Mục Thần Ký (Dịch)

Chương 793 - Mỗi Nghi Ngờ Về Long Hán

- Giáo chủ, ngươi gạt ta, ta nghĩ rằng ngươi là xả thân vì nghĩa, bảo vệ chúng ta, để cho chúng ta trốn. Ngươi lại coi chúng ta thành con mồi, để cho chúng ta dụ những tiểu nương tử đi...

Tần Mục quyết định thật nhanh:

- Cho ngươi thêm cơm.

Long Kỳ Lân lập tức ngừng bi thương, nhìn về phía Ngự Thiên Tôn và Công Tôn Yến đang lộ ra vẻ mặt mờ mịt nói:

- Giáo chủ anh minh thần võ, điệu hổ ly sơn, bắt giữ tiểu nương tử này đổi chúng ta về, thủ đoạn cao minh.

Thủy Kỳ Lân trợn mắt khinh thường, thầm nghĩ:

- Công phu mặt dày mày dạn của hắn còn trên cả ta, nói linh tinh vài lời lại kiếm lợi ích bữa cơm cho mình, thật sự là quá mức vô sỉ. Hắn nói quyển kinh thư của hắn gọi là gì nhỉ? Ta cần phải lấy lòng hắn, mượn tới nghiên cứu một chút, sau này cũng có thể có thêm một bữa cơm...

Hắn vì bảo vệ Ngự Thiên Tôn bị thương, nhưng thương thế nặng nhất vẫn là Công Tôn Yến.

Nữ hài này bị đánh rất thảm, thanh phất trần cũng bị các thị nữ của Yến Khấp Linh đoạt đi.

Mấy người thị nữ này của Yến Khấp Linh này có tu vi thực lực mạnh mẽ, một người trong đó là cảnh giới Lăng Tiêu, mấy người khác cũng là cảnh giới Ngọc Kinh, mặc dù Công Tôn Yến là Chân Thần, Bán Thần do hạt quả Địa Nguyên Đạo Quả sinh ra, nắm giữ Lục Hợp Hỗn Nguyên Kiếm, nhưng uy lực có thể phát huy ra lại không lớn.

Sau một hồi khổ chiến, nàng vẫn bị thương, bị bắt, mầm cây trong hào quang sau đầu nàng cũng bị đánh đến héo xuống, mệt mỏi không chịu nổi.

Tần Mục nhìn thấy mọi người không có vấn đề gì, lúc này mới yên tâm, cười nói:

- Yến sư tỷ, hiện tại tình trạng đã rõ ràng, sư tỷ rơi vào trên tay của ta, như vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?

Yến Khấp Linh cố gắng trấn áp thương thế, hơi thở mong manh, khó khăn vạn phần nói:

- Thả bọn họ ra.

Mấy người này nữ tử do dự một chút, vẫn theo lời thả đám người Ngự Thiên Tôn ra.

Mắt Yến Khấp Linh sưng húp, chỉ còn lại một đường, hoàn toàn không nhìn ra vẻ xinh đẹp lúc trước, khẽ nói:

- Hiện tại thế nào, Mục Thiên Tôn?

Tần Mục nhét mấy hạt linh đan vào trong miệng nàng, nói:

- Đây là thuốc chữa thương, không cần phải lo lắng, không có độc.

Yến Khấp Linh ngậm linh đan, cũng không dám nuốt xuống.

Tần Mục mỉm cười, nói:

- Ăn đi, ta còn có một số việc muốn hỏi ngươi.

Yến Khấp Linh ngậm miệng không nói.

Đột nhiên Tần Mục ấn ở nơi cổ họng của nàng ấn xuống một cái, Yến Khấp Linh kêu ực một tiếng nuốt linh đan xuống, trán và phía sau lưng thấm mồ hôi lạnh.

Nhưng mấy hạt linh đan này rơi vào trong bụng của nàng, nàng lập tức cảm giác được mấy nghìn một vết thương trên dưới toàn thân mình bắt đầu ngứa ngáy, vết thương đang từ từ khép lại.

- Đây là ta sử dụng nước bọt của rồng béo phối hợp mấy loại dược liệu khác chế luyện linh đan, bình thường một viên phải mất một vạn Đại Phong tệ.

Tần Mục cười nói.

Long Kỳ Lân khẩn trương vạn phần, nói nhỏ:

- Giáo chủ, là nước miếng rồng! Nước miếng rồng! Ngươi nói là không ai đồng ý mua nước miếng của ta.

Yến Khấp Linh hừ lạnh một tiếng, chỗ đau không chảy máu nữa, khiến cho nàng có thể lấy ra một phần tu vi, thản nhiên nói:

- Ngươi muốn hỏi cái gì?

- Trả Lục Hợp Hỗn Nguyên Kiếm lại trước đã.

Tần Mục nói.

Yến Khấp Linh nhìn về phía mấy người nữ tử này, nói:

- Trả phất trần lại cho hắn!

Một nữ tử trong đó tay nâng phất trần đi tới, Ngự Thiên Tôn vội vàng nói:

- Đưa phất trần cho ta!

Nữ tử kia do dự một chút, giao phất trần cho Ngự Thiên Tôn, Ngự Thiên Tôn cầm phất trần tiến lên, giao cho Tần Mục, khẽ nói:

- Ca, mấy nữ tử này rất lợi hại, ta lo lắng nàng sẽ nhân cơ hội tập kích bất ngờ ca.

Tần Mục nhận lấy phất trần, khen:

- Hiền đệ làm rất đúng.

- Ngươi đến từ Thiên Đình ngoại vực?

Hắn quay đầu lại nhìn về phía Yến Khấp Linh, ân cần nói:

- Thiên Đế có khỏe không?

Yến Khấp Linh lạnh lùng nói:

- Thiên Đình ngoại vực chẳng qua là loạn thần tặc tử thành lập Thiên Đình, cũng xứng để cho ta thần phục? Ngươi đã đoán sai, ta với Thiên Đình ngoại vực hoàn toàn không liên quan. Ta không có nghĩ tới Mục Thiên Tôn trăm vạn năm trước danh chấn Thiên Đình lại là người thời đại này, nếu như Thiên Đế biết chuyện này, cũng nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc. Ta rất hiếu kỳ, Mục Thiên Tôn làm thế nào đi tới trăm vạn năm trước? Tần Thiên Tôn đi cùng ngươi có phải chính là Khai Hoàng thiếu niên năm đó?

Tần Mục cười nói:

- Ta hỏi ngươi nói, ngươi lại tới hỏi ta, tỷ tỷ, ngươi quá bướng bỉnh. Ngươi vừa mới nói cái gì đạo thứ nhất, đạo thứ hai mươi hai, cái này làm sao phân chia?

Sắc mặt Yến Khấp Linh đỡ hơn một chút, nói:

- Thiên hạ đại đạo dựa theo sự khác nhau tương ứng để phân chia, Nguyên Đô có câu ba mươi sáu, loại đại đạo thứ nhất chính là đạo một, loại đại đạo thứ hai chính là đạo hai, lấy loại này đẩy ra, sáu mươi bốn đại đạo U Đô, bảy mươi hai đại đạo Huyền Đô, 360 đại đạo chu thiên tinh tú. Những cái đạo này đều có đánh số. Thi triển thần thông ẩn chứa loại đại đạo đạo lý nào lại thuộc về loại thần thông đại đạo này. Ví dụ như ngươi thi triển thiên hỏa lại thuộc về đạo thứ hai của Huyền Đô.

Tần Mục trầm ngâm, suy tư nói:

- Loại cách thức phân chia này, khiến cho ta nhớ tới Đạo môn... Ngươi có quen biết một đạo nhân lôi thôi không?

- Ngươi là Đạo tổ của Đạo môn sao?

Yến Khấp Linh lắc đầu nói:

- Nghe qua kỳ danh nhưng chưa từng thấy qua.

Tần Mục cẩn thận quan sát nét mặt thần thái của nàng, tiếp tục hỏi:

- Ngươi chưa từng gặp Đạo môn Đạo tổ?

Yến Khấp Linh nói:

- Ta không... Ta đã gặp Đạo môn Đạo tổ! Ngươi cho ta ăn cái gì?

Nàng lộ ra vẻ hoảng sợ, ý thức tư duy của nàng gần như không chịu sự khống chế của nàng, rõ ràng nàng muốn nói là chưa từng thấy qua Đạo tổ của Đạo môn, mà ở lần thứ hai của Tần Mục truy hỏi xuống, nàng lại không tự chủ được nói ra tình hình thực tế.

- Nước bọt của rồng béo.

Vẻ mặt Tần Mục ôn hoà, ôn nhu nói:

- Bỏ thêm chút dược liệu khác, là thánh dược trị thương. Chỉ có điều loại linh đan này có chút tai hại, sẽ ảnh hưởng tới ý thức tư duy, khiến cho ý thức tư duy của người dùng không tự chủ được làm theo người khác. Nếu như lại tăng thêm chút thần thông ma đạo của U Đô, ảnh hưởng linh hồn của người dùng, dùng để tra hỏi rất tốt. Đạo tổ Đạo môn có phải chính là người trợ giúp các ngươi xác lập đánh số những đại đạo này hay không?

Long Kỳ Lân dương dương đắc ý, nhìn về phía Thủy Kỳ Lân nói:

- Đây cũng là tác dụng của nước miếng rồng.

Thủy Kỳ Lân kính phục không thôi, nói:

- Ca, lúc thời gian rảnh rỗi ca nhất định phải dạy ta một chút!

- Đây là thiên phú, ngươi không học được!

Long Kỳ Lân càng thêm đắc ý.

Mồ hôi lạnh trên trán Yến Khấp Linh biến thành từng giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu, lẫn vào máu màu vàng từ trên gương mặt chảy xuống, lại ngậm miệng, chết sống không mở miệng.

- Ngươi không nói, ta cũng biết là hắn. Đạo tổ nhiệt tình yêu thương thuật số, cho rằng bản chất của vạn vật trong thiên địa đều là số lý. Nếu Thiên Đế mời hắn đi vào xếp hạng đại đạo các giới, hắn nhất định sẽ vui vẻ đi vào.

Giọng nói của Tần Mục càng thêm mềm nhẹ, hỏi tới:

- Có phải là Đạo tổ giúp Thiên Đế biên soạn các loại đại đạo hay không? Hắn biên soạn đạo pháp, ngươi đều xem qua đúng không? Như vậy, hiện tại Đạo tổ của Đạo môn ở đâu?

Yến Khấp Linh cắn chặt răng, sắc mặt đỏ lên, thân thể run rẩy, hiển nhiên đang đối đầu với ma âm ảnh hưởng linh hồn của hắn.

Tần Mục khẽ nhíu mày, Yến Khấp Linh chết sống không nói, hắn cũng không có cách nào ép nàng mở miệng.

Nữ tử này có tinh thần cường đại, hơn nữa lại tinh thông thần thông đạo pháp của ba giới Nguyên Đô, U Đô, Huyền Đô, muốn khống chế linh hồn nàng cũng không dễ dàng.

- Ngươi vừa mới nói đạo thứ nhất của kiếm đạo, đạo thứ nhất của võ đạo là thế nào?

Tần Mục hỏi.

Yến Khấp Linh giống như trút được gánh nặng, khàn giọng nói:

- Thế gian này vốn cũng không có kiếm đạo, cũng không có võ đạo, những đại đạo là hậu thiên tạo thành, là bị hậu nhân sáng lập ra, không ở trong trời đại đạo sinh. Đạo tổ nói, nếu có một môn chiêu pháp có thể trực tiếp nhập đạo, lại thuộc về đạo thứ nhất, Đạo tổ...

- Đạo tổ ở đâu?

Tần Mục nhanh chóng nói.

Thân thể Yến Khấp Linh run rẩy kịch liệt, chợt mở miệng, muốn cắn chặt đầu lưỡi của mình.

Tần Mục nhíu mày, lập tức nhét chuôi của thanh phất trần trần vào trong miệng nàng, để tránh nàng thật sự cắn đứt đầu lưỡi, ho khan một tiếng nói:

- Ngươi yên tâm, ta sẽ không lại truy hỏi vấn đề này nữa.

Yến Khấp Linh phun chuôi của thanh phất trần ra, lạnh lùng nói:

- Ngươi quá giảo quyệt, ta không tin ngươi! Đường đường là Mục Thiên Tôn, không ngờ thối nát như vậy, còn muốn tính kê hãm hại ta!

Tần Mục cười ha ha, không khỏi đắc ý.

Yến Khấp Linh cười lạnh nói:

- Ngự Thiên Tôn vẫn thiếu một chút mảnh nhỏ hồn phách đúng không? Ta biết tàn hồn hắn giấu ở chỗ nào, ngươi và ta có cùng chung kẻ địch, đáng lẽ nên hợp tác.

- Kẻ địch của kẻ địch chưa chắc đã là bằng hữu.

Tần Mục lắc đầu, nói:

- Ta không biết mục đích thật sự của ngươi, cũng không biết có phải là bằng hữu hay không. Về phần tàn hồn của Lam hiền đệ, ta cũng biết ở nơi nào.

Yến Khấp Linh trầm mặc xuống, đột nhiên nói:

- Ngươi thật sự không quan tâm tới danh hiệu Mục Thiên Tôn?

- Mục Thiên Tôn?

Tần Mục cười to, lắc đầu nói:

- Thiên Đế phong ta làm Mục Thiên Tôn, đã cho ta cái gì? Chẳng qua là một bài tử Mục Thiên Tôn và thánh chỉ Thiên Đế. Tấm bài tử và thánh chỉ Thiên Đế này, ta ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn. Thiên Tôn khác còn có các thần chúc phúc, nhưng ta lại rơi xuống một tấm bảng, cùng lắm thì hắn thu hồi là được.

Yến Khấp Linh im lặng, sau một lúc lâu, nói:

- Thiên Đế chúc phúc chính là ở bên trong bài tử và đế chỉ, một trăm vạn năm qua, ngươi cũng không biết?

Tần Mục ngạc nhiên.

Yến Khấp Linh cười như không cười nhìn hắn, Tần Mục cố nén kích động muốn lập tức tìm kiếm túi Thao Thiết, hắn ho khan một tiếng, nói:

- Ta hỏi xong, các ngươi có thể đi. Cố gắng dưỡng thương, không cần phải lo lắng cho Ngự Thiên Tôn, hắn ở chỗ của ta, ta sẽ chiếu cố hắn rất tốt. Nếu như thật sự muốn cùng ta liên thủ, dẫn tàn hồn của hắn tới gặp ta.

Yến Khấp Linh vô cùng gian nan chuyển động bước chân, đi lướt qua bên cạnh hắn, đột nhiên dừng lại, khẽ nói:

- Không nên tin Địa Mẫu, đề phòng Thiên Công và Thổ Bá. Còn có Thiên Minh, bọn họ cũng không phải là người lương thiện.

Tần Mục hơi ngẩn người ra, đột nhiên sắc mặt đại biến, lập tức lấy ra lá liễu lại muốn dán ở mi tâm của mình.

Đột nhiên hắn lại dừng lại, không có trực tiếp dán lá liễu ở mi tâm của mình, mà lặng lẽ thu về, cười nói:

- Thật là một nữ tử thông minh.

Yến Khấp Linh di chuyển bước chân, đi ra hơn mười bước, mấy người nữ tử này vội vàng đón nàng, đỡ nàng, khẽ nói:

- Tiểu thư, có cần hay không...

Yến Khấp Linh lắc đầu:

- Hắn không có hạ sát thủ, còn chữa thương cho ta, chúng ta cũng cần phải có chút lễ phép. Chuyện hôm nay cứ tạm thời như thế đi, chuyện của ta, tương lai bản thân ta sẽ tìm trở về, không cần các ngươi giúp ta! Chúng ta đi!

Thân thể một nữ tử trong đó thoáng lắc một cái, đột nhiên lắc mình hóa thành một con Đại Côn, những nữ tử khác đỡ nàng đi tới trên lưng Đại Côn.

Đại Côn lắc đầu vẫy đuôi đang muốn bay đi, giọng nói của Tần Mục từ phía sau lại truyền đến:

- Linh tỷ tỷ, Thiên Đế có chết hay không?

Trên lưng Đại Côn, thân thể Yến Khấp Linh chấn động mạnh, cắn chặt răng, âm thanh từ trong kẽ răng rít lên, khàn cả giọng nói:

- Đi.

Đại Côn vỗ vây cá giống như vỗ cánh, bay vút lên trời cao.

Tần Mục nhìn theo các nàng đi xa, có phầm trầm ngâm.

Công Tôn Yến, Ngự Thiên Tôn vội vàng đi tới trước người hắn, Tần Mục phục hồi lại tinh thần, ôn hòa cười nói:

- Yến tỷ tỷ, tỷ tỷ bị thương, ta tới giúp tỷ tỷ trị liệu một chút, để tránh lưu lại vết sẹo.

Công Tôn Yến ừ một tiếng, ngoan ngoãn đứng ở nơi đó, mặc cho hắn cởi quần áo của mình ra, để lộ ra vết thương.

Tần Mục cẩn thận tỉ mỉ bôi thuốc trị thương cho nàng, loại trừ máu ở chỗ đau.

Da của thiếu nữ rất trắng.

- Thiên Đế chết rồi.

Hắn đột nhiên ngừng tay, suy nghĩ xuất thần nói:

- Cổ Thần Thiên Đế Long Hán Thiên Đình kia đã chết.

Công Tôn Yến có chút mờ mịt, không biết vì sao hắn xuất thần, vì sao còn nói ra câu nói không đầu không đuôi này.

Tần Mục lại phục hồi lại tinh thần, tiếp tục giúp nàng bôi thuốc trị thương, khẽ nói:

- Ta vẫn cho là Thiên Đế của Thiên Đình ngoại vực chính là Cổ Thần Thiên Đế của Long Hán Thiên Đình, nhưng từ những tin tức Yến Khấp Linh vô ý để lộ ra lại thấy được, Thiên Đế chắc hẳn đã chết. Thiên Đế của Thiên Đình ngoại vực cũng không phải là hắn, mà là người khác.

Hắn đứng ở trước mặt Công Tôn Yến, hai tay rất nhẹ nhàng, giúp nữ hài này kéo lại trang phục, rất cẩn thận chỉnh lại trang phục của nàng, nhưng Công Tôn Yến lại có thể nhìn ra giờ phút này người thiếu niên có chút không yên lòng, trong đầu đang suy nghĩ tới những chuyện khác.

Quần áo của nàng đã rất chỉnh tề, Tần Mục vẫn còn đang chỉnh lại quần áo của nàng.

Sau một lúc lâu, Tần Mục đột nhiên thở dài, khẽ nói:

- Thiên Công, Thổ Bá, chúng ta nên hoàn toàn nghiêm túc nói chuyện một chút. Các ngươi nói có đúng không?

Công Tôn Yến có chút không hiểu, không biết hắn vì sao lại đột nhiên nói như vậy.

Mà trong đại lục chữ Tần, lão đầu râu bạc và Dung Nham Thổ Bá lại liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ không nói gì.

Vù.

Trên bầu trời của đại lục chữ Tần, một đạo thần thức bất diệt từ trên cao hạ xuống, rơi xuống đất hóa thành hình thái của Tần Mục, nhìn phân thân của hai vị Cổ Thần cổ xưa này.

Bình Luận (0)
Comment