Mục Thần Ký (Dịch)

Chương 906 - Máu Nhuộm Cả Dải Đất

Lúc đó hắn bị Thiên Đình bao vây chặt chẽ, bốn đế liên thủ ngăn chặn hắn, Xích Đế Tề Hạ Du cũng không hạ thủ lưu tình.

Tuy Tần Mục có thể hiểu rõ tình cảnh của Tề Hạ Du, biết nàng có mưu đồ rất lớn, nhất định phải nhịn xuống, nhưng trong lòng của Tần Mục ít nhiều có chút không thoải mái.

Hắn không phải Thánh Nhân như tiều phu.

Tiều Phu thánh nhân có thể vứt bỏ tất cả tình cảm, chỉ xuất phát từ lợi ích, sau khi lý trí tỉnh táo phân tích lợi và hại sẽ đưa ra quyết định.

Tiều phu chưa từng dạy hắn, hắn không làm được lý trí thuần túy.

Tiều phu dạy chính là Duyên Khang quốc sư, đối với Tần Mục và Ngụy Tùy Phong, hắn đều nuôi thả, chẳng quan tâm.

Tần Mục lấy lại bình tĩnh, nói:

- Nếu như vậy, chúng ta này lại lên đường đi gặp Xích Đế.

- Sư tôn không muốn gặp ngươi.

Tề Cửu Nghi nói:

- Lúc ngươi ở Thượng Thương thần tông, ta đã liên lạc với nàng. Sư tôn nói, nàng không muốn gặp ngươi, nhưng có thể cho ngươi mượn thuyền Phượng Hoàng sử dụng một thời gian. Tuy nhiên đến Thiên Đình, nàng sẽ thu hồi thuyền Phượng Hoàng. Thuyền Phượng Hoàng cũng sắp đến.

Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, trong lòng Xích Đế Tề Hạ Du hơn phân nửa cũng thấy thẹn, để tránh gặp lại hai bên đều xấu hổ.

- Thiếu chủ, thuyền Phượng Hoàng đến rồi!

Có thần nhân đi vào trong cung, khom người nói.

Tề Cửu Nghi đi ra ngoài trước, Tần Mục đuổi theo hắn, trong lòng thoáng động, dò hỏi:

- Tề huynh, Xích Đế còn đang ở Nguyên Giới, chưa có trở lại Nam Thiên sao?

Tề Cửu Nghi nói:

- Chưa từng trở lại. Nàng nói phải tìm kiếm một cừu gia, đi bắt tên tặc Lý Du Nhiên. Tên Lý Du Nhiên kia không chuyện ác nào không làm, hơn nữa còn có dư nghiệt Khai Hoàng chưa dẹp hết, nàng cần phải lưu lại tìm kiếm dư nghiệt Khai Hoàng...

Nói đến đây, hắn mới nhớ tới Tần Mục đã từng nói hắn là hậu nhân của Khai Hoàng, trong lòng có chút áy náy, tuy nhiên nhìn sắc mặt Tần Mục, hình như Tần Mục không có gì bất mãn.

Hắn cùng với Tần Mục tuy rằng nhiều lần liều chết chém giết, nhưng lại đánh ra giao tình, hắn rất kính phục Tần Mục, lại thêm có tầng quan hệ Long Kỳ Lân này, bởi vậy trong lòng hắn không có coi Tần Mục thành người ngoài.

Thuyền Phượng Hoàng là một trong số ít bảo vật có thể khiến Vu sĩ không ngừng qua lại hàng rào thế giới của các giới, không biết thân chiếc thuyền này dùng vật gì chế tạo, ngoài thuyền mọc ra cánh Phượng Hoàng với tốc độ bay kinh người, từ rất lâu cường giả Thiên Đình muốn hạ giới đều mượn thuyền của Xích Đế Tề Hạ Du.

Tần Mục theo Tề Cửu Nghi đi tới trên thuyền, chỉ thấy trên thuyền có mấy nghìn thiên binh thiên tướng Nam Thiên đang khống chế thuyền này.

- Chiếc thuyền này là bảo vật Đế Tọa, tốc độ vô song trong thiên hạ, nhưng điều động nó lại vô cùng tiêu hao pháp lực, bởi vậy cần phải hơn sáu ngàn tướng sĩ mới có khả năng phát động.

Tề Cửu Nghi hạ lệnh đi tới Thiên Đình, hơn sáu ngàn vị thiên binh thiên tướng này phát động thuyền Phượng Hoàng, chiếc thuyền này lướt ngang qua không trung, chậm rãi tăng nhanh tốc độ, hai bên thân thuyền là cánh phượng tuyệt đẹp chậm rãi bắt đầu mở ra, lưu quang tràn ngập màu sắc, khiến cho cả chiếc thuyền được ánh sáng bao quanh.

Cánh phượng hoàng muôn màu muôn vẻ, sau khi bắt đầu giang ra, cánh chậm rãi vỗ nhẹ, tốc độ của thuyền Phượng Hoàng cũng càng lúc càng nhanh.

Tề Cửu Nghi tiếp tục nói:

- Tuy rằng chiếc thuyền này của gia sư không phải bảo vật duy nhất có thể xuyên qua hàng rào thế giới, nhưng là một cái thoải mái nhất, ở trên thuyền căn bản không cần lo lắng bị dòng chảy không gian nhiễu loạn.

Tốc độ của thuyền Phượng Hoàng càng lúc càng nhanh, nhưng ở trên thuyền lại vô cùng ổn định, đợi cho tất cả phượng cánh của chiếc thuyền này hoạt động, tốc độ của thuyền Phượng Hoàng cuối cùng đạt đến mức tận cùng, vù một tiếng biến mất khỏi Nguyên Giới!

Tần Mục đứng ở đầu thuyền, chỉ thấy thuyền Phượng Hoàng phá vỡ không gian, không gian giống như từng dải ánh sáng rực rỡ, chiếc bảo thuyền này chạy nhanh ở trong dải ánh sáng, không biết tốc độ nhanh tới mức nào.

Tốc độ của Thuyền Phượng Hoàng đã vượt quá nhận thức của hắn, có thể thấy được Xích Đế Tề Hạ Du quả thật có bản lĩnh không tầm thường.

- Đế Thích Thiên Vương Phật vẫn muốn tu thành Đế Tọa, vẫn mượn công pháp của Đại Phạm Thiên, tuy nhiên chênh lệch giữa Đế Tọa và Lăng Tiêu đơn giản là một đạo lạch trời, bất kể về kiến thức hay nội tình đều có cản trở không thể vượt qua.

Tần Mục không nhịn được thán phục tốc độ của chiếc thuyền này, từ chiếc thuyền này có thể thấy được bản lĩnh của Tề Hạ Du, lại nghĩ tới ân oán của Đế Thích Thiên và Tề Hạ Du, hắn thầm nghĩ:

- Thế gian có rất nhiều cường giả cảnh giới Lăng Tiêu, nhưng cường giả cảnh giới Đế Tọa rất ít, chỉ sợ đây là nguyên nhân lớn nhất. Từ Lăng Tiêu đến Đế Tọa khó như lên trời.

Đế Thích Thiên Lý Du Nhiên tự nghĩ ra Đế Thích Thiên Vương Vương Phật Kinh, nhưng công pháp của hắn so sánh với Vô Lượng Kiếp Kinh của Đại Phạm Thiên Vương Phật, ở trên kiến thức và nội tình chênh lệch quá lớn tu vi không thể bù đắp.

Mặc dù Tề Hạ Du thua kém hơn Đại Phạm Thiên Vương Phật, nhưng Đế Thích Thiên Lý Du Nhiên so sánh cùng nàng, chỉ sợ cũng thua kém rất nhiều.

Thuyền Phượng Hoàng xuyên qua ở bên trong không gian, không biết qua bao lâu, cuối cùng nhẹ nhàng dừng lại, tiến vào sâu bên trong không gian, đi tới trong một mảnh tinh không mênh mông.

Tần Mục đứng ở đầu thuyền nhìn lại, nhưng thấy trong tinh không có từng ngôi sao sáng khác thường, giữa ngôi sao và ngôi sao có dải ánh sáng rực rỡ, giống như từng sợi dây xích liên kết các ngôi sao trong tinh không.

Nơi này là tinh không thật sự mà không phải là Thiên Đồ.

- Đó là sao Thiên Cương, thuộc về một trong ba mươi sáu Thiên Cương, ở giữa là Thiên Cương thành, còn được gọi là sao Ngọc Kỳ Lân.

Tề Cửu Nghi nói:

- Nếu đổi một góc độ khác, ngươi lại có thể nhìn thấy được hình thái sao Thiên Cương là một vị Cổ Thần Ngọc Kỳ Lân. Thiên Cương Tinh Quân trong chính thần Chu Thiên Tinh Đấu chính là sinh ra từ Thiên Cương thành.

Long Kỳ Lân kích động, nằm ở đầu thuyền nhìn xung quanh, nói:

- Nơi đó chính là nơi tổ tiên Kỳ Lân Thần tộc sinh ra sao? Thiên Cương Tinh Quân chính là sinh ra ở nơi đó sao?

Tốc độ Thuyền Phượng Hoàng chạy cực nhanh, rất nhanh đi tới phía trước sao Thiên Cương, từ phía xa nhìn lại, các sao liên kết, vừa vặn tạo thành hình thái của một con Kỳ Lân.

Sao đan vào nhau, ở ánh sáng chính giữa có một tòa Thần Thành bằng ngọc, vô cùng rộng lớn.

Tề Cửu Nghi do dự một chút, nói:

- Kỳ Lân có rất nhiều loại, Thiên Cương Tinh Quân là Ngọc Kỳ Lân, là Kỳ Lân tôn quý nhất. Ngoài việc đó ra, trong đại lục Nguyên Giới còn có các sao Thủy Hỏa Kim Mộc Thổ, ra đời năm đại Cổ Thần Kỳ Lân. Về phần nhị ca có phải là đời sau của Thiên Cương Tinh Quân hay không, cái này lại ta không có khả năng biết được.

Sắc mặt của Long Kỳ Lân tối sầm.

Hắn vừa sinh ra lại có thể khống chế Kỳ Lân thánh hỏa, hiển nhiên thuộc về mạch Hỏa Kỳ Lân Nguyên Giới, không có quan hệ cùng huyết mạch của Thiên Cương Tinh Quân.

Thuyền Phượng Hoàng bay vào đám sao do ba mươi sáu sao Thiên Cương tạo thành, chỉ thấy từng Thần Thành quy mô to nằm ở trong các sao, Thiên Khôi thành, Thiên Cơ thành, Thiên Nhàn thành, Thiên Dũng thành, Thiên Hùng thành, Thiên Mãnh thành v.v.

Mà hình thái mỗi một sao cũng không giống nhau, các sao liên kết với nhau, hình thành các loại hình thái Cổ Thần, phong cách cổ xưa, hung thần ác sát, dữ tợn khủng khiếp nói không nên lời.

Hình thái của sao cũng là hình thái của Cổ Thần, có thể tưởng tượng được những Cổ Thần Tinh Quân tất nhiên cũng là bộ dạng như vậy.

- Những Thần Thành là nơi đóng quân.

Tề Cửu Nghi nói:

- Lần này đánh Nguyên Giới, phần nhiều thiên binh thiên tướng được vận dụng là đến từ trong các Thần Thành lớn của sao Thiên Cương Địa Sát, binh lực nòng cốt của Thiên Đình, cùng với ba mươi sáu Thiên Cung bảy mươi hai Bảo Điện cũng không có đụng tới.

Trong lòng Tần Mục căng thẳng, chỉ là thiên binh thiên tướng trong trong sao Thiên Cương Địa Sát, lại đánh cho Nguyên Giới hoa rơi nước chảy, thế lực của Thiên Đình to lớn khiến người ta không thể tưởng tượng!

Thuyền Phượng Hoàng lại bay qua các sao Địa Sát, từ nơi đó đi qua tinh không, đường dài vô tận.

Đột nhiên, bọn họ chạy nhanh đến một tinh không bị nghiền nát, trong tinh không lơ lửng đại lục và ngôi sao bị tàn phá, thuyền Phượng Hoàng di chuyển qua mảnh hài cốt tinh không này.

Tần Mục nhìn về phía Tề Cửu Nghi:

- Tề huynh, nơi này là nơi nào? Tại sao lại có tinh không nghiền nát như vậy?

Tề Cửu Nghi nói:

- Nơi này là dải đất Huyết Tú Thiên Đình.

- Dải đất Huyết Tú?

- Dải đất Huyết Tú là di tích tiền sử, tồn tại từ rất sớm, còn muốn sớm hơn so với Long Hán Thiên Đình, ta nghe nói là ở trước khi văn minh quật khởi.

Tề Cửu Nghi nói:

- Cụ thể là thế nào, ta cũng chỉ nghe được mấy lời đồn đại. Một lời đồn đại trong đó nói là thời kì Thái Cổ Hồng Mông nơi này có văn minh, sau đó lại bị Cổ Thần Thiên Đế diệt trừ, sau nơi này chính là thời đại Cổ Thần, cho nên được gọi là tiền sử.

Thuyền Phượng Hoàng di chuyển qua một tinh cầu khổng lồ, tinh cầu kia vô cùng yên tĩnh, chậm rãi xoay tròn, khi từ mặt trái xoay tròn đến mặt trước, Tần Mục mới nhìn ra đây là một cái đầu lâu.

Một cái đầu lâu lớn đến khó có thể tin nổi!

Ở mảnh dải đất Huyết Tú này có rất nhiều cái đầu cực lớn tương tự, cùng sao hoang tàn lơ lửng ở trong tinh không, ảm đạm không có ánh sáng. Nếu không cẩn thận sẽ đụng phải nó.

Thuyền Phượng Hoàng chạy đến nơi đây tốc độ đã giảm xuống, Tần Mục đứng ở trên thuyền nhìn xung quanh, một khối lục địa cực lớn lướt qua phía trên không trung của thuyền Phượng Hoàng, trên lục địa còn có di tích văn minh tiền sử.

Tần Mục ngẩng đầu nhìn lên, trên lục địa có cung điện to lớn hùng vĩ, có cây cột cao lớn vút qua đỉnh thuyền, còn có tượng thần khổng lồ, phía sau tượng thần có vòng tròn cỡ lớn.

- Loại vòng tròn này, giống như vòng ánh sáng do chúc phúc Cổ Thần hình thành ở sau ót.

Tần Mục kinh ngạc, sau đầu có các loại vòng ánh sáng chắc là một loại truyền thống của thời đại Cổ Thần, khi hắn trở lại Long Hán năm đầu đã nhìn thấy sau đầu rất nhiều Cổ Thần, Bán Thần đều có vòng ánh sáng.

Khiến cho người ta chú ý nhất chính là bảy Thiên Tôn.

Bảy Thiên Tôn nhận được chúc phúc của Cổ Thần, vòng ánh sáng hào quang sau đầu nhiều nhất là Ngự Thiên Tôn, tất cả Cổ Thần đều chúc phúc cho hắn, dẫn đến vòng ánh sáng sau đầu hắn trùng trùng điệp điệp, phức tạp khác thường.

Đương nhiên, không phải sau đầu có vòng ánh sáng đều là Thiên Tôn, Cổ Thần còn có thể chúc phúc cho con cháu đời sau của mình.

Long Hán lúc đầu, có thể chúc phúc cũng không chỉ là Cổ Thần, Bán Thần có tu vi cường đại cũng có thể chúc phúc.

Sau khi Tần Mục nghiên cứu qua đại đạo phù văn Cổ Thần và chúc phúc Cổ Thần, cũng có thể làm được chúc phúc cho những người khác, đối với hắn, chúc phúc đã không có bao nhiêu bí mật đáng nói.

Tuy nhiên tượng thần trong di tích Hồng Mông này, cho thấy truyền thống chúc phúc Cổ Thần cũng không phải là do Cổ Thần phát minh, mà là thành quả của văn minh tiền sử.

Tần Mục hỏi thăm Tề Cửu Nghi:

- Bọn họ có thể tu luyện được văn minh tiền sử dải đất Huyết Tú sao? Bọn họ tu luyện thế nào?

Tề Cửu Nghi cười nói:

- Tần giáo chủ, ta đã nói đây chỉ là một lời đồn đại, nghe đồn có một tiền sử văn minh như thế. Lời đồn chỉ là lời đồn, không thể xem là thật. Ngươi làm sao có thể nghiêm túc theo đuổi như vậy?

Tần Mục càng thêm nghiêm túc, nói:

- Chuyện thế gian này chỉ sợ hai chữ nghiêm túc. Nếu dải đất Huyết Tú ở vào thời kì Hồng Mông đã từng tồn tại văn minh, như vậy kết cấu văn minh của nó là nơi có có thể tham khảo, đáng để thăm dò. Chúng ta có thể dừng lại nghiên cứu một chút.

Tề Cửu Nghi dở khóc dở cười:

- Tần giáo chủ, chiếc thuyền này là gia sư cho ngươi mượn để cho ngươi mau chóng chạy tới Thiên Đình, cũng không phải để cho ngươi đi dạo.

Tần Mục cười nói:

- Chúng ta chỉ nhìn một chút, sẽ không làm chậm trễ quá nhiều thời gian. Tề huynh, lẽ nào ngươi không hiếu kỳ về di tích tiền sử như dải đất Huyết Tú này sao?

- Không hiếu kỳ!

Tề Cửu Nghi quả quyết nói.

Tuy nói như vậy, hắn vẫn lệnh cho tướng sĩ dưới quyền Xích Đế giảm tốc độ của thuyền Phượng Hoàng tốc lại, sắc mặt nghiêm trọng nói:

- Tần giáo chủ, chúng ta có thể chậm rãi di chuyển ở dải đất Huyết Tú, nhưng tuyệt đối không thể ở lại chỗ này lâu! Ở đây dù sao cũng là tiền sử di tích, ai biết có thể có nguy hiểm đáng sợ hay không! Chỗ này, Thiên Đình hàng năm đều có rất nhiều người biến mất ở chỗ này, không biết sống chết ra sao!

Tần Mục gật đầu, cười nói:

- Ngươi yên tâm, ta cũng chỉ muốn nhìn một chút mà thôi...

Đột nhiên, sắc mặt hắn thoáng biến đổi, nhìn chằm chằm vào một tòa đại lục bị tàn phá bay tới, hắn vội vàng lấy từ trong túi Thao Thiết ra một quyển bản đồ địa lý, kiểm tra bản đồ địa lý, lại ngẩng đầu nhìn tòa đại lục càng ngày càng tới gần.

- Tề huynh...

Tần Mục cười ha hả nói:

- Có thể dừng thuyền ở mảnh trên đại lục này hay không? Có người lưu lại ít đồ cho ta ở nơi đó.

Tề Cửu Nghi giận tím mặt:

- Ngươi mới vừa rồi còn nói chỉ nhìn một chút, hiện tại lại đổi ý! Họ Tần kia, đừng tưởng rằng ngươi quan hệ tốt với nhị ca ta thì mọi chuyện đều do ngươi, trước đây ta tuân lệnh Hắc Đế chính là phải bắt ngươi! Nói thật cho ngươi biết, ta nhịn ngươi rất lâu rồi!

Tần Mục nhìn về phía Long Kỳ Lân, Long Kỳ Lân ho khan một tiếng, nói:

- Tam đệ, giáo chủ muốn đi vào trong đó nhìn, ngươi để cho hắn nhìn là được.

Tề Cửu Nghi một bụng đầy lửa giận suýt nữa không áp chế được, nhưng vẫn cứng rắn áp chế xuống, lạnh lùng nói:

- Ngươi chết ở bên trong thì đừng trách ta! Bức vẽ này của ngươi... A?

Hắn trợn tròn hai mắt, nhìn bản đồ địa lý trong tay của Tần Mục, cũng ngẩng đầu nhìn đại lục phía trước đang càng ngày càng gần, lộ ra vẻ nghi hoặc:

- Ngươi làm sao có thể có bản đồ địa lý của dải đất Huyết Tú? Ngươi thật có một người quen để lại đồ cho ngươi ở đó sao?

Bình Luận (0)
Comment