- Sư huynh là người ở nơi nào vậy?
Lúc này lại có một nam tử với bộ dạng có phần giống Nhân tộc to gan lớn mật lại gần hắn, mở miệng dò hỏi:
- Tại hạ tên là Hồ Bất Quy, là người Thần tộc ba mắt. Trước đây ở Đấu Ngưu giới, ta chưa từng nhìn thấy qua sư huynh, vừa rồi ta thấy sư huynh nói chuyện cùng Thiên Sư, bởi vậy mới không dám tiến lên chào hỏi.
- Ta là Tần Mục, Tần Phượng Thanh.
Tần Mục quan sát nam tử Thần tộc ba mắt này, chỉ thấy tay chân người này rất to lớn, bờ vai rất rộng, cơ bắp ở trên đầu vai co lại thành một đoàn, cánh tay lại có vẻ rất nhỏ, hai phần chênh lệch thật sự khá xa, nhưng từ chỗ khuỷu tay nối liền tới đốt ngón tay của người này lại có vẻ cơ bắp nổi lên đầy vẻ cường tráng, chỉ có điều đến chỗ cổ tay lại trở nên rất nhỏ, không có bao nhiêu cơ bắp.
Hông của hắn cũng vậy, lưng như hổ thắt lưng lại như thắt lưng ong, thắt lưng cùng lưng tạo thành một hình tam giác, cơ đùi của hắn rất lớn, đến đầu gối lại biến thành nhỏ lại, nhưng tới trên bắp chân cơ bắp lại lớn lên, nhưng đến mắt cá chân lại biến thành nhỏ lại.
Hắn đã rèn luyện cơ bắp của mình tới mức thể hiện ra một loại sức lực khủng khiếp dường như muốn nổ mạnh. Điều này khác hẳn với Tần Mục.
Dáng người của Tần Mục hoàn toàn cân xứng. Nhưng Hồ Bất Quy lại luyện tới mức cơ bắp nổi thành một đoàn, lực lượng của thân thể của hắn dường như có thể trong nháy mắt bùng nổ, bất chợt bạo phát ra lực lượng kinh người.
Mà cơ bắp của Tần Mục lại luyện thành từng đường cong, tăng thêm mức độ mềm mại của bắp thịt, nhìn hắn cũng không có bộ dạng cơ bắp cứng rắn khoa trương như Hồ Bất Quy. Mỗi một lần Tần Mục phát lực, hắn đều giống như là một cây cung được kéo dây gài mũi tên, hắn ép lực lượng đạt đến một mức độ cực hạn, sau đó ở trong nháy mắt mới bạo phát ra ngoài.
Nếu xét từ trên phương diện điều động lực lượng mà nói, Hồ Bất Quy sẽ làm được nhanh hơn hắn. Hồ Bất Quy vừa xuất kích tất nhiên sẽ giống như là sấm sét hàng loạt đánh xuống, trong thời gian rất ngắn lại có thể công kích được vô số lần, nhưng nếu xét từ trên phương diện lực lượng mà nói, loại cơ bắp với đường cong mềm mại giống như Tần Mục, sau khi trải qua một lần ép lực tới cực hạn, lực lượng mới lại bạo phát ra. Như vậy lực lượng sẽ mạnh hơn Hồ Bất Quy một ít, chỉ là xét về tốc độ phản ứng hắn lại phải chậm hơn so với Hồ Bất Quy.
- Ta đến từ Đại Khư, đây vẫn là lần đầu tiên ta ra mắt các vị sư huynh sư tỷ.
Tần Mục nghi ngờ nói:
- Ý của từ Hồ Bất Quy là sao không trở về nhà, tên này của Hồ sư huynh có lai lịch gì hay không?
Hồ Bất Quy bước theo mọi người đi về phía trước, sau khi im lặng một lát, hắn mới nói:
- Phụ mẫu của ta đã từng rời khỏi Đấu Ngưu giới, ở bên ngoài sinh ra ta, bọn họ ở bên ngoài cố gắng hết sức tìm ra biện pháp đột phá, giải quyết được tai họa ngầm do tộc nhân không có Thần Kiều gây ra, chỉ có điều bọn họ vẫn không thể nào thành công. Sau đó, bọn họ muốn trở về, lại phát hiện bản thân mình đã không thể nào trở về được, cho dù bọn họ có trở về, trái tim cũng đã không còn ở nơi này nữa, cho nên bọn họ đặt tên cho ta là Hồ Bất Quy.
Hắn lộ ra vẻ tươi cười:
- Sao không trở về nhà? Phụ mẫu gọi ta như vậy, nhưng thật ra lại là để cho tâm linh của mình có một cõi đi về. Trong Đấu Ngưu giới, các sư huynh sư tỷ bao giờ cũng lấy cái tên này của ta ra chê cười, chỉ có điều, bây giờ bọn họ đều gọi ta là đại sư huynh.
Tần Mục gật đầu, vừa rồi hắn cũng đã nhìn ra được, ở trong những võ giả cảnh giới Sinh Tử kia, Hồ Bất Quy là người có tu vi cao nhất. Ở dưới Nam Thiên Môn, độ cao thân thể của hắn cũng phải vượt qua những người khác.
Tần Mục khiến cho tinh thần mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, ngăn cản áp lực của Nam Thiên Môn, Hồ Bất Quy cũng là người khôi phục lại thân thể nhanh nhất.
Trong Đấu Ngưu giới, cho dù ngươi có tu luyện muộn hơn so với người khác cũng không có vấn đề gì, bởi vì mọi người cuối cùng đều sẽ bị dừng lại ở cảnh giới Sinh Tử, không thể tiến bước được nữa. Điều này lại giống như Duyên Khang trước đây vậy, tất cả thần thông giả đều sẽ bị dừng lại ở cảnh giới Thần Kiều, không có cách nào đột phá được nữa.
Hồ Bất Quy lại có thể đi sau vượt lên trước, trở thành đại sư huynh trong đám người bọn họ, từ điêu đó cũng có thể nhìn ra được thiên phú và cố gắng của hắn.
Đám người phía trước đã đi tới trong một tòa cung điện, con đường trong Đấu Ngưu Thiên Cung này rất kỳ lạ, lối đi ở đây chính là đi qua từng cái cung điện một, xuyên qua những cung điện này chạy thẳng tới Dao Trì, Trảm Thần đài, Ngọc Kinh và Lăng Tiêu.
Tần Mục và Hồ Bất Quy tụt lại ở phía sau, xin chỉ giáo phương pháp tu luyện vũ hồn của đối phương.
Tần Mục biết rất ít về vũ hồn, hắn chỉ nghe được từ chỗ của lão nông, biết được dùng võ tu thần chính là vì vũ hồn, vũ hồn nhập đạo chính là võ đạo, nhưng cụ thể vũ hồn tới như thế nào, hắn lại không hiểu rõ lắm.
- Vũ hồn thật ra chính là nguyên thần của võ đạo.
Hồ Bất Quy do dự một chút, liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó mới khẽ nói:
- Ta là sử dụng biện pháp ở giới bên ngoài tới tu luyện vũ hồn của ta. Ở Đấu Ngưu giới vẫn luôn có một quy củ bất thành văn, đó chính là nghiêm cấm việc học tập thần thông đạo pháp của giới bên ngoài, chỉ có điều ta đi theo phụ mẫu ở bên ngoài đã từng học qua một ít đạo pháp thần thông, cho nên lý giải của ta đối với nguyên thần lại có chút khác biệt với mọi người ở bên trong Đấu Ngưu giới.
Vừa nghe hắn nói vậy, trong lòng Tần Mục càng thêm hiếu kỳ, nói:
- Nguyên thần của võ đạo cùng nguyên thần bình thường có gì khác nhau?
- Nguyên thần võ đạo sẽ không thức tỉnh linh thai mà luyện ra vũ hồn trước.
Hồ Bất Quy nói:
- Không thức tỉnh linh thai, rèn luyện hồn phách của mình đến trình độ cứng rắn như thép như sắt, trong thời niên thiếu lại giết chết mãnh hổ, chém mãng xà có sừng, giết chết giao long! Trong những thiếu niên của Đấu Ngưu giới, cũng không có nhiều người có thể thông qua được thử thách như vậy, rất nhiều người trong số đó đều đã chết trẻ.
Tần Mục bị dọa cho giật mình, cho dù là mình ở thời điểm niên thiếu cũng không có trải qua rèn luyện tàn khốc như vậy!
Các lão trong Tàn Lão thôn tùy rằng huấn luyện mình cũng rất tàn khốc, nhưng vẫn không đến mức lấy tính mạng của mình đi rèn luyện. Nhưng không ngờ, người của Đấu Ngưu giới lại để cho hài tử đi tranh phong cùng dị thú hung hãn như mãnh hổ, mãng xà có sừng, giao long, thực sự không xem mạng của hài tử là mạng người nữa!
Trong đại điện phía trước đột nhiên truyền đến tiếng va chạm mãnh liệt, giống như vạn sấm đánh xuống, đó là thân hình của cường giả võ đạo di chuyển bạo phát ra lôi âm, tuy rằng còn chưa bước vào trong điện, nhưng Tần Mục đã có thể tưởng tượng ra tình cảnh cơ bắp phải trải qua muôn ngàn thử thách mới hình thành thân thể gân cốt, nhưng trong phút chốc va chạm, mồ hôi lại bắn ra như mưa!
Hồ Bất Quy đã quen thuộc với điều hắn, hắn vừa đi về phía trước, vừa tiếp tục nói:
- Sau khi luyện tới trình độ nhất định, hồn phách lại sẽ luyện được đến mức có thể hòa cùng thân thể làm một thể. Tinh thần võ đạo được luyện vào bên trong máu thịt, bên trong xương tủy, trong lúc động hay tĩnh cũng giống như sét đánh, giống như từng tia chớp không ngừng di chuyển, thần thông võ đạo dẫn theo ý chí và tinh thần của mình, chính là vũ hồn trên người. Lúc này lại phá tường linh thai. Linh thai là phụ, lấy nguyên khí tới xoa dịu thân thể. Bởi vì ta từng đi theo phụ mẫu ở bên ngoài sinh hoạt qua, chờ tới khi ta trở lại Đấu Ngưu giới, linh thai của ta đã thức tỉnh, lại luyện vũ hồn chính là muôn vàn khó khăn, chịu khổ nhiều hơn so với tất cả sư huynh đệ khác.
Hắn mặc dù nói có vẻ nhẹ nhàng thản nhiên, nhưng hiển nhiên đau khổ trong đó là cực lớn, người ngoài khó có thể tưởng tượng được.
Tần Mục suy nghĩ một lát, cảm thấy bản thân mình năm đó cũng tu luyện theo con đường này, chỉ có điều sau đó Phách Thể Tam Đan Công của mình thành công, lại đột phá cảnh giới linh thai, hắn không có tiếp tục đi theo con đường này nữa.
Không nghĩ tới, Đấu Ngưu giới không ngờ thật sự dọc theo con đường này đi thẳng xuống, luyện ra vũ hồn, đi ra một con đường khác hẳn với bên ngoài.
- Thần thông võ đạo sẽ mang theo tinh thần ý chí của mình, đó cũng chính là vũ hồn trên thân.
Tần Mục suy nghĩ tới tình cảnh của bản thân mình năm đó khi đi theo đám người đồ tể, Mã gia, người mù học tập chiến kỹ, mình chỉ thiếu chút nữa lại có thể luyện đến trình độ trên thân có vũ hồn, hắn thầm nghĩ:
- Đấu Vũ Thiên Sư nói quyền của ta tuy có tinh khí nhưng lại không có thần hồn, đúng là như thế thật, năm đó ta chưa từng luyện đến trình độ trên thân có vũ hồn. Càng về sau, chờ tới khi ta trở thành thần thông giả, ta mới lại đột nhiên tu luyện về phương diện này, bây giờ đã ta có thể làm được đến mức nguyên thần cùng thân thể dung hòa, nhưng ta vẫn không lĩnh ngộ ra được tinh túy của võ giả.
Khi bọn họ đi vào trong điện, đột nhiên bọn họ nhìn thấy có một bóng người lao đến trước mặt, Tần Mục cùng Hồ Bất Quy nghiêng người sang một bên, người kia lăn lông lốc bay ra khỏi đại điện, phát ra những tiếng động ầm ầm cực lớn đập vào phía trên đầu Nam Thiên Môn, sau đó rơi xuống.
Nam Thiên Môn cao tới vạn trượng, người này rơi xuống mất một lúc lâu, lúc này mới nặng nề ngã trên mặt đất, vẫn không thấy nhúc nhích gì.
- Thân thể cường đại như vậy, chắc hẳn sẽ không chết được đâu.
Tần Mục nhìn về phía bên trong điện, chỉ thấy có một nông phu đứng ở trước bảo tọa của đại điện, khí huyết giống như nước thủy triều dâng trào, bên cạnh hắn là bóng người do khí huyết hình thành.
Đó là quyền ý tinh thần của hắn, hình thành ra từng bóng người đang diễn luyện ra tuyệt học, diễn luyện ra công pháp!
Hắn đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, nhắm mắt lại, không có nhìn xung quanh, quyền ý tinh thần của hắn đang về phía công kích những võ giả Đấu Ngưu giới tiến vào đại điện!
Đây là công kích trên phương diện ý chí, sắc bén, bá đạo, trong quyền ý còn kèm theo một uy lực không thể nào địch nổi!
- Luyện quyền ý tinh thần đến trình độ hóa thành chân thực, chắc hẳn xem như đã dùng võ nhập đạo đi?
Trong lòng Tần Mục tán thưởng:
- Nếu như hắn mở mắt ra, quyền ý tinh thần hòa làm một thể, vừa ra tay chỉ sợ chính là một đòn trời long đất lở!
Người nông phu kia là một nông dân cày ruộng trong sơn thôn nhỏ không tầm thường chút nào, bình thường, nếu đi ở trên đường cái của Duyên Khang, chỉ sợ không có người nào sẽ liếc mắt nhìn hắn thêm một lần.
Nhưng lúc này, hắn lại giống như một vị đại tướng quân Thần Ma, thần chỉ nắm võ đạo trong tay, có một khí độ khiến cho người không có cách nào ngưỡng mộ, hiển nhiên hắn đã từng trải qua chiến trường chém giết, vô số Thần Ma đã từng phải chết ở trong tay hắn, bị hắn giết chết!
Cường giả từ trong sa trường đi ra, từng trải qua cuộc chiến hủy diệt thời đại Khai Hoàng, khí thế của Thần Ma bình thường không có khả năng so sánh được với hắn!
Nếu như hắn thật sự ra tay, mọi người ở đây đều sẽ phải tan thành mây khói, trực tiếp bị quyền ý của hắn đánh nát.
Chỉ có điều lần này, hắn chỉ là muốn thử thách mọi người, quyền ý tinh thần của hắn biến thành mỗi một nhân vật giống như là hình vẽ diễn luyện võ học trong bức tranh vẽ trên tường, nhưng lại là ở dạng lập thể, nhìn thấy rõ ràng.
Loại quyền ý này sẽ thi triển ra ảo diệu trong thần thông thân thể vô cùng thoải mái, mỗi đòn đều giống như do cường giả cảnh giới Sinh Tử võ đã nhập đạo đánh ra vậy!
Đây vẫn là lần đầu tiên Tần Mục nhìn thấy loại cách thức thử thách này.
Dù vậy, hơn năm mươi người cùng hắn đi ra khỏi Nam Thiên Môn cũng rất khó có thể chống lại công kích quyền ý tinh thần của hắn, rất nhiều người bị đánh đến da tróc thịt bong.
Chỉ nghe những tiếng động cực lớn ầm ầm vang lên, lại có một người lăn lông lốc bị đánh ra đại điện, không thể động đậy, tiếp theo là một nữ tử bị đánh đến cứng đờ ở trên vách tường của đại điện, khiến cho đại điện chấn động tới mức run rẩy không dừng.
Hơn năm mươi vị võ giả của Đấu Ngưu giới này đều là võ giả cảnh giới Sinh Tử, thực lực của mỗi người đều vô cùng cường đại, ở trong võ đạo thấm nhuần suốt thời gian rất lâu, thực lực của mỗi người bọn họ đều không thể khinh thường, cho dù là Tần Mục cũng phải cảm thấy bội phục trước tu vi của những người này.
Nếu hắn buông tay ra đánh, không giới hạn ở võ đạo, cũng chưa chắc có thể thắng được những người này, dù sao bọn họ cũng là chênh lệch một cảnh giới.
Nhưng chính là võ giả cường hãn như vậy, khi đối mặt với người nông phu này cũng chỉ có thể kết cục bị quyền ý tinh thần của đối phương đánh thảm.
Thật sự có thể đánh qua được cửa ải này, sợ rằng mười người cũng không thể có nổi một người.
Tần Mục nhíu mày, mình nên làm thế nào mới có khả năng thông qua được cửa ải này đây?
Đây là cửa thứ nhất, khẳng định cửa ải phía sau sẽ càng khó hơn, chẳng lẽ mình chỉ có thể để cho Tiều Phu thánh nhân nằm ở trong rãnh nước thối kia thôi sao?
Nếu mình có thể buông tay ra đánh, không quan tâm là võ đạo kiếm pháp gì, như vậy mình vượt qua cửa ải này cũng không có gì phiền phức, thậm chí có thể bảo hắn xông đến Lăng Tiêu điện cũng không tính khó khăn, chỉ có điều như vậy cũng lại mất đi ý nghĩa của lần thử thách này.
- Nếu như rồng béo có đủ thông minh, chắc hẳn hiện tại đã chạy ra khỏi Đấu Ngưu giới, đi rãnh nước ở cửa thôn đỡ tiều phu lão sư ra ngoài nhanh chân bỏ chạy.
Tần Mục chớp chớp mắt:
- Rồng béo quả thật thông minh, nhưng lấy hiểu biết của ta đối với hắn lại có thể thấy được, lúc này hắn chắc hẳn đang ngủ nướng ở bên ngoài Nam Thiên Môn.
Hồ Bất Quy đột nhiên đứng vững, đột nhiên có khí huyết quay cuồng giống như nước thủy triều, không ngờ cũng bạo phát ra quyền ý tinh thần!
Khí huyết của hắn hóa thành một bóng dáng xông về phía quyền ý tinh thần của người nông phu kia, hai khí huyết biến thành bóng người va chạm vào nhau, quyền ý của hai người trùng trùng điệp điệp, không ngờ rất có xu thế trở lại nguyên trạng!
Tần Mục kinh ngạc, có thể làm đến bước này, quả thật là không thể coi thường Hồ Bất Quy này được!
Chỉ có điều, hắn cùng với người nông phu kia còn có chút chênh lệch, quyền ý tinh thần của hắn rất nhanh lại bị một quyền của nông phu đánh nổ!
Thân thể của Hồ Bất Quy bắt đầu di chuyển, chân thân của hắn tiến vào bên trong trận đấu, hắn lấy thân thể làm vũ khí, từng quyền cước rõ ràng rành mạch, trong phút chốc mỗi một khối cơ bắp trên thân thể hắn đều có thể bạo phát ra lực lượng giống như dời núi lấp biển, thậm chí mỗi một khối bắp thịt của hắn nảy đánh, đều sẽ bạo phát ra âm thanh như tiếng sấm nổ!
Một quyền của hắn đánh ra giống như rồng lượn hổ vồ, hàng vạn hàng nghìn hiện tượng kỳ lạ xuất hiện. Lúc này, mái tóc của hắn thậm chí có thể sắc bén sánh ngang với thanh kiếm sắc bén nhất, bất kỳ vị trí nào trên thân thể của hắn đều có thể hóa thành vũ khí để công kích đối phương!
Chân của Tần Mục đã bắt đầu di chuyển, hắn vẫn không bước chân vào bên trong đại điện, nhưng ánh mắt của hắn vẫn luôn theo sát ở trên người của Hồ Bất Quy, trong con ngươi của hắn có từng tầng trận văn xoay tròn, Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn Pháp được hắn kích phát ra đến mức tận cùng, không ngừng quan sát phương thức cơ bắp của Hồ Bất Quy vận động, phân tích từng kỹ năng phát lực của Hồ Bất Quy.
- Không đúng, đây không phải vì nguyên nhân kỹ xảo phát lực, mà là hồn của hắn đang phát lực!
Con mắt dựng thẳng ở mi tâm của Tần Mục mở ra, quan sát thân thể thần tàng của Hồ Bất Quy và nguyên thần của hắn, chỉ thấy nguyên thần của hắn cùng thân thể giống như kết hợp chặt chẽ với nhau, từng nguyên khí như rồng, từ linh thai thần tàng xuyên qua đến trong nhật nguyệt, từ trong nhật nguyệt xuyên qua đến tinh thần trong ngũ diệu, từ ngũ diệu phóng đến quay quanh ngân hà, nguyên khí trong ngân hà giống như cột trụ, đánh vào trên mặt đất của linh đài, kích phát ra lực lượng của lục hợp!
Nguyên thần của hắn chính là đứng ở trên đại lục của lục hợp, giống như cái cây giữa thiên địa, rễ đâm vào U Đô.
Chính là như vậy, nguyên khí và nguyên thần của hắn hòa làm một thể.
Thân thể của hắn giống như một linh binh vô cùng tinh vi, khiến tinh thần của hắn hóa thành năng lượng của thân thể, bạo phát ra!
- Vũ hồn, thì ra là thế!
Ánh mắt của Tần Mục nhất thời sáng lên, hắn ở trước cửa đại điện thi triển ra quyền cước, lần lượt thi triển ra từng thần thông chiến kỹ mình học được trước đó, từ quyền pháp của Mã gia, đến đao pháp của đồ tể, thương pháp của người mù, rồi đến thần thông ba đầu sáu tay, đến trảm kỹ của Tổ Long, bộ dạng của hắn nghiêm túc vô cùng.
Hắn đang rèn luyện tinh thần của mình, rèn luyện ý chí của mình.
Không biết qua bao lâu, Tần Mục đột nhiên tỉnh lại, chỉ thấy trong đại điện trống rỗng, trừ mình ra đã không còn người nào khác nữa.
Khắp nơi bên trong đại điện đều có vết máu loang lổ, chắc là do các võ giả của Đấu Ngưu giới lúc trước lưu lại.
Người nông phu kia vẫn đứng ở trước bảo tọa, hai mắt vẫn là nhắm chặt, không hề nhìn hắn.
Đột nhiên, nông phu mở miệng:
- Ngươi chuẩn bị xong chưa?
Tần Mục gật đầu:
- Đã xong.
Hắn đi về phía trước, đột nhiên khí huyết của hắn giống như nổ mạnh, dâng trào lên, chỉ một thoáng huyết khí đã tràn đầy cả ngôi đại điện này!
Nông phu mở mắt, trong đôi mắt có huyết quang bắn ra, sáng như tia điện, tiếp theo, quyền ý tinh thần của người nông phu lại bạo phát, cho dù hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhưng lại có một bóng người lao thẳng đến chỗ của Tần Mục!
Tần Mục cười ha ha, một quyền nghênh đón, quyền pháp vừa thi triển ra, lại giống như hỗn độn được mở ra, mở ra một cánh cửa lớn!
- Ta lấy máu của ta giám định vũ hồn!
Trong thần điện đã truyền đến những tiếng động cực lớn ầm ầm vang lên, sau một lúc lâu, bên trong trở nên bình tĩnh lại.
Tần Mục từ phía sau đại điện đi ra, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời cao, ở đó có một cầu vồng có màu đỏ như máu xuyên qua trời cao, đó chính là tinh thần võ đạo của hắn.
- Toàn thân có ý chí chiến đấu, giống như trâu đấu với quần tinh, chói lòa tới mức không thể nhìn thẳng.
Trong điện, người nông phu này vẫn đứng ở nơi đó, nhắm mắt lại tiếp tục dưỡng thần:
- Khai Hoàng đã có người kế tục, là một hài tử tốt.