Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em

Chương 67

Tỉ võ toàn quân kết thúc, Hình Khắc Lũy được thăng cấp thành Trung Tá. Tiếp nhận chức Tham mưu trưởng của Lệ Hành. Còn Lệ Hành và Hạ Hoằng Huân, mỗi người tăng lên một bậc, một người là đoàn trưởng còn một người thì bước một bước và trung ương đảng, thăng chức đến bên cạnh Hách Nghĩa Thành.

Sau khi cưới Mễ Kha tới doanh trại với Hình Khắc Lũy, tiểu công chúa Hình Tiểu Kha bởi vì ba mẹ công việc đều bận rộn, ngày thường đều là bà nội và bà ngoại chăm sóc. Sau khi Hình Khắc Lũy mang binh ra ngoài tập huấn, Mễ Kha dẫn con gái về nhà mẹ đẻ. Chờ Hình Khắc Lũy trở lại sẽ qua đón hai mẹ con.

Tóm lại, Mễ Kha nhu nhược đã trở thành mẹ, từng bước một trưởng thành, lột xác, hôm nay cô, gánh vác được hai chữ "Chị dâu"

Lại nói Hình Khắc Lũy, mặc dù thời gian trôi qua cũng để cho anh càng thêm kín kẽ và trầm ổn, nhưng mà trong thời hạn nghĩa vụ quân sự ông xã của Mễ Kha, vẫn "lưu manh" trước sau như một. Ví dụ như:

Đóng quân ở cách hai trăm cây số, anh mặt dày nói trong điện thoại: "Khi nào về phải chăm sóc tốt em trai nhỏ, sắp bị chết đói rồi."

Bị đùa bỡn rất nhiều, Mễ Kha đương nhiên biết "đói" của anh có ý gì, sẵng giọng: "Anh đáng ghét."

Hình Khắc Lũy cười: "Không đáng ghét, con gái làm sao đến? Vợ bé nhỏ ngủ đi, giúp anh hôn con."

Ngày hôm sau, lúc trời gần tối, Hình Khắc Lũy từ trong sân huấn luyện xuống, chiến sĩ hồi báo: "Chị dâu gửi đồ cho anh, trong lều."

Hôm nay có xe đưa trang bị đến, Hình Khắc Lũy chỉ nghĩ Mễ Kha thuận tiện đưa cho anh cái gì, cũng không để ý, xoay người tới bãi đỗ xe. Đợi trở về lều nhìn thấy "tiểu binh" trong lều thì anh hoàn toàn kinh hãi.

Hình Khắc Lũy quan sát bộ đồ rằn ri của nàng dâu nhỏ, trêu ghẹo: "Hoa Mộc Lan thay cha tòng quân, bảo bảo đâu, vượt trăm dặm an ủi ông xã?" Lời vừa dứt lấy mũ của Mễ Kha xuống, mỉm cười.

Mễ Kha ôm cổ anh, làm nũng: "Đừng mắng, hôm nay là sinh nhật, em muốn cho anh bất ngờ. Đảm bảo không ảnh hưởng đến công việc, đợi lát nữa có xe trở về, em sẽ đi."

"Sinh nhật?" Hình Khắc Lũy tất nhiên đã quên, xoa xoa gương mặt mềm mại của cô: Vừa đúng huấn luyện kết thúc, ngày mai cùng nhau về nhà."

Mễ Kha cười vui vẻ, lấy điện thoại mở video cho anh nhìn, thấy con gái hai bím tóc lắc lắc giọng nói non nớt: "Ba sinh nhật vui vẻ. Còn nữa, mau trở về, mẹ rất nhớ ba." Sau đó chu cái miệng nhỏ nhắn hôn.

Hình Khắc Lũy cười dịu dàng: "Cảm ơn bảo bối."

Sau đó là tới hình ảnh Mễ Kha, giọng cô êm ái: "Hình Khắc Lũy, em yêu anh!"

Trừ nói thích, "Em yêu anh" ba chữ như vậy cho dù đã thành vợ của anh, Mễ Kha cũng chưa từng nói qua. Ý cười bên môi thật lâu chưa dứt. Hình Khắc Lũy đưa tay vuốt ve gương mặt cô, dịu dàng mà tinh tế: "Đã đến trước mặt rồi, không có ý định ngay trước mặt nói lại một lần?"

Mễ Kha tiến sát vào trong ngực anh, vùi mặt vào cổ anh, lẩm bẩm nói nhỏ.

Hình Khắc Lũy thu hẹp cánh tay, ôm cô chặt hơn: "Anh cũng yêu em, bảo bối. Có hai mẹ con ở bên cạnh, là hạnh phúc lớn nhất!"

Hoàn cảnh dã ngoại sinh tồn rất khó khăn, biết Mễ Kha ưa thích sạch sẽ, sau cơm tối, Hình Khắc Lũy cầm hai ấm nước nóng trở lại: "Dùng tạm vậy, tắm rửa một chút."

Mễ Kha cầm lấy, kết quả đổ ra nước nóng lại có dầu không dùng được.

Hình Khắc Lũy phê bình cô, nhưn sau khi kiểm tra cũng cười: "Ừ có dầu, thôi đừng tắm." Thấy Mễ Kha cau mày, bộ dáng nếu không tắm không thể đi ngủ, anh nói: "Nếu không đi ra sông tắm? Nước rất sạch, chỉ sợ bị cảm."

Mễ Kha chưa bao giờ ở dạo chơi ở trong núi quá nửa đêm, lại còn nghịch nước, thêm nữa ánh trăng sáng yên tĩnh, càng làm bầu trời đêm thêm đẹp đẽ, dịu dàng, cô hăng hái, lắng nghe thấy tiếng côn trùng kêu.

Hình Khắc Lũy bị bộ dáng hưng phấn của cô chọc cười: "Chờ cho muỗi ăn no, xem em còn cười được không." Mặc dù lên tiếng trêu chọc, nhưng vẫn lấy đèn pin quân dụng dắt cô ra phía bờ sông.

Ngước nhìn sao bắc đẩu phía chân trời, Mễ Kha cảm thán: "Ban đêm thật là đẹp." Sau đó kiễng chân hôn lên khóe môi Hình Khắc Lũy: "Ông xã thật tốt."

Hình Khắc Lũy kéo chặt cổ áo cô, tránh cho con muỗi thừa cơ lợi dùng: "Thế này đã cảm động? Nàng dâu nhỏ cũng quá dễ lừa gạt."

Đến một nơi yên tĩnh, một vệt sáng trắng rơi vào trong tầm mắt. Dãy núi vây quanh con sông nhỏ yên tĩnh mà đẹp đẽ. Nhưng....

Ánh trăng nhàn nhạ, nước sông gợn lăn tăn, bọn họ có thể rõ ràng thấy mặt nhau. Mễ Kha ngượng ngùng chui vào trong ngực Hình Khắc Lũy: "Không tắm, trở về thôi." Mặc dù đã là vợ chồng, nhưng bảo cô ở trước mặt anh tắm rửa, Mễ Kha vẫn cảm thấy ngượng ngùng.

Hình Khắc Lũy chỉ đưa khăn mặt cho cô, sau đó nằm lên trên cỏ, nhắm mặt lại nói: "Tắm nhanh một chút, cẩn thận cảm lạnh."

Mễ Kha nghĩ là anh huấn luyện một ngày nên mệt mỏi buồn ngủ, mím môi do dự momotj chút, cuối cùng không ngăn được sự hấp dẫn chạm rãi xuống nước. Dưới cái nóng mùa hè, nước sông rất mát, nhẹ nhàng bao quanh thân thể cô,làm cô không nhịn được nhắm mắt hài lòng.

Ở trên bờ, Hình Khắc Lũy tất nhiên là không ngủ, nhìn anh như là đang "đứng nghiêm canh gác" cho nàng dâu nhỏ, nhưng thật ra tay chống đầu, nằm nghiêng trên cỏ thưởng thức bóng lưng Mễ Kha. Ánh trăng dịu dàng rơi trên vai cô, trong đêm tối ánh sáng duy nhất chiếu vào bóng lưng cô tạo thành một bức tranh tuyệt mĩ, khiến tim anh đập thình thịch. Khi Mễ Kha giống như đứa bé nghịch nước sông, Hình Khắc Lũy lặng lẽ đứng dậy.

Mễ Kha lúc này không còn tâm trạng để ý động tĩnh ở trên bờ. Cho đến khi thân thể từ sau lưng bị ôm lấy, cô sợ hãi suýt chút nữa kêu lên. Hình Khắc Lũy sớm có chuẩn bị, một tay ôm hông cô, một tay che miệng cô, "Anh."

Quên hôn như hế nào, càng không biết làm sao có thể lên bờ, khi Mễ Kha bị ôm nằm trên người quân trang của Hình Khắc Lũy, cô chỉ có thể theo bản năng khẩn trương bám chặt vào thắt lưng anh, thở gấp.

Từ sau khi sinh bảo bảo, Mễ Kha đẫy đà hơn trước, trút bỏ vẻ ngây thơ của thiếu nữ, trở nên quyến rũ hơn, Hình Khắc Lũy dán sát vào vành tay cô, thấp giọng hỏi: "Biết ông xã đêm nay huấn luyện hạng mục gì không?"

Dán sát vào thân thể rắn chắc của anh, Mễ Kha nhỏ giọng đáp lại: "Cái gì?"

Hình Khắc Lũy cười như không cười nói ra bốn chữ: "Nằm xuống nâng súng." [cv là "Nằm xuống xuất ra thương" mình chẳng biết ed đúng không, ai biết nhắc giúp mình nhé, cám ơn]

"Nằm xuống nâng súng." là một động tác chiến thuật bình thường, động tác này được thể hiện ngay tại chỗ.... Trêu chọc dưới bóng đêm, Mễ Kha thẹn thùng muốn chui xuống đất.

Hình Khắc Lũy môi dán sát vào cổ cô, tiếp tục trêu chọc: "Địa điểm bên bờ sông, chia làm hai tổ nhỏ." Mễ Kha cười khẽ, anh bắt đầu dùng bàn tay đầy vết chai quạt gió thổi lửa: "Huấn luyện tinh thông, siêng năng, trêu đùa ở nơi hoang vu, đã muốn lau súng cướp cò rồi..."

Nhiệt tình cùng sự cuồng dã của anh, Mễ Kha đã sớm không còn xa lạ, nhưng hoàn toàn không giống với hôm nay. Nước chảy róc rách, côn trùng kêu vang, còn có gió núi mang theo mùi thơm hoa dại, để bọn họ tiếp xúc thân mật không một khe hở, mà Hình Khắc Lũy ngang ngược, lại dịu dàng chăm sóc... không thể nghi ngờ trở thành trí nhớ tốt đẹp nhất trong lòng Mễ Kha.

Sóng gió yên lặng, hai người trở về đường cũ, đến doanh trại gặp phải An Cơ. An Cơ vốn còn kì quái không biết hai người buổi tối còn ra ngoài làm gì, lại thấy Mễ Kha đỏ mặt trốn vào trong lều liền hiểu, xoay người đánh cuộc với Lệ Hành: "Đoàn trưởng tin không, cởi áo tên này ra, khẳng định không phải là "Quy lưng" mà là dấu móng tay."

Đó chính là dấu ấn mà Mễ Kha để lại trên lưng Hình Khắc Lũy khiến Hình Khắc Lũy gương mặt đỏ ửng, trăm năm khó gặp cảnh đồng chí trung tá xấu hổ.

An Cơ thấy thế càng dũng cảm, mày nhíu lại, biểu tình "Cái gì cũng không biết."

Hình Khắc Lũy vén tay áo, thừ dịp An Cơ chưa phản ứng đè bả vai anh, ấn vào thùng nước bên cạnh.

Khi tiếng cười sảng khoái của bọn họ truyền đến, Mễ Kha không tự chủ được nhếch miệng cười.

Hạnh phúc, kéo dài!
Bình Luận (0)
Comment