
Lão nhân câu cá tháo nón lá rộng vành xuống, thổi đi bụi bặm phía trên, lại đội lên trên đầu, nói:
- Mặt trời trong giếng mặt trời đâu? Mặt trăng trong giếng mặt trăng đâu? Lấy bản lĩnh của ngươi, câu được cũng không tính là khó khăn, cần gì phải thức tỉnh ta?
- Ta còn có những chuyện khác muốn làm, không thể phân tâm, cho nên không thể làm gì khác hơn là thức tỉnh sư huynh.
Tiều Phu thánh nhân than thở:
- Hai vạn năm trôi qua, lại đến thời đại mới, sư huynh không nên lại ngủ say nữa.
Lão nhân câu cá đứng dậy, nhấc giỏ cá treo ở sau người, thu dây câu, cầm theo cần câu, xoay người đối mặt cùng đám người Tần Mục và Viêm Tinh Tinh.
Đầu hắn rất lớn, cái cổ có vẻ rất ngắn, nón lá rộng vành trên đầu vừa vặn che đi búi tóc. Mặt hắn thoạt nhìn già hơn tiều phu rất nhiều, trên mặt đầy nếp nhăn ngang dọc, con mắt lại rất lớn.
Tần Mục và Viêm Tinh Tinh chào, lão nhân câu cá này nói:
- Hai tiểu hài tử này là...
- Nam hài là con cháu Tần thị ở Vô Ưu Hương tới, thiếu nữ xem là Thái Dương Thủ hiện nay.
Tiều phu nói:
- Mục nhi, vị này chính là Thiên Sư đánh cá, một trong bốn vị Thiên Sư của Khai Hoàng Thiên Đình năm đó.
Lão nhân câu cá xua tay cười nói:
- Thời đại Khai Hoàng đều kết thúc hai vạn năm, còn Thiên Sư cái gì? Đốn củi, ta không có không da không mặt như ngươi, còn muốn treo cái danh Thiên Sư ở trên người. Con trai của Tần thị ở Vô Ưu Hương đi tới Đại Khư, chẳng lẽ Khai Hoàng dự định phản công?
Sắc mặt tiều phu buồn bã.
Lão nhân câu cá nhìn thấy vậy, lắc đầu nói:
- Vô Ưu Hương biến thành chốn yên vui, Khai Hoàng đại khái là tâm già rồi, sẽ không đi ra khỏi chốn yên vui này. Đi thôi, chúng ta đi câu mặt trời!
Tiều phu nhìn về phía Tần Mục nói:
- Mục nhi, ngươi đi cùng hắn, ta còn có những chuyện khác phải làm.
Dứt lời, hắn xoay người rời đi, rất nhanh biến mất không thấy bóng dáng.
Lão nhân câu cá thu bàn ghế nhỏ vào, sải bước đi về phía ngoài thung lũng, nói:
- Hai tiểu tử các ngươi đi theo.
Tần Mục cùng Viêm Tinh Tinh vội vàng đuổi theo hắn, Viêm Tinh Tinh nói nhỏ:
- Trong cái giỏ còn có hai con cá...
Vừa nói đến đây, đột nhiên trong cái giỏ có một con cá đỏ rực thò cái đầu ra ngoài miệng giỏ, hai con mắt nhìn bọn họ, nói:
- Các ngươi là vợ chồng sao?
Gương mặt Viêm Tinh Tinh đỏ ửng, ngượng ngùng cúi đầu:
- Còn không phải...
Lại có một con cá đỏ rực khác từ trong giỏ thò đầu ra, trong miệng truyền đến giọng nữ:
- Chúng ta lại đúng.
Dứt lời, hai con cá đỏ rực chạm miệng vào nhau, hôn một cái.
Khuôn mặt Viêm Tinh Tinh đỏ hơn, lặng lẽ kéo kéo ống tay áo của Tần Mục. Tần Mục đang xuất thần, bị nàng kéo một chút mới tỉnh lại, thầm nói:
- Vẫn là nấu canh tương đối ngon hơn... Tinh muội muội, chuyện gì vậy?