Hàn Tử Dạ vừa bước vào ngự thư phòng đã sững người lại, đôi mày nhíu nhẹ nhìn số người có mặt trong phòng.
Quan trọng là Bạch Nhất Hạ tại sao hắn cũng ở đây lúc này? Nhưng nhìn sang người nữ nhân bên cạnh, hẳn đoán vị này có thể là Cửu công chúa nhỉ.
Tuy hắn chưa gặp Cửu công chúa lần nào nhưng hắn cũng biết người nữ nhân có thế bước được vào ngự thư phòng, lại còn đứng ngang nhiên gần hoàng đế như vậy thì chỉ có thể là Cửu công chúa được hoàng đế vô cùng sủng ái.
Nếu Cửu công chúa ở đây vậy thì sự xuất hiện của Bạch Nhất Hạ vào lúc này hẳn đã hiểu chuyện gì rồi.
Chẳng phải ai cũng biết Cửu công chúa rất yêu mến Bạch Nhất Hạ sao? Mây lần đều muốn hoàng đế ban hôn cho nàng và Bạch Nhất Hạ, nhưng chẳng hiểu sao Bạch Nhất Hạ đều cố ý tìm lý do từ chối.
Hôm nay chắc nàng ta lại đến xin ban hôn nữa chứ gì.
Nhìn vẻ mặt của Bạch Nhất Hạ khó coi như vậy thì chắc chắn là thế rồi.
"Cửu Vương gia, ngài đến thật tốt.
Mau ngồi xuống đi"
Lão hoàng để vui mừng vì đã có lý do đuổi đám người trẻ tuổi trước mặt ra ngoài rồi, ông quay sang Nam Cung Cẩm khó xử nói: "
Cửu Nhi, chuyện ban hôn chúng ta nói sao được không? Giờ phụ hoàng phải bàn quốc sự, con đi về trước đi.
"
"Không được, phụ hoàng phải ban hôn cho con trước đã, chỉ cần một lời nói của phụ hoàng thôi mà, có mất thời gian bao lâu đâu"
Nam Cung Cẩm cương quyết không chịu đi.
Hàn Tử Dạ đứng một bên nhìn tình cảnh này thì khẽ nhếch mép.
Hắn muốn xem hôm nay hăn ta lại dùng lý do gì để từ chối.
"Hoàng thượng, ta thấy Cửu công chúa và Bạch thượng quan đây rất xứng đôi, hoàng thượng có phải ngài nên.
"
Hàn Tử Dạ đang thử thêm dầu vào lửa cho việc ban hôn nhanh chóng thành nhưng chưa nói hết câu thì Cửu công chúa lại khó chịu xen vào không chút phép tắc.
"Ngươi là Cửu vương gia Nam Triều, mắt ngươi mù sao mà thấy ta và Bạch Nhất Hạ xứng đôi.
Xứng cái đầu ngươi, ta chỉ xứng với Nguyệt Độc ca ca thôi"
Nam Cung Cẩm vừa nói hết câu đã chạy đến bên cạnh Lãnh Nguyệt câu tay nàng, nhìn nàng mỉm cười.
"Láo xược, Cửu Nhi con có biết con đang nói chuyện với ai không hả? Còn không mau xin lỗi Cửu Vương gia.
"
Lão hoàng để tức giận đập mạnh tay lên bàn.
Lãnh Nguyệt cũng giật mình, nàng chưa từng thấy hoàng để tức giận nên cũng hoảng sợ.
Bạch Nhất Hạ đứng bên cạnh cũng nhíu mày trước lời nói không biết sống chết của Cửu công chúa.
Dám măng thắng mặt Cửu Vương gia Nam Triều cách hùng hổ như vậy, e rằng cả nước Đông Lăng này chỉ có nàng ta.
Một nữ nhân không biết suy nghĩ như thế hắn không đồng ý kết nghĩa phu thê là đúng.
Hàn Tử Dạ cũng cau mày, hắn không ngờ nàng công chúa này lại to gan, dám mắng hắn trước mặt hoàng để.
Dám không xem hắn ra gì, cũng không khách sáo hay kiêng nể hắn là ai? Phải chăng đây chính là lý do Bạch Nhất Hạ nhiều lần viện lý do từ chối nàng ta.
Nhưng vừa rồi nàng ta nói gì, hình như nàng ta nói nàng ta chỉ xứng với Nguyệt Độc ca ca.
Nguyệt Độc là tên nào nữa? Hàn Tử Dạ đưa mắt nhìn về hướng Nam Cung Cẩm.
Hản nhìn thấy tay nàng ta đang ôm cánh tay của một tên cẩm y vệ khác.
Chẳng lẽ tên này chính là Nguyệt Độc nhưng mà! khoan đã, sao ánh mắt của tên Nguyệt Độc kia nhìn hắn quen thuộc thế nhỉ.
Hàn Tử Dạ đột nhiên ánh mắt sâu thẳm nhìn lại tên Nguyệt Độc kia.
Nàng đúng là tài giỏi thật, suýt thì hắn cũng không nhận ra nàng.
Ở bên Nam Cung Cẩn thì giả làm thái giám, giờ ở bên Bạch Nhất Hạ lại trở thành cẩm y vệ.
Giỏi quá giỏi.
Hàn Tử Dạ khế siết chặt nắm tay.
Ánh mắt nguy hiểm nhìn Lãnh Nguyệt đang đứng co ro bên cạnh Bạch Nhất Hạ sau khi tránh được móng vuốt của Cửu công chúa.
Nàng hay thật, quyến rũ nam nhân còn chưa đủ giờ lại thu phục cả nữ nhân.
Nàng định làm gì đây? Nàng tiếc mạng nàng quá lớn sao? Mấy lần bị thương không chết nên lần này muốn đùa giỡn tình cảm của công chúa để được chém đầu.
"Phụ hoàng con nói gì sai mà xin lỗi.
Phụ hoàng còn hung dữ với Cửu Nhi, phụ hoàng hết thương Cửu Nhi rồi.
Phụ hoàng quên luôn lời trăn trối của mẫu phi rồi"
Nam Cung Cẩm ấm ức nói sau đó khóc òa lên không chút hình tượng.
Lão hoàng để đang khó xử không biết phải làm sao thì nhìn cảnh nữ nhi của ông khóc thảm thương trách móc ông, ông càng thở dài.
Năm xưa vì cứu mạng ông, mẫu phi của Nam Cung Cẩm đã chết.
Trước lúc lâm trung bà đã căn dặn ông phải chăm sóc tốt cho Cửu Nhi.
Vì vậy nhiều năm qua ông vẫn luôn cưng chiều sủng ái nó, còn giao nó cho Hoàng Quý phi chăm sóc, coi như con ruột, cho phép nó gọi Hoàng Quý phi là mẫu phi.
Có lẽ bởi vì quá được sủng ái nên nó mới càng ngày càng không xem ai ra gì, không biết phép tắc.
Hôm nay còn không biết sống chết mà mảng cả Cửu Vương gia Nam Triều.
Nếu không phải ông vì mạng sống của nó thì làm sao ông lại cố tình tỏ ra tức giận bắt nó xin lỗi chứ.
Nó không hiểu cho tấm lòng của ông thì thôi, bây giờ còn trách ông.
"Hoàng thượng, Cửu công chúa nhất thời nông nổi ta không tính toán.
Ngài không cần trách tội nàng.
"
Hàn Tử Dạ lên tiếng mở lời giúp lão hoàng để giải nguy.
Lão hoàng đế mừng rỡ cảm ơn Hàn Tử Dạ.
Sau đó quay sang trách mắng Nam Cung Cẩm thêm vài câu nữa thì đuổi nàng ra ngoài lần nữa.
Tuy nhiên, nàng vẫn sống chết không chịu đi ra ngoài trừ khi hoàng đế chịu ban hôn.
Lão hoàng đế lần này thì tức giận thực sự, sao ông lại có một nữ nhi hồ đồ như thế.
Chỉ vì một nam nhân lại không biết liêm sỉ như vậy.
Bạch Nhất Hạ ngược lại đang rất lo lắng cho Lãnh Nguyệt.
Nếu biết trước có chuyện này sẽ xảy ra, hẳn nhất định sẽ không đưa nàng đến đây mà nếu đến vào cùng không phải với thân phận hiện tại.
Bây giờ thì phải làm sao đây? Hản sợ rằng với sự kiên trì của Cửu công chúa, lỡ như hoàng thượng đồng ý với nàng ta thì sao? Nhưng nếu bây giờ hắn nói ra thân phận thật của Lãnh Nguyệt thì lại càng không được.
Hắn nhìn thấy mồ hồi trên trán Lãnh Nguyệt đang ứa ra.
Hai tay nàng siết chặt, hắn nghĩ chắc nàng cũng đang lo lắng sợ hãi cho tính mạng của mình.
Nào biết thật ra nàng đang cố gắng chịu đựng chuyện khác.
Lãnh Nguyệt cố gắng hít thở sâu, cần răng chịu đựng cơn đau bụng đang hoành hành.
Đúng vậy, khi thay y phục cải trang đến đây nàng đã phát hiện hôm nay dì cả của nàng đến thăm.
Nàng còn mừng vì cũng may mình phát hiện sớm, nếu lỡ như đến đây rôi mới biết dì cả đến thì nàng lấy đâu ra bảo bối để chăm sóc bà dì khó tính kia.
Nhưng lúc đó nàng lại quên mất chuyện quan trọng hơn rằng khi dì cả đến, một canh giờ sau nàng sẽ bị cơn đau nguyệt sự làm cho sống không được mà chết cũng không xong.
Càng lúc bụng nàng càng đau, mồ hôi cũng theo đó đổ ra càng nhiều.
Nàng thậm chí đứng sắp không vững nữa.
Nàng vô thức đưa bàn tay trái lên miệng, mở miệng cản.
Hàn Tử Dạ vô tình nhìn thấy cảnh tượng này, hắn nhíu mày.
Lập tức biết nàng đang gặp phải chuyện gì.
Làm phu thê bao nhiêu năm, dĩ nhiên thói quen tật xấu nào của nàng hắn cũng biết và nhớ rõ.
Hản chỉ không ngờ nàng cũng giống như thê tử hắn trước kia như vậy.
.