Mục Tiêu Đã Định

Chương 38

Ánh mặt trời rất chói chang, ly kem trong tay Lôi Vận Trình đã tan và chảy khắp lòng bàn tay cô. Trái tim cô đập thình thịch vì bất an, không biết vì sao Hạ Viêm Lương lại xuất hiện ở đây.

Đèn đã chuyển sang xanh, một dòng xe ô tô đang chờ tín hiệu đèn lăn bánh, tầm nhìn của cô được mở rộng, lúc Lôi Vận Trình nhìn thấy một cô bé nhỏ níu lấy quần của Phong Ấn thì đồng tử của cô chợt co rút, trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Đó là một cô bé khoảng chừng năm sáu tuổi, vô cùng thân mật níu lấy quần Phong Ấn cố gắng gây sự chú ý cho anh, vì vẫn không đạt được mục đích nên cô bé lại chuyển sang kéo tay anh.

Phong Ấn và Hạ Viêm Lương dường như đang bàn luận về vấn đề gì đó, không hề chú ý đến bé gái kia.

Lôi Vận Trình cắn môi, cô không tài nào dời tầm mắt khỏi cô bé kia. Cô chỉ có thể đứng ngây ngốc tại chỗ nhìn ba người, mãi cho đến khi Hạ Viêm Lương phát hiện ra cô.

Ngay lập tức Lôi Vận Trình lui về sau nửa bước theo bản năng, mà Hạ Viêm Lương lại vô cùng thản nhiên tiếp tục trò chuyện với Phong Ấn.

Cô biết bản thân nên đi đến phía trước hỏi rõ ràng mọi việc, bước đi dưới chân của cô cứ ngập ngừng, ánh mắt lại dán lên người cô bé kia, trong lòng dâng lên một sự sợ hãi mơ hồ không hiểu rõ.

Trong lúc còn đang do dự, dường như Hạ Viêm Lương phải rời đi, mà cô bé kia lại rất không muốn, cô bé nắm chặt lấy tay Phong Ấn không buông. Phong Ấn khom người xoa xoa đầu cô bé rồi nói gì đó mà Lôi Vận Trình không biết được, động tác rất dịu dàng nhưng đáng tiếc là cô không nhìn được vẻ mặt của anh. Cô bé kia gật gật đầu chạy đến bên Hạ Viêm Lương, trước khi lên xe vẫn không quên vẫy vẫy tay chào tạm biệt Phong Ấn.

Trước khi đi, Hạ Viêm Lương liếc mắt nhìn Lôi Vận Trình một cái, trên mặt cô ta không có bất kì biểu cảm nào, ánh mắt trông rất dữ tợn.

Lôi Vận Trình nép người vào sau trạm điện thoại, cô buông tất cả những túi hàng vừa mua được xuống, lấy điện thoại di động trong túi xách ra, ngón tay run rẩy ấn gọi đến số điện thoại của anh. Người bên kia nhận cuộc gọi ngay lập tức.

“Trình Trình? Em xem phim rồi à?” Trong giọng nói của anh không nghe được bất kì điều gì khác lạ.

“Xem xong rồi, em đang dạo phố.” Lôi Vận Trình mấp máy môi, cô thử hỏi thăm dò anh: “Anh đang ở đâu vậy?”

Phong Ấn rít vài hơi thuốc: “Vừa đến sư đoàn của Ngũ chính ủy và làm vài việc cho chú ấy, chú ấy bảo anh đi trước, bây giờ anh đang ở đường Văn Viễn, em ở đâu? Anh đến đón em rồi mình cùng về.”

“Em cũng đang ở đường Văn Viễn, anh ở đâu, em đi tìm anh là được.” Lôi Vận Trình cắn môi, cô nhìn ly kem đã tan, nước kem chảy khắp lòng bàn tay mình, trong đầu cô trống rỗng.

Ngắt điện thoại, Lôi Vận Trình vẫn nép sau trạm điện thoại công cộng, xuyên qua lớp cửa kính mơ hồ, cô nhìn bóng dáng của anh, trong lòng nhẩm tính thời gian. Phong Ấn vẫn đứng yên một chỗ không nhúc nhích, thân hình cao to của anh dựa vào hàng rào chắn ven đường lẳng lặng chờ cô. Anh không ngừng hút thuốc, mãi cho đến khi hút hết cả gói mới dừng lại, anh giơ tay lên, hộp thuốc lá bay vút lên rồi rơi chính xác vào thùng rác.

Không thể không thừa nhận rằng Phong Ấn bây giờ càng mê người hơn rất nhiều so với vài năm trước, thời gian trôi đi, để lại trên người anh một sự tự tin và chín chắn đặc biệt ở người đàn ông. Làm nhiệm vụ phi hành máy bay hỗ trợ cho Phong Ấn thật ra có áp lực rất lớn, yêu cầu của Phong Ấn rất hà khắc và nghiêm ngặt, không hề vì mối quan hệ riêng của hai người mà lỡ đễnh và thiên vị cô, Lôi Vận Trình phát hiện, bản thân cô đang càng ngày càng bị hấp dẫn bởi sự nghiêm khắc của anh.

Trong toàn bộ quá trình chờ đợi trong lòng cô đều hoảng sợ, bởi vì Hạ Viêm Lương kia không biết ở đâu xuất hiện, bởi vì cô bé đó, càng bởi vì cô không thể nào phân biệt được trong lời nói của anh, đâu là thật, đâu là giả. Cảnh tượng vừa rồi bỗng nhiên khiến cô nhớ đến con người rất quan trọng nhưng lại luôn luôn bị cô bỏ quên, tuy rằng cô không muốn thừa nhận điều này, nhưng sự tồn tại của Hạ Viêm Lương giống như một rễ cây đang ươm mầm phát triển mạnh mẽ trong lòng cô.

Lúc Lôi Vận Trình xách theo một đống túi đồ lớn xuất hiện trước mặt Phong Ấn, anh nhạy cảm phát hiện trong nụ cười của cô hiện rõ sự miễn cưỡng. Chờ sau khi lên xe, Phong Ấn thấy cô không thắt dây an toàn, anh đành phải nghiêng người kéo dây thắt lại cho cô, sau đó lại thuận thế nhấc cằm cô lên. “Sao thế em? Tâm trạng không tốt à?”

Lôi Vận Trình nhìn người đàn ông trước mắt, ánh mắt và cả vẻ mặt anh đều không có gì khác thường, phảng phất cứ như cảnh tượng vừa diễn ra trước mắt cô chỉ là ảo giác. “Em cũng không biết nữa, đầu hơi bị choáng, có vài chuyện khiến em rất bực bội.”

Phong Ấn cười khẽ, nháy mắt mờ ám với cô. “Mang thai?”

“Em có kiến thức, đã làm rồi mới có thể mang thai.”

Môi Lôi Vận Trình giật nhẹ, sau đó lại bị tay anh chặn lại. “Cười khó xem quá, có phải đang ám chỉ anh nên làm cái gì đó với em không?” Phong Ấn nhìn đồng hồ, “Vẫn còn thời gian, chúng ta tìm một nơi tiếp tục việc mà hôm trước còn bỏ dở đi.”

Khóe môi anh giương lên thành một nụ cười mờ ám, trong con ngươi đen lóe lên một thứ ánh sáng mê hoặc.

Lôi Vận Trình hơi cúi đầu, bàn tay đặt sát mép đùi cô âm thầm nắm chặt trang phục. “Nếu như có thật thì làm sao đây? Xóa sạch được không?”

Phong Ấn không kiềm được mà bật cười, kéo đầu cô dựa vào ngực mình. “Cô bé ngốc, đừng đùa với anh, bây giờ là giai đoạn quan trọng trong sự nghiệp của em, anh sẽ không để em mang thai.”

Bỗng chốc Lôi Vận Trình ngẩng đầu lên. “Anh không thích có con sao?”

Nụ cười của Phong Ấn hơi cứng lại, con ngươi đen láy của anh rũ xuống, nghiêm túc nhìn cô. “Đứa bé là kết tinh tình yêu của hai người, là minh chứng để tình yêu tiếp diễn, bố anh nói, ngoại trừ mẹ anh ra, anh là tài sản quan trọng nhất trên đời của ông ấy, nếu anh có con, anh nghĩ anh sẽ rất mệt mỏi.”

“Tại sao?” Lôi Vận Trình truy vấn, giống như đang muốn tìm kiếm điều gì đó từ mắt anh.

Phong Ấn vỗ nhẹ vào đầu cô. “Phải chia tình cảm thành hai phần, anh sợ em cảm thấy cô đơn, anh sẽ không có đủ thời gian để đồng thời yêu cả hai, mà nếu như đã không thể dành thời gian cho con, vậy thì tại sao anh lại muốn nó đến thế giới vào thời điểm này cơ chứ?”

Mỗi một chữ trong câu nói của anh, đều khiến vành mắt Lôi Vận Trình dần dần đỏ lên, “Phong Ấn, em… Em không thoải mái, em muốn nôn.”

Phong Ấn nhíu mày, sờ trán của cô, “Sao thế này? Em cảm thấy không thoải mái ở đâu?”

“Rất mệt, muốn nôn.” Lôi Vận Trình mệt mỏi dựa vào ghế ngồi.

“Chúng ta về trước đi.” Phong Ấn khởi động xe, vẻ mặt lo lắng. “Có phải ăn nhầm thức ăn hỏng không?”

Lôi Vận Trình lắc đầu, không muốn nói chuyện. Phong Ấn nghĩ là cô khó chịu, nên không tiếp tục hỏi nữa.



Sau khi trở về quân đội ngày hôm đó Lôi Vận Trình bị bệnh, trải qua cuộc kiểm tra tống quát quân y hàng không nói cô chỉ bị cảm nắng mà thôi rồi kê đơn thuốc cho cô.

Vừa mở mắt trời đã sáng trưng, Lôi Vận Trình rụt người trên giường ngơ ngác nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trong đầu cô cứ vô thức tua lại cảnh tượng đó, thêm vào lời nói của Phong Ấn, lại càng khiến đầu óc cô hỗn loạn hơn.

Bên ngoài bãi tập.

Kỷ Dịch chui ra khỏi bụng máy bay, bất ngờ nhìn thấy Lôi Vận Trình đang đứng bên cạnh ngửa đầu lên trời không biết đang nhìn gì. Ông ta cởi bao tay ra, phủi phủi bụi trên bộ đồng phục, “Làm gì đó đồng chí cơ trưởng? Thân thể đã khá hơn chút nào chưa?”

Lôi Vận Trình gật gật đầu: “Bỗng nhiên cảm thấy máy bay thật lớn, nhưng một người có thể điều khiển nó bay lên trời, còn có thể thực hiện bay theo nhiều độ cao như vậy, thật sự rất thần kỳ.”

Kỷ Dịch cười rộ lên. “Bệnh rồi mơ hồ hả cô bé? Giọng điệu của cô khiến tôi nhớ lại con gái của tôi, nó cũng đã từng nói như cô.”

Lôi Vận Trình thu hồi ánh mắt, cô nghiêng đầu nhìn Kỷ Dịch. “Con gái của chú bao nhiêu tuổi?”

“Nhỏ hơn cô vài tuổi, bây giờ vẫn còn đến trường.” Kỷ Dịch tháo mũ xuống, ánh mắt ông trở nên dịu dàng, trong ánh mắt đó hiện lên một thứ ánh sáng hạnh phúc. “Ước mơ từ lúc còn bé của con nhóc đó là thiết kế máy bay, còn muốn tự mình điều khiển nó, ha ha, thật đúng là ước mơ, ước mơ xa vời không với tới.”

Lôi Vận Trình cũng cười, “Lúc nhỏ cháu cũng có ước mơ, được bay lên trời cùng với một người.”

Kỷ Dịch nhếch môi: “Phong đại đội trưởng?”

Trên mặt Lôi Vận Trình ửng đỏ, cô vươn tay vuốt chiếc máy bay của mình. “Thật sự là rất nông cạn đúng không? Khi đó nguyên nhân cháu đến học viện hàng không cũng chính là vì điều này, về sau mới chính thức bị phi hành cuốn hút.”

Kỷ Dịch chỉ cười mà không nói gì, một lúc lâu sau mới mở miệng. “Cậu ấy đã là mục tiêu của cô, bây giờ lại là cấp trên của cô, có việc gì thì nên mạnh dạn báo cáo kịp thời với cậu ấy, là phi công không thể mang theo cảm xúc lên bầu trời, là một máy bay hỗ trợ lại càng không thể tồn tại nghi vấn gì trong lúc thực thi nhiệm vụ, phải hoàn toàn tin tưởng mới có thể phối hợp hoàn mỹ.”

“Cháu… Cháu tin anh ấy.”

Kỷ Dịch lắc đầu. “Chỉ tin tưởng cậu ấy thôi thì vẫn chưa đủ, còn phải tin tưởng chính bản thân mình, tự tin là tố chất cơ bản nhất của một người phi công, thời khắc quan trọng nhất là bảo vệ người và máy bay mới là nhân tố quyết định.”

Lôi Vận Trình chỉ mấp máy môi mà không nói gì, ở phía xa xa, máy bay đang đáp xuống, dẫn đầu là Phong Ấn. “Sao chú lại biết cháu có tâm sự vậy?”

Kỷ Dịch mỉm cười. “Bởi vì tôi là người ngoài cuộc, đương nhiên là nhìn thấy rõ, tuy là không biết nguyên nhân vì sao, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được một ít từ lời nói của cô. Trên mặt đất, máy bay là do chúng tôi bảo dưỡng, trên bầu trời, nhiệm vụ đó là của phi công các người, cô phải có một sự cực kì linh hoạt trong điều khiển mới có thể đạt đến trình độ máy bay và con người hợp nhất, mà vừa rồi, cô đã hoài nghi chính bản thân mình, đây là điều không nên có.”

Lôi Vận Trình hổ thẹn, ngay lập tức cô cảm thấy kính nể ông chú cứng nhắc này.



Lôi Vận Trình đến căn tin ăn cơm, cô không gặp Phong Ấn mà lại chạm mặt phải Lục Tự. Thấy cô đứng dậy rời đi, Lục Tự nhanh nhẹn và hai đũa cơm rồi đuổi theo gọi cô lại.

Lôi Vận Trình kính cẩn chào hỏi anh ta theo đúng nghi thức. “Lục đại đội trưởng.”

Cô luôn luôn cư xử như thế với anh ta, thậm chí còn xa lạ hơn cả người xa lạ. Mi tâm Lục Tự nhíu lại, “Em đã đỡ hơn chưa? Cơ thể tốt như thế sao lại bị bệnh?”

“Cám ơn Lục đại đội trưởng quan tâm, chỉ bị cảm nắng thôi.”

“…” Lục Tự nghiêng đầu thở hắt ra. “Bây giờ không có người khác, em không cần nói chuyện với tôi như thế.”

“Đây là sự kính trọng của tôi đối với anh.”

“Khốn kiếp, ai muốn em tôn trọng chứ!” Lục Tự trợn to mắt, kéo cô đến nơi không có người. “Lôi Vận Trình, em bị bệnh có phải vì Phong Ấn không? Hay là vì Hạ Viêm Lương?”

Bỗng chốc Lôi Vận Trình hoảng hốt, gan bàn chân cô mềm nhũn, Lục Tự đỡ người cô kịp lúc, nhưng lại bị cô hắt ra. “Đừng động vào tôi!”

Lục Tự bật cười châm biếm. “Được, tôi không động, vậy em nói với tôi là vì ai?”

Lôi Vận Trình khó hiểu nhìn anh ta. “Bị cảm nắng là do thời tiết, không phải vì người.”

Lời nói của cô vẫn chưa dứt đã nghe thấy tiếng răng rắc phát ra từ khớp tay đang nắm chặt thành quyền của Lục Tự. “Em mà không phải là phụ nữ tôi đã đánh em rồi, em đang giả ngu hay thật sự không biết, Hạ Viêm Lương dẫn theo một đứa bé đến tìm Phong Ấn em vẫn có thể bình tình như vậy, em có thể nói với tôi em định làm thế nào không? Trong trung đoàn có rất nhiều người đều biết Phong Ấn và cô ta —–”

Lục Tự dừng lại không nói tiếp, gương mặt nhỏ nhắn của Lôi Vận Trình đã tái xanh, cánh môi cô run rẩy. “Anh đừng đặt điều gây chuyện nữa.”

“Lôi Vận Trình!” Lục Tự cắn răng, “Em khiến tôi rất thất vọng!”

Anh ta vừa nói xong thì xoay người muốn đi, một bàn tay nhỏ nhắn bỗng nhiên nắm lấy tay áo anh ta. Cuối cùng Lục Tự cũng không nhẫn tâm bỏ đi, anh ta xoay người lại bình tĩnh nhìn cô.

“Cô ta và Phong Ấn… Là thế nào? Anh nói tiếp đi.”

Đây là lần đầu tiên Lục Tự nhìn thấy sự khẩn cầu từ trong mắt cô, bàn tay anh ta bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của cô, hơi ấn xuống. “Em nên tự mình hỏi cậu ấy sẽ tốt hơn, để tránh việc cho rằng tôi đặt điều gây chuyện, ly gián quan hệ của hai người.”

Tại ký túc xá, Phong Ấn không tìm được Lôi Vận Trình, anh đang chuẩn bị đi thì thấy cô về. “Bệnh chưa hết mà em chạy lung tung thế, anh cố ý bảo đầu bếp ở căn tin làm cho em này, mau đến đây ăn đi.”

Lôi Vận Trình ngồi trên mép giường ngơ ngác nhìn anh đang bày cơm hộp tề chỉnh trước mắt cô. Đầu bếp của không quân rất chú trọng vấn đề thực đơn, mỗi một bữa ăn đều có chuyên gia nghiên cứu phối hợp các chất dinh dưỡng, hơn nữa, với tay nghề tuyệt vời của các đầu bếp thì chỉ cần nhìn sơ qua thì đã cực kì có cảm giác thèm ăn.”

“Vừa nãy em đã ăn ở căn tin rồi.” Bỗng nhiên Lôi Vận Trình mở miệng.

Phong Ấn cau mày, quỳ gối xuống bên chân cô, tay áp gáy cô rồi hôn cô nồng nhiệt. “Chắc chắn là chưa ăn được gì, lại đây ăn một ít với anh đi, anh cũng chưa ăn gì.”

Lôi Vận Trình bị anh kéo đến bàn ăn, đưa bát đũa cho cô, anh gắp thức ăn bỏ vào bát cô, thức ăn trong bát nhanh chóng xếp thành một hòn núi nhỏ. “Anh có lịch bay dày đặc, một lát nữa còn phải về ngủ, bảo bối, ăn nhiều một chút, anh đã có thói quen em luôn bay phía sau anh, hôm nay không thấy em, anh cảm thấy không quen.” Dường như Phong Ấn nhớ đến gì đó, anh vẫn tươi cười. “Đúng như em nói rồi, em đã trở thành thói quen của anh.”

Lôi Vận Trình nghẹn ngào, cô cúi đầu và thức ăn vào miệng, cô không cảm nhận được bất kì mùi vị gì, chỉ cố gắng nuốt xuống, uống một hớp canh, rũ mắt xuống chăm chú nhìn lá cải tím. “Phong Ấn, anh và Hạ Viêm Lương vẫn còn liên hệ đúng không?”

Bỗng nhiên động tác của Phong Ấn dừng lại.

Lôi Vận Trình uống một hớp canh. “Sau khi chúng ta ở bên cạnh nhau, hai người vẫn còn qua lại đúng không?”

Phong Ấn buông bát đũa xuống, chớp chớp mắt, nâng cằm cô lên. “Em có ý gì?”

Cuối cùng Lôi Vận Trình cũng chịu nhìn anh, vẻ mặt Phong Ấn trở nên nghiêm túc. “Anh cảm thấy em có ý gì?”

Khóe môi Phong Ấn nhếch lên thành một nụ cười gượng gạo, Lôi Vận Trình nhìn anh không chớp mắt, trong sự giằng co của hai người, cô càng lúc càng lúng túng hoảng sợ.
Bình Luận (0)
Comment