Tần Mục đứng ở trên đầu Long Kỳ Lân, Long Kỳ Lân đang nhanh chóng chạy vội với tốc độ cực nhanh, nhưng vẫn bị cuồng phong do con vật khổng lồ này từ dưới mặt đất lao ra trùng kích, thân hình gần như không có cách nào đứng vững.
Thân thể vô cùng lớn này chỉ cách bọn họ có hơn mười trượng, từ phía nhìn lại giống như đang sát ở bên người.
Đó là một thân thể mọc đầy mảnh vảy bằng gỗ, giống như là rễ cây, nhưng trên vảy gỗ lại có đầy các loại ấn ký phù văn tự nhiên, thậm chí hiện ra màu kim loại sáng bóng.
Tuy thân thể khổng lồ này là bằng gỗ nhưng lại vô cùng linh hoạt, khi nó ở dưới mặt đất lao ra, Tần Mục nhìn thấy được thân thể của cái cây này bắt đầu duỗi ra, giống như là từng cái long trảo vô cùng sắc bén và cứng cáp.
Chỉ là cái thân thể này có số lượng long trảo quá nhiều, khoảng chừng mấy trăm cái!
Hơn nữa, trên thân thể nó còn mọc ra rất nhiều rễ chùm, giống như râu rồng, mọc ở trên lưng lại giống như là lông bờm của rồng, rất dài, hơn nữa còn không ngừng tung bay!
Bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh, xung quanh có sấm chớp rền vang, sấm sét cũng không phải là bổ về phía mặt đất, mà lấy quái vật kia làm trung tâm lại bổ ra bốn phía, hình thành từng tầng phóng điện lớn.
Điện quang bắn ra bốn phía xoẹt xoẹt, thời điểm dòng điện đi qua thân thể của Tần Mục và Long Kỳ Lân, cho dù bọn họ đồng thời phát động Tổ Long Thái Huyền Công để giảm bớt uy lực của sấm sét, nhưng trên thân thể cũng bị sấm sét đánh ra thành từng lỗ thủng!
- Lão gia, bôi thuốc!
Long Kỳ Lân hoảng hốt lo sợ nói:
- Ta có nhiều chỗ liếm không được!
Thân hình Tần Mục vừa ổn định, thân thể đã nhanh chóng phục hồi như cũ, hắm đưa tay lấy ra mấy chục lọ nước miếng rồng, đập vỡ, khiến cho nước miếng rồng chảy vào vết thương của Long Kỳ Lân.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, đầu của thân hình khổng lồ đã xuất hiện ở trong tầng mây, vân khí xung quanh đều bị gạt ra, cái đầu kia phun ra từng dòng khí lưu, khói đặc không ngừng cuồn cuộn, trong sương mù còn kèm theo cả ánh lửa.
Hắn phun ra khí lưu quá nhanh, dẫn đến không khí bị thiêu đốt không ngừng.
Nhưng khí hắn phun ra lại không sạch sẽ, kèm theo mùi mục nát bị chôn trong lòng đất, bởi vậy có sương mù tràn ngập xung quanh.
Đây là một con Địa Long có thể phách thật sự khổng lồ, các con Thần Long khác đều rất ít râu rồng, râu rồng của hắn lại là rễ chùm, vô số cái từ xung quanh miệng chui ra ngoài, hơn nữa còn rất dài, tung bay giống như là rèm buông xuống.
Con Địa Long này vừa chui ra, trong nháy mắt lại mở miệng đớp về phía người mù và Khúc Hà đang giao phong, không trung trực tiếp thiếu một mảng, ngay cả Thiên Đồ bao phủ Duyên Khang cũng bị hắn cắn một cái rơi xuống một khối lớn!
Người mù cùng Khúc Hà nhanh chóng tránh né, nhiều lần nguy hiểm lại từ trong miệng hắn chạy ra, rơi vào trên cái đầu cực lớn của con Địa Long này, hai vị thần nhân chạy vội ở trên cái đầu khổng lồ của nó, bọn họ vừa chạy nhanh, vừa công kích về phía đối phương.
Long Thác Thần Thương của người mù hóa thành Hắc Long, thương đâm ra, thương thu lại nhanh chóng vô cùng, Long Thác di chuyển qua lại, dưới sự điều khiển linh động vô cùng của người mù, nó đánh chính xác vào tiếp điểm lực lượng thần thông của Khúc Hà, đánh gãy trận thế của đối phương.
Khúc Hà lại một loại phương thức công kích khác, cho dù hắn từng bước ép sát, nhưng thế tấn công lại không phải là cận chiến, mà là nghìn cánh tay tung bay, thần nhãn trong lòng bàn tay không ngừng bắn ra từng ánh sáng, ánh sáng va chạm ở giữa không trung, văng ra, đan vào nhau biến thành tấm lưới.
Bởi vậy mỗi lần hắn ra tay đều là một loại trận thế, mỗi một loại trận thế đều không giống nhau, hắn lấy trận pháp làm thần thông, khiến mắt của người ta chói lòa.
Trận pháp cần phải sớm bày trận, có rất ít người trực tiếp coi trận pháp thành thần thông sử dụng ở trong chiến đấu, trừ phi là luyện thành một bộ linh binh thần binh trận pháp.
Ví dụ như trận sư Hòa Y Y của Tây Thổ, nàng chính là đi theo con đường trận pháp, lấy đá vuông làm yếu tố cơ bản để hình thành trận pháp, sử dụng thuật số để cấu tạo ra trận pháp.
Đá vuông chính là linh binh của nàng.
Nếu để cho nàng coi trận pháp thành thần thông, nàng lại không làm được.
Mà Khúc Hà có thiên phú dị bẩm, hắn có rất nhiều cánh tay, trong lòng mỗi một bàn tay đều mọc ra một con mắt, hắn luyện nghìn con mắt của mình thành mắt thần, trong mắt thần lại giấu diếm trận pháp.
Trận pháp khởi động bắn ra tia sáng cũng không phải chỉ đơn thuần là uy năng, mà còn do vô số trận văn đan vào nhau, tia sáng va chạm, các loại trận văn phức tạp va chạm đồng thời kết hợp với nhau, lại sẽ mở ra trận thế, hình thành các loại trận pháp.
Đương nhiên, uy lực của loại trận pháp này sẽ kém hơn so với sử dụng linh binh thần binh tới cấu tạo ra sát trận, nhưng lại có thể tự do tổ hợp, thay đổi trong nháy mắt, khiến cho người ta không kịp có thời gian phá trận.
Lấy trận pháp làm phương hướng tu luyện chính, tu vi muốn tiến cảnh sẽ gian nan, nhưng chiến lực lại tốt hơn so với những người tu luyện khác, đây cũng là nguyên nhân khiến Tử Hề Thiên Sư có thể đánh cho Vũ Đấu Thiên Sư tâm phục khẩu phục.
Khúc Hà cũng là người như vậy.
Nhưng hắn gặp được lại là đại sư nổi danh nhất Duyên Khang quốc về mắt thần và trận pháp, thành tựu của người mù ở trên trận pháp lại cực cao, năm đó bởi vì hắn bị Tinh Ngạn móc đi một đôi mắt khiến cho thần ý chí tinh thần sa sút trốn vào Đại Khư. Sau đó, bởi vì Tần Mục hắn đã đi ra kỏi Đại Khư, lại vừa vặn gặp được Duyên Khang thời kỳ cải cách.
Hắn tiếp thu thành quả cải cách của Duyên Khang, lại học tập được thành tựu trận pháp của thời đại Khai Hoàng, thành tựu của hắn ở trên phương diện trận pháp đã thành nhân vật đứng đầu.
Người mù mặc dù không có làm được như Khúc Hà, lấy trận pháp làm thần thông, nhưng hắn lấy thần thương phá trận, lại vừa vặn kìm chế được trận pháp thần thông của Khúc Hà, khiến cho thần thông uy lực trận pháp của hắn không kịp phát huy ra.
Lấy yếu phá mạnh vốn chính là thủ đoạn khiến đại sư trận pháp kiêu ngạo, hai đại sư trận pháp gặp nhau, ai có tu vi cao thâm đã không phải là mấu chốt đê rthắng bại, mấu chốt của thắng bại là ở chỗ ai có thành tựu càng cao hơn.
Hai người chạy nhanh ở trên lưng của Địa Long, uy lực của các loại thần thông kỹ xảo không ngừng cuốn ra khắp nơi, nhưng trong phút chốc, hai người đồng thời rơi phải hiểm cảnh.
Con Địa Long kia bị thần thông thiên hỏa của Tần Mục làm kinh động, nhưng Địa Long lại không tìm được Tần Mục, bởi vì Tần Mục quá yếu nhỏ, hai vị thần chỉ đối chiến trên không trung mới là mục tiêu của nó, bởi vậy hắn hạ thủ đối với hai người trước
Địa Long cắn một khoảng không, hai người đã đánh đến trên đầu của hắn, bất chợt Địa Long lắc đầu, dưới lớp da đầy mảnh vảy gỗ có vô số rễ cây chui ra, quấn về phía hai người.
Những rễ cây này giống như từng con giao lòng có màu vàng đất vô cùng cứng rắn, không ngờ chúng không trở ngại xuyên qua thần thông của bọn họ.
Người mù nhất thời kinh sợ, cầm thương đâm về phía một rễ, một thương này giống như bút của Thần Lai, tuyệt diệu tới đỉnh điểm, giỏi về phá lực, nhưng đâm vào trên cái rễ giống như con giao long này, lại không nghe được bất kỳ tiếng động gì.
Long Thác Thần Thương chỉ đâm vào đầu rồng được năm tấc, vẫn không thể đâm thủng cái rễ này.
- Cứng quá! Nó có lai lịch thế nào vậy?
Người mù vội vàng rút thương, phóng người nhảy lên, hắn đang muốn bay khỏi nơi đây, đột nhiên hắn ngã xuống, hai chân đã bị một cái rễ trói lại, kéo hắn ngã xuống.
Vô số rễ cây nhào tới, trói chặt lấy người mù.
Bên kia, Khúc Hà cũng đồng thời gặp phải Địa Long tập kích, nghìn cánh tay của hắn bị trói chặt, không thể động đậy, kêu lớn:
- Địa Long đừng có làm càn! Ta chính là Thần Bộ doanh đội chính của Thiên Đình...
Hắn còn chưa nói dứt lời, rễ cây đã bay lượn, cuốn lấy hai người, treo ngược trên cao, đưa về phía miệng rồng.
Con Địa Long này mở cái miệng lớn ra, trong miệng là một mảnh tối tăm, trong bóng tối có sương mù tràn ngập dường như có ánh lửa ẩn hiện.
Người mù và Khúc Hà ra sức giãy dụa, nhưng rễ cây đã đâm thật sâu vào trong bắp thịt của bọn họ, quấn ở trên khối xương, khiến bọn họ giãy dụa cũng không thoát được.
Lại vào lúc này, người mù chỉ thấy Tần Mục đứng ở trên đầu Long Kỳ Lân, Long Kỳ Lân đang nhanh chân đạp mây lửa, chạy vào trong miệng của con Địa Long này.
Người mù cả giận nói:
- Ngươi tới làm cái gì? Còn không phải là chịu chết sao?
Long Kỳ Lân chạy như điên, đuổi theo bọn họ đi tới trong cái miệng lớn của con Địa Long, rất nhanh nó đã đuổi tới chỗ cổ họng, cuối cùng đuổi kịp được hai người.
Tần Mục ở trên đầu của Long Kỳ Lân chạy vội vài bước, vung cánh tay lên, vô số trận văn bay ra, xông về phía người mù, hắn cười vang nói:
- Khúc đội chính, ngươi tinh luyện trận pháp, biết thần thông truyền tống không?
Khúc Hà đang giãy dụa, lại thấy những trận văn truyền tống bao bọc lấy người mù, ánh sáng chợt bạo phát.
Khúc Hà cười lạnh nói:
- Thần thông truyền tống cũng không trốn thoát được! Rễ cây này đã chui vào trong cơ thể của chúng ta, cuốn lấy xương của chúng ta, thần thông truyền tống của ngươi không cắt được những cái rễ cây này!
Ánh sáng truyền tống tắt, người mù vẫn bị rễ cây quấn canh, thần thông truyền tống na di, trong không gian nhưng những rễ cây này có huyết mạch của Địa Mẫu, căn bản không thể chuyển động được.
- Nếu có thể truyền tống đi, ta sớm đã đi!
Người mù cả giận nói:
- Tiểu tử thối, ngươi ăn cơm của ta mấy năm nay vô ích sao? Thần thông truyền tống của Thiên Thánh giáo, ta đã sớm học được, có thể đi ta đã sớm đi! Ngươi đi mau, không cần lo cho ta!
Những rễ cây này kéo theo bọn họ tuột xuống phía dưới, phía dưới chính là bóng tối vô tận, giống như vực sâu!
Người mù cười nói:
- Mục nhi, bản thân ngươi đi đi thôi, không uổng công lão mù ta nuôi ngươi lớn tới như vậy, ngươi rất hiếu thuận, ta thấy đời này đã giá trị rồi. Trở lại đi!
Tần Mục giống như nhắm mắt bịt tai, hắn giục Long Kỳ Lân chạy tiến lên, bỗng nhiên hắn lấy ra Vô Ưu kiếm, phóng người từ trên đầu của Long Kỳ Lân nhảy lên, kiếm sáng lấp lánh chém về phía những cái rễ cây giao long đang quấn lấy người mù.
Hắn vén lá liễu ở mi tâm ra, lập tức có ma khí tối tăm cuồn cuộn tuôn ra, khiến cho tu vi của hắn điên cuồng nâng cao, không ngờ hắn mạnh mẽ mượn pháp lực của Tần Phượng Thanh tới!
Kiếm của hắn lấp lánh, xuy một tiếng đã chặt đứt một cái rễ, lập tức có kiếm quang chuyển động vòng quanh người mù.
Khúc Hà nhìn về phía kiếm quang này, đột nhiên hắn tỉnh ngộ lại, than thở:
- Hóa ra là ngươi. Trên vách tường của đạo quán lưu lại vết kiếm, hóa ra chính là ngươi, là ngươi giết sứ giả của Thiên Đình, giết đệ tử chính thần Chu Thiên Tinh Đấu của Thiên Đình, ngươi quả thật là to gan lớn mật...
Tay phải của Tần Mục cầm kiếm, chặt đứt rễ cây ở xung quanh người, tay trái hắn vỗ về phía trước, trận văn truyền tống bạo phá ra nhấn chìm người mù.
- Ngươi là thần tử U Đô sao?
Khúc Hà thở dài, nói:
- Ngươi phát động lực lượng là lực lượng U Đô, khó trách ta nghe được cái tên Tần Mục này có chút quen thuộc. Trong Thần Bộ doanh chính Thiên Đình có hồ sơ của ngươi, trong lúc vô ý ta đã xem qua, lại chỉ nhớ rõ Tần Phượng Thanh, đối với cái tên Tần Mục này lại không có bao nhiêu ấn tượng. Quả nhiên giống như ta dự đoán Thanh Vân Thiên cũng làm phản rồi sao?
- Khúc Quân, ngươi không phụ danh là Thần Bộ.
Tần Mục cầm ngược Vô Ưu kiếm, nhìn về phía hắn cúi người chào, nói:
- Chỉ tiếc rằng, ta không thể cứu ngươi, vĩnh biệt quân.
Phía sau hắn, Long Kỳ Lân phát lực chạy như điên tới, ở thời điểm vô số rễ sắp quấn đến trên người Tần Mục, nó đã đi tới dưới chân Tần Mục, nâng Tần Mục lên.
Vô số trận văn truyền tống vù vù xoay tròn, ánh sáng bạo phát ra.
Vù một tiếng, Tần Mục và cả Long Kỳ Lân cùng biến mất.
Khúc Hà bị rễ cây cuốn chặt, đưa vào bóng tối trong bụng của Địa Long, hắn buồn bã nói:
- Ta không bội phục ngươi và người mù kia, ta bội phục là tiểu đạo sĩ được gọi là Ngọc Thần Tử, hắn mang ta đi tới nơi này. Hắn mới gọi là kẻ có thủ đoạn độc ác làm việc kín không sơ hở, ta chết ở trong mưu kế của hắn, tâm phục khẩu phục.
Thân thể của hắn biến mất trong bóng tối, chỉ còn lại có một tiếng thở dài sâu kín:
- Sau khi ta chết, Thiên Đình lại phái người đến đây, sẽ nhận định là Địa Mẫu hạ thủ. Thanh Vân Thiên lại sẽ trở thành một khối u ác tính trong Thiên Đình, đó chính là một nhân vật lợi hại...
Bên ngoài cơ thể vô cùng khổng lồ của Địa Long có ánh sáng hiện lên, người mù xuất hiện, toàn thân hắn đều là máu tươi đầm đìa, miệng vết thương còn có vài cái rễ đang điên cuồng sinh trưởng, chui về phía bên ngoài cơ thể hắn, cố gắng liên kết cùng thân thể của Địa Long.
Nhưng vào lúc này, có một đường ánh sáng thoáng hiện. Tần Mục và Long Kỳ Lân đột nhiên xuất hiện, bọn họ còn chưa đứng vững, Tần Mục đã thi pháp, lại có vô số trận văn truyền tống hiện lên, kết trận ở trên không trung.
Trong phút chốc, ba người đã đi tới ngoài trăm dặm.
Trong không trung, chân Thủy Kỳ Lân đạp trên sông lớn, lưng cõng Ngự Thiên Tôn đang chạy như điên, Ngọc Thần Tử lại ở trên không trung của bọn họ, chạy nhanh.
Một ngón tay Tần Mục chỉ tới, vô số phù văn quấn vòng quanh sông lớn gào thét xoay tròn lao về phía trước, rất nhanh đã nuốt hết Thủy Kỳ Lân và Ngự Thiên Tôn.
Một chưởng của hắn vỗ tới, phù văn truyền tống giống như là hoàng phù bay múa đầy trời, nhấn chìm Ngọc Thần Tử đang chạy trối chết.
Địa Long giơ lợi trảo lên, chộp về phía bọn họ.
Ánh sáng hiện ra, mọi người biến mất.
Ngoài trăm dặm, thân hình mọi người còn chưa xuất hiện, trong không trung lại thấy có vô số phù văn truyền tống bay lượn đầy trời, trận pháp truyền tống đang hình thành.
Trận pháp vừa hình thành, thân hình của đám người Tần Mục tất nhiên xuất hiện, bọn họ vừa vặn xông vào trong trận, ánh sáng bắn ra, mọi người lại một lần nữa biến mất.
Địa Long giận dữ gầm thét lên, đuổi theo về phía nơi đó, lại chỉ thấy từng vết sáng bạo phát, nhanh chóng đi xa, rất nhanh nó đã tìm không được bóng dáng của đám người Tần Mục nữa.
Địa Long chợt đâm đầu vào trong mặt đất, biến mất, chỉ thấy mặt đất nhanh chóng nứt ra, một sườn núi từ dưới mặt đất mọc ra, con Địa Long này tiềm hành ở trong lòng đất, tiếp tục đuổi về phía đám người Tần Mục.