- Mục Thiên Tôn hình như hoàn toàn không kinh ngạc.
Một Tần Mục khác liếc nhìn hắn một cái, cười nói:
- Nếu ta thấy một ta khác lại ở phía trước, ta nhất định kinh ngạc kêu to lên, phản ứng kế tiếp chính là diệt trừ đối phương. Bởi vì trên thế giới này, ta mới là độc nhất vô nhị.
Tần Mục cười nói:
- Thiên Đình có thể chế tạo ra Ngự Thiên Tôn, hơn nữa một lần tạo chính là hơn mười tồn tại, chế tạo ra một ta khác lại tính là gì? Thân thể này là được Thiên Đình Tạo Phụ Thiên Cung chế tạo ra sao? Ngược lại rất giống. Tuy nhiên, cho dù chế tạo ra giống hệt ta, trong phút chốc cũng lại tụt lại phía sau.
Một Tần Mục khác đang quan sát lời nói hành động của hắn t, bắt chước theo động tác và giọng nói của hắn, nói:
- Cũng không phải là chế tạo ra một ngươi, mục đích thực sự của ta là thay thế được ngươi. Như vậy, ngươi bị chết lặng lẽ không một tiếng động, một ngươi khác lại còn sống.
Hắn bắt chước theo động tác rất nhỏ của Tần Mục, giống như đúc, nói:
- Sau khi ngươi chết, ngươi còn có thể làm một người đứng đầu cải cách Duyên Khang tiếp tục sống sót. Ngươi vẫn là Mục Thiên Tôn, trà trộn ở trong đồng đảng của ngươi, Thổ Bá, Thiên Công bọn họ đều sẽ không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào. Những Cổ Thần mơ ước giữ lại tính mạng của ngươi, chờ mong đại pháp sư vạn kiếp bất diệt có thể cứu sống lại bọn họ. Ngươi cho những tồn tại thối nát kia hi vọng, nhưng bọn họ lại sẽ không nghĩ tới, ngươi đã sớm chết.
Tần Mục nghiêng đầu, mi tâm mi mắt từ từ tách về hai bên, lộ ra con mắt thứ ba, quan sát thân thể này, nói:
- Ngươi là Hạo Thiên Tôn sao? Bại tướng dưới tay ta, hai lần thua ở trong tay ta.
Đồng tử của Tần Mục đối diện đột nhiên co lại, mi tâm cũng có một con mắt dựng thẳng, mi mắt tách về hai bên, tốc độ con mắt thứ ba của hắn mở ra gần như giống hệt với Tần Mục, rõ ràng vẫn đang bắt chước theo Tần Mục.
Đồng tử trong mắt hắn cũng là hình thoi, rõ ràng lúc Đạo tổ quan sát Tần Mục rất cẩn thận tỉ mỉ, bảo đảm mỗi một chi tiết đều giống hệt với Tần Mục.
Thậm chí ngay cả trang phục, mỗi một cọng lông sợi tóc, số lông số tóc đều giống nhau như đúc!
Đạo tổ chính là một người nghiêm túc như vậy.
- Lần đầu tiên là Long Hán năm đầu, cũng ở chỗ này.
Tần Mục có thêm hứng thú nói:
- Ngươi bị ta đánh cho giống như một con chó nhà có tang, vội vàng thoát thân, những bộ hạ kia của ngươi liều mạng ngăn cản ta, không để cho ta giết ngươi, nhưng bọn họ bị ta giết chết giống như giết con gà vậy. Máu của bọn họ và máu của ngươi nhuộm đỏ này Dao Trì. Mẫu thân của ngươi Nguyên Mỗ phu nhân dùng hình chiếu từng tới cứu ngươi, nhưng ở trước mặt nàng, ta vẫn đánh ngươi thành một con chó chết. Ngươi dưỡng thương bao lâu?
Đối diện Tần Mục nói:
- Khi đó y thuật không tốt, Thiên Đế mời danh y cứu ta, nhưng những danh y kia không có năng lực, không có ai có cách nào trị hết kiếm ý và kiếm thương của ngươi. Ta nằm ở trên giường bệnh hơn một trăm năm, không có cách nào ăn uống, phải dựa vào người khác này đút cơm. Ta đại tiểu tiện không thể khống chế được, cần phải dựa vào cung nữ hầu hạ mớ có khả năng làm được. Ở trong hơn một trăm năm này, ta không chỉ một lần nghĩ đến cái chết, ta thậm chí không chỉ một lần khẩn cầu mẫu hậu giết ta.
Tần Mục lộ ra vẻ tươi cười:
- Đây là ta thưởng cho ngươi. Ngươi mới nằm hơn một trăm năm, Ngự Thiên Tôn lại nằm hơn trăm vạn năm.
- Sau khi thương thế của ta từ từ khá hơn, ta có thể xuống đất đi lại. Khi đó ta mới biết được, vết thương trên người thật ra đã sớm khỏi, không khỏi hẳn là đạo tâm của ta.
Đồng tử của Tần Mục đối diện đột nhiên co lại, thần quang trong mắt dày đặc, hắn lập tức thu lại thần quang, thản nhiên nói:
- Vết thương trên đạo tâm của ta cần thời gian dài hơn mới có khả năng trị hết. Trong nghìn năm sau đó, chỉ cần ta vừa nhắm mắt lại, sẽ nhìn thấy kiếm của ngươi đâm thủng thân thể ta, nhìn thấy được nắm đấm của ngươi nện ở trên người của ta, đập cho ta gãy xương đứt gân.
Tần Mục áy náy nói:
- Ta lúc đó đáng lẽ phải giết chết ngươi, như vậy ngươi sẽ không bị hành hạ như vậy.
Tần Mục đối diện lạnh lùng nói:
- Nghìn năm sau, ta mới từ trong sự ám ảnh về ngươi đi ra. Tuy nhiên sau khi ta đi ra khỏi ám ảnh của ngươi, ta lại biết, ta đã không phải là ta lúc trước nữa. Lúc trước ta chỉ là thanh đao trong tay của phụ hoàng, dùng để diệt trừ Ngự Thiên Tôn, kẻ địch mạnh trong tương lai có khả năng uy hiếp được địa vị của hắn, là ngươi khiến cho ta chết rồi lại sống lại. Từ đó trở đi, ta xin thề ta phải sống sót vì mình.
Hắn còn đang bắt chước theo giọng nói và cử chỉ của Tần Mục, tiếp tục nói:
- Ta bắt đầu trở nên thâm trầm. Ta ở trong các hoàng tử cũng không khiến cho người ta chú ý, dù sao ta là một người thất bại, bị Mục Thiên Tôn đánh thành người giống như chó chết vậy. Nhưng càng là như vậy ta lại càng có cơ hội, phụ hoàng lại càng coi trọng ta. Ta giúp đỡ phụ hoàng vạch kế hoạch loại bỏ đi đại thái tử, phế bỏ hắn, giết chết hắn. Hắn là nhi tử của Đế Hậu cùng phụ hoàng, lúc trước hắn từng sỉ nhục ta, giễu cợt ta là con tư sinh, giễu cợt ta bị Mục Thiên Tôn đánh thành chó chết, vì vậy ta cho hắn một cái tên là Tà Vô Kỳ, tỏ vẻ sỉ nhục, khiến cho hắn sau khi chết cũng phải tiếp tục bị hành hạ ở U Đô!
Tần Mục nhìn thấy được trên mặt mình ở đối diện lộ ra vẻ tươi cười, giống nụ cười chất phác của mình vậy, nhưng dưới vẻ chất phác này là sự căm hận nồng đậm và sảng khoái sau khi báo thù.
- Sau khi Tà Vô Kỳ chết, tất cả người có quyền thế trong đám hoàng tử đều không phải là đối thủ của ta, kẻ thì chết, người thì bị thương, còn có vài người bị ta làm cho đạo tâm đổ nát.
Một Tần Mục khác cười hì hì nói:
- Phụ hoàng cảm thấy đám người Vân Thiên Tôn Lăng Thiên Tôn có uy hiếp tới Thiên Đình, vì vậy lại dự định nâng đỡ một thân tín đi đối phó với bọn họ, hạn chế bọn họ, vì vậy hắn lựa chọn ta. Hì hì, khi đó hắn cũng chỉ có thể lựa chọn ta. Cho nên, ta lại đi tới Nguyên Giới, thành lập Long Tiêu Thiên Đình, chống lại đám người Vân Thiên Tôn, đánh sống đánh chết, tuy nhiên cũng bởi vậy ta thành lập e một tổ chức của mình. Có những thành viên trong tổ chức này, ta mới có thể ung dung mưu tính đại nghiệp.
Tần Mục khen:
- Hạo Thiên Tôn, ngươi trưởng thành rồi.
- Đây chính là bái ngươi ban tặng.
Nụ cười trên mặt của Tần Mục khác càng thêm thuần khiết, giống như ánh sáng mặt trời, giống như một đại nam hài, nói:
- Ta với Vân Thiên Tôn đấu rất lâu, Nhân tộc và sinh linh hậu thiên quá yếu, căn bản không phải là đối thủ của Bán Thần. Vì để cho Nhân tộc và sinh linh hậu thiên nâng cao lòng tin, hắn tự nhiên hóa thành dáng dáng của ngươi tới đánh ta, buồn cười.
Hắn buồn cười:
- Ta lúc đó quả thật bị giật mình, nhưng ta rất nhanh lại phát hiện ra Mục Thiên Tôn kia cũng không phải là ngươi. Hắn bắt chước rất giống, cũng không gạt được ta.
Hắn cười như không cười, khóc lại không phải khóc:
- Ai có thể hiểu rõ ngươi như ta? Trong vô số ác mộng của ta, ác ma xuất hiện đều ngươi! Vân Thiên Tôn quá ngây thơ rồi, tự nhiên bắt chước theo ngươi! Nhưng ta không vạch trần hắn ở trước mặt mọi người, ta chỉ đi một mình tìm tới hắn, nói với hắn kế hoạch của ta. Vì vậy ta, một kẻ khiến cho ngươi hận thấu xương lại thuận lợi gia nhập Thiên Minh. Hì hì, ta giết chết Ngự Thiên Tôn, Nhân tộc hận ta thấu xương, ngươi cũng hận ta thấu xương, nhưng ta lại gia nhập Thiên Minh, trở thành một trong những nguyên lão của Thiên Minh! Bởi vì, Vân Thiên Tôn phải cùng ta đi đối phó với phụ hoàng của ta...
Hắn nhìn biểu tình của Tần Mục, cố gắng từ trên mặt của Tần Mục tìm được sự thất vọng và mất mát, nhưng lại không có.
- Ta với hắn cùng nhau tính kế, vạch ra kế hoạch lớn diệt trừ phụ hoàng. Đồng thời, ta còn không ngừng thu xếp Bán Thần xâm nhập Thiên Minh, địa vị ngang cùng hắn. Ta không chỉ có muốn diệt trừ phụ hoàng, còn muốn cướp đoạt Thiên Minh!
Hắn mỉm cười nói:
- Ta ra tay, hắn thất bại.
Những lời này nói rất đơn giản, nhưng trong những lời này lại che giấu những câu chuyện kinh tâm động phách.
Tần Mục cười nói:
- Ngươi cho dù thuận lợi, Thiên Minh cũng không hoàn toàn rơi vào trong sự khống chế của ngươi. Ngươi gặp phải thất bại lần thứ hai trong cuộc đời này, vẫn bởi vì ngươi gặp phải ta.
Tần Mục đối diện không có phủ nhận, gật đầu nói:
- Ta cũng chưa nhìn qua hình dáng của ngươi. Ta chế tạo ra Ngự Thiên Tôn làm vũ khí mạnh nhất, thần binh cảnh giới Thiên Đình, hạ giới diệt trừ Địa Mẫu Nguyên Quân, không nghĩ tới đại pháp sư làm sống lại Địa Mẫu chính là ngươi. Ngươi mượn Địa Mẫu xuất kiếm, vận dụng một chiêu của ngươi năm đó khiến cho ta nằm ở trên giường bệnh trăm năm kia, bóng ma trong lòng ta lại xuất hiện một lần nữa, cho nên ta bị Địa Mẫu gây thương tích, bị người nhân cơ hội phải vứt bỏ Nguyên Giới. Tuy nhiên, đây chẳng qua là một lần tập kích bất ngờ mà thôi.
Hắn có vẻ không để ý, giọng nói thản nhiên:
- Hiện tại ngươi ở trong mắt ta đã không có phân lượng như ban đầu. Trong thời gian khá dài, tu vi của ta đột nhiên tăng mạnh, đối với cảm ngộ đạo càng lúc càng nhiều, lại hồi tưởng một trận đánh ở Dao Trì năm đó, chỉ cười một tiếng, cười bản thân mình năm đó trẻ tuổi cùng non nớt.
Hắn nhìn về phía Dao Hải dâng sóng lớn, thản nhiên nói:
- Ta bây giờ không có bất kỳ căm hận nào đối với ngươi, ta tỏ ra căm hận cũng chỉ dùng để che giấu người khác. Ngươi ở trong đạo tâm của ta đã hoàn toàn không có địa vị gì, chỉ là một công cụ có thể lợi dụng. Hơn nữa...
Trên mặt hắn nở nụ cười tươi:
- Hơn nữa ngày hôm nay ngươi lại phải chết, ta chuẩn bị cho ngươi một cái chết hoàn mỹ.
- Ngươi thấy cung nữ trong Dao Trì rồi chứ? Sự kiện Dao Trì đêm đó, thần quan và đại quân Thần Ma đến đây tuyên bố ý chỉ của Thiên Đế là do ta phái tới. Cung nữ trong Dao Trì cũng được ta bày mưu đặt kế thay thế, bao gồm những Thần Quy cõng núi thần trong Dao Hải, ong chúa linh trong hoa sen đều là người của ta.
Hắn xoay người lại, nụ cười trên mặt càng đậm:
- Người bên cạnh ngươi cũng là người của ta. Ta ở Vân phủ, ở Xích Đế phủ, ở Nam đế phủ đều xếp người vào, muốn điều đi người bên cạnh ngươi rất dễ dàng. Ta ở nơi đây giết ngươi, không ai biết được. Thiên Công và Thổ Bá cũng sẽ không biết, Mục Thiên Tôn thật sự đã chết.
Tần Mục than thở:
- Hạo Thiên Tôn, không nghĩ tới mưu trí của ngươi thâm trầm đến mức độ này, xem ra ta là chạy trời không khỏi nắng. Chỉ là, ngươi xác định Mục Thiên Tôn ngươi chế tạo này nhất định sẽ là đối thủ của ta sao?
Hắn mỉm cười nói:
- Ngươi phiền lòng cố sức chế tạo Mục Thiên Tôn, để bảo đảm giống như ta, vì không để cho Thiên Tôn khác và Cổ Thần nghi ngờ, ngươi nhất định phải bảo đảm hắn vẫn là cảnh giới Thần Kiều. Thân thể như vậy không dung nạp nguyên thần của ngươi, nguyên thần của ngươi quá mạnh mẽ. Ngươi chỉ có thể sử dụng một tia ý thức tới khống chế thân thể này, nhưng thần thông giả cảnh giới Thần Kiều, ta giết rất nhiều, cho dù là loại vũ khí Ngự Thiên Tôn này, ta cũng hủy hai cái.
Một Tần Mục khác vẫn tươi cười sáng lạng, khiến người ta sởn tóc gáy, trong thời gian ngắn ngủi hắn đã làm được trình độ gần như giống hệt Tần Mục, khiến người ta khó có thể nhìn ra điểm khác biệt.
- Ngươi quá xem thường thành tựu của ta trong trăm vạn năm qua. Trăm vạn năm qua, ta vô số lần phỏng đoán, vô số lần giao đấu với ngươi ở sâu bên trong ý thức. Chúng ta thật ra đã giao đấu hàng trăm triệu lần.
Hắn cười rất vui sướng:
- Lần trước, ngươi thắng nhiều thua ít, nhưng theo sự trưởng thành của ta, cơ hội ngươi thắng càng lúc càng ít. Ở thời đại Thượng Hoàng, ngươi đã bị ta đánh bại. Sau đó, trong mỗi lần ta giao đấu với ngươi lưu ở sâu bên trong ý thức, ta đều thử sử dụng xem loại phương thức có khả năng giết chết ngươi đơn giản nhất. Đến thời đại Khai Hoàng, ta giết ngươi chỉ cần một chiêu.
Hắn lộ ra sự tự tin cường đại, mỉm cười nói:
- Ta sửa sang lại chiêu thức giết chết ngươi, gọi là là Đồ Mục Bách Pháp, tổng cộng có một trăm chiêu thần thông. Cho đến ngày nay, ở sâu bên trong ý thức của ta, ngươi còn chưa ra tay đã chết!
Đồng tử của Tần Mục đột nhiên co lại.
Khí thế của hắn tăng vọt, kiếm hoàn bay ra, hung hãn xuất kiếm!
Hắn vừa ra tay chính là Kiếp Kiếm thức thứ hai, Đề Kiếp Kiếm!
Năm đó trên Dao Trì thịnh hội, hắn chính là dựa vào một chiêu này ở hình chiếu của Nguyên Mỗ phu nhân chiêu tiếp theo đã đánh cho Hạo Thiên Tôn tổn thương nặng nề, đánh cho hắn không thể tự mình sinh hoạt, ăn uống vệ sinh đều cần người khác chăm sóc!
Hiện tại, một chiêu Đề Kiếp này của hắn còn có uy lực mạnh hơn, chiêu thức biến hóa càng nhiều hơn, Đề Kiếp là kiếm đạo, cũng là một loại kiếm pháp cơ sở, còn gọi là thức kiếm thứ mười chín, có thể dung hợp cùng với bất kỳ kiếm pháp nào của hắn, biến hóa nhiều tới mức có thể nói là số lượng vô cùng vô tận!
Không ngờ, uy lực một kiếm này của Tần Mục còn chưa bạo phát ra, công kích của một Tần Mục khác lại phát sau mà đến trước, một ngón tay đâm ra, đầu ngón tay có ánh sáng bắn ra, ánh sáng phá vỡ Đề Kiếp Kiếm, điểm ở mi tâm của Tần Mục.
Mi tâm của Tần Mục hoàn toàn không có tình trạng gì dị thường, nhưng gáy lại đột nhiên nổ tung, trên mặt lộ ra vẻ khó tin, thi thể lảo đảo, ngã nhào xuống đất, hai chân đạp đạp, thân thể co giật vài cái đã không thở được nữa.
Một Tần Mục khác chậm rãi thu ngón tay về, thản nhiên nói:
- Giết ngươi chính là đơn giản như vậy, một chỉ lực mà thôi. Tịch mịch...
Mặt hắn nhìn về phía Dao Hải, sắc mặt bình tĩnh, trên mặt biển, Tần Mục đang đi về phía bên này.
Một Tần Mục khác chắp hai tay sau lưng đứng ở trong lương đình, chờ đợi Tần Mục đến.
Hắn nhìn Tần Mục đến gần, đi tới bên cạnh hắn, mặt cũng nhìn về phía biển rộng.
- Mục Thiên Tôn hình như hoàn toàn không kinh ngạc.
Hắn liếc mắt nhìn Tần Mục, cười nói:
- Nếu ta thấy một ta khác lại ở trước mặt...
Hắn khẽ nhíu mày, cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng.
Mà ở trong thế giới chân thật, Tần Mục đang ngồi sau lưng hắn, rót cho mình một chén trà, nâng chén trà lên đặt ở bên miệng, thầm nghĩ:
- Một chiêu này không tệ, ta rất khó chống đỡ, chỉ có lấy mạng đổi mạng. Hạo Thiên Tôn quả thật đã tiến bước rất xa.