Cả căn phòng hoàn toàn im bặt.
Lăng Họa sững sờ, gần như nghi ngờ không biết tai mình có vấn đề gì không.
Sắc mặt của những người khác cũng mỗi người kỳ lạ một kiểu. Paul trầm tư suy nghĩ với vẻ khác lạ. Đầu mày Mục Tịnh nhíu rất sâu. GKang và thư ký Tiểu Địch thì có phần khó hiểu. Duy chỉ có Cù Khê Ngưng là vẫn ung dung bình tĩnh như mọi ngày, làm như người vừa đưa ra yêu cầu quái đản này không phải là mình vậy.
Đùa cái quái gì vậy, anh dám nói ngay trước mặt GKang và Paul, đòi cô đi cùng anh tới thành phố P? Cô có thân phận gì? Anh đang mưu tính chuyện gì?
"Rene?" Yên lặng một lát, ánh mắt GKang chuyển sang phía cô: "Vì sao lại là Rene đi?".
"Vì lúc trước khi tôi tới thành phố P nói chuyện với Gunter, Rene cũng có mặt." Cù Khê Ngưng trả lời GKang ngay lập tức, nói như một lẽ đương nhiên, đến mắt cũng không chớp lấy một cái: "Ấn tượng của Gunter đối với cô ấy khá tốt, hơn nữa cô ấy cũng rất hiểu cá tính của Gunter cùng các cộng sự của ông ta, có thể giúp tôi hoàn toàn buổi đàm phán lần này một cách hoàn hảo hơn".
Lăng Họa cố gắng quản lý cảm xúc, liếc qua nhìn biểu cảm của Paul, trong lòng thì đã cuộn trào sôi sục.
"Paul, ý của ông là..." GKang dường như cảm thấy cách giải thích của anh không có gì thiếu hợp lý nên quay sang Paul.
Ánh mắt Paul lấp lánh, ông dịu dàng nói: "Nếu Rene cảm thấy tiện thì Chase cần tôi nhất định sẽ ủng hộ".
... Toi rồi.
Cô nhìn Cù Khê Ngưng, suýt chút nữa thì nuốt cả răng vào bụng.
Anh chơi cú này được đấy. Anh đòi cô trước mặt Paul, hỏi thẳng GKang trước. Chỉ cần GKang đồng ý, Paul sao dám nói không? Cho dù cô là người của Paul nhưng vì lợi ích chung của cả Berker Palace, mọi người đều phải đồng lòng hiệp sức, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện đương nhiên, Paul không thể chối từ.
"Được."
Cuối cùng, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, cô hơi ngẩng lên, ánh nhìn như chỉ muốn đốt một lỗ trên mặt Cù Khê Ngưng: "Tôi đi".
Sau khi ra khỏi văn phòng của GKang, Cù Khê Ngưng giao tài liệu của mình cho thư ký mới, lạnh nhạt nói với Paul: "Tôi mượn Rene năm phút để thảo luận với cô ấy lịch trình ngày mai".
Paul im lặng coi như ngầm chấp nhận, quay người rời đi.
Mục Tịnh nhìn cô một cái với hàm ý sâu xa rồi đi trước theo thư ký mới của Cù Khê Ngưng.
Cô cắn răng, cùng anh đi vào văn phòng.
Cửa văn phòng vừa khép lại, cô đã khoanh tay cười khẩy: "Mẹ kiếp, rốt cuộc anh muốn làm gì?".
Anh quay lại, điềm nhiên cầm cốc nước trên mặt bàn lên, giơ lên với cô, bờ môi gợi cảm bật ra một chữ: "Em".
"Ha..." Cô nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới: "Anh có "lên" được không?".
"Tôi có làm được hay không em biết rõ mà."
"Tôi đã nói với anh rồi." Cô gằn từng từ từng chữ, mặt không chút nhiệt độ: "Tất cả mọi chuyện giữa hai chúng ta đã kết thúc ở nước A. Trở về đây, anh là anh còn tôi là tôi, không có bất kỳ liên quan dây dưa nào cả".
Anh uống một ngụm nước, cong môi vẻ đùa cợt: "Ba hôm trước em vẫn còn ngồi trên người tôi thở dốc, rên rỉ, cả người đỏ bừng, chớp mắt đã nói không dây dưa rồi. Ký ức của em chỉ có bảy giây thôi hả?".
Không ngờ anh dám trắng trợn nói ra những lời ấy, cô nghẹn lại, rồi cười: "Thủ đoạn hiện tại của anh đã hạ lưu, bỉ ổi tới mức cần phải nhắc lại chuyện tình một đêm đó để khiến tôi ghê tởm sao?".
Anh đặt cốc xuống, đi tới trước mặt cô, nhìn cô từ trên xuống: "Ghê tởm? Tôi lại thấy em rất thoải mái và hưởng thụ".
Cách vài ngày cô lại được nhìn anh ở khoảng cách gần như thế này, vẫn cứ nhớ lại đêm cuối cùng họ ở nước A một cách thiếu kiểm soát.
Cảnh đêm rực rỡ, họ liều mạng tìm tòi lẫn nhau. Cô không biết lúc đó anh nghĩ gì, nhưng chí ít có một khoảnh khắc, cô quả thực đã quên hết mọi trò chơi và bàn cờ, chỉ một lòng muốn hoàn thành mọi ảo vọng của mình về anh.
Ngủ với nhau rồi biết đâu cô sẽ không còn rối loạn tâm trí vì anh nữa. Ngủ với nhau rồi biết đâu sẽ không còn phiền não đau khổ vì anh nữa. Pháo hoa rực rỡ rồi tàn lụi, bữa tiệc vui vẻ rồi kết thúc, tất cả như một lẽ đương nhiên.
Cô những tưởng anh cũng như vậy, nhưng bây giờ xem ra anh không có ý định buông tha cho cô. Còn chính cô cứ ngỡ mình đã hoàn thành việc mình muốn làm, nhưng ai dè khi gặp lại anh, cô lại bắt đầu rối loạn.
"Chase."
Nhìn nhau một lúc, cô bình tĩnh ngước lên: "Sharks only love blood".
Ánh mắt Cù Khê Ngưng lóe lên nhưng anh vẫn im lặng.
"Đây là nguyên tắc của anh, tôi cực kỳ tán đồng. Thế nên, cũng mong anh tuân thủ nguyên tắc của mình." Cô không muốn ở chung với anh trong một căn phòng nữa nên quay người đi ra ngoài: "Nếu đích thực anh cần tôi, dự án ở thành phố P tôi sẽ dốc hết sức giúp đỡ. Tôi sẽ làm tốt phận sự của mình, theo đúng suy nghĩ ban đầu chúng ta cùng hướng đến".
...
May mắn thay, sau đó Cù Khê Ngưng không mang tới cho cô "bất ngờ" nào.
Trở về vị trí làm việc tới hơn sáu giờ thì Mục Tịnh xuất hiện trước bàn làm việc của cô.
"Tất cả lịch trình ngày mai tới thành phố P của cô và Chase đã sắp xếp ổn thỏa, đây là tài liệu hai người cần." Mục Tịnh đặt một phần tài liệu vào tay cô, nói như cười như không: "Có lẽ cô đã rất hiểu anh ấy rồi nên tôi không cần quan tâm thêm nữa, cô đi cùng anh ấy tôi rất yên tâm".
Anh ta đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "đi cùng".
Cô nhận tài liệu rồi mỉm cười thoáng qua, ra hiệu cho anh ta cùng mình đi vào một căn phòng không có ai ở bên cạnh.
Mục Tịnh có phần ngập ngừng, nhưng vẫn theo cô. Ai ngờ cô vừa đóng cửa lại đã xoay người nâng gối đá mạnh vào chân anh ta.
Bị một đôi giày cao gót vừa nhọn vừa dài đá vào chân sẽ đau đớn cỡ nào cô có thể tưởng tượng ra, hơn nữa cô còn dùng sức mạnh, khiến một người đàn ông cứng rắn như sắt đá ấy cũng phải đau đớn kêu lên, loạng choạng rồi cúi gập bụng xuống ôm đùi.
"Tôi tha chưa đá vào nơi sinh con đẻ cái của anh là đá nể tình lắm rồi đấy." Lăng Họa cười khẩy nhìn Mục Tịnh đã đau đến mức trán túa mồ hôi: "Tránh xa GAGA ra cho tôi. Anh mà còn có ý đồ dùng nửa thân dưới để suy nghĩ về cô ấy thì đừng trách tôi khiến anh tuyệt tử tuyệt tôn".
Từ lúc cô ra tay, Mục Tịnh cũng đã hiểu ý của cô. Lúc này anh ta chống một tay lên chiếc bàn bên cạnh, lạnh lùng nói: "Cô là mẹ cô ấy à? Chuyện giữa hai chúng tôi cần cô nhúng tay vào sao?".
"Tôi mà là mẹ cô ấy thì coi như con gái tôi gặp vận hạn." Cô nhún vai: "Dù sao thời trẻ ai chả mấy lần yêu phải vài tên tệ hại".
Sắc mặt Mục Tịnh cực kỳ khó coi, nhưng vì đuối lý, anh ta vẫn cố nhịn, kiềm chế nói: "Lăng Họa, chuyện giữa tôi và Chu Đa Dư cô không quản được đâu. Cô cũng đừng có lo chuyện bao đồng nữa, lo chuyện mình đến thành phố P trước đi, đừng để lòi ra sơ hở gì".
Cô hoàn toàn không muốn nghe Mục Tịnh nói thêm, mở cửa thẳng thừng bỏ đi.
***
Buổi tối cô dẫn theo GAGA, người giờ này không biết hồn vía đã bay đi đâu, về nhà mình, đặt cô ấy ngồi xuống sofa.
"Ngày mai mình đi thành phố P, trong nhà còn chẳng tìm ra được nửa quả trứng gà, ăn tạm mỳ gói nhé?" Cô cởi áo khoác, nhìn GAGA, khó xử hỏi.
"Uống nước thôi cũng được." Giọng GAGA như trôi tận đâu đâu.
Lăng Họa đi rửa tay thay quần áo rồi khẩn trương làm xong hai bát mỳ, đặt lên mặt bàn.
"Mình đi thu dọn hành lý đã." Cô tự và hai miếng mỳ, cuối cùng vẫn không chịu nổi phải trừng mắt: "Chu Đa Dư, cậu mà còn nửa sống nửa chết kiểu này, mình đá cậu ra khỏi nhà đó, mình cho cậu biết".
GAGA dụi mắt: "Có ai an ủi anh em đồng chí vừa thất tình như cậu không? Chẳng lẽ cậu không nên dịu dàng ôm tớ vào lòng để tớ khóc lóc kể khổ cả một đêm sao?".
"Thất tình?" Cô mở vali đặt nằm xuống đất rồi ném quần áo vào trong: "Cậu có "tình" hay sao mà "thất"?".
GAGA á khẩu: "... Sao mồm miệng cậu bây giờ độc như Chase vậy?".
Vừa nghe tới cái tên ấy, Lăng Họa lập tức cảm thấy mình như bùng nổ: "Cậu nói cái gì cũng được, nhưng còn nhắc tới cái tên đó là mình đuổi đi thật đấy".
Đôi mắt xinh đẹp của GAGA đảo đảo, quan sát sắc mặt cô, do dự rất lâu mới hạ thấp giọng, hỏi với vẻ thần bí: "... Phải chăng đã đến lúc mình cần đưa cậu 5o ngàn tiền mặt?".
Cô thở dài một tiếng: "Giờ mà cậu có sẵn thì bỏ ra đây".
GAGA lẩm nhẩm mãi câu nói này của cô, sắc mặt đang buồn bã bỗng chốc chuyển sang hoảng hốt.
"Đừng!" Cô giơ tay lên ngay giây phút GAGA há hốc miệng định hét to: "Chu Đa Dư, đừng!".
Thế là GAGA buộc phải nuốt những lời ấy vào bụng, nhưng biểu cảm vẫn không khác gì bị sét đánh.
"Mình sắp dọn xong hành lý rồi, mà cậu vẫn chưa nói xong đầu đuôi câu chuyện."
Lăng Họa bỏ sạc điện vào trong vali, gõ tay lên mặt bàn, lập tức chuyển chủ đề: "Rốt cuộc Mục Tịnh làm sao? Bị cậu bắt gian tại giường? Hay ra tay đánh cậu? Hay là anh ta bất lực? Bất lực thì tới bệnh viện khám đi chứ".
Vừa nghe thấy cái tên "Mục Tịnh", GAGA lập tức biến thành gà rù, bình ổn lại tâm trạng mất đúng năm phút mới khó khăn cất lời: "... Anh ấy có vợ".
Gương mặt Lăng Họa cũng biến sắc.
Bầu không khí ngưng đọng trong giây lát, Lăng Họa nhìn đôi mắt đỏ sọng của GAGA, rất lâu sau mới nói: "Chu Đa Dư, chuyện này không đùa được đâu. Đàn ông có vợ sao có thể dây vào được? Cho dù thắt cổ tự tử cậu cũng phải cắt đứt quan hệ với anh ta".
"Nhưng anh ấy nói anh ấy..."
"Anh ta nói gì cậu cũng không cần nghe, nếu anh ta không phủ nhận sự thực này thì cậu bảo anh ta cút càng xa càng tốt."
Đôi mắt GAGA hoàn toàn trầm xuống, nước mắt trào ra: "Mình biết rồi".
Lăng Họa thầm thở dài, đi tới ôm chặt lấy GAGA, cảm thấy mình ra tay chiều nay không hề sai chút nào.
Sau khi được cô ôm, cả người GAGA hoàn toàn sụp đổ, cô ấy khóc nấc lên bên vai cô và nói: "Tiểu Họa, ban đầu mình chẳng nghĩ sẽ có chuyện gì với anh ấy, nhưng thật ra đáy lòng vẫn có một chút hy vọng, hy vọng anh ấy sẽ nói bọn mình có thể bắt đầu mối quan hệ tình cảm thực sự, chứ không phải chỉ là quan hệ xác thịt".
Câu nói này nghe bên tai mà như đánh vào trái tim cô, khiến sắc mặt cô cũng dần dần tối đi.
"Anh ấy cũng khiến mình cảm thấy anh ấy quan tâm tới mình, nhưng có thể chỉ qua vài ngày là cảm giác này lại biến mất, cứ thế lặp đi lặp lại như bị giày vò, cho đến khi mình phát hiện chuyện anh ấy có vợ." GAGA khóc không thành tiếng: "Mình không còn tâm trạng làm việc nữa, về đến nhà chỉ biết nằm thẫn thờ mà khóc, nhìn thấy anh ấy vừa vui lại vừa đau khổ. Cậu không biết mình ghét dáng vẻ người không ra người, ma chẳng ra ma này của bản thân thân đến thế nào đâu, sao mình lại thành ra thế này cơ chứ...".
Cô vỗ vai GAGA, nhưng chính bàn tay cô cũng hơi run run: "Vì cậu yêu anh ta".
GAGA im lặng.
Lăng Họa cảm thấy trái tim mình như tê dại đi, tầm nhìn rơi vào một điểm trong thinh không: "Cậu sẽ không còn giống cậu nữa, chỉ vì cậu yêu người ấy".
Sẽ vui vì nụ cười bâng quơ của người ấy, sẽ buồn vì hành động tuyệt tình của người ấy, cả ngày trong đầu chỉ nhớ đến người ấy, nhưng gặp rồi lại bối rối, luống cuống. Người ấy có thể dễ dàng tác động đến cảm xúc của cậu, nhẹ nhàng và đơn giản như chơi một con rối vậy.
Không sai.
Nếu như vậy thì trò chơi này cô đã định sẽ thua cuộc ngay từ lúc bắt đầu rồi.
***
Sáng sớm ngày hôm sau, cô và Cù Khê Ngưng cùng bay tới thành phố P.
Dọc đường bình an vô sự, ngoài những công việc cần thiết ra, giữa họ không còn bất kỳ giao lưu dư thừa nào, anh thậm chí còn không buồn nhìn cô.
Giống như chuyến đi lần trước, vừa xuống máy bay, họ đã đi ô tô tới thẳng tòa nhà văn phòng của Gunter. Gunter cũng đã đợi họ từ lâu, lần lượt bắt tay từng người.
"Rất vui mừng được gặp lại mọi người." Gunter nhìn Cù Khê Ngưng rồi nhìn cô, đùa: "Rene, sao tôi có cảm giác cô khác lần trước vậy, có phải bị Chase tàn phá không?".
Lăng Họa ngổn ngang trăm thứ cảm xúc trong lòng, nhưng ngoài mặt chỉ có thể thản nhiên đùa lại: "Gunter, ý ông muốn nói là tôi thành bà cô già rồi phải không?".
"Đâu có, đâu có." Gunter phá lên cười sảng khoái rồi cùng họ đi vào phòng họp: "Cô càng ngày càng có tiếng trong giới rồi. Thật trùng hợp, một người bạn cũ của cô hôm nay cũng có mặt".
Bạn cũ?
Cô nghi hoặc nhíu mày, bất giác ngẩng đầu nhìn Cù Khê Ngưng, muốn xem anh có biết sự tình không, nhưng anh hoàn toàn hờ hững, làm như không hề nghe thấy.
Lăng Họa khó chịu nghiến răng nghiến lợi.
Vào phòng họp, cô lập tức nhìn bao quát, muốn xem người bạn cũ ấy là ai. Nhưng ánh mắt vừa chạm phải người ngồi trong cùng, sắc mặt cô lập tức thay đổi hoàn toàn.
"Chào Rene." Người ấy đứng dậy, ôn hòa vẫy tay với cô: "Lâu rồi không gặp".
Chất giọng trầm mà nhẹ nhàng.
Hóa ra là Ken.
Người đã bị chính tay cô tung scandal, ép phải rời khỏi Berker Palace khi thời thế đang hưng thịnh, ân nhân của cô, Ken.
"Chào Chase." Ken cũng chào hỏi Cù Khê Ngưng, ánh mắt chứa nhiều điều sâu xa: "Cậu vẫn khỏe chứ".
Bàn tay đang cầm tài liệu của cô vô thức run lên. Một lát sau, cô ép mình mỉm cười, cất giọng khàn khàn: "Chào ông, Ken".
Không ai hiểu được tâm trạng của cô lúc này, giống như bóng tối khó khăn lắm mới xua tan được một lần nữa bao trùm bầu trời, đêm đen vô tận, cô hoàn toàn không có lối thoát.
Một giây sau, cô bỗng cảm giác có ai nắm chặt tay mình.
Vì trước mặt họ là chiếc bàn vuông nên không ai nhìn thấy Cù Khê Ngưng lúc này đang nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay run rẩy của cô dưới gầm bàn.
Lòng bàn tay anh lành lạnh, lúc này bọc lấy tay cô, mạnh mẽ và kiên định.
Trái tim Lăng Họa trầm xuống, cô cắn chặt răng.
"Gunter."
Đúng lúc ấy, cô bất ngờ nghe được một giọng nói không thể quen thuộc hơn vang lên sau lưng mình.
Từ từ quay đầu lại, cô nhìn thấy Lộ Tân Viễn đứng trước cửa phòng họp.
Anh ấy mặc bộ vest xám, khuôn mặt tuấn tú, vẫn nho nhã hiền hòa như mọi khi, trông không hề có tính công kích chút nào.
"Xin lỗi, tôi đến muộn." Nhưng giây phút này, đôi mắt anh ấy sâu không thấy đáy.
~Hết chương 28~ *Lời tác giả: Đoạn tình cảm ngược tâm giữa GAGA (Chu Đa Dư tiểu thư) và Mục Tịnh các bạn có muốn đọc không? Có mong chờ cuộc đại chiến tiếp theo đây của Đại đế và bạn trai Lộ không nào? Ừm, các bạn nghĩ ai sẽ thắng *vuốt cằm*