Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em

Chương 38

Lần này Mễ Kha nhìn rõ ràng diện mạo Thẩm Gia Nam. Mái tóc dài đen mượt, làn da trắng nõn, đôi mắt đen mà sáng, nếu như bỏ qua sự sắc bén ẩn chứa trong đáy mắt, gương mặt trái xoan không trải qua chỉnh sửa làm người ta có một cảm giác thanh tú dịu dàng. Tổng thể mà nói, Thẩm Gia Nam là một cô gái xinh đẹp. Do cô nghĩ đến Thẩm Gia Ngưng, Mễ Kha hoàn toàn có thể tưởng tượng có biệt hiệu "Băng Sơn Mỹ Nhân" là một cô gái xuất chúng như thế nào.

Tránh tầm mắt Thẩm Gia Nam, Mễ Kha nhìn về phía y tá: "Hiểu Hiểu đâu? Y tá trưởng Lâm tìm cô ấy." Cô cũng không muốn cùng Thẩm Gia Nam tiếp xúc, cho nên chuyển lời trước.

"Hình như là tới giường mười sáu thay thuốc rồi, tôi đi tìm cô ấy." Y ta bỏ ghi chép trong tay xuống: "Phiền bác sĩ Mễ giúp tôi ghi danh một chút được không?" Mặc dù Mễ Kha chỉ là bác sĩ thực tập, thân là y tá, cô cũng không dám để cho Mễ Kha đi gọi.

Mễ Kha cũng không muốn ở lại: "Giường mười sáu phải không? Tôi sẽ đi gọi cô ấy." Xoay người rời đi.

Y tá đang muốn nói cảm ơn lại nghe Thẩm Gia Nam âm thanh lạnh nhạt mở miệng: "Cô là bác sĩ Mễ?"

Thấy Mễ Kha dừng bước, y tá vội nói: "Hay để tôi đi gọi Hiểu Hiểu."

Thẩm Gia Nam ánh nhìn khóa trụ bóng lưng Mễ Kha, "Bác sĩ Mễ, xin hỏi có thể kiểm tra sức khỏe không? Tôi muốn hỏi mấy ngày này."

"Không phải là không thể được." Mễ Kha xoay người, lấy thân phận bác sĩ: "Chỉ là trước mùng mười tất cả bác sĩ trong khoa thay nhau nghỉ phép, khó kiểm tra được toàn diện, cô phải chờ lâu mấy ngày."

Nghe thế, Thẩm Gia Nam vẻ mặt trước một giây còn bĩnh tĩnh, đã chuyển thành chán nản: "Mẹ tôi thân thể không tốt, giấc ngủ cũng thế, mà sau khi ba tôi qua đời, thần trí cũng mơ màng, tôi không dám cho bà uống thuốc lung tung, nên muốn kiểm tra sức khỏe cho bà, có bệnh gì cũng có thể uống thuốc."

Chợt nghĩ đến Hình Khắc Lũy lần trước cũng muốn kiểm tra sức khỏe cho Trầm mẫu, Mễ Kha ý tức được tình trạng của Trầm mẫu suy nghĩ một chút cô nói: "Tôi là bác sĩ thực tập ở đây, nếu cô nguyện ý có thể đem triệu chứng mẹ cô nói cho tôi biết, có lẽ tôi sẽ cho cô một vài lời khuyên."

Thẩm Gia Nam tầm mắt xẹt qua gương mặt trẻ con của Mễ Kha, đáy mắt tràn đầy nghi hoặc, sau đó cự tuyệt: "Cám ơn bác sĩ, tôi chỉ dự định kiểm tra sức khỏe thôi."

Thẩm Gia Nam cười đến dịu dàng, Mễ Kha lại cảm thấy có thâm ý khác, giống như Thẩm Gia Nam đem chuyện Trầm mẫu nói ra với người ngoài là cô, không phải đơn giản chỉ là nói cho bác sĩ, mà cố ý nói cho cô biết. Một giây sau Mễ Kha liền bác bỏ suy đoán của mình, nghĩ rằng gặp chuyện liên quan đến Hình Khắc Lũy và Trầm gia nên cô để tâm.

Mễ Kha tất nhiên sẽ không cưỡng cầu, cô kiên nhẫn đăng kí cho Thẩm Gia Nam, "Ngày 25 tất cả bác sĩ sẽ đi làm, cô có thể kiểm tra toàn diện, trước đó y tá sẽ gọi điện cho cô xác nhận."

Thẩm Gia Nam cười nhạt: "Cám ơn bác sĩ Mễ."

Mễ Kha gập sổ đăng kí lại, "Không cần khách sáo."

Thẩm Gia Nam sau khi gật đầu rời đi, động tác của cô ta chậm chạp, vì trên đùi bị thương mỗi bước đi rất khó khăn. Mễ Kha nhìn thấy trước mặt cô có bậc thang, ân cần hỏi: "Cần tôi giúp không?"

Thẩm Gia Nam nghe thế dừng lại, cô quay đầu nhìn Mễ Kha: "Tôi không có thói quen nhờ người khác giúp, trừ..." Cô ta muốn nói lại thôi, sau đó thở dài: "Nếu như chị tôi không bị bệnh, thì người đó đã là anh rể của tôi, nhưng bây giờ tôi chỉ có thể gọi anh ấy là Hình đại ca."

Mễ Kha tuy là đơn giản nhưng đối mặt với lời nói của Thẩm Gia Nam khá nhạy cảm. Lúc này cô khẳng định Thẩm Gia Nam biết cô là bạn gái Hình Khắc Lũy, mà cô ta nói dự định kiểm tra sức khỏe cũng là nhằm vào cô. Tình hình như vậy Mễ Kha chưa bao giờ trải qua, nhất thời không biết phản ứng thế nào, cho nên trầm mặc.

Thẩm Gia Nam dường như không vội vã, nhìn thẳng vào mắt Mễ Kha: "Bác sĩ Mễ biết không, ba tôi mấy năm trước đã mất trong một vụ tai nạn xe, mẹ tôi vì không chịu được đả kích nên tinh thần không minh mẫn, còn chị tôi, bây giờ đang ở ngũ viện. Không sai, chị ấy trong mắt mọi người là bị bệnh tâm thần, mà bệnh tình của chị ấy ổn định có quan hệ trực tiếp với Hình đại ca."

Lời nói của Thẩm Gia Nam nháy mắt trở nên sắc bén, giống như dao lam cứa vào mặt Mễ Kha, "Mẹ con chúng tôi ba người hiện tại chỉ còn lại một người què như tôi là tỉnh táo, nhưng bác sĩ Mễ, nếu như chúng tôi mất đi chỗ dựa duy nhất, tôi cũng sẽ như vậy phát điên."

Bàn tay đặt trên mặt bàn vì dùng quá sức mà trắng bệch. Mễ Kha có gắng giữ giọng nói bình thản: "Cô nghĩ mình đang nói gì?"

Thẩm Gia Nam cười, ba phần tự giễu, ba phần châm chọc, cùng mấy phần phức tạp, không trả lời mà hỏi lại: "Bác sĩ Mễ cảm thấy thế nào?"

Tầm mắt ngắn ngủi giằng co, Mễ Kha thu lại ánh mắt, cô liên tục hít sâu: "Tôi còn công việc, đi trước."

Thẩm Gia Nam không ngăn cản, dây dưa, chỉ là khi Mễ Kha đi qua một bước nhìn bóng lưng cô, cô ta nói: "Xin giơ cao đánh khẽ!"

Mễ Kha thân hình cứng lại, tay buông thả bên người nháy mắt nắm chặt thành quyền. Thu phản ứng của cô vào trong mát, Thẩm Gia Nam lấy điện thoại di động bấm số. Mễ Kha quay lưng về phía cô ta, không nhìn thấy nét mặt cùng động tác, chỉ là lúc vừa bước đi nghe thấy cô ta dùng âm thanh vui vẻ nói: "Chúc mừng năm mới Hình đại ca..."

Nháy mắt, Mễ Kha gần như không đứng vững. Khi biết được mối quan hệ phức tạp của Hình Khắc Lũy và Trầm gia, cô không dám hi vọng xa vời anh cùng họ nhất đao lưỡng đoạn, nhưng khi Thẩm Gia Nam trước mặt cô gọi điện cho Hình Khắc lũy, chính tai nghe thấy cô ta lấy âm thanh chứa chan tình cảm gọi anh là Hình đại ca, Mễ Kha có cảm giác cùng người khác chia sẻ Hình Khắc Lũy, thậm chí, cô cảm thấy Hình Khắc Lũy đời này cũng không thể toàn vẹn thuộc về cô. Nhận thức như vậy, khiên trong lòng cô chua xót muốn khóc.

Mễ Kha tâm trạng rối loạn Thẩm Gia Nam xem như không quan hệ gì với cô ta. Tiếp tục trò chuyện, cô ta cố tình nói to: "Em vẫn khỏe, Hình đại ca không cần lo lắng, chỉ là mẹ em không tốt lắm, lúc nào cũng nói phải đợi anh..."

Mễ Kha chân bước nhanh, không muốn nghe bất cứ tin tức gì của Trầm gia và Hình Khắc Lũy. Chợt muốn nghe âm thanh trầm thấp của Hình Khắc Lũy, giống như làm như vậy sẽ tiếp thêm cho cô dũng khí. Từ trong túi rút điện thoại, Mễ Kha bấm số gọi cho anh không biết bao nhiêu lần, nhưng điện thoại vẫn báo bận.

Đúng vậy, cô quên, anh giờ đang nói chuyện cùng Thẩm Gia Nam.

Tiện tay để điện thoại lên bàn làm việc, Mễ Kha cầm ly đi ra ngoài. Một lát sau, phòng nước truyền đến tiếng kêu khẽ: "A!"

Thiệu Vũ Hàn vừa đi qua, thấy Mễ Kha nắm chặt tay, dưới chân là mảnh thủy tinh bị vỡ.

Vội bước tới, anh giữ chặt tay cô: "Bỏng rồi hả?" Đập vào mắt chính là mu bàn tay đỏ ửng của cô.

Mễ Kha rên một tiếng, rút tay lại. Thiệu Vũ Hàn không cho cô kháng cự, đem tay cô tới bồn rửa xả nước lạnh, tiến hàn "trị liệu làm lạnh", đồng thời bảo y ta vừa đi qua chuẩn bị đá lạnh, rồi đưa Mễ Kha tới phòng làm việc của anh.

Thiệu Vũ Hàn nửa ngồi trước người Mễ Kha, cúi đầu cẩn thận kiểm tra vết thương, "Ngoài tay ra, em còn bị bỏng chỗ nào không?"

Mễ Kha nói không có, sau đó chịu đựng đau giải thích: "Em nhất thời không chú ý, nóng quá nên cầm không chắc."

Thiệu Vũ Hàn giương mắt, nhìn chằm chằm vào mắt cô, giống như là thuận miệng nói: "Nghĩ gì thế, sao không cẩn thận như vậy?" Lời nói mơ hồ có chút đau lòng.

Mễ Kha phủ nhận: "Không có."

Thông minh như Thiệu Vũ Hàn làm sao không phát hiện ra ánh mắt cô lóe lên chút bối rối? Nhưng anh không hỏi mà chỉ thu hồi ánh mắt, lực chú ý tập trung trên tay cô, phòng trừ nổi bỏng nước, dùng đá lạnh xoa lên mu bàn tay cô.

Mễ Kha thấy anh ngồi xổm trên mặt đất, đưa tay trái ra: "Để em tự làm."

"Đừng động!" Thiệu Vũ Hàn không ngẩng đầu, vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay trái Mễ Kha, nhíu mày đồng thời một mặt vẫn tiếp tục dùng đá lạnh xoa mu bàn tay cho cô, một mặt đứng dậy ngôi bên cạnh cô, mở miệng nói: "Đây là phản đối anh năm mới sắp xếp em đi trực phải không?" Thấy cô muốn giải thích, anh cười: "Được rồi, anh biết em không cố ý." Sau đó anh lại lấy thuốc trị bỏng thoa cho cô.

Mễ Kha xoay nhẹ cổ tay: "Cám ơn viện trưởng."

Đối với xưng hô của cô, Thiệu Vũ Hàn làm như không để ý, anh gật đầu rồi nói: "Lát nữa ăn cơm xong em về nghỉ đi, bị như thế làm việc cũng không dễ dàng."

Mễ Kha nào còn tâm trí ăn cơm, hơn nữa lại gần tới buổi trưa, lúc nhận được điện thoại của Hình Khắc Lũy biết Hình Phủ có chuyện anh không tới được, cô liền đến gặp Phó Bột Viễn xin nghỉ.

Nhìn thấy Mễ Kha đến, Phó Bột Viễn nâng mắt: "Buổi chiều tôi có thủ thuật, cô làm trợ thủ."

Giải phẫu này cô biết, nhưng cô nghĩ trợ thủ là Hứa Nghiên San. Mà tay cô hiện tại có chút bất tiên, vì vậy cô nói: "Có thể đổi người khác không chủ nhiệm? Tay tôi bị bỏng."

Phó Bột Viễn giống như không tin, đường đột kéo tay cô kiểm tra. Mễ Kha kháng cự không muốn đụng chạm với anh ta, theo bản năng lui về sau một bước, nhưng vẫn chậm, tay phải bị Phó Bột Viễn nắm chặt.

Xác nhận mu bàn tay cô bị bỏng, Phó Bột Viễn sắc mặt hòa hoãn một chút: "Lần trước làm bỏng tôi, lần này lại để mình bị bỏng, Mễ Kha, cô không thể cẩn thận một chút?" Vừa nói vừa lấy ngón tay xoa nhẹ mu bàn tay Mễ Kha, có ý vuốt ve

Không để ý đau đớn, Mễ Kha rụt tay về, "Chủ nhiệm, xin tự trọng!"

Phó Bột Viễn lại gần, đối diện với cô, cười khẽ: "Tôi sao phải cần tự trọng? Mễ Kha, tôi đã nói rồi, cô hiểu lầm tôi. Lần trước ở phòng nước, tôi chỉ muốn chăm sóc cô mà không cẩn thận đụng vào tay cô đang hạ xuống, là cô quá khẩn trương đổ nước nóng vào tôi, nên nói xin lỗi thật ra không phải là tôi chứ?"

Lúc trước Mễ Kha còn tưởng mình đa tâm, cùng tiếp xúc với Phó Bột Viễn trên phương diện công việc, ấn tượng của cô càng ngày càng không tốt, nhất là vào lúc không có ai, anh ta nhìn chằm chằm vào Mễ Kha với ánh mắt cợt nhả, lại còn vào một lần trực đêm thấy anh ta cùng một bác sĩ nữ khoa nội rất mập mờ, cô cố gắng tránh tiếp xúc với Phó Bột Viễn.

Mặc dù có chút sợ nhưng Mễ Kha vẫn nói: "Chủ nhiệm, tôi không cho là tôi cần thiết phải nói xin lỗi." Dưới ánh mắt hàm chưa địch ý của Phó Bột Viễn, cô ngẩng đầu: "Tôi tới bệnh viện Lục quân là vì nơi này tụ tập những nhân tài ưu tú nhất trong giới y học, hi vọng sẽ được các tiền bối chỉ đạo. Còn về những việc khác, tôi không muốn cũng không hi vọng xảy ra."

Phó Bột Viễn không ngờ rằng Mễ Kha nhu nhược yếu đuối lại có thể nói ra những lời nói gần như là cảnh cáo này. Vẻ mặt rét lạnh, giọng nói thâm trầm: "Mễ Kha, tôi xem cô chính là suy nghĩ nhiều." Ánh mắt cũng lạnh theo, anh ta lấy bộ dáng giống như đồng nghiệp: "Cũng chỉ là bỏng một chút, cố chịu đi giúp tôi làm giải phẫu."

Mễ Kha xoay người rời đi. Cửa phòng làm việc đóng lại, trong nháy mắt, truyền đến âm thanh thủy tinh rơi vỡ dưới đất.

Đoạn nhạc đệm này Thiệu Vũ Hàn không biết, lúc tất cả các bác sĩ đi ăn cơm trưa, ở ngoài phòng mổ nhìn thấy Mễ Kha người đã được anh cho phép nghỉ. Đi tới, anh lườm cô một cái. "Chuyện gì xảy ra? Không phải cho phép em về nhà nghỉ ngơi sao?"

Giống như là vì che dấu tâm trạng, Mễ Kha giơ tay đeo khẩu trang: "Chủ nhiệm có giải phẫu, em làm trợ thủ."

Không bỏ qua tia sáng chợt lóe lên trong mắt cô, Thiệu Vũ Hàn phân phó y tá: "Gọi chủ nhiệm Phó đến."

Phó Bột Viễn vừa lên lầu, thấy Thiệu Vũ Hàn, anh ta hỏi: "Viện trưởng tìm tôi?"

Thiệu Vũ Hàn chỉ nghĩ là Phó Bột Viễn không biết Mễ Kha bị bỏng tay, anh giao phó: "Mễ Kha bị bỏng có điều bất tiện, tôi đã cho phép cô ấy về nhà, anh lát nữa phẫu thuật tìm trợ thủ khác."

Phó Bột Viễn không dám bác bỏ ý viện trưởng nhưng vẫn cố tình làm khó nói: "Nhưng hôm nay nhân lực không đủ..."

Lời nói của anh ta còn xong đã bị đánh đứt, giơ tay lên ngăn Mễ Kha đi vào phòng phẫu thuật, Thiệu Vũ Hàn lạnh giọng: "Cần tôi làm trợ thủ cho anh sao?!"
Bình Luận (0)
Comment