Mục Thần Ký (Dịch)

Chương 970 - Lãng Uyển Thần Vương

Qua một lúc lâu, những tộc trưởng mới đứng thẳng, từng người liếc mắt nhìn nhau, châu đầu ghé tai bàn luận xôn xao.

- Lẽ nào tiên đoán thứ ba của tiên linh thật sự ứng nghiệm?

- Nhưng quan sát tiểu tử này không giống chúa sáng thế lắn, hắn ngay cả hầu kết cũng có, ngược lại giống như là người trưởng thành trong đám ác đồ.

- Mặt mày cũng giống với gian tặc họ Tần!

- Ngươi vừa nói như vậy, ta cũng thấy bộ dạng của Thánh Anh quả thật có chút giống gian tặc họ Tần, hơn nữa càng nhìn càng giống...

- Nhưng hắn có quyền ấn, còn có tế đàn, mi tâm cũng có Nguyên Thạch, gian tặc họ Tần chắc hẳn còn chưa có gian đến mức độ này chứ? Cho dù hắn gian xảo đến mức độ này, hắn cũng không có làm ra được quyền ấn và tế đàn, về phần nhận được Nguyên Thạch, vậy lại càng không có khả năng.

- Gian tặc họ Tần giảo hoạt, không thể không đề phòng. Năm đó các ngươi có ai có thể nghĩ tới địa phương một kiếm lại lớn như vậy không?

...

Trong Nguyên Thạch, Thúc Quân khẩn trương như vậy, không nhịn được nhắc nhở những tộc trưởng chúa sáng thế:

- Hắn không phải ra đời đã nắm quyền ấn, cũng không phải sinh ra ở trên tế đàn, Thái Đế Ấn và tế đàn Thái Đế đều là do người khác đưa cho hắn! Thái Sơ Nguyên Thạch cũng cướp của ta! Này, các ngươi thông minh một chút đi!

Tộc trưởng các tộc bàn bạc một hồi, tộc trưởng tóc bạc của Hạ Đài tộc nói:

- Thánh Anh là chuyện quan trọng, cần phải kiểm tra rõ ràng trước, để tránh là gian tế do gian tặc họ Tần phái tới. Nếu như chúng ta trong lúc bối rối lại thừa nhận hắn là Thánh Anh, chẳng phải gian tặc họ Tần sẽ ở sau lưng chúng ta, cười đến rụng răng sao?

Tu Trọng gật đầu nói:

- Thánh Anh giáng xuống, quả thật phải thật cẩn thận, ta cũng không dám xác định được hắn có phải là Thánh Anh hay không, cho nên mới mời các vị đến đây. Các vị có cách gì để xác định hắn có phải là Thánh Anh hay không?

- Những cái khác đều có thể làm giả, duy nhất chỉ có hồn phách là không có cách nào làm giả được!

Tàm Nữ, nữ chúa sáng thế của Tử Lê tộc nói:

- Tử Lê tộc chúng ta có bảo vật là Thất Hồn Thảo, là thánh vật do tộc nhân ta sử dụng mấy trăm vạn năm tháng tưởng tượng ra, ngoại trừ có thể nuốt hồn phách của người ra, còn có thể công nhận hồn phách. Lần trước cầm đi đối phó với hài nhi đầu to của Tần gia, bị hắn gặm hơn nửa Thất Hồn Thảo, cũng may còn lại chút rễ và cành.

Nàng cẩn thận từng li từng tí lấy ra một gốc cỏ, cây tím thân tím, rễ cây còn lớn hơn cỏ rất nhiều, giống như trên cây mọc ra từng củ khoai tím, tuy nhiên trên rễ cây có vết từng bị gặm, hơn nữa bị cắn rất thảm.

Bụi cỏ này là thánh vật do chúa sáng thế Tử Lê tộc sử dụng vô số năm tháng tưởng tượng, sáng tạo ra, cực kỳ lợi hại, giỏi về cắn nuốt linh hồn, chẳng qua là khi đối mặt với Tần Phượng Thanh lại bị thua thiệt nhiều.

Lúc đó Tần Phượng Thanh càn rỡ, từ trong Vô Ưu Hương xông ra, tàn sát chúa sáng thế, Tàm Nữ cùng tộc nhân lại tế lên bảo vật này, định dùng Thất Hồn Thảo ám toán hắn, kết quả bị hắn ôm lại gặm.

Tàm Nữ cùng tộc nhân cuống quít thu hồi lại, nhưng đã bị Tần Phượng Thanh gặm mất hơn phân nửa, nguyên nhân cũng bởi vì Thất Hồn Thảo không dễ ăn.

Từ sau khi thu hồi Thất Hồn Thảo, bụi cỏ này lại có chút suy yếu, cho dù Tàm Nữ cùng tộc nhân hợp lực tế tự, cũng không có cách nào khiến cho Thất Hồn Thảo khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.

Lần này chỉ dùng để xác nhận tuổi tác hồn phách của Tần Mục, đối với Thất Hồn Thảo hẳn không thành vấn đề.

Tàm Nữ tế lên Thất Hồn Thảo, thánh vật buồn bã ỉu xìu này lảo đảo bay đến trên tế đàn, đi tới trước mặt của Tần Mục, mây tía lưu chuyển bay vào trong cơ thể của Tần Mục vòng vo một hồi.

Thất Hồn Thảo hữu khí vô lực giơ lên hai cái rễ cây lớn bằng ngón cái, trong đó một cái dựng thẳng, một cái khác lại cúi xuống.

- Thất Hồn Thảo nói hắn vẫn chưa tới hai tuổi!

Tàm Nữ thu hồi Thất Hồn Thảo, nói:

- Như vậy xác thực là tộc chúa sáng thế chúng ta. Ta đã thấy Nhân tộc mới sinh, khi một hai tuổi lại rất nhỏ bé.

Thúc Quân giận không kìm chế được, đầu lớn ở trên tế đàn Nguyên Thạch nhảy nhót qua lại, kêu lên:

- Bụi cỏ ngốc vô dụng kia! Bụi cỏ ngốc không nhận ra thân thể của hắn, thân thể của tiểu tử này là hơn ba mươi tuổi!

Tộc trưởng Châu Khâu tộc Động Minh nói:

- Nếu linh hồn là thật, như vậy chắc hẳn không giả được. Tuy nhiên, trong tiên đoán Thánh Anh có thần thông quảng đại, trí tuệ rất lớn. Thánh Anh có thể cho phép chúng ta thử một lần không?

Tần Mục bất đắc dĩ nói:

- Các vị xin cứ tự nhiên.

Cho dù hắn có dị nghị, những chúa sáng thế cũng không cho hắn phản bác, cho nên còn không bằng thoải mái cho bọn họ kiểm tra.

- Dù sao Tu Trọng không chỉ một lần nói không có nguy hiểm.

Tần Mục thầm nghĩ.

Tu Trọng cùng mấy vị tộc trưởng kia bàn bạc một hồi, xác định trình tự thử thách, Tu Trọng nói:

- Thần Vương còn chưa có tới, theo lý lấy tốc độ của nàng rất nhanh sẽ đi tới nơi này, lẽ nào lại bị chuyện gì làm vướng chân sao? Không bằng lại chờ một chút. Đợi đến khi Thần Vương tới lại do nàng tới chủ trì.

Đám người Động Minh, Tàm Nữ gật đầu.

Mà vào lúc này có tiếng phượng hót truyền đến, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, nhưng thấy từ trên trời có hoa rơi lả tả, cánh hoa giống như hình thành thác nước từ trên cao hạ xuống.

Thải Phượng vỗ cánh tung bay, kéo một chiếc bảo liễn vô cùng hoa lệ từ trong thác hoa chậm rãi hạ xuống, mà nơi chiếc bảo liễn này đi qua còn có một dòng sông hoa kéo dài qua không trung.

Sông hoa tiêu tan, chiếc bảo liễn kia cũng hạ xuống đất.

- Thần Vương đến!

Tộc trưởng và trưởng lão các tộc đã đi tới Tu Dân tộc đều cúi người thăm viếng, trăm miệng một lời nói:

- Cung nghênh Lãng Uyển Thần Vương!

- Không cần đa lễ.

Trong bảo liễn này truyền tới giọng nói của một nữ tử, Tần Mục nhìn về phía bảo liễn, lại không nhìn thấy được nữ tử trong bảo liễn, tuy nhiên khác với tộc trưởng chúa sáng thế khác, sau khi những Thải Phượng hạ xuống vẫn chưa hóa thành thần thức tản đi.

Tọa giá của các tộc trưởng chúa sáng thế đều do thần thức tưởng tượng thành, sau khi hạ xuống lại sẽ hóa thành thần thức nhẹ nhàng tung bay, bị mỗi người bọn họ thu hồi, tọa giá của vị Lãng Uyển Thần Vương này dường như Thải Phượng thật sự.

- Lẽ nào mấy con Thải Phượng này là thần chỉ do tưởng tượng tạo nên sao?

Trong lòng Tần Mục thoáng động:

- Từ tưởng tượng đến thật, chỉ sợ mấy con Thải Phượng này giống như Cổ Thần! Vị Lãng Uyển Thần Vương này có lai lịch gì vậy? Thúc Quân Thần Vương, ngươi có nghe nói qua về nữ tử này chưa?

- Chưa từng nghe nói qua.

Thúc Quân cũng có phần kinh ngạc, nói:

- Ở thời đại của ba vương chúng ta, ba vương đô là tồn tại cổ xưa giống như ta vậy, Thúc Quân, Bá Dương, cay phụ, cũng xưng ba Thần Vương, địa vị gần với Thái Đế. Bá Dương, Tân Phụ đều đã chết ở trong trận chiến cuối cùng, không còn sống sót. Ta lại chưa từng nghe nói về Lãng Uyển Thần Vương này. Chẳng lẽ, nàng là chúa sáng thế hậu thế phong làm Thần Vương?

Trong bảo liễn này truyền đến giọng nói của Lãng Uyển Thần Vương:

- Thánh Anh giáng xuống vẫn là báo hiệu của tin vui, tuy nhiên tiên linh tiên đoán, Thánh Anh sẽ dẫn đầu tộc nhân ta đi ra khỏi Thái Hư, lại xuất hiện vinh quang của tổ tiên, nếu như vậy, bản lĩnh của Thánh Anh thế nào, cần phải có một chút tính toán.

Tộc trưởng Hạ Đài nói:

- Chúng ta muốn chờ Thần Vương đến đây thử thách một hồi.

Lãng Uyển Thần Vương cười nói:

- Các ngươi cũng đã điều tra thân phận của Thánh Anh, xác nhận hắn là tộc chúa sáng thế chúng ta, như vậy có từng hỏi tới lai lịch sư thừa chưa?

Tu Trọng liền vội vàng khom người, nói:

- Thánh Anh nói lão sư của hắn là một chúa sáng thế gọi là Thúc Quân. Thần thức của Thánh Anh rất mạnh, không kém gì chúa sáng thế thành niên, ta nghĩ Thúc Quân cũng là nhân vật lợi hại trong tộc nhân của ta.

- Thúc Quân?

Trong bảo liễn này truyền đến giọng nói kinh ngạc, Lãng Uyển Thần Vương cười nói:

- Hóa ra là Thúc Quân Thần Vương một trong ba vương Thái Cổ, hắn không phải đã sớm chết trăm nghìn vạn năm sao? Lại nói tiếp, hắn coi như là tiền bối của ta, ta từng nghe nói tới đại danh của hắn. Năm đó, tộc chúa sáng thế của ta bị đánh bại, cũng có liên quan không nhỏ với hắn, một người chết làm sao có thể làm lão sư của Thánh Anh được? Đúng rồi, ta biết rồi.

Giọng nói của nàng dễ nghe êm tai, cười nói:

- Thúc Quân Thần Vương, vẫn mong hiện thân một hồi!

Trong Thái Sơ Nguyên Thạch ở con mắt thứ ba Tần Mục, Thúc Quân hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:

- Tiểu bối hậu thế, dám cả gan khinh thường ta.

Tần Mục hiếu kỳ nói:

- Chẳng lẽ Thần Vương không đi gặp vị Lãng Uyển Thần Vương này một lần sao?

Thúc Quân cười lạnh nói:

- Gặp nàng làm cái gì? Lão tử là Thái Cổ Thần Vương, nàng chẳng qua là Thần Vương do chúa sáng thế hậu thế phong ra, nàng gọi một tiếng lão tử lại chạy đi gặp nàng, chẳng phải là tự hạ thân phận sao? Hơn nữa, lão tử hiện tại chỉ còn lại có cái đầu lớn, trong đầu ngay cả óc cũng không có, ra ngoài bị người ta nhạo báng, ngay cả thể diện Thần Vương cũng mất hết, ta không đi!

Tần Mục cười nói:

- Thần Vương, ta cảm thấy một Thần Vương có thể tiến cử hệ thống tu luyện Thần Tàng Thiên Cung, cải cách đổi mới hệ thống tu luyện thần thức, nhất định là có ý chí thiên hạ cực lớn, không đến mức lòng dạ hẹp hòi như vậy... Ta không nói ngươi, ta nói là Lãng Uyển Thần Vương.

Thúc Quân giận dữ, cái đầu lớn nhảy dựng lên, cả giận nói:

- Cho dù ta muốn đi ra ngoài, ngươi có thể thả ta ra ngoài sao? Ngươi sẽ không sợ ta phơi bày sự thực ngươi là Thánh Anh giả sao?

Tần Mục mỉm cười, nói:

- Thúc Quân, ngươi còn chưa nhận thấy được sao? Thánh Anh trong ba tiên đoán kia nói chính là ta.

Thúc Quân ngẩn người một lát, sắc mặt phức tạp.

Hiện tại, hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, tiên đoán thứ ba trong chủng tộc chúa sáng thế nói về Thánh Anh, thật sự là Tần Mục, ngoại trừ Tần Mục, cũng lại không có người nào khác!

Tần Mục nhận được Thái Sơ Nguyên Thạch, Vân Thiên Tôn đưa tới Thái Đế Ấn và tế đàn Thái Đế, tất cả những điều này đều giống như là nhận định trong U Minh, nhất định hắn muốn tới thế thế giới chúa sáng Bỉ Ngạn này, làm Thánh Anh này!

Về phần Tần Mục có phải là chúa sáng thế hay không, thật sự quan trọng như vậy sao?

Bởi vì trong tiên đoán thứ ba cũng không hề nói Thánh Anh chính là chúa sáng thế!

Thần thức của Lãng Uyển Thần Vương trải rộng không trung, thậm chí nổ vang ở trong đầu của Tần Mục, cười nói:

- Thúc Quân Thần Vương, nếu đã tới, tại sao không hiện thân?

- Ta ra ngoài.

Thúc Quân thản nhiên nói:

- Giang sơn lớn có tài tử xuất hiện, trước đây bị hậu đại đập chết ở trên bờ cát. Ta lại không tin, Lãng Uyển Thần Vương này có tầm mắt kiến thức có thể thắng được ta! Ngươi thu lại Đại La Vô Thượng Thần Thức đi!

Tần Mục nghe vậy, thu lại Đại La Vô Thượng Thần Thức.

Lãng Uyển Thần Vương còn định nói thêm, đột nhiên trong mi tâm của Tần Mục bay ra một cái đầu cực lớn, bịch một tiếng rơi vào trên tế đàn.

Thúc Quân lười biếng nói:

- Lãng Uyển Thần Vương, vì sao hô to gọi nhỏ như vậy?

Bên cạnh bảo liễn này có có hai Thải Phượng thò đầu, sử dụng mỏ chim ôm lấy dây, tách về hai bên, trong xe có một thần nữ đứng dậy, từ trong xe đi ra, trên đầu đội mũ phượng và chuỗi ngọc rũ xuống, hơi lắc lư.

- Ra mắt Thái Cổ Thúc Quân Thần Vương.

Thần nữ này có dung mạo tuyệt đẹp, Tần Mục nhìn thấy ý nghĩ chợt hoảng hốt, trong lòng kêu to cổ quái.

- Thế gian này không ngờ thật sự có Tuyệt Vô Trần!

Trong đầu hắn ầm ầm chấn động, vị Lãng Uyển Thần Vương kia tự nhiên có bộ dạng giống như Tuyệt Vô Trần, cũng hoàn mỹ, phong thái động lòng người như vậy, khiến người ta mê say!

- Không có khả năng! Không có khả năng! Tuyệt Vô Trần là do Lăng Thiên Tôn chế tạo ra, dùng để câu dẫn kẻ háo sắc như Cổ Thần Thiên Đế, thế gian không có khả năng tồn tại nữ tử xinh đẹp như vậy!

Ánh mắt Tần Mục rơi vào trước ngực của vị nữ Thần Vương này, càng thêm chắc chắn:

- Vị nữ Thần Vương này tuyệt đối là do tưởng tượng ra, ngực này... phì phì, ta là nói nàng quá đẹp, thật là đẹp mắt!

Bình Luận (0)
Comment