Mục Tiêu Đã Định

Chương 7

Sau tiết mục ăn cơm tối hiển nhiên chính là tiết mục xem phim. Xem phim tình cảm đương nhiên là lựa chọn hàng đầu trong những cuộc hẹn hò, nhưng thực ra cô lại muốn xem phim kinh dị, cô có thể giả vờ làm một con chim nhỏ nép hoặc nhảy vọt vào lòng của anh, đáng tiếc là không có. Phong Ấn mua vé dành cho tình nhân, vị trí khá tốt, nhưng bộ phim lại không hay, còn không hay ở chỗ nào?

A…

Lôi Vận Trình ôm một ly cocacoca, miệng cắn ống hút, thân thể hơi ngửa ra sau, trên chiếc màn hình lớn là hai thân thể trần truồng đang quấn lấy nhau, tiếng thở dốc và rên rỉ đang bao trùm cả phòng chiếu phim, khiến người khác miệng khô lưỡi nóng, đúng tiêu chuẩn là phim cấm tuổi mười tám. Mặc dù cô đã đến tuổi vị thành niên, nhưng đây là lần đầu tiên xem loại phim này nên hiển nhiên là rất xấu hổ, điều quan trọng nhất là người đang cùng xem phim với cô là một người đàn ông trưởng thành.

Cô len lén đưa mắt nhìn trộm Phong Ấn, đã mấy lần Lôi Vận Trình muốn đưa ra yêu cầu ra ngoài sớm, nhưng nhìn mặt anh xem nhập tâm như thế… Lôi Vận Trình thở dài, đây là lần đầu tiên cô xem phim cùng anh, không nên để anh cảm thấy mất hứng. Nhưng theo tình tiết bộ phim phát triển thì càng lúc càng không có chừng mực, Lôi Vận Trình xấu hổ không biết nên nhìn qua hướng nào, cocacola cũng uống hết rồi, bỏng ngô cũng ăn hết rồi, không có bất kì thứ gì có thể làm lơ là đi sự sự chú ý của cô. Cô lo trái lo phải một lúc thì quyết định phải lấy cớ đi ra ngoài một lát, nghĩ thế cô liền kéo kéo ống tay áo của Phong Ấn, “Em muốn đi mua cocacola, anh muốn uống không?”

Phong Ấn nhìn cô nhíu mày, không nghe rõ lời cô nói, Lôi Vận Trình ghé sát vào tai anh lặp lại một lần nữa, “Em khát, anh thì sao?”

Lúc cô nói chuyện, vô tình cánh môi chạm vào lỗ tai anh, hơi thở nóng hổi dường như đang tiến vào màng nhĩ anh. Phong Ấn sờ sờ lỗ tai, vừa định quay đầu lại nói chuyện thì phát hiện môi của hai người đang cách nhau rất gần, gần đến mức chỉ cần nhích tới một chút sẽ chạm phải môi đối phương, đôi môi mềm như nước của cô đang ngay trước mắt anh. Hai người vừa đối mắt với nhau trong tích tắc lại chuyển tầm mắt sang hướng khác, Phong Ấn ho nhẹ, “Ừh, anh cũng khát.”

“Em đi mua cocacola.” Lôi Vận Trình rời khỏi chỗ ngồi rồi tìm lối ra, trái tim nhỏ bé của cô như muốn nhảy ra ngoài. Phong Ấn sờ sờ môi xem phim, cổ họng anh khô khốc. Đúng là anh hơi khát, nhưng lại khác ý mà Lôi Vận Trình đã nói. Từ lúc chia tay với Hạ Viêm Lương anh chưa từng có bạn gái, cuộc sống cũng giống như hòa thượng. Đổi lại bên cạnh không có phụ nữ, so với chuyện yêu đương, anh sẵn lòng dùng thời gian vào việc bay trên không. Đã vài năm như vậy cũng không có cảm giác gì nữa, sao bỗng nhiên lại có chút… Cảm giác cô đơn?

Suy nghĩ cẩn thận, dường như từ lúc bắt đầu hôn Lôi Vận Trình đến nay, dường như có gì đó bắt đầu lặng lẽ dần dần thay đổi. Về phần rốt cuộc đó là gì, anh không biết, là loại khiến cho người khác nói không rõ, sờ không được gì đó. Hơn nữa, loại đó đang rất có khả năng vượt qua phạm vi khống chế của anh. Theo bản năng Phong Ấn liếm liếm môi dưới, đáy mắt tối đen dần dần hiện lên vẻ lạnh lùng. Điều này đối với một phi công mà nói là vô cùng không ổn, anh không thể để bản thân mình nảy sinh một loại cảm xúc nguy hiểm như thế được; Ngược lại phải luôn kiên định, ngay cả khi máy bay chiến đấu không còn đường sống cũng phải kiểm soát tuyệt đối, càng không cần nói đến sự ảnh hưởng của bất kì người nào hay sự việc gì khác, thì nói chi đến một người phụ nữ, hay nói cách khác là một cô gái như Lôi Vận Trình, cho dù đó là một người phụ nữ, hoặc là một cô nhóc như Lôi Vận Trình. Nếu như mất đi loại tự tin này sẽ vô cùng gây nguy hiểm trong khi bay, một khi gặp phải tình cảnh nguy hiểm trên không trung có thể biến nguy thành an, ngoại trừ cần những kỹ thuật để vượt qua thử thách, điều quan trọng hơn nữa là loại xem thường tất cả những chinh phục, tất cả đều là niềm tin.

Trên tay cầm một ly cocacola, Lôi Vận Trình đi chầm chậm trở về, “Cho anh này, có đá nữa đấy.” Phong Ấn nở nụ cười, tiếp nhận ly cocacola đặt lên chiếc bàn bên cạnh, “Thêm đá không vẫn không đủ, anh còn muốn thêm cái khác nữa.”

Lôi Vận Trình suy tư, “Cocacola đâu có thêm gì khác nữa?”

“Đương nhiên là có.” Phong Ấn giật lấy chiếc ly trên tay cô, vỗ vỗ vị trí bên cạnh với ý bảo cô ngồi gần lại một chút. Lôi Vận Trình không nghi ngờ gì cả mà dịch người ngồi vào vị trí anh vỗ rồi chờ anh giải đáp nghi vấn và giải thích nghi ngờ cho cô nghe, cô thấy trong ánh mắt anh hiện lên vẻ gian xảo, tiếp theo đó tay anh đặt lên lưng cô, Phong Ấn dùng sức kéo cô vào lòng rồi ôm chặt, anh nâng cằm cô lên rồi hôn nhẹ lên đó. “Chẳng qua là cần thêm mùi vị này.”

Lôi Vận Trình vẫn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh cắn một cái vào lỗ tai, sự đau đớn ở nơi nào đó bỗng nhiên truyền đến. Phong Ấn kịp thời che miệng cô lại mới chặn được tiếng thét của cô, anh thả lỏng hàm răng đang cắn nhẹ vào vành tai khéo léo của cô, “Nói nhỏ thôi, để người khác nghe thấy sẽ tưởng rằng chúng ta đang làm chuyện xấu đó.”

Lôi Vận Trình kinh ngạc mở to anh mắt, cảm nhận bờ môi của anh đang mút mát vành tai cô, rồi dọc xuống cổ tiến xuống bả vai, thậm chí là xương quai xanh. Bờ môi anh càng lúc càng nóng, hôn càng lúc càng nhanh. Lô ghế tình nhân có không gian rất lớn, Phong Ấn ôm cô ngồi trên đùi của mình, bàn tay anh vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, từ miệng anh bật ra tiếng gọi nỉ non tên cô. “Trình Trình… Anh đã sớm nhắc là em chọn sai phim rồi, em lại không tin, hiện nay anh đang ‘nóng’ lên, chính vì thế em nên chịu trách nhiệm đúng không?”

Đầu óc Lôi Vận Trình nổ tung, đại não xoay chuyển đến giờ phút này mới kịp khôi phục. Anh… Sao anh lại làm thể đối với cô…

Lý trí hiểu rõ bản thân nên cự tuyệt, nhưng thân thể vẫn không nghe theo sự sai khiến, trong đầu cô toàn tiếng ong ong, âm thanh ầm ĩ phát ra từ phim trên màn hình lanh lảnh như thế mà cô chỉ có thể nghe được tiếng nói trầm thấp cùng với tiếng hít thở nặng nề của anh. Anh dùng tay che miệng cô, đai lưng cùng váy từ từ lướt xuống, tay anh chuyển đến nơi khác, sau đó lại dùng ngón tay cọ xát cánh môi của cô, dần dần chạm vào miệng cô thăm dò. “Nếu đêm đó anh không biết là em, chúng ta tuyệt đối sẽ không có chuyện kết thúc ở một nụ hôn đâu, Trình Trình, anh là đàn ông em biết không?”

“Đương nhiên… Đương nhiên biết…” Giọng nói của Lôi Vận Trình hơi run rẩy, ngực cô phập phồng.

“Em biết, nhưng em không hiểu đàn ông.” Nụ hôn của Phong Ấn dần dần dừng lại, kéo đai lưng của cô lên, véo chớp mũi rồi nhìn chằm chằm vào đôi mắt mê loạn của cô, anh cười nhạt rồi hỏi: “Em có nghĩ đến em thích anh ở điểm gì hay không?”

“Em -----”

Phong Ấn che môi cô, chặn đứng lại lời nói của cô, “Bây giờ không cần trả lời anh, hôm nay anh nhận lời đi chơi với em, chờ qua đêm nay chúng ta sẽ lại cùng bàn về vấn đề này, chơi thỏa thích, nhớ kỹ chưa?”

Lôi Vận Trình gật đầu, Phong Ấn véo mặt cô để lộ vẻ nuông chiều. “Ngoan.”

Kiên trì xem hết bộ phim, trong thời gian đó Phong Ấn không hề có bất kì hành động gì khác với cô. Không biết vì sao Lôi Vận Trình lại muốn anh hành động như thế đối với mình, trong lòng vừa thẹn vừa hỗn loạn, còn có thêm một chút cảm giác không biết tên. Trái ngược là cô lại không cảm thấy phản cảm với sự đụng chạm của anh, cuối cùng cô cảm thấy có nơi nào rất kỳ lạ. Lúc này đúng là cuộc sống về đêm ở thành phố sắp bắt đầu, Phong Ấn gọi một cuộc điện thoại, nhìn qua thì thấy anh rất vui vẻ. “Lên xe đi, dẫn em đến gặp một vài người bạn mà đã lâu rồi anh không gặp!”

Được người ở trong lòng dẫn mình đi giới thiệu với bạn bè của anh là chuyện khiến người khác vô cùng vui vẻ, Lôi Vận Trình đi theo Phong Ấn đến một quán bar cách khá xa thành phố. Đây là lần đầu tiên cô bước vào nơi như thế này, tiếng nhạc ầm ĩ, ngọn đèn chớp nháy với màu sắc rực rỡ cùng với thân thể vặn vẹo cuồng say của mọi người trên sàn nhảy, cả nam lẫn nữ muôn hình vạn trạng, còn có bầu không khí sôi động cực độ mà cô chưa thấy ra bao giờ, nơi này như một thế giới khác đối với cô, tràn ngập dụ hoặc và mới mẻ.

Phong Ấn dẫn cô trực tiếp đi lên lầu, anh rẽ trái rồi đứng trước cửa một phòng VIP, “Những người ở bên trong đều lớn tuổi hơn em, nhưng khi đến những nơi này thì sẽ không ai để ý đến tuổi của em cả, chỉ có đàn ông và phụ nữ, em hiểu ý anh không?”

Lôi Vận Trình đại khái hiểu được một ít, vừa định mở miệng nói gì đó thì lúc này có ai đó mở cửa phòng ra, một người đàn ông xuất hiện trước mắt cô.

Bắt gặp Phong Ấn, nụ cười trên mặt Lục Tự lập tức tắt ngúm, tay anh ta nắm chặt phát ra tiếng răng rắc, giây tiếp theo bàn tay đó liền vung về phía Phong Ấn. Dường như Phong Ấn đã có chuẩn bị từ trước, anh lui về sau nửa bước nghiêng người né tránh đồng thời vung tay lên đánh thẳng vào mặt Lục Tự. Mà Lục Tự vẫn chưa kịp tránh nên anh ta duỗi thẳng tay ra kéo Lôi Vận Trình đang khiếp sợ lên che chắn ở phía trước, khiến Phong Ấn buộc phải dùng chân để thay thế.

“Tớ thấy cậu quá bỉ ổi rồi!” Phong Ấn thu chân lại mắng một câu, Lục Tự hừ lạnh rồi cười, đẩy Lôi Vận Trình ra, tiến lên ôm cổ Phong Ấn. “Tiểu tử thối! Gặp cậu một phút còn khó hơn lên trời!”

“Đừng giống như phụ nữ nha, suốt ngày không thấy đâu!”

Phong Ấn đấm anh ta một cái, sau đó kéo Lôi Vận Trình ở bên ngoài vào giới thiệu hai người với nhau. “Nhớ kỹ người này, ở viện hàng không, người làm anh phiền nhất chính là cậu ta!”

Lúc này, Lục Tự mới chú ý đến người vừa rồi được Phong Ấn che chắn, con ngươi tinh ranh của anh quét một lượt trên người của Lôi Vận Trình, anh ta nhìn Phong Ấn rồi lại nhìn cô, cân nhắc một lúc rồi lại nhếch môi lên, lộ ra vẻ bất cần đời. “Chào em, tôi tên Lục Tự, vừa rồi có làm em sợ không?”

Lôi Vận Trình thật sự rất tức giận, nhưng cô phải giữ mặt mũi cho Phong Ấn nên đành cố gắng chịu đựng. “Không sao, có giật mình nhưng không sợ, nhưng vì đánh không lại Phong Ấn nên anh mới lợi dụng tôi à?”

Lục Tử ngẩn ra, tiếp theo là cười xảo quyệt, nhíu mày nhìn Phong Ấn. “Cô bé này rất đanh đá nha, bạn gái của cậu sao?”

“Liên quan cái rắm cậu?” Phong Ấn không khách khí, dang rộng cánh tay khoác lên vai Lôi Vận Trình, động tác nhìn như tùy ý nhưng lại lộ rõ ý tứ muốn chiếm hữu.

“Không liên quan cái mông cậu. Nếu không phải chuyện của cậu sao tôi cần phải để ý chứ” Tự dõng dạc nói, không hề cảm nhận được có gì đó không ổn. Phong Ấn chế nhạo mắng anh ta, ôm lấy Lôi Vận Trình đi vào bên trong. “Vậy phải xem cậu có khả năng này hay không!”

Lông mày Lôi Vận Trình khẽ nhíu lại, cô quay đầu nhìn Lục Tự, anh ta cười híp mắt với cô, nụ cười bí ẩn trên môi anh ta khiến cô mơ hồ cảm thấy bất an.



Trong phòng VIP đàn ông phụ nữ đều có, dường như tất cả mọi người đều quen biết Phong Ấn, trong đó có một người đàn ông là ông chủ ở đây. Khi Phong Ấn giới thiệu Lôi Vận Trình thì anh ta là người huýt sáo to nhất. “Được đó Phong Ấn đây chính là thiên kim của Lôi gia, cậu dẫn cô ấy đến đây không sợ ông già cô ấy băm thây cậu sao?”

“Cho nên phiền các cậu giữ bí mật hộ tôi, nếu không tôi sẽ không còn mạng để trở về.” Phong Ấn thật thật giả giả nói đùa với bọn họ, Lôi Vận Trình ở bên cạnh anh mím môi cười. Cảm giác này giống như đang thừa nhận quan hệ của bọn họ, nhưng chính bản thân cô hiểu hiện nay có người cũng đã nhận ra cô và Phong Ấn không hài hòa như vẻ bên ngoài, Phong Ấn nói như vậy chẳng qua là muốn tìm một thân phận thích hợp ở trước mặt mọi người.

Lôi Vận Trình biết vì sao anh lại đeo kính mát ở một nơi có ánh sáng mờ ám như thế, Phong Ấn nghiêng đầu nói với cô: “Giả vờ uy hiếp.”

“Hì hì -----” Lôi Vận Trình không nghĩ đến đáp án lại là như thế, cô không kiềm chế được mà bật cười, trong lúc vô thức cô nhận thấy có một ánh mắt nóng rực phía đối diện đang nhìn thẳng vào cô, cô ngước nhìn thì ánh mắt đó dần dần hiện lên ý cười.

Lục Tự cầm ly rượu ung dung ngồi trên ghế sofa, anh ta vô cùng hứng thú nhìn cô, cùng lúc ánh mắt anh ta và cô chạm vào thì nhanh chóng chuyển đi. “Phong Ấn đã đến thì không thể nào chỉ tán dóc, muốn chơi trò kích thích một chút hay không?”

Lời vừa nói ra khiến toàn bộ căn phòng trở nên phấn chấn, Phong Ấn vẫn ung dung, miệng ngậm thuốc khẽ nhếch lên. “Được, tiếp nhận.”

Lục Tự buông ly rượu xuống, hơi nghiêng người về phía trước, nhấc cằm Lôi Vận Trình lên. “Cô bé cũng chơi cùng chứ.”

Lôi Vận Trình vẫn chưa kịp trả lời thì Phong Ấn đã ôm lấy vai cô, “Không thành vấn đề.”
Bình Luận (0)
Comment