Mục Tiêu Đã Định

Chương 58

Phong Ấn hôn quá cuồng nhiệt, nụ hôn của anh mang theo sự bá đạo như cướp lấy hơi thở của cô, khiến cô không thể kháng cự được, tất cả những điều đó đã cuốn phăng đi lý trí của Lôi Vận Trình. Lực tay đao của anh khiến cô gần như đã ngất đi, tứ chi không còn một chút sức lực, nụ hôn cháy bỏng của anh càng khiến cả người cô mềm nhũn.

Áo khoác bị anh cởi ra, tiếp theo đó là chiếc áo len, rồi đến chiếc váy ngắn chất liệu da cừu… Tay anh cứ bận rộn tìm kiếm trên người cô, ôn lại những cảm giác tuyệt vời mà anh đã từng trải nghiệm được. Lòng bàn tay cực nóng của anh như muốn làm bỏng da cô, cơ thể cường tráng của anh kề sát lên người cô, đây là lần đầu tiên anh ôm cô vào lòng sau nhiều tháng chia tay. Anh không tài nào khống chế được sức lực từ môi lưỡi của mình cứ thế để lại ấn ký của bản thân trên cơ thể của cô.

“Đủ… Đủ rồi…” Lôi Vận Trình nghiêng đầu trốn tránh nụ hôn của anh, hơi thở của cô cực kì yếu ớt.

Không đủ! Mãi mãi không đủ!

Phong Ấn như phát điên cầm lấy bàn tay cô, điều khiển chúng di chuyển khắp người mình, để cô có thể cảm nhận sự khát vọng của bản thân mình đôi với cô. “Trình Trình, Trình Trình…”

Anh cúi đầu gọi khe khẽ tên cô, không ngừng lặp đi lặp lại, mỗi một động tác và lời nói của anh mang theo vẻ bất lực và vô cùng đau khổ.

Hai chân cô bị anh mạnh mẽ tách ra, Lôi Vận Trình tuyệt vọng nhắm mắt lại chờ anh xâm nhập, nhưng bỗng nhiên Phong Ấn lại dừng tất cả động tác lại.

Anh nằm trên người cô, nhưng vẫn không nhìn cô, đầu anh vùi vào cổ cô, do đè nén quá mức và sự đau lòng không cách nào kiềm chế được khiến toàn thân anh run rẩy. Anh cứ ôm cô như thế mà không làm bất kì điều gì.

Anh không nỡ, không nỡ để bản thân mình làm ra chuyện khiến cô bị thương.

Thời gian cứ thế trôi qua, cảm xúc mãnh liệt dần dần lắng xuống, sức lực và ý thức trở về với cô một lần nữa, Lôi Vận Trình đẩy anh ra, cô túm lấy quần áo nhảy xuống giường tạo khoảng cách thật xa với anh.

Không giống như cô dự đoán, Phong Ấn không hề bổ nhào về phía trước bắt cô lại, Lôi Vận Trình nhân cơ hội này chạy vào toilet mặc quần áo. Chờ cho đến khi cô đã chỉnh đốn lại bản thân, lúc bước ra ngoài thì anh cũng đã mặc xong chiếc quần dài, thân trên để trần ngồi trên giường thờ thẫn hút thuốc.

Cô cứ đứng yên ở đó không dám manh động, Phong Ấn vừa hút thuốc, ánh mắt anh nhìn cô giống như một con dã thú nhìn con mồi, không hề chớp mắt, đôi con ngươi đen thâm trầm nhìn rất đáng sợ, nhưng gương mặt vốn dĩ đẹp trai anh tuấn lúc này lại tiều tụy đến mức gần như cô nhận không ra, thêm vào đó là trên cơ thể của anh vẫn còn một vài vết thương chưa khép miệng hoàn toàn, vừa nhìn thoáng qua từ trong ra ngoài anh rất giống với tù binh vừa được phóng thích, vết thương thì chằng chịt, so với đêm giao thừa mà cô gặp anh gần đây nhất, trông anh giống như là người vừa từ cõi chết trở về khiến người khác nhìn thấy không khỏi hoảng sợ, suýt chút nữa là Lôi Vận Trình đã bật khóc.

Hai tay cô âm thầm nắm chặt thành quyền, cô để sự đau đớn ở lòng bàn tay nhắc nhở bản thân không được mềm lòng vào lúc này.

Mãi cho đến khi anh vùi mẩu thuốc lá vào gạt tàn rồi đứng dậy bước đến chỗ cô, Lôi Vận Trình mới bừng tỉnh lui về sau một bước. “Anh đi đi, tôi sẽ xem như là anh uống say và không truy cứu.” Trên người anh có mùi rượu quá nồng nặc, khiến cho người khác không khỏi hoài nghi không biết có phải anh vừa ngâm mình trong thùng rượu hay không.

Cô xoay người muốn mở cửa, nhưng tay vừa chạm vào khóa cửa thì đã bị bàn tay dài của Phong Ấn chặn lại, cánh tay anh cứng như thép vòng qua người cô rồi kéo cô vào lòng. “Đúng là anh uống rất nhiều rượu, nhưng bây giờ anh rất tỉnh tảo, anh biết bản thân đang làm gì.”

Anh ngăn không cho cô phản khảng, từ trong túi quần, anh rút ra một tờ giấy bày ra trước mắt cô. “Anh đã đến kho hàng nhỏ của em.”

Lôi Vận Trình chấn động, cô không dám tin trừng mắt nhìn, đây là trang giấy màu hồng phấn mà cô đã xé khỏi quyển nhật ký, đó là câu nói cuối cùng trong một quyển nhật ký của cô.

Con ngươi đen láy của Phong Ấn nhìn chằm chằm trên mặt cô, anh không nỡ để vụt mất bất kì biểu cảm nhỏ nào trên gương mặt đó. “Anh là tên lừa đảo, anh là đồ khốn nạn, anh là thằng ngu ngốc, là anh không biết quý trọng, là anh tự cao tự phụ, anh nên xuống địa ngục, anh đáng chết hàng ngàn lần… Nhưng mà anh yêu em, nếu em cảm thấy lời này cũng là lời nói dối, thì anh chấp nhận lừa dối em cả đời.” Vừa dứt lời, anh lấy chiếc bật lửa ra, bật nắp trước mặt cô, ấn xuống, ngọn lửa màu lam nuốt lấy trang giấy, trong giây phút nuốt chửng phần cuối cùng thì những mảnh tro tàn rơi rác rải từ không trung xuống sàn nhà.

“Nếu em đã muốn kết thúc, thì anh giúp em đốt tất cả những quyển nhật ký mà em chưa đốt, bao gồm cả chiếc hộp gỗ chứa trang giấy trong quyển nhật ký này, tất cả những gì có trong kho hàng đó, anh đã đốt hết.”

Lôi Vận Trình thở hắt ra một hơi, “Đã đốt hết?”

“Đúng.”

“Ảnh chụp và tượng gỗ điêu khắc anh cũng đã đốt?”

“Đúng, còn có những món đồ chơi lung tung gì đó, anh đã đốt hết, nếu anh nhớ không lầm, tất cả những thứ đó đều là đồ vật mà lúc nhỏ anh đã cho em.” Nói chính xác hơn không phải là cho, mà là bị cô chơi xỏ làm nũng một mực đòi cho bằng được, sau khi cướp được những món đồ từ trên tay anh, Phong Ấn lại không thấy chúng nữa, anh còn tưởng rằng cô giành lấy xong chơi chán rồi vứt đi mất rồi. Nhưng lúc anh mở ra chiếc ngăn kéo đó mới biết được, tất cả những món đồ mà cô lấy được từ chỗ anh đều được cô bày biện tề chỉnh, cất giấu chúng như châu báu quý giá.

Phong Ấn nhận ra rõ ràng thứ được bày biện ở nơi đó chính là một thứ tình yêu đong đầy mà một cô gái đã dành cho anh từ bé đến lớn. Một tình yêu mãnh liệt.

Lôi Vận Trình sợ hãi đến mức mất cả ngôn ngữ, móng tay cô khảm sâu vào lòng bàn tay. “Nhưng ở đó còn có… Còn có…” Cô muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng lại cắn răng nuốt lời muốn nói về.

Phong Ấn đứng sững người một lúc, từ trong túi quần, anh lại lấy ra một thứ khác nữa. “Còn cái này nữa, đúng không?”

Đó là chiếc nhẫn có thiết kế nạm kim cương lung tung mà anh đã mua cho cô.

Lôi Vận Trình gật đầu không hề do dự, cô cố gắng kìm chế loại kích động muốn bước đến giật lấy thứ đó, cô lạnh lùng quay mặt đi. “Sao không đốt nó luôn đi? Dù sao tôi cũng định vứt nó đi rồi.”

Phong Ấn cứ nhìn chằm chằm vào cô, anh xoay người đi thẳng đến bên cửa sổ, anh mở một cánh cửa sổ ra. Lúc Lôi Vận Trình ý thức được anh muốn làm gì thì đã quá muộn, Phong Ấn duỗi thẳng tay, từ tầng mười, chiếc nhẫn bị vứt thẳng xuống phía dưới.

Lôi Vận Trình thét lớn một tiếng rồi bổ nhào đến đẩy anh ra, hơn một nửa thân người cô nhoài ra ngoài cửa sổ, cô chỉ hận mình không thể nhảy xuống theo nó. Phong Ấn kéo cô lại, đóng cửa sổ lại. “Bây giờ đã vứt đi rồi.”

Cô ngây ngẩn cả người, một lúc sau cơn tức giận trong người cô bùng nổ như nủi lửa, cô ra sức đánh anh, nhưng có lẽ do hơi thở bị nghẹn lại trong ngực, cô đau khổ ngồi xuống, thở gấp từng hơi từng hơi một, tay đè ngực lại, ngay cả một từ cô cũng không thể bật thốt thành lời, nước mắt cứ thế lặng lẽ tuôn rơi.

Phong Ấn rũ mắt bình tĩnh nhìn cô, trong con ngươi đen tối anh dùng để nhìn cô có ẩn hiện thứ cảm xúc u ám mà người khác không nhìn thấy được.

“Cút ngay, anh cút ngay cho tôi.” Sau khi bình ổn lại hơi thở, Lôi Vận Trình mới đứng lên mở cửa, chỉ ra phía ngoài lớn tiếng đuổi người.

Phong Ấn trầm mặc không nói gì, anh mặc áo vào, cứ đi đến chỗ cô trong vô thức. “Trình Trình…”

“Cút ngay! Cút!” Cô bịt tai lại thét lên chói tai.

Lục Tự ở phòng sát vách phòng cô, anh ta vừa mới từ phóng tắm bước ra đã nghe được tiếng thét chói tai của cô, anh ta hoảng sợ, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến. “Trình Trình! Xảy ra chuyện gì?”

Anh ta vẫn chưa nhìn thấy rõ ràng, chỉ mới vừa bước đến cửa thì Lôi Vận Trình đã bổ nhào vào lòng anh ta, cố gắng đè nén tiếng khóc cầu xin anh ta. “Bảo anh ta đi! Bảo anh ta đi!”

Những người ở phòng lân cận đều là người quen biết nhau trong Học viện phi hành đến tham dự lễ đính hôn của Phương Mặc Dương và Đỗ Nghiên Thanh, tất cả đều bị tiếng thét chói tai của cô đánh thức rồi ùa ra ngoài, thấy tình cảnh như thế thì kinh ngạc nhếch mày.

Phong Ấn vừa nhúc nhích thì Lục Tự đã kéo Lôi Vận Trình ra phía sau, anh ta gằn giọng cảnh cáo. “Cô ấy bảo cậu đi.”

“Trình Trình —–”

“Im ngay! Tôi không muốn nghe anh nói bất kì lời nào nữa! Tôi không muốn thấy anh nữa!” Lôi Vận Trình vẫn bịt tai, tâm trạng rất kích động.

Phong Ấn không nói lời nào, lâu đến mức phảng phất cứ như đã trôi qua một thế kỷ, lâu đến mức khiến tất cả những người khác đều thức thời trở về phòng, đôi môi khép cứng như con trai của anh mới chậm rãi mở ra. “Được, anh đi.” Anh khó khăn thu hồi ánh mắt đặt trên người cô từ lúc đầu đến giờ, rồi xoay người rời đi.

Lục Tự đưa cô về phòng, anh lấy chiếc khăn lạnh đắp lên hai mắt cô. “Đừng khóc, ngày mai mắt sẽ sưng đấy.”

Anh ta đưa mắt nhìn chiếc giường hỗn loạn phía sau và dấu hôn để lộ ra ngoài cổ áo của cô, con ngươi mắt của anh ta rũ xuống, nhưng anh ta không hỏi gì hết. Nơi lồng ngực anh ta lành lạnh, đó là nước mắt của cô vừa rồi. “Nếu em muốn khóc thì cứ khóc lớn lên, đừng để nghẹn sẽ không hay, tôi cũng sẽ không cười nhạo em đâu.”

Bỗng nhiên Lôi Vận Trình đứng lên, cô không nói bất kì lời nào mà chạy ra khỏi phòng, ngay cả áo khoác cũng không mặc.

“Em đi đâu?” Lục Tự với tay lấy áo khoác chạy theo cô, chờ cho đến khi anh ta chạy ra khỏi khách sạn thì thấy cô đã tiến vào hồ bơi nhân tạo to lớn của khách sạn, anh ta sợ đến mức tóc gáy dựng đứng cả lên, không hề nghĩ ngợi gì mà nhảy vào hồ nước lạnh thấu xương túm cô lên, rồi lấy áo khoác bọc lấy thân thê run rẩy của cô.

“Em điên rồi sao Lôi Vận Trình! Vì một người đàn ông mà muốn chết! Nếu đã muốn chết thì sao không làm chuyện tốt thành toàn cho tôi đi? Gả cho tôi là được! Tôi không để tâm đến chuyện tôi có ở trong tim em không! Không để tâm đến chuyện em là cái xác không hồn! Tôi chỉ cần em còn sống!”

Cô cắn bờ môi tím tái vì lạnh của mình, nước mắt bỗng chốc tuôn rơi, nâng hai tay che mặt, dùng hết sức lực còn lại thét lớn một tiếng, sau đó lại khóc rống lên. “Anh ấy đã vứt nhẫn rồi! Vậy mà anh ấy lại nỡ ném nhẫn của tôi xuống hồ này! Tôi không có gì cả! Tôi không còn gì cả!”

Đây là lần thứ hai Lục Tự thấy cô khóc như vậy, trái tim anh ta vỡ nát, ruột gan đứt thành từng khúc. Anh ta chậm rãi nhắm mắt lại kéo đầu cô vào lòng mình, hít vào thật sâu, cúi đầu xuống nói với chất giọng gần như cô không nghe được. “Có, Trình Trình… Em còn có tôi.”

Phong Ấn ngồi trong xe chứng kiến toàn bộ sự việc, anh đã cố dùng hết sự tự chủ mới kiềm chế được kích động muốn chạy đến cướp cô lại. Trái tim anh co thắt từng cơn đau đớn, sự đau khổ tột đỉnh bao trùm lấy anh.

Anh tự nói với bản thân mình không được cuống cuồng, từ từ sẽ đến thôi, chậm rãi, từng chút từng chút khiến cô trở về bên cạnh anh một lần nữa.

***

Sau khi rời khỏi thành phố B, Lôi Vận Trình không trực tiếp về nhà, cô gọi điện thoại cho Lôi Dật Thành nói với anh trai rằng cô muốn đi khuây khỏa. Cô từ chối lời đề nghị cùng đi của Lục Tự, cô chỉ muốn đi một mình.

Nhưng kết quả là vẫn có người bầu bạn với cô suốt trận đường đi.

Cô dừng chân lại khách sạn, cô ghé nhà hàng ăn cơm, cô đáp chuyến bay, xe lửa hay thậm chí là ngồi xe bus, mỗi một nơi cô đi qua đều lưu lại dấu vết của Phong Ấn.

Chỉ có dấu vết, không hề có tung tích.

Tòa thành cổ kính ở Giang Nam, nơi dừng chân cuối cùng của cô.

Lôi Vận Trình tỉnh giấc từ lúc sáng sớm, cô mở cửa sổ ra, bỗng chốc nghe được tiếng chuông êm tai vang lên lanh lảnh được treo trên song cửa sổ. Đó là một chuỗi dài đầy chiếc chuông nhỏ như mặt dây chuyền được treo lủng lẳng vô cùng tinh xảo, mỗi một chiếc chuông đều có khắc một một chữ “Trình” thật sâu.

Lôi Vận Trình chăm chú nhìn chuỗi chuông nhỏ một lúc lâu, cô nhẹ nhàng tháo nó xuống, vốn định ném nó đi nhưng cuối cùng lại giữ nó lại. Trên đường đi, anh đã dùng cách này để chuẩn bị rất nhiều thứ cho cô, nhưng đây là thứ duy nhất mà cô giữ lại.

Rất nhiều năm trước, Lâm Thất Thất đưa cho Phong Ấn một chuỗi chuông nhỏ, trùng hợp là mặt trên mỗi một chiếc chuông đều có khắc hai chữ “Phong Ấn”. Đó là món đồ mà bà đã tình cờ nhìn thấy khi ở Nhật Bản, bà cảm thấy nó thú vị nên đem về. Phong Ấn không thích, còn Lôi Vận Trình lại hết lần này đến lần khác đòi cho bằng được, nhưng anh lại cố ý không muốn cho cô, anh đưa ra đề nghị là cô phải là osin cho anh ba tháng anh mới chấp nhận trao đổi, Lôi Vận Trình vui vẻ bằng lòng, nhưng cô lại tiếc là vì sao không có tên của cô trên chiếc chuông, như vậy là có thể vừa hợp một đôi.

Phong Ấn vừa nhàm chán ngồi uống nước trái cây cô ép vừa nói: “Mẹ anh nói không tìm được tên của em, may là không có, anh sẽ không trở thành một đôi với cô bé niềng răng xấu xí nào đó.”

Lôi Vận Trình tức giận lấy gối ôm ném vào người anh, nhưng lại bị anh nhanh nhẹn né tránh, cười ma ranh. Ánh mắt cô đảo một vòng, rồi bước đến bên cạnh anh, hai tay chống bàn nâng mặt nhìn anh. “Nước trái cây uống ngon không?”

“Cũng được, mùi vị ngon hơn mẹ anh ép.”

“Chắc là do em bỏ thêm nguyên liệu vào trong đó.”

Hai mắt cô sáng lấp lánh, tỏa sáng đến kỳ lạ, Phong Ấn dè dặt nhìn ly nước trái cây còn lại một nửa. “Bỏ thêm nguyên liệu gì?”

Lôi Vận Trình xảo quyệt cười híp mắt, lấy chuỗi chuông nhỏ cất vào túi, cô bước đến cửa mới nói ra đáp án. “Nước của giẻ lau, còn có nước trong ao cá nhà anh, à, còn có, mỗi ngày lúc em giặt tất và chà giầy cho anh đều cố ý giữ lại một ít nước để dự phòng.”

Anh thật sự cho rằng cô sẽ ngoan ngoãn để anh sai khiến mình sao? Chẳng qua cô cũng vì thế mà trả giá thật đắt, Phong Ấn vì báo thù mình đã ba tháng uống nước trái cây “thêm nguyên liệu” nên anh không hề thương hoa tiếc ngọc đánh vào mông cô một trận tơi bời.

Hôm rời khỏi khách sạn, như mọi khi Lôi Vận Trình vẫn thấy một bó hoa hồng đặt trước phòng cô. Đầu ngón tay cô vuốt qua cánh hoa tươi mềm vẫn còn đọng sương, sau đó thì rời đi, cũng không mang nó theo. Lúc cô ngồi trên máy bay về thành phố T, bỗng nhiên cô lại suy nghĩ không biết Phong Ấn có mặt trên chuyến bay này hay không.

Trước hôm về quân đội, cô ngồi ngây người trong kho hàng trống rỗng cả một đêm. Sáng hôm sau mặt trời tỏa nắng khắp mọi nơi, Lôi Dật Thành bế con trai ra sân phơi nắng chơi đùa, lúc Lôi Vận Trình bước ra khỏi kho hàng, gương mặt cô rất nghiêm túc, lại vừa đúng lúc đứa bé vừa bập bẹ bước đến dưới chân cô.

Lôi Vận Trình vội ôm lấy cục cưng, vô cùng thân thiết hôn lên gương mặt nhỏ nhắn mềm mại của cậu bé. “Để em mang cháu đi luôn nhé, em không nỡ xa thằng bé, em có thể dạy thằng bé lái máy bay, dạy thằng bé nói chuyện.”

Trong mắt Lôi Dật Thành hiện lên vẻ nuông chiều, dịu dàng kèm theo nét cứng rắn thường ngày. “Lúc nhỏ, lần đầu tiên mở miệng nói chuyện, em có biết mình đã nói gì hay không?”

“Bố? Mẹ? Hay anh?”

“Là Phong Ấn.” Lôi Dật Thành thản nhiên nói. “Lúc đó Tử Du bốn tuổi, là lúc quấn chặt lấy anh không buông, lúc đó, Phong Ấn chăm sóc em còn nhiều hơn cả anh, cậu ấy trông em rất lâu, bỗng nhiên một ngày em cất tiếng gọi tên cậu ta.”

“Giống như câu học nói đầu tiên của chị Tử Du là Thành Thành sao?” Cô cong mắt cười, như không để ý đến người vừa được nhắc đến, không phải là cô vẫn che giấu cảm xúc thật của mình như lúc trước, mà thật sự là cô đã có thể tự nhiên đối mặt với tình cảm mà mình dành cho anh, cô không một mực cố chấp đuổi theo nữa. Phong Ấn là dấu vết khó có thể mờ nhạt trong lòng cô, chứ không phải là đều cấm kỵ. Cô tin rằng sớm muộn gì chuyện quá khứ cũng sẽ bị đốt thành tro tàn mà thôi, rồi sẽ có một ngày tất cả đều lẳng lặng phai mờ.

Lúc đưa cô đi, Lôi Dật Thành muốn nói gì đó lại thôi, Lôi Vận Trình vuốt mái tóc ngắn xinh đẹp rồi giương môi cười. “Đừng lo lắng cho em, tất cả mọi chuyện đều là số mệnh mà ông trời đã định sẵn, những người nên ở bên cạnh nhau thì nhất định sẽ không chia xa, còn chia tay có lẽ là do duyên phận vẫn chưa đủ.”

Lôi Dật Thành vô cùng vui mừng nhìn cô em gái cuối cùng cũng đã học được cách buông bỏ chấp niệm, chỉ tiếc, Phong Ấn lại không nghĩ như vậy.

Trên ô cửa sổ trong khoang máy bay đang phản chiếu gương mặt trẻ trung của cô, trong tay cô đang cầm phong thư mà trước lúc đăng kí Lôi Dật Thành đã đưa cho cô, anh ta bảo cô chờ khi máy bay cất cánh hẵng mở nó ra. Đó là một phong thư thật dày, bên trong chứa một sắp giấy được gấp chỉnh tề.

Mặt trên sắp thư có ba chữ được viết thật to khiến cô không khỏi nhếch môi cười. Tuy rằng chữ viết có hơi vặn vẹo nhưng cô vẫn có thể nhận ra đó chính là chữ viết của Phong Ấn, có lẽ lúc viết những dòng này tay anh vẫn chưa khỏi hẳn. Lúc lật đến trang cuối cùng, bỗng chốc trong lòng Lôi Vận Trình cảm thấy chát đắng.

—— Anh không hối hận vì đã hủy đi những bí mật của em, những thứ đó, đối với anh, đối với em đều quá mức nặng nề, anh không biết em đã đối diện với chúng như thế nào trong nhiều năm như thế, cũng không tài nào tưởng tượng được. Những thứ đã từng là tất cả của em đã không còn, mà anh cũng hy vọng em sẽ không giữ chúng nữa, em hãy sống thoải mái, thậm chí anh hy vọng em hãy quên hết tất cả những gì đã qua đi, bao gồm cả anh. Nhưng anh sẽ nhớ, em đã buông bỏ những thứ gì, thì chúng sẽ đều được đặt vào lòng anh. Em khiến anh biết được bản thân sợ nhất là điều gì, đó có lẽ chính là ngày mà hai chúng ta chia ly nhau cả đời, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, mỗi một người rồi sẽ yêu một người khác, khi gặp lại thì dường như đã không còn liên quan đến nhau nữa. Về sau sẽ đổi lại, sẽ đến anh theo đuổi em, quấn lấy em không buông, ngưỡng mộ em, cho em, yêu em, chờ em, chờ cho đến khi em hoàn toàn bằng lòng ở bên cạnh anh một lần nữa.

Anh chờ em trở về bên cạnh anh, từng giây từng phút.



Cô đọc đi đọc lại nội dung trên trang giấy đó nhiều lần, rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại che đi màn sương mù đang che lấp bầu trời, phảng phất cứ như trở về lúc anh rời khỏi nhà đến học viện hàng không năm đó, cô khóc ròng đến mức không thở nổi, mãi cho đến lúc anh phải đi đăng kí mà vẫn chưa nghe được câu mà cô muốn nói với anh, cuối cùng, cô chỉ có thể về nhà viết câu đó lên quyển nhật ký…

“Cô có phải là Lôi tiểu thư không?”

Một giọng nói ngọt ngào kéo cô về với hiện thực, trên tay của cô gái cầm theo một đóa hoa hồng tươi rói thật to mỉm cười với cô. “Có một vị tiên sinh nhờ chúng tôi đưa thứ này cho cô.”

Lôi Vận Trình kinh ngạc đứng lên tiếp nhận bó hoa, tầm mắt cô chạm phải thứ gì đó phát sáng lấp lánh ở bên trong bó hoa, rốt cuộc nước mắt cô cũng tuôn trào như đê vỡ.

Đó là chiếc nhẫn vốn dĩ đã bị chìm sâu dưới đáy hồ, đó là thành quả mà vô số lần Phong Ấn lặn vào hồ nước lạnh như băng tìm kiếm sau khi cô rời đi, cố chấp không bỏ qua một tấc nước nào mới tìm về được.

Nhưng chiếc nhẫn đó lại có sự khác biệt, đó chính là ở vòng trong có khắc tên cô ngay phía sau tên anh.

Có một bàn tay ấm áp nâng cằm cô lên, lau những giọt nước mắt đang tràn ngập trên gương mặt nhỏ nhắn của cô bằng động tác vô cùng dịu dàng, cẩn thận từng li từng tí cứ như đó chính là bảo vật mà anh trân quý nhất.

“Em đi đến đâu thì anh đi đến đó, một khi trở thành mục tiêu đã định của anh thì em không thể trốn thoát đâu.” Phong Ấn lồng chiếc nhẫn vào ngón áp út mảnh khảnh của cô, rồi cúi đầu in một nụ hôn lên đó.

“Bản báo cáo kết hôn anh đã giao cho cấp trên rồi, chỉ chờ em nữa thôi, bố mẹ, anh trai, chị dâu của em, bố anh anh sẽ đối phó, chú rể đã chuẩn bị xong tất cả, hôn lễ có thể cử hành bất kì lúc nào, tất cả chỉ chờ một mình em thôi.”

“Em không —–”

“Trình Trình, em không cần trả lời anh lúc này, không cần biết là bao lâu anh cũng sẽ chờ em.”

Nước mắt làm tầm nhìn của cô trở nên mơ hồ, hạnh phúc mà cô đã từng hy vọng mình có được đang ở ngay trước mắt, chỉ chờ cô dũng cảm vươn tay mà thôi.

Cô không biết Phong Ấn đã lén giữ lại trang nhật ký kia, đặt vào túi áo trước ngực của anh.

—– Phong Ấn, đừng quên ước nguyện hôm sinh nhật của anh, em chờ anh trở về, trở về cưới em.

Bây giờ cô gái đó lớn lên, trái tim của người đàn ông đó đã lượn một vòng lớn đúng là vẫn trở về bên cạnh cô.

Thật sự rất may mắn, nhiều năm sau anh đã yêu cô, còn cô vẫn luôn yêu anh như trước.

Tất cả những thứ trong sinh mệnh ông trời đều đã định trước, những người vì chuyện gì đó mà để mất nhau có lẽ cũng chỉ vì duyên phận không đủ, còn những người phải ở bên cạnh nhau như cô và anh, thì không ai có thể chia cắt bọ họ được…
Bình Luận (0)
Comment