Năm năm trước, Đại học H, nước A.
"Anh, anh đi nhanh lên chút nào..."
Molly vừa lôi vừa kéo Cù Khê Ngưng tới trước cổng trường Đại học H: "Anh là rùa sao, lề mề quá vậy? Hoạt động sắp bắt đầu rồi, em muộn mất thôiiiii!".
"Người muộn là em chứ có phải là anh đâu." Cù Khê Ngưng nhăn nhó, lãnh đạm đáp lại.
"Con người anh sao lúc nào cũng vậy thế hả." Molly tức giận giậm chân bình bịch: "Em cầu xin anh tới tham gia hoạt động của câu lạc bộ phải xin ròng rã một tháng anh mới đồng ý. Khó khăn lắm anh đến đây thì lại không chịu hợp tác!".
Anh không lên tiếng, chỉ tiện tay vuốt lại mái tóc rối bù cho cô bé.
"Thật là tức chết mình mà!" Molly vừa giậm chân vừa quang quác: "Nếu hoạt động này không bắt buộc phải có sự tham gia của người thân trong nhà, em còn lâu mới xuống nước xin anh nhá!".
"Bạn nhỏ Molly." Cuối cùng anh cũng chịu đi nhanh hơn một chút: "Giận một lần là mặt thêm chục cái nếp nhăn đó".
"Em mặc kệ!" Molly không ngừng lườm anh.
Vừa vào giảng đường, một đám nữ sinh trẻ trung nhìn thấy anh mắt đã lập tức sáng bừng lên như đèn pha ô tô, đồng thời không hẹn mà gặp bỏ dụng cụ làm đồ thủ công trong tay xuống, ào ào lao tới bên cạnh anh.
"Em chào anh Chase ạ!"
"Anh Chase, em là bạn tốt của Molly, tên Liz, rất vui được làm quen với anh!"
"Anh Chase, trưa nay anh rảnh không, mình đi ăn cơm?"
...
Anh vốn dĩ phản cảm nhất là môi trường ồn ào, giây phút này quả thật là đầu sắp nổ tung. Còn Molly thì cũng buồn cười, đành thẳng thừng kéo tay anh tránh xa khỏi đám dại trai, đi tới trước một chiếc bàn ở góc trong cùng.
"Đúng là ghê chết em rồi." Molly vừa sửa món đồ thủ công mình đã cắt vừa lắc đầu: "Cái con bé tên Liz đó chắc cả học kỳ còn chưa nói được với em chục câu, còn xưng là bạn tốt, oh my God...".
Anh không nhịn được phì cười thành tiếng.
"Anh, anh thật sự quá hấp dẫn phái nữ rồi. Anh cũng chỉ đưa em đến trường một lần vào ngày khai giảng thôi, sao em cảm giác anh còn được chào đón hơn cả mấy soái ca trường em vậy..."
Tông chỉ của câu lạc bộ mà Molly tham gia là muốn toàn thể thành viên cùng người nhà của mình giúp đỡ nhau hoàn thành một tác phẩm thủ công, sau cùng sẽ bình chọn ra nhóm xuất sắc nhất có thể nhận được giải Nhất. Cù Khê Ngưng vốn dĩ chẳng có tý hứng thú nào với mấy hoạt động kiểu này, nhưng vì anh thực sự cưng chiều cô em gái này nên sau một hồi nó năn nỉ ỉ ôi, anh đã dành ra một ngày nghỉ để đồng ý cùng nó đến trường.
Quả nhiên, với sự kết hợp tuyệt vời của hai người có IQ siêu cao như anh em họ, người khác mới làm được một nửa, họ đã hoàn thành xong tác phẩm rồi. Cuối cùng tới khi bình chọn, họ cũng giành giải Nhất mà không có gì phải áy náy.
"Anh!"
Giữa lúc phòng giảng đường hỗn loạn ồn ào, trước khi lên sân khấu nhận giải, Molly ra sức nháy mắt với anh, tỏ ý muốn anh khẩn trương chuồn đi: "Bây giờ anh giả vờ anh phải đi vệ sinh, sau đó từ cửa sau chuồn lên xe đợi em. Nếu không lát nữa kết thúc, anh "sướng" lắm đó".
Anh rướn môi cười, không hề phản bác.
Molly lên sân khấu tranh thủ thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Anh bèn khẩn trương ra khỏi giảng đường bằng cửa sau, đi ra ngoài dãy phòng học.
Đi mãi đi mãi, anh bỗng dừng chân.
Trên sân tennis ngay gần đó, anh chú ý tới một cô gái tóc ngắn, vóc dáng rất đẹp, mặc bộ quần áo thể thao màu hồng. Cô và người đối diện đang đọ sức. Quả bóng tấn công chuẩn xác, chiêu nào chiêu nấy đều rất dữ, không hề giống sự yếu đuối của đa số các nữ sinh, kỹ thuật chơi bóng cũng thuộc hàng số một số hai trong những người anh từng gặp.
Anh cũng không hiểu vì sao cứ thế đứng nhìn thêm một lúc.
Chưa được bao lâu, cô gái kia bỗng ngừng tấn công.
Cô quay đầu về phía anh, cũng khiến anh nhìn rõ được toàn bộ khuôn mặt: Ngũ quan vừa phải xinh xắn và một nụ cười tươi rói.
Anh bỗng thấy cô ném chiếc vợt xuống sân, chạy thẳng tới rồi nhảy lên người một cậu sinh viên đi ngược lại, ôm chặt lấy người đó như một con koala vậy, còn dựa đầu lên vai người đó, cọ cọ ra vẻ làm nũng. Cậu kia cũng lập tức ôm chặt cô, dịu dàng hôn lên má cô rồi họ thì thầm vào tai nhau điều gì đó.
Ánh mắt anh hơi sáng lên. Anh quay người đi về phía cổng trường.
Đây là lần gặp thực sự đầu tiên giữa anh và cô.
...
Lần thứ hai anh gặp cô vẫn ở trong khuôn viên trường Đại học H.
Cuối tuần, Molly cùng đám bạn đi tới thành phố E du lịch, tài xế gia đình vừa hay lại có việc đang ở một nơi khác chưa thể về kịp. Hôm đó anh được nghỉ bèn đề nghị tới trường đón Molly rồi đưa mấy đứa ra sân bay.
Khi anh tới nơi, Molly vẫn đang thu dọn đồ đạc trên ký túc xá, bảo anh cứ vào trong trường đi dạo một lát để đợi nó. Anh cũng không giận gì nó, cứ thế thoải mái tản bộ.
Đi một mạch tới hội trường lớn, anh nhìn thấy tấm biển treo ngoài cửa nói rằng hôm nay bên trong đang tổ chức một cuộc thi hùng biện. Anh bèn lén lút đ vào từ cửa ngách, muốn xem một cuộc thi hùng biện của sinh viên đại học thì chất lượng thế nào.
Nhưng chỉ vừa nhìn, anh đã nhận ra cô ngay lập tức.
Cô gái mặc bộ đồ thể thao màu hồng hôm nào trên sân tennis hôm nay đã mặc váy và khoác áo vest màu đen chính thống. Mái tóc ngắn đến mang tai khiến cô trông càng tự tin. Cô đứng sau chiếc bàn dài, trình bày lưu loát và mạnh mẽ để công kích đối phương. Có thể nhận ra, có những lời chưa chuẩn bị trước, cô hoàn toàn có thể xuất khẩu thành văn, thể hiện rõ tầm hiểu biết và khả năng luận giải của cô.
Cô thật sự không thể được coi là một cô gái dịu dàng. Nên nói cô là một cô gái "hung hãn".
Bao nhiêu năm nay anh từng gặp vô số phụ nữ. Nhưng khi đối mặt với cô, những phụ nữ được coi là mạnh mẽ thông minh ấy đều trở nên hiền lành hơn, khiến anh bỗng chốc không còn chút hứng thú nào với họ. Còn cô gái này, mỗi lần gặp, trong ánh mắt cô đều ngập tràn sự hung hãn dã thú và khát khao chiến thắng.
Không sai, chính khát khao này là thứ khiến cả người cô tỏa sáng lấp lánh, và cũng khiến anh vô cùng hứng thú với cô.
Hứng thú với một cô gái? Điều này khiến anh bất ngờ về chính mình.
Chẳng bao lâu sau, đối thủ của cô đã dần dần ngả mũ xin hàng dưới hàng loạt lời công kích của đội bên này. Lời phát biểu cuối cùng của cô càng khiến cả hội trường vỗ tay reo hò nhiệt liệt.
Kết quả không còn gì để bàn, anh nhìn thấy cô đứng dậy, cúi chào thật sâu đối thủ cùng ban giám khảo và các khán giả tới dự. Nụ cười trên khuôn mặt cô bỗng chốc khiến anh lóa mắt.
Anh cúi đầu rút di động ra, cũng không hiểu hành động của mình nghĩa là gì, giơ máy lên, khẽ chụp lại.
Và lần này, anh cũng đã được biết tên cô, Rene Ling.
Anh nghĩ, cho dù họ chưa từng nói với nhau một câu nào nhưng anh đã ghi nhớ cô rồi.
...
Lần thứ ba gặp mặt đã là hai năm từ sau lần gặp đầu tiên, hơn nữa còn vô cùng kịch tính.
Tối hôm ấy anh tới nhà một cô gái dạo đó khá thân thiết với anh để qua đêm. Sau khi giải quyết nhu cầu sinh lý, anh dĩ nhiên chuẩn bị ra về. Nhưng ai ngờ đối phương bỗng nổi hứng bắt đầu quấn lấy anh, còn bắt anh cho mình một "danh phận".
Anh ghét nhất là phụ nữ bám riết, càng không thích xác định "quan hệ và danh phận" với bất kỳ cô gái nào. Tuyệt đại đa số những người có quan hệ với anh đều thông minh giữ vững điều kiện này: Xuất hiện khi anh cần, rời đi khi anh chán, nếu không chấp nhận được thì đừng tới gần anh, anh cũng không cần quan tâm hay để ý gì vượt quá mặt vật chất với họ.
Anh không thích thân mật với bất kỳ người khác phái nào khác ngoài người thân, càng không thích dựa dẫm một ai. Trong quan niệm nhất quán của anh. Dựa dẫm và tình yêu khiến người ta yếu đuối, khiến người ta có điểm yếu và thứ dễ bị nắm thóp. Mà anh tuyệt đối không cần những điều sẽ khiến anh trở nên yếu ớt.
Cãi nhau với cô gái đó từ trong ra xuống tới sân, thấy tâm trạng của cô mỗi lúc một sụp đổ, tâm trạng của anh cũng vô cùng bực bội. Anh định lần tìm di động, gọi Mục Tịnh tới giải quyết.
Nhưng ai ngờ, đúng lúc này anh lại nhìn thấy cô.
Sau hai năm, mái tóc ngắn tới tai của cô đã trở thành mái tóc xoăn dài mềm mại. Tâm trạng của cô hoàn toàn không vui vẻ như hai lần gặp trước. Sắc mặt cô u buồn, hai mắt đỏ sọc, nhìn anh và người phụ nữ kia bằng ánh mắt kỳ lạ và gượng gạo, cho tới khi người đó òa khóc và chạy đi, cô mới tới gần anh.
Anh tìm thuốc lá để hút, cho tới trước khi đi lên gác, cô còn quay lại, giơ ngón giữa lên với anh, mắng anh là đồ khốn bằng khẩu hình miệng.
Anh cứ thế nhìn theo bóng cô đường hoàng đi lên gác, trong lòng lại không hề cảm thấy tức giận, ngược lại còn vui vẻ nhếch môi cười.
Thật không hổ danh là cô gái hung dữ nhất anh từng gặp. Lần đầu tiên chính thức chạm mặt, cô đã làm một động tác thô lỗ như vậy với anh, không sợ anh điều tra hết mọi thông tin về cô, khiến cô lưu lạc đầu đường xó chợ, không có nhà để về sao?
...
Lần thứ tư gặp mặt, chính là sự kiện giơ ngón giữa ba năm sau. Mà lần này có lẽ được tính là một cuộc gặp được tính toán trước.
Làm việc ở Chính phủ nước A đã khiến anh mất đi nhiệt huyết ban đầu. Sự ổn định và thiếu trí tiến thủ của các đồng nghiệp khiến anh không có nơi để thể hiện năng lực. Vậy nên anh phóng tầm mắt tới nước D, tới quê hương của mình, cũng là nơi có cô.
Anh đã điều tra cô từ lâu, hơn nữa còn tra ra được bất ngờ: Ba năm trước cô cũng đã vào làm ở Berker Palace, còn có những biểu hiện xuất sắc trong công việc.
Lăng Họa, Rene Ling, một thư ký trẻ trung giỏi giang.
Sau khi liên kết với đội ngũ của mình ở Chính phủ nước A kéo Tim xuống ngựa đồng thời thay thế vị trí của ông ấy, anh cố ý gửi đơn đuổi việc cho cô, trong lòng vô cùng chờ đợi phản ứng của cô. Quả nhiên cô đã không khiến anh thất vọng, một lần nữa gặp nhau trước cửa thang máy, cô lại giơ ngón tay thô lỗ với anh như ba năm trước.
Anh biết cô không nhận ra mình, điều này khiến anh có chút khó chịu trong lòng.
Mà ngoài việc mái tóc đã dài hơn một chút thì cô thật sự không thay đổi chút nào. Người phụ nữ có thể kết hợp một cách hoàn hảo hai thái cực tao nhã và thô lỗ chắc chỉ có cô mà thôi.
Anh nhìn cô ưỡn ngực ngẩng cao đầu đi vào thang máy, từ giây phút đó đã chuẩn bị sẵn sàng đánh một loạt trận chiến tiếp theo.
Ngoài việc đơn thuần có hứng thú với con người cô ra, anh cũng nhận ra tiềm lực vô hạn và dã tâm ở cô. Anh quyết định giữ cô bên cạnh mình, ép cô phải bán mạng cho một kẻ mà cô rất ghét.
Anh biết cô có thể giúp anh, và thêm cho cuộc sống của anh chút gia vị.
Trêu chọc, đùa giỡn, gây khó dễ, khảo nghiệm... Anh chưa bao giờ nghĩ mình là một người đàn ông quyến rũ, cũng đã dùng những thủ đoạn mà xưa nay mình khinh không thèm dùng với cô. Anh lấy danh nghĩa "quyền lực và năng lực" để khóa cô lại. Vì thế, anh có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt cô nhìn anh dần dần chuyển hóa từ sự căm ghét ban đầu sang kính sợ, sau đó trở thành mơ màng và kháng cự. Cho tới tận sau cùng, trở thành sự khó xử và dung túng.
Anh tới nước A giải quyết vấn nạn khủng bố, mục đích ban đầu thực ra là để nâng cao địa vị của mình trong mắt GKang và quần chúng nhân dân, nhưng tận sâu trong đáy lòng vẫn là vì lo cho sự an toàn của cô. Giây phút nhìn thấy chiếc xe cô đang ngồi bay đi, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy trái tim mình như phải chịu một đả kích cực mạnh.
Khi chạm được vào cô, xác nhận cô vẫn bình an, bàn tay đang run lên một cách khó nhận ra của anh mới bình tĩnh lại.
Trong căn phòng ở khách sạn, cô rõ ràng muốn phát sinh quan hệ cùng anh. Anh rất muốn có cô, thật ra có thể nhắm mắt mà thực hiện, hoàn thành xong chuyện mà mỗi người đều có được điều mình muốn, giống như trước đây vậy. Nhưng tới cuối cùng, anh lại dừng tay, ép buộc mình đè nén khát vọng và rời khỏi phòng cô.
Giây phút ấy, anh mới ý thức được có chỗ nào đó không ổn.
Đốc Mẫn luôn ở bên cạnh cô, khiến anh cảm thấy bất mãn; Quá khứ dài lâu của cô và Lộ Tân Viễn khiến lòng anh ngập tràn sự khó chịu không thể diễn tả; Thậm chí việc cô si mê thần tượng Tạ Tu Dực cũng khiến anh khó chịu vô cớ... Vì cuộc đời này chưa ai từng tạo cho anh cảm giác ấy, anh không biết mình bị làm sao.
Cho tới khi bị Mạnh Phương Ngôn chất vấn, anh vẫn không muốn đi sâu tìm hiểu những lý do. Thật nực cười, Cù Khê Ngưng anh sao có thể nảy sinh tình cảm ngoài "lợi dụng" với một người con gái nào? Anh thừa nhận anh đối xử với cô khác biệt so với những cô gái trước kia, vì anh đã dồn tâm tư, muốn khiến cô nảy sinh tình cảm thật sự với mình, để từ đó làm nền tảng cam tâm tình nguyện bán mạng cho anh, sau đó lợi dụng năng lực của cô để đạt được mục đích của mình, chỉ vậy mà thôi.
Thậm chí, cuối cùng anh vẫn phát sinh quan hệ với cô vào ngày sinh nhật để tê liệt sự bất ổn của bản thân. Tặng cô bức tranh và tấm thiệp để thuyết phục cô, cũng là để thuyết phục chính mình.
Mà cô hình như cũng đã bị anh thuyết phục. Anh coi việc giúp anh và quan hệ với anh trở thành một chuyện đương nhiên. Dần dần anh không còn nhìn thấy sự rung động, bứt rứt và khó chịu trên khuôn mặt cô khi đối diện với anh như trước đây.
Anh chỉ coi như cô đã nghĩ thông suốt, đã giấu đi toàn bộ tình cảm của mình. Như vậy là tốt nhất, anh có thể an tâm lợi dụng xong tình cảm của cô thì bỏ cô... giống như kế hoạch ban đầu của anh vậy.
Dưới sự trợ giúp của cô, cuối cùng anh cũng thuận lợi ngồi lên chiếc ghế lớn thứ hai ở nước D. Quyền lực anh mong ngóng đã lâu ùa tới, sự sùng bái của mọi người vây xung quanh anh nhưng anh lại không hề cảm nhận được nhiều niềm vui tận đáy lòng.
Đúng lúc này, anh nhận được một tin nhắn tới từ cô.
[Em không hối hận vì tất cả những gì đã hy sinh cho anh. Chỉ là đến hôm nay, em nên từ biệt anh, cũng là từ biệt chính mình. Rất vui vì được cùng anh đi đến tận đây. Quãng đường còn lại, một mình anh vẫn có thể bước vững vàng.] Giây phút ấy, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy cả thế giới của mình ầm ầm sụp đổ...
~Hết phiên ngoại 1~ *Lời tác giả: Haha, không ngờ trước khi vào quyển mới tôi lại viết phiên ngoại phải không. Lần đầu tiên gặp một Đại đế mà toàn dân kích động nói muốn ngược chết. Hừmmm, nào hãy xem tâm tư tình cảm của Đại đế tệ bạc, lạnh lùng nhất mà tôi từng viết đi!!!