Mục Tiêu Đã Định

Chương 13

Nụ hôn này Hạ Viêm Lương còn tập trung tinh thần hơn cả anh.

Không biết có phải là do đã lâu ngày chưa từng hôn nhau, cũng có thể là do tác dụng của rượu, cảm giác đã nhiều năm không gặp mạnh mẽ trào dâng trong lòng Phong Ấn khiến bản thân anh lúng túng đón nhận sự nhiệt tình của cô ta. Thân thể mềm mại của Hạ Viêm Lương như hoa nở rộ trong bàn tay anh, tiếng ngâm nga phát ra từ miệng cô ta làm thức tỉnh cảm quan đã phủ đầy bụi của anh. Khi bàn tay mát lạnh kia mang theo một chút cảm xúc tiến vào áo sơ mi chạm vào làn da anh, Phong Ấn giống như bị điện giật bỗng nhiên đẩy cô ta ra.

Đầu của Hạ Viêm Lương chạm mạnh vào tủ gỗ cứng rắn, cô ta đau đớn hô lên. “Đau, Phong Ấn…”

Phong Ấn siết chặt tay, kéo cô ta ngồi lên sofa, rồi vén tóc lên xem cô ta có bị thương hay không. Hạ Viêm Lương thuận thể dựa sát vào lòng anh, ánh mắt thâm trầm. “Anh vẫn còn trách em sao?”,

Sau đầu của cô ta sưng lên, Phong Ấn nhíu mày, “Đến bệnh viện xem đi?”

Hạ Viêm Lương từ chối, cô ta ôm anh thật chặt, mặt chôn vào trước ngực anh. “Em không đi, bệnh viện rất phiền phức, lãng phí thời gian, em còn vài lời muốn nói với anh.”

“Nếu là những lời vừa nói thì không cần, không có khả năng đó đâu.” Phong Ấn lấy lại bình tĩnh kéo đôi tay đang quấn lấy anh ra, anh đến tủ lạnh, lấy nước đá ra cho vào khăn rồi đặt vào chỗ bị thương của cô ta. Hạ Viêm Lương không nói gì nữa, từng giây từng phút trôi qua, bờ vai cô ta hơi run run, Phong Ấn biết cô ta đang khóc.

“Quá khứ chính là quá khứ, không cần phải truy vấn xem ai là người có lỗi.” Phong Ấn thấy cô ta ăn mặc mỏng manh, cô ta luôn luôn là người có thể dễ dàng kích thích ý muốn bảo vệ của đàn ông dành cho phụ nữ, bao gồm cả anh. Phong Ấn mỉm cười với ý muốn làm dịu bớt bầu không khí căng thẳng này. “Ngày mai tôi đi rồi, nếu cô phát hiện không thoải mái ở chỗ nào có thể đến tìm bố tôi, chắc chắn ông ấy sẽ giúp cô tìm một bác sĩ tốt nhất, về vấn đề chi phí cô cũng không cần quan tâm.”

Hạ Viêm Lương nghe vậy bỗng nhiên đẩy tay anh ra, đứng phắt lên, hai mắt ửng đỏ của cô ta nhìn anh. “Phong Ấn, anh đang mỉa mai em sao?”

Phong Ấn vô tội buông tay, “Không có.”

Anh trả lời thản nhiên, Hạ Viêm Lương thì ngược lại, cô ta hoàn toàn không có tâm trạng, uất ức cắn môi, chậm rãi quỳ xuống bên cạnh chân anh, đầu ghé vào đầu gối anh, “Vất vả lắm chúng ta mới gặp nhau, có thể đừng cãi nhau không, vài năm gần đây em thường xuyên mơ thấy anh, mơ thấy chiếc máy bay anh lái nổ tung, anh nổ tan tành, sau đó em tỉnh dậy rồi bật khóc, muốn gọi điện thoại cho anh nhưng không biết số… Thậm chí những lúc rảnh rỗi và khó khăn em thường nghĩ đến anh, Phong Ấn, anh có thể… Có thể đừng tra tấn em nữa được hay không…”

Một lần nữa Phong Ấn đặt túi chườm đá ra sau đầu cô ta, “Là tự bản thân cô tra tấn chính mình, tôi không nghĩ rằng sau khi chia tay cô vẫn có thể nghĩ đến tôi, hừ, Hạ Viêm Lương, là cô nói chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, từ nay về sau không ai nợ ai.”

Hạ Viêm Lương nhắm mắt lại, nước mắt cô ta không ngừng tuôn trào mãnh liệt. Cô ta khóc thê lương như thế, thê lương đến mức Phong Ấn có ý muốn ôm cô ta, nhưng cuối cùng anh lại không làm gì cả.

***

Lôi Dật Thành khó có được một ngày nhàn rỗi ngủ đến khi mặt trời lên cao mới rời khỏi giường, anh ta lười biếng đến phòng bếp tìm gì đó để ăn, nhưng bất ngờ anh ta lại thấy Lôi Vận Trình, cô đang đeo tạp dề loay hoay với một đống nguyên liệu nấu ăn. “Ồ, mặt trời mọc hướng Tây rồi sao? Tiểu thư chịu xuống bếp?” Nói xong, anh ta thuận tay lấy một miếng cơm cuốn có tạo hình tinh xảo độc đáo ném vào miệng.

“Anh làm gì thế!” Lôi Vận Trình vừa quay đầu lại đã phát hiện hành vi gây rối của anh trai, cô trừng to mắt. “Anh thật đáng ghét, không phải làm cho anh ăn.”

Sự lên án của Lôi Dật Thành dành cho cô là không hề ác ý, động tác nhanh như tia chớp chỉ vì lấy một miếng cơm cuốn của Lôi Vận Trình mà anh ta phải chịu một cú đấm, Lôi Dật Thành vừa xoa xoa bả vai đi đến tủ lạnh vừa nhắc nhở. “Tiểu thư thật sự thông minh khéo tay, anh đã lớn như vậy mà chưa từng thấy em vào phòng bếp, tay nghề cũng không tệ nha, nếu không thì điểm tâm và bữa ăn tối em đến phụ mẹ đi?”

“Không rảnh, em còn phải ôn bài.” Lôi Vận Trình để cơm cuộn được gói kĩ lưỡng vào một hộp cơm hoàn toàn mới rồi bày ra tạo hình, hơn nữa cô còn trang trí thêm một chút. Lôi Dật Thành đi đến, chỉ còn nửa quả dưa chuột để gặm, anh ta trực tiếp dứt khoát cắn lấy, lật đật đi đến sau lưng cô nhìn dò xét, anh ta cười mỉa mai. “Cho Phong Ấn à.”

“Không liên quan đến anh.”

“Em thật không có lương tâm, lúc muốn biết chuyện gì về cậu ấy thì cầu xin anh, dùng xong rồi thì nói là không liên quan, anh em mười tám năm chỉ ăn có một miếng cơm cuộn mà cũng bị em trả đũa.” Lôi Dật Thành hừ lạnh, “Đừng tưởng rằng bố mẹ đồng ý thì em thành công, sau này em sẽ khóc, thằng Phong Ấn đó anh hiểu nó hơn em.”

“Chưa biết ai thắng ai đâu.”

Đây là câu trả lời mà Lôi Khải dành cho anh ta. Lôi Dật Thành có thể lý giải quyết định của bố mình, nhưng vừa nghĩ đến việc những tổn thương mà Lôi Vận Trình sẽ nhận lấy trên con đường này thì anh ta không tài nào thuyết phục bản thân trơ mắt nhìn cô lún ngày càng sâu. Nhưng trên thực tế, anh ta chính là tên đồng lõa của việc cô ngày càng lún sâu, nếu vài năm trước anh ta không buông lỏng tình cảm của cô, không chấp nhận cho cô kiên trì theo đuổi tình cảm đơn phương vất vả, có phải kết quả ngày hôm nay sẽ khác hay không?

Lúc Lôi Vận Trình bận rộn hoàn thành hết tất cả thì đã gần trưa, cô để hộp cơm vào một chiếc túi do tự mình làm ra rồi tung tăng bước đi. Nhà Phong Ấn cách nhà cô không xa, Lôi Vận Trình đã tính toán thật kỹ thời gian chuẩn bị hẹn anh ăn cơm trưa. Lúc chỉ còn cách nhà anh hai con đường, Lôi Vận Trình lấy điện thoại gọi cho anh, âm thanh tút tút kéo dài đều đặn mà chẳng có ai nghe, đang chuẩn bị dập máy thì bỗng nhiên có người nhận.

“Đừng nói là anh chưa rời khỏi giường nha! Em sẽ đến trước cửa nhà anh nhanh thôi, mở cửa cho em đi.” Lôi Vân Trình vuốt nhẹ chiếc nơ bướm thắt ở miệng túi bọc hộp cơm. Phía bên kia điện thoại không truyền đến tiếng trả lời của Phong Ấn ngay, Lôi Vận Trình cho rằng anh mất hứng, cô lập tức giả vờ đáng thương, ra dáng cô bé cười hề hề. “Chờ đến khi gặp em anh mắng em cũng được, dù sao thì đến lúc anh đi rồi muốn nghe anh mắng cũng đâu có được.”

Hạ Viêm Lương nắm lấy điện thoại, hàng mày tinh tế cau lại. “Xin hỏi cô có phải là em gái Lôi Dật Thành không?”

Nghe được giọng nói này, vẻ tươi cười trên môi của Lôi Vận Trình đông lại ngay lập tức. “Đúng vậy.”

“Thật ngại quá Lôi tiểu thư, tôi thấy cô vẫn giữ cuộc gọi nghĩ là có việc gì gấp cho nên tôi bắt máy.” Hạ Viêm Lương vô cùng lễ phép, không nghe ra được bất kì hàm ý không tốt nào.

Tuy rằng tuổi của Lôi Vận Trình không lớn, nhưng cô không phải là cô bé ngốc cái gì cũng không hiểu. “Không sao cả, Phong Ấn đâu? Bảo anh ấy nghe điện thoại đi.”

Không chờ Hạ Viêm Lương mở miệng, bỗng nhiên cửa bị mở ra, điện thoại trong tay bị ai đó giật mất. Cô ta hoảng sợ, nhìn lại quả nhiên là Phong Ấn với vẻ mặt bình tĩnh đang đứng ở cửa. “Thật sự xin lỗi, em -----”

“Không có gì.” Phong Ấn cắt đứt lời cô ta, nhìn điện thoại rồi bước sang một bên mới nhận: “Trình Trình?”

“Ừh, là em.” Khóe môi Lôi Vận Trình cong lên, “Em sẽ đến nhà anh ngay đấy, em có làm ít đồ cho anh.”

Phong Ấn bóp mi tâm, “Chờ anh một lát, anh sẽ về ngay.”

“Được, em chờ anh.” Lôi Vận Trình cắt điện thoại rồi hít vào một hơi thật sâu, cô âm thầm cầu nguyện sự việc không giống như cô tưởng tượng, tuyệt đối không như vậy.

Phong Ấn cắt đứt điện thoại rồi với tay lấy áo khoác bước đi, anh không nói bất kì câu nào với Hạ Viêm Lương. Cảnh cửa vừa khép lại, căn phòng trở nên lạnh lẽo, Hạ Viêm Lương chậm rãi dựa vào tường giơ tay che mặt, dáng vẻ vô cùng đau khổ.

Lôi Vận Trình chờ một lúc lâu Phong Ấn mới trở về, lúc anh tắm rửa thay quần áo thì Lôi Vận Trình ngồi chờ trong phòng anh. Anh cởi áo sơ mi ra rồi thuận tay ném trên sofa, Lôi Vận Trình nhìn chằm chằm vào chiếc áo, cô vẫn không thể nhịn được vươn tay nhặt nó lên, đưa lên mũi ngửi, ánh mắt cô trở nên ảm đạm ngay lập tức.

Mùi hương này…

Phong Ấn thay một chiếc áo khoác tắm dài bước ra, Lôi Vận Trình mệt mỏi nằm sấp trên bàn làm việc của anh. “Chậm quá đi, em đói đến mức muốn xỉu rồi.” Cô đẩy túi bọc hộp cơm chan chứa đầy tình yêu đến trước mặt anh, “Em tự tay làm đó!”

“Tự làm tự chịu, anh nói không cho em đến mà.” Phong Ấn cân nhắc ước lượng túi thức ăn, anh vẫn không trực tiếp đến mở nó ra mà lấy một điếu thuốc trên bàn. “Tìm anh có gì không? Có gì dặn dò nữa à?”

Dường như Lôi Vận Trình đã sớm đoán được hành động của anh, cô bĩu môi không vui, nhưng ngay lập tức lại tươi cười một lần nữa. “Mời em ăn trưa đi.”

“Không cần, anh không có khẩu vị.” Phong Ấn tìm ví tiền, rồi lại lấy tiền ra đưa cho cô, “Tự em đi ăn đi.”

“Vì sao không có khẩu vị? Dạ dày anh khó chịu sao?” Lôi Vận Trình nhét tiền lại trong ví anh một lần nữa.

“Tối hôm qua anh uống rất nhiều.” Phong Ấn đi đến giường rồi nằm xuống, giống như một con cá chết. Lôi Vận Trình cắn cắn môi, “… Cả đêm qua anh không về nhà sao?”

“Ừh.”

“Vậy…” Cô do dự một lúc, bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền.

Phong Ấn cười ha ha, anh nằm nghiêng, một cánh tay chống đầu, vừa hút thuốc vừa nhìn cô. “Có phải em muốn hỏi anh ngủ ở đâu, ngủ với ai không?”

Lôi Vận Trình cực kì miễn cưỡng nở nụ cười, “Không có đâu, nếu không em nấu cháo cho anh nhé, ăn một ít chắc sẽ thoải mái hơn một chút.” Giống như cô sợ nghe anh nói tiếp, Lôi Vận Trình đứng lên vội vã đi ra ngoài. Nhưng Phong Ấn lại không có ý muốn buông tha cho cô, lúc cô đi đến cửa bỗng nhiên anh nói.

“Người nào thay anh nhận điện thoại, thì anh ngủ với người đó.”

Bước chân Lôi Vận Trình sựng lại một chút, “… Không biết.”

Cô trả lời một cách bình tĩnh, sau đó lại chạy đi. Lúc vo gạo, cô nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trên mặt nước, cố gắng nỗ lực nở một nụ cười.

Không sao cả, không sao cả, bọn họ cũng không phải là lần đầu tiên, có lẽ bọn họ chỉ … Ngủ… Mà thôi.

Bữa trưa, đương nhiên không phong phú tốt đẹp như trong trí tưởng tượng của Lôi Vận Trình, hai người chỉ ăn cháo trắng và giải quyết một ít thức ăn. Phong Ấn ăn xong rồi ngủ, không nói chuyện nhiều với cô, cũng không đuổi cô đi. Lôi Vận Trình ngồi trên sofa yên lặng chăm chú ngắm nhìn người đàn ông đang ngủ say trên giường kia, chính cô cũng không biết bản thân đang nghĩ gì.

Trong đầu cô không hỗn loạn, nhưng lại có cảm giác đau khổ. Chiếc màn cửa không kéo lại, ánh mặt trời chiếu vào, cảnh vật đẹp đẽ như một bức họa. Cô biết anh ngủ rất sâu, bởi vì say rượu, hay bởi vì… Quá mệt?

Haizzz.

Cô bật cười khẽ, rón ra rón rén đi đến bên cạnh giường anh rồi quỳ gối xuống sàn, đưa mặt mình đến gần gương mặt tinh tế của anh. Thời gian thật sự có thể thay đổi một người, ví dụ như cô từ vịt con xấu xí biến thành thiên nga trắng. Trong khoảng thời gian sáu năm, cô cũng không biết vì sao bản thân lại trở nên kiên cường như thế, có lẽ bởi vì nguyện vọng được nắm tay anh, được ở bên cạnh anh.

Cô vẫn là một cô gái nhỏ, anh đã trở thành một người đàn ông khiến phụ nữ say mê. Tuy nhiên không sao cả, so với anh, cô càng có nhiều thời gian hơn, cô sẽ bước vào thế giới của anh, bước vào trái tim của anh.

Lôi Vận Trình ngừng thở, cúi đầu nhẹ nhàng phủ môi mình lên môi anh, một nụ hôn trộm.

Em tin chắc là như vậy, cho nên Phong Ấn, anh nhất định phải chờ em.

Em sẽ tốt hơn bất kì ai, sẽ yêu anh hơn bất kì ai.
Bình Luận (0)
Comment