Mục Thần Ký (Dịch)

Chương 975 - Thiên Tôn Đeo Yếm

"Tạo Vật Chủ đeo yếm" kia dừng bước, xoay người lại, cười nói: "Đường đường Mục Thiên Tôn, sao lại không phải đang mặc y phục của tiểu hài tử? Không phải ngươi đang mặc cái yếm đỏ bên trong sao?"

Hắn chính là Tần Khai mà Tần Mục gặp được vào năm đầu Long Hán, cũng tức là hậu thế Khai Hoàng - Tần Nghiệp, Đại Đế mở ra thời đại Khai Hoàng, Thiên Minh Tần Thiên Tôn!

Năm đó Tần Thiên Tôn vẫn còn là một người trẻ tuổi, nhân cao mã đại*, anh tuấn hiên ngang, có một loại khí chất thiên địa dễ đổi ta tự cổ chí kim không đổi.

Mà bây giờ, tuy hắn đã biến thành một người trung niên, nhưng loại khí chất đặc biệt kia của hắn vẫn như cũ không biến mất.

Vừa rồi Tần Mục nhìn thấy "Tạo Vật Chủ đeo yếm", một chút liền nhận ra hắn, chính là bởi vì khí chất của hắn, cũng không phải là dung mạo của hắn.

Đương nhiên, trung niên nhân mặc một cái yếm đỏ, mặc dù đã cạo râu sạch sẽ, nhưng vẫn như cũ sẽ có một chút nhúm râu màu xanh còn sót lại trên cằm, đây cũng là nguyên nhân hấp dẫn ánh mắt Tần Mục.

Mà những tạo vật chủ đều có thể phách to lớn, rất khó chú tới anh hài có tướng mạo thấp bé, nhưng đối với Tần Mục thì lại có thể dễ dàng nhìn ra điểm không đúng.

Trong lồng ngực Tần Mục nhiệt huyết sôi trào, không nhịn được muốn tiến lên phía trước, chỉ là cách ăn mặc của Khai Hoàng thật sự bại hoại, hắn không dám tiến lên ôm.

"Tuy y phục của ta là hồng bào của tiểu hài tử, nhưng tốt xấu gì cũng có thể che khuất cái mông."

Tần Mục cười ha ha nói: "Bên trong ta mới mặc cái yếm! Khai Hoàng, cái yếm của ngươi ngay cả mông cũng không che được."

Hai người đến gần.

Khai Hoàng giật cái yếm trên người xuống, chỉ thấy bên trong hắn không phải cái gì cũng không mặc, sở dĩ vừa rồi nhòn như lộ ra cái mông là vì trên thực tế y phục cùng màu da của hắn đều cùng một màu.

Chỉ thấy y phục trên người hắn bắt đầu thay đổi màu sắc, giống như tắc kè hoa không ngừng chuyển biến màu sắc, rất nhanh liền huyễn hoá thành một bộ áo bào màu tím xanh.

"Y phục của Thiên Vũ tộc?" Tần Mục kinh ngạc nói.

Khai Hoàng nói: "Ngươi cũng biết Thiên Vũ tộc? Sau khi ta làm Khai Hoàng, các nàng liền làm cho ta mấy bộ y phục."

Cái yếm bên trong của Tần Mục cũng là y phục do Thiên Vũ tộc làm, do Vũ Chiếu Thanh tự mình cắt xén, rất lả vừa vặn.

Trước mắt, Thiên Vũ giới đang bị một Ma tộc dưới trướng Thiên Đình chiếm lĩnh, Thiên Vũ tộc thì đầu phục Duyên Khang. Vũ Chiếu Thanh vẫn luôn muốn giành lại Thiên Vũ giới, nhưng thực lực của Duyên Khang không đủ, rất khó cướp được lại Thiên Vũ giới.

Tần Mục đi tới bên cạnh Khai Hoàng, há hốc mồm, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Suốt một quãng thời gian dài, hắn luôn mơ ước có thể gặp lại vị lão tổ tông này, có ngàn vạn nghi vấn muốn hắn giải đáp, có thiên ngôn vạn ngữ muốn kể với hắn.

Tần Mục có tình cảm phức tạp với vị lão tổ tông này, khi biết được những việc mà Khai Hoàng đã làm, hắn cảm thấy khâm phục và kính ngưỡng, rồi khi biết hắn bỏ lại chúng sinh, trốn ở Vô Ưu Hương, hắn cực kỳ đau lòng cùng khinh thường, khi gặp nhau ở năm đầu thời đại Long Hán tức giận bất đồng phân tranh, hắn cố gắng tại trước mặt Khai Hoàng để nhận được tán đồng.

Lại đến về sau, lúc Duyên Khang kiếp bộc phát, Khai Hoàng hạ lệnh để tứ đại Thiên Sư, Thiên Vương cùng các phương thế lực rút lui, Tần Mục cực kỳ thất vọng với hắn.

Đến Thiên Đình, Tần Mục lại bắt đầu hiểu được quyết định của Khai Hoàng.

Hiện tại, hắn gặp lại Khai Hoàng, các loại tình cảm luân phiên xuất hiện, đến nỗi lời nói đã đến bên miệng, nhưng lại chẳng biết nói gì.

Dù là chất vấn hay khâm phục, dù là kính ngưỡng hay thất vọng, dù là đau lòng khinh thường hay đồng tình, tất cả đều kuoong quan trọng nữa.

Tần Mục ánh mắt ôn nhuận, sắc mặt thản nhiên, cười hỏi: "Từ biệt trăm vạn năm, ngươi còn tốt chứ?"

Ánh mặt Khai Hoàng không khỏi rủ xuống mấy tấc, tựa hồ bị hắn làm cho cảm động, lập tức lại nâng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn: "Còn tốt. Có đôi khi rất khổ, có khi lại rất vui; có lúc thời điểm làm ra quyết định rất thống khổ, nhưng có đôi lúc nghe được tin tức từ ngoại giới truyền đến, lại rất vui mừng."

Tần Mục hiểu hắn đang nói cái gì, thời điểm mà hắn cảm thấy rất khổ là thời đại Khai Hoàng sơ kỳ, thời điểm rất sung sướng là khi bọn hắn trưởng thành, mở rộng biên cương, lãnh thổ, giúp cho đời sống sinh hoạt của chúng sinh ngày càng tốt.

Thời điểm làm ra quyết định khiến hắn thống khổ là khi di chuyển đến Vô Ưu Hương, từ bỏ những chúng sinh bọn hắn muốn bảo vệ,

Nghe được tin tức từ ngoại giới truyền đến làm hắn vui mừng, là khi tin tức về Tần Mục truyền đến bên tại hắn, hẳn cảm thấy rất vui mừng.

Tần Mục biết, kỳ thực Khai Hoàng vẫn luôn thao túng những thần nhân được ẩn giấu trong Đại Khư, mặc dù hắn ở trong Vô Ưu Hương, thế nhưng hắn vẫn quan tâm đến ngoại giới.

Âm thanh của Khai Hoàng giống như được cộng hưởng với lồng ngực, có vẻ hùng hậu nhưng lại hơi trầm, tràn đầy lực lượng: "Ta không thể nào đoán được, Mục Thiên Tôn cùng Ngưu Tam Đa xuất hiện ở năm đầu Long Hán kia, lại chính là hậu nhân của ta"

Hắn không khỏi bật cười: "Năm đó ta còn luôn miệng xưng ngươi là Mục huynh, ta còn nhớ rõ lúc đó mặt ngươi đỏ lên, lắp ba lắp bắp trách cứ ta, nói không được kêu ngươi Mục huynh."

Tần Mục cũng là nhịn không được cười ra tiếng: "Ngươi còn tưởng rằng ta quá kiêu ngạo tự đại, lại không nghĩ rằng nếu như ngươi gọi như vậy thì chính là đang làm rối loạn bối phận."

Khai Hoàng trầm mặc một lát, nói: "Ta tới đón ngươi trở về, về Vô Ưu Hương. Ta tiến đến nơi này, có thể lừa được bất kỳ kẻ nào, nhưng cũng không thể lừa được Lãng Uyển Thần Vương, rất nhanh nàng sẽ phát hiện ra. Ngươi mau theo ta trờ về, nếu không liền không kịp.

Tần Mục nhìn hắn với vẻ phức tạp, một lúc lâu sau lại lắc đầu.

Khai Hoàng nhíu mày, nhẫn nại nói: "Cha mẹ ngươi rất lo lắng cho ngươi, người cùng ta trở về, bọn họ mới an tâm được."

Tần Mục lại lần nữa lắc đầu.

Khai Hoàng nhíu mày: "Ngươi vẫn như giống như trước, ngoan cố, bướng bỉnh không ai trị nổi, bất chấp hậu quả khi làm việc. Những thứ này ngươi cũng không thay đổi mà lại càng thành thục hơn."

"Ngươi cũng không thay đổi."

Tần Mục mỉm cười nói: "Lúc trước, ngươi luôn cẩn thận chặt chẽ, lo trước lo sau, không có niềm tin tuyệt đối không động thủ, làm cho ngươi bỏ lỡ rất nhiều cơ hội. Nhưng ngưoi lại không biết, địch nhân sẽ không bao giờ cho ngươi cơ hội tất thắng."

Ánh mắt hai người giao nhau, cả hai động thời có một cảm giác mất tự nhiên, cảm thấy đối phương vẫn giống như trăm vạn năm trước, vẫn làm cho người ta chán ghét như thế.

Hai người rời ánh mắt khỏi nhau, nhìn về phía sau đối phương.

Cảm giác này không phải là cảm giác chán ghét khi địch nhân đối mặt với nhau, mà đí là tình cảm vi diệu giữa thân hữu.

Tần Mục cùng Khai Hoàng là thân nhân, huyết mạch tương liên, nhưng hai người đều có trí tuệ cực cao, hơn nữa đạo tâm lại kiên định, cho dù đối phương nói đến thiên hoa loạn truỵ* cũng sẽ không thay đổi được chủ ý của bọn họ.

(*) Thiên hoa loạn trụy là nổ tá lả, ba hoa chích chòe

Bọn họ đều ý thức được đối phương là người như vậy, cho nên mới không nhịn được chán ghét đối phương, cho rằng đối phương ngu xuẩn mất khôn, hận không thế đánh đối phương một trận nhừ tử, thức tỉnh người kia từ trong ngoan cố.

Đây cũng là nguyên nhân tại năm đầu Long Hán, trên Dao Trì thịnh hội, bọn hắn một lời không hợp liền không nhin được động thủ.

"Năm đó trên Dao Trì, ngươi và ta giao thủ vẫn chưa phân thắng bại."

Khai Hoàng thở dài, nói: "Ngươi bướng bỉnh như vây, khiến cho ta không nhịn được muốn tẩn ngươi một trận, Trăm vạn năm trôi qua, ta đã tiến bộ rất nhiều, giờ ngươi đã không phải là đối thủ của ta. Bây giờ ngươi hẳn mới 35, 36 tuổi đi, mà ta thì đã hơn 40.000 tuổi rồi, ta đã trưởng thành hơn trước kia rất nhiều."

Tần Mục xòe bàn tay ra, năm ngón tay giang rộng, bễ nghễ nhìn hắn nói: "Cùng cảnh giới, số lần ta có thể đánh bại ngưoi là như này!"

Khai Hoàng nắm chặt nắm đấm, theo dõi năm đầu ngón tay của hắn.

Sau một lúc lâu, hắn buông nắm đấm ra, cười nói: "Không tính toán với ngươi, ngươi là thế tôn thứ 107 của ta, ta sẽ không bị ngươi chọc giận. Ngươi lưu lại tại đây rất nguy hiểm, tuy Lãng Uyển Thần Vương là nữ tử nhưng nàng lại phi thường lợi hại, nếu như nàng phát hiện ra thân phận chân thật của ngươi, nhất định nàng sẽ dùng ngươi để uy hiếp ta."

Nụ cười trên mặt hắn dần dần biến mất: "Nếu như thật sự có một ngày như vậy, ta sẽ không bị nàng uy hiếp, ta sẽ nhìn xem nàng giết ngươi."

Tần Mục vươn ra một tay khác, hai cánh tay đều là năm ngón tay giang rộng ra, nói: "Có lẽ số lần ta có thể đánh bại ngươi là như này."

Gân xanh trên trán Khai Hoàng không ngừng nổi lên, lại một lần nữa nắm chặt nắm đấm.

Tần Mục thu hồi hai tay, không còn ý đồ chọc giận hắn, cười nói: "Ta hiện tại là Thánh Anh của bộ tộc tạo vật chủ, ngươi không cần lo lắng cho an nguy của ta, ngươi trở về đi."

Khai Hoàng quay người liền đi, cả giận nói: "Thật muốn đè ngươi xuống đất, tẩn ngươi một trận!"

Tần Mục cười ha ha: "Mười Thiên Tôn của Thiên Đình, ta đã đánh qua không ít, không người nào kém hơn ngươi!"

Khai Hoàng bay lên trời, nhảy vào tinh không.

Trong Thanh Vũ điện, đột nhiên thần sắc Lãng Uyển Thần Vương khẽ động, thân hình bất thình lình biến mất, sau một khắc nàng liền xuất hiện trong tinh không mênh mông của thế giới này, lẳng lặng quan sát phía trước.

Phía trước nàng, một Đế Hoàng tuổi trung niên đứng trong tinh không, lồng ngực phập phồng kịch liệt, quay người nhìn về phía nàng.

"Tần Nghiệp."

Lãng Uyển Thần Vương lạnh lùng nói: "Đồ bội bạc, ngưoi vụng trộm tới đây, vì sao bị ta phát hiện lại không chạy?"

"Thần Vương, tâm tình ta không tốt, đến đây khiêu chiến, mong Thần Vương thành toàn!"

"Tần gian, ngươi nghĩ ta sợ ngươi?"

...

Tần Mục đi đến bên cạnh Thúc Quân đầu to, con mắt ở dọc mi tâm mở ra, một đạo quang mang bắn ra, chiếu vào Thúc Quân, kéo hắn vào trong Thái Sơ Nguyên Thạch bên trong con mắt thứ ba, nói: "Ta vận dụng thần thức khí huyết, giúp ngươi khôi phục lại đại não. Sau khi có được đại não, ngươi có thể tự khôi phục nhục thân của chính mình không?"

"Có chút khó khăn, nhưng cũng không phải không thể làm được. Ta chỉ cần phong bế mạch máu ở đầu, hình thành hệ thống tự tuần hoàn, cam đoan mình có thể còn sống, từ từ tu luyện cũng có thể tích lũy được thần thức, sau đó lại ung dung quan tưởng ra thân thể."

Thần thức của Thúc Quân hoá thành âm thanh vang lên ở trong đầu hắn, hỏi: "Tạo vật chủ ấu niên mọc ra nhúm râu vừa rồi là ai? Ta thấy ngươi đuổi theo hắn."

Tần Mục không đáp, thôi động Bá Thể Tam Đan Công, vận chuyển thần thức và khí huyết cung ứng cho hắn.

Thúc Quân cũng không còn hỏi thăm, vội vàng hấp thu thần thức khí huyết, thông qua chuyển biến của tế đàn trong nguyên thạch, tạo dựng lại đầu óc cho chính mình.

Nhưng vào lúc này, trên tinh không lại truyền đến chấn động kịch liệt, Tẩn Mục ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hư không trở nên sáng rực đến dị thường, hai cỗ lực lượng kinh khủng giao thoa, giống như hai vị Đại Đế tranh phong, dùng lực lượng tuyệt thế chém giết.

"Chẳng lẽ là Khai Hoàng cùng Lãng Uyển Thần Vương?"

Trong lòng Tần Mục khẽ động, lấy bản lĩnh của Khai Hoàng, nếu như Lãng Uyển Thần Vương muốn đuổi theo thì căn bản không kịp, tại sao hắn lại không trực tiếp rời đi, mà lại muốn động thủ với Lãng Uyển Thần Vương?

"Chẳng lẽ hắn giận thật à?"

Tần Mục lắc đầu: "Nếu như đổi chỗ khác, hắn nhất định sẽ ra sức tẩn ta một trận. Bất quá, để cho hắn phát giận cũng tốt."

Tạo vật chủ trên mảnh đại lục này bị kinh động, Tu Trọng, Tằm Nữ cùng rất nhiều tộc trưởng tạo vật chủ suất lĩnh Trưởng lão các tộc bay lên trời, chuẩn bị tụ hợp với Lãng Uyển Thần Vương, hợp lực diệt trừ Tần gian.

Trên tinh không phi thường náo nhiệt, Tần Mục cũng rất kích động, muốn cháy đến tinh không quan chiến, chỉ là hiện tại hắn phải cung cấp thần thức khí huyết cho Thúc Quân, có chút lực bất tòng tâm.

"Khai Hoàng một kiếm ba mươi ba tầng trời, danh xưng là tự cố chí kim đệ nhất kiếm đạo, còn ta thì lại là tự cổ chí kim đệ nhất kiếm pháp, thật muốn cùng với hắn đọ sức! Trong lòng hắn hưng phấn không hiểu được.

Chiên đấu trên tinh không kéo dài hai, ba canh giờ liền thấy từng đạo quang mang từ trên bầu trời giáng xuống, nhao nhao rơi xuống mắt đất. Trong đó có một đạo quang mang quanh quẩn ở giữa không trung một hồi, tiếp đó mới rơi vào trong Thanh Vũ điện.

"Không biết tình hình chiến đấu như thế nào?"

Tần Mục đang muốn tiến về Thanh Vũ điện hỏi thăm, Tằm Nữ của Tử Lê tộc nhìn thấy hắn, thất thanh nói: "Thánh Anh bị bệnh sao? Vì sao trở nên gầy như vậy?"

Tần Mục đang muốn giải thích, Tằm Nữ liền cuống quít dâng lên Tử Lê tộc thánh vật Thất Hồn Thảo, nói: "Thánh vật tộc ta - Thất Hồn thảo có thể chăm sóc cho người bị thương, chỉ cần cắn một cái rễ cây liền có thể khôi phục như cũ. Thất Hồn thảo, mau chữa thương cho Thánh Anh."

Gốc Thất Hồn Thảo kia rất không vui, chậm rãi vươn một đầu rễ, sống chết cũng không nguyện ý chủ động dứt bỏ rễ cây.

Tần Mục vội vàng nói: "Ta là chủ động cung cấp khí huyết thần thức cho Thúc Quân Thần Vương, trợ hắn khôi phục nhục thân, không phải có bệnh. Mà tại chỗ ta cũng có Hồng Mông Nguyên Dịch, có thể nhanh chóng bổ sung khí huyết, không cần làm phiền thánh vật."

Thất Hồn Thảo bá một tiếng thu hồi rề của chính mình, đoàn thành một đoàn, những phiến lá non trên đỉnh đầu hơi lắc lư.

Tằm Nữ nghi ngờ nói: "Hồng Mông Nguyên Dịch? Là cái gì?"

Tần Mục lấy ra bình ngọc, mở ra phong ấn, Tằm Nữ hít hà mùi, cười nói: "Nguyên lai loại nước này gọi là Hồng Mông Nguyên Dịch, vẫn là Thánh Anh kiến thức rộng rãi!"

Tần Mục ngẩn ngơ, thử dò xét nói: "Tộc trưởng đã từng gặp loại nguyên dịch này?"

"Chúng ta dùng loại nước này để tưới nước cho thánh vật, lúc trước còn rất nhiều, chỉ là hiện tại không còn nhiều lắm, đều bị Thần Vương thu lại."

Bình Luận (0)
Comment