Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em

Chương 1

Theo một quả đạn tín hiệu màu xanh bay lên trời thì rốt cuộc 3 ngày khảo hạch cũng kết thúc với màn diễn tập bằng đạn thật thực vất vả. Ở trận chiến này, đoàn 5-3-2 không còn chiếm được giải nhất như lệ thường, biểu hiện xuất sắc nhất thuộc về quan chỉ huy của lam quân – tham mưu trưởng Hách Nghĩa Thành và thiếu tá tham mưu Hình Khắc Lũy. Ở giờ phút giao đấu quyết định cuối cùng, hai người với khả năng chỉ huy tác chiến đầy tài tình và bản lĩnh chiến đấu mạnh mẽ đã xoay chuyển được tình thế và giành thắng lợi tuyệt đối.

Tuy nhiên khi chưa nhận được lời khen ngợi, Hình Khắc Lũy đã nhanh chóng đi vào phòng tạm giam.

Thực ra phòng giam ở quân đội không phải là chuyện quá ngạc nhiên. Hơn nữa Hình Khắc Lũy lại có tình tình không chịu gò bó thúc ép, việc bị giam căn bản là chuyện thường ngày. Nhưng đây là lần đầu tiên không phải là do Hách Nghĩa Thành ra lệnh giam lại. Nói cách khác là do anh tự nguyện, mặc cho tham mưu bên ngoài gọi thế nào cũng không ra.

Thúc Văn Ba hiểu rất rõ con người Hình Khắc Lũy, khi đã quyết thì mười đầu trâu kéo cũng không ngăn nổi, cũng không nên nói lời khuyên can vô nghĩa. Trước hết là để cậu ta ở trong suy nghĩ thông suốt rồi sau đó đi tìm tham mưu trưởng.

Lúc này Hách Nghĩa Thành còn chưa biết Hình Khắc Lũy đã “Tạo phản” rồi nên gọi điện thoại tìm người, định phân phó công việc.

Hình Khắc Lũy đơn phương nộp đơn tạm giam cho Thúc văn Ba. Khi nhìn thấy số điện thoại của tham mưu trưởng, Thúc Văn Bá mới chợt hiểu ra ý đồ của Hình Khắc Lũy. Hắn lập tức tiếp điên thoại:

“ Thưa tham mưu trưởng, hiện Hình Khắc Lũy đang tự giam mình tại phòng tạm giam, mong tham mưu trưởng ra chỉ thị”

Hách Nghĩa Thành nghe tin thì sắc mặt trầm hẳn xuống, vỗ một tiếng “Bốp” vào văn kiện trên bàn làm việc, giọng đầy nghiêm túc: “Vậy thì giam. Cậu ta quả thật cần tự mình kiểm điểm”

Thúc Văn Ba biết hai người này lại có xích mích rồi, vì thế suy nghĩ một chút rồi đưa ra đề nghị: “Có nên mời chính ủy làm công tác tư tưởng hay không?”

Hách Nghĩa Thành nghe vậy đương nhiên không đồng ý, đầy tức giân mà nói: “ Tư tương cậu ta cao như vậy, còn cần chính ủy khuyên giải sao?”

Thúc Văn Ba cau mày: “Nhưng trại tân binh bên kia……..”

Lời còn chưa nói hết đã bị cắt ngang, Hách Nghĩa Thành không để Thúc Văn Ba nói đỡ cho Hình Khắc Lũy, ngược lại còn giao phó: “Nói với cảnh vệ, từ nay không được đưa cơm cho cậu ta. Hủy bỏ 3 bữa 1 ngày”

Chuyện này thực sự lớn rồi đây.

Cúp điện thoại, Thúc Văn ba thở dài nghĩ thầm: Đồng chí Hình Khắc Lũy, không phải ta không giúp cậu, chỉ là quân lệnh như sơn, cậu chắc sẽ hiểu mà.

Quả nhiên 3 ngày tiếp theo cảnh vệ không đưa cơm cho anh.

Ngày thứ nhất, Hình Khắc Lũy dựng đứng mày kiếm kháng nghị: “Dựa vào cái gì mà không cho tôi ăn cơm, các người là đang ngược đãi phạm nhân. Tôi nói cho các người biết, tôi đây là bế quan chứ không tuyệt thực”

Cảnh vệ thực hiện quân lễ rồi nói: “Thưa thiếu tá, bế quan là do một mình thiếu tá đưa ra. Chúng tôi không nhận được chỉ thị của cấp trên nên không chuẩn bị phần của thiếu tá”

Ngày thứ hai, Hình Khắc Lũy bực túc mà phá cửa kêu to: “ Bảo Thúc Văn Ba tới đây”

Cảnh vệ thực hiện quân lễ lần nữa rồi nói: “ Tham mưu Thúc văn Ba đã nói, bế quan là do thiếu tá tự quyết định, ra ngoài hay không là do thiếu tá”

Ngày thứ ba, Hình Khắc Lũy muốn ra ngoài thì phát hiện cửa bị khóa.

Đối mặt với sự tức giân của Hình Khắc Lũy, cảnh vệ nói: “Thưa thiếu tá, nghe nói tham mưu trưởng tìm khắp nơi cũng không thấy thiếu tá, sợ tham mưu trưởng tìm đến đây nên chúng tôi không còn cách nào khác là khóa cửa lại”

“ Quả thật là quá logic mà” Hình Khắc Lũy tức giận đến chống nạnh, bốc khói mà nói: “cậu xác định tham mưu trưởng sẽ tìm không ra ta?”

“Xác định”

“Thật xác định..?”

“Thật xác định”

“ Các cậu dám xác định một lần nữa..?”

“…………………”

Do 3 ngày không được ăn cơm, Hình Khắc Lũy cảm thấy quá đói. Đúng lúc anh đang suy nghĩ muốn đi ra thì Thúc Văn Ba đưa ra chỉ thị mới nhất của Hách Nghĩa Thành: “Tự kiểm điểm 5000 chữ, không được sao chép, phải tự mình viết”

“5000 chữ, tham mưu trưởng không biết tôi chưa tốt nghiệp tiểu học sao?” Hình Khắc Lũy nằm cứng đờ trên mặt đất mà than thở: “Sếp thật khó tính”

Thúc Văn Bản đem bản kiểm điểm 5000 chữ đến thì trong đó toàn: “ Phạt tôi đi, tôi muốn ăn cơm”. Hách Nghĩa Thành dù tức giận cũng phải buồn cười mà nói: “ Đem tên khốn kia đến đây cho tôi”

5 phút sau, Hình Khắc Lũy cố ý thể hiện mình không còn hơi sức đứng ở cửa: “Báo cáo”. Đáp lại là 5 phút sau Hình Khắc Lũy mới được phê chuẩn cho vào.

Thấy trong phòng làm việc chỉ có Hách Nghĩa Thành, Hình Khắc Lũy đứng nghiêm báo cáo: “Tham mưu trưởng, anh cử tôi đến đoàn 5-3-2 đi, tôi thực sự muốn xem xem họ huấn luyện như thế nào, tôi không tin họ mạnh đến mức mà không một đoàn nào đánh thắng được họ”

Hách Nghĩa Thành không ngửng đầu, tay vẫn xem văn kiện thấp giọng nói: “Còn có thể huấn luyện như thế nào, đại cương huấn luyện của họ thật sự cậu chưa từng thấy?”

Hình Khắc Lũy bất chấp khó khăn tiếp tục nói: “Đại cương là chết, người là sống. Toàn quân đều có đại cương na ná nhau, nhưng khi luyện binh thì khả năng lại khác nhau. Cho dù bọn họ nghiêm khắc tuyển những người xuất thân bộ đội đặc đặc chủng thì sức mạnh của bọn họ cũng không thể được như vậy được. Tham mưu trưởng không tò mò sao?”

“Không tò mò” Hách Nghĩa Thành vẫn duy trì thái độ lạnh nhạt như cũ, thực chất là vẫn không đồng ý phái anh đi.

Hình Khắc Lũy tiến lên phía trước vài bước, cố gắng nói: “Tham mưu trưởng, tôi…..”

“Đứng nghiêm” Hách Nghĩa Thành lạnh lùng nói, xác định Hình Khắc Lũy đứng đúng tư thế quân nhân. Tay Hách Nghĩa Thành cầm văn kiện đã xem qua, không cho phản bác mà nói: “Cút đi ngay cho tôi”

Hình Khắc Lũy không sợ trời không sợ đất chỉ sợ sếp bảo anh cút đi, trong lòng thầm nghĩ: “Không ý kiến không điều kiện chấp hành, có ý kiến không điều kiện không làm”. Bắt gặp ánh mắt của Hách nghĩa Thành “Còn có việc gì nữa?”. Hình Khắc Lũy đành xoa mũi mà bước ra ngoài.

Tự giam mình cái gì, quả nhiên là không sáng suốt mà.

Hình Khắc Lũy không thể không thừa nhận Tham mưu trưởng đúng là chỉ sợ mỗi chị dâu, bên ngoài thì đúng là mềm không được cứng cũng không xong.

Đi ra ngoài thì gặp ngay Thúc Văn Ba, cười hỏi: “Thỏa hiệp?”

Hình Khắc Lũy híp híp mắt coi như chào hỏi rồi nói: “Không cho tôi ăn cơm hả?”

Tiếp theo túm lấy áo của Thúc Văn Ba rồi đè lên tường mà nói: “Dám bắt tôi viết kiểm điểm hả?” Cuối cùng thúc một tay vào bụng người anh em mà nói: “Cậu còn dám cười nhạo tôi’

Chờ Hình Khắc Lũy đánh xong, sư trưởng Lý mới từ bên cạnh anh đi ngang qua.

Ngày kế tiếp khi bước vào sân huấn luyện, Hình Khắc Lũy đã nghe thấy những tiếng vô lực: “Một, Hai, ba, Bốn,….” Ngay sau đó liền nhìn thấy đội hình vô cùng rời rạc. Thấy thế, khuôn mặt của người đang mặc trên mình bộ huấn phục là Hình Khắc Lũy trở nên vô cùng lạnh lùng, chỉ có đôi mắt theo bản năng thì nheo lại.

Trong khi nhiều binh chủng đang hăng hái diễn luyện chiến đấu thì lúc này ở sân huấn luyện không chỉ không có tiếng hô to mà ngược lại còn rất dịu dàng. Thật ra đối với những phần tử hiếu chiến như Hình Khắc Lũy mà nói thì thao luyện tân binh cái gì, thật sự là không có kĩ thuật tác chiến, hơn nữa đối tượng thao luyện lại là nữ.

Đối với quân đội mà nói cũng giống như “Hòa thượng” vậy, con gái dù thế nào cũng như là động vật quý hiếm. Mặc dù không cưng chiều như gấu trúc nhưng cũng không nên để họ chịu tủi thân mới đúng. Vậy mà lần này những nữ tâ binh xinh đẹp lại phải chịu không ít vất vả, nguyên nhân cũng là vì sư bộ phái tới 1 đồng chí thiếu ta vô cùng nghiêm khắc.

Vào một buổi sáng sớm bình thường như bao buổi sáng khác, Hình Khắc Lũy bước những bước tiêu chuẩn xuyên qua làn sương mù mà tiến tới, tư thế anh dũng, đôi mắt đen với những tia sắc nhọn đảo qua từng người. So với người hôm qua bị Lý sư trưởng bắt gặp thì giống 2 người hoàn toàn khác biệt.

Hình Khắc Lũy dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước rồi lên tiếng đầy tức giận: “Hô cái gì thế, trong người bị khó chịu à. Có biết thế nào là đi đều, đi chỉnh tề không?”

Tân binh huấn luyện đã được 3 ngày, hôm nay là ngày đầu tiên anh đến kiểm tra . Kết quả là vừa vào sân huấn luyện đã bị bọn tiểu nha đầu này chọc tức. Ba ngày huấn luyện mà thậm chí cả khẩu lệnh hô cũng không đúng, nói gì đến đội hình đội ngũ. Kết quả như vậy thật làm cho anh rất buồn phiền.

“Theo tiến độ ốc sên của các cô thì đừng nói đến ba tháng mà ba năm cũng không thể đạt tiêu chuẩn”. Ánh mắt lạnh lùng, Hình Khắc Lũy mặt không cảm xúc mà nói: “Tôi nói với mọi người ở đây, huấn luyện tân binh sẽ tiến hành kiểm tra, ai không đạt tiêu chuẩn thì tự động rời khỏi đây. Đừng nghĩ mọi người là nữ mà cường độ huấn luyện được giảm nhẹ”. Nói hết câu, Hình Khắc Lũy dùng ánh mắt bén nhọn nhìn lướt qua từng người, nhìn đến một khuôn mặt quen thuộc thoáng ngạc nhiên mà dừng lại. Sau đó mạnh mẽ mà nói một câu:

“Tôi đây là rèn luyện sức chiến đấu chứ không thương hoa tiếc ngọc”

Bị khiến trách khiến mặt ai cũng đỏ như quả cà chua mà nhìn vị thiếu tá trước mặt. Trong lòng thì thầm nghĩ cuộc đời họ từ giờ phút này trở đi sẽ thật sự bi thương.
Bình Luận (0)
Comment