Mục Tiêu Đã Định

Chương 11

Càng không chiếm được thì càng muốn, có lẽ đó là bệnh chung của đàn ông, Lục Tự cũng không ngoại lệ. Lôi Vận Trình đã sớm đoán được từ trước, dù sao người trong lòng cô nhóc đó cũng là Phong Ấn. Nhưng cự tuyệt triệt để như thế thì đúng là ngoài dự đoán của Lục Tự.

Gần đây, đủ loại các cuộc thi trắc nghiệm lớn nhỏ, thân là lớp trưởng, đôi lúc sau khi tan học Lôi Vận Trình phải ở lại để thầy cô triển khai công việc. Lúc bước ra khỏi trường học thì sắc trời đã rất trễ, trong không khí âm thầm mang theo sự oi bức khó chịu, từ phương xa đang truyền đến những tiếng sấm cho thấy trời sắp sửa mưa to. Vừa rồi, lúc cô gần đi, thầy chủ nhiệm lớp đã cố ý đến tìm cô nói chuyện một lúc, nếu không cô đã về lâu rồi.

Một chiếc xe màu đen đang chạy theo ở phía sau cô, Lôi Vận Trình vừa bước ra khỏi cổng trường đã thấy, chỉ là cô không quan tâm đến sự tồn tại của nó. Thời tiết chết tiệt và việc giáo viên chủ nhiệm giữ cô lại đã vô tình khiến tâm tư của cô như sắp bị nổ tung. Lục Tự ngồi trên xe tiếp tục lái điều khiển xe chạy chậm, ánh mắt anh ta cứ nhìn về phía cô, cô đi anh ta cũng đi, cô dừng anh ta cũng dừng. Hễ là những người qua đường đều không khó phát hiện anh ta đang đi theo ai, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu dừng lại trên người Lôi Vận Trình càng lúc càng nhiều, cuối cùng khiến cô không thể nhịn được nữa.

Đột nhiên Lôi Vận Trình dừng bước, cô xoay người, hùng hổ đi thẳng đến chiếc xe thể thao ở phía sau lưng, chất vấn Lục Tự ở trong xe đang nở nụ cười thản nhiên. “Đủ chưa? Có thể xin anh sau này đừng làm phiền tôi nữa được không?”

Lục Tự bước xuống vòng đến chỗ cô, ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn cô. “Tôi làm phiền em gì chứ?”

Những lời nói anh ta muốn nghe, Lôi Vận Trình không hề thốt ra, dường như cô nhận ra được ý đồ của anh ta, nở một nụ cười châm biếm. “Làm phiền tâm trạng của tôi lúc này.”

“Ờh? Chỉ có như vậy à, tôi còn tưởng tôi làm phiền đến sinh hoạt của em thì tôi xin lỗi, bây giờ xem ra em không cho tôi cơ hội rồi.”

“Anh cũng không có bản lĩnh làm phiền đến sinh hoạt của tôi đâu.” Lôi Vận Trình liếc anh ta một cái rồi xoay người muốn đi, cô không muốn lãng phí thời gian cho người cô không có hứng thú. Lục Tự cũng không đuổi theo cô, anh ta dựa người vào xe, dùng thanh âm không lớn không nhỏ nói: “Nhưng em đã làm phiền đến cuộc sống của tôi, làm sao bây giờ?”

Lôi Vận Trình nghe xong lời này xoay người lại, “Tên anh là gì nhỉ?”

“Lục Tự.” Lục Tự lơ đễnh, lòng dạ tốt bụng nhắc nhở cô.

“Lục Tự, anh nhìn rõ đi, tôi vẫn còn là một học sinh.” Lôi Vận Trình chỉ vào đồng phục trên người mình, “Tôi phải đến trưởng, phải thi đại học, không có thời gian để chơi trò chơi tình yêu với anh, tôi không phải là người thích hợp để anh lãng phí thời gian của mình đâu, phiền anh giơ cao đánh khẽ, đừng làm phiền tôi nữa, được không?” Cô nói thành khẩn, cả ngữ điệu bao gồm ánh mắt, đều vô cùng nghiêm túc.

Khóe miệng Lục Tự giật nhẹ, “Tôi nghĩ là em sẽ dùng Phong Ấn cự tuyệt tôi, sao em không nói là em đã có người ở trong lòng rồi?”

Nhắc đến tên Phong Ấn, ánh mắt Lôi Vận Trình rõ ràng u ám hẳn đi. “Tôi thích ai không quan trọng, quan trọng là tôi không thích anh, lần đầu tiên gặp anh tôi đã không thích, bây giờ không thích, về sau cũng sẽ không thích.”

“Nói chắc chắn như vậy sao?”

“Về điểm ấy tôi vẫn rất tự tin.” Lôi Vận Trình đành thở dài, “Cũng phiền anh sau này đừng đưa hoa và quà đến trường của tôi nữa, tôi thực sự không muốn trở thành nhân vật quan trọng bị mọi người đem ra bàn luận.”

Lục Tự cười, rất vô tội buông tay, “Không như vậy thì hiện giờ sẽ không có chuyện em đồng ý nói chuyện với tôi, bọn họ bàn luận em cái gì? Yêu sớm? Nói là người lắm tiền?”

Anh ta là loại người nhìn qua có thể thấy là dạng thâm tàng bất lộ(1), là dạng đàn ông có lòng dạ sâu sắc, lúc cười cũng giống như thế, Lôi Vận Trình luôn luôn không thích người như thế.

(1) Thâm tàng bất lộ: Không để lộ tài năng

“Tóm lại, anh mà không có chừng mực thì cẩn thận tôi tìm người trừng trị anh!” Sự nhẫn nại của Lôi Vận Trình đối với anh ta xuất phát từ sự thương cảm, bây giờ bất đắc dĩ cô phải lộ ra dáng vẻ hung ác.

Chân mày Lục Tự cong lên, “Cô bé, em là xã hội đen sao? Cẩn thận không qua được thẩm tra chính trị.” Thân trên của anh ta nghiêng đến gần cô, trong mắt lóe lên thứ ánh sáng nhợt nhạt. “Không làm nổi phi công em theo đuổi cậu ấy kiểu gì?”

Nửa câu đầu của Lục Tự là đùa, ngữ khí của nửa câu sau ngược lại nhanh chóng trở nên khẽ khàng, nhưng lại mang theo tính công phá rất mạnh, Lôi Vận Trình không khỏi lui về phía sau nửa bước, cảnh giác trừng mắt nhìn anh ta. “Làm sao anh biết được?”

“Tôi có mắt, tâm tư của em đối với Phong Ấn ai lại không nhìn ra chứ?” Lục Tự rút điếu thuốc ra, “Hai người chỉ có sáu năm không gặp nhau thôi đúng không? Cậu ấy là bạn học kiêm bạn thân của tôi, tôi có thể nói cho em nghe một chuyện. Nhiều năm qua, Phong Ấn chỉ có một người bạn gái duy nhất là Hạ Viêm Lương, sau khi bọn họ chia tay cậu ấy vẫn luôn độc thân cho đến bây giờ.”

Ánh mắt bình tĩnh của Lôi Vận Trình gợn sóng, Lục Tự phả ra một làn khói, tiếp tục nói: “Lúc chúng tôi tốt nghiệp, Phong Ấn đã nói với tôi, nếu sau này bọn họ chia tay, tuyệt đối sẽ không phải là do cậu ấy không cần cô ta.”

Lục Tự quan sát biểu cảm trên gương mặt của cô, anh ta vẫn chưa phát hiện ra điều gì khác thường, “Đừng nhìn dáng vẻ ngày thường của Phong Ấn, cứng nhắc vô lại như kẻ điên, ngoại trừ khi bay trên không, có thể khiến cậu ấy đối xử nghiêm túc chỉ có Hạ Viêm Lương mà thôi. Trò chơi lần trước mà mọi người chơi đùa là trò chơi nhiều năm trước chúng tôi thường chơi, Hạ Viêm Lương cũng có mặt, tình huống không khác ngày đó cho lắm, những hình phạt dành cho cô ta Phong Ấn đều gánh lấy, ngày hôm đó, Hạ Viêm Lương là người duy nhất tham gia trò chơi mà có thể toàn thân trở ra…”

----- Cho nên Phong Ấn sẽ không yêu em.

Lục Tự dùng lại một lúc, cuối cùng cũng không nói ra những lời này, anh ta tin chắc rằng một cô gái thông minh như Lôi Vận Trình, hẳn là phải hiểu ý của anh ta.

Lời anh ta vừa mới nói xong, như từng giọt từng giọt nước mưa thấm vào trái tim của Lôi Vận Trình, sau đó là một trận mưa tầm tã rơi xuống, chỉ một lát sau, toàn bộ thể giới của cô và anh ta đều trở nên mơ hồ. Lục Tự và cô vẫn duy trì tư thế như vậy, nhất là Lôi Vận Trình, đầu cô vẫn hơi ngẩng lên như trước, vẻ mặt nghiêm túc cứ như vẫn đang lắng nghe.

Lục Tự phả ra một làn khói từ điếu thuốc ẩm ướt, kéo cô vào trong xe tránh mưa, tìm một chiếc khăn sạch sẽ ném cho cô. “Lau đi, lúc này đừng để bản thân bị bệnh gì, kiểm tra sức khỏe khi tuyển chọn phi công bị đào thải thì những thứ kia đều vô nghĩa.”

Lôi Vận Trình không nói chuyện, cô tháo buộc tóc ở trên đầu ra rồi nghiêng đầu dùng khăn lau tóc. Lúc Lục Tự cởi áo sơ mi ẩm ướt ra, trong lúc vô tình nhìn thấy động tác không linh hoạt của cô, anh ta âm thầm cong môi, thuận tay lấy ra một chiếc khăn khác giúp cô lau tóc. “Tôi nói những lời này không phải để kích thích em, mong là em có thể nhìn rõ sự thật, đừng làm những việc vô dụng.”

Hai mắt nhắm nghiền của Lôi Vận Trình lại mở ra, giật phần tóc từ trong tay anh ta ra, vén qua một bên khác để lau. “Không biết anh có ý gì nữa, đã như vậy sao anh lại không giống anh ấy khuyên tôi đừng thi?”

Trong ánh mắt Lục Tự lóe lên ý cười. “Em đã quên tôi cũng là phi công à? Nói không chừng sau này chúng ta sẽ có cơ hội ở cùng nhau nhiều hơn.”

Lục Tự khởi động xe, hỏi một câu vô cùng không có ý tốt. “Nhà tôi ở gần đây, đến chỗ tôi hay là…?”

“Về nhà của tôi!” Lôi Vận Trình hung hăng trừng mắt liếc anh ta một cái, rồi báo địa chỉ nhà cô.

Trên đường đi, Lục Tự nói với cô rất nhiều chuyện, Lôi Vận Trình vẫn không chịu để ý đến anh ta. Lúc đưa cô về đến nhà, Lôi Vận Trình lấy ra một tờ tiền có mệnh giá lớn đập lên tay anh ta. “Từ trường học đến nhà của tôi là sáu mươi đồng, không cần thối lại cũng đừng nghĩ đến việc tôi sẽ cám ơn anh, ngoài ra!” Lôi Vận Trình lạnh lùng nhìn anh ta, “Anh cũng đừng hao tổn tâm sức cho tôi, cái khác không nói, tôi ghét nhất là loại người ‘bạn quan tâm đến tôi, tôi phải mang ơn rồi bám lấy bạn’ như anh, loại đàn ông tự cho mình là đúng! Tạm biệt!”

Lôi Vận Trình lấy cặp che trên đỉnh đầu rồi chậm rãi biến mất trong màn mưa, không cho anh ta lấy một cơ hội nói chuyện. Lục Tự run người phấn chấn cầm lấy tờ tiền một trăm đồng trên tay, khóe miệng anh ta không kiềm chế được mà cong lên. Cô bé đó ra tay thật sự rất hào phóng, không ngờ rằng anh ta buôn bán có lời mà còn được tiền boa.

Lôi Vận Trình chân trước vừa mới bước vào nhà thì sau lưng Lôi Khải cũng đã về đến, cô vẫn đang đứng ở cửa, chiếc váy đồng phục của cô vẫn còn ướt sũng, Lôi Khải nhìn cô một cái, “Vừa rồi ai đưa con về?”

“Là bạn Phong Ấn, trên đường gặp.” Lôi Vận Trình trả lời bâng quơ, Lôi Khải không lên tiếng thay giày đi vào. Thương Tiểu Thiền từ trên lầu đi xuống, bước chân có chút vội vàng, ở mấy bậc thềm cuối cùng bà nhảy vọt xuống, suýt chút nữa bị ngã sấp. Lôi Khải cảm thấy buồn cười, vững vàng đỡ bà. “Gấp cái gì?”

Đương nhiên Thương Tiểu Thiền sẽ không nói là lo lắng bố và con gái bọn họ ngôn ngữ bất hòa rồi gây gổ, mà nhón chân hôn trộm ông một cái. “Nhớ anh.”

Nếu Lôi Khải không nhìn ra ý nghĩ của bà thì đúng là ngốc ngếch, trước khi ông lên lầu thì dặn dò bà. “Nấu một bát nước gừng đi.”

Đương nhiên là nấu nước gừng không phải cho ông uống. Khi Thương Tiểu Thiền đang ở trong bếp nấu nước gừng, Lôi Dật Thành cũng đã về đến nhà. Cả người anh ta ướt sũng vô cùng chật vật, toàn thân từ trên xuống dưới đều ướt đẫm, lúc anh ta đi qua phòng bếp nhìn thoáng qua dò xét, mỉm cười. “Mẹ thật là tốt nha.”

“Cho Tiểu Tranh Tử, con là đàn ông không đến mức yếu đuối như vậy chứ.” Thương Tiểu Thiền cố ý đả kích con trai, bà thả vài lát rừng vào nồi. Lôi Dật Thành sờ sờ chóp mũi, “Nó chưa từng làm thức ăn khuya cho mẹ mà? Bố cũng không có, sao trong nhà chỉ có mình con là như nhân dân lao động vậy, không cho con một chút địa vị nào hết?”

“Đến chỗ Tử Du tìm địa vị đi.”

Nghe vậy, Lôi Dật Thành chỉ biết mỉm cười mà không nói gì nữa: Ở chỗ Tử Du, từ đầu đến cuối anh ta rõ ràng là “người lao động”.

Lúc Lôi Vận Trình tắm rửa xong bước ra thì giật mình, Lôi Khải đang ngồi trong phòng của cô, còn lật sách ôn tập của cô ra xem. “Bố? Bố có việc gì sao?”

Trên bàn bày ra đủ loại sách và tư liệu ôn tập, quan trọng nhất là ở trang cuối cùng ông xem có kẹp một bảng đăng ký. Lôi Vận Trình không sấy khô tóc mà bước đến thu dọn sách rồi thừa dịp rút quyển sách ôn tập ở trong tay ông ra.

Lôi Khải biết cô che giấu điều gì, ông không nói sự thật. “Tắm rửa rồi thì xuống ăn cơm.” Ông chỉ nói một câu thản nhiên rồi bước đi, khiến Lôi Vận Trình cảm thấy ngạc nhiên đến khó hiểu. Bình thường Lôi Khải rất bận, có khi một tháng không gặp được ông mấy lần, bình thường ông còn chả mấy khi quan tâm đến tình hình học tập của cô. Vì thế cô dùng bữa cơm tối này có chút áp lực, Lôi Dật Thành không biết, anh ta còn gắp hai cái đùi gà cho cô, đùi gà đầy mỡ, Lôi Vận Trình vừa nhìn đã không muốn ăn, cô tùy tiện và vài miếng cơm. “Con ăn no rồi.”

Thương Tiểu Thiền cắn chiếc đũa, bà khẽ nhíu mày nhìn về phía Lôi Dật Thành. “Sao thế Tiểu Tranh Tử? Bình thường không phải là ăn nhiều lắm sao?”

Lôi Dật Thành không chú ý lắc đầu. Thương Tiểu Thiền suy nghĩ một lát, nghĩ đến có một khả năng, bà che miệng hoảng sợ kêu lên: Sẽ không mang thai đó chứ!”

Đối mặt với phát ngôn giật gân của bà, Lôi Dật Thành trợn trắng mắt. “Mẹ có thể suy nghĩ theo chiều hướng tốt được không? Suy đoán chết Trình Trình à?” Nếu lúc này Lôi Vận Trình có thai, đừng nói đến chuyện Phong Ấn khó giữ cái mạng nhỏ của anh, mà cô cũng toi luôn. Lúc còn trẻ, Lôi Khải là người có thủ đoạn độc ác cỡ nào, tuy Lôi Dật Thành chưa từng được chính mắt chứng kiến nhưng anh ta cũng từng được nghe nói qua.

Lôi Khải uống một ngụm canh, khẽ thở dài. “Em cho rằng ai cũng giống như em?”

Ngay lập tức Thương Tiểu Thiền đỏ mặt, ở phía dưới bàn, bà đá ông một cái cảnh cáo.

Lôi Dật Thành biết điều cúi đầu ăn cơm, một lúc sau lại ngẩng đầu lên. “Hóa ra con có mặt trên đời này là ngoài ý muốn à…”

“Anh có ý kiến gì?” Lôi Khải không thèm nhìn anh ta, vô cùng tự nhiên hỏi.

Lôi Dật Thành lắc đầu, “Có ý kiến cũng không kịp nữa rồi, nhưng con sẽ rút ra được kinh nghiệm, cám ơn bố.”

Lúc này đến lượt Thương Tiểu Thiền vui vẻ, Lôi Khải cong môi cười lạnh, “Hai năm rồi mà Tử Du không có tin vui gì, tôi thấy việc hôn nhân của hai đứa khỏi phải nghiên cứu gì nữa.”

Lôi Khải ngồi cách một cái bàn, Lôi Dật Thành đang ngậm nửa cái đùi gà nhất thời không dám tin. Các ông bố đều dễ thương lượng sao? Ngày hôm qua anh ta vừa bị Tử Du cảnh cáo, nếu dám để cho Tử Du chưa kết hôn mà có thai rồi mới cưới thì không có cửa đâu!

Lôi Khải vốn tưởng Lôi Vận Trình ở trong phòng của cô, rốt cuộc ông lại tìm được con gái trên sân thượng. Mùi thuốc lá nhàn nhạt bay đến, Lôi Vận Trình điều chỉnh lại tinh thần rồi lau mắt, cô nhảy từ rào chắn xuống. “Con về phòng làm bài tập đây.”

“Chúng ta nói chuyện chút đi.” Lôi Khải ngăn cô lại, thuận tay đưa cho cô một điếu thuốc.

Lôi Vận Trình không hiểu gì cả. “Con không hút.”

“Lúc bằng tuổi con bố cũng không hút.”

Lôi Khải kiên trì, Lôi Vận Trình nhíu mày, đặt thuốc vào miệng, Lôi Khải tự mình châm thuốc. Lôi Vận Trình hít một hơi rồi bị nghẹn ho khan, nhưng cô vẫn hít tiếp hơi thứ hai. Lôi Khải mấp máy môi, “Đừng nghiện, không tốt cho cơ thể.”

Lôi Vận Trình không phản bác, chịu đựng sự khó chịu hút hết nó.

“Có cảm giác gì?” Lôi Khải hỏi.

“Rất choáng váng.”

Lôi Khải xoa xoa đầu cô, cười nhạt. “Tình yêu cũng giống như thuốc lá, đều gây hại cho con người, lại giống nhau ở điểm rất dễ nghiện, lúc đầu cảm thấy khó chịu không thích ứng được, thậm chí là gây đau, nhưng tiếp tục kiên trì hay từ bỏ thì quyền lựa chọn đều nằm trong tay con, tuy rằng hai lựa chọn này đều sẽ gây đau khổ cho con… Việc duy nhất bố có thể làm cho con là điều trị căn bệnh sau đó, những thứ khác, không thể giúp được.”

Vành mắt Lôi Vận Trình bỗng chốc ửng đỏ, đôi môi nhỏ nhắn vung lên, vô cùng bướng bỉnh. Lôi Khải cười nhạt, “Rất giống mẹ con.”

“Giống chỗ nào?”

“Chỗ nào cũng giống.” Khởi đầu giống, quá trình giống, vậy kết quả thì sao? Có phải cũng giống nhau hay không? Lôi Khải kéo con gái vào lòng, trấn an khe khẽ. “Khái niệm về học viện quân sự là gì con có biết không?”

Cô gật đầu, đã không thể nào kiềm chế nước mắt được nữa.

“Phải thông minh một chút, đừng vì đàn ông mà để bản thân mất phương hướng, bất kể lúc nào, con cũng phải thay bố bảo vệ tốt chính bản thân mình.” Nói đến đây, Lôi Khải có phần nghiến răng nghiến lợi, “Đừng để cho bố quá mất mặt trước mặt thằng nhóc đó.”

Lôi Vận Trình lau nước mắt vào áo sơ mi của ông, giọng nói có phần như tuyên thệ: “Con nhất định sẽ thắng một ván cho bố, cũng sẽ đoạt lấy một người của Phong gia.”

Lôi Khải bật cười, định vỗ cô một cái, “Có nói đùa với bố không? Những lời này mà để mẹ con nghe được thì sẽ gặp phiền phức đó.”

“Bố còn sợ mẹ con?”

“Đương nhiên.”

“Sợ cái gì?”



Lôi Khải chỉ cười mà không nói gì. Có một số việc không cần phải nói thẳng ra, quan trọng là ở chỗ làm như thế nào. Ông không phải là một người hay sợ sệt, nhưng đối với Thương Tiểu Thiền, ông chỉ sợ bà không hạnh phúc. Ngoại trừ một người nào đó mà ông đã chôn sâu trong ký ức, đối với ông, Thương Tiểu Thiền là một người mà không ai có thể thay thế.

Lôi Vận Trình trở về phòng, bản đăng kí kia Lôi Khải đã kí tự bao giờ. Cuối cùng thì bố cô cũng đã đồng ý, cô cũng đã có được sự phấn chấn chưa từng có, nằm trên giường nhớ lại những lời Lục Tự đã nói, từng cơn đau đớn như bóp nghẹt lòng cô.

Hạ Viêm Lương, Hạ Viêm Lương.

Cái tên này, có phải cả đời cô cũng không thể loại bỏ được hay không.
Bình Luận (0)
Comment